Home Blog Page 250

Lương thực nhận của giáo viên cao nhất gần 30 triệu mỗi tháng

0

Mức lương cao nhất của giáo viên là gần 30 triệu/tháng. Đây là thông tin hoàn toàn xác thực đã được báo chí chính thống đăng tải nhé mọi người. Chi tiết như thế nào mình xin phép chia sẻ lại trong bài viết dưới đây cho mọi người cùng biết nhé!

Cụ thể, lương cơ sở tăng 30% từ ngày 1/7 mà không bị cắt phụ cấp, các thầy cô giáo sẽ nhận mức lương khoảng 6,6 đến gần 30 triệu đồng mỗi tháng, tăng 1,5-7 triệu đồng so với trước.

– Nhà giáo mầm non từ hạng III nhận trung bình gần 6,6-28,2 triệu đồng; từ tiểu học đến THPT, hạng III trở lên, lương trung bình thực nhận là 7,4-30 triệu đồng.

– Riêng 44.000 giáo viên hạng IV (tốt nghiệp cao đẳng, trung cấp), chưa được chuyển hạng theo các quy định mới, nhận lương từ khoảng 5,9 đến 17,5 triệu đồng một tháng (tăng 1,35-4 triệu).

Một số địa phương còn có chính sách ưu đãi riêng, nổi bật là TP HCM áp dụng hệ số lương tăng thêm 1,8 lần với công chức, viên chức, gồm cả giáo viên. Một cán bộ Sở Giáo dục và Đào tạo thành phố cho biết nếu cộng cả khoản này, tiền lương cao nhất giáo viên có thể đạt được là 40 triệu đồng một tháng.

Các con số nói trên gồm lương cơ bản nhân hệ số, cộng các khoản phụ cấp.

Trong đó, ngạch giáo viên hiện gồm ba hạng theo mức giảm dần là I, II, III. Tương ứng từng hạng có 8-10 bậc lương (hệ số lương), thông thường mỗi ba năm công tác tăng một bậc.

Về phụ cấp, giáo viên nhận thêm một số khoản, tùy tính chất và địa bàn công tác, gồm: thâm niên (5% sau 5 năm công tác, mỗi năm thêm 1%), ưu đãi nghề (30-70%), phụ cấp chức vụ, thâm niên vượt khung, phụ cấp đặc thù với nhà giáo là nghệ nhân, dạy người khuyết tật, công tác ở vùng đặc biệt khó khăn…

Theo thống kê của Bộ Giáo dục và Đào tạo, cả nước có hơn 1,05 triệu nhà giáo đang hưởng lương từ ngân sách nhà nước.

Thầy Nguyễn Công (32 tuổi, THCS huyện Hoài Đức, Hà Nội) là giáo viên hạng III, bậc 3, hưởng hệ số lương 3.0. Tính thêm 5% phụ cấp thâm niên và 30% phụ cấp ưu đãi, thầy nhận gần 9,5 triệu đồng, tăng khoảng 1,5 triệu đồng. Vợ thầy là viên chức cũng được tăng tương tự, giúp gia đình chu toàn việc ăn học cho hai con.

“Mừng nhất là vẫn được tính phụ cấp thâm niên. Năm nay đủ 5 năm biên chế, tôi mới được nhận”, thầy Công phấn khởi nói. “Trước đó, tôi nghe tin sau cải cách tiền lương, khoản phụ cấp này sẽ không còn”.

Cô Đoàn Ngọc (27 tuổi, giáo viên tiểu học huyện Phù Ninh, Phú Thọ) lần đầu nhận thu nhập “đầu 6” dù vẫn là giáo viên hạng III, hệ số lương 2.34. Tiền lương mới sau khi trừ bảo hiểm khoảng 6,4 triệu đồng.

“Tuy còn thấp, tôi vui vì lương tăng”, cô Ngọc cho hay.

Mức lương tăng đáng kể từ tháng 7 giúp các thầy cô giáo ổn định cuộc sống hơn, ảnh minh họa, nguồn: DSD

Ở bậc mầm non, cô Hà Thu (30 tuổi, huyện Ninh Giang, Hải Dương) có 8 năm trong nghề, nhận khoảng 8,4 triệu đồng sau khi trừ bảo hiểm. Khoản này đã gồm phụ cấp thâm niên, ưu đãi và phụ cấp chức vụ tổ trưởng, tăng khoảng 1,5 triệu đồng. Theo cô, mức lương mới là “khoản kha khá” với giáo viên nông thôn, giúp cô yên tâm làm việc.

Theo GS Nguyễn Lộc, nguyên Phó viện trưởng Viện Khoa học Giáo dục Việt Nam, lương giáo viên ở các quốc gia trên thế giới rất khác nhau. Mức này có thể thấp hơn GDP bình quân đầu người như ở Cộng hòa Slovakia, New Zealand…; xấp xỉ ở đa số quốc gia như Mỹ, Thụy Sĩ; hay cao hơn như Đức (khoảng 1,5 lần), Malaysia và Thái Lan (khoảng 1,2 lần).

Cá biệt, ở Hàn Quốc, Nhật Bản, lương giáo viên gần gấp đôi GDP bình quân đầu người, theo báo cáo năm 2020 của OECD (Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế). Cách tính của OECD là lấy tiền lương cao nhất của giáo viên trong một năm chia cho GDP bình quân đầu người. Ở thời điểm đó, hệ số này của Việt Nam là 1,5.

“Hiện chưa có số liệu tổng quan về tiền lương giáo viên so với các ngành, nghề khác nên không thể nói là cao hay thấp. Tuy nhiên, dữ liệu của OECD có thể là một căn cứ để xem xét tăng lương”, ông đề xuất. Ngoài ra, chuyên gia cho rằng cần cân nhắc đến quỹ lương, có sự đối sánh với các nhóm, và quan trọng nhất là tính toán khối lượng công việc thực tế của giáo viên.

Thống kê của Bộ Giáo dục và Đào tạo cho thấy, giáo viên mầm non, phổ thông mới vào nghề (hạng III, bậc 1) chỉ nhận 6,6 đến 7,4 triệu đồng một tháng, gồm phụ cấp. Mức này thấp hơn thu nhập trung bình của người lao động cả nước trong 6 tháng đầu năm nay (7,5 triệu đồng).

Theo ông Vũ Minh Đức, khoảng 61% thầy cô bỏ việc ở độ tuổi dưới 35 – nhóm giáo viên trẻ, thường gặp áp lực nuôi sống bản thân, gia đình và phải học lên để trau dồi chuyên môn.

Ngoài ra, theo cô Thu, giáo viên mầm non ở Hải Dương, dù tiền lương tăng, song cách tính lương chưa công bằng. Cô nói mình và đồng nghiệp phải nhận trẻ từ 6h30, vừa chăm vừa dạy. Không chỉ soạn giáo án, các cô giáo mầm non còn tự làm đồ chơi, những vật dụng trực quan để dạy học, cùng nhiều việc không tên. Dù thời gian trả trẻ là 16h30, nhưng hầu như 18-19h mới được về nhà.

“Công việc của giáo viên mầm non được đánh giá đặc thù, vất vả. Vậy mà chúng tôi bị xếp một bảng lương riêng với các mức thấp hơn đồng nghiệp cùng hạng, ngạch ở cấp học khác”.

Hiện, hệ số lương khởi điểm của giáo viên mầm non (yêu cầu tốt nghiệp cao đẳng) là 2,1, trong khi giáo viên phổ thông (yêu cầu bằng đại học trở lên) là 2,34.

Từ ngày mẹ chồng tôi qua đời, con gái ngủ một mình một giường mà sáng nào dậy cũng nhăn nhó rồi than chật không cựa nổi. Hôm sau đợi lúc con ngủ, tôi lén mở cửa phòng kiểm tra thì h-ế-t h-ồ-n với cảnh tượng x-ảy ra ngay trước mắt.

0

Từ ngày mẹ chồng tôi qua đời, con gái ngủ một mình một giường mà sáng nào dậy cũng nhăn nhó rồi than chật không cựa nổi. Hôm sau đợi lúc con ngủ, tôi lén mở cửa phòng kiểm tra thì hết hồn với cảnh tượng xảy ra ngay trước mắt.

