“Anh có hẹn với đối tác, em cứ về trước đi!” Chồng tôi vội vã nói, gương mặt anh không chút ngập ngừng.
Tôi ngạc nhiên, nhưng vẫn không muốn làm to chuyện, dù lòng ngổn ngang cảm giác không yên. Chồng nghiêng ô và vội vã bước về phía quán café đối diện, nơi có một người phụ nữ đứng chờ. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã quay lưng, bước vào quán, để mặc tôi một mình dưới cơn mưa.
Sự ngạc nhiên, sau đó là sự tức giận, dâng lên trong tôi như ngọn lửa. Lại thêm một trận mưa bất ngờ, nhưng lúc này không phải là do thời tiết. Cảm giác đau đớn trong lòng tôi dâng trào. Trái tim tôi quặn lại khi nhìn thấy hình ảnh đó: anh bước vào quán, tay khoác ô, dẫn theo người phụ nữ, không hề quay lại nhìn tôi dù chỉ một lần. Cơn ghen trong tôi như một cơn sóng dữ, cuốn phăng mọi lý trí còn lại. Tôi không khóc, chỉ biết im lặng và lái xe về nhà.
Về đến nhà, tôi chẳng thể giữ được bình tĩnh nữa. Tôi chộp lấy điện thoại của chồng khi anh không để ý, bắt đầu lướt qua những tin nhắn trong đó. Và rồi, tôi nhìn thấy tất cả. Cô ta chính là bồ của chồng tôi, một người mà tôi chưa từng biết, nhưng lại có mặt trong mỗi cuộc trò chuyện thân mật của anh. Một cơn tức giận như lửa cháy bùng lên trong tôi.
“Anh không yêu em nữa rồi, phải không?” Đó là câu hỏi tôi đã tự nhủ với chính mình khi nhìn thấy tất cả những tin nhắn ngọt ngào, những lời hứa hẹn, và những buổi hẹn hò giữa họ.
Tôi không thể ngồi yên. Quyết tâm tìm ra sự thật và yêu cầu anh đối diện với chuyện này, tôi chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối mặt đầy kịch tính. Nhưng khi đang bối rối trong suy nghĩ, tôi nhận được một tin nhắn lạ từ mẹ chồng.
“Con đang ở đâu? Mẹ biết tất cả rồi, tối nay con sẽ thấy.”
Không kịp để tôi kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, mẹ chồng tôi đã đến tận quán café nơi chồng và cô bồ đang ngồi. Không chỉ đến một mình, mẹ tôi còn dẫn theo một người bạn của mình, cả hai vào quán và tiến thẳng về phía bàn của họ. Cảnh tượng thật khó tin: mẹ chồng tôi đứng giữa quán, ánh mắt sắc bén, như một bà hoàng, dằn mặt cô bồ của chồng tôi.
Mẹ chồng tôi không cần nhiều lời. Bà chỉ đứng đó, nhìn cô bồ một cách lạnh lùng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén xuyên qua tim người đối diện. “Cô là ai, mà dám phá hoại gia đình tôi?” Giọng bà cứng rắn, đầy quyền uy khiến không khí trong quán trở nên ngột ngạt.
Cô bồ tái mặt, cố gắng mở lời giải thích nhưng không sao cắt nghĩa nổi. Mọi lời nói của cô ta đều như nước đổ lá môn, vô nghĩa trước sự quyết liệt của mẹ chồng tôi.
Chồng tôi, lúc này, mặt mày tái xanh, không nói một lời. Anh đứng lặng như tượng, đôi mắt anh không dám nhìn thẳng vào tôi. Mẹ chồng tôi quay sang tôi, ánh mắt bà dịu lại, như thể nói rằng bà hiểu tôi đang cảm thấy gì.
“Con à, con là con dâu của tôi. Mẹ sẽ không để ai làm tổn thương con, dù người đó là ai.”
Trong đêm mưa đó, mọi thứ như vỡ tan. Cô bồ của chồng tôi không thể đứng vững, cuối cùng buộc phải bỏ đi, để lại đằng sau ánh nhìn đầy oán hận của chồng tôi. Anh ta không dám đuổi theo, cũng không dám nói lời nào.
Sau đêm đó, mọi thứ giữa tôi và chồng đã thay đổi. Tôi không biết liệu mình có thể tha thứ cho anh hay không, nhưng ít nhất tôi biết mình không cô đơn trong cuộc chiến này. Mẹ chồng tôi, người phụ nữ mạnh mẽ, luôn đứng sau lưng tôi, không chỉ là người bảo vệ tôi, mà còn là người đưa tôi đến với sự thật mà tôi đã cố gắng tránh né.
Chồng tôi, sau đêm đó, không bao giờ dám nhìn tôi như trước. Còn tôi, dù tổn thương, nhưng không còn sợ hãi. Cuộc đời này, có những điều đau đớn, nhưng cũng có những lần thức tỉnh. Và đêm mưa đó, chính là khoảnh khắc tôi hiểu ra rằng, sự tôn trọng và lòng kiên cường là những thứ quan trọng nhất mà tôi phải giữ lấy, dù bất cứ giá nào.