Home Blog Page 6

Tôi đã sai rồi…Công việc của tôi là làm cố định ở xa nhà. Cứ hai tuần, tôi lại được nghỉ 2-3 ngày cuối tuần để về thăm vợ con. Cách đây hơn ba năm, công ty cũ của vợ không tái ký hợp đồng với cô ấy vì thay đổi ban lãnh đạo. Vợ tôi từng là người thuộc nhóm quản lý thân thiết của ban lãnh đạo cũ, nhưng khi cơ cấu thay đổi, cô ấy không còn được trọng dụng. Khi vợ nhắn tin báo tin này, tôi đã vô tâm đáp lại: “Thất nghiệp thì đi tìm việc khác mà làm”. Cô ấy chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ: “Ừ”. Từ đó, không một lời phàn nàn hay tâm sự nào được cô ấy nói ra nữa. Thời điểm đó, tôi có gần hai tỷ đồng, định mua thêm một mảnh đất. Tôi dự tính vay thêm vài trăm triệu đồng và nhờ vợ đi ngân hàng ký giấy v;ay. Trước ngày đi, vợ nhắn tin nhờ tôi chuyển 12 triệu đồng để đóng tiền học thêm cho con, vì khi đó cô ấy vừa th;ất nghiệp, chưa xoay kịp. Nhưng tôi lại nghĩ rằng vợ không thể nào thiếu ti;ề;n, bởi lương của cô ấy trước giờ rất cao, hơn nữa, cô ấy luôn biết cách thu vén mọi thứ. Tôi trả lời: “Không có, tự lo đi”. Vợ không nói gì thêm. Thế nhưng, sau khi rời khỏi ngân hàng, tôi vô tình thấy vợ ngồi xổm ở bãi xe, khóc nức nở. Biến cố lớn xảy ra cách đây vài tháng, khi tôi biết bố vợ đã qu;a đ;ời từ hơn hai tháng trước mà vợ không hề thông báo. Con gái lớn vô tình ti;ết l;ộ chuyện này khi tôi hỏi thăm về ông ngoại. Khi tôi hỏi vợ lý do gi;ấ;u chuyện lớn như vậy, cô ấy thờ ơ đáp một câu 8 chữ khiến tôi điế;ng người.. Lúc này tôi quá bất lực liền nói một câu với vợ thế nhưng cả nhà vợ lại hùa vào, kết quả bây giờ tôi mất hết tài sản mà hôn nhân cũng…….Đọc tiếp dưới bình luận

0

Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng lại không đủ can đảm để làm điều gì đó phá vỡ sự im lặng của cô ấy. Tôi sợ mình lại khiến cô ấy tổn thương.

Tôi và vợ bằng tuổi, yêu nhau hơn hai năm trước khi cưới. Chúng tôi không phải là mối tình đầu của nhau. Trước khi đến với tôi, vợ từng có một mối tình sâu đậm kéo dài hơn sáu năm, nhưng cuộc tình ấy kết thúc khi cô ấy bị phản bội. Họ chia tay trong êm đẹp, không oán giận. Còn tôi, trước khi gặp vợ, cũng từng trải qua hai mối tình mà tôi coi là nghiêm túc, nhưng chưa từng sâu sắc hay để lại nhiều dấu ấn như với cô ấy.

Khi lấy nhau, tôi luôn cảm thấy mình thật may mắn. Vợ là người phụ nữ quyết đoán, độc lập, và từng rất hòa đồng, vui vẻ. Từ ngày cưới, tôi chưa từng để tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào khác ngoài vợ mình. Suốt gần 16 năm chung sống, chúng tôi có ba đứa con: con gái lớn hiện học lớp 10, hai cậu con trai lần lượt học lớp 8 và lớp 4.

Công việc của tôi là làm cố định ở xa nhà. Cứ hai tuần, tôi lại được nghỉ 2-3 ngày cuối tuần để về thăm vợ con. Từ khi kết hôn, vợ con sống cùng bố mẹ tôi. Sau khi bố tôi mất cách đây vài năm vì đột quỵ, mẹ tôi vẫn sống cùng gia đình nhỏ của tôi, và vợ đảm nhận vai trò quán xuyến tất cả.

Cuộc sống gia đình có vẻ yên bình, nhưng dần dần, những rạn nứt bắt đầu xuất hiện. Vợ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ và thành công. Trong những năm trước, thu nhập của cô ấy gấp bốn đến năm lần tôi. Tuy nhiên, chúng tôi sống rạch ròi về kinh tế. Lương ai nấy giữ, vợ tự lo toàn bộ chi tiêu trong gia đình, từ tiền học hành của con cái đến việc biếu bố mẹ hai bên. Mỗi khi tôi về nhà, có gì cần mua sắm, đôi khi tôi trả, lúc thì cô ấy lo.

Tôi không thuộc kiểu người phóng khoáng về tài chính, cũng không vướng vào các tệ nạn. Ngoài những dịp nhậu nhẹt lễ tết với đồng nghiệp, bạn bè, tôi khá khép kín. Nhưng có lẽ vì sự khô khan, không tinh tế của mình, tôi đã khiến vợ phải chịu nhiều ấm ức mà không hề nhận ra.

Cách đây hơn ba năm, công ty cũ của vợ không tái ký hợp đồng với cô ấy vì thay đổi ban lãnh đạo. Vợ tôi từng là người thuộc nhóm quản lý thân thiết của ban lãnh đạo cũ, nhưng khi cơ cấu thay đổi, cô ấy không còn được trọng dụng. Khi vợ nhắn tin báo tin này, tôi đã vô tâm đáp lại: “Thất nghiệp thì đi tìm việc khác mà làm”. Cô ấy chỉ trả lời vỏn vẹn một chữ: “Ừ”. Từ đó, không một lời phàn nàn hay tâm sự nào được cô ấy nói ra nữa.

Thời điểm đó, tôi có gần hai tỷ đồng, định mua thêm một mảnh đất. Tôi dự tính vay thêm vài trăm triệu đồng và nhờ vợ đi ngân hàng ký giấy vay. Trước ngày đi, vợ nhắn tin nhờ tôi chuyển 12 triệu đồng để đóng tiền học thêm cho con, vì khi đó cô ấy vừa thất nghiệp, chưa xoay kịp. Nhưng tôi lại nghĩ rằng vợ không thể nào thiếu tiền, bởi lương của cô ấy trước giờ rất cao, hơn nữa, cô ấy luôn biết cách thu vén mọi thứ. Tôi trả lời: “Không có, tự lo đi”. Vợ không nói gì thêm, nhưng khi đến ngân hàng ký giấy vay cho tôi, cô ấy vẫn vui vẻ như chưa có chuyện gì.

Thế nhưng, sau khi rời khỏi ngân hàng, tôi vô tình thấy vợ ngồi xổm ở bãi xe, khóc nức nở. Tôi đứng từ xa, bất lực nhìn cô ấy mà không dám lại gần an ủi. Tôi chọn cách trốn tránh, không đối diện với nỗi buồn của cô ấy. Có lẽ, đây là khoảnh khắc khiến vợ tôi thay đổi mãi mãi.

Cuối tuần đó, khi tôi về nhà, bữa cơm tối trở thành một cuộc cãi vã không đáng có. Vợ không kịp nấu cơm vì bận việc, chỉ làm món trứng chiên cho cả nhà ăn tạm. Đang đói bụng, tôi bực mình nói: “Có bữa cơm mà cũng không nấu được ra hồn”. Ngay lập tức, vợ ném mấy quả trứng vào tường rồi bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại. Mặc kệ mẹ tôi định dọn, tôi bảo để vợ tự dọn.

Sáng hôm sau, vợ dậy sớm, lau chùi bếp sạch bóng như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ hôm ấy, cô ấy không còn nói chuyện với tôi nữa. Trước mặt các con, vợ vẫn vui vẻ, cười nói. Nhưng với tôi, cô ấy hoàn toàn im lặng. Mọi giao tiếp giữa chúng tôi đều gián tiếp thông qua các con.

Thời gian trôi qua, tôi cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa hai vợ chồng ngày càng lớn. Tôi bắt đầu lo lắng, nhưng lại không đủ can đảm để làm điều gì đó phá vỡ sự im lặng của cô ấy. Tôi sợ mình lại khiến cô ấy tổn thương.