Gia đình tôi vốn sống bình yên trong một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố. Mẹ chồng tôi đã sống cùng gia đình từ khi tôi lấy chồng, và bà là người rất yêu thương, chăm sóc con cháu hết lòng. Bà giúp đỡ tôi trong mọi việc nhà, từ việc chăm sóc con cái đến những bữa cơm gia đình. Dù tuổi đã cao, bà vẫn giữ cho mình sự nhanh nhẹn và tinh thần lạc quan. Mẹ chồng tôi thực sự là trụ cột tinh thần không chỉ với chồng tôi mà còn với cả gia đình.

Thế nhưng, vào một ngày mùa đông lạnh lẽo, mẹ chồng tôi đột ngột qua đời. Bà bị đột quỵ vào giữa đêm, và dù được đưa đi cấp cứu ngay lập tức, nhưng bà đã không qua khỏi. Cái chết của bà đến quá bất ngờ khiến cả gia đình chúng tôi rơi vào trạng thái bàng hoàng và đau đớn. Chồng tôi suy sụp rất nhiều, còn tôi cũng chẳng biết làm thế nào để an ủi anh.

Con gái tôi, Lan Anh, khi đó mới 8 tuổi, có vẻ là người chịu ảnh hưởng ít nhất, nhưng tôi biết con bé rất yêu bà nội. Mỗi tối trước khi đi ngủ, bà nội thường kể chuyện cổ tích cho Lan Anh nghe, vuốt tóc và vỗ về con bé đến khi ngủ say. Cả hai bà cháu rất gần gũi, tình cảm khăng khít hơn cả tôi nghĩ. Khi bà nội qua đời, Lan Anh không khóc nhiều, nhưng ánh mắt nó buồn bã và trầm lặng hẳn. Tôi hiểu, có lẽ con bé đang cố gắng chấp nhận mất mát này theo cách riêng của nó.

Có thể là hình ảnh về 1 người và em bé

Sau đám tang, mọi thứ dường như vẫn chưa trở lại bình thường. Tôi vẫn thấy một khoảng trống trong nhà, nơi mà mẹ chồng tôi từng hiện diện. Còn Lan Anh, dù không nói ra, nhưng tôi để ý con bé hay nằm ôm gối nhìn lên trần nhà, ánh mắt đầy suy tư.

Một tháng sau khi mẹ chồng qua đời, tôi bắt đầu nhận thấy những biểu hiện lạ lùng từ Lan Anh. Sáng nào con bé cũng thức dậy với vẻ mặt nhăn nhó, thường hay kêu ca rằng “chật chội quá”, “không cựa nổi”. Tôi ban đầu chỉ nghĩ rằng đó là những lời phàn nàn trẻ con thông thường, có thể do con bé ngủ không thoải mái hay chiếc giường nhỏ hơn so với khi có bà nội bên cạnh. Nhưng sau vài tuần, những lời than vãn của con gái ngày càng nhiều hơn, và vẻ mệt mỏi, buồn bực của nó vào mỗi buổi sáng càng làm tôi lo lắng.

– “Mẹ ơi, con ngủ không nổi. Giường chật quá, lúc nào con cũng bị đè.” – Lan Anh vừa nói vừa càu nhàu khi tôi đến gọi dậy.

– “Giường rộng mà, làm sao lại chật được hả con?” – Tôi hỏi lại với vẻ thắc mắc, cố gắng trấn an con bé.

– “Con không biết, nhưng con cứ cảm thấy có ai đó nằm bên cạnh, đè con không cựa nổi. Con còn nghe tiếng thở rất to.” – Lan Anh nghiêm túc trả lời, khiến tôi giật mình.

Nghe con nói, tôi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn. Tôi không phải người mê tín, nhưng khi nhớ lại việc mẹ chồng tôi đã từng ngủ cùng con bé trước khi mất, tôi không khỏi cảm thấy rùng mình. Liệu có thể nào con bé chỉ tưởng tượng, hay còn có điều gì khác mà tôi chưa nhận ra?

Tối hôm đó, sau khi đặt Lan Anh ngủ, tôi quyết định sẽ lén kiểm tra. Chồng tôi không có nhà vì công tác xa, nên tôi có thể dễ dàng thực hiện kế hoạch này mà không gây sự chú ý. Khi con gái đã ngủ say, tôi nhẹ nhàng bước vào phòng. Không bật đèn, tôi chỉ hé cửa đủ để nhìn vào bên trong. Ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ làm lộ rõ hình ảnh Lan Anh đang nằm trên giường, cuộn tròn như một đứa trẻ, hơi thở đều đặn.

Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là, cạnh con bé, rõ ràng có một bóng hình mờ nhạt khác. Tôi nín thở, cố gắng nhìn kỹ hơn. Hình dáng ấy giống như một người phụ nữ đang nằm bên cạnh con gái tôi, với mái tóc dài buông xõa trên gối. Trái tim tôi đập loạn xạ, không thể tin nổi vào mắt mình. Dù bóng hình đó không rõ nét, nhưng tôi cảm nhận được một sự hiện diện rất mạnh mẽ.

Tôi lùi lại, đóng cửa phòng một cách nhẹ nhàng nhưng lòng đầy hoang mang. Phải chăng đó chính là mẹ chồng tôi? Bà vẫn chưa muốn rời xa cháu gái, nên trở lại để tiếp tục chăm sóc Lan Anh? Sự xuất hiện này quá rõ ràng để tôi có thể phủ nhận, nhưng tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

Tôi không kể với ai về điều này, nhưng đêm hôm sau, tôi quyết định thử lại. Lần này, tôi vẫn thấy hình bóng ấy nằm cạnh Lan Anh, nhẹ nhàng và đầy bao bọc, giống như cách bà nội vẫn từng ôm ấp con bé mỗi tối. Mọi thứ trong căn phòng yên tĩnh một cách lạ thường, chỉ có tiếng thở khe khẽ của hai “người” nằm trên giường. Tôi cảm thấy nghẹn ngào, không biết nên vui hay buồn. Nhưng chắc chắn một điều, mẹ chồng tôi vẫn còn ở đây.

Sau một vài ngày, tôi quyết định sẽ nói chuyện này với chồng khi anh về nhà. Tuy nhiên, tôi cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, vì sợ anh không tin hoặc sẽ cho rằng tôi quá mê tín. Tôi cũng tự hỏi liệu sự hiện diện của mẹ chồng có thực sự tốt cho con gái tôi không. Dù biết bà yêu thương Lan Anh, nhưng việc cứ mãi ở lại thế giới này liệu có ảnh hưởng gì đến sự phát triển của con bé?

Đến một buổi tối, tôi mời một người bạn thân – là người theo đạo Phật và rất am hiểu về những chuyện tâm linh – đến nhà. Tôi không kể rõ chi tiết, chỉ hỏi ý kiến của chị về việc này. Nghe tôi kể, chị im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

– “Có thể là mẹ chồng em chưa muốn rời xa cháu, nhưng điều này không tốt cho người đã khuất lẫn người còn sống. Em nên tìm cách để giúp mẹ em ra đi thanh thản.”

Tôi lắng nghe lời khuyên của chị và quyết định sẽ mời một sư thầy về nhà để cầu siêu, giúp linh hồn mẹ chồng tôi siêu thoát. Chúng tôi tổ chức một buổi lễ nhỏ, trong không khí trang nghiêm và ấm cúng. Tôi mong rằng, sau buổi lễ này, mẹ chồng tôi sẽ được bình an và Lan Anh cũng có thể trở lại với cuộc sống bình thường.

Con gái 7 tuổi ngủ một mình một giường mà sáng ra cứ than chật, xem camera mẹ khóc ngất - Ảnh 1

Tối hôm đó, sau buổi cầu siêu, tôi lặng lẽ bước vào phòng Lan Anh lần nữa. Căn phòng yên tĩnh, không còn bóng dáng mờ ảo nào nữa. Con gái tôi nằm ngủ say, gương mặt bình yên hơn hẳn những đêm trước. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào, nhưng trong lòng vẫn còn một chút tiếc nuối. Có lẽ, mẹ chồng tôi đã quyết định rời xa để cháu gái có thể lớn lên mà không bị ràng buộc bởi những điều mà thế giới người lớn chúng tôi không thể hiểu hết.

