Home Blog Page 108

Từ 7/2025: Người trên 75 t;uổi không có lương hưu sẽ được nhận tiền trợ cấp hàng tháng lên tới 5 triệu

0

Trợ cấp xã hội là gì?

Trợ cấp xã hội là khoản tiền mà người thuộc diện hộ nghèo, người có công với cách mạng, người cao tuổi, hoặc có sức khỏe khỏe suy giảm được cơ quan nhà nước hỗ trợ nhằm đảm bảo an sinh xã hội. Theo quy định, từ 1/7/2025 người từ 75 tuổi sẽ có những ưu đãi mới và được nhận trợ cấp xã hội đúng hay không? Hãy cùng tìm hiểu chi tiết dưới đây:

Từ ngày 1-7-2025, người không có lương hưu sẽ được hưởng trợ cấp thế nào?

Công dân Việt Nam từ đủ 75 tuổi trở lên mà không có lương hưu, hoặc người từ đủ 70 tuổi đến dưới 75 tuổi thuộc hộ nghèo sẽ được hưởng trợ cấp hưu trí từ ngày 1-7-2025…Luật Bảo hiểm xã hội (sửa đổi) vừa chính thức được Quốc hội thông qua tại Kỳ họp thứ bảy, Quốc hội khóa XV.

Luật có hiệu lực thi hành từ ngày 1-7-2025; có những điểm mới quan trọng liên quan đến người lao động, cũng như việc thụ hưởng chính sách an sinh xã hội. Trong đó, đáng chú ý, Điều 21 của luật quy định về đối tượng và điều kiện hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

Từ 1/7/2027 người cao tuổi trên 75 tuổi không có lương hưu được nhận trợ cấp

Từ 1/7/2027 người cao tuổi trên 75 tuổi không có lương hưu được nhận trợ cấp

Theo đó, Luật Bảo hiểm xã hội (sửa đổi) quy định: Công dân Việt Nam từ đủ 75 tuổi trở lên mà không có lương hưu hoặc trợ cấp bảo hiểm xã hội hằng tháng (trừ trường hợp khác theo quy định của Chính phủ), hoặc người từ đủ 70 tuổi đến dưới 75 tuổi thuộc hộ nghèo, hộ cận nghèo và đáp ứng đủ điều kiện quy định, thì được hưởng trợ cấp hưu trí xã hội, do ngân sách Nhà nước bảo đảm.

Đồng thời, luật cũng quy định, trên cơ sở đề nghị của Chính phủ phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế – xã hội, và khả năng của ngân sách Nhà nước từng thời kỳ, Ủy ban Thường vụ Quốc hội quyết định điều chỉnh giảm dần độ tuổi hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

Mức trợ cấp hưu trí xã hội hằng tháng do Chính phủ quy định, phù hợp với điều kiện phát triển kinh tế – xã hội và khả năng của ngân sách Nhà nước từng thời kỳ. Định kỳ 3 năm, Chính phủ thực hiện rà soát, xem xét việc điều chỉnh mức trợ cấp hưu trí xã hội.

Tùy theo điều kiện kinh tế – xã hội, khả năng cân đối ngân sách, huy động các nguồn lực xã hội, Ủy ban nhân dân cấp tỉnh trình Hội đồng nhân dân cùng cấp, quyết định hỗ trợ thêm cho người hưởng trợ cấp hưu trí xã hội.

 

Ai được nhận trợ cấp từ 1/7/2025

Ai được nhận trợ cấp từ 1/7/2025

Ngoài ra, đáng chú ý, người đang hưởng trợ cấp hưu trí xã hội hằng tháng cũng được ngân sách Nhà nước đóng bảo hiểm y tế, theo quy định của pháp luật về bảo hiểm y tế. Khi chết thì tổ chức, cá nhân lo mai táng được nhận hỗ trợ chi phí mai táng, theo quy định của pháp luật về người cao tuổi.

* Trước đó, Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội đã đề xuất mức trợ cấp hưu trí xã hội 500.000 đồng/người/tháng.

Theo tính toán, khi giảm tuổi hưởng trợ cấp hưu trí xã hội từ 80 xuống 75 tuổi, có khoảng 800.000 – 1 triệu người cao tuổi được thụ hưởng.

Theo Bảo hiểm Xã hội Việt Nam, việc bổ sung trợ cấp hưu trí xã hội là để hình thành hệ thống bảo hiểm xã hội đa tầng theo định hướng tại Nghị quyết số 28 về cải cách chính sách bảo hiểm xã hội.

Thống kê đến cuối năm 2022, Việt Nam có khoảng 14,4 triệu người sau độ tuổi nghỉ hưu (từ 55 tuổi trở lên đối với nữ; từ 60 tuổi trở lên đối với nam). Tổng số người hưởng lương hưu, trợ cấp bảo hiểm xã hội hằng tháng, trợ cấp hưu trí xã hội là hơn 5,1 triệu người, chiếm khoảng 35% tổng số người sau độ tuổi nghỉ hưu.

Lấy vợ là gái tân, vậy mà sau ngày cưới em lại bảo sẽ đón con gái về ở cùng, nghe xong tôi ch-ế-t đ-iếng nghĩ vợ mình trước giờ gian dối. Đang b-ực m-ình trực l:a:o nhanh về nhà để x-ả cho vợ một trận, vừa bước vào cửa nhìn thấy mặt đứa bé, tôi đã vội quỳ xuống cầu xin em tha thứ…

0

Vậy mà tôi nấu cơm nước, tắm rửa xong hết rồi mà không thấy vợ đâu. Đến tận 8h mới thấy vợ về, nhìn thấy đứa bé vợ dắt về mà tôi tái mặt đi, miệng lắp bắp không nói thành lời.

Tôi từng có một cuộc hôn nhân không mấy hạnh phúc, diễn ra trong 2 năm và có một đứa con nhỏ. Ngày đó, cả tôi và vợ đều còn khá trẻ, suy nghĩ bồng bột, yêu thì quyết cưới bằng được nhưng về sống chung một nhà thì không thể chịu nổi tính nết của nhau.

Cả hai cùng bướng bỉnh, luôn cho bản thân là đúng, không chịu lắng nghe ý kiến của nhau. Khi con khóc, vợ không biết dỗ dành, tôi ngủ không được lại mắng mỏ cô ấy. Đi làm cả ngày mệt mỏi, về nhà thấy vợ bấm điện thoại, ngồi ôm con, cơm nước chưa nấu, nhà cửa bừa bộn, tôi cáu lên chửi vài câu.

Nhiều lần thấy vợ sai, tôi khuyên bảo cô ấy sống tốt hơn, quan sát và lắng nghe chồng góp ý để hoàn thiện bản thân nhưng vợ lì ra và cãi cho bằng thắng mới thôi. Quá bức xúc, tôi đưa cô ấy về ngoại trả, không ngờ vợ bỏ đi luôn và không bao giờ quay trở lại nhà tôi nữa. Khi con được 4 tuổi thì vợ mới quay về làm đơn ly hôn và cuộc hôn nhân của chúng tôi chấm dứt.

Sau khi ly hôn vợ, tôi có quen với một cô gái tên Tuyết. Cô ấy hiền lành, xinh đẹp và dễ thương, có nhiều anh chàng theo đuổi. Tôi thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi tự ti về bản thân nên không dám nói chuyện bản thân đã có gia đình và đang nuôi con riêng.

Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ - 1

Cả hai cùng bướng bỉnh, luôn cho bản thân là đúng, không chịu lắng nghe ý kiến của nhau. (Ảnh minh họa)

Tuyết tin tưởng tôi tuyệt đối, cô nghĩ tôi là trai tân và là người đàn ông tốt tính, đạo đức. Chính những lời khen ngợi của Tuyết mà tôi luôn tự chỉn chu lại bản thân để trở thành người tốt trong mắt bạn gái.

Ngày bạn gái thông báo tin vui đã có thai và hối thúc cưới xin, lúc đó tôi mừng lắm, vậy là cuối cùng Tuyết đã thuộc về tôi. Tôi tự nhủ rằng sẽ giữ gìn chăm sóc cuộc hôn nhân này thật cẩn thận, không bao giờ để mất nữa.

Sau khi ly hôn với vợ cũ, tôi đưa con về để cho ông bà nội chăm sóc, mỗi lần Tuyết về quê chơi, tôi luôn nhắc nhở mẹ đưa con trai qua nhà người chị họ ở tạm. Sợ chuyện vợ con bị bại lộ, tôi còn không dám đăng ký kết hôn trước khi cưới mà phải nói lý do là do công việc bận rộn, cưới xong làm thủ tục kết hôn cũng được.

Quê tôi và nơi tôi làm việc cách hơn 200 cây số nhưng tôi không dám tổ chức ở nhà bố mẹ, sợ những lời bép xép của mọi người sẽ phá mất cuộc vui của chúng tôi. Thế nên tôi tổ chức đám cưới ở nhà hàng gần công ty, lấy lý do là để đồng nghiệp thuận tiện ăn cỗ, đỡ vất vả lặn lội về quê xa xôi.

Tôi giấu chuyện quá khứ kín như thế, vậy mà cuối cùng vẫn không qua nổi mắt vợ tôi.

Vợ dắt về một đứa trẻ ngay sau ngày cưới, vừa nhìn mặt bé, tôi đã quỳ xuống cầu xin tha thứ - 2

Ngày bạn gái thông báo tin vui đã có thai và hối thúc cưới xin, lúc đó tôi mừng lắm, vậy là cuối cùng Tuyết đã thuộc về tôi. (Ảnh minh họa)

Sau hôm cưới, tôi đi làm luôn, còn vợ ở nhà một hôm để dọn dẹp nhà cửa. Buổi chiều đi làm về không thấy vợ đâu, tôi lo lắng gọi điện, cô ấy nói là ra ngoài có chút việc và sẽ về ngay.

Vậy mà tôi nấu cơm nước, tắm rửa xong hết rồi mà không thấy vợ đâu. Đến tận 8h mới thấy vợ về, nhìn thấy đứa bé vợ dắt về mà tôi tái mặt đi, miệng lắp bắp không nói thành lời. Chân tay tôi bủn rủn và rất sợ bị vợ bỏ rơi, tôi hoảng quá, quỳ sụp xuống cầu xin cô ấy tha thứ

Nhưng vợ vội vã đỡ tôi dậy và nói:

“Em biết anh yêu em rất nhiều, vì sợ mất em nên mới giấu kín chuyện quá khứ. Nhưng thực ra em đã biết tất cả trong một lần về nhà anh chơi mà em không muốn nói ra sợ anh buồn.

Em về quê đón con ra sống cùng với vợ chồng mình, bây giờ chúng ta đã là một gia đình phải thương yêu chăm sóc con. Chúng mình phải nuôi dưỡng con thật tốt để con là đứa trẻ ngoan ngoãn học hành giỏi giang, không thể đẩy hết cho ông bà nội được”.

Lời vợ nói mà tôi mừng rỡ, hạnh phúc, không ngờ tôi lấy được người vợ tuyệt vời đến vậy.

Hãnh diện vì lấy được chồng Hàn Quốc giám đốc nhiều tiền, bố mẹ tổ chức một lễ cưới lớn nhất cả làng. Ngày đầu tiên gặp mẹ chồng, tôi luống cuống vì không biết tiếng Hàn chỉ cúi người chào nhưng đáp lại tôi mẹ chồng chỉ lạnh lùng bước qua cũng không trao vàng cho con dâu. Đến lúc sang Hàn, tôi mới ngớ người khi biết sự thật về bà mẹ chồng hiền lành…

0

Cả làng tôi rộn ràng từ sáng sớm. Nhà tôi hôm nay khác hẳn ngày thường, ngập tràn tiếng cười nói. Ai cũng háo hức chờ đợi lễ cưới lớn nhất vùng, khi tôi, Hoa – cô gái quê mùa, lấy được chồng là người Hàn Quốc, một giám đốc thành đạt.

Min Ho, chồng tôi, là một người đàn ông cao ráo, điển trai và ga lăng. Chúng tôi quen nhau qua một buổi tiệc khi anh về Việt Nam công tác. Sau nửa năm yêu xa, Min Ho cầu hôn tôi, hứa hẹn sẽ mang lại cho tôi cuộc sống đầy đủ ở xứ Hàn.

Bố mẹ tôi mừng khôn xiết, quyết định làm lễ cưới thật lớn để “nở mày nở mặt”. Ngày cưới, họ hàng gần xa đều đến đông đủ. Ai cũng trầm trồ khi thấy Min Ho lịch lãm trong bộ vest đắt tiền và những món quà cưới giá trị mà anh mang đến.

Nhưng giữa niềm vui ấy, một chuyện khiến tôi không khỏi băn khoăn. Khi mẹ chồng tôi – bà Kim – xuất hiện, bà không mỉm cười hay nói gì nhiều. Tôi luống cuống cúi người chào bà, nhưng bà chỉ lạnh lùng bước qua, không một lời đáp lại. Đáng nói hơn, bà cũng không trao vàng cưới cho tôi như tục lệ mà mọi người mong đợi.

Có thể là hình ảnh về 3 người, đám cưới và văn bản

“Chắc người Hàn Quốc có phong tục khác,” tôi tự an ủi mình. Nhưng trong lòng, tôi vẫn cảm thấy có điều gì đó lạ lẫm.

Sau lễ cưới, tôi theo chồng sang Hàn Quốc. Cuộc sống nơi xứ người khác biệt hoàn toàn với quê nhà. Min Ho rất bận rộn với công việc, còn tôi thì chật vật thích nghi.

Ban đầu, tôi nghĩ mẹ chồng mình khó tính. Bà ít khi nói chuyện với tôi, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét. Mỗi khi tôi cố gắng chào bà bằng tiếng Hàn vụng về, bà chỉ gật đầu hờ hững. Tôi không khỏi buồn bã và nghĩ rằng bà không thích tôi.

Nhưng càng sống lâu, tôi càng nhận ra mẹ chồng tôi không như những gì tôi tưởng. Bà rất hay thức khuya, lặng lẽ làm việc nhà và nấu nướng. Mỗi lần thấy tôi lóng ngóng trong bếp, bà không trách móc mà chỉ nhẹ nhàng làm thay. Đôi khi tôi tỉnh dậy giữa đêm, thấy bóng bà ngồi một mình trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dáng vẻ ấy khiến tôi cảm thấy có điều gì đó rất lạ lẫm.