Biến cố lớn xảy ra cách đây vài tháng, khi tôi biết bố vợ đã qua đời từ hơn hai tháng trước mà vợ không hề thông báo. Con gái lớn vô tình tiết lộ chuyện này khi tôi hỏi thăm về ông ngoại. Khi tôi hỏi vợ lý do giấu chuyện lớn như vậy, cô ấy thờ ơ đáp: “Tình nghĩa gì, yêu thương gì mà cần phải báo”. Câu nói ấy như nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi nhận ra mình đã đánh mất tất cả, kể cả sự tôn trọng tối thiểu từ người từng yêu thương tôi nhất.

Tôi bắt đầu hoang mang tìm kiếm thông tin về công việc của vợ, nhưng cô ấy không sử dụng mạng xã hội hay để lại bất kỳ manh mối nào. Tôi xin nghỉ phép vài ngày, nhờ người theo dõi xem vợ làm gì, ở đâu. Cảm giác xấu hổ và hối hận dâng tràn khi tôi nhận ra rằng, mặc dù cô ấy vẫn sống cùng tôi, nhưng dường như tôi đã mất cô ấy mãi mãi.

Trong nỗ lực cuối cùng để cứu vãn hôn nhân, tôi lấy tất cả các giấy tờ nhà, đất, các tờ giấy thỏa thuận tài sản đưa cô ấy. Những tài sản tôi có được đều từ khi có vợ và nếu không có vợ lo quán xuyến mọi việc thì tôi không thể tích trữ được nhiều vậy trong ngần ấy năm.

Vợ chẳng thèm nhìn mà quăng trả lại tôi tất cả các sổ đất và giấy tờ, không hề đáp trả một lời. Tôi viết cho vợ một bức thư vì biết nhắn tin thế nào cô ấy cũng chẳng chịu đọc. Vừa liếc nhìn tờ giấy, cô ấy xé nát, vứt vào sọt rác và bỏ ra ngoài. Tôi đứng chết lặng, bất lực, không biết phải thế nào cả. Hơn hai tháng trời gần như tôi không thể ngủ nổi, bật dậy giữa đêm, cảm giác hối hận không tả được.

Tôi về bên ngoại, thắp nhang cho bố vợ, anh vợ nhìn tôi chẳng nói gì cả, có lẽ anh hiểu phần nào. Mẹ vợ mất từ khi vợ tôi lên bốn tuổi, bố vợ ở vậy nuôi ba anh em cô ấy nên người. Vợ rất thương bố, từ nhỏ cô ấy đã định hình lấy chồng sẽ sinh ba con giống như ba mẹ đã sinh ba anh em cô ấy vậy. Ba anh em đều thương bố, học giỏi, thành đạt và yêu thương nhau. Anh vợ nói với tôi rằng, chuyện gia đình tôi, chẳng cần ai kể, anh ấy tự cảm nhận được, vợ tôi mồ côi mẹ từ nhỏ, sống thiếu tình thương, sợ nhất cảm giác người ta thương hại mình.

Anh vợ kể, một lần, cô ấy hỏi đùa với bố vợ: “Bố ơi, nếu sau này con bỏ chồng, bố nuôi con không?” Ông đáp: “Bỏ được, nhưng đợi khi nào bố không còn sống nữa”. Mấy năm nay, mỗi lần về nhà, cô ấy đều mang theo một tâm trạng khác lạ, anh ấy hiểu được. Anh trai vợ nói với tôi: “Nếu không thể vì con được nữa, lúc nào em gái anh muốn ly hôn, nhờ em ủng hộ nó nhé”. Câu nói của anh vợ cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi. Tôi cảm thấy thật sự sợ hãi và bất lực. Tôi không biết phải đối diện với vợ thế nào, không biết có phép màu nào hàn gắn được tình cảm đã mất. Rất mong nhận được lời khuyên từ các bạn.

Hai tuần trước là ngày gi::ỗ của vợ tôi. Tôi cùng con trai đã 6 t:u::ổi đã cố gắng sống tốt suốt 2 năm qua. Có lẽ bị cuốn vào cuộc sống mưu sinh, cố gắng kiếm ti:ền nuôi con trai nên đôi khi tôi đã thấy lòng mình đã ổn định lại. Nhưng tôi biết mình vẫn chưa thể quên được vợ. Ngày gi::ỗ của vợ, tôi uống đến s:a::y quên đất trời. Tôi chỉ nhớ mình về được tới nhà, sau đó ng:ã ra giường ngủ s::ay. Đến nửa đêm, tôi b:ất ng:ờ tỉnh dậy. Tôi ho:ả:ng h:ốt khi thấy có một người đang nằm kế bên. Vừa nhìn thấy vóc dáng của người phụ nữ đó, lòng tôi r:un r:;ẩ:y, từ mái tóc đến bàn tay đềy khiến tôi h:oả:ng. Tôi đưa tay k;éo gương mặt cô ấy lại để nhìn cho rõ. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, trong lòng tôi vừa ch:ua ch:át vừa ph::ẫ:n n:ộ đầy đắ:ng c:a:y…… Đọc tiếp dưới bình luận

0

Hóa ra tối qua Thảo đi theo tôi suốt chặng đường về nhà. Cô ấy còn đội bộ tóc giả để trông giống vợ tôi. Tôi vì say nên nhận nhầm đó là vợ, vậy là mọi chuyện xảy ra mà tôi chẳng nhớ gì cả.

Hai tuần trước là ngày giỗ của vợ tôi. Tôi cùng con trai đã 6 tuổi đã cố gắng sống tốt suốt 2 năm qua. Có lẽ bị cuốn vào cuộc sống mưu sinh, cố gắng kiếm tiền nuôi con trai nên đôi khi tôi đã thấy lòng mình đã ổn định lại. Nhưng tôi biết mình vẫn chưa thể quên được vợ. Càng đến gần ngày giỗ của vợ, tôi lại buồn đau vô cùng. Ngày giỗ của vợ, tôi uống đến say quên đất trời. Tôi chỉ nhớ mình về được tới nhà, sau đó ngã ra giường ngủ say.

Đến nửa đêm, tôi bất ngờ tỉnh dậy. Tôi hoảng hốt khi thấy có một người đang nằm kế bên. Vừa nhìn thấy vóc dáng của người phụ nữ đó, lòng tôi run rẩy. Cô ấy nhìn rất giống vợ tôi, đặc biệt là mái tóc đen suông dài đến lưng.

Tôi đưa tay kéo gương mặt cô ấy lại để nhìn cho rõ, đây có đúng là người vợ mất sớm của tôi không? Có phải cô ấy vì biết tôi và con trai nhớ thương nên đã tìm cách quay về?

Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ bên cạnh, trong lòng tôi vừa chua chát vừa phẫn nộ. Đó không phải là vợ tôi mà là Thảo, cô đồng nghiệp! Tôi vội vàng ngồi dậy, Thảo cũng bối rối nhìn hai chúng tôi không mảnh vải che thân. Tôi không nhớ gì chuyện hôm qua, thật sự không thể nhớ. Tôi chỉ biết trong mơ đã gặp vợ, không phải là Thảo!

Ngày giỗ đầu của vợ, tôi đau lòng uống say như chết, nữa đêm kinh ngạc thấy người phụ nữ bên cạnh - Ảnh 1
Tôi chỉ biết trong mơ đã gặp vợ, không phải là Thảo! – Ảnh minh họa: Internet
Hóa ra tối qua Thảo đi theo tôi suốt chặng đường về nhà. Cô ấy còn đội bộ tóc giả để trông giống vợ tôi. Tôi vì say nên nhận nhầm đó là vợ, vậy là mọi chuyện xảy ra mà tôi chẳng nhớ gì cả.

Tôi biết Thảo đã có cảm tình với tôi từ lâu, nhưng tôi không thể đáp trả vì còn nhớ thương vợ qua đời sớm. Sau khi vợ tôi mất, Thảo luôn ở bên giúp tôi chăm sóc con cái, kiên nhẫn đợi tôi hồi đáp tình cảm của cô ấy. Nhưng tôi không thể ngờ được cô ấy lại dùng cách giả dạng vợ tôi để trèo lên giường cùng tôi thế này.

