Chiều hôm đó, khi ánh nắng vừa chạm đến ngưỡng cửa, anh trai tôi – anh Hưng, bước vào nhà, tay xách theo một túi hoa quả. Anh cười, nụ cười quen thuộc từ thuở nhỏ:
- Út này, anh qua nhờ chút chuyện.
Tôi đặt ấm trà nóng xuống bàn, cười đáp:
- Có việc gì mà anh phải khách sáo thế?
Hưng từ tốn ngồi xuống, ánh mắt có chút lo lắng. Sau vài câu chuyện phiếm, anh bắt đầu mở lời:
- Anh vừa trúng thầu một dự án xây dựng lớn, nhưng thiếu vốn. Anh tính vay ngân hàng một tỷ, mà nhà ba mẹ mình không vay được, em cho anh mượn sổ đỏ nhà em được không?
Tôi sững người. Chồng tôi vừa đi làm về, nghe câu chuyện liền dừng lại ở cửa, ánh mắt lạnh băng. Anh bước vào, giọng cứng rắn:
- Không được. Nhà là tài sản lớn nhất của gia đình tôi, không thể đem ra mạo hiểm.
Hưng quay sang tôi, vẻ mặt đầy thất vọng. Anh đưa ra đủ loại giấy tờ, hợp đồng để chứng minh sự khả thi của dự án, thậm chí còn cam kết sẽ trả lãi cho vợ chồng tôi bảy triệu mỗi tháng. Nhưng chồng tôi vẫn lắc đầu, giọng dứt khoát:
- Kinh doanh rủi ro, mất tiền mất nhà thì làm sao?
Hưng không cãi, chỉ thở dài rồi ra về. Nhưng tôi biết anh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
Mấy ngày sau, anh liên tục ghé qua, lần nào cũng mang theo sự chân thành và cả áp lực nặng nề. Tôi thấy thương anh, nhưng lời của chồng cũng không sai. Gia đình tôi vốn không dư dả, ngôi nhà này là tất cả những gì chúng tôi tích cóp suốt mười năm. Nếu lỡ có chuyện gì, chúng tôi sẽ rơi vào cảnh trắng tay.
Một buổi tối, tôi ngồi bên chồng, cố gắng thuyết phục:
- Em nghĩ anh Hưng không liều lĩnh đâu. Anh ấy là người làm ăn lâu năm, lại có kế hoạch rõ ràng. Hay mình thử giúp anh ấy một lần?
Chồng tôi cau mày, giọng vẫn nghiêm nghị:
- Em có biết bao nhiêu người thân vì chuyện vay mượn mà mất tình cảm không? Thậm chí còn kéo nhau ra tòa. Anh Hưng có thất bại thì mình cũng không làm gì được.
Tôi im lặng, lòng rối như tơ. Anh Hưng là anh trai duy nhất của tôi, từ nhỏ đã luôn nhường nhịn, bảo vệ tôi. Nếu từ chối giúp, tôi sợ rằng tình thân giữa chúng tôi sẽ rạn nứt. Nhưng nếu đồng ý, tôi lại không dám đối mặt với rủi ro.
Một tuần sau, anh Hưng lại đến, lần này mang theo vợ và con gái anh. Cháu tôi – bé My, chỉ mới bảy tuổi, ôm tôi thật chặt và thì thầm:
- Cô Út ơi, ba nói cô giúp ba, để ba có tiền làm công trình, rồi ba sẽ đưa con đi chơi thật nhiều.
Lòng tôi thắt lại. Anh Hưng ngồi đó, ánh mắt khẩn thiết:
- Út, anh biết mình đang làm khó em. Nhưng đây là cơ hội lớn, nếu không chớp lấy, anh sẽ mất tất cả. Em tin anh một lần được không?
Chồng tôi bực dọc đứng lên:
- Tin cái gì? Chuyện làm ăn thất bại thì ai gánh?
Cả không gian như đóng băng. Vợ anh Hưng bật khóc, cháu My cũng hoảng sợ. Tôi kéo tay chồng, cố giữ bình tĩnh:
- Được rồi, để em suy nghĩ thêm.
Hưng gật đầu, ánh mắt đầy hy vọng trước khi ra về.
Đêm đó, tôi không ngủ được. Hình ảnh anh trai tôi vất vả nuôi gia đình hiện rõ trong tâm trí. Anh là người chăm chỉ, chịu thương chịu khó, nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng. Tôi nhớ những lần anh gánh vác cả nhà, nhường nhịn tôi từng món ăn ngon, từng món đồ chơi nhỏ.
Sáng hôm sau, tôi nhìn chồng, giọng khẽ khàng:
- Em sẽ cho anh Hưng mượn sổ đỏ.
Chồng tôi bàng hoàng:
- Em điên rồi sao?
Tôi không trả lời, chỉ nhấn mạnh:
- Đây là anh ruột em. Nếu anh ấy thất bại, em sẽ chấp nhận chịu trách nhiệm.
Thấy tôi kiên quyết, chồng tôi chỉ thở dài, miễn cưỡng đồng ý.
Chúng tôi làm thủ tục vay ngân hàng, anh Hưng cảm ơn rối rít, hứa hẹn đủ điều. Dự án bắt đầu khởi công, mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Nhưng rồi, sóng gió ập đến. Ba tháng sau, một đối tác trong dự án rút lui, anh Hưng không đủ vốn xoay sở. Nợ ngân hàng tăng dần, lãi suất vượt ngoài tầm kiểm soát. Anh bắt đầu trốn tránh, không dám đối diện.
Tôi nghe tin mà bàng hoàng. Lúc này, chồng tôi nổi giận thực sự:
- Anh đã nói rồi mà em không nghe!
Tôi không còn lời nào biện minh, chỉ biết lặng lẽ ôm con, lòng ngập tràn lo lắng.
Một buổi chiều, anh Hưng tìm đến nhà, trông tiều tụy hơn bao giờ hết. Anh đặt tay lên vai tôi, giọng nghẹn ngào:
- Anh xin lỗi. Anh sai rồi…
Tôi nhìn anh, lòng vừa giận vừa thương. Chồng tôi đứng dậy, gằn giọng:
- Bây giờ anh định làm gì?
Hưng cười nhạt:
- Anh sẽ bán tài sản, trả hết nợ. Còn nếu không đủ, anh sẽ gánh hết, không để em mất nhà.
Tôi không nói gì, chỉ ngồi lặng. Dù giận anh, tôi vẫn không nỡ để anh gánh nợ một mình.
Cuối cùng, anh Hưng xoay được một phần tiền để trả ngân hàng. Phần còn lại, anh cắn răng bán hết xe cộ, đồ đạc để bù vào. Tuy nhiên, số tiền vẫn thiếu một khoản lớn.
Gia đình tôi đành phải trả nợ thay anh, sau đó dành nhiều năm để gồng gánh trả dần.
Câu chuyện khép lại bằng một bài học lớn: không phải mọi món nợ tình thân đều có thể đổi bằng lòng tin. Tình cảm gia đình quý giá, nhưng nếu không đủ tỉnh táo, chúng ta có thể mất đi tất cả.