Cô gái được cả xóm trọ cứu sau t/ai n/ạn, cho đến khi biết thân phận thật của cô thì cả xóm b:à:ng ho:à:ng

Giữa lòng Sài Gòn nhộn nhịp, có một con hẻm nhỏ nằm khuất sau dãy nhà mặt tiền đường Phạm Văn Chiêu. Hẻm dẫn vào một xóm trọ nghèo – nơi tiếng xe máy kêu lọc cọc, tiếng trẻ con chơi búng dây, và tiếng rao “ai bánh giò nóng hông?” đã trở thành một phần không thể thiếu của cuộc sống nơi đây.

Dãy trọ số 3 là dãy trọ cũ kỹ nhất trong xóm. Tường loang lổ, mái tôn lủng vài chỗ, nước mưa mà lớn là nhỏ tong tong như suối. Dãy này toàn người lao động nghèo ở – có chị Tư làm móng, anh Bình chạy xe ôm công nghệ, bà Sáu bán vé số, và bé Đậu – con của một bà mẹ đơn thân vừa gửi về quê.

Cuộc sống trôi qua một cách êm đềm cho đến một buổi tối cuối tháng Bảy.

Trời mưa tầm tã, sấm chớp đì đùng, thì người ta nghe tiếng hét thất thanh từ đầu hẻm. Anh Bình là người đầu tiên chạy ra. Trên mặt đường loang loáng nước mưa, một cô gái gục bên chiếc xe máy đổ chỏng chơ. Áo cô rách, chân tay trầy xước, tóc rối tung, mặt mũi trắng bệch vì lạnh và sợ.

Điều khiến mọi người ngỡ ngàng là… cô không mang theo gì ngoài một túi vải nhỏ và một chiếc điện thoại vỡ màn hình. Không chứng minh nhân dân, không giấy tờ, không gọi được cho ai.

Mọi người còn đang bối rối thì chị Tư buột miệng:

– Thôi, đưa bả vô phòng trống cuối dãy tui ở. Trời mưa vầy, để ngoài không lỡ sốt lên thì chết người ta.

Và thế là, cô gái ấy được đưa vào căn phòng vốn bỏ không mấy tháng vì chủ cũ dọn về quê. Mọi người trong xóm thay nhau nấu cháo, mua thuốc, xin quần áo cũ cho cô thay. Gọi công an thì họ bảo: “Chờ tỉnh lại, khai tên tuổi mới xác minh được.”

Ba ngày sau, cô tỉnh.

Khi tỉnh dậy, cô gái chỉ nói mình tên Lan, không nhớ gì khác. Mỗi lần được hỏi, cô lại cúi mặt, tránh né.

Dẫu sao, xóm trọ này chẳng phải nơi có quá nhiều tò mò hay phán xét. Người ta nghèo nên hiểu, ai cũng có lúc sa cơ lỡ vận.

Lan dần dần hòa nhập với nhịp sống của xóm. Cô hay phụ chị Tư rửa dụng cụ làm móng, dọn hàng giúp bà Sáu, quét sân, lau hành lang dãy trọ. Mỗi sáng, cô xách nước giúp mấy bác lớn tuổi. Mỗi chiều, cô ngồi chơi với bé Đậu, dạy nó tô màu, hát đồng dao.

Chẳng ai nhớ rõ từ lúc nào, nhưng cái xóm nhỏ ấy bắt đầu có tiếng cười nhiều hơn.

Lan ít nói, nhưng ánh mắt thì sáng lắm – kiểu người từng chịu nhiều tổn thương nhưng vẫn giữ được sự tử tế. Thỉnh thoảng, cô ngồi hàng giờ ở đầu hẻm, nhìn dòng xe qua lại. Có lần, chị Tư hỏi:

– Nhớ ai hả?

Cô chỉ cười nhẹ, không đáp.

Rồi có một chuyện khiến cả xóm càng thương Lan hơn: Một hôm, bà Sáu bị té xe khi đang đi giao vé số. Lan là người đầu tiên chạy đến bệnh viện, chăm sóc, lo từng bữa ăn, giặt từng bộ đồ. Bà Sáu không có người thân, chỉ có một tấm thẻ BHYT cũ và đôi chân chai sạn. Nhờ Lan, bà hồi phục nhanh hơn hẳn.

Sau sự việc đó, bà Sáu bảo:

– Con bé này, trời sinh ra để làm người tốt.

Cuộc sống cứ thế trôi qua. Mọi thứ tưởng chừng đã ổn định – cho đến một buổi sáng thứ Bảy nọ.

Chiếc xe hơi đen bóng đỗ xịch trước hẻm. Hai người đàn ông mặc vest lịch sự bước xuống, hỏi han từng người trong xóm, đến khi dừng lại trước phòng của Lan.

Cô đang lau sàn nhà. Thấy họ, cô khựng lại. Mặt cô tái đi, môi run run.

– Thưa cô… Cô có phải là Trần Ngọc Lan Vy không ạ?

Lan im lặng, rồi từ từ gật đầu. Những người trong xóm bàng hoàng. Tên đó được đăng trên báo suốt hai tháng trời.

Lan Vy – con gái duy nhất của bà Trần Hồng Nhung – chủ một công ty xuất nhập khẩu lớn ở Bình Dương. Tin tức đăng rằng cô đã bỏ nhà đi sau một cú sốc tâm lý, từ chối điều trị và bặt vô âm tín. Mẹ cô treo thưởng 500 triệu cho ai tìm được con gái.

Người đàn ông chìa điện thoại ra. Trên màn hình là ảnh của cô – trong một buổi lễ, mặc áo dài trắng, nụ cười dịu dàng không khác gì cô gái đang đứng trước họ.

Cả xóm chết lặng.

Anh Bình gãi đầu:

– Trời đất… thì ra con bé này là tiểu thư nhà giàu…

Chị Tư thở dài:

– Vậy là bả ở đây, sống như tụi mình, suốt mấy tháng mà không ai hay…

Lan – hay đúng hơn là Lan Vy – rưng rưng nước mắt, cúi đầu:

– Em xin lỗi… Em không cố giấu. Em chỉ… không biết mình là ai nữa. Ở đây, em mới thấy mình sống thật.

Một người đàn ông nói nhỏ:

– Mẹ cô đang nằm viện vì lo quá sinh bệnh. Bà nhắn… nếu cô không muốn về, ít nhất hãy đến thăm bà một lần.

Ba ngày sau, Lan rời đi. Không tiệc tùng, không chia tay rộn ràng. Cô chỉ để lại một túi nhỏ đựng đồ, một phong bì dày đưa cho chị Tư, rồi ôm bé Đậu lần cuối.

– Con ngoan nha. Sau này học giỏi, lớn lên làm cô giáo như con nói đó.

– Cô Lan đi đâu vậy?

– Cô đi tìm mẹ. Nhưng cô sẽ quay lại…

Hai tháng sau, xóm trọ nhận được một thùng hàng lớn – bên trong là bánh trung thu, quà vặt, sách tô màu, và một bức thư tay:

“Gửi gia đình nhỏ của em – xóm trọ số 3.
Cảm ơn mọi người đã cho em những tháng ngày bình yên nhất trong đời.
Em vẫn là Lan, vẫn nhớ từng người một. Khi nào xóm có dịp tổ chức Tết, Trung thu, đám giỗ gì đó… cho em về phụ với nhé?
Thương,
Lan – cô gái ở cuối dãy trọ.”