Vì quá tức giận, tôi đuổi Thảo đi ngay sau đó. Nhưng tôi nào ngờ, một tháng sau cô ấy thông bao đã có thai. Cô ấy tìm đến mẹ tôi, bà muốn chúng tôi kết hôn. Tôi thật sự rất khó xử. Tôi không thể vô trách nhiệm với đứa con trong bụng của Thảo. Nhưng tôi cảm thấy có lỗi với vợ cũ, tôi vẫn còn thương cô ấy lắm. Giờ tôi phải làm sao đây?

Mức phạt lỗi chạy xe chậm theo quy định mới nhất năm 2025, ai cũng nên biết ….

0

Từ 1/1/2025, mức phạt lỗi chạy xe chậm áp dụng theo Nghị định 168/2024/NĐ-CP.

Đối với ô tô

Theo điểm o, điểm p, khoản 3 Điều 6 Nghị định 168/2024/NĐ-CP:

“3. Phạt tiền từ 800.000 đồng đến 1.000.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:…

o) Điều khiển xe chạy dưới tốc độ tối thiểu trên đoạn đường bộ có quy định tốc độ tối thiểu cho phép;

p) Điều khiển xe chạy tốc độ thấp hơn các xe khác đi cùng chiều mà không đi về làn đường bên phải chiều đi của mình, trừ trường hợp các xe khác đi cùng chiều chạy quá tốc độ quy định”.

Đối với xe máy

Mức phạt lỗi chạy xe chậm theo quy định mới nhất năm 2025, ai cũng nên biết- Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Theo điểm k khoản 1; điểm c khoản 2 Điều 7 Nghị định 168/2024/NĐ-CP:

“1.Phạt tiền từ 200.000 đồng đến 400.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:…

k) Điều khiển xe chạy dưới tốc độ tối thiểu trên đoạn đường bộ có quy định tốc độ tối thiểu cho phép”.

“2. Phạt tiền từ 400.000 đồng đến 600.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:…

c) Điều khiển xe chạy tốc độ thấp mà không đi bên phải phần đường xe chạy gây cản trở giao thông”

Đối với xe máy chuyên dùng

Theo điểm đ khoản 3 Điều 8 Nghị định 168/2024/NĐ-CP

“3. Phạt tiền từ 800.000 đồng đến 1.000.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:..

đ) Điều khiển xe chạy dưới tốc độ tối thiểu trên đoạn đường bộ có quy định tốc độ tối thiểu cho phép”.

Quy định về tốc độ tối đa của các loại xe khi tham gia giao thông năm 2025 thực hiện theo quy định tại Thông tư 38/2024/TT-BGTVT.

Theo Minh Hoa (t/h)

Người đưa tin

Sao chị dâu có thể yêu cầu một việc vô lí đến thế? Mẹ chồng ốm lay lắt nằm viện cả tháng nay, chị dâu tự nguyện nghỉ làm để chăm mẹ vậy mà lại lên giọng đòi vợ chồng tôi phải góp tiền trả công cho chị ấy. Nghe xong thấy chối tai tôi mới lặng lẽ đưa ra tờ giấy A4, chị cầm đọc xong thì sả-ng h-ồn

0

Sao chị dâu có thể yêu cầu một việc vô lí đến thế?

Bố mẹ chồng sống với vợ chồng chị dâu. Mỗi tháng, tôi đều chuyển chị dâu 3 triệu để phụ tiề.n thuốc men, ăn uống cho ông bà. Chị dâu làm công nhân, tính tình đanh đá, ăn nói sắc sảo. Bù lại, chị chăm lo cho bố mẹ chồng khá chu đáo nên tôi cũng yên tâm.

Tháng trước, mẹ chồng tôi đổ bệnh nặng rồi nằm viện điều trị cả tháng nay. Hiện giờ, bà tuy đã được cho về nhà nhưng sức khỏe vẫn yếu, bác sĩ dặn khi thấy có biểu hiện bất thường là lập tức đưa đến viện ngay. Chị dâu nghỉ làm để chăm mẹ.

Hôm qua, tôi mua lạng yến về bồi bổ cho mẹ chồng. Ăn cơm xong, chị dâu bỗng yêu cầu vợ chồng tôi phải góp tiề.n nuôi mẹ. Chị ấy nói mình đã nghỉ làm, coi như bỏ công. Tôi phải bỏ tiề.n, vậy mới là công bằng.

Anh chồng gắt gỏng bảo vợ nín, bơn bớt cái mồm lại. Chị dâu không hiểu ý chồng, vẫn mặt mày cau có kể khổ kể thiếu. Chị ấy nói kinh tế trong nhà khó khăn, nếu tôi không đưa tiề.n cho mẹ thì chị ấy phải bán vàng cưới để lo cho bà. Chị còn bảo tiề.n viện phí, phẫu thuật cũng nhiều, tôi chỉ hỗ trợ 1/2, lại không bỏ công chăm là không xứng phận làm con.

Mẹ chồng nằm viện một tháng, chị dâu yêu cầu vợ chồng tôi góp tiề.n nuôi, tôi đưa ra tờ giấy A4 khiến chị hoảng hồn - Hình 1

Ảnh minh họa

Tôi để chị nói xong rồi mới ra ngoài xe ô tô, đem tờ giấy A4 vào. Tôi đặt ngay ngắn trước mặt anh chị, bảo chị đọc cho kỹ cam kết.

Cách đây 2 năm, vợ chồng tôi đã bỏ ra 3 tỷ đồng để xây nhà mới cho bố mẹ chồng. Nhưng tôi hiểu, căn nhà này sớm muộn cũng thuộc về quyền sở hữu của anh chồng – chị dâu. Vì thế, tôi đã nhờ luật sư soạn bản cam kết, thỏa thuận này.

Trong bản thỏa thuận có ghi rõ, mảnh đất, căn nhà tôi chấp nhận để lại cho chị dâu. Nhưng anh chị phải chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ chồng đến cuối đời. Mỗi tháng, tôi hỗ trợ bao nhiêu thì hỗ trợ, anh chị không được đòi hỏi nữa. Nếu làm trái với thỏa thuận thì chúng tôi được quyền kiện để đòi lại căn nhà do vợ chồng mình bỏ tiề.n xây. Anh chồng – chị dâu đã ký vào bản cam kết này.

Khi mẹ chồng nằm viện, tôi đã trả 1/2 chi phí; chưa kể tiề.n mua bảo hiểm nhân thọ, tiề.n thuốc men, quần áo… của bố mẹ chồng, tôi cũng chi. Vậy mà giờ chị dâu lại dám đòi tiề.n tôi? Mới 2 năm mà chị ấy đã quên mất bản cam kết này rồi.

Thấy bản cam kết, chị dâu hoảng hồn, không dám lên tiếng đòi tiề.n nữa. Nhưng tôi vẫn bực mình. Tôi muốn cắt hết các khoản tiề.n chu cấp cho bố mẹ chồng mỗi tháng thì chồng không đồng ý. Anh còn bảo chúng tôi giàu có, thôi hoan hỉ đưa chị dâu 50 triệu nữa cũng được. Dù sao cũng cho bố mẹ chứ không phải cho chị ấy. Tôi tức anh ách với câu nói của chồng. Có nên đưa thêm tiề.n cho chị dâu không?

Dốc hết vốn liếng được 4 tỷ mang về quê chồng vừa xây biệt thự vừa mua xe. Ngày nhà hoàn thiện chưa kịp vui mừng thì tôi đã phải nhận tin s::ét đá:::nh…tôi không dám tin người vừa gây chuyện đáng buồn ấy lại chính là bố mình…Đọc thêm tại bình luận

0

Mấy mẹ con thẫn thờ nhìn nhau, tôi không dám tin người vừa gây chuyện đáng buồn ấy lại chính là bố mình.

Chị gái tôi lập gia đình cách đây 6 năm. Vợ chồng chị thuê nhà ở gần bố mẹ nên vẫn thường xuyên qua lại bên ngoại mỗi tuần. Cưới được 1 năm thì chị sinh con, tôi được lên chức dì nên vui lắm, suốt ngày đòi bế cháu hộ chị.

