Home Blog Page 200

Bão Trami ngày càng mạnh, số người tử vong đã vượt quá Yagi: Hơn 2 triệu người bị ảnh hưởng, gió giật tới 160km/h

0

Philippines đang vật lộn trong biển nước và nhiều người dân mắc kẹt trên mái nhà vì nước dâng quá cao.

Bão nhiệt đới Kristine (tên quốc tế là Trami), cơn bão nhiệt đới thứ 11 của Philippines trong năm 2024, đang càn quét và ảnh hưởng đến gần như toàn bộ Luzon và Visayas, cũng như một số khu vực của Mindanao.

Kristine đổ bộ vào Isabela vào sáng sớm ngày 24 tháng 10. Cục Quản lý Thiên văn, Địa vật lý và Khí quyển Philippines (PAGASA) cho biết cơn bão nhiệt đới dữ dội này sau đó sẽ đi qua Bắc Luzon trước khi hình thành trên vùng biển phía tây Khu vực Ilocos.

Trami đổ bộ 2 ngày, 23 người đã thiệt mạng tại Philippines

Lũ lụt và lở đất lan rộng đã khiến ít nhất 23 người thiệt mạng, cuốn trôi nhiều xe hơi và buộc chính quyền phải huy động xuồng máy để giải cứu dân làng bị mắc kẹt, với một số người ở trên mái nhà. Con số thiệt hại về người này đã vượt quá ảnh hưởng của bão Enteng (tên quốc tế là bão Yagi) cũng rất dữ dội vào đầu tháng 9, khiến ít nhất 20 người tử vong.

Chính phủ Philippines đã đóng cửa trường học và văn phòng – ngoại trừ những nơi cần thiết khẩn cấp để ứng phó thảm họa – trong ngày thứ hai trên toàn bộ đảo chính Luzon để bảo vệ hàng triệu người.

Cơn bão đang thổi qua thị trấn Aguinaldo ở tỉnh miền núi Ifugao vào sáng sớm nay với sức gió liên tục lên đến 95 km/giờ và gió giật lên đến 160 km/giờ. Theo các nhà dự báo thời tiết, cơn bão đang thổi về phía tây và dự kiến sẽ tiến vào Biển Đông vào cuối ngày thứ Năm.

Ảnh vệ tinh mắt bão Trami vào ngày 24/10 (Ảnh: PAGASA)

23 người đã thiệt mạng chủ yếu là do đuối nước tại khu vực Bicol và tỉnh Quezon gần đó, nơi chịu ảnh hưởng nặng nề nhất. Số người chết dự kiến sẽ tăng lên khi các thị trấn và làng mạc bị cô lập do lũ lụt và các con đường bị chặn bởi lở đất và cây đổ vẫn chưa kịp gửi báo cáo, cảnh sát và các quan chức tỉnh cho biết.

Trong số trường hợp tử vong bao gồm 7 cư dân ở thành phố Naga, nơi bị lũ quét nhấn chìm khi bão Trami tiến gần vào thứ Ba, đổ lượng mưa tương đương hơn hai tháng chỉ trong 24 giờ khi thủy triều lên.

Nhiều khu vực ở Philippines đã biến thành sông

Trong khi hàng ngàn dân làng bị mắc kẹt trong nước lũ đã được lực lượng cứu hộ giải cứu, nhiều người khác vẫn đang mắc kẹt tại khu vực Bicol, bao gồm một số người trên mái nhà. Khoảng 1.500 cảnh sát đã được triển khai để làm công tác giảm nhẹ thiên tai.

“Chúng tôi không thể giải cứu tất cả cùng một lúc vì có quá nhiều người và chúng tôi cần thêm xuồng máy. Chúng tôi đang tìm cách cung cấp thức ăn và nước cho những người bị mắc kẹt nhưng không thể sơ tán ngay lập tức” , cảnh sát cho biết.

Lũ quét cũng đã cuốn trôi và nhấn chìm nhiều ô tô ở một số khu vực của thành phố Naga trong khi dòng bùn từ Mayon, một trong 24 ngọn núi lửa đang hoạt động của Philippines ở tỉnh Albay gần đó, đã nhấn chìm một số phương tiện.

Các quan chức cho biết thời tiết giông bão vẫn tiếp diễn ở khu vực này, cản trở nỗ lực cứu trợ.

Cơ quan giảm nhẹ thiên tai của chính phủ cho biết hơn 2 triệu người bị ảnh hưởng bởi cơn bão, bao gồm 75.400 dân làng phải rời bỏ nhà cửa và đang trú ẩn ở nơi an toàn hơn.

Khoảng 20 cơn bão và bão nhiệt đới tấn công Philippines mỗi năm. Năm 2013, bão Haiyan, một trong những cơn bão nhiệt đới mạnh nhất được ghi nhận trên thế giới, đã khiến hơn 7.300 người chết hoặc mất tích và san phẳng toàn bộ các ngôi làng.

https://thanhnienviet.vn/bao-trami-ngay-cang-manh-so-nguoi-tu-vong-da-vuot-qua-yagi-hon-2-trieu-nguoi-bi-anh-huong-gio-giat-toi-160km-h-209241024112746487.htm

Đêm tân hôm, tôi s::ay k::hướt đến nỗi không biết gì. Khi được chồng bế vào phòng cùng ly rượu trên tay tôi vẫn kịp thấy 5 g::ã đàn ông phía sau trước khi n::gất đi. Khung cảnh buổi sáng hôm sau khi tôi mở mắt ra khiến tôi r::ùng mình vì…

0

Tỉnh dậy, Ly thấy toàn thân đau ê ẩm, chiếc váy ngủ trên người không còn, nó bị xé rách và nằm gọn ở góc phòng. Ly bắt đầu thấy hoảng sợ.

Ly nhận lời làm người yêu của Khanh mà người mừng thì ít, kẻ lo thì nhiều. Ly là cô gái khá ngây thơ, trong sáng, theo cách đánh giá của mọi người xung quanh. Trong khi Khanh, đã từng có một thiên tình sử dài tới mức có thể viết thành chuyện trước khi yêu Ly nên người ta lo lắng Ly sẽ trở thành một trang tiếp theo của cuốn thiên tình sử ấy. Thật ra chuyện Khanh từng có rất nhiều người yêu trước đó, Ly cũng biết rõ nhưng Ly đã thẳng thừng tuyên bố rằng ly không quan tâm đến quá khứ của Khanh. Ly chỉ quan tâm xem hiện tại Khanh có đối xử với Ly tốt không mà thôi.

Đúng, Khanh chiều Ly còn hơn chiều vong ấy. Ly muốn có thứ gì là được thứ ấy. Chậm một chút thôi là ly sẽ giận dỗi ngay được. Khanh vừa đẹp trai, vừa có điều kiện, lại yêu chiều Ly như thế, người khác không ghen tỵ mới là lạ. Không chỉ có thể, yêu Ly, Khanh đứng đắn lắm. Không bao giờ đi quá một cái ôm hay những nụ hôn ngọt ngào. Khanh nói với Ly:

– Anh thực sự mong mỏi em sẽ trở thành vợ của anh. Anh không muốn yêu em theo cách mà anh đã từng yêu những cô gái trước. Nên anh muốn dành trọn điều này đến đêm tân hôn để mọi thứ vẹn tròn nhất.

Tình yêu, Hạnh phúc, Đêm tân hôn, tâm sự

Ly nhận lời làm người yêu của Khanh mà người mừng thì ít, kẻ lo thì nhiều.
(Ảnh minh họa)

Nghe được những lời ấy của Khanh, Ly đã yêu lại càng thêm yêu, tin lại càng thêm tin. Ly tự nghĩ một người con gái xinh đẹp chẳng thua gì hot girl như mình, lại còn ngoan ngoãn, và đặc biệt nhất là con trong trắng thì hoàn toàn xứng đáng được tận hưởng những điều tốt đẹp nhất rồi. Ly đã tự huyễn hoặc mình như thế cho đến ngày hôn lễ được tổ chức.

