Để chữa bệnh u/n/g th/ư cho chồng, tôi chấp nhận đ/ẻ th/uê cho cặp vợ chồng đại gia, ngày lâm bồn cũng là ngày tôi phát hiện…

Tôi tên là Hạnh. Cái tên bình dị như chính cuộc đời tôi, vốn xoay vần giữa bếp núc, con cái và những lần chạy vạy kiếm sống. Tôi không đẹp, không giỏi giang, nhưng tôi tự hào vì có một gia đình nhỏ đầy yêu thương với chồng – Minh – và hai đứa con trai lên 6, lên 4. Cuộc sống tuy nghèo khó nhưng tiếng cười chưa bao giờ vơi.

Cho đến ngày Minh ngã quỵ.

Anh từng là một người đàn ông khỏe mạnh, trụ cột vững chãi của gia đình. Nhưng vài tháng trước, anh bắt đầu đau bụng âm ỉ, rồi sụt cân bất thường. Tôi giục mãi anh mới chịu đi khám. Kết quả khiến cả thế giới trong tôi như sụp đổ: ung thư gan giai đoạn cuối.

Tôi như người mất hồn. Những đêm sau đó, tôi nằm co ro trong căn phòng chật, nghe tiếng thở nặng nhọc của Minh mà lòng đau như cắt. Hai đứa trẻ vẫn líu lo, chưa hiểu được bóng đen đang phủ lấy mái nhà nhỏ của mình.

Tiền điều trị quá lớn. Tôi bán sạch mọi thứ có thể – chiếc xe máy cũ, vài chỉ vàng cưới, thậm chí cả mảnh vườn nhỏ mà cha mẹ tôi để lại. Nhưng vẫn không đủ. Tôi đi làm thêm mọi công việc có thể – rửa chén thuê, phụ quán cơm, tối về còn nhận may đồ. Nhưng thời gian không đợi ai. Căn bệnh của Minh tiến triển nhanh hơn cả sự cố gắng của tôi.

Một ngày, trong lúc đang phụ bưng bê ở quán cà phê, tôi tình cờ nghe được câu chuyện của hai người phụ nữ khá giả ngồi cạnh bàn.

“Vợ chồng chị họ tôi cưới mười năm không có con. Giờ tính tìm người mang thai hộ mà khó quá. Ai tử tế thì không dám làm, ai cần tiền thì không đủ điều kiện sức khỏe.”

Tôi đứng chết lặng. Đêm ấy, tôi về nhà, nhìn gương mặt xanh xao của chồng, những viên thuốc đắt đỏ anh phải uống mỗi ngày, và hai đứa nhỏ ôm nhau ngủ ngoan. Tôi gọi điện cho người phụ nữ trong quán, tìm đến bằng mọi cách.

Chúng tôi gặp nhau hôm sau. Đó là một cặp vợ chồng giàu có, trí thức. Người vợ tên Linh, nhẹ nhàng mà sắc sảo. Họ bảo đã tìm hiểu kỹ và đồng ý để tôi mang thai hộ. Thù lao là 600 triệu – đủ để điều trị cho Minh một thời gian dài.

Tôi không dám nói với ai, kể cả mẹ ruột. Chỉ khi đặt bút ký vào bản cam kết, nước mắt tôi mới lặng lẽ rơi.

Tôi giấu mọi chuyện với Minh. Tôi nói mình được nhận vào làm giúp việc cho một gia đình khá giả, được bao ăn ở. Mỗi tháng tôi gửi tiền về, đủ cho anh điều trị, đủ để con ăn học. Tôi sống trong căn hộ do vợ chồng chị Linh thuê, ngày ngày chăm sóc thai nhi trong bụng – đứa trẻ không phải con tôi, nhưng là niềm hy vọng sống của tôi.

Mang thai không dễ. Tôi nghén ngẩm, mệt mỏi, đêm hay mất ngủ vì nhớ nhà. Có hôm tôi nằm co trong góc giường, ôm bụng, bật khóc như một đứa trẻ. Nhưng tôi không được phép yếu đuối. Minh và các con cần tôi mạnh mẽ.

