4 năm để TANG chồng, đang dắt con đi chơi, tôi b/ủn r/ủn thấy anh ngồi trong ô tô sang trọng bên đường …

Giữa buổi chiều Hà Nội tháng Tư, nắng nhạt màu như chưa kịp quyết định sẽ mưa hay nắng. Tôi dắt tay con gái 4 tuổi, vừa ra khỏi quán kem thì khựng lại. Tim tôi rơi vào khoảng không vô định.

Chiếc ô tô màu đen bóng loáng đậu bên kia đường. Cửa kính hạ xuống, gió lùa qua làm tóc người đàn ông trong xe hơi rối lên. Nhưng gương mặt ấy… tôi không thể nhầm được. Không ai có thể giống anh đến vậy.

Là chồng tôi.

Người đàn ông tôi đã khóc cạn nước mắt để chôn cất cách đây bốn năm.

Tôi đứng sững bên vỉa hè, bàn tay vô thức siết chặt tay con gái đến mức con bé phải khẽ rít lên:

– Mẹ ơi, đau!

Tôi buông tay, nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi chiếc xe kia.

Người đàn ông ấy đang cười. Một nụ cười nghiêng nghiêng quen thuộc. Anh quay sang người phụ nữ ngồi cạnh, nói gì đó khiến cô ta bật cười khúc khích, tay đặt nhẹ lên cánh tay anh.

Đôi tay đó, nụ cười đó… là của Hoàng.

Chồng tôi.

Người đàn ông đã tử nạn trong một vụ tai nạn giao thông cách đây bốn năm. Tai nạn thảm khốc đến mức cảnh sát chỉ có thể nhận diện nhờ xét nghiệm ADN. Tôi từng đứng trong nhà xác, bàn tay run rẩy nhận lại một chiếc nhẫn cưới cháy xém cùng một ví da rách nát. Tôi đã khóc ngất. Tôi đã sống như người mất hồn suốt một năm trời sau đó.

Vậy thì người đàn ông kia là ai?

Tôi kéo con vào lòng, run rẩy liếc sang đường. Anh quay đi, đưa tay đóng cửa kính lại. Tôi vội lao về phía trước như một kẻ mất trí, vừa băng sang đường vừa hét:

– Hoàng! Anh Hoàng!!

Xe cộ bấm còi inh ỏi. Một chiếc taxi thắng gấp ngay trước mũi tôi.

– Cô điên à?! – bác tài gắt lên.

Tôi không nghe gì. Khi tôi sang được bên kia đường thì chiếc ô tô đen đã rẽ mất hút vào dòng xe đông đặc. Tôi gào lên:

– Hoàng!!!

Mọi người trên phố bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Một vài người chậm bước lại, thì thầm với nhau. Tôi bối rối, nhìn xuống con gái – con bé đang khóc, run lẩy bẩy.

Tôi ôm con vào lòng, nước mắt trào ra.

Tôi không điên. Tôi biết mình vừa thấy gì.

Tối hôm đó, tôi không ngủ được.

Trong đầu tôi chỉ văng vẳng câu hỏi: Nếu đó là Hoàng thật thì sao? Anh chưa từng chết? Tại sao? Anh rời bỏ tôi và con vì lý do gì?

Còn nếu đó không phải Hoàng, thì tại sao anh ta lại giống chồng tôi đến thế? Giống đến mức tim tôi tưởng như muốn ngừng đập?

Tôi mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp cũ. Bên trong là những thứ tôi cất giữ như báu vật: những bức thư tay anh viết cho tôi hồi yêu nhau, vài tấm ảnh cưới, và tấm ảnh cuối cùng của gia đình tôi chụp chung trước hôm tai nạn.

Tôi nhìn thật kỹ gương mặt Hoàng trong ảnh. Vẫn sống mũi cao ấy, ánh mắt ấy, cả cái lúm đồng tiền lấp ló mỗi khi cười… Giống y hệt người đàn ông tôi thấy hôm nay.

