Con gái ngày càng không giống mình, tôi quyết định làm xét nghiệm ADN, không ngờ tác giả của bi kịch bắt đầu từ “ông nội””

Tôi tên Minh, 38 tuổi, là một kỹ sư xây dựng. Gia đình tôi nhỏ, chỉ có ba người: tôi, vợ – Hạnh, và con gái – bé An, năm nay lên tám. Tám năm qua, tôi sống trong hạnh phúc, cho đến khi dạo gần đây, một nghi ngờ nhỏ nhen len lỏi trong tâm trí khiến cuộc đời tôi rẽ sang một lối không thể quay đầu.

An – đứa con tôi từng bồng trên tay khi còn đỏ hỏn, dạo gần đây càng lớn càng… không giống tôi. Không chỉ là ngoại hình – tóc xoăn nhẹ, mắt nâu sáng, nước da trắng như tây – mà cả tính cách cũng khác biệt. Cháu thông minh một cách kỳ lạ, có phản ứng nhanh và sở thích kỳ lạ: hội họa, cổ điển, và cả tiếng Pháp – điều không ai trong họ nội nhà tôi có.

Một lần tôi cùng vợ đến trường đón con, cô giáo An nói vui:
– “Bé An có tố chất nghệ sĩ lắm, anh chị có ai là họa sĩ không? Hay ông bà ngoại?”

Tôi cười gượng, quay sang nhìn Hạnh – cô ấy khựng lại một chút, rồi cũng cười trừ. Nụ cười ấy khiến tôi lạnh sống lưng.

Sự ngờ vực lớn dần. Một đêm, khi vợ con ngủ say, tôi lục tủ lấy chiếc lược của An, nhẹ nhàng bứt vài sợi tóc. Tôi gửi mẫu tới một trung tâm xét nghiệm ADN uy tín ở thành phố.

Mười ngày sau, kết quả trả về.
Tôi run tay mở phong bì. Dòng chữ đỏ chót: “KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG” đập vào mắt như một bản án tử.

Tôi ngồi sụp xuống. Căn nhà bỗng trở nên xa lạ. Tiếng quạt quay kẽo kẹt như nhạo báng, từng kỷ niệm với An vụt qua như phim cũ cháy đen.

Tôi đối mặt Hạnh ngay đêm đó.

– “Tôi muốn cô nói thật. An không phải con tôi, đúng không?”

Cô ấy chết lặng, hai mắt mở to, bàn tay siết chặt mép váy.
– “Anh… nói gì vậy?”

– “Tôi có kết quả xét nghiệm. Cô còn định giấu đến bao giờ?”

Một thoáng sau, nước mắt cô ấy trào ra. Nhưng điều khiến tôi chết lặng chính là câu trả lời tiếp theo:

– “Không… em không phản bội anh. Em không ngoại tình.”

– “Thế thì An từ đâu ra?!”

Cô ấy im lặng. Rồi chậm rãi nói một câu như đâm thẳng vào tim tôi:

– “Em… cũng không biết.”

Cô ấy kể lại một bí mật chấn động:

Khi chúng tôi mới cưới được vài tháng, bố tôi – ông Tư – đã nói nhỏ với Hạnh rằng tôi mắc “vấn đề di truyền”, khả năng sinh con thấp, cần làm xét nghiệm. Ông đề nghị đưa Hạnh đến bệnh viện quen, làm “một vài bước can thiệp hỗ trợ”, để giúp tôi không tổn thương lòng tự trọng. Ông bảo đã chuẩn bị người hiến tinh trùng – người thân trong gia đình – và đảm bảo đó là bí mật chỉ ông biết.

Hạnh lúc ấy còn trẻ, mới cưới, chưa hiểu hết sự nghiêm trọng. Cô ấy tin vào ông Tư, một người cha chồng điềm đạm, hiền hậu, luôn yêu thương con cái. Cô đồng ý.

– “Người hiến tinh trùng là ai?” – tôi nghiến răng hỏi.

– “Em không biết. Ông bảo là người trong họ, khỏe mạnh, thông minh. Em tin ông.”

Tôi thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Tôi không chợp mắt suốt đêm. Sáng hôm sau, tôi đến nhà bố.

Ông Tư ngồi ung dung tưới cây. Thấy tôi, ông ngẩng đầu cười:
– “Sáng sớm qua đây làm gì? Vợ con ổn không?”

Tôi rút tờ kết quả ADN, ném xuống bàn:

– “Bố giải thích chuyện này đi.”