Xúng xính trong chiếc váy cô dâu sang trọng, Ly vui sướng cùng Khanh tiến vào lễ đường trong sự tung hô của mọi người. Ly còn cố tình ngẩng cao đầu hơn bình thường để những cô gái kia đang điên lên vì ghen tỵ kia với Ly thấy được niềm kiêu hãnh kia của Ly. Đêm tân hôn, cái đêm nhiều hồi hộp, háo hức, mong chờ nhất rồi cũng đến. Ly chọn cho mình một chiếc váy ngủ ren đỏ quyến rũ để phù hợp với căn phòng tân hôn tràn ngập cánh hồng đỏ và hương hoa thơm ngát mà Khanh chuẩn bị cho Ly. Tâm ý của Khanh khiến Ly cảm động và hạnh phúc vô cùng.

Bước ra khỏi nhà tắm, Ly đã thấy Hoàng đợi sẵn với hai ly rượu vang đỏ trên tay:

– Nào, lại đây cùng anh nâng ly thêm một lần nữa chúc mừng cho hạnh phúc của đôi mình nào em.

 

Tình yêu, Hạnh phúc, Đêm tân hôn, tâm sự

Vò nát nó trong tay, cảnh tượng hôm qua không phải là giả. (Ảnh minh họa)

Ly hơi ngập ngừng vì Ly không biết uống rượu. Nhưng Khanh đã nói nó chỉ là vang nhẹ và uống để lấy may nên Ly nghe lời. Uống xong, Ly bỗng thấy đầu óc choáng váng. Loạng choạng, Ly nhanh chóng được Khanh đỡ. Khanh nở nụ cười rất bí hiểm nhìn Ly khiến Ly thấy khó hiểu. Hai mắt Ly cứ muốn díp vào nhau, không tài nào mở ra nổi. Thần trí mông lung, không rõ ràng. Và trước khi ngất lịm đi, Ly vẫn kịp nhìn thấy 5 gã đàn ông đó mở cửa bước vào phòng tân hôn của mình…

 

Có lẽ tác dụng của thuốc trong ly rượu chưa đủ mạnh nên tới quá nửa đêm thì Ly tỉnh dậy, cảnh tượng trước mắt khiến Ly sốc thật sự. Thay vì nằm bên cạnh Ly, Khanh lại đang ngồi khoanh chân dưới chiếu với 5 gã đàn ông lạ mặt để đánh bài. Xung quanh họ là tiền, vàng vứt la liệt. Thấy Ly, Khanh nhanh chóng giải thích:

– Em đừng hiểu lầm. Anh chỉ muốn có thêm ít tiền để chúng mình đi trăng mật thôi. Anh nghe đồn lấy vợ vừa đẹp vừa ngoan sẽ đỏ lắm. Mà anh cũng coi bói rồi, số em rất hợp với số anh, nó sẽ giúp anh tiền vào như nước. Đây em xem, anh đánh thuốc mê cho em ngủ có vài tiếng thôi mà đã thắng được tưng đây rồi này.

Chỉ tay vào đống tiền vàng, Khanh hí hửng. Còn Ly, Ly như ngất xỉu thêm một lần nữa. Ly không ngờ người chồng mà mình hết lòng tin tưởng lại là một kẻ ham mê bài bạc đến như thế. Theo như lời Khanh nói thì cuộc hôn nhân này cũng chỉ là để phục vụ cho cái ham mê kia của Khanh thôi phải không? Vậy thì tình yêu kia còn có ý nghĩa gì nữa. Ly hôn, chắc là chuyện gần nhất mà Ly nghĩ đến lúc này.

Thương cô bạn thân ly h/ô/n chồng lại thất nghiệp, tôi rủ về làm giúp việc cho nhà mình. Bố chồng tôi lúc đầu khóc chịu, 2 tháng sau đã tươi tỉnh lạ thường

0

Tôi không biết là do suy nghĩ của mình cổ hủ hay bạn thân có vấn đề. Nhưng đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn rất sốc.

Nói ra có thể nhiều người sẽ nghĩ tôi ích kỷ. Nhưng tôi đã cố gắng để thông cảm mà vẫn không thể nào gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực mọi người ạ.

Mẹ chồng tôi mất cách đây hơn 10 năm. Kể từ đó, vợ chồng tôi đón bố chồng về sống cùng. Bởi ông đã có tuổi, sống cô quạnh một mình rất tội nghiệp. Ngày ấy bố chồng tôi còn khỏe, việc trong nhà ông đều làm hết. Tôi tiếng là con dâu nhưng lại rất nhàn hạ. Vì tối đi làm về đã có cơm ngon canh ngọt, con cái cũng một tay bố chồng chăm sóc.

Thời gian gần đây, sức khỏe của bố chồng tôi bắt đầu kém hơn. Tôi thương ông, thu nhập gia đình cũng khá ổn định nên đề nghị thuê người giúp việc. Người già mà, thường hay tiếc tiền nên nhất quyết không đồng ý. Tôi phải làm công tác tư tưởng mãi, bố chồng mới chịu để tôi tìm người giúp việc.

Lúc đầu, tôi thuê một cô đã có tuổi. Vì làm công ăn lương, lại chẳng phải việc nhà mình nên cô ấy không hề chú tâm đến công việc. Nhà cửa chẳng mấy khi chủ động dọn dẹp, đã vậy có nhiều bữa, cô ấy còn nấu cơm dở sống dở chín. Thấy không ổn, tôi đành phải cho cô ấy nghỉ việc để tìm người thay thế.

Thuê chị gái làm giúp việc cho nhà mình, tôi thấy bố chồng tươi tỉnh lạ thường, biết uẩn khúc phía sau mà phẫn nộ - Ảnh 1.

Biết rằng cô ấy độc thân thì có quyền lựa chọn. Nhưng tại sao đó lại là bố chồng tôi cơ chứ. (Ảnh minh họa)


Đúng thời điểm ấy thì cô bạn thân của tôi ly hôn chồng, lại thất nghiệp. Thấy hoàn cảnh, tôi bèn nói khéo với chồng để cô ấy về nhà mình sống một thời gian, xem như thuê cô ấy là người giúp việc trong nhà luôn. Sau khi nghe chuyện, chồng tôi cũng tạo điều kiện cho bạn của vợ đến ở. Còn bố chồng lúc đầu rất khó khăn nhưng về sau có lẽ nghĩ là người quen của con dâu nên ông cảm thấy không thoải mái. Thành ra khi bạn đến sống, tôi đã dặn phải đặc biệt quan tâm đến bố chồng tôi.

Dạo gần đây, tôi thấy bố chồng vui vẻ, suốt ngày chải chuốt ăn diện. Tôi hỏi bố chồng thì ông lúng túng xấu hổ bảo tôi khi không lại hỏi chuyện này. Tò mò nên tôi để ý chuyện của ông hơn.

Và rồi tôi cũng bắt gặp cảnh bố chồng nói chuyện với bạn thân của tôi một cách rất thân mật. Hai người còn gọi nhau là anh – em. Quá choáng váng, tôi vội hỏi bạn thì cô ấy thú nhận đã có tình cảm với bố chồng tôi. Cả hai đều “bật đèn xanh” và chuẩn bị công khai với mọi người.

Tôi sốc quá, biết rằng độc thân thì có quyền lựa chọn. Nhưng tại sao đó lại là bố chồng tôi cơ chứ? Đã vậy bố chồng tôi cũng thật đáng trách khi có tình cảm với người bằng tuổi con mình. Tôi chưa sẵn sàng để đón nhận bạn mình với vai trò mới. Bây giờ chồng tôi chưa biết chuyện, có điều tôi đã khuyên nhủ bạn nhưng không ăn thua. Theo mọi người tôi phải làm sao đây?

Phó GĐ qua đời nhưng cả công ty làm thinh, tôi bỏ phong bì 10 triệu đến đám tang anh, không ngờ 2 tháng sau được thăng chức khiến cả công ty bàn tán

0

Tôi vẫn thường nghĩ, trên đời này có rất nhiều việc người đang làm, trời đang nhìn, có nhân quả báo ứng, tất cả đều do mình mà ra.

Trong chi nhánh con của tập đoàn nơi tôi đang làm việc, sếp Lâm ngồi ở ghế phó giám đốc suốt 15 năm, mãi đến lúc nghỉ hưu cũng không bỏ bớt được chữ “phó” trên bảng tên mình. Cũng may sếp Lâm nghĩ thoáng, không lên chức được thì thôi, cũng chẳng đi trách móc người khác làm gì, con người ông ấy làm việc rất tỉnh táo, đối xử với đồng nghiệp cũng rất chu đáo ân cần, thường xuyên giúp đỡ cấp dưới trong công việc, được mọi người trong công ty tin tưởng và kính trọng.

