Căn biệt thự nguy nga, tráng lệ được xây dựng trong khuôn viên rộng khoảng 5.000m2 giữa vùng quê khiến những ai tận mắt chiêm ngưỡng đều trầm trồ.
Bên ngoài được trang trí nhiều họa tiết tinh xảo, bắt mắt. Ảnh: Người đưa tin
Bên ngoài được trang trí nhiều họa tiết tinh xảo, bắt mắt. Ảnh: Người đưa tin
Dù lòng nghẹn đắng nhưng tôi không biết nói gì hơn…
Nhìn bạn thân trả giá đắt cho cuộc hôn nhân, tôi thấm thía 4 nguyên tắc khi muốn lấy chồng, đặc biệt điều thứ 4 không thể không nghe / Chẳng may mắc bệnh, bạn trai gọi điện mắng mỏ sỉ nhục em rồi đòi chia tay, em đau đớn tới sững sờ mà không thể giải thích được
Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Từ hồi bé đã chịu thiệt thòi hơn biết bao bạn bè đồng trang lứa. Nhưng cũng chính vì hoàn cảnh éo le nên tôi tự biết bản thân cần cố gắng gấp nhiều lần người khác. May mắn được một người họ hàng xa giúp đỡ chút ít về kinh tế, tôi cũng có cơ hội được học hết 12 năm. Ngày ấy, đứng trước ngã rẽ tuổi 18, tôi đã từ bỏ ước mơ Đại học để đi học nghề. Chứ thời buổi này tiền học phí đắt đỏ, sao có thể cáng đáng tận 4 năm trời nữa.
Tôi học may ở trường nghề và chỉ sau 2 năm đã rất thành thạo các kỹ năng. Tuy nhiên tôi không muốn cứ ru rú làm việc ở các khu công nghiệp, vì như vậy biết bao giờ mới khá khẩm được. Tôi có nhiều tham vọng xa hơn và quyết tâm đã lên thành phố thì phải đổi đời. Nhờ vào sự quyết tâm vượt bậc, tôi mon men đến thị trường thời trang cao cấp hơn. Bắt đầu từ vị trí may, đo cho khách tới bán hàng, stylist… tôi đều thử cả. Chuyện tình cảm tôi tạm dẹp sang một bên để chuyên tâm cho công việc.
Năm 24 tuổi, tôi gặp anh – một người khách hàng tiềm năng của shop thời trang công sở. Anh ấy phong trần, lịch lãm và sở hữu một thân hình khiến bất cứ ai cũng phải thèm khát. Mặc dù thích gu đàn ông như vậy nhưng tôi không dám vồn vã vì dù gì đẳng cấp của mình cũng kém hẳn. Là một nhân viên của cửa hàng, tôi chỉ coi anh như bao người khách khác và tận tâm tư vấn, niềm nở mỗi khi gặp.
Ảnh minh hoạ.
Nào ngờ, sau tầm vài tháng, người đàn ông này đến cửa hàng thường xuyên hơn, thậm chí anh ta còn chỉ định tôi là người tư vấn riêng vì đã quen “form”. Như được tặng cho “ngôi sao hi vọng”, tôi quyết tâm phải thể hiện thật tốt để lọt được vào “mắt xanh”. Đúng như trong lòng dự đoán, chàng khách hàng đặc biệt này mời tôi đi ăn và ngỏ ý muốn tìm hiểu, làm quen.
Trước đây, tôi từng nghe nhiều chuyện “trai giàu” lừa những cô nàng ngây thơ với mục đích “lên giường”, vì thế tôi luôn cảnh giác. Nhưng từng ngày, anh chàng kia phá bỏ thêm những rào cản lòng tôi và khiến tôi tin tưởng hơn. Ôi những ngày tháng quen nhau thật tuyệt vời biết bao. Anh đưa tôi đi trải nghiệm nhiều thứ và giúp thế giới quan của tôi thay đổi. Vì tuổi thơ đã chịu khổ nhiều, nên tôi coi khoảng thời gian này như bù đắp lại tất cả. Đặc biệt, anh không đòi hỏi gì ở tôi cả, bao gồm chuyện “giường chiếu”.
Sau hơn 2 tháng làm quen, anh chính thức ngỏ lời yêu tôi. Tôi đồng ý tắp lự. Bất ngờ, anh bảo muốn tôi ra mắt gia đình anh. Tôi vui sướng lắm, cứ ngỡ đám cưới đang ở ngay tương lai gần rồi. Nào ngờ, chính buổi ra mắt này lại là một thảm hoạ…
Nhà anh chỉ còn mẹ vì bố mất đã lâu. Anh bảo mẹ khó tính, tôi nên trau chuốt bản thân mình trước khi đến gặp bà. Tôi ngây thơ nghĩ rằng mình cứ thể hiện những nét đơn thuần, giản dị của bản thân, ai mà lại ghét được cơ chứ. Người ta sẽ không ưa kẻ lươn lẹo chứ ít khi xét nét người thật thà.