Một ngày nọ, tôi quyết định làm món phở để đãi gia đình. Đây là món ăn mà tôi tự hào nhất. Khi bưng bát phở ra, tôi hồi hộp chờ đợi phản ứng của mẹ chồng. Nhưng thay vì khen ngợi, bà bất ngờ rơi nước mắt.

Bà nói điều gì đó bằng tiếng Hàn mà tôi không hiểu. May mắn, Min Ho về kịp lúc và dịch lại cho tôi:

  • “Mẹ bảo món này làm mẹ nhớ về quá khứ.”

Tôi ngơ ngác không hiểu, nhưng sau bữa ăn hôm đó, mẹ chồng chủ động gọi tôi vào phòng riêng. Bà đưa cho tôi một hộp gỗ cũ kỹ. Khi mở ra, tôi sững sờ thấy bên trong là những bức ảnh đen trắng chụp một người phụ nữ Việt Nam và một đứa trẻ.

Mẹ chồng nhìn tôi, rồi nói bằng tiếng Hàn, giọng nghẹn ngào. Min Ho tiếp tục dịch:

  • “Mẹ từng sống ở Việt Nam trong một thời gian dài. Người phụ nữ trong ảnh là mẹ ruột của mẹ, còn đứa trẻ là mẹ khi còn nhỏ. Mẹ của mẹ là người Việt Nam.”

Tôi không thể tin vào tai mình. Mẹ chồng tôi mang dòng máu Việt Nam?

Bà kể rằng bà là con lai, sinh ra trong thời kỳ chiến tranh. Sau khi chiến tranh kết thúc, bà và mẹ ruột bị kỳ thị nặng nề ở cả hai quốc gia. Vì không chịu nổi những lời dị nghị, mẹ ruột của bà đã đưa bà sang Hàn Quốc, nhưng trên đường đi, họ bị thất lạc nhau.

Bà được một gia đình người Hàn nhận nuôi. Từ đó, bà lớn lên trong sự khép kín, luôn dằn vặt về nguồn gốc của mình. Dù đã có gia đình riêng và cuộc sống ổn định, bà vẫn không nguôi nhớ về người mẹ Việt Nam và quê hương của mình.

“Khi Min Ho nói muốn lấy vợ Việt Nam, mẹ đã rất mừng nhưng cũng rất lo. Mẹ sợ rằng quá khứ sẽ quay lại ám ảnh mẹ. Mẹ đã cố gắng giữ khoảng cách với con, nhưng khi nhìn con, mẹ lại thấy hình ảnh của bà ngoại con.”

Soi hôn nhân của Ngọc Trinh và chồng Hàn Quốc trước khi tan vỡ

Lời nói của bà khiến tôi không kìm được nước mắt. Tôi không hề biết rằng người phụ nữ lạnh lùng mà tôi tưởng lại mang trong lòng một nỗi đau lớn như vậy.

Sau hôm đó, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng thay đổi hoàn toàn. Bà bắt đầu cởi mở hơn, kể tôi nghe nhiều câu chuyện về Việt Nam và những ký ức ít ỏi về mẹ ruột. Tôi cũng dạy bà một số món ăn Việt, còn bà thì chỉ tôi cách nấu các món truyền thống Hàn Quốc.

Chúng tôi không còn là mẹ chồng – nàng dâu xa cách, mà trở thành hai người phụ nữ đồng cảm với nhau, cùng chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống.

Tôi nhận ra rằng, đôi khi, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng là những câu chuyện sâu sắc mà chúng ta cần thời gian để hiểu. Và với tôi, bà mẹ chồng từng làm tôi ngỡ ngàng trong ngày cưới chính là người mà tôi biết ơn nhất trên chặng đường hôn nhân của mình.

Chỉ còn 2 tuần nữa là đám cưới của chúng tôi diễn ra. Trong khi mọi người đều hân hoan, vị hôn phu của của tôi thời gian này lại luôn căng thẳng, mệt mỏi. Ban đầu, tôi nghĩ anh gặp áp lực về chuyện cưới xin, tuy nhiên, nhiều đêm nằm cạnh nghe tiếng anh thở dài, tôi không khỏi suy nghĩ. Gặng hỏi mãi, cuối cùng anh mới tâm sự rằng bố mẹ anh thời gian vừa rồi làm ăn thua lỗ, hùn vốn kinh doanh nhiều nơi nhưng đều thất bại, số t.iền vay mượn đã lên tới 2,1 tỷ đồng. Ngập ngừng mãi, anh đưa ra đề nghị bán căn chung cư đang ở. Anh nói với giá cả hiện nay, căn hộ này sẽ bán được hơn 4 tỷ đồng nhưng căn nhà này là của bố mẹ tôi mua cho tôi.. ấy thế mà …

