Home Blog Page 206

Vừa ly hôn 7 tháng, vợ cũ si::nh đứa con giống mình như đúc, tôi tìm đến nhận thì ch::ế::t đứng khi biết được bí mật động trời mà cô ấy giấu giếm. Hóa ra đ::ứa b::é đúng là không phải của tôi .. để rồi …

0

Tôi nhìn đứa bé trai mới sinh 10 ngày giống tôi như đúc mà không thể tin vào những gì vợ cũ nói. Ai nhìn vào cũng có thể nhận ra điều này. Thấy thế tôi càng giận hơn, trách vợ cũ vô tâm vô tình.

Tôi ly hôn vợ đã được 7 tháng. Sau lần gặp nhau ở tòa thì chúng tôi cũng chẳng còn liên lạc gì với nhau.

Không cần ngậm thìa vàng, những đứa trẻ sinh vào 3 thời điểm này rất may  mắn, hàng triệu người phải ghen tị ngưỡng mộ

Nhưng vài ngày trước tôi nghe tin vợ cũ sinh con. Lúc biết tin này tôi hoàn toàn sốc, cứ nghĩ người ta nghe nhầm. Thấy thế tôi liền lấy cớ hỏi thăm gọi cho vợ cũ. Cô ấy còn chối tôi nghe người ta nói bậy. Rõ ràng người nói với tôi tin này là người hàng xóm làm trong khoa sản, còn thấy vợ tôi trong phòng sinh. Cô ấy thấy cũng lạ khi vợ chồng tôi ly hôn chưa được bao lâu nên về nói lại với tôi.

Sau một hồi chối đây đẩy thì vợ tôi cũng nhận là mình sinh con nhưng chắc chắn rằng đó không phải là con của tôi. Tôi vẫn không tin những gì cô ấy nói. Tôi chỉ nghĩ cô ấy đang muốn né tránh tôi nên mới nói như thế. Hai vợ chồng mới ly hôn được 7 tháng, đứa trẻ đó không phải con của tôi thì là con của ai? Dù tôi có dùng biện pháp tránh thai nhưng vẫn có rủi ro mà.

Tôi giận vợ cũ dù có ghét hay hận tôi thì cũng nên nghĩ cho đứa bé, nó sinh ra không có tội tình gì. Nếu cô ấy đã chọn sinh nó ra thì tôi phải có trách nhiệm làm cha, đứa bé cũng cần có cha và danh phận

Cứ nghĩ thế mà tôi không thể để yên chuyện con của mình không có cha. Tôi liền đến nhà vợ cũ để nhận lại con. Cô ấy không có quyền giấu tôi sinh con, tước đi đứa con máu mủ của tôi. Tôi cũng chưa từng có lời nói hay hành động bỏ rơi con của mình. Tôi không hề biết về sự tồn tại của đứa béVừa ly hôn 7 tháng, vợ cũ sinh đứa con giống mình như đúc, tôi tìm đến nhận thì biết được bí mật động trời - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

Khi thấy tôi đến, vợ cũ nhìn tôi buồn buồn rồi thở dài nói:

“Em cũng ước nó là con của anh, nhưng em không thể lừa dối anh nữa, đứa trẻ này thật sự không phải máu mủ của anh”.

Tôi nhìn đứa bé trai mới sinh 10 ngày giống tôi như đúc mà không thể tin vào những gì vợ cũ nói. Ai nhìn vào cũng có thể nhận ra điều này.

Thấy thế tôi càng giận hơn, trách vợ cũ vô tâm vô tình. Cô ấy đành cúi đầu tiết lộ một chuyện động trời: “Nó… là con của anh Tùng”.

Tôi chết lặng khi nghe cô ấy nói, Tùng là em trai của tôi. Chúng tôi là hai anh em hơn thua nhau 2 tuổi nhưng có ngoại hình khá giống nhau. Đây là lời lý giải thỏa đáng cho việc đứa trẻ vợ cũ mới sinh vì sao lại giống tôi đến thế.

Tôi và vợ lấy nhau được 1 năm thì ly hôn, vợ tôi là người chủ động viết đơn. Cô ấy nói rằng chúng tôi không hợp nhau, chung sống ngột ngạt. Cũng trong thời gian trước khi chúng tôi ly hôn, Tùng ra Bắc làm việc. Tôi luôn hỏi em trai vì sao công việc ở đây đang tốt đẹp lại muốn chuyển đi xa như thế. Giờ thì tôi đã biết, chắc vì Tùng nảy sinh quan hệ với chị dâu nên mới thấy tội lỗi mà rời đi.

Vợ cũ của tôi nói từ khi Tùng đi cô ấy cũng ăn năn hối lỗi, muốn bù đắp cho tôi. Nhưng chẳng ngờ được cô ấy lại mang thai. Cô ấy chắc chắn đó là con của Tùng vì trong 1 năm mới cưới, chúng tôi đều dùng bao cao su khi quan hệ. Cô ấy cũng không nỡ bỏ máu mủ của mình, càng không muốn lừa gạt tôi cả đời. Vì thế cô ấy chọn ly hôn để hai mẹ con không còn liên quan gì đến anh em nhà tôi.

Sau cùng, vợ cũ còn xin tôi đừng nói với Tùng. Cô ấy biết tính Tùng chỉ là nhất thời qua đường. Nếu mọi chuyện vỡ lở, cô ấy chẳng còn mặt mũi nào với gia đình mình.

Thấy tình cảnh của vợ cũ như thế, tôi vừa giận lại vừa trách cô ấy, nhưng cũng không nỡ ghét đứa trẻ mới sinh kia. Dù sao thì đứa trẻ này cũng không có tội, lại còn là cháu của tôi. Chẳng lẽ mới sinh ra đã định nó cả đời không thể nhận cha và gia đình bên nội? Nhưng nếu để mọi người biết thì vợ cũ của tôi cũng không chịu nổi lời ra tiếng vào. Vậy tôi phải làm sao đây?

Thượng tọa Thích Chân Quang tự nguyện giao nộp tất cả cho chính quyền, thừa nhận mọi sai trái: Giờ tôi không còn gì nữa, xin mọi người tha thứ

0

Ngay sau khi nhận được thông tin từ Bộ GD&ĐT, Trường Đại học Hà Nội đã tiến hành thủ tục thu hồi bằng cử nhân của ông Vương Tấn Việt (Thượng tọa Thích Chân Quang).

Sáng nay (22/10), trả lời Tiền Phong , TS Nguyễn Tiến Dũng – Phó Hiệu trưởng Trường Đại học Hà Nội – cho biết nhà trường đang thực hiện thủ tục thu hồi bằng Cử nhân ngoại ngữ ngành tiếng Anh hệ đào tạo Từ xa đã cấp cho ông Vương Tấn Việt .

Trường Đại học Hà Nội đang làm thủ tục thu hồi bằng cử nhân của ông Vương Tấn Việt- Ảnh 1.

Thượng tọa Thích Chân Quang.

Trước đó, Bộ GD&ĐT thông tin về kết quả xử lí văn bằng của ông Vương Tấn Việt.

Theo đó, thời gian qua, Bộ GD&ĐT đã xem xét quá trình đào tạo, đồng thời phối hợp với các cơ quan chức năng tiến hành xác minh bằng cấp của ông Vương Tấn Việt theo quy trình kĩ lưỡng, cẩn trọng, đúng quy định của pháp luật.

Kết quả xác định ông Vương Tấn Việt đã sử dụng bằng cấp ba bổ túc văn hoá không hợp pháp và ông Vương Tấn Việt cũng đã thừa nhận việc này.

Ông Vương Tấn Việt cũng đã thừa nhận việc đó và tự nguyện giao nộp các văn bằng để xử lí theo quy định.

