Tôi là Lan, 20 tuổi, và như bao cô gái trẻ khác, tôi cũng mơ ước một cuộc sống đầy đủ và xa hoa. Nhưng không giống những cô gái khác, tôi sẵn sàng làm tất cả để đạt được điều đó. Khi gặp ông Hòa – một người đàn ông ngoài 70, giàu có và quyền lực, tôi đã không ngần ngại nhận lời cầu hôn.
Biệt thự triệu đô, xe sang, cuộc sống mà tôi chỉ thấy trong phim giờ đây đã trở thành thực tế. Ông Hòa dù tuổi đã cao nhưng vẫn rất mạnh mẽ, sung sức. Mỗi đêm, tôi mệt nhoài vì những cuộc ân ái không ngừng nghỉ. Sáng thức dậy, đôi chân tôi như muốn rời ra khỏi cơ thể vì cơn mỏi nhừ, nhưng tôi vẫn phải gượng dậy, nhắc nhở bản thân rằng tất cả đều xứng đáng với cuộc sống xa hoa này.
Tôi biết rằng cuộc sống của tôi giờ đây hoàn toàn phụ thuộc vào ông Hòa, và chỉ cần tôi tiếp tục làm tròn bổn phận của mình, mọi thứ sẽ mãi như vậy. Tuy nhiên, một đêm khi chúng tôi đang thăng hoa trong không gian lãng mạn, một chuyện không ngờ đã xảy ra.
Khi tôi tỉnh dậy giữa đêm khuya, cảm giác khát nước làm tôi vội vàng ngồi dậy. Đúng lúc đó, ánh sáng từ chiếc đèn ngủ chiếu xuống một mảnh giấy nhỏ dưới gối. Lúc đầu tôi định không để tâm, nhưng có một điều gì đó kỳ lạ khiến tôi không thể rời mắt. Tôi lấy mảnh giấy lên và nhận ra đó là một bản di chúc.
Nội dung tờ giấy khiến tôi phải choáng váng. Ông Hòa đã thừa nhận trong đó rằng toàn bộ tài sản, căn biệt thự này sẽ được để lại cho một người phụ nữ khác – Minh Anh, người mà tôi chưa từng nghe tên trước đây. Không chỉ có biệt thự, ông còn ghi rõ rằng sẽ chuyển nhượng toàn bộ cổ phiếu, bất động sản và các tài sản giá trị khác cho người phụ nữ ấy.
Tôi cảm thấy như bị một cú sét đánh ngang tai. Cả thế giới như sụp đổ. Đêm nay, tôi đã hoàn toàn “điên cuồng” vì ông Hòa, phục vụ ông hết mình, và giờ đây, tôi chỉ là một “người thay thế” trong mắt ông. Tất cả những gì tôi đã hy sinh, tất cả những gì tôi đã cam chịu dường như chỉ là một trò chơi. Chỉ vì một tờ giấy nhỏ mà mọi thứ tôi tưởng mình sở hữu giờ đây như bọt biển, sẽ tan biến bất cứ lúc nào.
Tôi quyết định phải đối mặt với ông Hòa. Sáng hôm sau, khi ông tỉnh dậy, tôi không thể kiềm chế được cảm xúc nữa. Tôi rút tờ di chúc ra và ném lên bàn trước mặt ông, nhìn ông không chớp mắt.
“Ông sẽ giải thích thế nào về cái này?” tôi nói với giọng lạnh lùng.
Ông Hòa nhìn tôi, khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng ánh mắt có chút gì đó lạ lùng. Một lúc lâu im lặng, ông khẽ thở dài rồi bắt đầu kể:
“Lan à, mọi thứ không như em nghĩ. Minh Anh không phải là người thứ ba. Cô ấy là người đã chăm sóc tôi suốt những năm tháng tôi bệnh tật, khi tôi không thể làm gì được. Chúng tôi chỉ là bạn, nhưng cô ấy là người duy nhất không bao giờ nhìn tôi vì tiền. Và khi tôi nhận ra mình sẽ không sống lâu, tôi quyết định rằng cô ấy sẽ là người tiếp quản. Còn em, em đã có tất cả những gì mình muốn rồi.”
Tôi không thể tin được những gì ông vừa nói. Lúc này, tôi như cảm thấy mình bị phản bội. Nhưng tôi cũng không thể phủ nhận một điều: ông Hòa đã rất thật lòng trong mối quan hệ này, mặc dù tôi chỉ là một phần trong cuộc sống của ông.
Nhưng tôi không chấp nhận thất bại dễ dàng như vậy. Tôi không thể chấp nhận việc cả cuộc đời mình bị thay thế chỉ vì một phút bốc đồng. Tôi cần phải có cái gì đó, một thứ gì đó để chứng minh rằng tôi đã không chọn sai.
Ngay sáng hôm sau, tôi ra ngoài, tìm kiếm sự giúp đỡ từ một người bạn cũ – anh Hải, một luật sư trẻ đầy tham vọng. Anh ta sẽ giúp tôi tranh chấp quyền thừa kế, ít nhất là một phần của tài sản. Tôi không thể để cho cuộc sống của mình tan biến trong tay người khác như thế được.
Cuộc chiến pháp lý bắt đầu. Tôi không biết liệu tôi có thể thắng, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Biệt thự triệu đô không phải chỉ là một ngôi nhà, mà là tất cả những gì tôi đã hy sinh. Và tôi sẽ làm mọi thứ để giành lấy quyền lợi của mình.
Câu chuyện khép lại ở một bước ngoặt căng thẳng, với cuộc chiến không chỉ về tài sản mà còn là cuộc đấu tranh nội tâm giữa sự hy sinh và lòng tham. Liệu Lan có thể giữ lại những gì mình đã có, hay cuối cùng cô sẽ phải đối diện với sự thật phũ phàng?