Chỉ là phó giám đốc nên có rất nhiều chuyện sếp Lâm không có quyền quyết định. Cấp dưới nhờ vả ông một số thứ, mặc cho sếp Lâm dùng hết sức mình, nhưng do không đủ quyền quyết định nên chuyện chẳng đi đến đâu. Người thông minh đều hiểu rõ, công ty này chỉ là chi nhánh nhỏ, tài nguyên có hạn, chuyện tốt chuyện hay gì đều nằm trong tay giám đốc, làm gì có chuyện sang tay cho sếp Lâm chứ?

Có vài người đồng nghiệp biết sếp Lâm tốt bụng, cũng đã cố gắng hết sức giúp đỡ họ nên dù không có kết quả gì, họ cũng vẫn cảm ơn ông; nhưng cũng có kẻ vô ơn, lúc nhờ vả thì ân cần, đến lúc thấy không được việc thì lại quay sang oán trách sếp Lâm. Sếp Lâm cũng biết tỏng nhưng cũng chỉ cười cho qua chuyện chứ không buồn để ý.

Trước khi về hưu, sếp Lâm nắm giữ thật chắc vị trí mình đang làm, ông cho rằng chỉ cần làm cho thật nghiêm chỉnh nhiệm vụ cuối cùng này, xử lý xong thủ tục nghỉ hưu là sẽ lặng lẽ rời công ty quay về nhà, không làm kinh động đến bất cứ ai. Dù sao thì thương trường như chiến trường, rất nhanh sẽ bị người ta quên lãng.

Sếp Lâm nghỉ hưu xong thì về quê dưỡng già, bầu bạn bên cạnh mẹ mình, không quay trở lại công ty thêm một lần nào nữa. Chớp mắt một cái đã 5, 6 năm trôi qua, đồng nghiệp trong công ty gần như quên mất sếp Lâm rồi, mãi cho đến khi nhận được tin sếp Lâm qua đời, nhiều người còn phải nghĩ lại xem trông sếp Lâm như thế nào.

Trong 5, 6 năm sếp Lâm về hưu, công ty tôi đã 3 lần thay người vào ghế giám đốc, đều là người ở trên tập đoàn điều xuống hoặc là trao đổi từ bên chi nhánh khác sang, không ai có quen biết gì với sếp Lâm cả. Vì thế, ban lãnh đạo chỉ phát một cáo phó đơn giản trong nhóm chat của công ty, nhưng cũng chẳng ai buồn để ý. Thói đời lạnh lẽo, mọi người đành thở dài cho qua chuyện. Theo lý mà nói, công ty nên cử người đến viếng đám tang của sếp Lâm, thế nhưng tang lễ lại cử hành ở quê nhà cách công ty cả trăm cây số, đi cũng chẳng được lợi lộc gì, thế nên chẳng ai chịu đi.

Sếp cũ qua đời, cả cơ quan chỉ mình tôi đến viếng, ngẫm thấy lòng người lạnh lẽo bạc bẽo, nhưng nửa năm sau, tôi bỗng dưng được thăng chức nhờ ơn người đã mất- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Thấy vậy, tôi hẹn vài người đồng nghiệp cùng đi viếng, nhưng chẳng có ai hưởng ứng, viện đủ mọi lý do để thoái thác. Trong phút chốc, tôi chợt cảm nhận được tình người ấm lạnh, thói đời bạc bẽo, trong lòng tôi cũng lạnh đi.

Thực ra, mấy người chúng tôi là do sếp Lâm dạy bảo hướng dẫn. Mấy người đồng nghiệp của tôi phải nói là nhờ có sếp Lâm mới được đổi vận, còn tôi thì ngược lại, tôi nhận được ít sự giúp đỡ từ sếp Lâm nhất. Vậy mà bây giờ, lại chỉ có mình tôi muốn đến tiễn sếp Lâm đi chặng đường cuối cùng.

Tuy tôi với sếp Lâm không có ơn huệ gì quá lớn lao, thế nhưng trong quá trình làm việc, sếp Lâm giúp đỡ, chỉ bảo tôi không ít. Có một lần, công ty cử người đi tham gia một khóa đào tạo khá quan trọng, danh sách bộ phận nhân sự đưa lên lại không có tên tôi. Tôi hụt hẫng vô cùng, sếp Lâm thấy vậy liền đi tìm trưởng phòng nhân sự, thêm tên tôi vào trong danh sách. Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng, tôi mặc kệ đám đồng nghiệp vô tình, tự mình đi xe mấy trăm cây số đến nhà sếp Lâm viếng đám tang.

Người nhà sếp Lâm chuẩn bị mai táng cho sếp ở quê nhà, do ở đây cách thành phố khá xa, thế nên người đến viếng rất ít, công ty chỉ có mình tôi đến. Con trai sếp Lâm tên là Học, làm việc ở ngoại tỉnh, thế nên không hề quen biết tôi. Tôi giới thiệu xong, con trai sếp có chút kinh ngạc, nắm chặt lấy tay tôi, hết lời cảm ơn tôi có tình có nghĩa, hẳn là sếp Lâm ở dưới suối vàng thấy vậy cũng sẽ rất vui.

Lúc tôi đi còn gửi tiền phúng viếng cho vợ sếp Lâm cầm, con trai ông ấy từ chối mãi cũng chỉ đành gật đầu ra hiệu cho mẹ nhận lấy, còn gói cho tôi cả nửa xe đồ đặc sản các loại, tôi vừa liếc mắt một cái là biết chỗ đó giá trị gấp mấy lần phong bì phúng viếng của tôi, quả đúng là một gia đình có lễ nghĩa gia giáo, biết cách đối nhân xử thế. Trên đường quay về, trái tim tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm, giống như đã báo được một mối ân tình lớn vậy.

Chớp mắt một cái đã nửa năm trôi qua, tôi cũng không còn liên lạc gì với người nhà sếp Lâm. Không lâu sau đó, công ty tôi bỗng nhiên bàn tán về con trai của sếp Lâm, lúc đó tôi mới biết con trai ông ấy chuyển đi chuyển lại, từ ngoại tỉnh trao đổi công tác về làm lãnh đạo ở tổng bộ, nghe nói tháng sau sẽ đến công ty tôi điều tra nghiên cứu. Từ chuyện này có thể thấy cả gia đình sếp Lâm đều rất khiêm tốn. Sếp Học hóa ra cũng là giám đốc một công ty con của tổng bộ. Thế mà hai cha con không hề rêu rao mối quan hệ, cũng không thông báo cho bất kỳ ai trong công ty biết.

Sếp Học trong ấn tượng của tôi cũng là người trầm ổn không khoe mẽ. Sếp Học hạ cố đến chi nhánh nhỏ như công ty tôi, ban lãnh đạo ai nấy đều rất vinh hạnh và hồi hộp, nghe nói sếp Học làm việc rất chắc chắn, không có một kẽ hở nào, cả công ty bận rộn chuẩn bị trước công việc mất hai tuần.

Sau khi kết thúc công tác nghiên cứu, sếp Học tổ chức cuộc họp với ban lãnh đạo công ty, tôi làm thư ký phụ trách ghi biên bản cuộc họp. Đang ghi chép thì đột nhiên sếp Học bảo tôi đến xe của sếp lấy cho sếp cuốn sổ. Tôi ngơ ra, cả các sếp của tôi cũng ngơ ra không hiểu chuyện gì. Tôi vội chạy xuống hỏi tài xế xe của sếp Học xem cuốn sổ sếp để đâu, tài xế cũng ngơ ngác rồi đưa tôi một cuốn sổ trắng tinh, tôi lại lo lắng cầm sổ chạy lên đưa cho sếp Học.

Sếp Học rời đi được ba hôm, chi nhánh tôi đề bạt lãnh đạo mới. Tôi cũng chẳng có hy vọng gì vào lần này, ấy vậy nhưng niềm vui lại bất ngờ đến, tôi được thăng chức! Sếp ở công ty hỏi tôi với sếp Học có quan hệ gì không, tôi chợt ngộ ra tất cả mọi chuyện, thế nhưng tôi chỉ cười mà không nói gì, cũng không để lại bất cứ điểm yếu nào hết.