Tôi run tay cầm điện thoại. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi mở Facebook của Hoàng. Tài khoản anh đã được tôi yêu cầu “tưởng niệm”, giờ nằm im lìm như một bia mộ số hóa.

Tôi lướt xuống dưới. Có một bình luận lạ trong một bức ảnh cũ từ năm 2018 – ngay sau ngày anh “mất”.

“Thật ra, có những điều mãi mãi không nên biết.” – tài khoản lạ, không ảnh đại diện, để lại dòng này rồi biến mất. Tôi đã từng nghĩ đó là một trò đùa ác ý, nhưng bây giờ…

Tôi bắt đầu thấy sợ.

Ba ngày sau, tôi quyết định làm điều điên rồ nhất trong đời: đi tìm chồng mình – người được cho là đã chết.

Tôi quay lại con phố nơi tôi gặp anh. Ngồi hàng giờ ở một quán cà phê vỉa hè, mắt không rời khỏi dòng xe. Ngày thứ hai, thứ ba… vẫn không thấy.

Tôi bắt đầu hỏi thăm những người xung quanh, đưa ra một bức ảnh cũ của Hoàng. Một ông xe ôm gãi đầu:

– Giống cái ông hôm trước lái con xe VinFast màu đen hả cô? Tôi thấy ổng ghé quán nước đầu ngõ chiều nào cũng thấy. Nhưng mà… người ấy hình như tên Long gì đó, không phải Hoàng đâu.

Long?

Tôi như chết sững.

Hoàng không có anh em sinh đôi. Tôi biết rõ. Anh là con một.

Tôi lần theo lời ông xe ôm, tìm được đến một căn biệt thự nằm trong khu yên tĩnh gần Hồ Tây. Cánh cổng đen cao gần hai mét, camera giám sát dày đặc. Tôi không thể gõ cửa – làm sao tôi giải thích được với người trong nhà rằng tôi là vợ cũ của người đàn ông đang sống ở đây dưới cái tên khác?

Tôi nấp ở một góc tường đối diện, canh chừng. Gần 6 giờ tối, chiếc ô tô đen quen thuộc rẽ vào. Người lái xe bước ra. Tôi nín thở.

Là anh.

Rõ ràng là anh.

Tôi chỉ kịp thấy bóng dáng anh đi vào nhà – trước khi cánh cổng sập lại.

Đêm đó, tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi gọi cho người bạn thân – Nam, người làm cảnh sát hình sự.

– Em cần điều tra một người – tôi nói, giọng khàn đặc.

Nam im lặng vài giây:

– Liên quan đến Hoàng?

Tôi không ngạc nhiên. Nam biết tôi nhiều năm nay, anh ấy từng đến giúp tôi làm các thủ tục sau khi chồng mất. Anh cũng là người duy nhất từng nghi ngờ điều gì đó trong vụ tai nạn, nhưng không bao giờ nói rõ.

– Ừ – tôi thở dài – Em nghĩ anh ấy… chưa chết.

Bên kia đầu dây là một khoảng lặng dài. Rồi Nam nói, rất chậm:

– Có những chuyện em không nên biết, Hạ ạ. Nhưng nếu em đã thấy… thì có lẽ em nên chuẩn bị tinh thần.

Tôi siết chặt điện thoại.

– Là thật, đúng không?

Nam không trả lời.

Ba ngày sau, Nam gọi cho tôi.

– Hạ, anh tìm được một số thông tin. Người đàn ông em thấy tên là Trần Long, 38 tuổi, giám đốc điều hành một công ty công nghệ. Anh ta mới chuyển đến Hà Nội khoảng hai năm trước.

Tôi lặng người. Trần Long? Tôi chưa từng nghe Hoàng nhắc đến cái tên này.

