Thương con, nhớ con nhưng cũng yêu chủ và ko muốn làm chủ phiền lòng, vậy nên em chó mẹ chứng kiến đàn con bị đem bán mà chỉ có thể ngồi im…

Trời đầu hè, nắng rọi vàng rực rỡ qua vòm cây trước sân nhà. Những tia nắng nhảy múa trên nền xi măng nóng hổi, nơi có một chiếc ổ nhỏ bằng vài mảnh vải cũ và thảm lót mềm. Trong chiếc ổ ấy, cô chó mẹ tên Mây đang nằm nghiêng, mắt nhắm hờ nhưng tai vẫn dỏng lên nghe từng tiếng động. Quanh bụng cô, bảy chú chó con bụ bẫm đang ngủ say, thỉnh thoảng lại kêu lên khe khẽ, gò mình tìm hơi mẹ. Chúng mới chỉ hơn tháng tuổi, nhưng cái vẻ dễ thương và đáng yêu đã khiến bao người đi ngang cũng phải dừng lại nhìn.

Mây là một cô chó lông trắng pha vàng, đã sống với gia đình chủ hơn ba năm. Từ ngày được đón về, cô trở thành một phần không thể thiếu trong căn nhà nhỏ vùng quê. Mây trung thành, hiền lành và đặc biệt quấn quýt với chủ – chị Hằng – người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, sống một mình với mẹ già và hai đứa con nhỏ.

Ngày Mây sinh lứa đầu tiên, chị Hằng đã bật khóc vì xúc động. Bảy chú chó nhỏ lần lượt chào đời, mang theo bao hy vọng và niềm vui. Nhưng niềm vui ấy lại đi kèm với một nỗi lo không tên – nuôi bảy con chó không phải chuyện đơn giản với một gia đình thu nhập bấp bênh. Chị Hằng biết, đến một lúc nào đó, chị sẽ phải tìm người nhận nuôi chúng. Nhưng chị không ngờ, cái ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Mây dường như hiểu được nỗi lòng của người chủ. Cô không bao giờ làm phiền, cũng chẳng kêu gào khi thấy chủ ôm từng đứa con của mình lên ngắm nghía, chụp ảnh, rồi gửi đi khắp nơi với lời nhắn: “Tìm người nuôi chó con, nhà không đủ điều kiện giữ lại. Chó ngoan, ăn khỏe, dễ chăm.”

Mỗi ngày trôi qua, từng người lạ đến, bế một chú chó con đi. Đầu tiên là Bé Cam – chú chó lông vàng mượt như nắng – được một cô sinh viên đem về thành phố nuôi. Rồi đến Bé Đốm, Bé Sữa… từng cái tên do mấy đứa nhỏ trong nhà đặt ra, từng ánh mắt lúng liếng, từng chiếc đuôi cong tít chạy lon ton quanh sân – dần dần vắng bóng.

Mây không khóc. Cô chỉ ngồi yên nhìn theo, đôi mắt nâu thăm thẳm buồn như biết nói. Mỗi lần một đứa con được đưa đi, Mây lại quay về ổ, rúc đầu vào mảnh thảm cũ, nằm im không cử động. Có hôm, cô nằm vậy đến tận chiều, chẳng buồn ăn uống. Chị Hằng ôm đầu, nhìn Mây mà nghẹn lòng.

“Xin lỗi mày, Mây à… Tao thương mày lắm, thương cả con mày nữa. Nhưng tao đâu thể nuôi hết bảy đứa, nuôi nổi mày với tụi nhỏ là đã cố gắng lắm rồi.”

Chiều hôm ấy, trời bỗng đổ cơn mưa rào. Mưa mùa hè, ập đến bất chợt, xối xả như trút. Mây nằm trong góc hiên, hai con còn lại – Bé Mít và Bé Mơ – rúc sát vào bụng mẹ, mắt vẫn còn mơ màng ngái ngủ. Chị Hằng đứng trong cửa sổ, nhìn ra sân mà thở dài. Sáng mai, có người hẹn đến đón Bé Mít.