Ba người chúng tôi đến một nhà hàng sang trọng, nơi ấy được trang trí lung linh, xịn sò. Bác gái ăn mặc rất đẹp, dù đã U60 mà trông trẻ vô cùng. Sau khi hỏi han một chút về thông tin cơ bản, tôi với người yêu và mẹ anh dùng bữa tối.
Những tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, nào ngờ mẹ người yêu buông đũa và bắt đầu hỏi tôi một câu rất lạ lẫm. Bác ấy nói”Đố cháu biết ví tiền của con trai bác màu gì?”. Người yêu tôi đang ăn bỗng lặng nhìn tôi một lúc, còn tôi thì bắt đầu suy nghĩ trong lòng. Sao bà ấy lại hỏi như vậy nhỉ, phải chăng muốn xem tôi có quan tâm đến tiểu tiết và tỉ mỉ hay không?
Ảnh minh hoạ.
Nhưng tôi không để mọi người chờ lâu mà hí hửng đáp”À cháu biết, ví anh ấy có hai màu nâu và đen.”
Mẹ người yêu liếc nhìn sang con trai:”Còn con thì sao, con có biết ví của bạn gái màu gì không?”. Người yêu tôi sửng sốt, nhìn mẹ mình rất khó hiểu, miệng lắp bắp không nói nên câu. Tôi bắt đầu hình dung một điều gì đó đáng sợ sắp xảy ra.
Đúng vậy… Mẹ người yêu bắt đầu mỉa mai tôi bằng từ ngữ chanh chua:”Chắc bình thường đi chơi, toàn là bạn trai trả tiền, phải rút ví ra nên cháu mới nhớ màu đến vậy. Thế bữa ăn hôm nay hãy thử rút ví ra cho con trai bác biết là màu gì nhé!”
Lòng tôi như chết lặng. Đúng là bình thường đi chơi toàn bạn trai thanh toán hóa đơn. Một vài lần tôi đề nghị trả nhưng anh gạt đi, thành ra tôi quen mà chẳng bao giờ mang ví mỗi lần đi cùng nhau. Chỉ 1 câu hỏi thôi mà mẹ người yêu đã đâm trúng một nhát trong trái tim tôi… Tôi uất ức nghẹn họng nhưng đành cúi mặt xuống xấu hổ. Sau đó, mẹ người yêu lẳng lặng ra về, rồi tôi với bạn trai chẳng nói gì với nhau…
Tôi nhục nhã quá, có lẽ nào nên chia tay tình yêu không cân xứng tại đây?
Năm 10 tuổi, bé bất ngờ ngất xỉu. Sau 21 ngày hôn mê trong bệnh viện, bác sĩ thở dài: “Người ta nói “còn nước còn tát” nhưng cháu còn chút nước nào nữa mà tát. Chỉ có trời phật mới cứu được. Nên đưa về chuẩn bị hậu sự”.
Ba tuần sụt 27kg
Lương y Phan Văn Sang (SN 1954, ngụ quận Bình Thạnh, thành viên Hội Đông y TP. HCM), người chứng kiến toàn bộ hành trình “tái sinh” của cô bé đã dẫn chúng tôi đến nhà để tìm hiểu câu chuyện.
Đón khách với nụ cười tươi tắn, bé Nguyễn Ngọc Mỹ Hạnh (SN 2000, TP.HCM) nói: “Cháu ngồi trên đệm tiếp chuyện nha cô”. Anh Bùi Ngọc Châu (SN 1968) nhìn con gái, cười âu yếm: “Nhìn bề ngoài cháu đã bình thường, thần kinh ổn định, nhưng thực chất sức khỏe chỉ mới phục hồi khoảng 80%, việc đi lại còn gặp khó khăn do chân yếu, một bên tay khớp còn cứng”. Tuy nhiên để được như vậy, với anh Châu, đã là một “phép màu của trời Phật ban tặng”.
Vợ chồng anh Châu có ba người con đều khỏe mạnh bình thường. Trước khi bị bệnh, Hạnh là cô bé học lớp 3 lanh lợi, khỏe mạnh, nặng gần 40kg, nhưng chỉ 3 tuần sau khi nhập viện chỉ còn 13kg. Khoảng 23h ngày 8/9/20010, cả nhà đang quây quần xem vô tuyến thì bé Hạnh bỗng lăn ra ngất xỉu. Mọi người cuống cuồng hô hấp, chuờm nước, Hạnh vẫn không hồi tỉnh, liền chở lên Bệnh viện Nhân dân Gia Định cấp cứu. Bệnh viện chẩn đoán cháu bị viêm não Nhật Bản, một căn bệnh vô cùng nguy hiểm với trẻ em. Bệnh có tỷ lệ tử vong vô cùng cao, ai may mắn thoát chết thì khó có khả năng hồi phục, đa phần là tàn phế. Lời giải thích của bác sĩ khiến cha mẹ bé ngã quỵ.