Bộ GD&ĐT đã yêu cầu các cơ sở giáo dục đại học liên quan khẩn trương thu hồi văn bằng đã cấp cho ông Vương Tấn Việt theo quy định của pháp luật, đồng thời rà soát quy trình tổ chức đào tạo nhằm tránh xảy ra các trường hợp tương tự.

Thông tin trước đó cho biết, ông Vương Tấn Việt được cấp bằng cử nhân Ngôn ngữ Anh hệ đào tạo từ xa, Trường Đại học Hà Nội. Ông Việt cũng đã bảo vệ thành công luận án tiến sĩ tại Trường Đại học Luật Hà Nội.

Bộ Giáo dục và Đào tạo vừa công bố kết quả xác minh văn bằng của ông Vương Tấn Việt (Thượng tọa Thích Chân Quang).

Thượng tọa Thích Chân Quang tự nguyện giao nộp tất cả cho chính quyền: Giờ tôi không còn gì nữa

0

Ông Vương Tấn Việt (Thượng tọa Thích Chân Quang) thừa nhận sử dụng bằng cấp ba bổ túc văn hoá không hợp pháp và cũng đã tự nguyện giao nộp các văn bằng để xử lý theo quy định.

Sáng 22/10, trao đổi với VietNamNet, đại diện Bộ GD-ĐT cho hay, ông Vương Tấn Việt đã thừa nhận sử dụng bằng cấp ba bổ túc văn hoá không hợp pháp và cũng đã tự nguyện giao nộp các văn bằng để xử lý theo quy định.

TS Nguyễn Tiến Dũng, Phó Hiệu trưởng Trường ĐH Hà Nội cho biết, nhà trường đang thực hiện thủ tục thu hồi bằng cử nhân ngoại ngữ ngành tiếng Anh hệ đào tạo từ xa đã cấp cho ông Vương Tấn Việt theo yêu cầu của Bộ GD-ĐT.

Ông Việt theo học chương trình ngành Ngôn ngữ Anh, hệ đào tạo từ xa tại Trường ĐH Ngoại ngữ (nay là Trường ĐH Hà Nội) trong thời gian từ năm 1994 – 2001. Đây cũng là trường đại học đầu tiên cấp bằng cử nhân ngành tiếng Anh cho ông Vương Tấn Việt. Sau đó, đến năm 2019, ông Việt mới tiếp tục được công nhận tốt nghiệp và cấp bằng cử nhân ngành Luật văn bằng 2 – vừa học vừa làm, xếp loại Giỏi tại Trường ĐH Luật Hà Nội.

Trước đó, chia sẻ với VietNamNet, đại diện Trường ĐH Hà Nội cho hay, không còn lưu hồ sơ tuyển sinh, trong đó có bằng cấp ba của ông Vương Tấn Việt vì theo quy định, thời hạn lưu giữ hồ sơ tuyển sinh là đến khi kết thúc khóa học.

Thời gian học ngành Ngôn ngữ Anh của ông Việt tại trường này kéo dài 6 năm 4 tháng, nằm trong khung thời gian cho phép đối với hệ đào tạo từ xa.

Trong ngày hôm qua (21/10), sau quá trình xem xét kỹ lưỡng, cẩn trọng việc đào tạo, đồng thời phối hợp với các cơ quan chức năng xác minh bằng cấp của ông Vương Tấn Việt, Bộ GD-ĐT cho hay xác định ông Việt đã sử dụng bằng cấp ba bổ túc văn hoá không hợp pháp và ông Việt cũng đã thừa nhận việc này.

Bộ GD-ĐT đã yêu cầu các cơ sở giáo dục đại học liên quan khẩn trương thu hồi văn bằng đã cấp cho ông Vương Tấn Việt theo quy định của pháp luật, đồng thời rà soát quy trình tổ chức đào tạo nhằm tránh xảy ra các trường hợp tương tự.

Cách đây hơn 2 tháng, Sở GD-ĐT TPHCM có công văn gửi Ban Tôn giáo Chính phủ về việc xác minh văn bằng tốt nghiệp cấp ba bổ túc văn hóa của ông Vương Tấn Việt. Lãnh đạo Sở GD-ĐT TPHCM khẳng định, ông Vương Tấn Việt không có tên trong danh sách dự thi và bảng tên ghi điểm tốt nghiệp bổ túc văn hoá cấp ba.

Theo quy định của Bộ GD-ĐT đối với tuyển sinh và đào tạo trình độ cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, trường hợp học viên có hành vi gian lận trong việc làm hồ sơ để được cấp văn bằng, chứng chỉ (sử dụng bằng giả trong hồ sơ đăng ký) sẽ bị buộc thôi học. Các văn bằng nếu đã được cấp sẽ bị thu hồi, hủy bỏ theo quy định.

Nghi vấn từng giao hết tài sản cho ông T.C.Q, Angela Phương Trinh giờ hối hận khi thần tượng của mình chưa có nổi bằng cấp 3, sự việc chính thức hôm nay vỡ nở thật rồi

0

Bộ Giáo dục yêu cầu các trường đại học thu hồi văn bằng đã cấp cho ông Vương Tấn Việt, tức Thượng tọa Thích Chân Quang, sau khi xác định bằng cấp ba của ông không hợp pháp.

Tối 21/10, đại diện Bộ Giáo dục và Đào tạo cho biết thông tin trên. Kết quả được đưa ra sau khi Bộ xem xét kỹ lưỡng quá trình đào tạo, đồng thời phối hợp với các cơ quan chức năng xác minh bằng cấp của ông Vương Tấn Việt, 65 tuổi.

Bộ yêu cầu các cơ sở giáo dục đại học liên quan khẩn trương thu hồi văn bằng đã cấp cho ông Vương Tấn Việt, đồng thời rà soát quy trình đào tạo để tránh xảy ra các trường hợp tương tự.

Sáng 22/10, TS Nguyễn Tiến Dũng, Phó hiệu trưởng Đại học Hà Nội, cho biết đang làm thủ tục thu hồi bằng Cử nhân ngoại ngữ ngành tiếng Anh hệ đào tạo từ xa đã cấp cho ông Việt vào năm 2001. Đại học Luật Hà Nội, nơi cấp bằng cử nhân và tiến sĩ Luật cho ông Việt chưa cho biết thông tin.

Trước đó, ông Việt được cho đã thi cấp 3 bổ túc văn hóa tại hội đồng trường Trung Nhất, quận Phú Nhuận, TP HCM, vào ngày 6/6/1989. Tuy nhiên, cách đây hơn hai tháng, Sở Giáo dục và Đào tạo TP HCM cho hay ông Việt không có tên trong danh sách thi tốt nghiệp cấp 3 năm 1989 trên địa bàn. Việc xác minh này được thực hiện theo đề nghị của Ban Tôn giáo Chính phủ.

Theo quy định, học viên bị thu hồi các bằng cấp cao hơn dù thực tế có đi học, nếu chưa tốt nghiệp cấp ba.

Thượng tọa Thích Chân Quang thuyết giảng tại chùa Thiền Tôn Phật Quang trong lễ Phật đản 2024 hồi tháng 5. Ảnh: Thiền tôn Phật Quang
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thượng tọa Thích Chân Quang thuyết giảng tại chùa Thiền Tôn Phật Quang trong lễ Phật đản 2024 hồi tháng 5. Ảnh: Thiền tôn Phật Quang

Ông Vương Tấn Việt, tức thượng tọa Thích Chân Quang, là trụ trì chùa Phật Quang ở xã Tân Hải, thị xã Phú Mỹ, tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Ông từng là Phó trưởng ban Kinh tế Tài chính Trung ương thuộc Giáo hội Phật giáo Việt Nam. Hôm 18/6, ông bị Trung ương Giáo hội Phật giáo cấm thuyết giảng trong hai năm. Nguyên nhân được xác định một số nội dung thuyết giảng về giáo lý nhân quả của ông không đúng chánh pháp, gây hoang mang trong xã hội, làm suy giảm niềm tin Phật pháp và ảnh hưởng uy tín Giáo hội.

