Vợ mấ/t 49 ngày, chồng bỗng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện đến đón co/n, đến nơi thì h/ốt h/oảng nhìn thấy…

Trời Hà Nội lất phất mưa. Ánh đèn đường xuyên qua màn sương mỏng tạo nên một khung cảnh ảm đạm, buồn bã. Hôm nay là ngày thứ 49 kể từ khi Linh – vợ của Khánh – qua đời trong một tai nạn giao thông thảm khốc.

Khánh ngồi thẫn thờ bên bàn thờ vợ, lặng lẽ đốt nén hương. Ánh mắt anh trống rỗng, đôi vai gầy guộc dường như lúc nào cũng như có vật gì đè nặng. Linh mất khi đang mang thai ở tháng thứ tám. Các bác sĩ đã không thể cứu được đứa trẻ.

Hay… ít nhất là họ đã nói như vậy.

Khoảng hơn 9 giờ tối, khi Khánh đang ngồi trầm ngâm xem lại những bức ảnh cũ thì điện thoại đổ chuông.

“Số lạ?”

Anh lưỡng lự một chút rồi bắt máy.

Alo, anh là Trần Văn Khánh phải không ạ? Chúng tôi gọi từ Bệnh viện Phụ sản Trung Ương. Xin anh đến ngay khoa Sơ sinh, có việc rất quan trọng liên quan đến… con anh.

Tim Khánh như ngừng đập.

Con… gì cơ ạ? Con tôi mất rồi. Vợ tôi… cô ấy cũng mất rồi…

Chúng tôi hiểu, nhưng làm ơn anh đến ngay. Có một bé trai được xác nhận trùng khớp ADN với anh, và… người vợ quá cố của anh. Chúng tôi sẽ giải thích rõ khi anh đến.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Khánh nắm lấy áo khoác rồi lao ra ngoài như một cơn gió. Mưa vẫn rơi, từng giọt như kim châm vào mặt, nhưng không làm dịu được những cơn sóng hỗn loạn trong lòng anh.

Bệnh viện vẫn sáng đèn dù đã khuya. Khánh lao vào phòng cấp cứu, tim đập thình thịch.

Tôi là Khánh… họ gọi tôi đến vì… con tôi?!

Y tá dẫn anh vào một căn phòng nhỏ phía sau khoa Sơ sinh. Ở đó, một bác sĩ trung niên, vẻ mặt căng thẳng đang chờ sẵn.

Anh Khánh, trước hết tôi xin lỗi vì sự hỗn loạn này. Nhưng anh cần nghe toàn bộ sự thật.

Ông ta đặt một tập hồ sơ dày cộm trước mặt Khánh, kèm theo một bức ảnh siêu âm.

Cách đây 49 ngày, vợ anh – chị Linh – được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch sau tai nạn. Chúng tôi đã tiến hành mổ cấp cứu. Điều kỳ lạ là, có hai đứa trẻ song sinh trong bụng cô ấy, không phải một như kết quả siêu âm ban đầu.

CÁI GÌ?! – Khánh hét lên.

Chúng tôi không hiểu vì sao lại như vậy. Một bé… không qua khỏi. Bé còn lại – cậu bé này – bị đưa nhầm sang khu chăm sóc đặc biệt, nơi… một gia đình khác tưởng nhầm là con họ và mang đi.

Khánh không tin nổi tai mình.

Ý ông là con tôi… sống? Và bị tráo?!

Không ai tráo cả. Là sự nhầm lẫn trong hồ sơ, kèm theo việc người mẹ nhận nuôi cũng vừa qua đời sau sinh. Mãi đến khi gia đình đó nghi ngờ về nhóm máu và làm xét nghiệm ADN, chúng tôi mới phát hiện ra chuyện này.

Một y tá bế đến một bé trai nhỏ xíu, cuộn trong khăn ấm. Thằng bé có đôi mắt giống hệt Linh.

Khánh nghẹn ngào, run run đưa tay đón lấy đứa trẻ. Nước mắt tuôn ra không kiểm soát.

Con… là con trai của ba thật sao?

Đứa bé khẽ ọ ẹ, rồi áp đầu vào ngực anh như đã quen hơi từ lâu.

Tưởng chừng mọi chuyện kết thúc ở đó, nhưng không. Một tuần sau, khi Khánh bắt đầu làm thủ tục giám hộ và khai sinh cho bé thì một người đàn ông trung niên đến tìm anh.

Anh là Khánh? Tôi là Lê Minh – chồng cũ của người phụ nữ đã nuôi bé. Tôi… tôi đến vì con trai tôi.

Con trai ANH? – Khánh sững người.

Vợ tôi – cô ấy lén ra nước ngoài một thời gian rồi trở về Việt Nam mang thai. Tôi không biết cha đứa bé là ai. Sau này, khi cô ấy mất, tôi nhận bé về nuôi. Nhưng giờ… tôi có quyền gì không?

Không! Cậu bé là con tôi. Có giấy tờ, có xét nghiệm. Anh không có tư cách gì hết.

Nhưng tôi đã nuôi nó hơn một tháng. Nó gọi tôi là ba! Anh có thể cướp mất nó như vậy sao?!

Cuộc tranh chấp trở nên căng thẳng. Hai bên kéo nhau ra tòa.

Khánh không ngờ rằng niềm vui tìm lại con chưa trọn vẹn thì đã phải đối mặt với một trận chiến pháp lý đau đầu. Đặc biệt là khi phía luật sư bên Minh đưa ra bằng chứng rằng Khánh từng có tiền sử trầm cảm sau cái chết của vợ và không có công việc ổn định.

Khánh đứng trước nguy cơ bị tước quyền nuôi con.

Nhưng rồi, một người bất ngờ xuất hiện – mẹ của Linh – bà Hoa. Bà vốn không chấp nhận Khánh vì cho rằng anh không xứng đáng với con gái mình. Nhưng khi biết sự thật, bà quyết định đứng ra làm chứng, thậm chí xin nhận nuôi cháu ngoại nếu tòa không cho Khánh.

Trong phiên xét xử cuối cùng, bà nói:

Tôi từng không ưa thằng Khánh, nhưng không ai đau đớn bằng nó khi con gái tôi mất. Nó từng ngồi ngoài nghĩa trang cả đêm chỉ để nói chuyện với mộ Linh. Còn thằng bé – nó là máu mủ nhà tôi. Không ai có quyền tách nó khỏi cha ruột của mình cả.

Tòa án quyết định: Bé trai được trở về với Khánh. Người đàn ông tên Minh chỉ được quyền thăm gặp định kỳ.

Một buổi chiều mùa thu, Khánh bế con đi dạo trong công viên. Thằng bé bi bô gọi “ba ba” khiến bao người ngoái nhìn trìu mến. Ánh mắt anh đã khác xưa – không còn đục ngầu mỏi mệt mà ánh lên tia sáng hy vọng.

Anh thì thầm:

Con là điều kỳ diệu cuối cùng mà mẹ con để lại. Ba hứa sẽ bảo vệ con bằng tất cả những gì mình có.

Từ trong gió thoảng, như có tiếng Linh cười dịu dàng.