Hàng xóm lắp cam;e;ra chỉ thẳng sang nhà tôi, bực mình tôi lắp lại một cái quay sang lại nhà họ, thì họ làm um xùm lên, đến khi gọi công an xã đến phân giải thì tôi âm thầm cảm ơn anh hàng xóm….

Tôi và chồng chuyển về khu dân cư mới cách đây hơn một năm. Khu này yên tĩnh, an ninh tốt, hàng xóm thân thiện. Nhà bên trái là vợ chồng anh Hoàng – chị Mai, đều ngoài ba mươi, vẻ ngoài lịch sự, nói năng nhẹ nhàng, đặc biệt chị Mai lúc nào cũng xinh đẹp, thơm tho, áo quần chỉn chu dù là sáng sớm đổ rác.

Tôi từng nghĩ: “Người phụ nữ như vậy chắc hẳn được chồng yêu chiều lắm.”

Nhưng chỉ sau vài tháng, tôi bắt đầu cảm nhận có gì đó không ổn. Vào một buổi tối mưa lất phất, khi đang giặt đồ ở ban công tầng hai, tôi nhìn sang thấy anh Hoàng đứng dưới sân một mình hút thuốc, mắt nhìn vô hồn sang nhà tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc vợ chồng họ cãi nhau.

Rồi một hôm, tôi phát hiện trước cổng nhà anh Hoàng lắp một chiếc camera, gắn rất khéo léo, nhưng hướng quay thì… rõ ràng là sang nhà tôi.

Tôi nổi đóa. Cảm thấy bị xâm phạm riêng tư, tôi đem chuyện nói với chồng. Anh chỉ cười nhạt, bảo:

– Chắc người ta sợ trộm thôi. Em nhạy cảm quá.

Nhưng tôi không yên tâm. Và có lẽ vì bực, tôi cũng cho thợ đến lắp một camera, quay thẳng lại sang sân nhà anh chị bên kia. Xem ai “soi” ai.

Hai hôm sau, anh Hoàng gõ cửa nhà tôi. Gương mặt anh lạnh tanh, chỉ nói:

– Tôi nghĩ chị nên tháo camera xuống. Quay thẳng vào nhà tôi là không ổn.

Tôi đứng sững. Chồng tôi vừa đi làm, nhà chỉ có tôi. Tôi nói tỉnh bơ:

– Vậy anh cũng tháo camera quay vào nhà tôi đi đã. Chơi công bằng.

Ánh mắt anh Hoàng nhìn tôi vài giây. Rồi anh quay lưng đi, không nói thêm gì.

Sau hôm đó, tôi bắt đầu để ý. Nhưng không phải để ý nhà bên kia – mà là… chồng tôi.

Có những chiều tôi về sớm, thấy xe anh không đậu trong sân. Gọi thì anh bảo “đang họp”, nhưng tiếng ồn xung quanh lạ lẫm. Có hôm tôi về bất ngờ, thấy anh vừa tắm xong, đầu còn ướt, nhưng khăn lau lại có… mùi nước xả không phải của nhà tôi.

Tôi bắt đầu nghi ngờ.

Rồi một tối, tôi kiểm tra camera. Lướt nhanh qua các đoạn ghi hình ban ngày – vốn không để làm gì – tôi định xóa bớt cho nhẹ máy. Nhưng rồi tôi khựng lại ở một đoạn quay lúc 2 giờ chiều, ngày thứ tư.

Trong video, tôi thấy chồng tôi mở cửa ra ngoài. Anh không lái xe đi. Mà chỉ… đi bộ, sang nhà bên.

Anh gõ cửa. Chị Mai ra mở.

Và rồi, cánh cửa khép lại. Mất hơn 40 phút sau anh mới quay về. Áo có chút nhăn, tóc hơi rối.

Tôi tê người.