Tuy cuộc sống hôn nhân của chị tôi rất hạnh phúc nhưng phía sau đó là sự khổ tâm của vợ chồng chị vì cày cuốc mãi vẫn chưa mua được nhà riêng. Giá cả sinh hoạt tăng cao, thu nhập thì vẫn vậy, mà vừa nuôi con vừa tiết kiệm vừa cân đối chi tiêu khiến chị tôi khá đau đầu.

Lương 2 anh chị cộng vào mỗi tháng khoảng 40-50 triệu. Tuy con số ấy không ít nhưng với gia đình có con nhỏ thì chẳng thấm vào đâu, bởi chị tôi từng kể chi phí mỗi tháng cho cháu cũng “ngốn” hết gần nửa lương của bố mẹ rồi. Nào ăn uống, nào quần áo, sữa bỉm, tiêm phòng, rồi học phí lớp mẫu giáo, lớp múa, đi du lịch gần xa…

Nói chung sau khi cân đối các khoản chính thì mỗi tháng chị tôi cất đi được chừng 15-30 triệu tiết kiệm. Cộng thêm tiền vàng giữ lại từ hồi đám cưới và một số khoản đầu tư khác, giờ chị tôi có trong tay khoảng 4 tỷ đồng. Vợ chồng chị đi quanh Hà Nội khắp nửa năm trời để tìm mua chung cư, nhưng giá nhà cứ leo mãi không tụt nên kết cục họ chẳng chọn được căn nào phù hợp với nhu cầu.

Chị tôi than nếu trả tiền thẳng căng hết 100% thì chung cư 2 ngủ giá 4 tỷ vẫn có nơi bán. Thế nhưng mua nhà xong anh chị sẽ trắng tay, không có chi phí sửa sang nội thất hoặc quỹ dự phòng để chi tiêu nữa. Cả 2 người đều không thích vay mượn nợ nần, nên chị tôi cũng không có ý định “gồng” để mua nhà bằng được. Ông bà nội ngoại mỗi bên cũng chỉ có thể cho thêm một ít, anh chị không muốn phiền bố mẹ nên từ chối nhận hỗ trợ.

 

Cuối cùng sau nhiều đêm vắt trán suy nghĩ, vợ chồng chị gái tôi quyết định về quê nội để an cư. Anh rể đã có sẵn miếng đất 200 mét vuông do bố mẹ cho rồi, giờ chỉ việc xây nhà mới để ở thôi.

Kế hoạch chuyển công việc về quê cũng đã được anh chị tính trước. Chị gái tôi ấp ủ giấc mơ làm mỹ phẩm hữu cơ từ lâu rồi nên chị định sẽ trồng một vườn hoa hồng với thảo dược. Còn anh rể thì mở đại lý vật liệu xây dựng kiêm văn phòng tư vấn thiết kế nội thất, vì anh ấy vốn dĩ là kiến trúc sư.

Tôi từng về nhà anh rể đợt đám cưới rồi nên thực ra ở đó cũng không đến nỗi quê mùa vắng vẻ. Dân cư xung quanh cũng đông đúc, cơ sở hạ tầng hiện đại tiện nghi không kém thành phố nên có lẽ anh chị nghỉ việc về quê sống cũng không phải là chuyện đáng sợ.

Cầm 4 tỷ về quê vừa mua xe vừa xây biệt thự, chị gái tôi cay đắng khi không thể bước vào chính căn nhà của mình- Ảnh 1.

Hôm chị gái thông báo chuẩn bị dọn về quê chồng sinh sống thì bố mẹ tôi sốc lắm. Mẹ tôi không muốn xa con xa cháu nên năn nỉ anh chị ở lại với ông bà. Bố tôi thì giận dỗi ra mặt khi các con chẳng bàn bạc gì trước, đùng cái tự quyết chuyện về quê ở.

Chị tôi đưa ra lý do rất thuyết phục nhưng bố mẹ vẫn không đồng ý. Họ còn bảo nếu anh chị cố tình về quê cách xa ông bà thì tình cảm gia đình cũng sẽ rạn nứt. Tôi phải xen vào mấy câu để xoa dịu không khí căng thẳng. Nhưng kết cục là anh chị vẫn lặng lẽ bỏ về sau cuộc nói chuyện thất bại.

Mấy ngày sau đó anh chị bắt đầu dọn đồ đạc để chuyển đi. Anh rể về quê trước để chuẩn bị cho việc xây nhà. Bản thiết kế anh tự lo luôn, nội thất cũng tự làm. Chị gái bảo tôi rằng chi phí xây ước tính khoảng gần 2 tỷ. Vật liệu ở quê rẻ nên chọn gì cũng dễ, vị trí miếng đất ngay gần bờ sông nên quang cảnh rất đẹp, chị tôi không tiếc tiền bảo chồng xây hẳn cái nhà 3 tầng kiểu tân cổ điển đẹp như biệt thự luôn.

Trừ tiền xây nhà đi thì số dư còn lại anh chị đem đi mua luôn cái ô tô 5 chỗ. Cái xe đăng ký tên chị tôi, anh rể lái luôn về quê để chạy đi chạy lại lo vụ chuyển nhà.

Thấy anh chị sắp sửa ổn định cuộc sống mới mà tôi cũng mừng. 4 tỷ trên thành phố loay hoay mãi chẳng làm được gì, sắm xe ô tô thì chật chội không có chỗ để, nhà thì chẳng đủ tiền mua. Nhưng 4 tỷ ấy mang về quê thì xây được biệt thự to lại thêm cái ô tô nữa, thừa hẳn mấy trăm triệu làm vốn 2 vợ chồng khởi nghiệp. Quả đúng là một quyết định đúng đắn.

Tôi bảo chị cứ lo việc riêng đi để em làm công tác tư tưởng cho bố mẹ sau. Kiểu gì ông bà cũng chỉ buồn giận một thời gian rồi thôi, chứ con cái lập nghiệp đủ đầy viên mãn như vậy thì bố mẹ nào chê được. Có ô tô rồi thì anh chị cũng sẽ đưa cháu lên thăm ông bà dễ hơn, mỗi tháng 2-3 chuyến cũng chẳng phải vấn đề.

Sau mấy tháng vất vả ngược xuôi thì giữa tháng này chị gái với anh rể sẽ mở tiệc tân gia. Chị tôi luôn đăng ảnh cập nhật tiến độ xây nhà lên trang cá nhân, mục đích ngầm cho bố mẹ tôi thấy yên tâm khi con gái có nhà cao cửa rộng. Tuy nhiên bố mẹ tôi không đề cập gì đến chuyện đó nữa, họ im lặng với con gái cả suốt mấy tháng trời.

2 hôm trước vợ chồng anh chị mang cháu đến chơi, ngồi tâm sự tỉ tê với bố mẹ hẳn mấy tiếng đồng hồ. Mẹ tôi thương con sắp sống ở nơi xa nên cứ sụt sùi mãi. Chị tôi đành phải hứa cuối tuần nào cũng lái xe lên thành phố chơi thì mẹ mới thôi.

Sau đó anh rể lái xe đưa cả nhà về quê thăm công trình đáng nhớ nhất cuộc đời anh chị. Nhà vừa hoàn thiện xong nên nội thất hơi sơ sài, cổng cũng chưa kịp lắp chắc chắn, mới chỉ dựng tạm 2 miếng tôn xong móc xích khóa vào. Tuy nhiên chị tôi đã dọn dẹp sạch sẽ phòng ngủ trên tầng 2 để bố mẹ ở lại một đêm.

Nhà xây chỉ khoảng 60 mét vuông, còn lại anh chị chừa hết xung quanh để làm vườn. Gần sông nên không khí mát rượi, trong lành, lại có bãi cỏ rộng đẹp đầy hoa cho cháu tôi chơi. Thấy mọi thứ khá ổn nên mẹ tôi vui lắm, quay sang bảo hay là mẹ về đây ở để trông cháu hộ các con.

Chỉ riêng mỗi bố tôi là vẫn không nở nụ cười nào. Ăn cơm tối xong bố chắp tay ra sân hút thuốc. Xong bố gọi con gái con rể ra để nói một việc không ai ngờ.