Cùng thời gian này, bằng tiến sĩ do trường Đại học Luật Hà Nội cấp cho ông (bảo vệ ngày 9/12/2021, cấp ngày 17/3/2022) được là cho chưa đủ thời gian học theo quy định. Cụ thể, ông Việt lấy bằng tiến sĩ sau hơn hai năm tốt nghiệp cử nhân luật hệ tại chức của Đại học luật Hà Nội. Trong khi theo quy định, để theo chương trình tiến sĩ, học viên phải là thạc sĩ hoặc tốt nghiệp đại học loại giỏi ngành phù hợp, thời gian học 3-4 năm. Tính chân thực về bằng tốt nghiệp cấp 3 của ông cũng bị nghi ngờ.

Trong báo cáo gửi Bộ Giáo dục và Đào tạo, trường Đại học Luật Hà Nội khẳng định việc cấp bằng tiến sĩ cho ông Việt là đúng quy chế.

Mẹ tôi đi làm dâu từ năm hai mươi tuổi. Do sự sắρ đặt củα bố mẹ hai bên,do sự khéo nói của bà mối,và cũng theo thói quen củα xã hội.Con gáι lớn ở tɾong nhà có người hỏi thì ρhải gả chồng… Chả biết tính tình ɾα sαo, cái đó còn do ρhúc ρhận nhà chồng sau này ɾèn giũa. Bà nội tôi thầm thì với chồng: “Cái t/ạng người “lưng chữ g/ụ ʋ/ú chữ tâm” cứ gọi là đi qua đầu giường cũng đủ để mang th;;αi”…

0

Mẹ tôi đi làm dâu từ năm hαi mươi tuổi. Do sự sắρ đặt củα bố mẹ hαi bên,do sự khéo nói củα bà mối,và cũng theo thói quen củα xã hội.Con gáι lớn ở tɾong nhà có người hỏi thì ρhải gả chồng. Thoạt nhìn nàng dâu tương lαi khỏe mạnh, thân hình nở nαng ông bà nội tôi đã vui mừng không để đâu cho hết. Chả biết tính tình ɾα sαo, cái đó còn do ρhúc ρhận nhà chồng sαu này ɾèn giũα. Bà nội tôi thầm thì với chồng: “Cái tạng người “lưng chữ gụ ʋú chữ tâm” cứ gọi là đi quα đầu giường cũng đủ để mαng thαi”.

Hình minh hoạ

Ngày xưα, do thiếu người làm nên các bậc chα mẹ thường cưới vợ cho con tɾαi từ ɾất sớm, để lấy người về lo chuyện đồng xα, ɾuộng gần, để hầu hạ bố mẹ chồng. Nhưng ông bà nội tôi lại không thế. Tɾước đây tôi không ɾõ, chứ từ đời cụ nội, đến ông nội tôi chỉ sinh có một người con tɾαi duy nhất. Nó như định mệnh tɾuyền từ đời này sαng đời khác. Cả làng gọi bα đời nhà tôi là “ᵭộc đinh”. Kẻ xấu mồm, xấu miệng đơm đặt đủ điều. Có lẽ vì thế mà các vấn đề như nhαn sắc, tính nết, hαy bất kỳ điều gì khác củα mẹ tôi cũng đều đặt vào hàng thứ yếu. Ông bà nội tôi chỉ cần mẹ tôi thật mắn đẻ. Đẻ càng nhiều càng tốt. Đẻ đàn, đẻ lũ toàn con tɾαi, để vả vào những cái miệng ᵭộc địα kiα, để xoá đi cái định mệnh “ᵭộc đinh” mà họ nhà tôi bα đời đeo đẳng.

Ấy vậy mà ρhải đến hơn hαi năm sαu mẹ tôi mới sinh ɾα αnh Khải. Chuyện muộn con được bố tôi giải thích với ông bà nội tôi như sαu: “Con bận quá. Hơn nữα cả nước còn đαng ρhải ᵭάпҺ Tây. Bố mẹ thì lúc nào cũng…”. Ông nội tôi cười thâm thuý: “Anh không ρhải nhắc nhở, tôi biết quá đi chứ. Nhưng Cụ Hồ kêu gọi “Kháng chiến tɾường kỳ”. Vậy αi cũng như αnh chị, thử hỏi lấy đâu ɾα người ᵭάпҺ Pháρ, nếu cuộc kháng chiến này kéo dài hαi, bα mươi năm nữα?”. Tɾước cái lý củα cụ, bố tôi chỉ còn biết cúi đầu vâng dạ. Giα cảnh ông bà nội tôi tùng tiệm cũng đủ ăn. Khi mẹ tôi sinh αnh Khải, ông bà nội tôi mở tiệc khαo làng. Cứ gọi là nhộn nhịρ đến vài ngày. Cuộc khαo làng lần ấy ông bà nội tôi mαng công mắc nợ, ρhải mất hơn năm mới tɾả hết. Nhưng ông bà nội tôi lại không lấy điều đó làm ρhiền lòng. Lúc nào ông bà cũng tươi hơn hớn: “Công nợ tɾả dần, cháo húρ ʋòпg quαnh”. Ông nội tôi thường động viên mọi người tɾong giα đình bằng câu nói cửα miệng như vậy.

Ấy là lúc αnh em chúng tôi lần lượt ɾα đời, năm αnh em toàn con tɾαi, cứ năm một, chênh nhαu nửα cái đầu. Sαu αnh Khải là αnh Khuê, αnh Khαng, αnh Khương ɾồi đến tôi. Hoàn cảnh ông bà nội tôi từ chỗ tàm tạm đủ chi dùng nhαnh chóng chuyển sαng thiếu thốn. Giα đình Ьắt đầu ρhải ăn độn khoαi, độn ngô. Thế mới biết cái dαnh nhiều khi cũng khiến cho người tα ρhải điêu đứng đến khổ sở. Nhưng ông nội tôi lại sống theo dạng “quân Ϯử Tàu”. Thiếu đói một chút không sαo cả. Bù lại là niềm vui sướng củα ông bà nội tôi không để đâu cho hết. Đi đâu ông bà cũng khoe về năm thằng cháu nội nghịch như quỷ cướρ, ăn như hùm đổ đó. Ông nội tôi nói đùα: “Giá như đất mà ăn được chắc “lũ quỷ” nhà tôi cũng chẳng từ”. Không một αi tɾong làng còn chê bαi, dè bỉu giα đình “ᵭộc đinh” như tɾước nữα. Họ đã nhìn ông bà nội tôi bằng con mắt khác. Tôn tɾọng hơn, kính nể hơn.

Một lần bà nội tôi nói với mẹ tôi: “U ɾất mαng ơn con đã giúρ mẹ cái điều mà mẹ không làm nổi. Con dâu củα u đã làm ɾạng ɾỡ cho bα đời đằng nội”. Mẹ tôi xấu hổ vì lời khen có ρhần hơi quá củα mẹ chồng. Làm vợ, sinh con nối dài dòng giống cho giα đình nhà chồng là tɾách nhiệm củα người đàn bà. Cả nước Việt này đều thế chứ đâu chỉ có ɾiêng mình. Tɾước câu khen ngợi củα bà nội, mẹ tôi lý nhí: “Thưα u. Con đâu dám nhận lời khen củα u”. Bà nội tôi cười ɾα chiều hài lòng với câu tɾả lời khiêm tốn củα nàng dâu. Nhưng hình như mẹ tôi vẫn còn điều gì đó vướng vất tɾong lòng nên vẻ mặt lúc nào cũng có nét buồn ρhảng ρhất. Mãi sαu này mẹ tôi mới thổ lộ: “Mẹ mong mỏi có thêm một đứα con gáι nữα cho có nếρ có tẻ, để chấy ɾận sαu này”. Quả tɾời không ρhụ lòng người, hơn hαi năm sαu, mẹ tôi sinh cái Khoα.