0
Chồng tôi nói bán nhà trả nợ cho nhà anh
Tôi và anh quen nhau đã 2 năm. Anh ở quê .., còn tôi sinh ra tại Hải Phòng. Tôi là con một trong nhà nên bố mẹ hết sức cưng chiều. Ngày tôi lên Hà Nội học, bố mẹ vì không muốn con gái vất vả ở nhà thuê nên đã mua cho một căn chung cư ở gần trường.
Sau này đi làm, tôi quên và yêu anh – người đàn ông làm cùng công ty – rồi tính chuyện kết hôn. Biết anh chưa có điều kiện mua nhà, bố mẹ tôi bảo hai đứa cứ sống trong căn chung cư vì nó là quà tặng ông bà dành cho tôi khi đỗ đại học. Dù chưa cưới nhưng anh đã dọn đến sống cùng tôi.
Căn chung cư không quá lớn nhưng với giá bất động sản tăng chóng mặt hiện nay, việc sở hữu một chỗ ở khá gần trung tâm Hà Nội đối với hai chúng tôi là điều may mắn.
Chỉ còn 2 tuần nữa là đám cưới của chúng tôi diễn ra. Trong khi mọi người đều hân hoan, vị hôn phu của của tôi thời gian này lại luôn căng thẳng, mệt mỏi. Ban đầu, tôi nghĩ anh gặp áp lực về chuyện cưới xin, tuy nhiên, nhiều đêm nằm cạnh nghe tiếng anh thở dài, tôi không khỏi suy nghĩ.
Gặng hỏi mãi, cuối cùng anh mới tâm sự rằng bố mẹ anh thời gian vừa rồi làm ăn thua lỗ, hùn vốn kinh doanh nhiều nơi nhưng đều thất bại, số t.iền vay mượn đã lên tới 2,1 tỷ đồng mà ông bà không có khả năng trả. Hiện giờ lãi mẹ đẻ lãi con, số t.iền nợ ngày một tăng cao mà gia đình anh chưa biết cách nào xoay xở.
Chồng sắp cưới nói với tình trạng này, gia đình anh không còn tâm trạng lo chuyện cưới xin; mà hủy đám cưới giờ chót thế này thì rất ngại với nhà gái, vì thiệp mời đã phát đi hết rồi.
Có thể là hình ảnh về 1 người
Ngập ngừng mãi, anh đưa ra đề nghị bán căn chung cư đang ở. Anh nói với giá cả hiện nay, căn hộ này sẽ bán được hơn 4 tỷ đồng, trả nợ cho bố mẹ xong thì có thể gửi số t.iền còn lại vào ngân hàng, hàng tháng rút lãi ra chi trả cho khoản ở thuê, rồi từ từ tích cóp mua lại căn chung cư khác.
Chuyện bố mẹ anh gặp khó khăn trong kinh doanh thì tôi cũng có biết, bởi trước đây anh nhờ tôi đi vay tiền, tôi nói anh họ cho vay nhưng thực tế tôi đưa khoản tiết kiệm 300 triệu đồng của mình cho anh để giúp họ, bố mẹ tôi không biết nhưng anh có ghi giấy nợ hẳn hoi với anh họ tôi, còn ăn uống mọi thứ hầu như chi phí từ tôi. Đến nay số nợ đó chưa được anh nhắc tới, nhưng tôi cũng không tính toán nhiều vì nghĩ trước sau gì cũng là người một nhà.
Tuy nhiên, chuyện căn chung cư thì hoàn toàn khác. Đó là căn nhà của bố mẹ tôi tặng, nếu đem bán đi chắc chắn ông bà sẽ không hài lòng. Hơn nữa, cuộc hôn nhân chưa bắt đầu mà tài sản lớn duy nhất ấy đã mất, tôi thấy rất bất an khi nghĩ về tương lai. Nhưng tôi cũng không khỏi suy nghĩ khi gia đình anh nợ nần như vậy, anh thì căng thẳng tới mức chả thiết tha gì tới đám cưới. Lâu lâu anh nói không có tâm trạng cưới vợ nữa..
Sau một đêm tính hết nước hết cái, tôi đề nghị với anh một giải pháp khác, thay vì bán căn chung cư đi thì có thể bán nhà bố mẹ anh ở quê, còn thiếu bao nhiêu thì vay mượn để trả hết nợ. Sau đó, anh có thể đón ông bà lên sống tạm căn hộ của tôi trong thời gian chưa có nơi ở.
Tôi nghĩ đây là cách giải quyết hợp lý nhất trong tình cảnh này, không ngờ chồng chưa cưới của tôi nổi nóng, mắng tôi không biết suy nghĩ. Anh nói công việc làm ăn của bố mẹ đều ở quê, giờ đến đây ở khác gì trói họ trong nhà, làm sao sống được. Hơn nữa, anh là con trưởng, có trách nhiệm giữ lại căn nhà để thờ cúng tổ tiên sau này, nếu bán đi thì khác gì đẩy anh vào tội bất hiếu.
Sau đó anh tỏ thái độ dằn hắt với tôi. Tôi cố nghĩ rằng thái độ xấu của anh có lẽ vì đã trải qua nhiều đêm mất ngủ, vì quá căng thẳng lo lắng, nên cố gắng nhẹ nhàng, làm lành. Nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, bảo tôi về xin phép bố mẹ bán căn chung cư đi để giải quyết việc trước mắt đã, như thế mọi người mới có tâm trạng mà tính tới chuyện cưới xin, nếu không thì thôi.
Trước sự ép buộc và lời đe dọa ngầm sẽ hủy cưới đó, tôi vô cùng thất vọng. Bây giờ nếu dừng chuyện cưới xin, hẳn người đau lòng nhất là bố mẹ tôi. Bao nhiêu năm nay ông bà luôn tự hào vì có cô con gái ngoan ngoãn, giỏi giang. Việc tôi bị hủy hôn khác nào một cú tát vào mặt bố mẹ.
Nhưng tôi cũng không có mặt mũi nào xin bố mẹ cho bán căn hộ. Hơn nữa, với giá cả nhà đất hiện nay, bán rồi thì làm sao chúng tôi có thể mua lại được với mức thu nhập của hai đứa.
Mấy ngày nay chồng chưa cưới cố tình tránh né tôi, không về nhà, cũng không liên lạc. Bản thân tôi có quá nhiều suy nghĩ nên cũng chẳng còn tâm trạng nào cho đám cưới nữa. Tôi gọi điện về nói với bố mẹ tôi. Bố tôi nói để bố lên nói chuyện không được bán chung cư.
Anh trốn biệt luôn dù còn hơn một tuần nữa cưới, tôi đi với bố xuống nhà anh và đưa giấy nợ 300 triệu của anh họ anh mượn tôi, bố tôi nói với bố mẹ anh :
– Thôi không cưới xin gì nữa, may chưa đăng ký kết hôn, gia đình sẽ hồi lại hết, chỉ mong ông bà và con trai ông bà hoàn lại tiền cho con gái tôi. Ông bà là .. mà tôi Hải Phòng thì ông bà và cháu biết rồi đấy ..
Tôi xin nghỉ phép về Hải Phòng với bố mẹ. Bố tôi lập tức bán căn hộ và mua chỗ khác an toàn cao cấp để tôi tiện đi làm và nhắc người yêu cũ trong vòng một năm phải trả tiền nếu không ông phát mãi nhà đừng trách, người Hải phòng không nói nhiều ..

Giá vàng sáng nay 23/11: Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu…

0

(NLĐO) – Giá vàng hôm nay biến động dữ dội khi nhu cầu trú ẩn vốn vượt trội sức mạnh của đồng USD

Giá vàng hôm nay, 23-11: Tăng mạnh- Ảnh 1.

 

Giá vàng hôm nay của thế giới tăng dữ dội

Đầu ngày 23-11, giá vàng hôm nay của thế giới đóng cửa cuối tuần tại 2.716 USD/ounce, tăng mạnh 50 USD so với mức giá thấp nhất trong phiên giao dịch đêm qua 2.666 USD/ounce.

 

Theo giới phân tích, giá vàng thế giới tăng dữ dội vì nhu cầu trú ẩn an toàn vốn vượt trội sức mạnh của đồng USD, khi những ngày gần đây Mỹ cấp phép cho Ukraine bắn tên lửa vào Nga.

Alex Ebkarian – Giám đốc điều hành tại Allegiance Gold – nhận định sự leo thang trong xung đột Nga – Ukraine đã thúc đẩy sức hấp dẫn của vàng làm nơi trú ẩn an toàn trong ngắn hạn.

 

Mặt khác, những thay đổi chính sách, rủi ro lạm phát tương lai từ đề xuất áp thuế suất cao của tổng thống Mỹ đắc cử Donald Trump cũng làm tăng nhu cầu nắm giữ kim loại quý. Giá vàng hôm nay của thế giới tăng mạnh là tất yếu.

Do giá vàng thế giới đi lên nên trong ngày 22-11, giá vàng SJC lên tới 87 triệu đồng/lượng. Giá vàng nhẫn lên 86,1 triệu đồng/lượng.

Giá vàng hôm nay, 23-11: Tăng mạnh- Ảnh 2.

Tôi và vợ chia tay một cách vô cùng nhẹ nhàng và lặng lẽ. Phiên tòa cũng diễn ra vô cùng chóng vánh, bởi giữa chúng tôi không có sự tranh chấp về tài sản và con cái, do đã có sự thỏa thuận từ trước. Rời khỏi tòa án, về đến nhà việc đầu tiên tôi làm là gọi thợ đến ngăn đôi căn nhà cấp bốn, hơn 50 mét vuông ra làm hai. Vì cả hai điều kiện kinh tế còn khó khăn, ấy thế mà ..