– Em chắc chắn đó là Hoàng. Anh ấy không thể có một cuộc sống hoàn toàn mới như vậy được.

Nam thở dài.

– Hạ, anh hiểu cảm giác của em. Nhưng mọi giấy tờ, hồ sơ đều cho thấy Trần Long là một người hoàn toàn khác. Tuy nhiên, anh sẽ tiếp tục điều tra thêm.

Tôi cảm ơn Nam và ngồi thừ ra, đầu óc rối bời. Nếu Trần Long thật sự là Hoàng, tại sao anh lại thay đổi danh tính? Tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con tôi?

Tối hôm đó, tôi quyết định đến căn biệt thự nơi Trần Long sống. Tôi đứng từ xa, quan sát. Khoảng 7 giờ tối, chiếc ô tô đen quen thuộc rẽ vào. Tôi nín thở.

Cánh cổng mở ra, và anh bước xuống xe. Vẫn là dáng người ấy, ánh mắt ấy. Anh đi cùng một người phụ nữ trẻ và một bé trai khoảng 3 tuổi. Họ cười nói vui vẻ, trông như một gia đình hạnh phúc.

Tim tôi thắt lại. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi bước đến gần cổng, định bấm chuông thì một người bảo vệ chặn lại.

– Cô cần gì?

Tôi lúng túng.

– Tôi… tôi muốn gặp anh Trần Long.

– Cô có hẹn trước không?

Tôi lắc đầu.

– Không, nhưng tôi là… người quen cũ.

Người bảo vệ nhìn tôi nghi ngờ.

– Xin lỗi, cô không thể vào nếu không có hẹn.

Tôi quay đi, nước mắt trào ra. Tôi không thể tin được. Người đàn ông tôi yêu thương suốt bao năm, người tôi tưởng đã mất, giờ đây sống một cuộc sống hoàn toàn mới, với một gia đình mới.

Ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ Nam.

– Hạ, anh tìm được một điều kỳ lạ. Trần Long có một vết sẹo nhỏ ở cổ tay trái, giống hệt vết sẹo của Hoàng.

Tôi nín thở.

– Anh chắc chứ?

– Anh đã xem ảnh. Rất giống. Hơn nữa, Trần Long không có hồ sơ y tế trước năm 2021. Mọi thông tin đều bắt đầu từ thời điểm đó.

Tôi cảm thấy tim mình đập loạn. Điều này có nghĩa là gì? Phải chăng Hoàng đã giả chết và bắt đầu một cuộc sống mới dưới cái tên Trần Long?

Tôi quyết định phải đối mặt với anh. Tôi đến công ty nơi anh làm việc, giả làm một ứng viên xin việc để có thể gặp anh.

Khi tôi bước vào phòng họp, anh đang ngồi đó, đọc hồ sơ. Anh ngẩng lên, và ánh mắt chúng tôi gặp nhau.

Anh sững người.

– Hạ?

Tôi nghẹn ngào.

– Hoàng… là anh phải không?

Anh im lặng, rồi đứng dậy, ra hiệu cho tôi theo anh vào một phòng riêng.

Cánh cửa đóng lại, và chúng tôi đối diện nhau sau bốn năm.

– Tại sao? – Tôi hỏi, nước mắt lăn dài. – Tại sao anh lại bỏ rơi mẹ con em? Tại sao anh giả chết?

Anh cúi đầu.

– Anh xin lỗi. Anh không có lựa chọn nào khác.

– Không có lựa chọn? Anh có biết em đã đau khổ thế nào không? Con gái chúng ta đã lớn lên mà không có cha!

Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy đau khổ.

– Anh bị ép. Có những điều em không thể hiểu được. Nhưng anh không bao giờ ngừng yêu em và con.

Tôi lắc đầu.

– Yêu? Anh gọi đó là yêu sao? Bỏ rơi vợ con, sống một cuộc sống mới với người phụ nữ khác?

Anh im lặng.