Ông nhìn tờ giấy, im lặng một lúc lâu, rồi đặt bình tưới xuống. Giọng ông trầm lại:

– “Vậy là con cũng biết rồi.”

– “Người hiến tinh trùng là ai?”

Ông nhìn tôi, ánh mắt lạ lùng pha chút buồn rầu:

– “Là… bố.”

Tôi chết sững.

– “Cái gì cơ?! Bố… bố nói gì?!”

– “Là bố. Bố là người hiến mẫu. An là… con của bố. Về mặt sinh học.”

Tôi ngã ngồi xuống ghế, run rẩy. Không phải vì giận, mà vì kinh hãi. Mọi ranh giới đạo đức, tình thân, đều bị xé toạc.

– “Sao bố có thể… Sao bố làm vậy?!”

Ông thở dài.
– “Con không nhớ năm đó con bị tai nạn sao? Bác sĩ nói xác suất sinh sản gần như bằng 0. Con thì đang đau khổ, tuyệt vọng. Bố sợ… sợ con bỏ cuộc, sợ con mất đi niềm tin làm cha. Bố nghĩ, nếu có ai đó trong họ hiến – thì con vẫn có một đứa trẻ mang dòng máu nhà mình.”

Tôi lắc đầu, giọng nghẹn:

– “Bố không nghĩ đến hậu quả sao? Con đã sống 8 năm như một kẻ bị lừa! Con bé là con tôi, tôi yêu nó như máu thịt. Nhưng giờ… tôi là gì trong cuộc đời nó?!”

Ông cúi đầu:

– “Bố… xin lỗi.”

Tôi bỏ về, đầu óc rối bời. Suốt nhiều tuần sau đó, tôi như cái xác sống. Hạnh cố gắng níu giữ, nhưng tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn cô ấy.

Một đêm, tôi đứng ngoài ban công, nhìn con gái ngủ say. Cô bé ôm con gấu bông tôi tặng sinh nhật năm ngoái, đôi môi khẽ mỉm cười. Dù trong đầu tôi là hàng trăm câu hỏi, nhưng trái tim vẫn thổn thức: Đó là con mình.

Hạnh bước ra, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi.

– “Anh có thể giận em, nhưng xin anh đừng rời bỏ con bé. Nó yêu anh. Nó không biết gì cả.”

Tôi quay sang cô ấy, mắt đỏ hoe:

– “Anh không biết mình là gì nữa, Hạnh. Là cha, là anh của nó, hay… là kẻ bị phản bội bởi cả gia đình mình?”

Cô ôm lấy tôi, bật khóc:

– “Em cũng bị lừa, Minh à. Em không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này.”

Tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với con. Một sáng cuối tuần, tôi đưa An đi dạo trong công viên.

– “Ba có chuyện muốn nói với con.”

– “Ba làm mặt nghiêm quá! Có phải con không làm bài Toán hôm qua không?” – bé nhăn mặt.

Tôi cười khẽ.
– “Không, không phải chuyện đó. Mà là… chuyện gia đình mình. Con biết không, đôi khi… những người lớn phạm sai lầm. Nhưng không phải lúc nào họ cũng cố ý.”

Con bé nghiêng đầu.
– “Ba nói gì con không hiểu…”

Tôi hít sâu:
– “Dù có chuyện gì xảy ra, ba vẫn là người yêu con nhất trên đời. Con vẫn là con gái của ba. Không phải vì máu mủ, mà vì tình yêu. Con hiểu không?”

An lặng im. Rồi nó ôm lấy tôi, thật chặt.
– “Con không cần biết gì hết. Con chỉ cần có ba thôi.”

Tôi bật khóc.

Tôi không tha thứ cho bố. Nhưng tôi học cách để sống tiếp.

Tôi dọn ra ở riêng một thời gian. Hạnh không ngăn cản, nhưng cô vẫn để An đến thăm tôi mỗi tuần.

Còn ông Tư, vài tháng sau thì bệnh nặng. Ông viết cho tôi một bức thư dài, xin lỗi, kể lại tất cả những ám ảnh, mặc cảm, và tình thương ông dành cho tôi. Lá thư ấy tôi cất trong ngăn kéo, chưa từng mở lại lần hai.

An lớn lên. Con bé ngày càng giống… chính nó. Đẹp đẽ, thông minh, và độc lập. Tôi thôi tìm kiếm dấu vết “của mình” trong con. Bởi tôi biết, tình yêu thực sự không cần chứng minh bằng ADN.