Sếp Học quả là cao tay, làm người thì có tình có nghĩa, làm việc thì không chút sơ hở. Tôi vẫn thường nghĩ, trên đời này có rất nhiều việc người đang làm, trời đang nhìn, có nhân quả báo ứng, tất cả đều do mình mà ra. Làm gì cũng thế, có những lúc không thể cứ nhìn chằm chằm vào lợi ích được. Có câu “Có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh”, có những thứ chỉ có thể may mắn gặp chứ không cầu được. Cho nên, làm được việc tốt gì thì hãy làm, đừng quan tâm lợi lộc quá mức.

Vừa nhận 35 tỷ đồng đền bù đất, chàng trai 28 tuổi lập tức ly dị vợ, xin nghỉ việc nhưng 7 năm sau lại ước 1 câu ai nghe cũng nực cười

0

Người đàn ông này cho rằng “số phận đã trêu đùa” khi cho anh giàu có nhanh chóng chỉ sau 1 đêm nhưng lại nhanh chóng mất hết tiền.

Năm 2011, kỹ sư IT Lý Húc, 28 tuổi nhận được cuộc điện thoại thông báo nhà anh nằm trong một dự án sắp triển khai, vậy nên anh sẽ nhận được 10 triệu NDT (35 tỷ đồng) tiền đền bù đất cùng nhà tái định cư ở Bắc Kinh (Trung Quốc).Lý Húc không ngờ anh có thể giàu có sau một đêm, nhất là khi bố mẹ anh đều đang cần chữa trị bệnh hiểm nghèo còn anh chỉ là một nhân viên làm công ăn lương bình thường. Kinh tế eo hẹp cũng là lý do vợ chồng Lý Húc thường xuyên mâu thuẫn vì những chuyện vụn vặt trong cuộc sống. Cuộc sống gia đình không hạnh phúc, thêm vào đó Lý Húc cũng luôn cảm thấy chán nản với công việc của bản thân khi không được trọng dụng, bị giao làm nhiều việc vặt trong công ty.

 

Chân dung Lý Húc.

Ban đầu Lý Húc tưởng bản thân bị lừa đảo, nhưng sau khi xác nhận các thông tin liên quan đến dự án và người liên lạc, anh ngay lập tức nộp đơn xin nghỉ việc. “7 năm rồi, từ nay tôi không phải nghe lời các anh nữa”, Lý Húc nói trước khi rời khỏi công ty.

Lý Húc giấu vợ việc nhận tiền đền bù đất, vừa về nhà họ lại tiếp tục xảy ra cãi vã. Lúc này chàng trai 28 tuổi lớn tiếng nói: “Tôi muốn ly hôn, tôi không sống được với cô nữa”. Người vợ tức giận đồng ý ngay, nhanh chóng dọn đồ rời khỏi nhà. Căn nhà là của bố mẹ Lý Húc, đứng tên anh từ trước khi kết hôn nên dù ly dị, vợ hoàn toàn không nhận được bất cứ khoản tiền nào.

Ảnh minh hoạ.

Sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn, Lý Húc cảm thấy tự do và nóng lòng tận hưởng niềm hạnh phúc khi có nhiều tiền – điều mà anh chưa bao giờ có từ nhỏ đến lớn. Cuối cùng anh cũng có thể sống theo ý mình, không phải làm việc vất vả để nhận lương hàng tháng, không còn căng thẳng khi đối diện với vợ mỗi ngày, có thể mua mọi thứ bản thân mong muốn.Người đàn ông này bắt đầu cuộc sống xa hoa, tối nào cũng đi chơi với hội bạn, ăn uống tiêu xài hoang phí, thậm chí còn định thay toàn bộ răng bằng vàng. Lý Húc không còn nhìn vào giá mỗi khi mua đồ nữa, hào phóng boa cho nhân viên phục vụ cả đống tiền. Mọi người xung quanh đều gọi Lý Húc là “anh Lý” khiến anh cảm thấy thỏa mãn khi được kính trọng.Mặc lời khuyên ngăn của bố, Lý Húc bắt đầu lao vào cuộc vui tại các sòng bạc. Càng đánh càng thua, chỉ trong vòng nửa năm, người đàn ông này đã gánh khoản nợ khổng lồ, phải vay nặng lãi để tiếp tục con đường “đỏ đen”. Lần này may mắn đã không còn đứng về phía Lý Húc, người đàn ông này còn phải bán nhà để trả nợ.

Nhìn tài khoản không còn nhiều tiền, Lý Húc cảm thấy khủng hoảng. Anh không thể tưởng tượng sẽ sống sung sướng như trước thế nào khi không có tiền. Lý Húc bắt đầu tìm kiếm cơ hội đầu tư, mở cửa hàng quần áo, công ty dịch vụ cưới hỏi. Không có kinh nghiệm và cũng không đặt tâm huyết vào việc kinh doanh nên Lý Húc liên tiếp thất bại.

Người đàn ông từng may mắn giàu có chỉ sau một đêm, nhận số tiền mà cả đời người khác có thể không kiếm ra nổi nhưng chỉ trong vòng 7 năm đã mất hết tất cả. Từ đỉnh cao cuộc đời rơi xuống vực thẳm, bạn bè từng vui vẻ cười nói mỗi tối nay cũng không còn “kề vai”, không giúp đỡ Lý Húc khi khó khăn.

“Anh Lý” chỉ là còn chuyện quá khứ, giờ đây Lý Húc chỉ còn kinh doanh một cửa hàng quần áo nhỏ. Làm ăn không tốt nên cũng chỉ đủ chi phí sinh hoạt, thậm chí còn nghèo hơn trước khi nhận tiền. Người quen cũ gặp lại cũng không ai nhận ra phú ông giàu có chỉ sau một đêm năm nào.

Khi được một phóng viên phỏng vấn, Lý Húc cho biết anh cảm thấy vô cùng hối hận khi xin nghỉ việc, ly hôn vợ và chi tiêu hoang phí số tiền khổng lồ. Nhớ lại cảm xúc vui mừng 7 năm trước ngày nhận tiền đền bù đất, Lý Húc lại ước giá như bản thân không giàu có quá nhanh. “Số phận thật biết cách trêu đùa tôi”, Lý Húc ngậm ngùi nói.

Bán đất vay thêm ngân hàng cho chồng đi XKLĐ Nhật Bản để cóp thêm ít vốn, nào ngờ chỉ nửa năm sau, tôi đau khổ nhận ngay cái kết đắng: Đã ôm nợ khổng lồ lại trắng tay m/ấ/t chồng

0

Tôi thức trắng đêm và khóc, nghĩ thương cho số phận của chính mình, thương cho hai con còn quá nhỏ. Tôi trách mình quá ngu dại tin tưởng chồng, đứng tên vay mượn mấy trăm triệu để giờ nơi quê nhà một thân một mình ôm đống nợ, lay lắt nuôi hai con nhỏ.

Tôi và chồng quen nhau từ thời sinh viên. Chúng tôi đều học cao đẳng sư phạm nhưng tôi bên xã hội còn anh thuộc chuyên ngành tự nhiên. Khi ra trường, sau khi ổn định công tác, chúng tôi kết hôn luôn và cảm thấy hạnh phúc bởi sự lựa chọn của mình.

Hai đứa con một trai một gái ra đời liên tiếp trong ba năm khiến hạnh phúc gia đình tưởng như được củng cố và viên mãn hơn bao giờ hết. Tuy nhiên cùng lúc hai vợ chồng trẻ phải đối diện với muôn vàn khó khăn do đồng lương giáo viên hạn hẹp, cộng với chi phí nuôi hai con nhỏ trong thời buổi đồng tiền tiêu dễ khó kiếm.

img

Trước đây, cuộc sống khốn khó nhưng chúng tôi đã từng hạnh phúc. Ảnh minh họa

Cả gia đình vẫn ở tại căn nhà cấp bốn do công đoàn trường ưu tiên cấp cho những cặp đôi chưa có căn hộ riêng. Mọi sinh hoạt ăn uống hằng ngày đều gặp rất nhiều khó khăn do diện tích nhà ở chật hẹp. Đã năm năm kể từ ngày ra trường và chuyên tâm với công việc dạy học nhưng cả hai vợ chồng vẫn chỉ tích lũy được món tiền nho nhỏ chứ chưa nói đến việc có trong tay nhà cửa xe cộ. Chỉ cần mạnh tay trong chi tiêu là trong vài ba tháng, số tiền tích lũy này bốc hơi mất.

