Chàng trai cứu đứa trẻ sắp đuối nước – cái kết không ngờ với nữ tỷ phú

Trời hè oi ả, những cơn gió nhẹ cũng không làm dịu đi cái nắng chói chang đổ lửa. Sông Lục ở ngoại ô thành phố là nơi lý tưởng để người dân đến nghỉ ngơi, bơi lội, giải nhiệt. Hôm đó, Hoàng – chàng trai trẻ mới tốt nghiệp đại học, đang tạm sống ở vùng ven để phụ giúp người cậu mở tiệm sửa xe. Cuộc sống của anh đơn giản, có phần nghèo khó, nhưng luôn lấp lánh sự tử tế, kiên cường và ấm áp.

Hoàng đang đứng bên bờ sông, chuẩn bị về sau một buổi bơi thì tiếng la thất thanh vang lên:

“Cứu! Có đứa bé bị nước cuốn!”

Anh quay phắt lại. Giữa dòng nước chảy xiết, một cậu bé khoảng chừng 6-7 tuổi đang vùng vẫy tuyệt vọng, đôi tay nhỏ bé đập nước loạn xạ, miệng sặc sụa, chìm nổi giữa những con sóng cuộn.

Không kịp nghĩ ngợi, Hoàng lập tức nhảy xuống sông. Anh bơi như một mũi tên xuyên qua làn nước, tiến tới đứa bé đang chìm dần. Cậu bé hoảng loạn, vùng vẫy khiến việc cứu hộ càng thêm khó khăn, nhưng Hoàng vẫn bình tĩnh trấn an:

– “Chú đây rồi! Đừng sợ! Nắm chặt lấy chú!”

Sau vài phút vật lộn, anh ôm được đứa trẻ, bơi ngược vào bờ trong sự hò reo và lo lắng của mọi người. Khi lên đến bờ, cả người anh run lên vì lạnh, cậu bé thì tím tái. Không chờ đợi ai, anh lập tức hà hơi, ép ngực, hô hấp nhân tạo cho đến khi đứa trẻ khạc nước, mở mắt thút thít gọi:

– “Mẹ… mẹ ơi…”

Một phụ nữ trung niên xinh đẹp, mặc đồ đơn giản nhưng sang trọng, gương mặt đang biến sắc vì hoảng loạn, chen qua đám đông chạy đến:

“Ken! Trời ơi con yêu của mẹ!”

Cô ôm chầm lấy đứa bé, nước mắt trào ra không ngớt. Rồi cô ngẩng lên nhìn Hoàng, ánh mắt chan chứa sự xúc động:

– “Anh… cảm ơn anh, trời ơi, nếu không có anh…”

Hoàng chỉ gật đầu, khẽ cười:

– “May mà em bé không sao.”

Hôm sau, khi Hoàng đang lúi húi lau dầu xe trong tiệm, một chiếc xe sang trọng từ từ dừng lại trước cửa. Một người tài xế bước xuống, đưa cho Hoàng một tấm danh thiếp:

“Bà chủ tôi – Lâm Thiên Kim – muốn mời anh tới nhà dùng bữa tối. Đây là địa chỉ.”

Hoàng ngẩn người. Cái tên này… hình như là…

Phải rồi – Lâm Thiên Kim, nữ tỷ phú nổi tiếng trong ngành bất động sản và công nghệ. Một người phụ nữ tài giỏi, xinh đẹp, từng gây bão truyền thông vài năm trước khi đơn phương ly hôn với chồng – một đại gia có tiếng, vì bị phản bội. Kể từ đó, cô sống khép kín, nuôi con trai duy nhất một mình.

Hoàng không nghĩ ngợi lâu. Tối hôm đó, anh ăn mặc chỉnh tề, đi xe buýt đến khu biệt thự được ghi trên thiệp mời. Trước mắt anh là một cổng lớn uy nghi, biệt thự trắng ba tầng nằm giữa khuôn viên như cổ tích, với hồ nước, đài phun, vườn hồng và ánh đèn vàng ấm áp.

Thiên Kim đón anh với nụ cười dịu dàng. Cô mặc một chiếc váy đơn giản nhưng toát lên sự thanh lịch khó tả. Ken – cậu bé nhỏ, cũng chạy ra, ríu rít:

– “Chú Hoàng! Con nhớ chú lắm!”

Bữa tối diễn ra ấm cúng. Thiên Kim trò chuyện tự nhiên, không kiểu cách. Cô hỏi thăm Hoàng về cuộc sống, về lý do đến vùng ngoại ô. Khi biết anh từ chối việc ở thành phố vì muốn sống gần người cậu già yếu, ánh mắt cô ánh lên sự kính trọng.