Kể từ hôm đó, Lan Anh không còn than phiền về việc giường chật hay cảm giác bị đè nặng nữa. Mỗi sáng con bé thức dậy với gương mặt rạng rỡ hơn, vui tươi hơn. Tôi biết rằng, dù mẹ chồng đã ra đi, nhưng tình yêu và sự che chở của bà vẫn sẽ luôn ở bên con gái tôi, dù ở bất cứ thế giới nào.

Thời gian dần trôi qua, chúng tôi cũng học cách chấp nhận và vượt qua nỗi đau mất mát. Gia đình tôi lại trở về với cuộc sống thường nhật, nhưng trong lòng tôi vẫn giữ nguyên hình ảnh của mẹ chồng, người đã từng là bóng hình quen thuộc trong những đêm khuya bên giường của con gái tôi. Và mỗi khi nhớ đến bà, tôi lại mỉm cười, biết rằng bà vẫn luôn yêu thương và bảo vệ gia đình mình, dù đã ở một nơi rất xa.

Cuộc sống vẫn tiếp tục, nhưng những trải nghiệm tâm linh ấy đã thay đổi cách nhìn của tôi về thế giới xung quanh. Tôi tin rằng, dù là ở thế giới nào, tình yêu thương giữa người thân vẫn luôn tồn tại, mãi mãi không bao giờ phai nhạt.

Cảm phục vợ chồng ngh::èo “tay trắng” ở Gia Lai nuôi 7 con trai vào đại học: “Vợ chồng chúng tôi không dám mua tấm áo mới… Nhiều hôm, hai vợ chồng không có gạo nhưng vẫn dành dụm tiền gửi cho con đi học..”.

0

Trải qua gian đoạn khó khăn, lần lượt 6 người con của vợ chồng ông Lộc đều ra trường và tự tìm cho mình công việc ổn định trong nhà nước và các công ty.

Trong xã vùng khó Ia H’lốp (huyện Chư Sê, Gia Lai), gia đình ông Lê Lộc và bà Đào Phương Nữ Cẩm Linh “nổi tiếng” khi có 7 người con trai đều đỗ đại học.

Theo ông Lê Lộc, người con đầu Lê Huy Hoàng (SN 1992) tốt nghiệp đại học năm 2015 và con trai út vừa mới đỗ đại học năm nay. Để nuôi 7 con ăn học, gia đình đã phải “oằn mình” làm nhiều nghề, vay mượn khắp nơi. Dẫu gian khổ nhưng gia đình luôn động viên các con chăm chỉ học tập, nuôi dưỡng ước mơ.

Chia sẻ trên báo Gia Lai Online, ông Lộc cho biết, năm 1990, ông gặp gỡ và nên duyên vợ chồng với bà Linh. Khi mới cưới nhau, vợ chồng ông không có đất canh tác nhưng cả hai luôn động viên nhau bươn chải khắp nơi kiếm việc làm thuê để trang trải cuộc sống.

Ông Lê Lộc và bà Đào Phương Nữ Cẩm Linh. Ảnh: Báo Gia Lai Online.Ông Lê Lộc và bà Đào Phương Nữ Cẩm Linh. Ảnh: Báo Gia Lai Online.

Năm 1991, ông bà sinh đứa con trai đầu lòng là anh Lê Huy Hoàng. Sau đó, ông bà lần lượt sinh thêm 6 người con trai nữa. Giống như những hộ gia đình khác trong xã nghèo lúc đó, cuộc sống vợ chồng ông Lộc gặp muôn vàn khó khăn. Cả nhà 9 miệng ăn chỉ dựa vào nguồn tiền ít ỏi từ việc đi làm thuê của vợ chồng ông bà. Nỗi lo lớn nhất lúc bấy giờ của gia đình ông Lộc là chi phí để lo cho các con ăn học.

Tuy nhiên, cái khó không khuất phục được họ. Ngày qua ngày, vợ chồng ông Lộc cần mẫn “một nắng, hai sương” đi làm thuê khắp nơi kiếm tiền lo cho cuộc sống gia đình. Trời không phụ lòng người, sau nhiều năm làm lụng, tích góp, vợ chồng ông Lộc cũng mua được một miếng đất nhỏ ở làng Gran (xã Ia Hlốp, huyện Chư Sê) để trồng cà phê, hồ tiêu. Nhờ chăm chỉ làm lụng và tiết kiệm chi tiêu, dần dà, ông bà đã có tích lũy để mua thêm đất sản xuất, mở rộng diện tích rẫy lên 4 ha.

Từ cuộc sống khó khăn vì thiếu cái chữ nên vợ chồng ông Lộc luôn động viên các con chú tâm vào việc học để thoát nghèo, mai sau có công việc ổn định. Ông Lộc trải lòng: “Để các con được học hành đầy đủ, ăn no, mặc ấm thì vợ chồng tôi có làm lụng vất vả, cực nhọc bao nhiêu cũng vẫn thấy hạnh phúc. Chúng tôi luôn tâm niệm phải nỗ lực hết sức để các con được học hành đến nơi đến chốn, mai này có cơ hội mở mặt với đời”, ông Lộc bộc bạch.

Thấu hiểu sự vất vả của bố mẹ, 7 người con của vợ chồng ông Lộc đều hiếu thảo, chăm ngoan và có ý thức vươn lên trong học tập. Bên cạnh đó, cả 7 anh em trai còn tranh thủ thời gian rảnh sau giờ học để phụ giúp bố mẹ việc đồng áng, bếp núc và quét dọn nhà cửa.

Chia sẻ trên báo Dân trí, bà Linh cho biết: “Vợ chồng tôi không có điều kiện đi học nhiều nên mong muốn các con phải học tập đầy đủ. Vợ chồng luôn động viên để không đa nào phải nghỉ học giữa chừng, lo lắng chuyện cơm áo khi đang đi học”.

Vợ chồng ông Lộc và 7 người con. Ảnh: Báo Dân trí.Vợ chồng ông Lộc và 7 người con. Ảnh: Báo Dân trí.

Thấu hiểu được sự khó khăn, vất vả của bố mẹ, 7 người con đều nỗ lực, chuyên cần trong học tập, tranh thủ thời gian rỗi, phụ giúp bố mẹ làm vườn. Dù không có điều kiện đi học thêm nhưng 7 anh em đều là học sinh giỏi và đỗ vào các trường đại học với điểm số cao.

Người con trai cả là Lê Huy Hoàng đã xuất sắc đậu vào ngành Báo chí của Trường Đại học Khoa học Huế. Biết gia đình khó khăn nên khi ổn định việc học, Hoàng xin làm tạp vụ cho quán cà phê, quán ăn vào thời gian rảnh. Sau đó, Hoàng dìu dắt, giúp đỡ 2 người em là Lê Xuân Thái và Lê Thanh Bình cùng học Trường Đại học Luật Huế.

Khi thấy các con lần lượt bước chân vào giảng đường đại học, vợ chồng ông Lộc vừa vui, vừa lo. “Cứ cách 2-3 năm lại có một người con đậu vào đại học. Cà phê, hồ tiêu nhiều năm thất thu. Nhiều hôm hai vợ chồng chỉ dám ăn cơm chan nước mắm để dành dụm tiền để gửi lo chi phí học hành của các con. Mặc dù gặp không ít khó khăn về tài chính nhưng vợ chồng tôi quyết tâm cố gắng lo cho các con. Đồng thời, chúng tôi luôn gọi điện hỏi han, động viên khích lệ các con kiên trì theo đuổi ước mơ tìm kiếm tri thức”, bà Linh trải lòng.

Trải qua gian đoạn khó khăn, lần lượt 6 người con của vợ chồng ông Lộc đều ra trường và tự tìm cho mình công việc ổn định trong nhà nước và các công ty. Cậu con cả Lê Huy Hoàng đang công tác tại Đảng ủy xã Ia H’lốp.

Hai người em anh Hoàng là Lê Xuân Thái và Lê Thanh Bình đều làm trong các công ty luật. Lê Hữu An, Lê Hữu Toán, Lê Hữu Thạch tốt nghiệp trường đại học ngành ô tô và đang làm kỹ thuật viên trong các hãng kinh doanh ô tô tại TP Pleiku, Gia Lai.