Tình hình sức khỏe bé chuyển biến ngày càng xấu, được chuyển gấp lên Bệnh viện Nhi Đồng tiếp tục theo dõi chữa trị. Bé hôn mê sâu, rồi rơi vào trạng thái bất động. Sau 21 ngày sống thực vật, cơ thể bé chỉ còn da bọc xương. Bác sĩ lắc đầu, thông báo bệnh cháu quá nặng, không thể cứu chữa. Vị trưởng khoa bất lực: “Người ta bảo còn nước còn tát, nhưng cháu còn chút nước nào nữa mà tát. Chỉ có trời Phật may ra mới cứu được. Gia đình nên đưa cháu về lo hậu sự”.
“Phép màu” giữa đời thường
Huyệt đã đào, hương án, hòm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ rút ống thở ô xy ra để cháu sang thế giới khác. “Vẫn hi vọng tỉ lệ một phần triệu con sẽ sống lại. Song nhìn con thoi thóp thở trong đau đớn, tim tôi đau thắt như có hàng vạn mũi kim châm, lại muốn chạy tới rút ngay ống thở để giải thoát cho con. Vậy mà nhiều lần giơ tay lên, tôi lại không thể nào làm được”, người cha nhớ lại. Hàng xóm chứng kiến cảnh người cha đau đớn, tự hành hạ mình bằng cách đập đầu vào tường kêu khóc đến ngất xỉu. Mọi người chỉ biết câm lặng. Không ai dám khuyên cha mẹ cháu phải mạnh mẽ lên để “giải thoát” con mình. Đúng lúc ấy lương y Sang xuất hiện.
Ông Sang nhớ lại: “Đi làm về, nghe tin cháu Hạnh bị bệnh viện trả về, tôi tất tả chạy sang thăm. Lật bàn tay cháu lên kiểm tra thì thấy lằn chỉ đang chạy gần hết hết lóng giữa (khí quan) sắp lên đến lóng cuối (mệnh quan). Theo Đông y, một khi lằn chỉ chạy hết mệnh quan thì bệnh nhân sẽ chết. Cháu đang chết dần từng phút”. Thấy lương y lắc đầu, người cha nghẹn ngào kể chuyện bác sĩ cũng bất lực nói “chỉ có trời Phật mới cứu được” nên không ai còn hi vọng gì nữa. Ông Sang bừng tỉnh, buột miệng hỏi “sao không mời Ban hộ niệm ở chùa về niệm Phật cầu an?”.
Dù không phải là Phật tử, cũng chưa từng tin vào những phép màu, nhưng anh Châu vẫn đồng ý ngay. Các tăng sư Phật tử lập tức dựng bàn thờ trợ niệm. Bài tụng “Kinh Sám hối” và niệm “Phật hồi hướng” vang lên. Nhiều giờ trôi qua, đưa trẻ vẫn bất động. Hết hi vọng. Chỉ còn một điều an ủi, đứa trẻ được “ra đi” trong không khí huyền ảo Phật pháp.
Nén đau thương, người mẹ tiến lại bên giường, rút ống thở. Tiếng tụng kinh vẫn trầm bổng. Ống thở buông lơi. Mọi người một phút nhắm mắt, lệ lăn dài. Đứa bé khẽ cựa quậy, hé đôi mắt yếu ớt. Mọi người hiểu rằng đây là khoảnh khắc tỉnh táo cuối cùng của cuộc đời mỗi người, rồi sẽ trút hơi thở cuối cùng. Cha mẹ đứa bé ôm chặt đứa con khóc òa, sự đau đớn càng bóp thắt trái tim những người chứng kiến.
Nhưng có điều gì đó bất thường với bé gái “hấp hối” này. Đôi mắt bé không nhắm nữa, mà đã mở ra ngơ ngác nhìn quanh. Bé đã “hồi sinh” thật sự. Thông tin truyền đi khắp xóm. Trong khi tiếng tụng kinh vẫn trầm ấm vang lên, lương y Sang lao tới châm cứu khai thông kinh mạch qua các đại huyệt bách hội, ấn đường, tứ thần thông, thông lý, hợp cốc…. Hàng trăm Phật tử, tăng sư khắp nơi tình nguyện đến thay nhau trợ niệm liên tục suốt mấy ngày đêm. Bà con lối xóm bất kể theo đạo Phật hay không đều thành tâm chắp tay cầu nguyện. Một tuần sau Mỹ Hạnh đã tỉnh táo hơn, cử động được tay chân, đã biết mỉm cười đáp lại lời thăm hỏi của mọi người.