Ông bảo vợ chồng chị gái tôi bán cái nhà vừa xây này đi để lấy tiền đưa cho ông sửa nhà trên thành phố. Mọi người hoang mang nhìn nhau, bố liền giải thích rằng sống ở nơi “khỉ ho cò gáy” này không có gì vui cả, hàng quán cũng ít, không có trường quốc tế hay trung tâm ngoại ngữ cho cháu gái theo học. Thà bán nhà này xong ông sẽ có tiền sửa sang cơi nới cái nhà trên Hà Nội, vợ chồng con gái chuyển về ở chung xong đẻ thêm mấy đứa cháu nữa cũng không thành vấn đề.

Dĩ nhiên là cả nhà đều phản đối chuyện đó. Mẹ tôi bênh con gái hết mực, ủng hộ việc định cư ở quê vì môi trường tốt, yên bình rộng rãi, không xô bồ như trên Hà Nội. Bố tôi giận dữ nói rằng 3 người ở cái nhà to đùng chẳng hết, sao lại không bán đi đưa tiền báo hiếu cho ông (!)

Cãi nhau ầm ĩ một hồi thì giải tán, mẹ tôi bỏ vào phòng ôm cháu ngủ và không thèm ngủ chung với bố nữa. Tôi đi dạo với chị ngoài bờ sông một lúc cho đỡ buồn, an ủi chị rằng bố muốn ở gần con cháu nên mới phản ứng như thế. Chị thở dài bảo tôi ở với bố mẹ thì thay chị chăm sóc họ nhiều hơn. Đợi vài năm nữa anh chị phấn đấu kiếm thêm rồi xây nhà khác cho bố mẹ về đây dưỡng già.

Đêm qua cả nhà cùng trằn trọc. Sáng nay 3 mẹ con tôi cùng dậy sớm đưa cháu đi tập thể dục, thăm thú mấy nơi hay ho ở trung tâm thị xã. Anh rể phải đi lo ít giấy tờ nên chỉ còn mình bố tôi trong nhà thôi.

Nào ngờ lúc mang bữa sáng về đến cổng, mấy mẹ con nhìn nhau hoang mang khi ổ khóa không thể mở được. Bên trong lỗ khóa bị đổ keo đặc xịt, còn nguyên mùi hóa chất nồng nặc luôn!

Tôi định trèo vào trong nhưng chính anh rể đã dùng dây thép gai cuốn làm hàng rào tạm nên không đụng vào được. 3 mẹ con gọi bố ầm ĩ lên nhưng bên trong nhà yên tĩnh đến lạ. Chị tôi vội chạy sang quán bia cách đó mấy bước chân để xin xem cam ngoài cửa của người ta.

Thật cay đắng làm sao khi người bước ra ngoài khóa cổng rồi đổ keo vào lỗ ấy lại chính là bố tôi! Ông tự bắt xe ôm đi đâu đó, chắc là bỏ ra bến xe để về Hà Nội. Gọi điện thì bố tắt máy, mẹ tôi tức đến nỗi tuyên bố khi nào về sẽ ly thân với chồng luôn!

Lát sau anh rể chạy về mượn cưa phá khóa. Vào nhà xong mấy mẹ con mới bần thần ngồi hỏi nhau xem nên giải quyết chuyện nội bộ như thế nào. Thật sự tôi không hiểu bố đang nghĩ gì nữa. Anh chị vừa xây xong cơ ngơi riêng để bắt đầu cuộc sống mới. Bố thực lòng muốn ép anh chị bán nhà đến vậy sao?…

Năm 2025, lái xe liên tục quá 4 giờ, chính thức sẽ bị phạt, nhiều tài xế vẫn không biết…

0

Trường hợp đơn vị kinh doanh vận tải, đơn vị hoạt động vận tải nội bộ và người lái xe ô tô kinh doanh vận tải và vận tải nội bộ vi phạm về thời gian lái xe tải nêu trên thì sẽ bị xử phạt hành chính theo Nghị định 168/2024/NĐ-CP.

Theo Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ 2024 đã quy định người lái xe không được lái xe liên tục không quá 04 giờ và không quá 10 giờ trong một ngày.

Thời gian lái xe chính thức năm 2025

Thời gian lái xe tải từ năm 2025 sẽ thực hiện theo quy định tại Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ 2024.

Cụ thể, thời gian lái xe của người lái xe ô tô không quá 10 giờ trong một ngày và không quá 48 giờ trong một tuần; lái xe liên tục không quá 04 giờ và bảo đảm các quy định có liên quan của Bộ Luật Lao động.

(Điều 64 Luật Trật tự, an toàn giao thông đường bộ 2024)

Năm 2025, lái xe liên tục quá 4 giờ, chính thức sẽ bị phạt. (Ảnh minh họa)

Năm 2025, lái xe liên tục quá 4 giờ, chính thức sẽ bị phạt. (Ảnh minh họa)

Mức phạt lái xe liên tục quá 4 giờ chính thức năm 2025

Trường hợp đơn vị kinh doanh vận tải, đơn vị hoạt động vận tải nội bộ và người lái xe ô tô kinh doanh vận tải và vận tải nội bộ vi phạm về thời gian lái xe tải nêu trên thì sẽ bị xử phạt hành chính theo Nghị định 168/2024/NĐ-CP với mức phạt cụ thể như sau:

(1) Đối với người lái xe:

– Trường hợp người lái xe ô tô chở hành khách, ô tô chở người và các loại xe tương tự xe ô tô chở hành khách quá 4 giờ; không thực hiện đúng quy định về thời gian nghỉ giữa hai lần lái xe liên tục của người lái xe: Phạt tiền từ 3.000.000 đồng đến 5.000.000 đồng và trừ 02 điểm giấy phép lái xe.

(Điểm d khoản 6 và điểm a khoản 10 Điều 20 Nghị định 168/2024/NĐ-CP)

– Trường hợp người lái xe ô tô tải, máy kéo (bao gồm cả rơ moóc hoặc sơ mi rơ moóc được kéo theo) và các loại xe tương tự xe ô tô vận chuyển hàng hóa quá 4 giờ; không thực hiện đúng quy định về thời gian nghỉ giữa hai lần lái xe liên tục của người lái xe: Phạt tiền từ 3.000.000 đồng đến 5.000.000 đồng và trừ 02 điểm giấy phép lái xe.

(Điểm b khoản 5 và điểm a khoản 13 Điều 21 Nghị định 168/2024/NĐ-CP)

(2) Đối với chủ phương tiện vi phạm:

Trường hợp giao phương tiện hoặc để cho người làm công, người đại diện điều khiển phương tiện thực hiện hành vi vi phạm thời gian lái xe: Phạt tiền từ 4.000.000 đồng đến 6.000.000 đồng đối với cá nhân, từ 8.000.000 đồng đến 12.000.000 đồng đối với tổ chức là chủ xe ô tô, xe chở người bốn bánh có gắn động cơ, xe chở hàng bốn bánh có gắn động cơ, xe máy chuyên dùng và các loại xe tương tự xe ô tô.

Đồng thời chủ phương tiện cũng sẽ bị trừ 02 điểm giấy phép lái xe.

(Điểm d khoản 9 và điểm a khoản 21 Điều 32 Nghị định 168/2024/NĐ-CP)

Phương pháp tính toán thời gian lái xe năm 2025

Cụ thể tại khoản 3 Điều 5 Thông tư 09/2015/TT-BGTVT (sửa đổi tại Thông tư 05/2024/TT-BGTVT) quy định về phương pháp tính toán thời gian lái xe năm 2025 như sau:

– Thời gian lái xe của một người lái xe được xác định khi người lái xe điều khiển phương tiện tham gia giao thông (chỉ tính thời gian khi phương tiện di chuyển có tốc độ);

– Quá thời gian lái xe liên tục được xác định khi có tổng thời gian lái xe của một người vượt quá 04 giờ nhưng người lái xe không dừng nghỉ theo quy định hoặc không thực hiện đổi người lái xe;

– Quá thời gian làm việc của người lái xe trong ngày được xác định khi có tổng thời gian lái xe của một người trong ngày vượt quá 10 giờ. Ngày làm việc của người lái xe được tính từ 00:00 giờ đến 24:00 giờ;

– Phương pháp tính toán thực hiện theo quy định tại Phụ lục 6 ban hành kèm theo Thông tư 05/2024/TT-BGTVT.