“Cái khó bó cái khôn”, tôi và anh bàn nhau vay nợ ngân hàng. Trước tiên cả hai cố gắng nghĩ ra tất cả các cách để có số vốn cố định tối thiểu trong ngân hàng làm tín, sau đó tiến hành vay vốn, cốt đầu tư cho anh xuất khẩu lao động sang Nhật.

Với cú chuyển biến ngoạn mục này, cả hai khấp khởi sau chừng dăm năm anh tích cực cày cuốc bên xứ người, sẽ tích lũy được số vốn kha khá, về nhà gây dựng cơ ngơi khang trang. Số còn lại tích cóp những mong con cái có cơ sở học hành ra đời sau này.

Nghĩ là làm, tôi gọi điện về cho bố mẹ đẻ ở quê, đốc thúc ông bà bán nóng mảnh đất mà trước đó các cụ hứa sẽ thừa kế lại cho con gái làm vốn. Vì nôn nóng bán để có số tiền mặt nhanh chóng nên mảnh đất chẳng được hời bao nhiêu. Tuy nhiên có được hơn một trăm triệu trong tay, tôi đứng ra vay nóng thêm anh em bạn bè và ngân hàng. Số vòng vàng trang sức bố mẹ đẻ và các dì tặng trong ngày đi lấy chồng, tôi cũng không ngại ngần bỏ ra trang trải cho chuyến đi nước ngoài lần này của chồng.

Có được số tiền lớn trong tay, cả anh và tôi tìm “cò” để tìm cách đi xuất khẩu lao động bên Nhật. Theo “cò”, chỉ vài ba năm làm ăn xứ người, khi về nước đã có vốn lớn, nhà lầu xe hơi xây cất đàng hoàng – tôi và chồng mừng lắm.

Thời gian đầu anh sang Nhật làm ăn, tối nào hai vợ chồng cũng online chát chít đến tận khuya. Vợ chồng trẻ trước đó không đi đâu rời nhau nửa bước, giờ với khoảng cách địa lý đằng đẵng, làm sao người trong cuộc không buồn không tủi. Nhiều lần anh khóc trong điện thoại, nói cuộc sống bên Nhật không hề đơn giản như những gì người trong cuộc khi về nước thêu dệt lại. Mùa đông lạnh cắt da cắt thịt, cộng với cường độ làm việc với tư bản “tiền thật phải làm thật” khiến anh nhiều khi mệt mỏi muốn ngã quỵ.

Tuy thương chồng nhưng đến nước này, tôi cũng chỉ biết động viên anh cố gắng vượt qua nỗi buồn tha hương. Chỉ cần anh cố gắng hết hạn hợp đồng là ngày đoàn tụ với vợ con sẽ không còn xa nữa. Sau một năm kể từ ngày anh đi, tôi ở nhà vẫn vừa đảm đương khối lượng bài vở trên lớp, vừa một nách chăm sóc hai con nhỏ, lại vừa chu toàn đối nội đối ngoại với hai bên gia đình khiến bố mẹ chồng hết sức hài lòng. Nhiều lúc thấy sức mình tưởng như cạn kiệt, nhưng thầm nghĩ nếu mình ốm nằm xuống thì ai sẽ là người đứng ra lo cho các con để ở nơi xa anh yên tâm công tác?

img

 

Tôi âm thầm nuốt hận vào trong. Ảnh minh họa

Vì những suy nghĩ và động lực đó mà tôi lại gắng gượng đứng lên. Dạo gần đây anh dường như ít lên mạng online với vợ con hơn trước. Nghĩ do áp lực công việc, ngoài giờ làm cũng nên để chồng có thời gian rảnh rỗi nghỉ ngơi và lo cho bản thân nên tôi cũng không căn vặn anh nhiều. Tuy nhiên cách đây một tuần, tôi mất ngủ nên lang thang online lúc nửa đêm. Chột dạ thấy nick chồng đang sáng mà không thấy phản hồi gì cho vợ, dù chỉ để lại tin nhắn – tôi sinh nghi vào lén tin nhắn facebook của chồng.

Hóa ra anh ta đang nói chuyện với một cô gái cũng vừa sang Nhật được nửa năm. Tôi kịp chụp lại tin nhắn thì anh ta cũng xóa luôn. Nội dung tin nhắn cả anh và cô ta yêu thương nhớ nhung, tiếc nuối vì gặp nhau quá muộn. Nhưng cả hai đều đã hẹn hò và gặp gỡ trực tiếp chứ không phải tình yêu online như lúc đầu tôi còn tặc lưỡi và hy vọng.

Trời đất như sụp đổ dưới chân tôi. Tôi thức trắng đêm và khóc, nghĩ thương cho số phận của chính mình, thương cho hai con còn quá nhỏ. Tôi trách mình quá ngu dại tin tưởng chồng, đứng tên vay mượn mấy trăm triệu để giờ nơi quê nhà một thân một mình ôm đống nợ, lay lắt nuôi hai con nhỏ.

Sự hy sinh của tôi chẳng có nghĩa lý gì khi không được chồng ghi nhận, đổi lại anh ta được sung sướng rảnh rỗi xứ người đi tán tỉnh chăm sóc người khác.

Cảm giác xót xa bản thân và căm phẫn người chồng bội bạc khiến tôi như lạc vào cõi u mê. Có trong tay một loạt tin nhắn chụp lại màn hình tố cáo chồng trăng hoa ngoại tình, tôi ngồi viết đơn ly hôn đơn phương.

Tuy nhiên khi lý trí minh mẫn trở lại, tôi giật mình tự hỏi giờ đây tôi manh động để làm gì? Quyết tâm từ bỏ chồng chỉ khiến anh ta thêm rảnh rang mà đến với cô gái kia mà thôi. Trong khi số nợ khổng lồ vẫn đứng tên tôi và chờ chực hàng tháng để tôi chắt chiu kham khổ trả lãi.

Thay vì nóng vội thì tôi hẵng nuốt hận vào trong, cố vờ như không biết chuyện vừa xảy ra, để hằng tháng anh ta còn gửi tiền về phụ giúp gia đình và giúp tôi thanh toán dần nợ nần. Khi hoàn trả được số nợ rồi và có trong tay chút tiền phòng thủ, lúc đó tôi ôm con nhỏ đi vẫn chưa muộn.

Sự việc xảy ra đã một tuần mà nhiều lúc nghĩ lại tôi vẫn uất hận, chưa thể nào nguôi ngoai. Tôi không biết sự im lặng của mình là đúng hay sai. Nhưng nếu ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu, đôi khi sự nhẫn nhục là cần thiết để đổi lấy đường lui thênh thang hơn cho bản thân và con cái sau này.

Lấy vợ mới để có người chăm con, tôi vui mừng thấy thằng bé lớn nhanh như thôi nhưng 1 hôm nhìn camera tôi ch/e/t lặng

0

Tôi chỉ có một đứa con trai nên rất muốn nó được phát triển trong môi trường hạnh phúc. Nhưng khi có mẹ kế, nó lại phải sống trong âu lo.

Tôi chuẩn bị ly hôn lần thứ 2. Ở đời, ai cũng muốn chỉ kết hôn một lần duy nhất trong đời. Nhưng đúng là số tôi lận đận chuyện tình duyên. Cuộc hôn nhân đầu thì mới cưới 3 năm đã phát hiện vợ ngoại tình. Tôi ly hôn và nuôi cậu con trai. Còn vợ cũ, sau khi chia tay, cô ta chẳng đoái hoài gì đến con cả.

Lúc đầu tôi cũng nghĩ sẽ ở vậy để nuôi con. Có điều tôi còn trẻ, mới ngoài 30, mọi người cứ động viên tái hôn vì cảnh gà trống nuôi con cũng khổ lắm. Thế là tôi mở lòng với một người khác, cô ấy là hàng xóm nhà tôi, lớn lên cùng nhau nên ít nhiều cũng hiểu tính cách đối phương.