Ba tháng sau, Minh yếu nhiều. Mỗi lần tôi gọi, anh nói nhỏ dần, rồi ngủ thiếp. Tôi cắn răng chịu đựng, không thể về vì bác sĩ dặn không được di chuyển nhiều trong thai kỳ. Mẹ tôi bắt đầu nghi ngờ nhưng tôi chỉ nói đang làm xa, không thể về vì công việc.

Tháng thứ sáu, tôi bị động thai. Tôi nhớ như in hôm đó là một ngày mưa. Tôi bị trượt ngã trong nhà tắm. Đau đớn, hoảng loạn, tôi gọi chị Linh. Cô ấy lao đến, đưa tôi vào viện. Cả hai ngồi nắm tay nhau, lo đến toát mồ hôi. May mắn, đứa bé vẫn khỏe. Lần đầu tiên, tôi thấy chị Linh khóc vì lo cho con – cũng là lần đầu tôi thấy mình như một phần trong thế giới của họ.

Từ đó, chị Linh hay đến thăm tôi hơn. Có hôm, chị mang theo những bức hình siêu âm, thiệp chúc mừng, đồ chơi trẻ em. Chị bảo: “Hy vọng là một cái tên đẹp. Chúng tôi định đặt tên con là Minh Hy – hy vọng của ánh sáng.” Tôi bật khóc. Tôi chưa từng kể cho họ biết tên chồng mình là Minh. Chị Linh nắm tay tôi: “Không biết vì sao, nhưng cái tên ấy khiến tôi thấy ấm lòng.”

Đến tháng thứ tám, bác sĩ báo tôi có thể sẽ sinh sớm. Tôi vừa lo vừa mừng. Tôi muốn sinh xong để về chăm Minh. Nhưng rồi, ngày ấy lại đến nhanh hơn dự tính.

Sáng hôm đó, tôi đau bụng dữ dội. Tôi được đưa vào phòng sinh lúc 9 giờ sáng. Mỗi cơn gò như xé người, tôi chỉ lẩm bẩm: “Anh ơi, chờ em… đừng đi…”

Tiếng khóc của đứa trẻ vang lên lúc 10 giờ đúng. Con bé bụ bẫm, được đặt tên là Minh Hy như lời hứa. Tôi chưa kịp mừng thì điện thoại báo cuộc gọi nhỡ từ mẹ. Tôi gọi lại – bà khóc nghẹn:

“Minh… mất rồi con ơi. Anh đi lúc 10 giờ sáng nay…”

Tôi chết lặng. Cùng lúc một sinh linh ra đời, một người tôi yêu thương nhất rời bỏ thế gian.

Tôi nằm trên giường bệnh, nước mắt ướt gối. Chị Linh ôm tôi, không nói gì. Cái ôm ấy như cả bầu trời đổ sập, tôi khóc không thành tiếng.

Ba ngày sau, tôi xin xuất viện sớm để về nhà. Tang lễ Minh đã xong. Tôi chỉ còn biết thắp nén nhang, nhìn ảnh anh mà trái tim đau nhói. Hai đứa nhỏ ôm tôi, hỏi bố đâu. Tôi không trả lời, chỉ ôm con thật chặt.

Một tháng sau, vợ chồng chị Linh đến thăm. Họ mang theo bức ảnh con bé Minh Hy, khoe rằng bé khỏe mạnh, ngủ ngoan. Chị Linh nói trong nước mắt:

“Tôi không biết phải cảm ơn chị thế nào. Nếu chị muốn, mỗi năm có thể đến thăm con một lần. Còn đây… là phần chia sẻ từ chúng tôi.”

Tôi nhìn phong bì dày trên bàn rồi lắc đầu. “Em chỉ xin một điều: Đừng bao giờ để con bé biết mẹ nó là ai. Nhưng… nếu có thể, hãy kể cho nó nghe một người phụ nữ nghèo đã yêu thương nó từ những ngày đầu tiên bằng tất cả trái tim.”

Chị Linh ôm tôi lần nữa. Gió chiều lại lùa qua ô cửa. Tôi ngước nhìn trời. Ở nơi nào đó, Minh có lẽ đang mỉm cười.

Cuộc đời tôi đã mất mát, nhưng cũng được an ủi bằng yêu thương. Và đứa trẻ ấy – Minh Hy – là bằng chứng cho một sự hy sinh không lời, là điều kỳ diệu được đánh đổi bằng tất cả tình yêu.