Năm 2024, cậu con trai út Lê Hữu Thất (SN 2006) vừa đậu vào ngành kỹ thuật ô tô của Khoa Kỹ thuật giao thông tại Trường Đại học Nha Trang (tỉnh Khánh Hòa).

Không những vậy, anh Lê Huy Hoàng đang sở hữu 2 tấm bằng đại học ngành báo chí và luật. Em trai anh Hoàng là Lê Thanh Bình có 2 tấm bằng đại học luật và ngôn ngữ Anh.

7 người con trai của vợ chồng ông Lộc. Ảnh: Báo Dân trí.7 người con trai của vợ chồng ông Lộc. Ảnh: Báo Dân trí.

Là người con cả, chứng kiến những vất vả của bố mẹ nuôi nấng cả 7 anh em từ thuở cơ hàn, anh Hoàng luôn lấy bố mẹ làm tấm gương và động lực trong cuộc sống. “Bố mẹ mình xuất phát là con nhà nông. Trải qua thời thiếu ăn, thiếu mặc nên luôn tạo mọi điều kiện để chúng mình đến trường. Ngoài việc học tập, bố mẹ luôn nhắc nhớ chúng mình rèn luyện cả về đạo đức để trở thành những người công dân tốt”, anh Hoàng cho hay.

Ông Lộc tự hào khi những người con đều không phụ sự kỳ vọng mà học tập, tự nuôi sống bản thân. Những ngày lễ Tết, 7 người con trai lại cùng về quây quần bên mâm cơm gia đình.

“Con cái giờ đã khôn lớn, thành tài, có công ăn việc làm ổn định nên vợ chồng tôi được thanh thản tuổi già. Dẫu các con không làm lớn, làm to nhưng đối với chúng tôi, các con đã thành công”, ông Lộc tâm sự.

Ông xã đi công tác tận 1 tháng, bố mẹ chồng đòi đến ở cùng tôi bằng được, một hôm đi làm về sớm nghe lé:n được họ nói chuyện mà tôi lặ:ng hết cả người, không vạch trần ngay, mà đi nấu mâm cơm này rồi bưng lên khiến bố mẹ chồng hoả;ng loạn….

0

**Ông xã đi công tác tận 1 tháng, bố mẹ chồng đòi đến ở cùng tôi bằng được. Một hôm đi làm về sớm, nghe lén được họ nói chuyện mà tôi lặng hết cả người, không vạch trần ngay, mà đi nấu mâm cơm này rồi bưng lên món thịt chó khiến bố mẹ chồng hoảng loạn…**

***

Chồng tôi vừa được công ty cử đi công tác dài ngày, tận 1 tháng. Khi biết tin này, bố mẹ chồng bỗng dưng đề nghị muốn lên ở cùng tôi trong khoảng thời gian anh đi vắng. Dù có chút bất ngờ, nhưng tôi nghĩ đó là điều bình thường, chắc họ chỉ muốn giúp đỡ tôi khi không có anh ở nhà. Vậy là tôi đồng ý, sắp xếp phòng cho ông bà ở.

Mọi chuyện diễn ra khá suôn sẻ trong những ngày đầu. Bố mẹ chồng vẫn tỏ ra quan tâm, lo lắng cho tôi, giúp tôi làm việc nhà. Tuy nhiên, dần dần, tôi cảm thấy không khí trong nhà trở nên khác lạ. Những câu nói bóng gió, những ánh mắt không còn thân thiện như trước. Tôi vẫn cố gắng giữ thái độ vui vẻ, không suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng cũng bắt đầu có những nghi ngờ.

Một hôm, công việc của tôi kết thúc sớm hơn dự kiến, tôi về nhà trong khi bố mẹ chồng không hề hay biết. Khi vừa bước tới cửa, tôi nghe thấy giọng mẹ chồng vọng ra từ phòng khách:
– “Tôi nói với ông rồi mà, con bé này không hợp với nhà mình. Tôi thấy nó chẳng chịu chăm lo gì cho gia đình cả, từ lúc lấy thằng Hùng đến giờ chỉ toàn sống cho bản thân.”

Bố chồng tôi đáp lại:
– “Ừ, thằng Hùng còn trẻ dại, chứ nếu biết, nó cũng chẳng ưng con bé này đâu. Để nó về đây ở với mình, chắc dần dần rồi thằng Hùng sẽ hiểu ra thôi. Tôi cứ tưởng nó chăm lo cho gia đình chồng, ai ngờ…”

Con dâu nấu gì bố mẹ chồng cũng chê ỉ chê ôi và cách xử lí nhẹ nhàng nhưng đáo để nàng dâu

Nghe đến đây, tôi lặng người. Hoá ra, lý do họ muốn đến sống cùng không phải vì lo lắng hay quan tâm tôi, mà là để “kiểm tra” và có lẽ thậm chí là phá hoại mối quan hệ giữa tôi và chồng. Tôi cảm thấy đau đớn, hụt hẫng, nhưng thay vì vạch trần ngay, tôi quyết định phải có cách xử lý thật thông minh.

Tôi bước vào bếp, bắt đầu nấu ăn. Nhớ lại câu chuyện mà bố mẹ chồng vừa nói, tôi chọn một món ăn đặc biệt – món thịt chó, món mà tôi biết chắc bố mẹ chồng cực kỳ kiêng kỵ. Ở quê chồng, gia đình kiêng món này vì tin rằng ăn thịt chó sẽ mang lại xui xẻo và điềm xấu. Tôi cẩn thận chuẩn bị mâm cơm thật đầy đặn, bày biện như thường lệ, và đặt món thịt chó giữa bàn.

Khi bố mẹ chồng ngồi xuống, họ lập tức nhìn thấy món thịt chó. Mặt hai người tái mét, mẹ chồng lập tức hoảng hốt:
– “Cái này… cái này là thịt chó à?”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời:
– “Dạ vâng, con biết bố mẹ kiêng món này, nhưng con nghĩ lâu lâu đổi món cho lạ miệng một chút cũng tốt, có gì đâu ạ.”

Bố mẹ chồng nhìn nhau, trông họ vô cùng bối rối và lo lắng. Không ai dám đụng đũa vào mâm cơm. Không khí trên bàn ăn căng thẳng hẳn lên. Tôi vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ như không biết gì, nhưng lòng tôi thì đang dậy sóng.

Sau bữa cơm ấy, bố mẹ chồng tôi không còn nói những lời bóng gió sau lưng nữa, cũng không dám tỏ thái độ tiêu cực với tôi. Dù họ chưa bị “vạch trần”, nhưng tôi biết họ đã hiểu rằng tôi không phải là người dễ bắt nạt hay coi thường. Món thịt chó đó không chỉ là một mâm cơm đơn thuần, mà là cách tôi nhắn nhủ họ rằng: tôi biết tất cả và cũng biết cách đáp trả nếu cần.

Sau một tuần, bố mẹ chồng đột ngột về quê, viện cớ có việc gấp. Tôi không hỏi gì thêm, chỉ bình thản tiễn họ ra về, trong lòng tự nhủ rằng, từ giờ tôi sẽ không để bất kỳ ai xem thường hay thao túng cuộc sống của mình nữa.

Kể từ đó, tôi nhận ra rằng trong cuộc sống hôn nhân, sự tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau là điều quan trọng nhất, và tôi sẵn sàng bảo vệ hạnh phúc của mình trước bất kỳ thử thách nào, dù là từ chính người thân trong gia đình.

Chồng tôi không đồng ý cúng bố mẹ vợ trong nhà, chỉ đặt ban thờ ở góc sân

0

Khi chúng tôi kết hôn, bố anh đã qua đời gần 10 năm. Mẹ anh là giáo viên trường làng, mức lương khiêm tốn nên chỉ cho chúng tôi 2 chỉ vàng làm vốn liếng.

Ngược lại, bố mẹ tôi làm ăn khá giả, nhà chỉ có mình tôi nên đã hỗ trợ hai vợ chồng rất nhiều trong cuộc sống. Nhờ sự giúp đỡ của bố mẹ tôi, cuộc sống của vợ chồng tôi mới được như ngày hôm nay, bố giúp chúng tôi mua được căn nhà tập thể ở thành phố và có vốn để mở cửa hàng vật liệu xây dựng.