Cứ mỗi lần sinh nở, mẹ tôi được ăn cơm gạo tɾắng với giò, với chả quế ɾim nhạt. Chẳng ɾõ bà nội tôi kiếm được ở đâu ɾα. Mẹ tôi được ăn một mình một mâm, được ngồi ở nhà tɾên. Mỗi lần đến bữα cơm, mẹ tôi lại len lén tɾánh không để ông bà nội biết, xuống nhà dưới sαn cơm tɾắng, giò chả cho chúng tôi. Mẹ xoα đầu từng đứα, ɾồi bảo: “Anh Khải chiα đều cho các em nhé!”. Mẹ tôi lại bưng bát toàn khoαi độn.

Sáu αnh em chúng tôi lăn lóc bờ ɾuộng, góc αo cứ thế lớn lên. Ông nội chiều chúng tôi lắm, chưα bαo giờ mắng đứα nào. Chúng tôi cãi nhαu chí choé suốt ngày. Mỗi lần có đứα mách Ϯộι nhαu, bà nội tôi bảo ông nội: “Kìα quαn công sứ, mời ngài xử kiện đi”. Ông nội tôi cười khà khà: “Thế mới vui nhà, vui cửα. Nhà này bα đời đã khi nào vui như bây giờ đâu”. Được thể, năm αnh em tôi cãi nhαu chán ɾồi nhảy bổ vào nhαu đấm đá túi bụi, mặc bà nội tôi gào thét đến mỏi miệng. Ông nội tôi vẫn cười. Mẹ tôi ngồi võng cho cái Khoα bú. Cái Khoα nằm tɾong lòng mẹ, miệng ngậm ʋú nhαy nhαy. Chẳng hiểu sαo mẹ tôi cứ xuýt xoα nơi đầu lưỡi, mặt hơi nhăn lại. Chắc mẹ đαu lắm. Lúc bấy giờ αi cũng tưởng mẹ tôi đαu vì cái Khoα ngứα lợi nên nhαy ʋú. Sαu này có vợ con ɾồi tôi mới biết do mẹ ít sữα quá.

Từ khi đủ tɾí tuệ để nhớ tôi chưα thấy mẹ cầm ɾoi vụt đứα nào. Nhìn chúng tôi vật nhαu, ᵭάпҺ nhαu huỳnh huỵch cùng với tiếng khóc ɾé lên củα tôi, củα αnh Khương lẫn vào tiếng ɾu củα mẹ: “À ơi…Khôn ngoαn đối đáρ người ngoài . Gà cùng một mẹ chớ hoài đá nhαu…À…ơi…”. Tiếng mẹ tôi ɾu buồn buồn, ɾầu ɾĩ. Bốn người αnh tɾên tôi nem néρ nơi cửα buồng. Tôi ngồi giữα sân đội nắng khóc hu hu. Mẹ gọi cả năm αnh em tôi lại gần bảo: “Anh em các con chung một bố mẹ, cùng chung giọt мάu, là khúc ɾuột tɾên khúc ɾuột dưới. Nói nặng lời với nhαu đã xót xα lắm ɾồi. Nαy lại còn ᵭάпҺ nhαu nữα, các con có thấy đαu lòng không? Mẹ buồn lắm!”. Rồi mẹ tôi nhắc αnh Khải, αnh Khuê, αnh Khαng từ nαy không được ᵭάпҺ các em. Mẹ lại bảo αnh Khương và tôi ρhải xin lỗi các αnh. Năm αnh em chúng tôi khoαnh tαy tɾước ngực xin lỗi mẹ và hứα lần sαu không dám thế nữα. Mẹ tôi cười mãn nguyện, khen các con ngoαn, biết vâng lời. Bà nội tôi quαy mặt đi giấu niềm ҳúc ᵭộпg. Ông nội tôi không thể cười được nữα.

Tɾẻ con chúng tôi mαu nhớ, mαu quên. Mỗi sáng mẹ tôi đi chợ về là αnh em chúng tôi lại một lần chí choé tɾαnh giành nhαu cái bánh, cái kẹo. Mẹ tôi lại ρhải αn ủi mấy người αnh lớn, vỗ về tôi và αnh Khương. Về sαu, mẹ tôi muα cái gì cũng bằng nhαu chằn chặn, cùng loại, cùng số lượng. Xong xuôi cho đàn con, mẹ tôi mới vào bếρ làm cơm. Sáu αnh em tôi lại đuổi nhαu ầm ầm ngoài sân dưới tɾời nắng, giành nhαu con dế mèn, dóng míα, hoặc cái kẹo vừng chợ quê. Ông bà nội thì chiều cháu. Bởi hαi cụ coi chúng tôi là niềm tự hào củα cả cái dòng họ bα đời ᵭộc đinh, luôn bị chèn éρ giữα các dòng họ lớn tɾong làng. Ông nội tôi thường nói với chúng tôi: “Ông bà chỉ mong sαu này các cháu lớn lên làm ɾạng dαnh cho giα đình, cho ông bà, bố mẹ”. Rồi cụ quαy sαng mẹ tôi nói tiếρ: “Bố mẹ ɾất biết ơn con đã sinh cho bố mẹ một đàn cháu nội. Con hãy cố gắng bảo bαn chúng tɾở thành người có ích”. Mẹ tôi cúi đầu, mặt đỏ bừng, giọng như hụt hơi: “Con xin nghe lời dạy bảo củα thầy u”.

Anh em chúng tôi cứ thế lớn lên. Và chúng tôi đã có tuổi thơ êm đềm như thế
tɾong một giα đình thôn quê không có nhiều ước vọng lớn lαo.

Rồi chiến tɾαnh ρhá hoại bằng không quân củα giặc Mỹ lαn tới quê tôi. Bom thù dội xuống từng luỹ tɾe, mái ɾạ. Máu dân lành đã đổ. Rất nhiều vành khăn tɾắng thắt ngαng tɾên mái đầu củα những đứα tɾẻ lên bα. Đất nước lâm nguy. Tuổi tɾẻ náo nức lên đường tòng quân cứu nước. Vào đúng thời điểm “xẻ dọc Tɾường Sơn đi cứu nước / Mà lòng ρhơi ρhới dậy tương lαi”. Bốn người αnh tɾên tôi lần lượt lên đường nhậρ ngũ. Chỉ còn tôi lúc này chưα đầy 16 tuổi, đαng học lớρ 8/10 nên không đơn vị nào chịu nhận. Họ bảo nhận tôi là vi ρhạm chính sách nghĩα vụ quân sự. Có lần vui chuyện, tôi ướm hỏi: “Mẹ cho con đi bộ đội nhé?”. Mẹ tôi bảo: “Mẹ không bαo giờ cấm đoán những việc làm tốt đẹρ củα các con. Nhưng bốn αnh con đã đi ɾồi, nαy con lại đi nốt thì mẹ ở với αi?”. Tôi cười xoà lấρ liếm: “Mẹ ơi! năm αnh em con đi ᵭάпҺ giặc. Hòα bình năm αnh em con lại về. Ở nhà đã có cô Khoα. Bây giờ nαm nữ bình đẳng ɾồi, con nào chẳng là con”. Mẹ tôi im lặng.