0

Tôi và vợ chia tay một cách vô cùng nhẹ nhàng và lặng lẽ. Phiên tòa cũng diễn ra vô cùng chóng vánh, bởi giữa chúng tôi không có sự tranh chấp về tài sản và con cái, do đã có sự thỏa thuận từ trước.

Rời khỏi tòa án, về đến nhà việc đầu tiên tôi làm là gọi thợ đến ngăn đôi căn nhà cấp bốn, hơn 50 mét vuông ra làm hai. Vì cả hai điều kiện kinh tế còn khó khăn, mà giá trị ngôi nhà cũng không lớn, nên chúng tôi thống nhất sẽ vẫn ở chung, nhưng cơm ai nấy ăn, việc ai nấy làm, bao giờ con lớn rồi tính.

Tôi nhường vợ cũ ở bên có phòng ngủ, vì con gái nhỏ và cô ấy cần một không gian riêng tư hơn. Còn tôi thì kê chiếc giường xếp nằm tạm ở chỗ ngày xưa là phòng khách, chỗ vẫn kê bộ Đi Văng.

Phương pháp cho các cặp đôi muốn ngủ riêng vì sức khỏe

Tuần đầu tiên mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Vì chúng tôi không còn sinh hoạt chung, nên không còn nảy sinh mâu thuẫn. Chúng tôi mặc định xem nhau như những người hàng xóm. Nhưng sang đến tuần sau thì bất cập bắt đầu xảy ra.

Thường thì những ngày chủ nhật, tôi hay tìm đám bạn bù khú. Khi thì gầy một sòng nhậu nho nhỏ, lúc lại tổ chức một sòng bài con con mà vui vẻ cùng với nhau. Nhưng do tâm lí mới ly hôn, nên chủ nhật này tôi không đi nữa, mà ở nhà. Tôi ngại những ánh mắt dò xét, soi mói, cùng những câu hỏi mà tôi không thích đề cập. Ngày hôm đó, vợ cũ tôi cũng ở nhà, mà không về quê như mọi lần (chắc là cô ấy muốn trải cái cảm giác của những ngày đầu tiên làm chủ nửa căn nhà)

Vì đã ngăn đôi căn nhà, nhưng khu vệ sinh thì vẫn dùng chung, nên chúng tôi đã va phải nhau nhiều lần. Sáng vệ sinh cá nhân cũng chạm mặt, rồi buổi trưa lúc đi vệ sinh cũng thế..

Tôi thì cố gắng tỏ ra bình thản, xem như mọi thứ vẫn đang nằm trong cái trật tự vốn có. Nhưng cô ấy thì tỏ ra bối rối mỗi lần thấy tôi.

Khổ tội, chủ nhật này, con gái nhỏ lại đi trải nghiệm ở trường, nên khoảng cách giữa chúng tôi nó càng thêm rộng. (Phải thừa nhận một điều rằng, tôi vẫn còn yêu cô ấy nhiều lắm, nhưng vì cả hai chúng tôi đều không vượt qua cái tôi cá nhân và những mâu thuẫn thường nhật, nên chọn hạ sách này.)

Quay lại câu chuyện của ngày chủ nhật hôm đó. Buổi trưa, sau khi đã ăn gói mì tôm, tôi lên giường xếp định bụng đánh một giấc. Nằm mãi không tài nào ngủ được, nên tôi mò sang phòng vợ cũ. Tôi không nói gì, mà lao vào ôm chặt lấy cô ấy…

Khi mọi việc đã xong, nàng đẩy tôi ra rồi luôn miệng mắng nhiếc: Anh là đồ tồi, là loại không có liêm sỉ, tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm…

Tôi biết mình đã sai, khi không vượt qua nổi cái gọi dục vọng thấp hèn. Tôi chỉ biết lắp bắp: Tôi xin lỗi! (đó là tất cả những lời tôi thốt ra lúc ấy) rồi im lặng về phần nhà của mình.

Nằm gác tay lên trán, tôi tự sỉ vả bản thân. Tôi cảm thấy mình là một kẻ tồi tệ nhất quả đất này…

Đang mải mê đuổi theo dòng suy nghĩ, thì tôi bỗng giật mình khi thấy em đứng trước đầu giường. Tôi nhắm mắt, chấp nhận chờ đón một cơn cuồng lộ tiếp theo.

Tiếng nàng bỗng cất lên:

– Anh có muốn xin lỗi em lần nữa không?

Vợ anh đã từng s::ả:y th::ai 1 lần ở tháng thứ 3, hơn 1 năm sau vợ chồng anh mới có tin vui lại. Giờ vợ cũng đang trong 3 tháng đầu th::a:i kì, anh lúc nào cũng quan tâm tới vợ. Nhưng không ngờ Trung đi được 1 tháng thì ở nhà xảy ra chuyện t:ày đ:ịnh. Hôm ấy vừa đi làm về thì bất ngờ mẹ anh gọi điện. “Con ơi về ngay, c:on Thúy khó qua khỏi rồi”. Từ hôm vợ m::ất, đêm nào chồng cũng nghe tiếng l::a h::é:t v:ọng ra từ phòng mẹ mình…

0

Cứ ngỡ mọi chuyện như thế là tốt đẹp nhưng không ngờ Trung đi được 1 tháng thì ở nhà xảy ra chuyện tày định. Hôm ấy vừa đi làm về thì bất ngờ mẹ anh gọi điện. “Con ơi về ngay, con Thúy khó qua khỏi rồi”.

Trước khi đi chuyến công tác 2 tháng này Trung cứ thấy nóng ruột trong lòng anh đã định không đi rồi vì vợ mới bầu bí lại nghén ngẩm dữ quá. Trước đây Thúy vợ anh đã từng sảy thai 1 lần ở tháng thứ 3, hơn 1 năm sau vợ chồng anh mới có tin vui lại. Giờ vợ cũng đang trong 3 tháng đầu thai kì, anh sợ nhỡ có mệnh hệ gì thì với vợ con thì anh lại hối hận cả đời.

Trung đã định từ chối chuyến công tác nhường cho người khác dù biết chuyến này đi công tác phí được chi khá cao và đây cũng là cơ hội cho anh thăng chức lên phó phòng. Ngay hôm anh định bàn với vợ không đi nữa thì bất ngờ mẹ anh nghe thấy:

– Tại sao lại không đi hả? Làm vợ phải biết hi sinh vì sự nghiệp của chồng chứ. Vừa mới bầu có 2 tháng chứ đã đến lúc đẻ đâu mà giữ chặt chồng ở nhà. Phải để cho nó đi làm mà kiếm tiền về còn có tiền cho chị sinh nở chứ.

– Là con lo vợ con.

– Lo lắng cái gì, anh cứ đi công tác cho tôi. Chị ấy có phải là trẻ con đâu mà ở nhà chăm sóc. Người ta chửa đẻ như chị ấy chắc chết hết.