Hạnh phúc giản đơn
Anh Châu quay lại bệnh viện, xin hồ sơ bệnh án. Gặp anh, các bác sĩ nắm chặt tay… chia buồn. Biết cháu tỉnh, các bác sĩ lắc lắc đầu kinh ngạc tưởng mình nghe nhầm, phải hỏi đi hỏi lại mấy lần. Chẳng ai có thể lý giải được nguyên nhân của “phép màu”.
Hơn một tháng điều trị ở nơi mới, Mỹ Hạnh hồi phục, được chuyển về nhà điều trị, kết hợp giữa y học cổ truyền và Tây y. Hàng ngày, lương y Sang đều đặn sang châm cứu khai thông huyệt đạo mạch, gia đình giúp cháu vận động phục hồi những chức năng đã bị tê liệt do di chứng bệnh viêm não Nhật Bản để lại.
Người cha chia sẻ, cứu được mạng sống của con, nhưng như bác sĩ đã nói, di chứng để lại của bệnh này là vô cùng nặng nề, phần lớn chịu tàn phế suốt đời. Thực tế anh tìm hiểu, những người mắc bệnh này, nếu sống sót, đều trở nên ngây dại, nằm liệt một chỗ. Vậy nhưng may mắn vẫn tiếp tục đến với bé Hạnh. Sau 4 năm điều trị theo phác đồ bệnh viện kết hợp đông y, vật lý trị liệu, cháu đã phục hồi được 80% sức khỏe. Bác sĩ cho biết, theo dõi tình hình tiến triển, dự đoán không lâu nữa sức khỏe bé sẽ phục hồi hoàn toàn. “Điều này không chỉ gia đình tôi, hàng xóm, mà các bác sĩ chuyên khoa cũng vô cùng kinh ngạc, không thể lý giải được. Hay niềm tin gửi qua những lời niệm Phật thành tâm đã thấu trời xanh, nên cháu mới gặp may mắn?”, người cha nói.
Từ khi con gái thoát chết, tâm tính người cha cũng thay đổi, hướng thiện. Anh Châu chia sẻ, trước đây mình sống bất cần, tai tiếng khu Sở Thùng với hỗn danh Châu “điên” bảo kê, đâm thuê chém mướn, gây vô vàn tai tiếng. Nhưng ngày con gái ở giữa ranh giới sự sống và cái chết, những ngày hàng trăm người anh không quen biết, hoặc anh đã từng gây hại cho họ, nhưng vẫn tình nguyện cầu nguyện giúp con gái gặp may mắn “hồi sinh”, anh đã thay đổi, cũng như hồi sinh thành người khác.
Ngày con gái được chuyển về nhà điều trị chờ hồi phục, anh vào chùa quy y tam bảo, ăn chay, ngày đêm niệm Phật. Cuộc sống hoàn lương không ngờ lại vui vẻ, tự tại an nhiên lạ thường. Hàng ngày anh đi làm xe rác, chiều về chăm con và gia đình, tối tối cả nhà quây quần vui vẻ mà không phải lo rình rập đâm chém hay bị kẻ khác trả thù. Hạnh phúc không phải kiếm tìm đâu xa, người đàn ông qua nhiều biến cố cuộc đời mới cảm được tình yêu thương của vợ và các con. Bé Mỹ Hạnh bỗng dụi đầu vào lòng cha nũng nịu: “Ba thương con nhất, con cũng thương ba Châu nhất nhà”. Khoảng khắc ấy, ánh mắt người cha long lanh, sáng ngời hạnh phúc.
Tôi tức giận khi thấy bố em làm phụ hồ mà em còn sĩ diện đi xe đẹp. Tôi quyết định chia tay để tìm cơ hội mới cho mình ai dè 5 tháng sau tôi suýt xỉu khi biết được…
Từ ngày yêu Mai cuộc đời tôi như trẻ lại, tôi không ngờ có ngày mình lại yêu được cô người yêu xinh xắn trắng trẻo như vậy. Nhìn Mai có dáng vẻ tiểu thư tôi nghĩ chắc nhà em cũng không tệ, nếu lấy nhau chắc chúng tôi sẽ được 2 bên gia đình đỡ đần.
Em nói bố mẹ mới ngoài 50 còn khá trẻ. Khi tôi hỏi nghề nghiệp thì em vảo: “Bố mẹ em làm khuôn vác thôi, vất vả lắm”. Nói xong em cười xòa nên tôi nghĩ em đùa vì nhìn em đi con xe gần trăm triệu tôi đoán là em đang khiêm tốn thôi vì nếu nhà không có điều kiện thì ai dám mua con xe như thế. Mai hiền lành, ít nói, học hành cũng rất giỏi giang. Tôi nghĩ đây là người vợ lý tưởng của mình rồi.
(Ảnh minh họa)
Yêu nhau được gần 1 năm , bao lần tôi muốn về quê Mai chơi nhưng em không cho. Em nói chưa phải lúc hơn nữa nhà em đang xây lại nên ngổn ngang lắm, em bảo bao giờ nhà cửa sạch sẽ đàng hoàng hơn thì em mới mời tôi về. Tôi nghe bạn gái nói vậy nên gật đầu đồng ý.