Chồng tôi lúc đó rất cảm kích và biết ơn bố mẹ vợ. Anh đối xử với bố mẹ tôi rất kính trọng và chu đáo. Mỗi lần được bố mẹ tôi giúp đỡ, anh đều về tận nhà để cảm ơn, mua quà và có lời lẽ ghi nhận tấm lòng của bố mẹ vợ. Chính anh cũng từng nói: Không có bố mẹ thì bọn con rất vất vả, vợ chồng con nhờ có sự giúp đỡ của bố mẹ mới có được ngày hôm nay!

Vậy nhưng, biến cố bất ngờ ập đến, bố mẹ tôi bị phá sản và nợ nần rất nhiều. Họ mất sạch tài sản, đến mức phải bán cả căn nhà đang ở để trả nợ. Sau đó, bố mẹ về quê, dựng nhà tạm trên mảnh đất của người chú đang sống ở nước ngoài.

Cú sốc tài chính khiến bố mẹ tôi suy sụp. Chỉ trong vòng 2 năm, cả 2 người đều lần lượt rời xa tôi.

Mất bố mẹ, tôi gần như gục ngã. Không chỉ là mất đi người đã từng nuôi nấng chăm sóc cả đời cho mình mà tôi còn mất đi chỗ dựa cả về tinh thần và kinh tế. Thời gian khi bố mẹ mới  mất, tôi đã suy sụp tới mức tưởng như mình không thể gượng dậy nổi và tiếp tục cuộc hành trình dài của cuộc sống.

Vậy nhưng, nhìn vào 2 đứa con, tôi buộc phải vực dậy. Hai vợ chồng cùng nhau gắng sức làm ăn. May mắn thay, công việc kinh doanh sau đó thuận lợi và đem lại thành công cho chúng tôi. Chúng tôi bắt đầu có của ăn của để, thậm chí, có thể gọi là khá giả. Tiền bạc không còn là vấn đề gì quá nghiêm trọng trong gia đình của tôi nữa!

Đầu năm nay, mẹ chồng tôi bị tai biến, chúng tôi quyết định bán căn nhà tập thể để mua đất, xây nhà rộng rãi hơn, đón bà về sống cùng.

Khi thiết kế ngôi nhà, tôi đã nhắc chồng bố trí không gian để thờ phụng bố mẹ vợ. Anh im lặng không đáp, tôi tưởng anh đã đồng ý và có sắp xếp của riêng mình rồi nên cũng không nhắc lại chuyện đó nữa.

Tuy nhiên, khi ngôi nhà sắp hoàn thiện, chồng tôi mới nói rõ quan điểm: Việc thờ bố mẹ vợ trong nhà là không thể, vì “từ xưa đến nay không ai làm thế”.

Khi tôi phản ứng, anh lớn tiếng: “Cô có thấy thông gia ở với nhau bao giờ không? Trần sao thì âm vậy”.hình ảnh

Tôi  chưa bao giờ nghĩ chồng mình sẽ phản đối việc thờ cúng bố mẹ vợ, phải chăng tôi đã nhầm về con người thật của anh, ảnh: dSD

Anh đề xuất đưa bố mẹ tôi lên chùa để nương nhờ cửa Phật. Thấy tôi giận dữ, anh dùng cách trì hoãn, hứa sẽ hỏi thêm thầy cúng. Vài ngày sau, anh bảo tôi là sẽ lập một ban thờ nhỏ ở góc sân cho bố mẹ tôi.

Tôi không tin vào tai mình. Sau tất cả những gì bố mẹ đã làm cho hai vợ chồng, anh vẫn coi họ như người dưng, không để họ được bước chân vào nhà mình mặc dù họ đã không còn trên đời và tôi – vợ của anh lại là đứa con duy nhất có trách nhiệm thờ cúng bố mẹ!

Lúc đó, tôi không thể chịu đựng thêm. Vừa khóc, tôi vừa buông những lời cay đắng và tuyên bố sẽ ly hôn. Chồng tôi rất ngạc nhiên và yêu cầu tôi bình tĩnh lại, nói tôi nên hỏi thêm ý kiến mọi người để biết ai đúng, ai sai. Tôi bỏ đi và không muốn nghe thêm bất cứ điều gì từ anh nữa!

Ngay lúc này, tôi cảm thấy thất vọng quá mức về chồng mình. Tôi nhớ lại ngày đó, bố mẹ tôi đã mở rộng vòng tay chào đón anh, không phân biệt và luôn dành cho anh sự tôn trọng dù gia thế 2 bên có sự chênh lệch. Thế nhưng, sau khi bố mẹ tôi mất, chồng tôi lại tỏ ra thờ ơ, không muốn thờ cúng hay tưởng nhớ đến họ, điều này khiến tôi cảm thấy đau lòng vô cùng.

Tôi hiểu là theo truyền thống, con gái đi lấy chồng thường sẽ phải thích nghi với nếp sống và phong tục của gia đình nhà chồng, nơi việc thờ cúng bố mẹ chồng luôn được ưu tiên. Nhưng trong lòng tôi, khát vọng được thờ cúng bố mẹ đẻ vẫn luôn hiện hữu. Điều này đôi khi khiến tôi băn khoăn, không biết làm sao để hài hòa giữa việc làm tròn nghĩa vụ đối với nhà chồng mà vẫn giữ gìn được sự kết nối tâm linh với bố mẹ đẻ.

Giờ đây, tôi đứng trước quyết định khó khăn. Liệu sự khác biệt trong quan điểm thờ cúng và tôn trọng gia đình có đủ lớn để tôi nên nghĩ đến việc ly hôn? Tôi vẫn yêu chồng, nhưng sự thất vọng và nỗi đau trong lòng dường như không thể vượt qua. Tôi tự hỏi liệu mối quan hệ này có thể cứu vãn hay không khi mà sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau đã không còn?

Học sinh lớp 3 viết văn tả nghề nghiệp của bố mẹ khiến cô giáo đọc xong giật mình thon thót

0

Bài văn kể về ngành nghề của bố mẹ của một em học sinh lớp 3 với đầy đủ các chi tiết sinh động nhưng khiến người lớn đọc xong phải ‘hết hồn hết vía’ cô giáo chấm điểm 1 và yêu cầu mời phụ huynh đến gặp cô ngay.

Cụ thể, khi được cô giáo giao cho chủ đề ‘viết đoạn văn miêu tả công việc của bố mẹ em’ nhóc tỳ đã ngay lập tức liên tưởng đến công việc của bố mẹ mình hàng ngày và chọn mẹ làm nhân vật chính cho tác phẩm. Bằng sự thẳng tính, chân thực qua những gì quan sát được khi cậu bé ở nhà với bố mẹ mỗi ngày, bài văn viết về công việc của bố mẹ đã ra đời với nội dung như sau:

hình ảnh

hình ảnh

Bài làm được viết với nội dung như sau: “Công việc của mẹ em là mẹ em làm nội trợ. Hằng ngày, đồng hồ kim ngắn chỉ vào số 6, kim dài chỉ vào số 3 là cả nhà phải giữ im lặng cho mẹ em làm việc. Có lần em và em trai em đùa nghịch rõ to, đã bị mẹ tát cho mỗi đứa một cái và bảo: “Bọn con có im ngay đi không, nhầm hết cả của mẹ bây giờ?”.

Trong lúc làm việc mẹ em rất tập trung, thỉnh thoảng lại nói một nhân bảy mươi bạch thủ dàn tổng chia hết cho ba. Mẹ bảo, phải học Toán thật giỏi mới làm được.

Hôm em xem trên vô tuyến có chú chim bồ câu đưa thư, em liền nhớ đến mẹ cứ hay quát bố: Chuyển giấy cho nhà Dung Phượng chưa, có mỗi việc đấy quên suốt thế, nó nổ cho một cái thì bán nhà ra đê mà ở.  Em sợ bố hay quên lại phải bán nhà ra đê ở nên đã nảy ra suy nghĩ bảo với mẹ em: “Mẹ ơi mẹ nuôi chim bồ câu đi mẹ buộc giấy vào chân chim bồ câu để nó chuyển đến nhà bác Phượng đi, nó nổ một cái thì phải bán nhà, con sợ ra đê ở lắm!