Từ hôm vợ mất, đêm nào chồng cũng nghe tiếng la hét vọng ra từ phòng mẹ mình - Hình 1

Có lẽ Thúy sợ mẹ chồng phật ý nên cô bảo chồng đi luôn chứ không dám để chồng ở nhà. (Ảnh minh họa)

Có lẽ Thúy sợ mẹ chồng phật ý nên cô bảo chồng đi luôn chứ không dám để chồng ở nhà. Trung đi công tác mà thì thoảng cứ lo, gọi điện về cho vợ liên tục. May mắn Thúy ở nhà nói mẹ không làm khó gì cho cô cả, mỗi tội cô vẫn hơi nghén nên ăn không được nhiều. Trung cố gắng động viên vợ đợi lúc anh về sẽ bồi bổ cho vợ thêm.

Cứ ngỡ mọi chuyện như thế là tốt đẹp nhưng không ngờ Trung đi được 1 tháng thì ở nhà xảy ra chuyện tày định. Hôm ấy vừa đi làm về thì bất ngờ mẹ anh gọi điện. “Con ơi về ngay, con Thúy khó qua khỏi rồi”. Trung mua vội vé máy bay về nhà thì sốc ngất khi chỉ kịp nắm tay vợ lần cuối trước khi Thúy trút hơi thở cuối cùng.

Thúy bị ngã cầu thang, nhà lại không có ai nên không phát hiện ra kịp thời. Mãi gần trưa mẹ chồng cô đi chơi nhà bạn về mới biết đưa con dâu thì viện thì quá muộn rồi. Trung đau đớn khóc than bên thi thể vợ trẻ và đứa con chưa kịp chào đời. Giá anh đừng đi công tác thì đâu tới nỗi này.

Ngày làm đám tang cho vợ và con ai nhìn Trung cũng phải gạt nước mắt. Trung đau đớn vật vã trước linh cữu vợ: “Em ơi tại anh, vì anh… Nếu anh không bỏ mặc em ở nhà thì giờ anh đâu phải lìa xa em với con thế này. Tại anh… là anh không tốt… Anh không xứng đáng là người chồng, người cha. Ông trời sẽ quả báo, sẽ phạt nặng anh, anh sẽ phải chịu hậu quả…”.

Để vợ ở nhà 2 ngày Trung mới chịu đêm thi thể Thúy đi chôn. Cái chết của người vợ trẻ khiến anh như người mất hồn, nhưng mẹ anh thì thấy thần thái của bà không biến sắc nhiều lắm. Trung nghĩ vốn bình thường mẹ với vợ cũng không hợp nhau, không tình cảm nhiều nên con dâu mất bà cũng không quá đau lòng.

Nhưng từ sau khi chôn vợ đêm nào Trung cũng nghe thấy tiếng ú ớ, rồi cả tiếng la hét vọng ra từ phòng mẹ mình. Bình thường bà ngủ rất sâu giấc không hiểu sao dạo này bà lại lên cơn mê sảng như thế?

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một đêm Trung thấy tiếng mẹ hét to quá nên quyết định chạy sang phòng mẹ xem có chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ qua khe cửa anh thấy mẹ đang quỳ lạy trước cửa sổ đang mở: “Tha cho mẹ con ơi, mẹ không cố tình giết…”.

Từ hôm vợ mất, đêm nào chồng cũng nghe tiếng la hét vọng ra từ phòng mẹ mình - Hình 2

Ảnh minh họa.

Trung choáng váng vô cùng, lẽ nào mẹ anh đã làm chuyện gì có lỗi với Thúy? Lẽ nào cái chết của vợ anh liên quan tới bà? Trung đạp cửa xông vào phòng mẹ, để rồi sốc ngất khi thấy mẹ lăn ra giữa sàn nhà bất tỉnh. Anh vội vàng gọi xe đưa bà đi cấp cứu, bác sĩ nói vì bà hay mở cửa sổ ban đêm nên trúng gió độc.

Mẹ vừa tỉnh dậy, Trung đã vội vàng hỏi bà:

– Tại sao mẹ lại quỳ lạy ra ngoài cửa sổ vậy mẹ?

– Là mẹ có lỗi với vợ con. Lúc con Thúy còn sống, thấy nó nghén mẹ cứ nói ra nói vào vì nghĩ nó giả vờ để con phải quan tâm tới nó. Thậm chí dạo con đi rồi, có lần nó nghén mệt nằm ở nhà không chịu xuống nấu cơm giúp mẹ, mẹ đã mắng nó, thậm chí là rủa nó chết luôn đi cho mẹ đỡ phải hầu hạ.

Mẹ gở mồm không ngờ con bé lại ra nông nỗi này. Thực lòng mẹ không hề muốn cái Thúy và cháu chết đâu. Từ hôm nó mất tới giờ không đêm nào mẹ ngủ ngon, đêm nào cũng mơ thấy cảnh nó đầy máu về đứng đầu giường mẹ. Mẹ sợ lắm, mẹ xin lỗi…

Thì ra là như vậy? Trung ôm chặt mẹ vào lòng, động viên bà và nói lỗi không phải do mẹ, Thúy mất không ai mong muốn cả. Sau hôm ấy anh quyết định đưa vợ lên chùa cho hồn vợ siêu thoát và cũng là muốn cho mẹ được thanh thản. Bà cũng đã nhiều tuổi rồi, giờ cứ bị cái chết của con dâu ám ảnh sẽ sinh bệnh nặng mất.

Minh Minh/ Theo Thể thao xã hội

 

Vợ tôi không phải người quá chỉn chu sạch sẽ nên đôi lúc bị bố mẹ tôi c:hê lư:ời, c:hê nhà bẩn, nhưng tôi hiểu cho cô ấy, bận rộn công việc cơ quan về đến nhà đã mệt rồi, nhà cửa làm rối một tí cũng xong, tôi không phải người kỹ tính. Năm nào vào ngày giỗ cô ấy cũng vô cùng mệt mỏi. Bố mẹ tôi thì lại hay c:hê con dâu làm chậm, nhận xét món này nhạt món kia mặn ngay trước mặt khách, nên cứ ngày giỗ là vợ tôi cực kỳ không vui. ngày giỗ năm nay cô ấy nói trước với tôi là nhất định cô ấy không làm nữa. Cô ấy bảo giỗ ông bà tổ tiên là việc của cả nhà, nhưng xưa nay chỉ có cô ấy làm quần quật, anh chị em quăng được tí tiền sang, tới giờ mới đến ngồi vào mâm y như khách…

0

Gần đến ngày giỗ ông bà tổ tiên năm nay vợ nói trước với tôi là nhất định cô ấy không làm nữa…

Chúng tôi là vợ chồng đến nay cũng được mười mấy năm. Ngần ấy năm chúng tôi sống cùng ông bà nội của tụi nhỏ. Các anh chị em khác của tôi không sống cùng, họ có gia đình riêng và ở riêng, chỉ có tôi ở lại trong căn nhà của bố mẹ, nhận trọng trách phụng dưỡng bố mẹ.

Cuộc sống của chúng tôi như mọi gia đình khác, cũng có lúc nọ lúc kia, có lúc mâu thuẫn trong gia đình nhưng tôi cho rằng không có chuyện gì lớn lắm.

{keywords}

Ảnh: Quốc Khánh

Về cơ bản vợ tôi vẫn ngày 3 bữa lo đủ cho bố mẹ, đi làm về thì dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo. Vợ không phải người quá chỉn chu sạch sẽ nên đôi lúc bị bố mẹ tôi chê lười, chê nhà bẩn, nhưng tôi hiểu cho cô ấy, bận rộn công việc cơ quan về đến nhà đã mệt rồi, nhà cửa làm rối một tí cũng xong, tôi không phải người kỹ tính.

