Buổi chiều muộn, ánh nắng vàng cam nhạt dần sau những tán cây cổ thụ bao quanh khu biệt thự to lớn nằm giữa vùng ven ngoại ô yên tĩnh. Căn biệt thự nhà họ Trần – một trong những dòng họ giàu có và quyền lực nhất thành phố – sừng sững như một pháo đài cổ, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài bằng cánh cổng sắt đen nặng nề và hàng rào cao ngất phủ đầy dây leo.
Lúc 17h13 phút, một người đàn ông mặc đồ thợ xây, áo xanh công nhân, đội mũ bảo hộ cũ kỹ và mang theo một chiếc ba lô nặng nề, xuất hiện trước cổng. Dáng người anh ta cao lớn, vai rộng, đôi mắt khuất dưới vành mũ nhưng ánh nhìn sắc lạnh như thép.
“Dừng lại! Anh đi đâu?” – một trong hai vệ sĩ gác cổng đưa tay chặn lại, giọng cộc cằn.
“Bên trong gọi thợ đến sửa đường ống nước sau vườn. Tôi được thuê sáng nay.” – người đàn ông nói, giọng đều đều, không quá cao cũng không thấp, nhưng chứa đựng một sự chắc nịch khiến người ta không thể không chú ý.
Vệ sĩ nhìn anh ta từ đầu đến chân, nhíu mày. “Không nghe quản gia báo gì cả. Đứng yên đây, tôi gọi xác nhận.”
Người đàn ông gật đầu, lùi lại hai bước, đứng im lặng như một bức tượng.
Cuộc gọi được thực hiện. Quản gia phủ nhận có thuê người ngoài. Không ai trong biệt thự đặt dịch vụ sửa chữa nào cả. Một trong hai vệ sĩ quay lại, quát:
“Cút đi, nếu không gọi cảnh sát!”
Người đàn ông mím môi, gật đầu không nói gì, quay người chậm rãi rời đi.
Nhưng chỉ 30 phút sau, cả biệt thự nhà họ Trần rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Người thợ xây đó không phải ai khác… mà là Trần Quân – đứa con trai út của gia tộc, người mà cả gia đình tưởng đã chết cách đây 15 năm trong một vụ hỏa hoạn bí ẩn.
2. Quá khứ bị chôn vùi
15 năm trước, Trần Quân mới 16 tuổi, là đứa con bị xem là “vết nhơ” của dòng họ danh giá. Sinh ra từ người vợ hai, không được công nhận chính thức, anh sống trong khu nhà phụ, học trường công và chưa bao giờ được gọi là “thiếu gia”. Người anh cùng cha khác mẹ – Trần Minh – được nuôi dạy để thừa kế tất cả, trong khi Trần Quân chỉ được dạy cách… im lặng.
Mẹ anh, bà Dung, từng là giúp việc, sau bị ép làm “vợ lẽ” không danh phận. Bị gia đình xa lánh, sống lặng lẽ cho đến khi căn phòng nhỏ nơi hai mẹ con sống bốc cháy giữa đêm. Xác bà Dung được tìm thấy, cháy đen. Riêng Quân – mất tích, được cho là đã chết theo mẹ.
Nhưng xác của Quân không bao giờ được tìm thấy.
Gia đình Trần cho người tổ chức tang lễ sơ sài, chẳng ai tiếc nuối. Câu chuyện bị lãng quên dần theo thời gian. Trần Minh trở thành người thừa kế, còn căn phòng từng là nơi ở của hai mẹ con Quân được phá bỏ, xây thành kho chứa rượu.
Không ai ngờ rằng, trong suốt 15 năm, Trần Quân vẫn còn sống – và âm thầm trở lại.
3. Bữa tiệc cuối cùng
Tối hôm đó, biệt thự nhà họ Trần tổ chức tiệc mừng sinh nhật lần thứ 60 của ông Trần Văn – chủ tịch tập đoàn Trần Gia Group. Dự tiệc có hàng chục khách mời danh giá, giới doanh nhân, cả những quan chức cấp cao.