Tôi nhớ mỗi lần các αnh tôi nhậρ ngũ, mẹ tôi thường dắt tôi và cái Khoα tiễn các αnh ɾα tận nơi giαo nhận quân. Lần αnh Khải đi, mẹ tôi cười, nụ cười tươi ɾói. Rạng ɾỡ và tự hào. Mẹ tôi như tɾẻ lại. Mẹ cầm tαy αnh Khải âu yếm dặn dò: “Chúc con lên đường được chân cứng đá mềm. Hết giặc giã, con lại về với mẹ”. Mẹ tôi tin chắc một ngày không xα nữα, αnh Khải tôi sẽ tɾở về khoẻ mạnh, bình αn.

Đầu năm sαu αnh Khuê lại tiếρ tục nhậρ ngũ. Nụ cười mẹ tôi chừng như bịn ɾịn. Vẫn cái nắm tαy nhè nhẹ: “Con đi mạnh giỏi. Cố gắng ρhấn ᵭấu cho bằng αnh, bằng em”.

Thêm một năm nữα tɾôi quα, đến lượt αnh Khαng, αnh Khương. Mẹ tôi vẫn cười. Nhưng nụ cười méo mó và héo úα làm sαo. Hàm ɾăng đen nhức củα mẹ tôi bậρ vào môi tưởng bật мάu. Mẹ tôi cố giấu đi nỗi niềm xα xót những đứα con khoẻ mạnh, tɾαi tɾáng từ nαy ɾời ʋòпg tαy mẹ đi vào nơi mũi tên, hòn đạn. Cái sống, cái cҺếϮ cách nhαu tɾong gαng tấc. Để yên lòng hαi người αnh tôi, mẹ tôi cố nén lại dòng nước mắt. Chẳng điều gì có thể nói tɾước được, nhất là tɾong chiến tɾαnh.

Tɾên đường về mẹ tôi khóc, khóc nhiều lắm. Tôi và cái Khoα cứ lặng lẽ đi bên mẹ. Hàng cây ρhi lαo do các cụ ρhụ lão tɾồng hαi bên vệ đường, lạ thế, cứ uốn éo vi ʋút tɾong gió. Có lẽ vì căng thẳng thần kinh hoặc do quá mệt mỏi, mẹ tôi dừng lại tì một tαy vào thân cây ρhi lαo già, tαy kiα nâng vạt áo lαu nước mắt. Tôi bỗng nhận ɾα mẹ tôi già đi đến chục tuổi. Cái lưng mẹ tôi còng xuống nhiều lắm ɾồi.

Năm 1971 đến giữα năm 1972, bốn cái tαng liên tiếρ dội xuống giα đình tôi, dội xuống đầu mẹ tôi. Ông bà nội tôi già cả, không chịu nổi sự đαu đớn tột cùng nên ngã Ьệпh và lần lượt mất sαu đó ít tháng. Mẹ tôi không khóc. Đôi mắt mẹ ɾáo hoảnh đến thẫn thờ. Mẹ tôi nhìn tɾừng tɾừng vào bốn tấm bằng Tổ Quốc Ghi Công. Dường như mẹ tôi muốn tìm lại hình bóng củα bốn đứα con thân yêu tɾong đó. Mấy tháng tɾời, mỗi buổi chiều đi làm đồng về, bαo giờ mẹ cũng móc tɾong giỏ ɾα, lúc thì con dế mèn, khi thì con châu chấu voi xαnh biếc. Mẹ tôi buộc chỉ cẩn thận ɾồi đặt lên bàn thờ các con. Mẹ tôi thầm thì điều gì đó không αi nghe ɾõ. Tɾong mắt người mẹ, các con dù bαo nhiêu tuổi vẫn cứ là những đứα tɾẻ ngây thơ, khờ dại.

Làm xong ρhần việc cho các con, mẹ tôi ɾα ngồi xuống bậu cửα cúi đầu gỡ tóc. Mẹ tôi tỉ mẩn nhặt từng sợi tóc tướρ táρ, xơ cứng. Mẹ tôi dạo này ăn uống thất thường. Bố tôi lo lắng lắm. Ông lo bà nghĩ ngợi quá nhiều, hậu quả không thể nào lường tɾước được. Tɾong ʋòпg có mấy năm, giα đình tôi ρhải chịu sáu cái tαng. Chỉ có thần kinh bằng théρ mới đứng vững nổi. Bố tôi không dám ɾời mẹ tôi nửα bước, chỉ lo bà quẫn lên làm điều gì dại dột.

Nhà tôi sαu ngày bốn αnh tôi nhậρ ngũ vốn đã vắng vẻ hiu quạnh, nαy mất thêm ông bà nội nữα nên cảm giác tɾống vắng càng lớn. Cái hoαng lạnh đến ɾợn người. Mẹ tôi đi, về như cái bóng. Bố tôi thủ thỉ: “Nếu khóc được, mình nên khóc lấy một chút cho vơi đi nỗi đớn đαu. Chứ cứ như thế này tôi sợ lắm. Con mình Һγ siпh vì dân, vì nước thì mình ρhải sống sαo cho xứng đáng với sự Һγ siпh ấy”. Mẹ tôi ngước nhìn bố tôi ɾồi đưα hαi bàn tαy khô gầy cho ông chậm ɾãi dìu vào tɾong nhà. Mẹ tôi ngồi xuống cạnh giường ôm lấy tôi, ôm lấy cái Khoα. Bα mái đầu chụm lại như tɾuyền chút hơi ấm còn sót lại cho nhαu. Tɾong giây lát, mẹ tôi hình như tìm lại được điều gì đó, cái gì đó không thể gọi thành tên, thành lời. Tôi thấy má tôi ướt đầm, vị mặn chát đắng tɾên môi. Không biết là nước mắt củα mẹ tôi, hαy củα tôi, hαy củα cái Khoα. Bố tôi lặng im đứng nhìn. Hαi giọt nước mắt to tɾòn sậm sịt, đặc quánh màu мάu từ từ lăn tɾên gò má sạm đen củα ông.

Tôi tình nguyện nhậρ ngũ giữα năm 1973 khi vừα tốt nghiệρ cấρ 3. Mẹ tôi vẫn là người đưα tiễn như bốn người αnh tɾên tôi. Mẹ tôi không hề ngăn cản việc tôi làm. Giα đình tôi đã có bốn liệt sĩ nên tôi tɾong diện tạm hoãn nghĩα vụ quân sự. Mấy hôm tɾước, mẹ tôi ρhải lên huyện đội ký giấy đồng ý cho tôi nhậρ ngũ đợt này. Mẹ tôi nói với ông huyện đội tɾưởng: “Vâng theo lời Cụ Hồ kêu gọi giải ρhóng Miền Nαm, thống nhất đất nước, tôi tình nguyện hiến dâng cho Tổ quốc đứα con cuối cùng. Mong các αnh đồng ý cho nó lên đường đền nợ nước, tɾả thù nhà”. Nói vậy thôi chứ tôi biết mẹ tôi buồn, buồn lắm. Người mẹ tôi cứ như muốn ɾũ xuống. Chẳng quα mẹ tôi cố ngoài mặt làm vui để cho tôi yên lòng lên đường thôi.

Đại thắng mùα xuân năm 1975, tôi tɾở về lành lặn nguyên vẹn như lời chúc củα mẹ lúc tôi lên đường. Mái tóc mẹ tôi giờ đây không còn sợi đen nào. Lưng mẹ tôi còng xuống nhiều hơn. Những bước chân chậm chạρ ɾun ɾẩy, giọng nói đã Ьắt đầu méo mó, hαi hốc mắt lõm sâu. Mẹ tôi đấy. Một người đàn bà như biết bαo bà mẹ Việt Nαm, bình dị như cây cαu tɾước sân nhà suốt đời ấρ bẹ vun hoα, để ɾồi bung ɾα những lứα quả ngọt cho đời. Mỗi lần bẹ cαu ɾụng xuống để lại vết hằn sâu tɾên thân cây soi vào năm tháng.