Song bị chê nên vợ tôi không thích, nhiều lần cuối ngày về phòng cô ấy ấm ức nói ông bà “chê vậy sao không tự làm tự dọn luôn cho rồi”.

Đối với các anh chị em nhà chồng, vợ tôi cũng không chú ý lấy lòng nên tình cảm với họ không thân thiết. Nhà tôi có 3 anh chị em nhưng giỗ chạp vì vợ chồng tôi ở với ông bà nên chỉ có mình vợ tôi làm, những người anh chị em còn lại đưa tiền góp giỗ từ hôm trước, hôm sau đến giờ cơm mới sang.

Bố mẹ tôi quen nếp bao năm giỗ luôn mời cả đại diện họ hàng. Thành ra nhà có giỗ bao giờ cũng đông, vợ tôi đi chợ từ sáng, nấu nướng cả chiều, tối xong lại loay hoay rửa bát, dọn dẹp.

 

Năm nào vào ngày giỗ cô ấy cũng vô cùng mệt mỏi. Bố mẹ tôi thì lại hay chê con dâu làm chậm, nhận xét món này nhạt món kia mặn ngay trước mặt khách, nên cứ ngày giỗ là vợ tôi cực kỳ không vui.

Gần đến ngày giỗ năm nay cô ấy nói trước với tôi là nhất định cô ấy không làm nữa. Cô ấy bảo giỗ ông bà tổ tiên là việc của cả nhà, nhưng xưa nay chỉ có cô ấy làm quần quật, anh chị em quăng được tí tiền sang, tới giờ mới đến ngồi vào mâm y như khách.

Gia đình họ hàng khề khà từ chiều tối đến tối khuya “ăn xong phủi đít đứng lên đi về” cũng lại là cô ấy dọn, chịu cảnh ấy 10 năm rồi, giờ cô ấy không muốn chịu nữa, mười mấy năm “làm dâu” vậy cũng đủ rồi. Năm nay thì dẹp, cô ấy không làm, các cụ muốn tổ chức sao thì tuỳ.

Tôi hiểu cho nỗi vất vả của vợ nhưng không thể chấp nhận được thông báo của cô ấy. Cô ấy làm dâu, lại là con dâu đang sống với ông bà, cái nhà này sau chẳng của cô ấy thì của ai, đấy chẳng phải là trách nhiệm cô ấy phải làm hay sao, kiểu đâu có kiểu nói không làm là không làm như thế.

Cô ấy lại bảo tôi người ta yêu và kết hôn chỉ biết mỗi nhau thôi là đủ, đằng này cô ấy lấy tôi lấy cả gia đình chồng, nhưng lâu nay mọi người coi sự cố gắng của cô ấy là đương nhiên, là trách nhiệm, cô ấy không thiết nữa. Cái nhà này ông bà chưa một lần nói cho vợ chồng tôi, mà có cho hay không cô ấy cũng không chờ đến ngày cho để mà sống bức xúc mãi được.

Cô ấy cãi với tôi như vậy có đúng không thưa các bạn? Ý vợ tôi rất quyết liệt, tôi phải làm sao để cô ấy chịu hiểu vấn đề? Đang ở Việt Nam chứ có phải ở Tây đâu!

Sau ly hôn, tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ chồng cũ. Biết Tài có vợ mới, tôi cũng mừng cho anh ta. Cách đây hai ngày, tôi nghe tin mẹ chồng cũ q::u:a đ::ời. Lâu nay bà bị ố:m, tôi đã dự định lúc nào rảnh sẽ đến thăm. Không ngờ chưa kịp đến thì mẹ đã đi rồi. Nghĩa t::ử là nghĩa t::ận, tôi quyết định đến vi::ế::ng mẹ chồng lần cuối, xem như trọn vẹn với bà. Vừa thấy tôi xuống xe, chồng cũ đang cười nói với bạn liền g:ạt vợ con sang một bên, rồi giới thiệu tôi mới là vợ chính thức. …để rồi …

0

Tôi đang băn khoăn không biết có nên về hay không, dù sao cũng đã là người dưng, nhưng tôi vẫn rất tôn trọng mẹ chồng cũ. Theo mọi người, tôi có nên về hay không?

Tôi thật không biết nói gì để mô tả chồng cũ của mình. Chúng tôi đã chia tay nhau được hơn 3 năm. Thế nhưng nỗi ám ảnh khi ở bên anh ta vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.

Chồng cũ của tôi tên Tài. Tên thì hay như vậy, nhưng anh ta chẳng có chút tài cán nào, nói thẳng ra thì chỉ siêng ăn nhác làm, ít tài nhiều tật. Cưới nhau xong, tôi mới biết Tài có máu lô đề cờ bạc. Làm được bao nhiêu, anh ta lại nướng vào mấy trò đỏ đen.

Tôi vẫn còn nhớ như in, hồi ấy chỉ có mẹ chồng là tốt với mình. Mỗi lần thấy con trai về đòi tiền, bà lại nói trên đời này chỉ có tôi là giỏi chịu. Nếu là người khác, chắn chắn họ đã bỏ đi từ lâu rồi.

Quả thật sang đến năm thứ 2 của hôn nhân, tôi đành dứt áo ra đi. Bởi lẽ lúc ấy, Tài không chỉ nướng tiền vào đỏ đen mà còn bắt đầu ngoại tình. Đối với tôi, điều này như giọt nước tràn ly, khiến chúng tôi phải tan vỡ.

Đang cười ha hả giữa đám tang mẹ, vừa thấy mặt vợ cũ, gã chồng bội bạc giới thiệu một câu khiến vợ mới tái  - Ảnh 1
Điều mà tôi không ngờ, đó là vừa thấy tôi xuống xe, chồng cũ liền gạt vợ con sang một bên. Ảnh minh họa: Internet
Sau ly hôn, tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ chồng cũ. Biết Tài có vợ mới, tôi cũng mừng cho anh ta. Còn bản thân thì may mắn gặp thời nên công việc cũng khá lên. Có điều đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông phù hợp.

Cách đây hai ngày, tôi nghe tin mẹ chồng cũ qua đời. Lâu nay bà bị ốm, tôi đã dự định lúc nào rảnh sẽ đến thăm. Không ngờ chưa kịp đến thì mẹ đã đi rồi. Nghĩa tử là nghĩa tận, tôi quyết định đến viếng mẹ chồng lần cuối, xem như trọn vẹn với bà.

Lúc đó, anh ta vẫn đang ngồi ăn uống với đám bạn, còn nói chuyện rất rôm rả. Điều mà tôi không ngờ, đó là vừa thấy tôi xuống xe, chồng cũ liền gạt vợ con sang một bên, rồi giới thiệu tôi mới là vợ chính thức. Nghe xong, ngay cả tôi cũng ngỡ càng, còn vợ mới của anh ta thì mặt cắt không còn giọt máu.

Thật không hiểu tại sao anh ta lại trơ trẽn đến vậy. Mấy hôm nay, anh ta liên tục nhắn tin dặn tôi về làm lễ cúng cho mẹ chồng cũ. Tôi đang băn khoăn không biết có nên về hay không, dù sao cũng đã là người dưng, nhưng tôi vẫn rất tôn trọng mẹ chồng cũ. Theo mọi người, tôi có nên về hay không?