Mẹ định giơ tay tát, em đã phải chạy kịp. Mẹ bảo ai có hỏi thì phải bảo mẹ tao làm nội trợ, còn công việc của bố em là đi đ/á/n/h bài và nấu cơm cho cả nhà“.

Đọc xong bài làm của học sinh, giáo viên dạy Văn cho cậu nhóc này đã chấm 1 điểm, kèm với đó là lời nhận xét mời phụ huynh lên gặp cô vào ngày hôm sau khiến ai xem qua cũng dở khóc dở cười.

Từng chi tiết cậu bé nêu ra đều có đầy đủ dẫn chứng sinh động, không bỏ sót bất kỳ sự kiện nào mỗi ngày của bố mẹ. Điều này chứng tỏ nhóc tỳ ở nhà đã quan sát bố mẹ rất kỹ. Với độ tuổi tiểu học nghĩ gì nói nấy, cậu bé không chút do dự khi tường thuật lại chi tiết mọi chuyện xảy ra trong nhà.

Không chỉ giáo viên, mà hẳn bố mẹ nhóc tỳ sau khi đọc được tác phẩm của con trai cũng sẽ “giật mình”, họ có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến việc trong nhà lại có cái camera chạy bằng cơm thế này.

Tuy nhiên, nhiều người cảm thấy khó hiểu trước việc cô giáo cho bài văn của học sinh 1 điểm, trong khi đó rõ ràng đứa trẻ không bịa đặt, nói dối mà tả rất đúng chuyện trong nhà. Dù công việc của bố mẹ nhóc tỳ có phần “nhạy cảm”, nhưng đó cũng là vấn đề xuất phát từ chính bố mẹ cậu bé chứ không phải bản thân cậu. Lỗi duy nhất của bài làm mà giáo viên có thể trừ bớt điểm của học sinh là đứa trẻ còn sai chính tả khá nhiều.

hình ảnh

Dạy trẻ tiểu học viết văn là một quá trình cần sự kiên nhẫn và hướng dẫn cụ thể. Ở độ tuổi này, trẻ đang phát triển khả năng ngôn ngữ và tư duy, vì vậy cha mẹ và giáo viên cần sử dụng những phương pháp đơn giản, dễ hiểu để giúp trẻ tiếp cận và làm quen với việc viết văn. Dưới đây là các bước hướng dẫn hiệu quả:

1. Giới thiệu chủ đề

Bước đầu tiên là giúp trẻ hiểu chủ đề bài viết. Cha mẹ hoặc giáo viên nên giải thích ý nghĩa của đề bài và tạo cảm hứng cho trẻ bằng cách liên hệ chủ đề với những trải nghiệm gần gũi trong cuộc sống.

2. Xây dựng dàn ý

Trẻ tiểu học cần được hướng dẫn xây dựng dàn ý rõ ràng để định hướng bài viết. Dàn ý đơn giản có thể gồm ba phần: mở bài (giới thiệu), thân bài (miêu tả chi tiết) và kết bài (cảm nhận hoặc kết luận). Hãy giúp trẻ liệt kê những ý chính sẽ viết trong mỗi phần. Ví dụ, với bài tả mùa hè, thân bài có thể chia ra thành: thời tiết mùa hè, hoạt động mùa hè, và cảm xúc của trẻ trong mùa hè.

3. Phát triển ý tưởng

Sau khi có dàn ý, trẻ cần học cách phát triển các ý tưởng bằng cách sử dụng câu văn chi tiết. Cha mẹ và giáo viên nên khuyến khích trẻ miêu tả rõ ràng, cụ thể thay vì viết chung chung. Đặt câu hỏi giúp trẻ mở rộng ý tưởng: “Thời tiết mùa hè như thế nào? Nắng có làm em cảm thấy nóng không? Em thường làm gì khi trời nắng?”

4. Sử dụng ngôn ngữ phù hợp

Ở độ tuổi tiểu học, trẻ cần học cách sử dụng ngôn ngữ mạch lạc và dễ hiểu. Giáo viên có thể giới thiệu cho trẻ các từ ngữ miêu tả và từ nối để câu văn của trẻ trở nên sinh động và liên kết chặt chẽ. Đồng thời, hướng dẫn trẻ cách sử dụng dấu câu, câu hỏi và câu cảm thán để tạo phong phú cho bài viết.

5. Chỉnh sửa và hoàn thiện

Sau khi trẻ hoàn thành bài viết, bước cuối cùng là chỉnh sửa. Hãy cùng trẻ đọc lại bài văn và kiểm tra lỗi chính tả, ngữ pháp, cũng như cấu trúc câu. Giáo viên có thể gợi ý trẻ cách sắp xếp lại câu, sửa lỗi từ ngữ hoặc thêm chi tiết cho bài văn thêm sinh động.

Vợ tôi làm ở FPT mới nhận tiền thai sản gần 100 triệu, lại được bố đẻ cho thêm 300 triệu nữa. Tôi bảo cô ấy bỏ hết ra xây lại cái nhà cho ông bà nội ở quê mà cô ấy nằng nặc từ chối. Điên quá hôm nọ tôi chở thẳng vợ về nhà, chỉ vào vết nứt trên tường rồi hỏi tôi có thấy áy náy, có cắn rứt lương tâm không? Làm dâu mà thế à, làm dâu mà không biết vui vén cho gia đình nhà chồng à. Tôi cho hạn suy nghĩ 1 tuần, để rồi cô ấy đưa cho tôi 1 tờ giấy A4 và .…

0

Tôi và vợ đã kết hôn được vài năm. Cô ấy là một người phụ nữ thông minh, chu đáo và có trách nhiệm, công việc ổn định tại FPT với mức thu nhập khá. Gần đây, sau khi sinh con, vợ tôi nhận được tiền thai sản gần 100 triệu, và bố đẻ cô ấy còn cho thêm 300 triệu nữa để hỗ trợ gia đình. Nghe đến số tiền lớn như vậy, tôi nghĩ ngay đến việc sửa lại ngôi nhà cũ kỹ ở quê của bố mẹ tôi. Ngôi nhà đã xuống cấp trầm trọng, có những vết nứt lớn trên tường, mỗi khi mưa bão là lại lo lắng, bất an.

Tôi bàn với vợ rằng nên dùng số tiền ấy để xây lại căn nhà cho bố mẹ chồng ở quê. Nhưng vợ tôi từ chối, bảo rằng số tiền này là để dành cho tương lai của con và gia đình nhỏ của chúng tôi. Cô ấy nói cần phải tính toán cẩn thận, vì vừa sinh con xong, chi phí sinh hoạt, học hành sau này cho con cũng rất nhiều.

Nghe vậy, tôi tức lắm. Tôi nghĩ cô ấy đang ích kỷ, chỉ lo cho bản thân và con mà không hề nghĩ đến bố mẹ chồng. Làm dâu mà không biết hy sinh, không biết vun vén cho gia đình chồng thì còn gì là trách nhiệm? Thế là tôi quyết định đưa cô ấy về quê, trực tiếp chỉ vào những vết nứt trên tường nhà và hỏi:

  • “Em nhìn đi, thế này mà em không áy náy à? Không cắn rứt lương tâm sao? Em làm dâu mà không biết chăm lo cho gia đình chồng thì còn gọi là làm dâu à?”

Cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Tôi bực tức cho cô ấy một tuần để suy nghĩ, hy vọng cô ấy sẽ thay đổi ý định và nhận ra điều gì là đúng.

Một tuần trôi qua, cô ấy đưa tôi một tờ giấy A4. Tôi nhìn qua tưởng là bản kế hoạch sửa nhà hay đồng ý với tôi về việc chi tiêu, nhưng khi mở ra, tôi choáng váng: đó là một lá đơn… ly hôn.

Trong lá đơn, cô ấy viết rất rõ ràng. Cô ấy nói rằng không thể tiếp tục sống trong một cuộc hôn nhân mà sự hy sinh và tình yêu thương chỉ đến từ một phía. Cô ấy nhắc lại tất cả những lần đã cố gắng vun vén cho gia đình chồng, từ việc chăm sóc ông bà, đến những khoản tiền gửi về mỗi dịp Tết hay giỗ chạp. Nhưng đến lần này, khi tôi yêu cầu cô ấy phải dùng toàn bộ số tiền mà cô ấy dành dụm, mà lẽ ra là để lo cho con và cuộc sống sau này, thì cô ấy cảm thấy không được tôn trọng.