Yêu nhau gần 1 năm, rồi 1 hôm tôi theo cậu bạn ra ngoại thành để xem nhà với nó. Đúng lúc ấy tôi vô tình thấy bố em, sở dĩ tôi nhận ra vì em đã cho tôi xem ảnh gia đình nhiều lần, mặt bố em có 1 vết sẹo nhỏ nên không lẫn vào đâu được. Nhưng khổ nỗi bố em lại đang làm phụ hồ, cái áo lao động ướt đẫm mồ hôi.
Tôi sững sờ đứng hình trong giây lát, tôi không nghĩ bố em lại đi làm nghề này, nhớ lại lời người yêu nói tôi nghĩ chắc em nói thật rồi. Nếu bố em làm phụ hồ thì chẳng phải sau này cưới xin chúng tôi chẳng được nhờ vả gì hay sao?
Khi cậu bạn tôi đến hỏi han gì đó thì tôi tránh mặt, nó rủ tôi lên xem nhà thì tôi bảo có việc đột suất phải về gấp. Tôi không muốn chạm trán bố em nên rút lui sớm. Tôi tự hỏi: “Bạn mình nó mua cả biệt thự vì có nhà vợ giàu cho hẳn 2 tỷ, giờ mình nghèo lấy vợ cũng nghèo thì suốt đời đi thuê nhà trọ sao? Vậy thì nhục nhã quá”.
Tự dưng tôi thấy khó chịu tức giận vô cùng, tôi lấy cớ chia tay Mai. Em quá bất ngờ nên khóc lóc đau khổ níu kéo, lúc em cứ hỏi lý do tôi bực quá liền nói thẳng:
Bố em đi làm phụ hồ, tôi và em lấy nhau thì biết bao giờ mới khá lên được. Nhà nghèo mà em còn sĩ đi xe sang, thật không biết xấu hổ là gì.
Nói rồi tôi dập máy, tôi biết nói vậy là phũ phàng nhưng lúc đó tôi quá thất vọng. Sau cuộc gọi đó Mai chặn luôn số của tôi, dù vẫn yêu em nhưng tôi muốn kiếm cho mình 1 người con gái khác, 1 cơ hội khác để đổi đời. Tôi không muốn thua kém đám bạn, vì 4 thằng thì 3 thằng đều có nhà Hà Nội, chúng xấu trai hơn tôi mà còn kiếm được vợ ngon lại giàu có, chẳng lẽ mình lại không thể.
Tôi chấm dứt mối tình đẹp đẽ ở đó, để rồi 5 tháng sau… Hôm đó tôi lên nhà cậu bạn chơi, nó mới nhận nhà. Nhìn căn biệt thự 3 tầng sáng loáng tôi cứ trầm trồ khen mãi. Lúc này tôi mới hỏi:
– Mấy người thợ hôm nọ mày thuê à, hay nhờ bạn bè thuê?
– À họ là bạn của bố vợ tao, mày nhớ cái chú cao cao hôm trước cũng làm ở đây không?
– Cái chú có sẹo ở mặt ấy à?
– Ừ, đó là chủ thầu đấy, mà công nhận chú ở siêng năng và sống tốt tính thật. Làm quản lý mà khi nào cũng xắn tay vào làm.
– Mày… mày bảo sao cơ, chủ thầu ư cái chú làm phụ hồ ấy à?
– Ừ hôm trước con gái chú ấy đấy, tao cũng đi dự.
Lúc này tôi bật dậy sửng sốt.
– Em ấy tên gì xinh không?
– Tôi đang hi vọng là cô út cưới chồng vì Mai và tôi mới chia tay được 5 tháng không thể nào cưới sớm vậy được.
– Ừ em ấy xinh lắm, tên Mai mày à. À người yêu mày cũng tên Mai nhỉ, bao lần muốn gặp em ấy mà chưa có dịp, sao hôm nay không đưa cô ấy đến đây?
(Ảnh minh họa)
Tôi nóng ran:
– Mày nói sao cơ, em ấy tên Mai ư?
– Ừ, ngày cưới mà em ấy cứ như biến thành cây vàng di động mày à, nhà gái nhà trai giàu có lắm. Căn biệt thự ông ấy mới xây nhìn hoành tráng vô cùng, nhà tao đây chưa là gì so với nhà ông ấy nhé. Nhà có mỗi 2 đứa con gái nên của hồi môn ông ấy cho nhiều lắm, mà cũng đúng bố thầu xây dựng mẹ thì buôn bán gốm sứ hơn 20 năm nay rồi tiền để đâu cho hết.
Lúc này tôi thấy choáng váng xây xẩm mặt mày:
– Chú rể tên gì mày?