Vợ làm nghề bán xôi đêm, ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. Kì lạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm tiền lại chẳng lãi lời được bao nhiêu mà vợ còn than đ-au khắp người. Đêm hôm đó, tôi bí mật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, tôi s::ững người khi thấy vợ đang ‘n:ắn x:ôi’ cho 1 người đàn ông…

0

Tôi là Minh, một nhân viên văn phòng bình thường. Công việc bận rộn khiến tôi không thể phụ vợ nhiều, nhưng mỗi tối, tôi vẫn cố gắng giúp Thu – vợ tôi – dọn hàng xôi ở một góc chợ nhỏ. Thu bán xôi từ 9 giờ tối đến tận 2-3 giờ sáng, còn tôi, sau khi dọn xong hàng cho cô ấy, thường về ngủ trước vì sáng mai còn phải đi làm.

Ban đầu, cuộc sống khá ổn định. Gánh xôi của Thu rất đông khách. Tưởng chừng mọi thứ sẽ thuận lợi, nhưng dạo gần đây, tôi nhận ra có điều gì đó kỳ lạ. Dù gánh xôi luôn đông khách, tiền bạc mang về không bao nhiêu, thậm chí Thu còn thường xuyên than thở mệt mỏi và đau nhức khắp người. Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ.

Có lần tôi hỏi:

  • “Em có tính toán kỹ chưa? Đông khách vậy mà sao lại không lời lãi gì cả?”
    Thu chỉ cười trừ, nói qua loa:
  • “Chắc tại mấy hôm nay em bị hụt vốn. Chưa quen giá nguyên liệu mới thôi.”

Câu trả lời ấy không khiến tôi yên tâm, mà ngược lại, càng khiến lòng tôi trĩu nặng. Đêm đó, tôi quyết định làm rõ sự thật.

Hôm sau, tôi giả vờ giúp Thu dọn hàng như mọi khi, nhưng thay vì về ngủ, tôi lặng lẽ thay quần áo, đội mũ che mặt rồi quay lại khu chợ. Tôi muốn tận mắt chứng kiến chuyện gì đang xảy ra.

Khoảng 11 giờ đêm, khi quầy xôi đông nghịt người, tôi nhập vào dòng người chờ mua xôi. Cứ ngỡ rằng mình sẽ chỉ thấy Thu bận rộn múc xôi, gói bánh cho khách, nhưng rồi, một cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi sững sờ.

Thu cúi xuống, luồn tay vào túi quần của một người đàn ông trung niên đứng gần quầy xôi. Cô đưa nhanh một xấp tiền cho ông ta. Ông ta khẽ gật đầu, nhìn quanh như để chắc chắn không ai phát hiện, rồi lẳng lặng bước đi.

Trái tim tôi như ngừng đập. Vợ tôi, người phụ nữ tôi tin tưởng nhất, lại đang làm điều gì đó mờ ám. Cô ấy không chỉ bán xôi. Cô ấy còn đang giấu tôi chuyện gì?

Tôi không vội vàng bước tới ngay. Tôi biết, nếu làm lớn chuyện ngay lúc này, mọi thứ có thể đi quá xa. Tôi lặng lẽ quan sát thêm. Đêm đó, tôi tiếp tục đứng ở một góc khuất, theo dõi gánh xôi.

Khoảng 1 giờ sáng, khi khách vãn dần, Thu lặng lẽ xếp xôi còn thừa vào túi. Một người đàn ông khác, ăn mặc bảnh bao, xuất hiện. Hắn ta ngồi xuống ghế trước quầy xôi, nói chuyện với Thu bằng giọng điệu thân mật. Tôi không nghe rõ, nhưng có lúc hắn còn vỗ vai Thu, rồi đặt tay lên tay cô ấy.

Tôi cảm giác như có một nhát dao vừa đâm vào tim mình. Nhưng lần này, tôi không thể nhịn được nữa. Tôi bước ra, đứng trước mặt hai người.

  • “Thu, đây là chuyện gì?”

Thu giật mình quay lại, mặt tái mét khi nhìn thấy tôi. Người đàn ông kia đứng dậy, vội vàng bỏ đi. Tôi không ngăn hắn, bởi tôi biết, câu trả lời chỉ có thể đến từ Thu.

Trở về nhà, tôi ngồi đối diện Thu trong không gian nặng nề. Cô ấy cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Cuối cùng, Thu bắt đầu kể:

  • “Anh à, em xin lỗi vì giấu anh. Nhưng… em không còn cách nào khác.”

Thu kể, cách đây vài tháng, khi công việc bán xôi đang ổn định, cô bị một nhóm người cho vay nặng lãi ép nợ. Trước đây, Thu từng vay tiền họ để chơi hội, cuối cùng chủ bỏ trốn, nên cô mới đi vay lãi để trải nợ, rồi tiền để mở quầy xôi, nhưng vì không hiểu rõ lãi suất, số tiền nợ ngày một chồng chất.

  • “Em không muốn anh biết, vì em sợ anh trách em, sợ anh lo lắng. Em đã cố gắng trả nợ bằng tiền bán xôi, nhưng chúng không cho em thời gian. Tụi nó bắt em phải trả thêm bằng cách làm… những việc mà em không muốn.”

Tôi siết chặt nắm tay, cảm giác giận dữ trào lên. Thu nói tiếp, giọng run rẩy:

  • “Tụi nó ép em phải đưa tiền mỗi đêm, còn bắt em phải nghe lời nếu không… chúng sẽ làm hại anh và con.”

Lòng tôi đau như cắt. Tôi không trách Thu, mà ngược lại, tôi thấy bản thân thật vô dụng khi không thể bảo vệ được cô ấy.

Hôm sau, tôi xin nghỉ làm, âm thầm liên hệ với công an và nhờ bạn bè giúp đỡ. Chúng tôi lập một kế hoạch để vạch trần nhóm cho vay nặng lãi và bảo vệ Thu.

Đêm hôm đó, như thường lệ, tôi đi theo Thu đến gánh xôi. Lần này, tôi không còn đứng từ xa quan sát, mà lặng lẽ hợp tác với lực lượng chức năng. Khi tên “chủ nợ” đến thu tiền, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch.

Cảnh sát xuất hiện, bắt giữ hắn cùng đồng bọn ngay tại chỗ. Nhóm người này không chỉ cho vay nặng lãi mà còn liên quan đến nhiều hoạt động phi pháp khác.

Sau đêm đó, Thu rời xa được cơn ác mộng đã ám ảnh cô suốt nhiều tháng. Tôi giúp cô trả hết khoản nợ còn lại và động viên cô bắt đầu lại.

Dù câu chuyện để lại nhiều nỗi đau, nhưng nó cũng giúp chúng tôi hiểu rằng gia đình chỉ có thể vững vàng khi các thành viên thấu hiểu và đồng hành cùng nhau. Từ đó, tôi và Thu không còn giấu nhau bất kỳ điều gì, dù là nhỏ nhất.

Gánh xôi của Thu giờ đây trở thành biểu tượng của sự cố gắng và lòng tin yêu trong gia đình.