 

Khi biết tôi sẽ nuôi con riêng sau khi kết hôn, cô ấy còn mạnh miệng nói:

“Anh yên tâm, em thích trẻ con lắm. Anh cứ để nó ở với bọn mình, đừng đưa thằng bé về nhà ông bà mà tội”.

Để con riêng cho vợ nuôi thấy thằng bé tháng nào cũng tăng 2 cân, xem camera tôi ly hôn luôn - 1Cuộc hôn nhân đầu, sau 3 năm cưới tôi đã phát hiện vợ ngoại tình. (Ảnh minh họa).
Nghe vậy, tôi thấy yên tâm lắm. Người ta cứ bảo mẹ ghẻ con chồng nhưng trên đời này đâu phải ai cũng thế. Tôi chỉ hy vọng khi có mẹ mới, con trai của mình sẽ được bù đắp tinh thần khi bị mẹ đẻ bỏ rơi. Nhưng đúng là người ta nói không sai, mấy đời bánh khúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng.

Cưới nhau được nửa năm thì tôi đi làm xa do công ty luân chuyển công tác. Bình thường cuối tuần tôi mới về nhà. Khi về nhà thì không thấy con kêu ca gì cả. Còn nhìn cách vợ đối xử với thằng bé, tôi không có gì phải chê hết. Cô ấy nhẫn nại với con, làm việc gì cũng nhẹ nhàng chỉ bảo. Điều đặc biệt là trước kia, con tôi thuộc dạng bé so với các bạn. Vậy mà từ ngày ở với mẹ kế, tháng nào con cũng tăng 2kg liền. Tôi cứ nghĩ vợ mình khéo chăm con nên yên tâm giao con cho cô ấy ở nhà nuôi dưỡng. Cho đến đợt vừa rồi, tôi mới biết tại sao con lại lớn nhanh như vậy.

Hôm ấy gọi điện về nhà không được, tôi mới vào kiểm tra camera xem hai mẹ con ở nhà đang làm gì. Bình thường nhà có camera nhưng vì tôi bận nên chẳng bao giờ xem. Thành ra hôm đó là bữa đầu tiên tôi được thấy vợ con ở nhà sống thế nào

Lúc đầu, nhìn vợ xúc cơm cho con ăn, tôi còn thấy cảm kích. Vậy mà ăn được nửa bát thì thằng bé không muốn ăn tiếp. Vợ tôi bắt đầu trợn mắt quát tháo, cô ấy còn lấy roi ra để dọa bắt con ăn đến hết bát thứ 2. Chưa kể là con tôi mới 8 tuổi thôi, vợ đã bắt phải phụ giúp làm việc nhà như nấu cơm, rửa bát rồi.
Để con riêng cho vợ nuôi thấy thằng bé tháng nào cũng tăng 2 cân, xem camera tôi ly hôn luôn - 2Từ ngày ở với mẹ kế, tháng nào con cũng tăng 2kg liền. (Ảnh minh họa).
Sợ mình trách nhầm vợ, tôi cố tình theo dõi suốt vài ngày và nhận ra hôm nào cô ấy cũng làm thế. Mặc dù vợ không đánh con nhưng tôi nhìn mà xót. Điều đáng nói là khi tôi về nhà và yêu cầu vợ giải thích thì cô ấy bảo chỉ muốn con ăn nhiều cho khỏe mà thôi. Nếu có vậy mà tôi cũng không tin tưởng thì tốt nhất là ly hôn để khỏi phải suy nghĩ. Thấy vợ đã sai còn cãi cùn, tôi không thể kìm chế được nên đã nói nặng lời vài câu.

Hai người nói qua nói lại, kết quả là ra tòa nộp đơn ly hôn mọi người ạ, bây giờ chỉ đợi giải quyết nữa là xong. Tôi chỉ có một đứa con trai nên rất muốn nó được phát triển trong môi trường hạnh phúc. Nhưng khi có mẹ kế, nó lại phải sống trong âu lo. Ngay cả bữa cơm cũng không được vui vẻ thì có mẹ để làm gì cơ chứ

Thà rằng tôi cứ sống cảnh gà trống nuôi con như trước còn hơn. Nhiều người nghe xong cứ bảo tôi dung túng và chiều hư con. Còn tôi thì thấy mình làm vậy chẳng có gì là sai cả. Mọi người cho tôi xin lời khuyên nhé!

Nghĩ vợ sắp ch::ế:::t, chồng ngang nhiên đưa bồ về nhà h::ú h::í. Gã b::ế thốc cô nhân tình n::ón::g bỏ::;ng của mình lên phòng ng:::ủ của hai vợ chồng, mặc vợ n::ằm b::ất đ::ộng, hai đứa con vẫn sáng đèn học ở phòng bên cạnh. Nhưng chiếc vá::y v::ừa tu::ột khỏi ngư:;ời cô ta thì tất cả s:;ố::c đi::ếng…

0

Nói rồi anh bế thốc cô nhân tình nóng bỏng của mình lên phòng ngủ của hai vợ chồng, mặc vợ nằm bất động, hai đứa con vẫn sáng đèn học ở phòng bên cạnh.

Sống với nhau 10 năm và có 2 đứa con chung cuộc sống của anh chị đã không còn hạnh phúc như những ngày đầu. Chị phát hiện chồng ngoại tình từ 3 năm trước và gia đình chị bắt đầu lục đục từ đó. Bị vợ phát hiện anh không thay đổi mà vẫn lún sâu vào cuộc sống vụng trộm với người tình.

3 tháng trước chị đã quá mệt mỏi và muốn chấm dứt mọi chuyện, đúng lúc chị định viết đơn ly hôn thì cũng là lúc phát hiện mình bị ung thư vòm họng. Đau đớn vô cùng, anh nhỏ giọt nước mắt xót thương người vợ, anh hứa không bồ bịch nữa mà chăm sóc hai con tử tế. Chị biết những giọt nước mắt không thật lòng nhưng vẫn cố gắng cầu xin anh sau khi chị mất hãy lo cho hai đứa con còn nhỏ dại tử tế. Nếu anh lấy cô vợ không ra gì thì con chị sẽ khổ.

Chồng ngoại tình, Tình yêu, Hạnh phúc gia đình, Tâm sự

Sống với nhau 10 năm và có 2 đứa con chung cuộc sống của anh chị đã không còn hạnh phúc
như những ngày đầu. (Ảnh minh họa
)

Chị bắt đầu vào viện chữa trị căn bệnh của mình. Anh sẵn sàng cấp tiền cho vợ lo thuốc thang nhưng chưa một lần đưa chị vào viện vì anh còn bận đi với người tình. 2 đứa con chị cũng nhờ người em gái đưa đón đi học giúp chứ anh nói công việc của anh phải họp liên miên về muộn không đón được.

Chị buồn lắm nhưng biết làm sao. Chị sắp chết rồi, anh rồi sau này kiểu gì chẳng rước cô ta về nhà thay chị. Nhưng nếu con chị sống với cô ấy, chắc chắn chúng sẽ khổ, chị không thể để con mình thiệt thòi như thế được.

Hôm ấy bệnh chị đã nặng lắm rồi, chị cấm khẩu không nói được. Người gầy như xác ve, em gái đưa chị về nhà rồi nhờ anh rể chăm giúp ban đêm cô ấy cũng phải về lo cho gia đình ở nhà. Vậy nhưng chị mới được đưa về từ chiều thì ngay tối đó anh đã đưa nhân tình về nhà.

Hai đứa con học trên phòng rồi tự ngủ, chúng cứ ngỡ bố đang chăm mẹ ở dưới. Nhân tình của anh bước vào nhà trong bộ váy bó sát hở nửa ngực, bước lại gần nắm tay người phụ nữ bất hạnh đang nằm thoi thóp trên giường kia rồi nói: “Thôi số phận chị hẩm hiu phải đành chịu vậy. Anh bảo với em khi nào chị chết em sẽ thay chị lo toan gia đình” rồi nở nụ cười ranh mãnh đi lên phòng ngủ cùng với chồng chị.

– Nhìn thế kia chắc cũng chẳng sống nổi 1 tuần nữa đâu anh nhỉ.

– Cái gì mà 1 tuần, chỉ 3 ngày nữa thôi em. Và lo toan ma chay xong thì 1 tuần sau là chúng mình được vui vẻ bên nhau rồi, anh chỉ mong có ngày đó thôi.

