Ngày bố mẹ tôi còn trẻ, sau khi sinh tôi, mẹ không muốn sinh thêm nên đã phải đối mặt với nhiều áp lực từ phía gia đình chồng. May mắn là bố tôi cũng nghe theo lời mẹ tôi. Mặc cho bố tôi là con trai duy nhất trong nhà, mặc do áp lực sinh con nối dõi, dèm pha của anh em họ hàng, bố tôi vẫn dẹp được để vợ con không phải suy nghĩ.
Trong ký ức của tôi, gia đình tôi từng là gia đình hạnh phúc. Bố tôi cũng từng nói rằng một gia đình có hạnh phúc hay không phụ thuộc đến 80% ở người đàn ông, khiến tôi luôn đặt ra tiêu chuẩn người đàn ông sau này của mình cũng giống như bố mình.
Về phía gia đình nhà nội tôi thì rất gia trưởng, phong kiến, vậy nhưng dù đứng trước sóng gió gì bố tôi vẫn luôn đứng ra bảo vệ mẹ tôi. Thậm chí, ngày Tết bố tôi chỉ về quê 1 mình, để cho vợ con đỡ áp lực.
Nói về kinh tế, bố tôi cũng rất giỏi, chưa từng ngần ngại làm việc gì. Ban ngày làm cơ quan, tối về bố còn nhận việc làm thêm như sửa đồ điện tử, sửa tivi… thậm chí cuối tuần ai gọi là bố cũng đi ngay. Sau này cuộc sống của gia đình tôi dư dả, nhìn lại, tôi nhận ra rằng bố tôi luôn cố gắng để vợ con không phải thiếu thốn điều gì.
Mẹ tôi là người phụ nữ tốt nhưng bà lại không kiện định, dễ bị người khác lôi kéo. Nếu không có sự nhắc nhở của hai bố con tôi thì có lẽ mẹ tôi sẽ bị lừa đảo rất nhiều. Vì biết bản thân không thể quản kinh tế nên mẹ tôi giao cho bố quản lý.
Trong mắt bố tôi mẹ lúc nào cũng như trẻ con, vì vậy luôn phải quan tâm, sát sao, không để mắt tới e là có chuyện ngay.
Ai ngờ, 1 ngày chuyện không ai ngờ nhất đã xảy xa. Mẹ tôi sau một vài lần nhắn tin với người yêu cũ đã trót dại có mối quan hệ mập mờ, không đứng đắn với người đó.
Bởi vì mẹ vốn chẳng giấu được chuyện gì quá lâu, mà bố lại là người quá hiểu mẹ tôi, chỉ cần ánh mắt, cử chỉ có chút thay đổi là không qua mắt được bố. Vì vậy hai người họ mới chỉ qua lại được 2 tháng thì sự việc vỡ lở.
Khi bố tôi biết chuyện, mẹ tôi vô cùng hoảng sợ, sau đó vật vã xin bố tha thứ. Nhưng điều khiến mẹ tôi bất ngờ là bố tôi không hề có hành động nào.
Ông không chất vấn, không chửi rủa, chì chiết và cũng không đòi ly hôn. Duy nhất một việc bố tôi làm đó chính là im lặng, im lặng một cách đầy lạnh lẽo.
Tôi khi biết chuyện cũng buồn bã và thất vọng…
Từ ngày đó trở đi,
Gia đình tôi từ một gia đình hạnh phúc biến thành một gia đình chất chứa nhiều nỗi buồn, vô cùng lạnh lẽo.
Bố tôi đã không còn ngủ chung phòng với mẹ mà chuyển hẳn sang phòng sách để ngủ. Về ăn uống thì bố sẽ ra ngoài ăn hoặc khi tôi nấu món gì thì bố ăn. Tuyệt nhiên không ăn những món mẹ nấu.
Cuối tuần bố cũng không dành thời gian cho gia đình như trước đây, thay vào đó ông sẽ đi ra ngoài ăn với bạn bè, thậm chí là ở bên hàng xóm nhiều hơn ở nhà.
Đồ dùng ở nhà cũng vậy, nếu không tìm thấy thứ gì sẽ hỏi tôi, trường hợp không thấy sẽ đi mua thứ khác, chứ không hỏi mẹ tôi một lời.
Thậm chí khi mẹ tôi bị ngã xe, trầy xước được hàng xóm báo thì bố cũng gọi điện cho tôi chứ không hề chạy đến…
Mọi thứ cứ lạnh lẽo như vậy cả năm nay rồi,
Tôi biết mẹ tôi đã trót dại, đã sai nhưng nếu cuộc sống cứ tiếp diễn như thế này thì không ổn chút nào.
Mẹ tôi vô cùng suy sụp và ân hận vì việc làm của mình, biết bản thân mình sai nên mẹ tôi cũng không dám trách móc sự thờ ơ vô tâm của bố.
Tôi hiểu giây phút mẹ tôi ngoại tình chỉ là giây phút yếu lòng, bồng bột của bà chứ tôi hiểu mẹ mình yêu bố và cần gia đình này đến như thế nào.
Và tôi cũng biết rằng, tình cảm của bố tôi dành cho mẹ đã nguội lạnh hoàn toàn rồi, những gì còn sót lại có lẽ chị là th:ù h:ận mà thôi.
Giờ tôi nên làm gì để có thể thay đổi được mọi việc? Làm sao để bố mẹ tôi trở về hạnh phúc như xưa?