Trời đầu đông se lạnh, những chiếc lá cuối cùng rơi xuống khu nghĩa trang yên tĩnh ở ngoại ô thành phố. Từng cơn gió nhẹ thổi qua làm chiếc khăn lụa của bà Lan bay phất phơ trong gió. Bà là một nữ doanh nhân thành đạt, người phụ nữ đứng sau tập đoàn Lan Phong nổi tiếng, không ai không biết đến. Nhưng hôm nay, bà không đến với vẻ ngoài quyền lực hay nụ cười sắc sảo thường thấy trên các tờ tạp chí. Bà mặc áo dài đen, đơn giản và lặng lẽ bước giữa hàng mộ đá, tay cầm bó hoa cúc trắng.
Đã năm năm trôi qua kể từ ngày chồng bà – ông Minh – mất vì tai nạn giao thông. Ông là người đàn ông bà yêu suốt đời, một người dịu dàng, thông minh và sống rất tình cảm. Dù họ từng có những khoảng cách trong hôn nhân, nhưng đến cuối cùng, tình yêu bà dành cho ông vẫn chưa từng thay đổi.
Khi tiến đến phần mộ quen thuộc, bà bất ngờ dừng lại. Có một hình ảnh lạ hiện ra trước mắt: một bé gái độ chừng mười hai, gầy gò, khoác chiếc áo mỏng cũ kỹ đang quỳ gối trước mộ, cẩn thận lau từng vết bụi bám trên tấm bia đá bằng chiếc khăn rách. Gương mặt đứa bé cúi xuống, mái tóc rối bời che gần hết khuôn mặt, nhưng đôi tay nhỏ bé ấy lại tỉ mỉ, nhẹ nhàng như đang chăm sóc một điều gì đó rất thiêng liêng.
Bà Lan khẽ chau mày, tiến lại gần hơn.
– Cháu đang làm gì ở đây? – Bà hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng xen lẫn sự nghi hoặc.
Đứa bé giật mình, ngước lên. Đôi mắt to, đen láy và buồn rười rượi nhìn bà. Trong giây phút ấy, bà Lan thấy tim mình như khựng lại. Có điều gì đó trong ánh mắt ấy khiến bà cảm thấy không thể rời đi được.
– Cháu… chỉ lau dọn mộ thôi ạ… – Đứa bé thì thầm.
– Sao con lại chọn mộ chồng cô? Cháu quen ông ấy à? – Bà Lan hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
Đứa bé im lặng một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói:
– Cháu… là con của ông ấy.
Một câu nói như sét đánh ngang tai. Bà Lan sững sờ, không tin vào tai mình. Tim bà đập mạnh, đôi chân run lên. Bà nhìn đứa bé kỹ hơn – đôi mắt ấy, sống mũi cao ấy… có điều gì đó rất quen thuộc, rất giống ông Minh.
– Cháu nói gì cơ? Con… của ai? – Bà hỏi lại, giọng run rẩy.
– Con… là con của bố Minh. Mẹ con từng sống ở vùng ven sông…
**
Ngồi trên chiếc ghế đá gần đó, bà Lan cố trấn tĩnh. Đứa bé ngồi bên cạnh, chậm rãi kể lại câu chuyện của mình.
Mẹ em – một người phụ nữ nghèo tên Hạnh – từng là nhân viên tạp vụ tại công ty ông Minh. Họ gặp nhau khi ông và bà Lan đang sống ly thân, thời điểm bà Lan đang dốc toàn lực xây dựng sự nghiệp. Ông Minh cô đơn, bà Hạnh thì dịu dàng, lặng lẽ… Một mối tình lén lút, không ràng buộc, nhưng lại sinh ra em – bé Ngọc.
Khi bà Lan và ông Minh hàn gắn, ông đã quyết định cắt đứt mối quan hệ với bà Hạnh. Ông để lại cho hai mẹ con một căn phòng nhỏ và một khoản tiền chu cấp mỗi tháng, nhưng ông chưa bao giờ gặp lại em. Em lớn lên trong sự lặng lẽ của mẹ và nỗi khát khao được một lần gọi cha.
Mẹ em mất vì bệnh tim năm ngoái. Không còn ai thân thích, em bỏ nhà đi lang thang, sống lay lắt bằng việc nhặt ve chai, đôi khi xin ăn. Nhưng mỗi tháng, em đều lén quay lại đây – nơi duy nhất em có thể thấy cha, dù chỉ là tấm bia lạnh giá.
– Con biết con là kết quả của một sai lầm. Nhưng mẹ con chưa từng oán trách bố. Bà nói… bố là người tử tế, chỉ là… không đúng lúc.
Bà Lan nghe đến đây, bàn tay nắm chặt lấy tà áo. Một nỗi xót xa, đan xen với tổn thương dâng trào trong lòng. Người đàn ông bà yêu, người mà bà nghĩ mình hiểu rõ nhất… lại có một bí mật mà suốt đời ông mang theo xuống mộ.
– Tại sao con không tìm đến cô? Tại sao không nói sớm? – Giọng bà khàn khàn.
– Vì con sợ. Con không biết cô là người thế nào. Con chỉ biết… mỗi lần con lau mộ cha, con cảm thấy như cha đang mỉm cười với con. Chỉ thế là đủ.
Giọt nước mắt rơi trên gò má hốc hác của cô bé. Bà Lan lặng im. Bỗng dưng, bà thấy bản thân thật nhỏ bé trước tình yêu mà đứa trẻ này dành cho người cha chưa từng ôm ấp nó một lần.
**
Từ ngày hôm đó, cuộc sống của bé Ngọc thay đổi.
Bà Lan đưa em về nhà, mặc kệ lời bàn tán, mặc kệ cả gia đình phản đối. Bà không làm thế vì thương hại. Bà làm vì một điều gì đó sâu xa hơn – chuộc lỗi, thấu hiểu, và tình người.
Những ngày đầu, mọi thứ thật khó khăn. Bé Ngọc rụt rè, lặng lẽ như một chiếc bóng trong ngôi biệt thự rộng lớn. Nhưng rồi, từng chút một, tình cảm bắt đầu đâm chồi.
Bà Lan học cách làm mẹ lại – một lần nữa. Không phải là một người mẹ danh giá, mà là một người mẹ thực sự. Bà dạy Ngọc học, đưa con đi công viên, mua váy mới, và mỗi năm, vào đúng ngày giỗ ông Minh, hai mẹ con lại cùng nhau đến lau dọn mộ – không còn một bé gái lang thang run rẩy, mà là một cô bé mặc áo ấm, cười rạng rỡ trong vòng tay người mẹ thứ hai.
**
Có lần, trong một cuộc họp báo lớn, khi phóng viên hỏi:
– “Bà Lan, điều gì khiến bà tự hào nhất trong đời?”
Bà không ngần ngại mà đáp:
– Tôi từng xây dựng cả một đế chế. Nhưng niềm tự hào lớn nhất… là tôi đã không quay lưng với một đứa trẻ từng chỉ biết lau mộ cha mình trong im lặng.