Trong ánh nắng cuối chiều lặng lẽ, ông Hòa – một cựu chiến binh ngoài bảy mươi tuổi, khoác chiếc áo sơ mi bạc màu và chiếc mũ lưỡi trai cũ kỹ có thêu biểu tượng đơn vị lính dù năm xưa – bước vào siêu thị nhỏ ở góc phố gần nhà. Ông đã quen với cuộc sống chậm rãi sau khi giải ngũ hơn ba mươi năm. Những năm tháng chiến trường đã lùi xa, nhưng ký ức và bản năng lính tráng vẫn in sâu trong tâm trí ông.
Ông Hòa không thích đám đông, nhưng mỗi tuần vẫn đi siêu thị một lần vào giờ vắng người để mua ít thực phẩm và thuốc bổ. Hôm nay cũng không khác. Tay ông đẩy chiếc xe đẩy, mắt quét qua các kệ hàng một cách tỉ mỉ, vừa mua sắm vừa quan sát – một thói quen chưa từng mất đi.
Khi đến gần quầy thanh toán, ông bỗng cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Ông quay đầu lại và bắt gặp một đứa bé trai chừng năm tuổi, đứng cách đó chừng mười mét, ngay lối vào. Cậu bé mặc chiếc áo hoodie màu xám, tóc rối nhẹ, mắt to tròn nhìn ông không chớp. Rồi bất ngờ, đứa bé giơ tay lên… vẫy ông. Nhưng không phải kiểu vẫy tay chào vui vẻ, mà như một tín hiệu. Một động tác có chủ đích, như đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
Tim ông Hòa chợt đập nhanh. Một linh cảm kỳ lạ khiến ông bước chậm lại. “Không bình thường,” ông thầm nghĩ. Một đứa trẻ ngẫu nhiên sẽ không nhìn chằm chằm vào một người già xa lạ như thế. Và cái vẫy tay đó… không phải là của một đứa trẻ vô tư.
Ông dừng hẳn. Đôi mắt đã từng đối diện chiến tranh lặng lẽ quan sát. Đứa bé có vẻ lo lắng, mắt liếc nhanh về phía sau. Theo ánh mắt ấy, ông thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, đeo khẩu trang, đang đứng gần đó. Gã không để ý ông, nhưng rõ ràng đang để mắt đến đứa trẻ.
Cảm giác nghi ngờ ngày càng rõ. Ông Hòa từ từ đẩy xe lại gần khu vực ấy, vờ như đang tìm một món hàng. Ông để ý thấy bàn tay của người đàn ông nắm lấy cổ tay đứa trẻ quá chặt – không giống cách cha mẹ dắt con. Cậu bé khẽ giật nhẹ tay như muốn thoát ra nhưng không được. Lúc này, ánh mắt cậu bé lại chạm vào ông – ánh mắt cầu cứu.
Trong đầu ông Hòa, những kỷ niệm về việc phát hiện dấu hiệu lạ của địch, về kỹ năng phân tích tình huống nhanh trong chiến đấu hiện lên. “Đây không phải cha của thằng bé,” ông nghĩ.
Không để mất thời gian, ông rút điện thoại ra, nhưng không gọi ngay. Thay vào đó, ông tiến đến quầy dịch vụ khách hàng gần đó và nhỏ giọng nói với cô nhân viên:
“Cô gái, tôi nghi có vụ bắt cóc. Cậu bé đứng gần cổng. Gã đàn ông mặc áo đen, đeo khẩu trang. Hãy gọi bảo vệ và báo cảnh sát. Nhanh lên.”
Cô gái tái mặt, gật đầu liên tục và rút điện thoại nội bộ. Ông quay lại vị trí ban đầu, thấy người đàn ông kia bắt đầu kéo cậu bé ra khỏi siêu thị. Ông Hòa lập tức hành động.
“Này, anh kia!” – giọng ông vang lên rõ ràng, đanh thép đến mức khiến vài người quay lại.
Người đàn ông khựng lại một chút, rồi xoay người. Ánh mắt gã lóe lên sự cảnh giác.
“Thằng bé này là con anh à?” – ông hỏi, bước tới gần hơn.
“Ờ… vâng,” gã đáp, giọng ấp úng. “Cháu nó… cháu nghịch lắm, tôi đang đưa nó về.”
“Tên cháu là gì?” – ông Hòa hỏi, mắt không rời gã.
Người đàn ông ngập ngừng: “Ờ… Nam. Cháu tên Nam.”
Ông Hòa cúi xuống, nhìn cậu bé dịu dàng:
“Cháu có phải tên Nam không? Đây có phải là ba cháu không?”
Cậu bé lắc đầu thật mạnh. Mặt tái xanh. “Không phải. Cháu tên Bình. Cháu không biết chú này. Cháu bị kéo đi lúc nãy khi đi lạc khỏi mẹ.”
Câu nói như tiếng sét đánh. Người đàn ông kia lập tức buông tay, định quay người chạy. Nhưng phản xạ của một người lính dày dạn không cho phép ông Hòa để điều đó xảy ra. Trong một động tác nhanh, ông nắm lấy vai gã, quật ngã xuống nền gạch siêu thị. Một tiếng “rầm” vang lên.
Người xung quanh giật mình, có người la lên, có người quay video. Bảo vệ siêu thị cũng vừa kịp lao đến, khống chế kẻ lạ mặt. Ông Hòa thở hổn hển, đỡ cậu bé đang khóc nức nở.
“Không sao rồi, cháu an toàn rồi. Chú không để ai làm hại cháu đâu.”
Mười phút sau, cảnh sát có mặt. Kẻ tình nghi bị còng tay và dẫn đi. Cậu bé Bình nhanh chóng được đưa vào phòng an ninh để gặp lại mẹ – một phụ nữ trẻ gào khóc khi nhìn thấy con. Họ ôm nhau trong nước mắt.
Một viên cảnh sát đến bắt tay ông Hòa:
“Cháu cảm ơn chú. Nếu không có chú kịp thời phát hiện và hành động, không biết chuyện gì đã xảy ra. Tên này đã nằm trong diện nghi vấn chuyên bắt cóc trẻ em từ trước.”
Ông Hòa chỉ khẽ gật đầu:
“Tôi chỉ làm điều mà lẽ ra ai cũng nên làm.”
Khi rời khỏi siêu thị, ông Hòa cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Mặt trời đã lặn hẳn, bóng đêm đang buông xuống. Nhưng trong lòng ông, một tia sáng âm ỉ vẫn cháy – ánh sáng của trách nhiệm, của tinh thần cảnh giác không bao giờ ngủ quên.
Dẫu đã rời chiến trường nhiều năm, ông biết: Một người lính – dù tóc đã bạc, tim đã chậm – vẫn luôn sẵn sàng chiến đấu khi cần.