Cụ thể:

– Thời gian xác định xe bắt đầu di chuyển khi có 2 bản tin liên tiếp có V[N] > 3 km/h.

– Thời gian kết thúc khi:

+ Thời gian dừng, đỗ >= 15 phút (áp dụng đối với xe tuyến cố định, xe hợp đồng, xe du lịch và xe vận tải hàng hoá, xe buýt liên tỉnh); >= 5 phút (áp dụng đối với xe buýt nội tỉnh, xe taxi).

+ Thiết bị ghi nhận thay đổi lái xe.

– Thời gian dừng, đỗ: Được bắt đầu tính khi 2 bản tin liên tiếp có V[N] ≤ 3 km/h và V[N-1] ≤ 3 km/h và kết thúc khi có 2 bản tin liên tiếp có V[N] > 3 km/h và V[N-1] > 3 km/h.

Trước khi cưới tôi đã ra điều kiện, bảo chồng phải ở rể hoặc xây nhà riêng mới chịu cưới, anh buộc phải đồng ý. Bố mẹ tôi cho mảnh đất, vợ chồng tôi rút hết tiền tiết kiệm và bán vàng cưới để xây nhà. Thỉnh thoảng về nhà chồng, tôi lại biếu tiền cho bố mẹ chồng, xem như bù đắp việc mình không làm dâu. Năm nay 2 vợ chồng cũng làm ăn khó khăn hơn mọi năm nên chỉ biếu mẹ chồng 10 triệu tiêu Tết. Ăn cơm xong bà gọi vào phòng đưa thêm cho tôi 30 triệu, biết nguồn gốc số tiền mà tôi tức ứa ruột gan viết đơn ly hôn gấp…

0

Tôi đã luôn thẳng thắn, rõ ràng trong chuyện tiền nong. Cho đến khi mẹ chồng đưa trả 30 triệu, bí mật kia khiến tôi bàng hoàng

Bố mẹ chồng tôi sống trong một ngôi nhà nhỏ ở phố cổ. Ngôi nhà có lối đi vào chật hẹp, không gian sống càng trở nên bí bách hơn. Lần đầu về ra mắt gia đình anh, tôi đã sốc khi thấy ngôi nhà nhỏ xíu như vậy. Thôi sống ở ngoại ô mà rộng rãi, thoải mái thì vẫn sướng hơn sống phố cổ mà chật chội.

Tôi ra điều kiện, bảo chồng phải ở rể hoặc xây nhà riêng mới chịu cưới. Anh đồng ý xây nhà riêng. Bố mẹ tôi cho mảnh đất, vợ chồng tôi rút hết tiền tiết kiệm và bán vàng cưới để xây nhà. Thỉnh thoảng về nhà chồng, tôi lại biếu tiền cho bố mẹ chồng, xem như bù đắp việc mình không làm dâu.

Trong cuộc sống vợ chồng, tôi rất sòng phẳng, rõ ràng chuyện tiền nong. Tôi nói với chồng, đừng để tiền bạc tạo thành sự nghi ngờ giữa đôi bên. Anh khen tôi nói chí phải. Hằng tháng, có lương, chồng lại chuyển khoản hết cho tôi. Tôi đưa lại anh 2 triệu tiền mặt để chi tiêu cá nhân.

Tôi còn mua một quyển sổ, ghi rõ ràng mọi chi tiêu, dù là những món vặt vãnh, nhỏ nhất. Tiền tiết kiệm được bao nhiêu, tôi đều nói cho chồng nghe. Tôi cứ nghĩ mình làm như thế, chồng sẽ càng tin tưởng vợ và không bao giờ qua mặt tôi.

 

Đem tiền thưởng Tết về biếu mẹ chồng, bà cảm ơn rồi đưa trả 30 triệu, biết người tặng bà số tiền đó mà tôi sôi gan  - Ảnh 1.

 

Ảnh minh họa

Năm nay, tôi nhận thưởng khá cao, gần 20 triệu. Điện thoại vừa báo tiền thưởng, tôi đã rút ngay 10 triệu rồi về thẳng nhà chồng. Tôi định bụng biếu bố mẹ chồng 10 triệu ấy để ông bà lo chi tiêu Tết. Khi nào chồng nhận thưởng thì tôi lại đưa thêm.

Lúc tôi về, bố mẹ chồng đang ăn cơm chiều. Nhìn đĩa rau và 2 quả trứng luộc mà tôi xót xa. Tôi hỏi sao ông bà không nấu món gì ngon hơn mà ăn? Mẹ chồng bảo có 2 người ăn nên cũng không muốn nấu nhiều. Bà lấy chén đũa cho tôi ăn cùng.

Ăn cơm xong, tôi đưa mẹ chồng 10 triệu, biếu ông bà mua sắm Tết. Mẹ chồng cảm ơn, cầm lấy 10 triệu đó rồi lại vào phòng, đem ra một xấp tiền đưa cho tôi. Bà kêu tôi đem số tiền này về, bà chỉ nhận 10 triệu thôi, còn 30 triệu này, chúng tôi giữ lấy để còn lo sinh đẻ (tôi đang bầu 4 tháng).

Tôi kinh ngạc hỏi đây là tiền gì? Mẹ chồng cũng bất ngờ, hỏi tôi không biết gì sao? Đây là tiền thưởng Tết của chồng tôi, anh ấy đem về đưa hết cho bố mẹ để mua sắm Tết. Thấy thái độ của tôi, mẹ chồng liền gọi điện quở trách con trai trước mặt tôi.

Tôi đem số tiền kia về, trên đường nước mắt cứ chảy ra vì hụt hẫng và tức tối. Tôi đã rất minh bạch chuyện tiền nong, còn chồng thì sao? Anh nói dối tôi rằng công ty năm nay làm ăn không tốt nên không có thưởng. Ai ngờ có thưởng lớn và anh đem tiền về cho bố mẹ mà không nói qua tôi một tiếng nào.

Tối, chồng giải thích là sợ tôi không đồng ý biếu bố mẹ chồng một số tiền lớn như vậy. Nên anh mới giấu giếm tôi. Đúng là cạn lời.

Sau chuyện này, tôi gần như mất lòng tin vào chồng mình. Anh đã không tin tưởng tôi, thì việc gì tôi phải rõ ràng với anh?

Cưới vợ được 2 năm thì tôi tích góp mới có đủ ti:ền mua nhà. Để có được 3 tỷ, tôi phải làm việc rất vất vả và có sự góp sức của ông bà nội. Nếu để cho vợ đứng chung tên trong sổ đỏ, tôi s:ợ một ngày nào đó vợ chồng không hợp nhau rồi đưa nhau ra tòa, tôi sẽ m:ất một nửa tài sản bản thân làm ra. Vì vậy trước khi làm sổ đỏ, tôi nói với vợ là ký nhận vào tờ giấy xác nhận nhà là tài sản riêng của chồng và không tranh chấp. Lúc đó vợ không đồng ý và nói bản thân vất vả si;n;h con, nuôi con, hằng ngày phải cơm nước, dọn dẹp nhà cửa cho chồng, vì vậy tôi phải cho cô ấy đứng tên chung sổ đỏ mới đúng. Nhưng tôi vẫn không nghe. Cho đến 1 ngày mẹ vợ tôi b;ất ng;ờ qu;a đ;ời bà có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi, sự ra đi của bà làm tôi rất buồn. Mẹ vợ m;ất được một tuần thì vợ b;ất ng;ờ đưa cho tôi tờ đơn l;y h;ô;n và yêu cầu ký vào. Đến lúc này vợ mới nh;ế;ch m;ép nói ra sự thật suốt 7 năm qua tại sao cô ấy vẫn chung sống với tôi, tôi nghe xong chỉ biết q;uỳ ôm vợ xin tha thứ nhưng……..Đọc tiếp dưới bình luận

0

Trên đời này có thứ còn giá trị hơn cả tiền bạc, nếu cứ khư khư ôm lấy tài sản mà không còn người thân bên cạnh thì cuộc sống cũng đâu có hạnh phúc.

