Con trai về nhà kể với bố: “Con thấy mẹ đứng ở cổng nhà, mẹ bảo ba đừng đi làm hôm nay.” Dù mẹ cậu đã m;ất 3 năm, nhưng chiều hôm đó, cả làng k;é;o đến nhà vì chuyện không hay xảy ra…

Chiều thu, nắng nhạt như một tấm lụa mỏng vắt qua mái ngói rêu phong. Làng Tân Lộc vẫn yên bình như mọi khi, với tiếng gió vi vu lùa qua hàng tre, tiếng gà gọi nhau về chuồng, và những hồi chuông nhà thờ ngân xa vẳng lại trong không khí se lạnh.

Ông Phúc – người đàn ông ngoài năm mươi, sống cùng cậu con trai nhỏ tên Tín – đang chuẩn bị xe để ra trạm bơm nước ven đê cho ca làm đêm. Từ ngày vợ mất vì một sự việc không may ba năm trước, hai cha con sống nương tựa vào nhau, lặng lẽ mà bền bỉ.

Vừa đội mũ bảo hiểm, ông nghe tiếng con trai gọi thất thanh:

Ba ơi… đừng đi làm hôm nay! Mẹ đứng ở cổng nhà, mẹ nói con nhắn ba… đừng đi!

Ông Phúc giật mình quay lại. Chiếc mũ rơi xuống đất.

Mẹ nào? Mẹ con? – Ông hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Dạ… mẹ bảo ngoài đó lạnh lắm… mẹ nói hôm nay ba không nên rời nhà… nếu không sẽ không thể quay về…

Cậu bé ôm lấy chân cha, ánh mắt long lanh nhưng đầy hoang mang. Dù còn nhỏ, nhưng lời nói của Tín không giống như đang bịa ra. Ông Phúc cảm nhận được một điều gì đó rất thật – rất gần gũi nhưng cũng đầy xa xăm.

Ông quyết định dắt xe trở lại vào nhà. Đêm hôm đó, ông gọi điện xin nghỉ làm – điều chưa từng xảy ra suốt bao năm.

Ngoài sân, gió lùa mạnh qua kẽ cửa. Cây đèn dầu trên bàn thờ chập chờn rồi vụt tắt. Căn nhà như lặng đi, chỉ còn hương trầm nghi ngút.

Khoảng hơn chín giờ đêm, có tiếng la thất thanh từ phía đầu làng.

Chó sủa liên hồi. Người dân túa ra, cầm theo đèn pin, đuốc, thắc mắc chuyện gì đang xảy ra.

Th;i th;ể ông Lưu – người trực đêm ở trạm bơm cùng ca với ông Phúc – được tìm thấy dưới mương nước gần đê. Gương mặt ông tái nhợt, ánh mắt như đang cố nói điều gì đó.

Không ai biết ông Lưu đã gặp chuyện từ lúc nào. Người ta chỉ phát hiện khi nước hạ xuống, lộ ra dáng người nằm kẹt dưới phiến đá bên bờ kênh. Những dấu vết trơn trượt trên bùn đất cho thấy có điều bất thường, nhưng không có ai chứng kiến gì trong đêm.

Dân làng bắt đầu xôn xao. Họ nhớ lại lời của bé Tín:

Cậu bé thấy mẹ hiện về… nói cha mình không nên đi đêm ấy… Nếu ông Phúc đi thì người gặp chuyện… có khi không phải là ông Lưu…

Từ đó, nhà ông Phúc bỗng trở thành tâm điểm bàn tán. Người tới thăm hỏi, người thắp nhang cầu an. Một số người già còn khuyên ông nên mời thầy về làm lễ.

Những ngày sau đó, Tín bắt đầu có biểu hiện lạ. Cậu thường ngồi lặng lẽ trước hiên nhà, nhìn ra phía cổng như đang đợi ai. Khi ông Phúc hỏi, cậu chỉ lắc đầu, rồi thì thầm:

Mẹ vẫn đứng ở cổng… mẹ không vào được… vì có gì đó chặn lại… mẹ chỉ đứng đó, nhìn vào nhà mình thôi…

Ông Phúc nghe mà sống lưng lạnh buốt. Ông thắp nhang, mời sư thầy về tụng kinh, mong bình yên trở lại.