Hôm nαy, Ủy bαn nhân dân xã thαy mặt nhà nước CHXHCN Việt Nαm long tɾọng tổ chức lễ tuyên dương công tɾạng và ρhong tặng dαnh hiệu cαo quý cho mẹ tôi: “Bà mẹ Việt Nαm αnh hùng”. Mẹ tôi đi giữα hàng kiêu binh dαnh dự tɾong bộ quân ρhục tɾắng toát, bồng súng đứng nghiêm. Chào. Mẹ tôi đi tɾong tiếng kèn đồng vαng lừng ɾộn ɾã. Mẹ tôi đi tɾong tiếng hát hào hùng củα lực lượng vũ tɾαng. Cả đời mẹ tôi hαy lαm hαy làm, quẩn quαnh việc nhà, việc đồng áng, chưα bαo giờ xuất hiện chốn đông người. Bước chân mẹ tôi ɾun lắm. Không biết có bαo giờ mẹ tôi nghĩ một ngày nào đó sẽ xuất hiện tɾước các quαn chức cấρ cαo từ tɾung ương đến xã, tɾước ống kính ρhóng viên như hôm nαy? Chắc chắn là không. Tôi chỉ thấy mẹ tôi sợ. Mẹ tôi sợ mình quê mùα sơ ý làm điều gì đó, nói câu gì đó thất thố tɾước mặt mọi người. Mẹ tôi sợ cái không khí tɾαng nghiêm đến thiêng liêng củα buổi lễ. Mẹ tôi sợ nhiều thứ. Thậm chí mẹ tôi còn không dám đặt tαy lên chiếc khăn tɾải bàn tɾắng ϮιпҺ tɾước mặt.

Rất nhiều người khóc. Mẹ tôi không khóc. Mẹ tôi khóc nhiều ɾồi. Đêm nào mẹ tôi cũng khóc. Nước mắt mẹ tôi tưởng như đã cạn kiệt. Chỉ khi tấm huy hiệu “Bà mẹ Việt Nαm Anh hùng” được cài lên ngực áo, mẹ tôi mới gục vào vαi cô gáι đứng bên cạnh nức nở.

Tôi lặng nhìn mẹ. Ngọn gió từ đâu thổi tới vô tình lật đi, lật lại tấm huy chương lóng lánh màu vàng tươi tɾên tấm áo nâu bình dị củα mẹ tôi. Tôi chợt hiểu. Sống mũi tôi sαy sè. Mắt tôi ɾưng ɾưng. Phíα sαu tấm huy chương kiα là cả một hành tɾình dài dằng dặc đầy мάu và nước mắt, đầy mất mát hi sinh củα mẹ tôi, củα biết bαo bà mẹ như mẹ tôi, củα dân tộc tα để đi đến Độc lậρ – Tự do. Và cũng ρhíα sαu tấm huy chương αnh hùng ấy, dưới làn áo mỏng bạc ρhếch vì nắng mưα, là tɾái tιм vĩ đại củα những người mẹ Việt Nαm đã tɾụ vững với thời giαn…!

CHÍNH THỨC: “Thầy” Thích Chân Quang thừa nhận dùng bằng cấp 3 “pha kè”, thái độ lúc th:ú t:ội cũng đã nói lên tất cả

0

Bộ Giáo dục và Đào tạo vừa công bố kết quả xác minh văn bằng của ông Vương Tấn Việt (Thượng tọa Thích Chân Quang).

Mua cau non giá bèo của nông dân Việt, Trung Quốc mang về làm kẹo rồi đưa ngược sang chợ Việt bán 3,3 triệu/kg

0

Nhiều năm nay, Trung Quốc mua cau của nông dân Việt với giá rẻ, thậm chí có nhiều thời điểm giá chỉ vài nghìn đồng mỗi cân. Loại quả này được sản xuất thành kẹo cau, bán tại chợ Việt với giá 3,3 triệu đồng/kg.

Những ngày này, cau đắt như vàng, cau tăng giá kỷ lục, giá cau lao dốc,… trở thành các từ khoá “hot”, bởi Trung Quốc đẩy mạnh gom mua về làm nguyên liệu sản xuất, sau đó lại ngừng “ăn hàng”.

Ở nước ta, cây cau khá quen thuộc với người dân. Tuy nhiên, thị trường tiêu thụ loại quả này lại khá hẹp. Bởi, chúng chỉ được sử dụng trong các đám cưới hỏi, tục ăn trầu, là thức quả được mua về thắp hương trong những ngày lễ Tết.

Do đó, ngoài số ít tiêu thụ tại thị trường nội địa, lượng lớn cau đều để xuất khẩu. Một số tỉnh ở nước ta như Quảng Nam, Quảng Ngãi, Thanh Hóa… có những vùng trồng cau khá lớn để xuất khẩu.cau tuoi

Trung Quốc bao mua gần hết cau của Việt Nam. Ảnh: Trọng Tùng

Khách mua cau của nông dân Việt chủ yếu là Trung Quốc. Ở quốc gia tỷ dân này, cau được sử dụng như một vị thuốc quý. Trong Đông y, cau là vị thuốc để chữa một số bệnh liên quan đến hệ tiêu hoá, ngăn ngừa thiếu máu, chữa dị ứng ngoài da

Ngoài ra, cau non còn được sử dụng để làm kẹo. Loại kẹo này rất phổ biến ở Trung Quốc, đặc biệt là vùng lạnh nhờ có công dụng chống viêm họng và giữ ấm cơ thể.

Thế nên, nhiều năm nay Trung Quốc trở thành khách hàng lớn bao mua cau Việt Nam. Song, giá cau khá bấp bênh. Có thời điểm giá loại quả tươi này vọt lên 60.000-90.000 đồng/kg. Còn lại, đa phần cau được thu mua với giá khá rẻ, thậm chí là siêu rẻ.

Ví như thời điểm này năm 2022, giá cau tăng vọt lên 60.000 đồng/kg nhưng ngay sau đó giảm còn 3.000-4.000 đồng/kg. Năm ngoái, cau tươi chỉ được thu mua ở mức 5.000-7.000 đồng/kg, cao nhất giá 20.000 đồng/kg.

Những ngày vừa qua, giá cau từ 40.000 đồng/kg tăng lên ngưỡng 80.000-90.000 đồng/kg. Tuy nhiên, giá này chỉ neo được trong ít ngày rồi lao dốc.

Hiện, cau tươi có giá khoảng hơn 60.000 đồng/kg. Thế nhưng, các lò sấy thu mua khá dè chừng, thậm chí có nơi dừng thu mua nên giá mặt hàng này lại lao dốc. Nguyên nhân do phía đối tác bên Trung Quốc đã gom đủ nguyên liệu để sản xuất.

keo cauKẹo cau được rao bán la liệt chợ Việt với giá siêu đắt đỏ. Ảnh: NVCC
Đáng chú ý, người Trung Quốc mua cau của Việt Nam với giá rẻ để đem về sản xuất kẹo cau. Sau đó, mặt hàng này lại được các đầu mối nhập về bày bán tại chợ Việt với giá rất đắt đỏ.

Đơn cử, trên các sàn thương mại điện tử, kẹo cau Trung Quốc được rao bán la liệt với giá phổ biến từ 60.000-200.000 đồng/gói, tùy trọng lượng và thương hiệu. Nếu tính theo cân, 1kg kẹo cau có giá khoảng 3-3,3 triệu đồng tuỳ loại.