Cưới vợ được một năm thì tôi có đủ tiền mua nhà. Để có được 3 tỷ, tôi phải làm việc rất vất vả và có sự góp sức của ông bà nội. Nếu để cho vợ đứng chung tên trong sổ đỏ, tôi sợ một ngày nào đó vợ chồng không hợp nhau rồi đưa nhau ra tòa, tôi sẽ mất một nửa tài sản bản thân làm ra.

Vì vậy trước khi làm sổ đỏ, tôi nói với vợ là ký nhận vào tờ giấy xác nhận nhà là tài sản riêng của chồng và không tranh chấp. Lúc đó vợ không đồng ý và nói bản thân vất vả sinh con, nuôi con, hằng ngày phải cơm nước, dọn dẹp nhà cửa cho chồng, vì vậy tôi phải cho cô ấy đứng tên chung sổ đỏ mới đúng.

Tôi không đồng ý, cô ấy giận dỗi bế con bỏ về nhà ngoại. Vợ càng làm thế tôi càng sợ nên để mặc cô ấy ở nhà ngoại, suốt nửa tháng, tôi không gọi điện hay qua thăm vợ con.

Sang đến ngày thứ 16, vợ bế con về như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi cho là cô ấy đã thông suốt nên lại tiếp tục đưa vợ ký vào bản thỏa thuận xác nhận tài sản riêng của chồng. Không ngờ lần này cô ấy vui vẻ ký vào làm tôi mãn nguyện.

Hiện tại đứa con gái của tôi đã được 8 tuổi, tôi và bố mẹ hối thúc vợ sinh con mỗi ngày nhưng lần nào cô ấy cũng từ chối. Tôi còn đe dọa vợ nếu không chịu sinh con nữa thì chồng sẽ gửi con cho người phụ nữ khác. Cô ấy lạnh lùng nói câu “tùy anh” khiến tôi càng tức giận hơn.

Mẹ vợ mất được 1 tuần, vợ liền đưa cho chồng tờ đơn ly hôn, tôi giật mình hoảng hốt khi cô ấy nói lý do - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Tuần vừa rồi là đám tang của mẹ vợ, bà có ảnh hưởng rất lớn đến cuộc hôn nhân của vợ chồng tôi, sự ra đi của bà làm tôi rất buồn. Mẹ vợ mất được một tuần thì vợ bất ngờ đưa cho tôi tờ đơn ly hôn và yêu cầu ký vào.

Những năm qua, tôi thấy cuộc sống vợ chồng rất tốt, không có cãi vã, gia đình tràn ngập tiếng cười, tại sao vợ lại muốn ly hôn? Tôi nghi ngờ vợ đã cặp kè với ai và muốn bỏ chồng, tôi ép cô ấy khai người tình là ai.

Vợ nhếch mép cười nói:

“Với tôi, một người chồng là quá đủ rồi. Tình yêu của tôi với anh đã chết từ ngày anh bảo tôi ký vào tờ thỏa thuận xác nhận ngôi nhà là tài sản riêng của anh đó. Tôi trở về ngoại, mẹ cầu xin tôi đừng ly hôn chồng, vì bà sợ bị bố đày đọa mỗi ngày. Thương mẹ nên tôi cam chịu sống với anh suốt 7 năm nay. Bây giờ mẹ mất rồi, tôi phải sống cho bản thân, tôi không thể tốn cả đời làm giúp việc không công cho anh được”.

Nói rồi, vợ dọn hành lý và dắt con rời khỏi nhà. Tôi cố níu kéo và hứa sẽ cho cô ấy đứng tên nửa ngôi nhà nhưng vợ nói khi tình yêu đã hết thì cho nhà cũng chẳng cần.

Lúc vợ đi rồi tôi mới nhận ra bản thân đã đánh mất một người vợ tốt. Tôi muốn kéo vợ con về nhưng không biết phải làm sao nữa?

Tính đến nay thì chúng tôi đã cưới nhau được gần 5 năm và 2 vợ chồng mới chỉ có một mụn con. Như mọi lần nghỉ khác, vợ chồng tôi sẽ dành 1 tuần để đưa con gái về quê thăm ông bà nội. Về quê 1 tuần bà nội cho cháu được hẳn 2 túi rau làm quà lên phố, tôi chán chẳng buồn mở, mấy ngày sau mang rau ra nấu thì suýt ngất khi thấy…

0

Lúc mở túi rau mẹ chồng cho cháu, tôi vô cùng bất ngờ, bật khóc khi nhìn thấy thứ đồ được giấu bên trong.

Tôi là con một trong gia đình khá giỏi, lấy chồng được bố mẹ cho mảnh đất và xây căn nhà mặt tiền ở phố. So với tôi, gia đình chồng có điều kiện không bằng, là người ở dưới quê, nhà chúng tôi cách nhau khoảng chừng 100 cây số. Tôi thích anh vì vẻ ngoài điển trai, tính cách lại hiền lành, đặc biệt là rất cưng chiều vợ. Tôi thì ngược lại hoàn toàn, ham vui và vô cùng vụng về trong chuyện bếp núc, chăm sóc nhà cửa và con cái. Có lẽ vì trái ngược nhau, nên cả 2 bù trừ cho nhau, thu hút lẫn nhau.

Tính đến nay thì chúng tôi đã cưới nhau được gần 5 năm và 2 vợ chồng mới chỉ có một mụn con. Như mọi mùa hè khác, vợ chồng tôi sẽ dành 1 tuần để đưa con gái về quê thăm ông bà nội. Chuyến đi đã bắt đầu từ vài ngày trước, và hôm nay là ngày gia đình nhỏ của tôi gói ghém đồ đạc để chuẩn bị quay trở về thành phố, tiếp tục công việc của mình.

(Ảnh minh hoạ)

Trước khi lên xe, bố mẹ chồng cũng như những lần trước, bịn rịn ôm hôn cháu gái, dặn dò cháu ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, cố gắng học hành. Ông bà cũng không quên nhắc vợ chồng tôi đủ điều, từ công việc, sức khoẻ, chăm sóc con cái đến chuyện gia đình. Vì bố mẹ chồng cũng lớn tuổi nên không có quà cáp cao sang gì để cho con cháu, vẫn là vài giỏ trái cây, bánh kẹo và rau củ quê hái ngoài vườn.

Tôi đã quá quen thuộc với điều đó nên lúc mang 2 túi rau từ dưới quê về, tôi cũng chả buồn mở ra xem mà cho luôn vào tủ lạnh. Thỉnh thoảng bố mẹ chồng cũng gửi đồ ăn quê lên cho nhà tôi, có khi một tháng ăn không xuể nên tủ lạnh lúc nào cũng chật kín đồ ăn, nào là trái cây, thịt cá và rau quả.

Vài ngày sau, trong lúc dọn dẹp lại tủ lạnh và lấy một ít nguyên liệu ra để phụ chồng nấu bữa cơm tối, tôi đã vô tình mang túi rau mẹ chồng tặng dưới quê ra và đưa cho chồng sơ chế. Nào ngờ khoảnh khắc chồng tôi mở túi ra, anh bất ngờ hét lớn khiến tôi giật cả mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

(Ảnh minh hoạ)

– Vợ ơi! Em lại đây xem bên trong túi rau có gì này!

– Có gì là gì hả anh! Đây là túi rau bà nội gửi làm quà cho cháu gái lúc cả gia đình mình về quê chơi vào tuần trước đấy!

Vừa nói, vừa tò mò nên tôi tiến lại chỗ chồng đang đứng rồi đưa mắt nhìn vào bên trong túi rau, tôi đã thực sự sốc khi nhìn thấy một phong bao lì xì màu đỏ dày cộm được gói ghém cẩn thận. Cả tôi và chồng lúc đó đều vô cùng bất ngờ, ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên sự việc này xảy ra. Thế là để tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện, chồng tôi đã ngay lập tức điện thoại về cho bố mẹ chồng ở dưới quê.

– Mẹ ơi! có phải mẹ đã bỏ nhầm một phong bao tiền vào túi rau quê cho nhà con không? Hôm nay chúng con mang ra chuẩn bị nấu nướng thì phát hiện ra nó nằm ở bên trong túi rau mẹ ạ! Vợ con bảo chắc trong lúc soạn đồ đạc, lu bu nhiều thứ nên mẹ để quên. Mẹ yên tâm, con giữ đây rồi sẽ chuyển tiền về lại cho bố mẹ tiêu nhé!