Chồng ngoại tình, Tình yêu, Hạnh phúc gia đình, Tâm sự

“Thôi số phận chị hẩm hiu phải đành chịu vậy. Anh bảo với em khi nào chị chết em
sẽ thay chị lo toan gia đình” (Ảnh minh họa
)

Nói rồi anh bế thốc cô nhân tình nóng bỏng của mình lên phòng ngủ của hai vợ chồng, mặc vợ nằm bất động, hai đứa con vẫn sáng đèn học ở phòng bên cạnh. Anh nhanh chóng lột chiếc váy bó sát của nhân tình ra, nhưng chiếc váy vừa tuột khỏi người cô ta thì tất cả choáng váng khi nghe thấy giọng nói đó:

– Các người được lắm, tưởng tôi cấm khẩu nằm đó không làm gì được nên ngang ngược thế này đúng không.

– Ơ… em… không phải là em sắp chết bệnh viện trả về sao?

– Anh sung sướng lắm đúng không. Tiếc cho anh chuyện tôi bị ung thư chỉ là kết quả khám lần đầu thôi, sau đó bác sĩ kết luận tôi chi bị u lành và đã tiến hành mổ. Tôi thoát chết nhưng ca mổ khiến tôi suy nhược nhiều, tôi đã cố tình đóng giả mình sắp chết để xem phản ứng của anh ra sao. Thật không ngờ…

– Anh…

– Đơn tôi viết sẵn và kí trong bệnh viện rồi đấy, anh kí vào nữa là xong nhưng đừng hi vọng đưa người tình của anh về đây. Tài sản phải chia đôi, căn nhà này sẽ bán, tôi sẽ nuôi hai con còn con người khố nạn như anh thì cũng nhờ người phụ nữ kia hốt đi giùm. Tôi cảm ơn lắm lắm.

Anh không thể tin vào mắt mình khi thấy vợ đang đứng trước cửa phòng nói rành rọt từng câu từng chữ mà không nhỏ một giọt nước mắt nào

Phát hiện ra mẹ tôi ng/oại t/ình, bố không ly hôn mà lựa chọn sống chung bằng cách T-À-N NH-Ẫ-N nhất trên đời

0

Ngày bố mẹ tôi còn trẻ, sau khi sinh tôi, mẹ không muốn sinh thêm nên đã phải đối mặt với nhiều áp lực từ phía gia đình chồng. May mắn là bố tôi cũng nghe theo lời mẹ tôi. Mặc cho bố tôi là con trai duy nhất trong nhà, mặc do áp lực sinh con nối dõi, dèm pha của anh em họ hàng, bố tôi vẫn dẹp được để vợ con không phải suy nghĩ.

Trong ký ức của tôi, gia đình tôi từng là gia đình hạnh phúc. Bố tôi cũng từng nói rằng một gia đình có hạnh phúc hay không phụ thuộc đến 80% ở người đàn ông, khiến tôi luôn đặt ra tiêu chuẩn người đàn ông sau này của mình cũng giống như bố mình.

Về phía gia đình nhà nội tôi thì rất gia trưởng, phong kiến, vậy nhưng dù đứng trước sóng gió gì bố tôi vẫn luôn đứng ra bảo vệ mẹ tôi. Thậm chí, ngày Tết bố tôi chỉ về quê 1 mình, để cho vợ con đỡ áp lực.

Nói về kinh tế, bố tôi cũng rất giỏi, chưa từng ngần ngại làm việc gì. Ban ngày làm cơ quan, tối về bố còn nhận việc làm thêm như sửa đồ điện tử, sửa tivi… thậm chí cuối tuần ai gọi là bố cũng đi ngay. Sau này cuộc sống của gia đình tôi dư dả, nhìn lại, tôi nhận ra rằng bố tôi luôn cố gắng để vợ con không phải thiếu thốn điều gì.

Mẹ tôi là người phụ nữ tốt nhưng bà lại không kiện định, dễ bị người khác lôi kéo. Nếu không có sự nhắc nhở của hai bố con tôi thì có lẽ mẹ tôi sẽ bị lừa đảo rất nhiều. Vì biết bản thân không thể quản kinh tế nên mẹ tôi giao cho bố quản lý.

Trong mắt bố tôi mẹ lúc nào cũng như trẻ con, vì vậy luôn phải quan tâm, sát sao, không để mắt tới e là có chuyện ngay.

Ai ngờ, 1 ngày chuyện không ai ngờ nhất đã xảy xa. Mẹ tôi sau một vài lần nhắn tin với người yêu cũ đã trót dại có mối quan hệ mập mờ, không đứng đắn với người đó.

Bởi vì mẹ vốn chẳng giấu được chuyện gì quá lâu, mà bố lại là người quá hiểu mẹ tôi, chỉ cần ánh mắt, cử chỉ có chút thay đổi là không qua mắt được bố. Vì vậy hai người họ mới chỉ qua lại được 2 tháng thì sự việc vỡ lở.

Khi bố tôi biết chuyện, mẹ tôi vô cùng hoảng sợ, sau đó vật vã xin bố tha thứ. Nhưng điều khiến mẹ tôi bất ngờ là bố tôi không hề có hành động nào.

Ông không chất vấn, không chửi rủa, chì chiết và cũng không đòi ly hôn. Duy nhất một việc bố tôi làm đó chính là im lặng, im lặng một cách đầy lạnh lẽo.

Tôi khi biết chuyện cũng buồn bã và thất vọng…

Từ ngày đó trở đi,

Gia đình tôi từ một gia đình hạnh phúc biến thành một gia đình chất chứa nhiều nỗi buồn, vô cùng lạnh lẽo.

Bố tôi đã không còn ngủ chung phòng với mẹ mà chuyển hẳn sang phòng sách để ngủ. Về ăn uống thì bố sẽ ra ngoài ăn hoặc khi tôi nấu món gì thì bố ăn. Tuyệt nhiên không ăn những món mẹ nấu.

Cuối tuần bố cũng không dành thời gian cho gia đình như trước đây, thay vào đó ông sẽ đi ra ngoài ăn với bạn bè, thậm chí là ở bên hàng xóm nhiều hơn ở nhà.

Đồ dùng ở nhà cũng vậy, nếu không tìm thấy thứ gì sẽ hỏi tôi, trường hợp không thấy sẽ đi mua thứ khác, chứ không hỏi mẹ tôi một lời.

Thậm chí khi mẹ tôi bị ngã xe, trầy xước được hàng xóm báo thì bố cũng gọi điện cho tôi chứ không hề chạy đến…

Mọi thứ cứ lạnh lẽo như vậy cả năm nay rồi,

Tôi biết mẹ tôi đã trót dại, đã sai nhưng nếu cuộc sống cứ tiếp diễn như thế này thì không ổn chút nào.

Mẹ tôi vô cùng suy sụp và ân hận vì việc làm của mình, biết bản thân mình sai nên mẹ tôi cũng không dám trách móc sự thờ ơ vô tâm của bố.

Tôi hiểu giây phút mẹ tôi ngoại tình chỉ là giây phút yếu lòng, bồng bột của bà chứ tôi hiểu mẹ mình yêu bố và cần gia đình này đến như thế nào.

Và tôi cũng biết rằng, tình cảm của bố tôi dành cho mẹ đã nguội lạnh hoàn toàn rồi, những gì còn sót lại có lẽ chị là th:ù h:ận mà thôi.

Giờ tôi nên làm gì để có thể thay đổi được mọi việc? Làm sao để bố mẹ tôi trở về hạnh phúc như xưa?

Con gái một mực muốn lấy chồng Hàn Quốc để đổi đời, tôi đành chiều ý thành toàn cho nó. Ngày nó đi, tôi khóc như mưa nhìn con một mình sang xứ người. Con rể đã lớn tuổi đưa tôi một bọc tiền nói câu gì đó không rõ rồi kéo vali đi thẳng. 1 năm sau, tôi bàng hoàng nhận x-á-c con nhớ ra bọc tiền run rẩy mở ra thì thấy một thứ khiến tôi ng-ất tại chỗ

0

Thông tin về cô dâu Việt Nam 20 tuổi Huỳnh Mai bị người chồng Hàn Quốc đánh gãy 18 xương sườn cho đến chết sau gần 2 tháng kết hôn tại HQ khiến dư luận phẫn nộ. Chiều qua, 13/8, PV Tiền phong đã tìm về tận nhà gia đình Mai.