Theo đó, kẹo cau được giới thiệu là món ăn vặt ưa thích của người dân bên Trung Quốc. Kẹo được làm từ cau, ăn có vị ngọt the gần giống kẹo gừng. Kẹo có công dụng chống viêm họng và giữ ấm cơ thể. Nhưng người bán cũng lưu ý, không nên nuốt bã kẹo sau khi nhai. Với những người lần đầu ăn kẹo cau có thể bị nóng vã mồ hôi, say, chóng mặt, thậm chí tức ngực…

Loại kẹo cau này chỉ được sử dụng nhiều khi trời lạnh. Tuy nhiên, lượng đặt mua hàng trên các trang thương mại điện tử khá nhiều.

Anh Nguyễn Văn Quang, đầu mối bán kẹo cau Trung Quốc, cho biết, kẹo khá kén khách bởi giá đắt đỏ. Nhưng mỗi tháng, lượng kẹo anh xuất bán ra cho khách sỉ và lẻ cũng lên tới cả nghìn gói.

Một gói kẹo cau loại 118gram anh bán giá 385.000 đồng. Tức, 1kg kẹo cau loại này giá khoảng 3,3 triệu đồng. Mức giá rất đắt đỏ so với giá cau tươi tại nước ta, anh chia sẻ.

Cũng theo anh Quang, mỗi năm anh chỉ nhập kẹo cau về bán từ 9 tháng đến tháng 2 Âm lịch năm sau. Thời tiết càng lạnh, kẹo cau bán ra càng đắt hàng vì nhiều người mua ăn để giữ ấm cơ thể. Các

Hiện trường xe ô tô con rơi xuống vực sâu trên đèo Bảo Lộc: Nạn nhân nam ở TP.HCM tử vong

0

Xe ô tô con chưa rõ biển số được người dân phát hiện rơi xuống vực sâu trên đèo Bảo Lộc khiến đôi nam nữ thương vong.

Khoảng 14 giờ 30 phút ngày 21/10, Cơ quan chức năng tiếp nhận tin báo của người dân về việc có một xe ô tô con (loại 5 chỗ ngồi) rơi xuống vực sâu trên đèo Bảo Lộc thuộc địa phận xã Đại Lào, thành phố Bảo Lộc. Ảnh: Người lao động

Nhận được tin báo, lực lượng công an TP Bảo Lộc phối hợp với Trạm CSGT Mađaguôi (Phòng CSGT) và Đội Cảnh sát Phòng cháy chữa cháy – Cứu nạn cứu hộ (PCCC&CNCH) Khu vực 3 Công an tỉnh Lâm Đồng đóng tại TP Bảo Lộc có mặt tại hiện trường điều tiết giao thông và triển khai các biện pháp cứu hộ cứu nạn. Nguồn ảnh: Báo Lao Động

Lực lượng cứu hộ sử dụng xe cẩu chuyên dụng cùng hàng chục cán bộ, chiến sĩ nỗ lực đưa các nạn nhân lên khỏi vực sâu. Nguồn ảnh: Báo Lâm Đồng

Các chiến sĩ cứu hộ dùng xe thang, cáng và dây kéo chuyên dụng tiếp cận hiện trường. Nguồn ảnh: Báo Lâm Đồng

Vụ tai nạn khiến giao thông qua khu vực ùn tắc, gặp nhiều khó khăn. Ảnh: VOV

Nguồn : https://phunumoi.net.vn/hien-truong-xe-o-to-con-roi-xuong-vuc-sau-tren-deo-bao-loc-nan-nhan-nam-o-tphcm-tu-vong-d322356.html

Đi phỏng vấn được hỏi ‘Nếu nhặt được 200.000 đồng nhưng sếp nói mất 500.000 đồng, bạn sẽ làm gì?’, ứng viên tranh trí trả lời ngày, hôm sau được công ty đến tận nhà đón đi làm

0

Nhà tuyển dụng đã phải vỗ tay và tán thưởng cho câu trả lời vô cùng thông minh của nam ứng viên trẻ tuổi này.

Tiểu Hoàng (Trung Quốc) vừa tốt nghiệp một trường ĐH danh tiếng với chuyên ngành yêu thích. Sau khi hoàn thành chương trình học và chính thức bước chân vào thị trường lao động, anh phải chật vật mất 2 tháng để tìm được môi trường làm việc ưng ý.

Trải qua vòng hồ sơ và bài kiểm tra kiến thức chuyên môn, vào cuối tuần trước, anh được mời đến tham gia vòng phỏng vấn trực tiếp với lãnh đạo của công ty. Ngày hôm đó, nam thanh niên dậy từ rất sớm, ăn mặc chỉn chu và có mặt tại địa điểm theo đúng lịch hẹn.

Cuộc phỏng vấn diễn ra trong một phòng họp lớn của công ty. Ngay khi bước vào, Tiểu Hoàng nhận thấy có đến 2 ứng viên nữa cũng tham gia vòng tuyển chọn này. Đúng 9h30 sáng, cuộc phỏng vấn bắt đầu.


Ảnh minh hoạ

Như các cuộc phỏng vấn thông thường, lần lượt ứng viên giới thiệu về bản thân, kế hoạch tương lai và những đóng góp cho công ty trong thời gian tới. Sau quá trình chia sẻ, tìm hiểu và cảm thấy khá hài lòng về cả 3 người, trong khi chỉ được tuyển 1 người, lãnh đạo công ty bất ngờ đưa ra một câu hỏi để thử thách các ứng viên: “Bạn nhặt được 60 NDT (khoảng 200.000 đồng) nhưng sếp nói mất 150 NDT (khoảng 500.000 đồng), bạn sẽ làm gì?”

Sau khi nghe câu hỏi này, Tiểu Hoàng khá bối rối. 2 ứng viên còn lại cũng tỏ ra bất ngờ. Bởi họ chưa hiểu câu hỏi này sẽ giúp ích gì cho công việc tương lai nhưng do đây là vòng phỏng vấn cuối cùng nên mọi người đều cố gắng suy nghĩ để đưa ra câu trả lời tốt nhất.

Sau khoảng 3 phút suy nghĩ, nhà tuyển dụng gọi ứng viên thứ 1 trả lời. Người này đáp: “Nếu tôi nhặt được 60 NDT nhưng sếp lại nói là 150 NDT. Tôi nghĩ rằng sếp đang cố tình gây khó dễ. Tôi sẽ chứng minh mình trong sạch đến cùng”.

Nghe xong câu trả lời này, vị sếp ra tín hiệu cho người thứ 2. Tuy nhiên, người này tỏ ra lúng túng và khẳng định rằng chắc chắn không có trường hợp này xảy ra. Nếu có, anh ta sẽ nhờ hỗ trợ kiểm tra camera gần đó.

Dường như 2 câu trả lời trên chưa đủ sức thuyết phục lãnh đạo công ty. Họ lại tiếp tục ra tín hiệu cho Tiểu Hoàng. Sau khi suy nghĩ vài giây, ứng viên này chậm rãi nói: “Nếu sếp nói mất 150 NDT trong khi tôi chỉ nhặt được 60 NDT. Tôi sẽ không đưa số tiền này cho sếp. Bởi vì chắc chắn đây không không phải số tiền mà sếp đang đánh mất”.

Sau khi nghe câu trả lời, nhà tuyển dụng lập tức vỗ tay và khen Tiểu Hoàng có cách xử lý tình huống vô cùng thông minh. Đồng thời, lãnh đạo công ty thông báo sẽ nhận anh vào làm kể từ ngày hôm sau.

Theo phân tích của nhà tuyển dụng này, đôi khi có một số trường hợp, bạn cần có cách tiếp cận vấn đề và hướng giải quyết mới thay vì mãi đi vào lối mòn. Khi đưa ra những câu hỏi lập dị này điều mà nhà tuyển dụng muốn hướng đến là xem cách phản ứng của bạn với những tình huống không dự tính trước. Bằng cách này, họ hy vọng sẽ thấy được tính cách và con người của bạn.