Sau bữa ăn, Thiên Kim bất ngờ nói:

– “Tôi muốn mời anh về đây làm việc. Anh có thể trông nom vườn, chăm sóc Ken, hoặc bất cứ việc gì anh muốn. Không phải vì tôi muốn trả ơn, mà vì tôi tin anh là người đáng tin. Ở bên anh, Ken rất vui và an toàn.”

Hoàng thoáng bất ngờ, nhưng rồi đồng ý. Một phần vì cảm mến Ken, phần khác – trong lòng anh cũng có một sự rung động mơ hồ khi nhìn thấy Thiên Kim.

Từ đó, Hoàng trở thành một phần trong ngôi biệt thự ấy. Anh thức dậy sớm chăm vườn, dạy Ken bơi, tập võ, kể chuyện cho bé nghe mỗi tối. Dần dà, Thiên Kim cũng bắt đầu tâm sự nhiều hơn với anh.

Cô kể về những năm tháng đầy nước mắt sau ly hôn, những buổi đêm mất ngủ vì con trai sốt cao mà không có ai bên cạnh. Cô kể về áp lực làm mẹ đơn thân giữa thương trường đầy cạm bẫy.

Hoàng lắng nghe, không phán xét, không chen lời, chỉ thỉnh thoảng đưa ra một câu khích lệ nhẹ nhàng.

Thời gian trôi, những lần họ ngồi bên nhau bên hồ cá, cùng uống trà, cười nhẹ khi Ken nghịch nước – trở thành những ký ức đẹp đến kỳ lạ.

Nhưng sóng gió không phải lúc nào cũng tránh người hiền. Một buổi sáng, trên mặt báo xuất hiện một tiêu đề giật gân:

“Nữ tỷ phú Lâm Thiên Kim đang bí mật hẹn hò với một thanh niên trẻ, là nhân viên làm vườn của cô?”

Kèm theo đó là những bức ảnh chụp lén họ đang cùng Ken chơi trong công viên, cùng ăn tối, cùng vào siêu thị.

Cổ phiếu của tập đoàn Thiên Kim rơi nhẹ. Đối tác bắt đầu dè dặt. Ban giám đốc nghi ngờ. Một số bài viết ẩn danh công kích cô: “Người phụ nữ thành đạt nhưng thiếu sáng suốt trong tình cảm.”

Thiên Kim giữ im lặng, nhưng Hoàng thì không.

Anh xin nghỉ việc.

Cô bất ngờ khi anh đến chào buổi tối cuối cùng. Cô nhìn anh, nghèn nghẹn:

– “Anh giận tôi sao?”

– “Không. Tôi chỉ không muốn chị phải chịu điều tiếng vì tôi. Tôi đến đây vì lòng biết ơn, không muốn trở thành gánh nặng.”

– “Anh nghĩ tôi yếu đuối đến vậy sao?”

– “Không. Nhưng chị không cần tôi.”

Anh quay lưng, bước ra khỏi cánh cổng biệt thự.

Một tháng sau, trong buổi lễ ra mắt dự án mới, giữa hàng trăm ánh đèn máy ảnh và truyền thông, Thiên Kim bước lên sân khấu. Nhưng thay vì chỉ nói về dự án, cô mở một slide bất ngờ – là hình ảnh Hoàng đang cứu Ken giữa dòng sông.

Cô nói, với ánh mắt không rơi lệ nhưng nghèn nghẹn:

“Đây là người đã cứu con trai tôi. Là người tôi tin tưởng hơn bất kỳ ai. Anh ấy không chỉ cứu Ken, mà còn giúp tôi tìm lại cảm xúc, sự bình yên mà tôi đánh mất từ lâu. Tôi không cần người đàn ông giàu có hay nổi tiếng, tôi chỉ cần người thực sự tử tế và có trái tim.”

Truyền thông bùng nổ. Dư luận đảo chiều. Nhiều người ủng hộ, gọi cô là “nữ doanh nhân dũng cảm sống thật với trái tim.”

Một tuần sau, trong khu vườn ngập hoa tím, dưới ánh hoàng hôn, Hoàng trở lại biệt thự. Lần này, không phải để làm vườn. Anh đến với bó hoa nhỏ trong tay, và trái tim đầy chân thành.

Ken chạy đến, hét vang:

– “Chú Hoàng về rồi! Mẹ, mẹ ơi!”

Thiên Kim đứng ở bậc tam cấp, mặc chiếc váy trắng tinh khôi, mỉm cười. Anh tiến lại gần, thì thầm:

– “Lần này, tôi đến không phải vì trả ơn. Mà vì tôi không muốn rời xa chị nữa.”

Cô khẽ gật đầu, đôi mắt ngấn nước nhưng sáng ngời.

Ánh nắng cuối ngày phủ lên hai người, bên tiếng cười hồn nhiên của Ken vang vọng trong khu vườn – nơi bắt đầu một chương mới của tình yêu và hy vọng.