Nhưng lạ thay, cứ mỗi lần kinh kệ vang lên, Tín lại đổ mồ hôi, mặt đỏ bừng, mê man gọi tên mẹ. Có lần giữa đêm, ông Phúc còn nghe tiếng ai đó gõ cửa nhẹ ba lần – khi mở ra, chỉ thấy nền đất ướt sương và vài dấu chân trần nhỏ hướng vào trong.

Thầy Bảo – một thầy chuyên về tâm linh – được mời về từ một tỉnh miền Trung.

Sau khi đi quanh nhà, thầy dừng lại dưới gốc tre trước cổng. Lặng lẽ cắm nén hương, ông bảo:

Có người từng yểm nơi này… để kìm hãm khí lành. Vong linh không thể về nhà, người sống thì gặp vận chẳng lành.

Thầy đào lên một gói vải đỏ, trong đó có hình nhân bằng sáp, ghim vài cây kim nhỏ, cùng mảnh giấy ghi họ tên của ông Phúc và bé Tín.

Dân làng nhao nhao. Một vài cụ già bảo rằng ngày xưa từng có bà lang bị đuổi khỏi làng vì nghi dùng “đường tà”. Người bà ấy oán nhất là cụ tổ bên ngoại ông Phúc…

Dù chưa rõ thực hư, thầy Bảo vẫn làm lễ hóa giải. Từ đó, bé Tín dần trở lại bình thường.

Nhưng trước khi rời làng, thầy dặn ông Phúc:

Vẫn còn điều chưa sáng tỏ. Tôi cảm thấy có gì đó… sâu hơn, chưa lộ mặt. Chuyện chưa dừng lại đâu.

Vài hôm sau, ông Phúc nghe tiếng ai đó thì thầm sau vách nhà lúc nửa đêm:

…vẫn chưa xong đâu… một ngày nào đó… mọi người sẽ biết…

Ông bật dậy, chạy ra ngoài nhưng chỉ thấy bóng ai đó vụt qua. Sáng hôm sau, Tín đưa ông một mảnh giấy gập nhỏ cất dưới gối. Trên giấy là dòng chữ nguệch ngoạc:

“Sau nhà ông Tám có cái giếng. Mẹ bảo trong đó có điều uẩn khúc… mẹ không yên tâm.”

Ông Phúc tim đập thình thịch. Cái giếng sau nhà ông Tám là giếng cổ, đã lấp từ nhiều năm. Người trong làng ít lui tới vì từng có tin đồn xưa kia có sự việc buồn xảy ra nơi đó.

Cùng một số thanh niên và thầy Bảo, ông đào giếng lên. Dưới lớp đất ẩm, họ tìm thấy vài vật chứng từ thời cũ, trong đó có một đôi giày trẻ con và mảnh giấy bị úa nước:

“Con không muốn xa mẹ… ở đây tối quá… lạnh quá…”

Dân làng dựng bàn thờ nhỏ bên gốc sung gần đó, cầu nguyện cho những linh hồn sớm được yên nghỉ.

Đêm đó, ông Phúc mơ thấy vợ. Bà đứng dưới ánh trăng mờ, mỉm cười hiền lành, tay ôm hai đứa trẻ lạ, ánh mắt dịu dàng. Bà chỉ nói một câu:

Đừng để hận thù lặp lại… em tha thứ rồi.

Sáng hôm sau, ông Phúc đưa Tín rời làng.

Trước khi đi, Tín quay lại nhìn cổng làng, khẽ hỏi:

Ba… mẹ có đi cùng mình không?

Ông Phúc mỉm cười, gật đầu:

Có. Mẹ luôn đi sau mình, lặng lẽ và thương yêu, như mọi khi.