Từ khi đứng trên đỉnh cao sự nghiệp, Trịnh Khang – giám đốc điều hành tập đoàn bất động sản hàng đầu miền Nam – luôn nghĩ rằng quá khứ chỉ là những vết gợn nhỏ trong hồ nước bình yên. Nhưng rồi cái tên “Mai” vẫn thỉnh thoảng xuất hiện trong tâm trí anh, nhất là vào những đêm khuya trống trải sau những buổi tiệc rượu và lời chúc tụng sáo rỗng.
Ngày anh nhận được tấm bằng trao giải “Doanh nhân trẻ xuất sắc nhất năm”, anh đã cười đầy tự hào. Lúc đó, trong cơn men lâng lâng, anh quyết định mời Mai – người vợ cũ từng bỏ anh khi anh chưa có gì trong tay – tới dự đám cưới thứ hai của mình. Không phải vì yêu, mà chỉ để chứng minh rằng: “Em thấy chưa? Anh đã thành công. Em đã sai khi rời bỏ anh.”
Anh gửi thiệp cưới cho Mai qua người quen. Không một lời nhắn. Không một cuộc gọi. Chỉ là một tấm thiệp in hình hai con thiên nga vàng lấp lánh, với dòng chữ: “Hân hạnh đón tiếp chị Mai – người cũ từng là thanh xuân của chú rể.”
Buổi lễ tổ chức tại một khách sạn 5 sao, mọi chi tiết đều được chuẩn bị tỉ mỉ. Trịnh Khang xuất hiện trong bộ vest được may đo riêng, sánh vai cùng người vợ mới là Á hậu Hà My – một nhan sắc đang lên trên mạng xã hội. Báo chí chen chúc, ống kính lia liên tục. Tiệc cưới rực rỡ như lễ trao giải.
Khang đảo mắt tìm kiếm. Anh không chắc cô ấy sẽ đến, nhưng anh vẫn mong chờ. Ở một góc xa, cửa mở ra nhẹ nhàng. Một người phụ nữ mặc váy trắng đơn giản bước vào, tay nắm hai đứa bé sinh đôi chừng 7 tuổi – một trai, một gái.
Không cần nhìn kỹ, Khang biết ngay đó là Mai. Vẫn gương mặt ấy, ánh mắt ấy, nhưng giờ dịu dàng và bình thản hơn rất nhiều. Còn hai đứa trẻ… chúng có nét gì đó khiến anh không rời mắt được.
Khi tiếng nhạc dừng lại, Khang bước xuống, tiến tới chỗ Mai, miệng cười đầy vẻ kiêu ngạo.
– Em đến thật à? Anh không nghĩ em dám.
Mai nhìn thẳng vào mắt anh, nụ cười nhạt hiện lên.
– Vì sao không dám? Dù gì anh cũng mời tôi với danh xưng rất đặc biệt mà. Còn đây là An và Nam – con tôi.
Hai đứa trẻ đồng thanh lễ phép:
– Chào chú ạ.
Khang sững người. Chúng… có đôi mắt giống anh đến kỳ lạ.
Anh nuốt khan, cố giữ bình tĩnh:
– Chồng em đâu?
Mai nhún vai:
– Tôi không kết hôn lại. Tự mình nuôi con. Anh cũng bận rộn mà, có bao giờ anh hỏi tôi sau khi ly hôn sống thế nào đâu?
Khang cười gượng, không biết vì ngại hay vì cảm giác mơ hồ đang dần lan trong lồng ngực.
– Em… thật sự là mẹ đơn thân à? Vậy cha hai đứa bé là…
Mai nhìn sâu vào mắt anh, nhẹ nhàng đáp:
– Anh nghĩ ai?
Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại. Cả căn phòng rộn ràng bỗng như chỉ còn ba người họ – Khang, Mai và hai đứa trẻ.
Khang cảm thấy mọi tế bào trong cơ thể như căng ra. Những ký ức cũ ùa về – đêm chia tay lạnh giá, lúc Mai bỏ đi, nước mắt rơi trên tay anh, và cả những tháng ngày anh cắm đầu làm việc chỉ để chứng minh một điều gì đó với thế giới… và có lẽ, với chính cô.
– Tại sao? Tại sao em không nói với anh?
Mai vẫn điềm nhiên:
– Khi đó anh chỉ nghĩ đến công việc. Anh từng bảo tôi chỉ là gánh nặng, là người níu chân anh. Tôi đã định nói, nhưng rồi nghĩ… tốt nhất để anh tự do.
Khang lùi một bước. Mồ hôi túa ra trên trán, dù phòng đang bật điều hòa. Những câu nói ngày xưa hiện rõ mồn một. Anh đã từng độc đoán, từng lạnh lùng, từng cấm đoán Mai khi cô nói muốn có con.
Lúc đó, với Khang, tình yêu là thứ xa xỉ, còn thành công là mục tiêu duy nhất.
Anh gượng cười, nhưng giọng nói run run:
– Mai, nếu… nếu chúng là con anh, sao em không đến sớm hơn?
Mai lắc đầu:
– Vì tôi không cần gì từ anh. Tôi chỉ đến hôm nay vì muốn cho hai đứa biết mặt cha mình. Để chúng tự cảm nhận, không phải qua lời tôi kể.
Cô nắm tay hai đứa bé:
– Chúng ta về thôi. Đã thấy đủ rồi.
Nhưng Khang bước tới, ngăn họ lại:
– Khoan đã! Em… cho anh làm xét nghiệm ADN đi. Nếu đúng là con anh, anh có quyền…
Mai quay lại, ánh mắt lạnh như băng:
– Quyền à? Anh đã từ bỏ quyền ấy 7 năm trước rồi. Tôi không cần tiền anh. Con tôi cũng không cần một người cha chỉ biết khoe mẽ và trả giá bằng thiệp cưới.
Tiếng vỗ tay lẻ tẻ vang lên. Mọi người dần chú ý đến cuộc đối thoại. Một số nhà báo bắt đầu đưa máy ảnh lên. Cô dâu – Hà My – từ xa bước tới, gương mặt giãn ra vì nghi hoặc và khó chịu.
– Chuyện gì vậy anh?
Khang không trả lời. Anh nhìn theo bóng lưng Mai – mỗi bước đi là một nhát dao vào lòng tự trọng anh cố gắng xây dựng bấy lâu.
Hai đứa trẻ, trước khi bước qua cửa, quay lại vẫy tay:
– Tạm biệt chú. Con nghĩ… chú không phải người xấu. Chỉ là hơi tự tin quá thôi.
Sau buổi tiệc cưới, báo mạng đồng loạt đưa tin: “Giám đốc trẻ giàu có bất ngờ bị vợ cũ đưa con đến đám cưới – sự thật phía sau khiến ai cũng sửng sốt!”
Khang lên xe, ngồi một mình. Hà My bỏ về trước vì “không muốn bị liên lụy scandal quá khứ”. Anh không trách cô. Trong lòng chỉ có một điều vang lên mãi:
“Mình đã thật sự thành công… hay chỉ là một kẻ thất bại trong chính câu chuyện của mình?”
Đêm đó, Khang tìm đến căn nhà nhỏ nằm ở ven thành phố – nơi Mai đang sống cùng hai đứa trẻ. Anh đứng ngoài, không dám bấm chuông. Ánh đèn vàng từ cửa sổ hắt ra, chiếu lên một gia đình nhỏ – nơi tiếng cười vang vọng không cần những bộ vest hay danh hiệu.
Một giọt nước rơi trên mu bàn tay anh.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, Trịnh Khang không còn cảm thấy tự hào vì thành công của mình nữa.