Tận thấy gia cảnh của Mai, nhiều người đã không cầm được nước mắt.

Bi kịch của cô gái nghèo hiếu thảo làm dâu xứ Hàn ảnh 1
Đám cưới Huỳnh Mai được tổ chức tập thể tại nhà hàng Thiên Thai (Ảnh tư liệu của gia đình).

Phận nghèo

Lần theo địa chỉ do Sở Tư pháp Kiên Giang cung cấp, tôi tìm về ấp Ngọc An, xã Ngọc Chúc (Giồng Riềng, Kiên Giang), nơi gia đình Huỳnh Mai sinh sống.

Đó là một vùng quê nghèo miền sông nước Nam Bộ, cách TP Rạch Giá chừng 50km về phía đông. Người thợ hớt tóc ven kênh chỉ tay nói:

“Cứ đi qua cầu, rẽ trái men theo bờ kinh chừng 300m, nhà nào mái tranh lụp xụp nhất là nhà của Huỳnh Mai”.

Khi tôi tới, một số bà con làng xóm đang kẻ đứng, người ngồi chia buồn cùng gia đình. Di ảnh của Huỳnh Mai nghi ngút khói đặt phía bên trái trong căn nhà lá lụp xụp, chật chội, xiêu vẹo.

Mẹ của Mai đang nằm tại bệnh viện Kiên Giang chờ ngày mổ ung bướu. Hai người em của Mai cũng đã phải bỏ học từ lớp 6 để đi làm thuê kiếm sống.

Bi kịch của cô gái nghèo hiếu thảo làm dâu xứ Hàn ảnh 2
Huỳnh Mai và chồng trong ngày cưới. Ảnh tư liệu do gia đình cung cấp

“Em đã cố gắng rất nhiều để trở thành một người vợ tốt, một người mẹ tốt, em mong muốn một gia đình đầm ấm. Em rất muốn nói chuyện nhiều với anh, em cũng như những người con gái khác rất muốn đối xử tốt với chồng. Nhưng sao anh lại không quan tâm tới em? Em mong muốn có một gia đình đầm ấm và trở thành một người vợ tốt đối với chồng, nhưng ước mơ thật giản dị đó của em đã không trở thành hiện thực…

Lúc còn ở VN, em làm rất vất vả nhưng vẫn không đủ tiền cho sinh hoạt và cũng không thể để dành được. Em sang bên này cũng mong muốn anh hiểu cho em”.

(Trích nội dung lá thư cuối cùng của Huỳnh Mai)

Cha của Huỳnh Mai – anh Huỳnh Văn Sáu (SN 1965), gương mặt bơ phờ, chưa hết hoang mang. Anh không hiểu vì sao con mình lại bị sát hại dã man, kinh hoàng như thế.

Anh Sáu kể: “Vợ chồng tôi sinh được 3 người con, 2 gái, 1 trai. Huỳnh Mai là con gái đầu lòng, sinh năm 1987. Gia đình nghèo, không có nhà cửa, ruộng đất, mấy chục năm vợ chồng lấy nhau là mấy mươi năm đi làm thuê. Ngôi nhà lá này cũng ở nhờ của người khác…”.

Nhà nghèo, Huỳnh Mai phải bỏ học từ năm lớp 7, và cũng từ đó Mai phải đi làm thuê, làm mướn cùng cha mẹ.

Năm 15 tuổi, Mai đi làm cho một Cty thủy sản ở Cà Mau, được một thời gian lại về làm công nhân cho một xưởng chế biến gỗ ở Bình Dương. Ngày 23/12/2006, nhờ mai mối, Huỳnh Mai lấy chồng người Hàn Quốc, đám cưới tổ chức tại nhà hàng Thiên Thai.

Day dứt của người cha

“Đám cưới của con Mai chung với 2 cô gái Việt khác nữa cũng lấy người Hàn Quốc. Tôi cũng không biết con rể tên gì, chỉ nghe người phiên dịch nói là Chan Shan Hoo gì đó, làm nghề lái taxi. Ngày cưới phía môi giới chỉ cho phép nhà gái đi dự 15 người.

Lúc tổ chức lễ cưới chú rể đưa 1 phong bì. Tan tiệc phía môi giới gọi chúng tôi lại yêu cầu đưa phong bì cho xem, có 400 USD và họ lấy 200 USD, nói là tiền lệ phí gì đó.

Bi kịch của cô gái nghèo hiếu thảo làm dâu xứ Hàn ảnh 3
Cha và người em út của Huỳnh Mai bên mái tranh nghèo . Ảnh : Hồng Lĩnh

Phía nhà gái chúng tôi cũng tổ chức đám cưới mừng cháu nhưng không có chú rể. Nó chỉ về nhà tôi một ngày đó, sau đó về Kiên Giang phỏng vấn. Mấy trăm đô nó đưa cũng chỉ đủ tiền thuê xe đi lại” – Anh Sáu kể trong nước mắt.

Ngày 22/3/2007, Mai lên máy bay sang xứ người làm dâu. Anh Sáu đâu ngờ, đó cũng là ngày cuối cùng anh vĩnh biệt người con gái.

Anh Sáu cho biết: “Qua Hàn Quốc cứ 3 – 4 ngày con gái tôi lại điện thoại về nhà, nó hỏi thăm sức khỏe mọi người, cuộc sống gia đình nhưng tuyệt nhiên không than phiền về hoàn cảnh, đời sống riêng tư của nó.

Khoảng giữa cuối tháng 6/2007 thì không thấy con tôi điện về nữa, tôi chẳng biết chuyện gì.

Ngày 9/8, Đài truyền hình KBS phát sóng về vụ Huỳnh Mai bị Jangamuke- chồng cô sát hại dã man, chỉ vì cô muốn được trở về Việt Nam. Sau 8 ngày bị giết, người ta mới phát hiện xác nạn nhân trong tầng hầm căn nhà của Jangamuke ở phường Munhoa, thành phố Cheonan (Hàn Quốc).

Ngày 18/7, xác nạn nhân được hỏa táng và tro của Mai hiện đang được lưu giữ tại Cheonan. Vụ việc ngay lập tức gây chấn động dư luận Hàn Quốc.

Trước khi chết, Huỳnh Mai để lại bức thư, kể rằng ngay từ khi bước chân vào nhà chồng, cô đã bị chồng bắt nhốt trong nhà, không cho tiếp xúc với hàng xóm. Mai muốn đi học tiếng Hàn chồng cũng không cho đi.

Sau khi sát hại vợ, Jangamuke đã bỏ trốn và ngày 5/8 bị Cảnh sát thành phố Cheonan bắt giam.

Đến ngày 12/7 thì thấy Công an tỉnh Kiên Giang đến nhà thông báo con gái tôi đã bị chính chồng nó sát hại. Tôi quá bất ngờ và căm phẫn. Gia đình chỉ mong cháu tìm được hạnh phúc nơi xứ người, vậy mà…”.

Theo lời kể của gia đình và hàng xóm, Huỳnh Mai là một cô gái hiền lành, chịu thương chịu khó, sống tự lập từ năm 14 tuổi. Cuộc đời Mai chưa một ngày được sung sướng. Tiền đi làm công nhân góp lại đưa về cho ba má hết.

Trước ngày lên máy bay theo chồng về Hàn Quốc, Mai còn đi cắt lúa mướn lấy tiền cho ba má.

Bước chân vào căn nhà lá mà anh Sáu ở nhờ, tôi thấy trên vách tường tranh còn treo những hình ảnh bé Huỳnh Mai thơ ngây, xinh đẹp ngày nào. Không ai có thể ngờ, một cô gái ngoan hiền như Mai lại bị sát hại dã man bởi chính bàn tay người chồng.

Chiều muộn, xóm nghèo buồn thảm, chốc chốc lại có người sang chia buồn cùng gia đình anh Sáu, thắp nén nhang tưởng nhớ người xấu số. Tôi đi mà lòng day dứt mãi lời anh Sáu: “Nghĩ đến con mà lòng tôi đau thắt, không biết cách nào mang được nắm tro của con về!?”.