– Em không thể tha thứ cho anh. Em chỉ muốn biết sự thật. Tại sao anh làm vậy?

Anh thở dài.

– Anh sẽ kể cho em mọi chuyện. Nhưng không phải bây giờ. Anh cần thời gian để sắp xếp mọi thứ.

Tôi đứng dậy.

– Em không cần thời gian. Em cần sự thật. Nếu anh không nói, em sẽ tự tìm hiểu.

Tôi rời khỏi phòng, lòng đầy quyết tâm. Tôi sẽ không để anh trốn tránh nữa. Tôi sẽ tìm ra sự thật, cho dù nó đau đớn đến đâu.

Tôi rời khỏi công ty của anh, lòng ngổn ngang trăm mối. Những lời anh nói vẫn vang vọng trong đầu: “Anh bị ép. Có những điều em không thể hiểu được.” Tôi không thể chấp nhận được câu trả lời mơ hồ đó. Tôi cần biết sự thật.

Tôi quyết định tìm đến Nam – người bạn thân làm cảnh sát hình sự. Tôi kể cho anh nghe tất cả những gì đã xảy ra. Nam lặng lẽ nghe, rồi nói:

Hạ, anh đã từng nghi ngờ về cái chết của Hoàng. Nhưng không có bằng chứng cụ thể. Nếu em muốn, anh sẽ giúp em điều tra lại.

Chúng tôi bắt đầu lục lại hồ sơ vụ tai nạn năm xưa. Điều kỳ lạ là, mọi giấy tờ đều rất đầy đủ, nhưng lại có một điểm bất thường: báo cáo khám nghiệm tử thi không có chữ ký của bác sĩ pháp y. Đó là một sơ suất nghiêm trọng trong một vụ tai nạn chết người.

Nam tiếp tục điều tra và phát hiện ra rằng, người phụ trách vụ tai nạn năm đó đã nghỉ việc ngay sau khi hoàn tất hồ sơ. Một sự trùng hợp đáng ngờ.

Chúng tôi tìm đến người bác sĩ pháp y năm xưa. Ban đầu, ông ta từ chối nói chuyện. Nhưng khi Nam xuất trình thẻ ngành, ông ta mới chịu mở lời:

Tôi bị ép phải ký vào một báo cáo đã được soạn sẵn. Tôi không được phép khám nghiệm tử thi. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có người đã dàn dựng tất cả.

Sự thật dần hé lộ. Hoàng đã giả chết để thoát khỏi một thế lực nào đó. Nhưng tại sao? Ai đã ép anh phải làm như vậy?

Nam tiếp tục điều tra và phát hiện ra rằng, Hoàng từng là nhân chứng trong một vụ án lớn liên quan đến một tập đoàn tài chính. Anh đã đồng ý hợp tác với cảnh sát, nhưng sau đó bị đe dọa. Để bảo vệ gia đình, anh buộc phải giả chết và sống dưới một danh tính mới.

Tôi không biết nên vui hay buồn. Anh còn sống, nhưng đã bỏ rơi mẹ con tôi suốt bốn năm trời. Tôi quyết định đến gặp anh một lần nữa, để nói lời cuối cùng.

Khi tôi đến, anh đang chơi đùa cùng đứa con trai nhỏ. Thấy tôi, anh sững người. Tôi nhìn anh, nước mắt lăn dài:

Anh đã có một gia đình mới. Em không trách anh. Nhưng con gái chúng ta xứng đáng được biết sự thật.

Anh cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

Anh xin lỗi. Anh không có lựa chọn nào khác. Anh luôn yêu em và con.

Tôi gật đầu:

– Em hiểu. Hãy sống tốt. Em sẽ chăm sóc con bé. Chúng ta sẽ ổn.​

Tôi quay đi, lòng nhẹ nhõm. Tôi đã tìm được sự thật, và giờ đây, tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới, không còn bị ám ảnh bởi quá khứ.​