– Hình như là Phúc thì phải, nhìn cũng cao to đẹp trai lắm.
– Mà mày hỏi kỹ thế, cứ như người yêu cũ đi lấy chồng ấy nhỉ?
– À ừ tao tò mò vậy thôi.
Vậy là Mai và gã tình cũ đã quay lại, tôi thấy mình thất bại thảm hại rồi. Hôm đó tôi uống nhiều lòng chát chúa, đau khổ, hụt hẫng tiếc nuối, hối hận đủ cả. Vậy là tôi đã đánh mất người yêu, đánh mất 1 tương lai bao người mơ ước chỉ vì 1 phút trọng phú khinh bần. Đây có lẽ là bài học và là quả báo cho 1 gã người yêu tồi như tôi.
Sau 1 tháng để từ ngày bài đăng “tố” Nam Thư từ tài khoản Z. D. xuất hiện trên mạng xã hội thì vụ ồn ào tình ái này vẫn chưa đi đến hồi kết. Trong khi Nam Thư cho biết chờ kết luận từ cơ quan điều tra, Z. D. liên tục đăng bài mỉa mai, “cà khịa” thì mới đây diễn biến liên quan đến anh L. – nhân vật được cho là “anh chủ homestay”, chồng Z. D. gây xôn xao. Theo đó, trên mạng xã hội xuất hiện văn bản, cuộc gọi được cho là đơn anh L. xác nhận đã tố cáo vợ đưa thông tin sai lệch, giả mạo chữ ký để làm hợp đồng, chiếm đoạt tài sản…
Cụ thể, trong văn bản được cho là từ anh L. gửi đến cơ quan chức năng có nội dung: “Hành vi đưa nhiều thông tin sai lệch của tôi và gia đình tôi lên mạng xã hội khiến cuộc sống của tôi và gia đình bị gây nguy hiểm, ảnh hưởng đến danh dự, uy tín và công việc của tôi. Bà V. (chủ tài khoản Z. D.) có động thái ngụy tạo chữ ký của tôi để giả mạo hợp đồng góp vốn kinh doanh. Tôi khẳng định một lần nữa, những thông tin bà V. đưa lên là hoàn toàn vô căn cứ. Tôi chưa từng ký với bà V. bất kỳ hợp đồng nào trước đó, chữ ký bà V. đưa lên cũng không phải là của tôi nhằm vu khống, chiếm đoạt tài sản và truyền tải thông tin sai lệch đến cộng đồng mạng”.
Hiện tại, phía Z. D. chưa lên tiếng về việc bị chồng nộp đơn tố cáo, trang cá nhân của cô cũng bất ngờ “im hơi lặng tiếng”, không có bất kỳ chia sẻ nào trong 1 ngày qua.
Xôn xao thông tin “anh chủ homestay” nộp đơn tố cáo vợ giả mạo chữ ký, tung tin bịa đặt làm cuộc sống của anh và gia đình gặp nguy hiểm
Liên quan đến vấn đề tiền bạc, trước đó Z. D. cũng xảy ra khẩu chiến với mẹ chồng. Bà M. – mẹ của anh L. tố con dâu vay tiền không trả, lợi dụng gia đình chồng. Bà cho rằng bản thân coi Z. D. như con ruột, từng cho con dâu mượn 250 triệu đồng, 1 cây vàng nhưng lần nào chuyển tiền cũng không thấy trả. Đồng thời, trong các bài đăng sau đó, bà bức xúc cho biết Z. D. chưa từng phải làm dâu 1 ngày, không hỏi thăm khi bà đau ốm, thích đi là đi thích về là về… Bà M. thẳng thắn nhắn nhủ con dâu: “Mẹ nói con về phụ kinh doanh nuôi 3 đứa cháu với mẹ, tiền con làm mẹ cũng sẽ cho con nhưng con không chịu. Kinh doanh tiền con thu, tiền mặt bằng mẹ trả, ai sướng như con nữa?”.
Sau đó, Z. D. đã đáp trả lại, cô cho biết nếu mẹ chồng đòi nợ thì nhà chồng cũng phải trả cho cô những gì đã bỏ ra. Theo lời “chính thất”, cô đã đưa cho chồng 8,5 cây vàng (khoảng 654 triệu đồng, theo tỷ giá hiện tại) cùng với sổ tiết kiệm để góp vốn làm homestay, cô 70% và chồng 30%. Số vàng này là của hồi môn của cô trong đám cưới và nhiều hơn so với những gì mẹ chồng cho mượn.
Đồng thời, Z. D. khẳng định tiền mình mượn thì đã trả, người rõ nhất là mẹ chồng và cô đồng ý sao kê để chứng minh. Thậm chí cô còn tiết lộ thêm rằng khi cho mượn tiền, mẹ chồng cũng chỉ chuyển khoản cho con trai chứ không phải con dâu. Z. D. còn nói rằng mình được ba chồng (chồng cũ của mẹ chồng) tặng 1 cây vàng trong đám cưới thì mẹ chồng cũng đem cất, con dâu không được cầm.