Đêm đó, Mây không ngủ. Cô nằm canh chừng hai con, liếm láp từng chút lông ướt mưa chưa khô hẳn, rồi khẽ rên lên những âm thanh buồn bã như lời ru. Dường như cô biết, ngày mai sẽ lại mất thêm một đứa.

Sáng hôm sau, một người đàn ông chạy xe máy đến. Ông ta vui vẻ bế Bé Mít lên, cười khà khà:

“Chó đẹp quá, ngoan như này đem về nhà cháu tôi là quý lắm!”

Mây đứng yên nhìn, đôi mắt không rời hình bóng đứa con được đặt vào giỏ xe. Khi chiếc xe nổ máy, cô tiến lên một bước, rồi lại dừng lại. Không sủa, không gào, chỉ nhìn… cho đến khi bóng xe khuất hẳn sau hàng cây cuối ngõ.

Còn lại Bé Mơ – cô bé nhỏ nhất, yếu ớt nhất trong đàn, nhưng lại quấn mẹ nhất. Bé hay chui rúc vào bụng mẹ, dù trời có nóng đến mấy. Và Mây, sau những lần chia ly, bỗng siết chặt hơn tình thương với đứa con út này. Cô không rời Bé Mơ nửa bước, đi đâu cũng kè kè mang theo, dù chỉ là ra sau vườn hay qua hàng hiên phơi nắng.

Chị Hằng nhìn thấy điều đó. Chị biết Mây đã quá đau lòng. Người ta bảo chó không biết buồn, nhưng nhìn ánh mắt Mây – chị chẳng thể tin điều đó. Nỗi buồn không cần tiếng nói, nó có thể nằm gọn trong một cái cúi đầu, một cái ngoái lại, hay chỉ đơn giản là một lần nằm lì không ăn uống suốt cả ngày dài.

Rồi một ngày, có người nhắn muốn đến xem Bé Mơ. Chị Hằng lặng người, rồi gõ nhẹ xuống bàn phím:
“Xin lỗi, con chó này tôi giữ lại. Mẹ nó thương nó lắm. Tôi không nỡ tách chúng ra nữa.”

Tin nhắn được gửi đi. Một tiếng thở nhẹ nhàng vang lên – như vừa trút đi một gánh nặng trong lòng.

Từ hôm đó, cuộc sống trong nhà có phần rộn ràng hơn. Mây vui trở lại, mỗi ngày đều dẫn Bé Mơ đi lòng vòng quanh vườn. Hai mẹ con lúc thì ngậm nhau chơi đùa, lúc thì nằm cạnh nhau dưới bóng râm của tán xoài già. Chị Hằng cũng cười nhiều hơn, dù đôi khi vẫn chạnh lòng khi nhìn ảnh những đứa chó con khác mà người ta gửi về, báo tin rằng chúng đang lớn lên khỏe mạnh, có nhà mới yêu thương.

Còn Mây, dường như cô đã hiểu – yêu không có nghĩa là giữ lấy tất cả. Có lúc, yêu là chấp nhận buông tay, để con mình có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng điều ấy không làm giảm đi tình yêu của một người mẹ. Cô đã chứng kiến đàn con của mình rời xa một cách lặng lẽ, không làm phiền lòng chủ, cũng không oán trách cuộc đời. Chỉ là… trong đôi mắt nâu ấy, mãi mãi còn một góc trống – nơi từng có bảy đứa con nhỏ bé từng rúc vào lòng cô, cùng ngủ một giấc bình yên.

Mùa hè năm ấy, không chỉ là mùa chia ly của đàn chó con, mà còn là mùa dạy cho một người mẹ – cả chó mẹ lẫn người chủ – bài học về tình yêu, sự hy sinh và lòng bao dung.

Và trong góc hiên nhà, mỗi chiều, tiếng kêu lích chích của Bé Mơ vang lên như nhắc nhở: vẫn còn một tình yêu ở lại – đủ để xoa dịu tất cả những nỗi buồn từng có.