Bên trong, không khí sang trọng, tiếng nhạc du dương, rượu vang đỏ chảy như suối, nụ cười, những cái bắt tay… tất cả đều hoàn hảo.
Cho đến khi đồng hồ điểm 18h.
Tất cả đèn trong biệt thự tắt phụt.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối, phát qua hệ thống loa nội bộ. Giọng nói trầm khàn, đầy giận dữ và lạnh lẽo.
“Chúc mừng sinh nhật… cha.”
Không khí đông cứng.
“Cảm ơn ông vì món quà năm 16 tuổi. Cảm ơn vì đã để mẹ tôi chết trong lửa. Và cảm ơn vì đã chôn sống tôi.”
Mọi người rối loạn. Có tiếng hét, tiếng ly vỡ, tiếng người gọi nhau thất thanh.
Khi đèn sáng trở lại, trên bức tường chính của phòng tiệc, một hình chiếu xuất hiện. Là một đoạn video, mờ nhòe, quay lại cảnh một cậu bé trốn trong hốc tường, hoảng loạn nhìn lửa cháy lan khắp phòng.
Cậu bé đó… là Trần Quân.
4. Sự thật lộ diện
Trần Quân không chết. Trong đêm hỏa hoạn, mẹ anh đã đánh đổi mạng sống để đẩy anh chui vào khoảng trống giữa hai lớp tường gạch. Anh trốn ở đó suốt hai ngày, chứng kiến người của gia đình dọn dẹp, giả tạo hiện trường.
Anh được một người thợ hồ cứu khi đến sửa nhà sau vụ cháy. Được đưa đi xa, nuôi dưỡng và đổi tên.
15 năm, anh sống với một mục tiêu duy nhất: trả lại sự thật cho mẹ.
“Căn nhà này – nơi từng là mộ sống của tôi – nay sẽ là nơi chôn bí mật cuối cùng của các người.” – giọng Trần Quân vang lên lần nữa.
Lúc này, toàn bộ hệ thống cửa đã bị khoá từ bên trong. Trần Quân không còn ở cổng. Anh đã ở bên trong từ đầu – cải trang làm nhân viên giao rượu sáng nay. Tên “thợ xây” chỉ là cách đánh lạc hướng.
Anh đã bố trí hệ thống âm thanh, video, và bẫy khóa từ nhiều tuần trước.
5. Bản án trong bóng tối
Từng người trong gia đình Trần bị vạch trần ngay trong bữa tiệc:
– Trần Minh – người anh – chính là kẻ đốt nhà năm xưa, được cha bao che để xóa đi “kẻ thừa kế không mong muốn”.
– Ông Trần Văn – chủ tịch – đã biết nhưng chọn im lặng, ra tay bưng bít mọi thứ, để bảo vệ danh tiếng.
– Quản gia – người từng chăm sóc mẹ Quân – nhận tiền để khai man rằng Quân đã chết.
Tất cả bằng chứng, lời thú tội được ghi lại, chiếu lên từng đoạn.
Cảnh sát đã được báo – chính Trần Quân gửi đơn nặc danh cách đây một tuần. Nhưng anh muốn họ chứng kiến tất cả, không phải đến để ngăn chặn.
Khi cảnh sát ập đến, họ thấy cả biệt thự chìm trong im lặng. Mọi người không ai bị thương, nhưng tất cả đều sụp đổ tinh thần. Bị lột trần, không còn danh dự, không còn nơi trốn.
Riêng Trần Quân – đã biến mất.
6. Chương kết mở
Một năm sau, một ngôi nhà nhỏ ở vùng quê nghèo được xây dựng mới. Trên bàn thờ là tấm ảnh người phụ nữ trung niên với đôi mắt dịu hiền – bà Dung.
Trần Quân, giờ đổi tên là Lê Khánh, sống như một kỹ sư xây dựng giản dị, ít ai biết đến quá khứ. Anh không trả thù bằng máu, mà bằng sự thật – thứ duy nhất có thể khiến một đế chế sụp đổ từ bên trong.
Biệt thự nhà họ Trần giờ bỏ hoang.
Người dân gọi đó là “Ngôi nhà có bức tường biết nói”.