Từ đầu dây điện thoại bên kia, tôi và chồng nghe tiếng bố mẹ cười vui vẻ, giọng nhẹ nhàng nói:

– Không phải mẹ vô tình bỏ quên đâu con ạ, mà là cố tình đấy! Mẹ biết các con không thiếu thốn gì, nhưng nhiêu đó là chút phần thưởng mẹ dành cho cô cháu gái vì đã đạt thành tích tốt trong học tập ở năm học vừa rồi. Cháu học giỏi, lại ngoan nên ông bà thưởng cho cháu là chuyện bình thường.

Dù không nhiều nhưng vì sợ các con từ chối, bảo rằng bố mẹ lớn tuổi rồi nên làm gì có nhiều tiền để cho con cháu, nên mẹ mới phải nghĩ ra cách đó. Bé Thỏ thì còn nhỏ, mẹ sợ đưa tiền cho cháu sớm sẽ không tốt. Thỏ cũng sắp bước vào năm học mới rồi, con hãy dùng tiền đó sắm sửa vài bộ quần áo mới và sách vở cho cháu nhé!

(Ảnh minh hoạ)

Nghe những lời mẹ chồng nói, nước mắt tôi bắt đầu ứa ra vì vừa thương vừa cảm động trước sự quan tâm và tình yêu thương mà ông bà nội dành cho cháu. Có một ông bà nội tuyệt vời như thế này, con gái tôi sẽ hạnh phúc biết bao.

Chở trẻ em dưới 10 tuổi ngồi ghế trước ô tô, sẽ bị phạt từ 800.000 đồng đến 1 triệu đồng, còn bị thêm …

0

 Chở trẻ em dưới 10 tuổi và chiều cao dưới 1,35 mét trên  xe ô tô ngồi cùng hàng ghế với người lái xe theo quy định mới nhất là Nghị định 168/2024.

Chính phủ vừa ban hành Nghị định 168/2024 quy định về xử phạt vi phạm hành chính về trật tự an toàn giao thông trong lĩnh vực giao thông đường bộ, trừ điểm phục hồi giấy phép lái xe. Nghị định có hiệu lực từ 1-1-2025.

Trong đó tại Điều 6 quy định về xử phạt, trừ điểm giấy phép lái xe của người điều khiển xe ô tô, xe chở người bốn bánh có gắn động cơ, xe chở hàng bốn bánh có gắn động cơ và các loại xe tương tự xe ô tô vi phạm quy tắc giao thông đường bộ.

Phạt tới 1 triệu đồng với hành vi cho trẻ dưới 10 tuổi ngồi hàng ghế trước  ô tô

Riêng tại khoản 3 Điều 6 quy định đối với hành vi chở trẻ em dưới 10 tuổi và chiều cao dưới 1,35 mét trên xe ô tô ngồi cùng hàng ghế với người lái xe (trừ loại xe ô tô chỉ có một hàng ghế) hoặc không sử dụng thiết bị an toàn phù hợp cho trẻ em theo quy định sẽ bị xử phạt đến 1.000.000 đồng.

Cụ thể, phạt tiền từ 800.000 đồng đến 1.000.000 đồng đối với người điều khiển xe thực hiện một trong các hành vi vi phạm sau đây:

a) Điều khiển xe chạy quá tốc độ quy định từ 05 km/h đến dưới 10 km/h;

b) Sử dụng còi, rú ga liên tục; sử dụng còi hơi, sử dụng đèn chiếu xa khi gặp người đi bộ qua đường hoặc khi đi trên đoạn đường qua khu dân cư có hệ thống chiếu sáng đang hoạt động hoặc khi gặp xe đi ngược chiều (trừ trường hợp dải phân cách có khả năng chống chói) hoặc khi chuyển hướng xe tại nơi đường giao nhau, trừ các xe ưu tiên đang đi làm nhiệm vụ theo quy định;

c) Chuyển hướng không quan sát hoặc không bảo đảm khoảng cách an toàn với xe phía sau hoặc không giảm tốc độ hoặc không có tín hiệu báo hướng rẽ hoặc có tín hiệu báo hướng rẽ nhưng không sử dụng liên tục trong quá trình chuyển hướng (trừ trường hợp điều khiển xe đi theo hướng cong của đoạn đường bộ ở nơi đường không giao nhau cùng mức);

d) Không tuân thủ các quy định về dừng xe, đỗ xe tại nơi đường bộ giao nhau cùng mức với đường sắt; dừng xe, đỗ xe trong phạm vi bảo vệ công trình đường sắt, phạm vi an toàn của đường sắt;

Mức phạt khi cho trẻ dưới 10 tuổi ngồi hàng ghế trước ô tô là bao nhiêu  tiền?

đ) Dừng xe, đỗ xe tại vị trí: nơi đường bộ giao nhau hoặc trong phạm vi 05 mét tính từ mép đường giao nhau; điểm đón, trả khách; trước cổng hoặc trong phạm vi 05 mét hai bên cổng trụ sở cơ quan, tổ chức có bố trí đường cho xe ra, vào; nơi phần đường có bề rộng chỉ đủ  cho một làn xe cơ giới; che khuất biển báo hiệu đường bộ, đèn tín hiệu giao thông; nơi mở dải phân cách giữa; cách  xe ô tô đang đỗ ngược chiều dưới 20 mét trên đường phố hẹp, dưới 40 mét trên đường có một làn xe cơ giới trên một chiều đường;

e) Đỗ xe không sát theo lề đường, vỉa hè phía bên phải theo chiều đi hoặc bánh xe gần nhất cách lề đường, vỉa hè quá 0,25 mét; đỗ xe trên đường dành riêng cho xe buýt; đỗ xe trên miệng cống thoát nước, miệng hầm của đường điện thoại, điện cao thế, chỗ dành riêng cho xe chữa cháy lấy nước; đỗ, để xe ở vỉa hè trái quy định của pháp luật; đỗ xe nơi có biển “Cấm đỗ xe” hoặc biển “Cấm dừng xe và đỗ xe”, trừ hành vi vi phạm quy định tại điểm đ khoản 4, điểm c khoản 7 Điều này;

g) Không sử dụng hoặc sử dụng không đủ đèn chiếu sáng trong thời gian từ 18 giờ ngày hôm trước đến 06 giờ ngày hôm sau hoặc khi có sương mù, khói, bụi, trời mưa, thời tiết xấu làm hạn chế tầm nhìn;

h) Điều khiển xe ô tô kéo theo xe khác, vật khác (trừ trường hợp kéo theo một rơ moóc, sơ mi rơ moóc hoặc một xe ô tô, xe máy chuyên dùng khác khi xe này không tự chạy được); điều khiển xe ô tô đẩy xe khác, vật khác; điều khiển xe kéo rơ moóc, sơ mi rơ moóc kéo thêm rơ moóc hoặc xe khác, vật khác; không nối chắc chắn, an toàn giữa xe kéo và xe được kéo khi kéo nhau;

i) Chở người trên xe được kéo, trừ người điều khiển;

k) Không thắt dây đai an toàn khi điều khiển xe chạy trên đường;

l) Chở người trên xe ô tô không thắt dây đai an toàn (tại vị trí có trang bị dây đai an toàn) khi xe đang chạy;

m) Chở trẻ em dưới 10 tuổi và chiều cao dưới 1,35 mét trên xe ô tô ngồi cùng hàng ghế với người lái xe (trừ loại xe ô tô chỉ có một hàng ghế) hoặc không sử dụng thiết bị an toàn phù hợp cho trẻ em theo quy định;

n) Chạy trong hầm đường bộ không sử dụng đèn chiếu sáng gần;

o) Điều khiển xe chạy dưới tốc độ tối thiểu trên đoạn đường bộ có quy định tốc độ tối thiểu cho phép;

p) Điều khiển xe chạy tốc độ thấp hơn các xe khác đi cùng chiều mà không đi về làn đường bên phải chiều đi của mình, trừ trường hợp các xe khác đi cùng chiều chạy quá tốc độ quy định.