Cô ấy nói rằng gia đình nhỏ của chúng tôi, con của chúng tôi mới là điều cần được ưu tiên nhất lúc này. Nếu tôi không hiểu điều đó và cứ mãi ép buộc cô ấy làm những điều cô ấy không đồng ý, thì cuộc hôn nhân này sẽ không thể tiếp tục.

Tôi đứng chết lặng. Trong đầu tôi cứ quay cuồng với ý nghĩ: mình đã sai ở đâu? Tôi chỉ muốn tốt cho bố mẹ mình, muốn cô ấy thể hiện trách nhiệm làm dâu, nhưng tại sao mọi chuyện lại đi xa đến mức này?

Nhìn tờ đơn ly hôn, tôi bỗng thấy lòng mình trống rỗng. Tôi nhận ra rằng, trong suốt thời gian qua, tôi đã quá khắt khe và ích kỷ khi đòi hỏi vợ phải làm theo những gì mình muốn, mà không hề nghĩ đến cảm xúc và sự hy sinh của cô ấy. Tôi đã quên rằng gia đình không chỉ là những trách nhiệm mà còn là sự chia sẻ, tôn trọng lẫn nhau.

Giờ đây, tôi chỉ còn biết cầm tờ đơn ấy, trong lòng đầy hối tiếc. Liệu tôi có thể sửa chữa được sai lầm này, hay đã quá muộn rồi?

Chồng qua đời, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông đưa tôi quyển sổ tiết kiệm rồi bảo từ nay không phải đi làm, mỗi đêm chỉ cần làm đúng 1 việc với ông.Mấy tháng sau, tôi ễnh bụng, đi siêu âm thì phát hiện là con của..

0

Tôi và chồng sống với nhau êm ấm được vài năm thì tai nạn ập đến. Anh ra đi trong một vụ tai nạn giao thông, để lại tôi với nỗi đau xé lòng. Chúng tôi chưa kịp có con, và giờ đây, căn nhà trở nên trống vắng lạ thường.

Sau ngày chồng mất, tôi vẫn ở lại chăm sóc cho bố chồng, ông Hùng. Ông là một người đàn ông lớn tuổi, nhưng còn khỏe mạnh. Dù không ai yêu cầu, tôi tự nguyện ở lại, vì nghĩ rằng việc chăm sóc cho ông cũng là cách để tôi giữ lại chút kỷ niệm với chồng.

Chồng mất, con dâu ở vậy chăm bố chồng nhưng bất ngờ có thai, hàng xóm ai cũng chửi nhưng biết lí do thì im bặt - Ảnh 1

Một ngày, ông Hùng gọi tôi vào phòng, vẻ mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết. Ông đưa cho tôi một quyển sổ tiết kiệm, số tiền không nhỏ, và bảo rằng:

  • “Con không cần phải đi làm nữa. Số tiền này đủ để con sống thoải mái. Nhưng mỗi đêm, con chỉ cần làm một việc cho bố…”

Tôi ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hiểu ý ông thì ông nói tiếp, giọng trầm hơn:

  • “Con chỉ cần vào phòng massage cho bố mỗi đêm. Bố già rồi, người đau nhức, cần được chăm sóc. Không có gì hơn đâu, chỉ là massage thôi.”

Lúc đầu, tôi hơi do dự, nhưng nghĩ rằng đây là việc hiếu thuận, hơn nữa ông Hùng cũng là người thân duy nhất còn lại của tôi. Tôi đồng ý. Từ đó, mỗi tối sau bữa cơm, tôi vào phòng ông để xoa bóp vai, lưng cho ông. Chẳng có gì đáng ngại, và ông Hùng cũng luôn giữ khoảng cách, chỉ bảo tôi làm công việc rất đỗi bình thường.

Thế nhưng, mấy tháng sau, tôi bắt đầu cảm thấy cơ thể có gì đó khác lạ. Bụng tôi ngày một to dần lên. Ban đầu, tôi không nghĩ nhiều, vì cho rằng đó là do ăn uống không điều độ. Nhưng khi cơ thể thay đổi rõ rệt, tôi quyết định đi siêu âm để kiểm tra.

Kết quả khiến tôi bàng hoàng: tôi đang mang thai. Điều này thật phi lý, vì tôi chưa từng có mối quan hệ nào kể từ sau khi chồng qua đời. Lòng tôi hoang mang, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tôi về nhà, đối diện với ông Hùng, đôi mắt ông đầy bí ẩn. Tôi kể lại chuyện siêu âm và chờ đợi sự giải thích từ ông. Nhưng thay vì hoảng hốt hay bất ngờ, ông Hùng chỉ mỉm cười nhẹ và nói:

  • “Đứa bé là con của chồng con.”

Tôi lặng người không hiểu. Ông Hùng giải thích rằng trước khi chồng tôi qua đời, hai bố con đã bí mật cùng nhau thực hiện một biện pháp y học hiện đại – trữ đông tinh trùng của anh ấy. Họ đã bàn bạc và quyết định, nếu có chuyện không may xảy ra với chồng tôi, ông sẽ thay anh ấy giúp tôi có con, để tôi không phải cô độc trong cuộc đời này.

Vào làm công ty riêng của bố chồng, con dâu suy sụp vì biết chuyện động  trời của bố chồng

Tôi sốc nặng. Mọi thứ quá khó tin. Chồng tôi và bố chồng đã có kế hoạch như vậy từ trước, và ông Hùng đã âm thầm đi thụ tinh nhân tạo cho tôi, giữ đúng lời hứa với con trai mình. Đó cũng chính là lý do tại sao ông yêu cầu tôi ở lại, không phải làm việc, để lo cho tương lai của tôi và đứa bé.

Giờ đây, tôi đứng giữa những cảm xúc đan xen: cảm kích vì tình yêu và sự hy sinh của bố chồng dành cho con trai ông, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác ngột ngạt vì quyết định được đưa ra mà không hề hỏi ý kiến tôi. Đứa con trong bụng tôi, là kết tinh của tình yêu với chồng, nhưng con đường phía trước vẫn đầy bối rối và lạc lõng.

Liệu tôi có thể đối diện với sự thật này và sống tiếp, cùng với đứa bé là tất cả những gì còn lại từ người chồng quá cố của mình?

Bố chồng sống cùng anh chị cả. Mỗi tháng lương của ông hơn 10 triệu còn có thêm 1 sổ tiết kiệm 1 tỷ 2. Thế nhưng ngày bố chồng mất, anh chị phải chạy đôn chạy đáo để có tiền lo tang lễ. Lúc hỏi ra cả nhà mới chetlang khi biết số tiền kia đã….

0

Ông Bình, bố chồng của Lan, vốn là người cẩn thận và tiết kiệm. Sau khi nghỉ hưu, ông sống cùng vợ chồng anh cả là anh Hùng và chị Lan. Ông vẫn nhận được lương hưu hàng tháng hơn 10 triệu, và luôn tự hào về số tiền tiết kiệm 1 tỷ 2 mà ông đã tích góp được qua bao năm làm việc chăm chỉ.

Mọi người trong gia đình ai cũng nghĩ rằng ông Bình có một cuộc sống sung túc và không phải lo lắng nhiều về kinh tế. Anh Hùng và chị Lan cũng yên tâm vì bố có tiền lương hưu, lại còn số tiền tiết kiệm lớn, nên không quá lo việc phải chu cấp nhiều cho ông.

Nhưng rồi đột ngột, ông Bình lâm bệnh nặng và qua đời chỉ sau một thời gian ngắn. Sự mất mát khiến cả gia đình bàng hoàng, nhưng cũng không kém phần bối rối khi phải lo liệu tang lễ. Dù ai cũng nghĩ rằng ông có sẵn tiền để lo liệu, nhưng khi bắt đầu tính toán, anh Hùng và chị Lan mới nhận ra rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.

Họ tìm kiếm sổ tiết kiệm của ông Bình nhưng không thấy đâu. Tiền lương hưu của ông cũng không còn lại bao nhiêu. Gia đình bắt đầu hoang mang và phải vay mượn khắp nơi để lo tang lễ. Số tiền tang lễ cần gấp gáp, mà nguồn tiền của ông Bình, thứ mà mọi người tin chắc sẽ đủ lo liệu, lại chẳng rõ tung tích.