Trong 1 livestream, cô nói thêm: “Trong cuộc hôn nhân này, mẹ chồng đã chửi mẹ của tôi rất nhiều, nhắn tin, gọi điện bằng những lời lẽ thô tục, xúc phạm. Bà ấy nói mẹ tôi không biết dạy con, cứ có chuyện gì xảy ra thì lỗi đầu tiên là do tôi. Chồng tôi sai cái gì, xăm mình, hút thuốc… này kia đều là do tôi. Mẹ chồng nói ngày xưa chồng tôi rất ngoan nhưng từ khi quen tôi mới thành như vậy, nhưng mọi người xem tôi đi, trên người tôi không có một vết mực nào, xăm chân mày hay môi còn không dám thì sao lại xúi chồng mình làm. Từ xưa giờ mọi chuyện đều do tôi hết”.
Ngày 5/8 vừa qua, Nam Thư cùng đại diện công ty, đại diện pháp lý đã có buổi làm việc để lên tiếng về ồn ào này. Theo đó, Nam Thư làm rõ các vấn đề được đồn thổi như khẳng định mối quan hệ với ông L. chỉ là bạn bè, chủ tài khoản Z. D. đã dựng câu chuyện không có thật gây tổn hại đến cô và sau đó tống tiền nữ diễn viên 500 triệu đồng. Nam Thư cũng công khai giấy xét nghiệm âm tính với chất kích thích, lên tiếng xin lỗi những người bị va lây trong câu chuyện và cho biết chờ đợi kết luận từ cơ quan điều tra.
“Tôi và anh L. là mối quan hệ bạn bè. Hơn 3 năm nay, tôi thường xuyên tới homestay của anh L. để cư trú cùng với người yêu, gia đình, bạn bè, công ty, học trò, đồng nghiệp. Tôi khẳng định tới hiện tại tôi và anh L. không có mối quan hệ trên mức tình cảm yêu đương”, nữ diễn viên khẳng định.
Nam Thư xin lỗi gia đình, công chúng vì ồn ào vừa qua, còn công ty của cô đưa ra thông báo mới nhất: “Sau buổi gặp gỡ này phía công ty Nam Thư Entertainment không đưa ra kết luận gì cả mà sẽ chờ đợi sự kết luận từ cơ quan điều tra”.
Chồng tôi bắt đầu về Việt Nam tìm vợ mới và cũng đuổi tôi ra khỏi nhà. 2 năm lấy chồng nước ngoài, tôi như chết đi sống lại.
Tôi là một cô gái cũng có ngoại hình. Học xong lớp 12, tôi nghe bố mẹ và hàng xóm khuyên lấy chồng Việt kiều cho sướng thân để phụ giúp bố mẹ, chứ học hành lắm cũng chẳng để làm gì. Ở quê tôi cũng có nhiều chị lấy chồng Tây, hàng tháng gửi tiền đều về cho bố mẹ làm nhà nên tôi cũng ham. Thế là tôi gật đầu. Tôi được làm mai cho một anh Hàn Quốc cao to hơi lớn tuổi nhưng thôi, cứ nhắm mắt theo đại.
18 tuổi lấy chồng, tôi sang 1 đất nước mới mong đổi đời, nhưng sự thật làm tôi choáng váng. Đêm nào anh cũng bắt tôi quan hệ 4-5 lần vì nhu cầu cao và cũng vì mong tôi mau có thai. Anh có thể làm mọi nơi mọi lúc mà anh muốn. Anh còn hứa hẹn nếu tôi có thai, anh sẽ cho bố mẹ tôi 200 triệu để xây nhà mới. Nghe cũng mừng nên tôi cố gắng chịu đựng. Vậy mà 6 tháng trôi qua vẫn không thấy gì.
Một buổi sáng anh đưa tôi đến bệnh viện khám. Kết quả tôi tắc 2 vòi trứng, suy buồng trứng nhẹ. Bác sĩ khuyên thụ tinh nhân tạo . Chồng tôi đồng ý ngay và xin làm thủ tục.
Sau đó là một chuỗi ngày đau khổ, tôi sống trong thuốc men. Nhưng IVF ( thụ tinh ống nghiệm ) không thành công. Anh bảo phải làm tiếp. Bác sĩ nói ngưng 3 tháng đã vì sợ tôi sốc thuốc. Song anh nói rằng nếu không có con được thì sẽ trả xác tôi về cho bố mẹ.
Sau đó là một chuỗi ngày đau khổ, tôi sống trong thuốc men. (Ảnh minh họa)
Lần IVF 2 vẫn thất bại. Rồi lần 3 vẫn không được. Lần 4 tôi bị chảy máu suốt 4 tháng trời. Nhưng anh vẫn không buông tha. Sau khi cầm máu, anh bắt tôi tiếp tục IVF. Tôi như cá nằm trên thớt, chỉ biết chịu đựng. Lần này thuốc vào người tôi không ăn thua, trứng không hề lớn. Bác sĩ nói không thể thực hiện được nữa.