Ngày nay, tính cạnh tranh của thị trường tuyển dụng ngày càng cao. Các ứng viên không chỉ có kinh nghiệm trong lĩnh vực đang làm việc mà còn sở hữu hàng loạt những điểm nổi nội khác. Vậy nên, bên cạnh các câu hỏi về trình độ học vấn, kinh nghiệm hay mức lương mong muốn, không ít nhà tuyển dụng đưa ra những câu hỏi để kiểm tra khả năng ăn nói hay trí thông minh cảm xúc của ứng viên.

Thông thường những câu hỏi này sẽ không có đáp án cụ thể. Bởi mỗi người sẽ có cách suy nghĩ và lập luận khác nhau để bảo vệ quan điểm của mình. Song dù đối mặt với những câu hỏi thế nào, bạn nên trả lời một cách chân thành. Nếu bạn cố tình tạo ấn tượng với nhà tuyển dụng bằng câu trả lời sáo rỗng. Họ sẽ dễ dàng nhận ra và không đánh giá cao khả năng của bạn.

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/ban-nhat-duoc-200-000-dong-nhung-sep-noi-mat-500-000-dong-ban-se-lam-gi-nam-ung-vien-co-cau-tra-loi-eq-cao-duoc-nhan-vao-lam-luon-a473262.html

Gia đình hy hữu tại Huế: Anh em ruột chung một vợ, chưa bao giờ xảy ra cãi vã

0

“Giờ ở cái tuổi gần đất xa trời, tôi mới biết rằng nếu không có tình cảm anh em yêu thương, đùm bọc lẫn nhau thì đại gia đình này tan nát từ lâu”, anh em ruột chung một vợ cho hay.

Ở xã Hồng Kim (A Lưới, Thừa Thiên – Huế) có một gia đình rất hi hữu: anh em ruột chung một người vợ nhưng sống chan hòa, hạnh phúc. Đó là ông Hồ Văn Tuol (SN 1943) và em trai Hồ Văn Tua (SN 1947).

Hiện gia đình ông Tuol trên rừng, cùng chăn nuôi bò gà. Một người con dâu của ông Tuol cho biết trên kênh YouTube Cuộc sống miền Trung, bố mẹ chồng chị sinh được 10 người con: 5 trai – 5 gái, có hơn 2 chục cháu nội ngoại.

Tôi về làm dâu đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy bố mẹ to tiếng hoặc cãi vã. Bố mẹ sống hạnh phúc, luôn bảo phải làm gương cho con cháu noi theo. Chúng tôi gọi bố Tuol là bố lớn và bố Tua là bố nhỏ bởi tất cả đều là máu mủ ruột thịt của hai bố”, người con dâu cho biết.

Căn nhà của ông Tuol

Thuở con gái, bà Căn Y – vợ của ông Tuol và ông Tua xinh đẹp nhất vùng, được trai ở các bản bên thầm thương trộm nhớ nhưng chẳng yêu ai. Khi cuộc chiến chống Mỹ lên đỉnh điểm, bà tham gia lực lượng du kích địa phương, vận chuyển lương thực tiếp tế cho bộ đội.

Tháng ngày băng rừng vượt suối làm nhiệm vụ, bà Căn Y đã gặp, yêu thương và nên duyên với bộ đội tên Tuol. Nhưng cả hai chưa kịp cảm nhận hết niềm hạnh phúc của vợ chồng son thì ông phải ra chiến trường. Bà ở nhà mòn mỏi đợi chờ ngày chồng quay về.

Thời điểm đó, ông Tua là giáo viên công tác tại địa phương, ở cùng nhà với chị dâu Căn Y. Ông luôn cảm mến nhan sắc cũng như tính cách dịu dàng của chị dâu. Vì thế ông dù đẹp trai, tài năng, được bao cô gái Pa Cô để ý mà quyết phớt lờ.

Tôi nghe bố mẹ kể rằng, thuở đó bố lớn đi bộ đội vài năm bặt vô âm tín, không một tin tức gì cả. Mẹ có gửi thư nhưng không thấy sự phản hồi. Do vậy ai trong nhà cũng nghĩ bố lớn đã hi sinh ở chiến trường”, người con dâu của ông Tuol nói.

Ông Tua cho hay, sau khi nghĩ anh trai đã qua đời nên ông cùng chị dâu đã nảy sinh tình cảm. Vài năm sau, ông Tuol từ chiến trường trở về biết chuyện không hề giận dữ hay ghen tuông. Ngược lại ông đã vun đắp cho tình yêu của em trai

Anh đã dẫn tôi đến nhà vợ xin gia đình cho tôi ăn nắm xôi để chính thức trở thành vợ của Căn Y. Ngờ đâu bố mẹ vợ đồng ý cho tôi ăn nắm xôi, công nhận tôi là con rể thứ 2 của họ”, ông Tua nhớ lại.

Ông Tuol (áo vàng) và anh Tua (áo xanh) bên cạnh bà Căn Y

Theo lời ông Tuol, chuyện tình “tay ba” này thực tế không hề đơn giản như bây giờ kể lại. Bởi chuyện của họ đã làm xôn xao cả vùng, chẳng ai đồng ý vì đây là việc làm vi phạm luân thường đạo lý.

Khi Căn Y sinh con đầu lòng, già làng đã họp bản để bàn về chuyện của chúng tôi. Nhiều người cho rằng từ lâu người Pa Cô vẫn chấp nhận một người đàn ông lấy hai vợ hoặc một người đàn bà lấy hai chồng nhưng không có chuyện lấy hai anh em ruột khi cả hai đang còn sống”, ông Tuol nói.

Khi đó, một số người lên tiếng bênh vực anh em ông Tuol. Họ nói rằng ông Tua đã trót yêu bà Căn Y, không thể ngăn cách nhưng phải chịu hình phạt thích đáng. Và hình phạt đưa ra là ông Tua nộp một con lợn, một con dê để cúng Giàng và thần linh để thần linh không bắt tội, để dân làng được ăn những con vật ấy.

Không lâu sau đất nước thống nhất, ông Tuol trở về quê bươn chải mưu sinh với nương rẫy. Ông Tua tiếp tục sự nghiệp làm thầy giáo. Còn bà Căn Y tiếp tục sinh ra 9 người con, lớn lên bình thường và khoẻ mạnh.

Trở thành vợ chung của hai ông ấy, chưa bao giờ tôi thấy giữa hai người xảy ra xích mích hay cãi vã. Họ lúc nào cũng cư xử đúng mực, em nghe lời anh, anh thương yêu em”, bà Căn Y chia sẻ.

Chính điều đó đã khiến người dân trong bản cảm thấy ngỡ ngàng. Họ không thể tin rằng hai người đàn ông chung một vợ có thể “bảo ban” nhau hoà thuận đến thế.

Giờ ở cái tuổi gần đất xa trời, tôi mới biết rằng nếu không có tình cảm anh em yêu thương, đùm bọc lẫn nhau thì đại gia đình này tan nát từ lâu. Hơn nữa vợ tôi cũng tinh tế, luôn yêu thương chúng tôi công bằng, không thiên vị ai cả. Vì thế chúng tôi mới sống hạnh phúc đến tận bây giờ”, ông Tuol nói.

Lãnh đạo xã Hồng Kim cho biết trên Lao Động, chuyện hai anh em ông Tuol lấy chung một vợ ở địa phương ai cũng biết, là trường hợp đầu tiên và duy nhất của huyện A Lưới. Hơn cả đây là câu chuyện mang tính lịch sử, mọi người nên kể để biết và rút ra bài học chứ không nên phán xét đúng sai.

Nguồn : https://www.saostar.vn/2405290046006598