Cuối cùng, sau nhiều ngày tìm kiếm, anh Hùng đã hỏi đến ngân hàng và nhận được câu trả lời khiến cả nhà chết lặng: Sổ tiết kiệm 1 tỷ 2 của ông Bình đã được chuyển nhượng hết sang tên một người khác cách đây một năm, và người đó không ai khác chính là… em trai của anh Hùng, anh Tuấn.

Hóa ra, ông Bình đã lén lút giúp đỡ Tuấn mở một công ty riêng, mong muốn con út có thể thành công và phát triển sự nghiệp. Ông không nói với ai trong gia đình về chuyện này, vì sợ mâu thuẫn giữa các con. Nhưng trớ trêu thay, công ty của Tuấn đã phá sản cách đây không lâu, và toàn bộ số tiền của ông Bình cũng đã bị mất sạch.

Cả gia đình lúc này mới ngã ngửa. Anh Hùng và chị Lan, người đã chăm sóc ông Bình suốt những năm tháng cuối đời, giờ đây không chỉ mất đi người cha mà còn rơi vào tình cảnh khó khăn về tài chính. Còn Tuấn, mặc dù ông Bình đã đặt hết niềm tin và tiền bạc vào, lại không thể giữ được sự nghiệp của mình.

Câu chuyện đau lòng kết thúc với sự im lặng nặng nề giữa các thành viên trong gia đình. Họ không chỉ mất đi một người cha, mà còn đánh mất lòng tin và sự gắn kết vốn có giữa anh em. Số tiền tiết kiệm đã biến mất, và cùng với nó là những hy vọng, niềm tin mà ông Bình đã đặt ra cho tương lai của gia đình.

Cháu nội vừa biếu bà 5 triệu, vài ngày sau tôi hỏi vay tạm mẹ chồng 500 ngàn thì phát hiện sự thật: Bà già rồi sao còn làm như thế

0

Tuần trước, con trai tôi về thăm, thấy mẹ và bà ăn uống tằn tiện quá nên rút 5 triệu biếu bà. Con tôi còn dặn bà cứ ăn tiêu thoải mái, hết tiền sẽ chu cấp tiếp.

Trước khi chồng tôi mất, anh ấy nói từng đưa cho mẹ 500 triệu lập sổ tiết kiệm, vì thế sau này tuổi già của mẹ, con cháu không phải lo lắng nữa. Vài tháng sau đó, tôi nhớ lại lời căn dặn của chồng và hỏi mẹ về khoản tiền gửi tiết kiệm có thật không.

Khi đó mẹ chồng nói là có và đang gửi ngân hàng, mỗi tháng lấy số lãi để chi tiêu sinh hoạt. Nghe mẹ nói thế nên tôi yên tâm và không để ý đến khoản tiền đó nữa.

Gần 30 năm làm dâu, tôi và mẹ chồng rất ít khi ngồi nói chuyện với nhau được lâu. Bởi 2 người khắc khẩu, nói chuyện được vài câu đã tranh cãi gay gắt. Những lời tôi khuyên bảo thật lòng bà không tin và cho rằng tôi sống hoang phí, bảo thủ, khó tính.

Đồ ăn của mẹ chồng rất đơn giản, ngày nào cũng chỉ có bát cơm với 1 món kho là đủ. Món kho của bà kho rất mặn, ăn cả tuần mới hết. Lo sức khỏe của bà không đảm bảo, tôi mua cho bà cái tủ lạnh để bỏ bát kho mặn vào trong đó. Vậy mà bà không chịu bỏ đồ kho vào đó, mà vẫn theo thói quen để trên bếp và rút tủ lạnh ra.

Bà bảo cái tủ lạnh để mỗi bát kho mặn mà mỗi tháng tốn cả 100 nghìn tiền điện, cả tháng bà dùng cũng không hết bằng đó tiền điện. Chỉ vì tiếc tiền điện mà mẹ chồng không chịu dùng tủ lạnh và chấp nhận ăn đồ kho bị thiu.

Cháu biếu bà 5 triệu, vài ngày sau tôi hỏi vay tiền mẹ chồng thì phát hiện sự thật phũ phàng - 1

Gần 30 năm làm dâu, tôi và mẹ chồng rất ít khi ngồi nói chuyện với nhau được lâu, bởi 2 người khắc khẩu. (Ảnh minh họa)

Mấy tháng nay, sức khỏe mẹ chồng yếu, tôi chuyển công việc về gần nhà nội làm để tiện chăm sóc cho mẹ. Vì muốn mẹ có sức khỏe chống đỡ bệnh tật nên tôi thường xuyên thay đổi chế độ ăn và món ăn phong phú. Nhưng mẹ chồng không ăn mà luôn miệng chê tôi hoang phí, bà chỉ cần ăn đơn giản là đủ, không cần những món tốn tiền.

Tuần trước, con trai tôi về thăm, thấy mẹ và bà ăn uống tằn tiện quá nên rút 5 triệu biếu bà. Con tôi còn dặn bà cứ ăn tiêu thoải mái, hết tiền sẽ chu cấp tiếp.

Ngày hôm kia, có người rao bán cá ngoài đường, tôi định mua mà hết tiền mặt nên hỏi vay mẹ chồng 500 nghìn. Nào ngờ bà nói không có tiền và bảo tôi qua hàng xóm mà vay.

Tôi hỏi khoản tiền 5 triệu cháu trai biếu tuần trước đâu, gặng hỏi mãi bà mới chịu nói là cho chú Thịnh là em của mẹ chồng tôi vay. Chú Thịnh gia cảnh nghèo khó, chỉ biết vay tiền mà không chịu trả tiền.

Tôi hỏi mẹ đã cho chú ấy vay bao nhiêu tiền. Lúc đầu bà nói 5 triệu nhưng khi tôi hỏi về những khoản tiền mà con cháu cho trong nhiều năm nay đâu và cả khoản tiền 500 triệu chồng tôi gửi ngân hàng cho bà rút lãi. Bà im lặng không trả lời được làm tôi bắt đầu nghi ngờ.

 

Cháu biếu bà 5 triệu, vài ngày sau tôi hỏi vay tiền mẹ chồng thì phát hiện sự thật phũ phàng - 2

Mẹ chồng nói không có tiền và bảo tôi qua hàng xóm mà vay. (Ảnh minh họa)

Trước sự thuyết phục của tôi, cuối cùng mẹ chồng cũng chịu nói sự thật. Mẹ bảo mấy năm nay, gia đình chú Thịnh khó khăn và thường xuyên qua vay tiền bà. Là chị em ruột, bà không thể đứng nhìn chú ấy túng thiếu được. Vì thế có bao nhiêu tiền đều đưa cho chú ấy vay hết. Hiện tại trong nhà không còn đồng nào nữa.

Tôi bàng hoàng khi nghe những lời mẹ chồng nói. Cứ nghĩ sống bằng ấy tuổi rồi thì mẹ phải biết giữ tiền, nào ngờ lại tin tưởng người em xấu, có bao nhiêu tiền cho vay hết, rồi lúc cần có đòi được không. Mẹ khẳng định chú Thịnh sẽ trả sòng phẳng khi bà ấy cần.

 

Sáng hôm qua, tôi và mẹ qua nhà chú Thịnh để đòi tiền. Mẹ chồng tôi liệt kê ra những khoản tiền mà đã cho vay, tổng cộng là 700 triệu nhưng vợ chồng chú ấy chối ngay. Chú Thịnh nói:

“Gia đình dù có nghèo khó thật đấy nhưng không bao giờ vay của chị đồng nào. Chị già rồi lúc nhớ lúc quên, cho ai vay không nhớ nữa cứ qua nhà em đòi là không được đâu. Nếu chị vẫn khẳng định cho em vay thì chứng cứ đâu, cứ đưa ra đây em trả hết ngay”.

Mẹ chồng còn nhớ rất rõ ngày tháng và thời điểm giao tiền cho chú Thịnh nhưng không có giấy tờ gì làm bằng chứng. Chúng tôi không biết làm sao để lấy lại số tiền đã cho chú Thịnh vay nữa?