Lúc đó, tôi chưa dám khẳng định. Nhưng rồi ngày hôm sau, tôi xem tiếp các đoạn khác. Cứ vào những ngày tôi đi làm full ca, anh đều sang nhà hàng xóm vào giờ y hệt.

Tôi lặng người. Mọi thứ trong đầu như nổ tung. Tôi muốn xông sang làm ầm lên. Nhưng rồi, tôi nghĩ: Tôi cần biết rõ. Biết đến tận cùng.

Tôi giả vờ đi làm như thường lệ, nhưng xin nghỉ không báo trước. Ngày hôm đó, tôi trở về lúc 2 giờ kém 10, đỗ xe cách nhà một đoạn rồi đi bộ về sau lưng. Tôi đứng ở sau nhà, lặng lẽ nhìn lên camera đã kết nối với điện thoại.

Đúng như tôi đoán.

Chồng tôi rời khỏi nhà, đi thẳng sang bên kia. Vài phút sau, cánh cửa khép lại.

Lần này, tôi không đợi.

Tôi bước lên, bấm chuông nhà anh Hoàng.

Anh mở cửa, ngạc nhiên thấy tôi đứng trước. Nhưng tôi không vòng vo:

– Anh lắp camera sang nhà tôi… là vì anh biết chuyện đó trước đúng không?

Ánh mắt anh trầm xuống. Anh không trả lời, chỉ đưa tôi vào nhà.

Anh bật màn hình lớn. Trong màn hình hiện lên khung cảnh phía sau nhà tôi – một đoạn khuất – nơi mà camera của tôi không chiếu tới. Nhưng camera của anh thì có.

Chúng tôi cùng nhìn vào màn hình.

Chồng tôi và vợ anh đang tình tứ

Không giấu giếm. Không ngại ngùng. Như thể đó là điều họ làm quen rồi.

Tôi run tay. Tim tôi không còn đập nhanh – mà là tê liệt. Tôi không khóc. Không hét. Chỉ đứng như hóa đá.

Anh Hoàng ngồi xuống, mở tiếp một đoạn khác. Có cảnh trong bóng tối – khi tôi đã ngủ – vợ anh lặng lẽ ra khỏi nhà. Một lúc sau quay về, mặt rạng rỡ.

– Tôi biết chuyện này từ bốn tháng trước, – anh Hoàng nói, – Tôi không dám tin. Nhưng rồi tôi phải đối mặt.

– Sao anh không làm ầm lên?

– Vì tôi cần bằng chứng để ly hôn. Tôi không muốn con tôi bị giành quyền nuôi chỉ vì “không có lý do chính đáng”.

Chúng tôi nhìn nhau. Cùng rơi vào một trạng thái: nỗi đau im lặng.

Tối hôm đó, tôi không nói gì với chồng. Tôi đợi.

Một tuần sau, tôi gửi đơn ly hôn. Không khóc lóc. Không gào thét. Đơn giản là đưa ra. Cùng với toàn bộ video.

Anh nhìn tôi, chết lặng.

– Em biết từ bao giờ?

– Từ khi anh nghĩ rằng camera chỉ là để trông trộm.

Cuối cùng, anh ký.

Anh Hoàng cũng ly hôn. Vợ anh không khóc. Không níu kéo. Có lẽ chị biết… ngày này sẽ đến.

Câu chuyện lan khắp xóm. Người ta thì thầm sau lưng tôi, nhưng tôi chẳng bận tâm. Tôi dọn đi.

Camera nhà tôi được tháo xuống. Nhưng có một chiếc USB tôi vẫn giữ – chứa tất cả những gì camera đã ghi. Không phải để trả thù. Mà để nhắc mình:

Không phải mọi ánh nhìn soi mói đều là vô cớ. Đôi khi, camera là cách duy nhất để nhìn thấy… góc khuất của những người mình tin tưởng nhất.

Góc nhìn. Tưởng là xâm phạm. Nhưng hóa ra là cứu rỗi.