Chồng tôi bắt đầu về Việt Nam tìm vợ mới và cũng đuổi tôi ra khỏi nhà. Vậy là tôi thoát khỏi cuộc hôn nhân không khác gì nô lệ tình dục. 2 năm lấy chồng nước ngoài, tôi như chết đi sống lại.
Về Việt Nam, mẹ thương tôi nên tìm đủ thầy chữa cho tôi. Ai mách gì cũng làm theo, nghe tin thầy nào chữa hiếm muộn cũng đến. 3 năm tôi sống cùng ấm thuốc, người lúc nào cũng có mùi thuốc bắc.
Mệt mỏi và chán nản vì phải đun nấu rồi uống thuốc bắc, tôi xin mổ tắc vòi trứng . Sau mổ 2 tháng, tôi đi khám lại thì biết dù mổ hay không, kết quả vẫn vậy. Tuyệt vọng vì tiền thì hết, bệnh không tiến triển. Tôi từ bỏ chuyện chữa bệnh, chỉ lo kiếm tiền trang trải cuộc sống. Có lẽ định mệnh của tôi là thế.
25 tuổi, tôi có người yêu mới rồi kết hôn. Khao khát làm mẹ của tôi lại cháy bỏng. Tôi đi mổ thông vòi lần 2 để mong tìm may mắn nhưng sau 10 ngày, vòi lại tắc. Bác sĩ khuyên IVF.
Lúc đó tôi đã chỉ muốn chết đi cho nhẹ lòng, vì có việc đẻ thôi mà tôi cũng không làm được. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi lấy hết nữ trang, tiền vàng từ đám cưới để thụ tinh nhân tạo tại bệnh viện Từ Dũ. 140 triệu vụt mất trong thời gian ngắn. Bác sĩ nói trứng của tôi không còn lớn, tôi hết trứng rồi. Lúc đó tôi đã chỉ muốn chết đi cho nhẹ lòng, vì có việc đẻ thôi mà tôi cũng không làm được. Nhưng khát khao làm mẹ của tôi vẫn luôn cháy rực.
Tôi lên mạng tìm hiểu bệnh của mình với hy vọng có ai đó cũng giống hoàn cảnh. Ai chia sẻ nơi nào có kết quả, uống gì tốt, tôi cũng mua uống. 4 năm trôi qua tôi vẫn là một người phụ nữ không có trứng.
Rồi một ngày tình cờ tôi đọc được một bài báo về trường hợp giống như tôi đã chữa thành công nhờ một lương y thuốc nam. Hy vọng trong tôi được thắp lên. Nhưng chỉ là bài chia sẻ, không có thông tin gì của lương y đó và chủ nhân bài viết. Tôi phải hỏi và chờ để đọc các bình luận để mong có ai đó biết vị lương y đó là ai.
Nhưng 10 ngày trôi qua vẫn không ai trả lời tôi. Tôi gọi điện lên tòa soạn nhưng người ta chỉ đưa tôi một địa chỉ email. Tôi soạn tin gửi ngay người đó nhưng 2 tháng trôi qua vẫn không thấy hồi âm. Khi tôi bắt đầu nhận ra không có chuyện ở hiền gặp lành hay mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp như ông bà ta nói, thì bỗng một ngày tôi có hồi âm.
Chỉ cần 1 người chồng thấu hiểu 1 gia đình bé nhỏ có tiếng cười trẻ nhỏ chắc chắn bạn là người hạnh phúc rồi! (Ảnh minh họa)
Là một câu ngắn gọn nói tên của vị lương y đó. Ngoài ra không gì khác. Tôi lên mạng tìm kiếm thì chẳng có lương y nào tên đó. Tôi tiếp tục gửi nhiều mail xin địa chỉ của lương y nhưng không có câu trả lời. 1 tháng sau tôi mới nhận được một dòng hồi âm, đó là một số điện thoại. Tôi gọi cho vị lương y đó nhưng lương y nói thuốc chỉ có 20% hy vọng, chị có muốn thử không? Tôi đồng ý.
Kiên trì uống thuốc, sau 4 tháng thì tôi có kinh nguyệt, đó là thứ mà lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy. Niềm tin trong tôi lại dạt dào hơn. Và sau 6 tháng kinh nguyệt của tôi đều đặn hơn, và 2 tháng sau đó, tôi đã thật sự mang thai. Tết này con tôi sẽ chào đời. Sau bao năm tìm kiếm, cuối cùng tôi cũng có thể trở thành mẹ. Đó là một niềm hạnh phúc vô bờ.
Và giờ đây tôi nhận ra tiền không thể làm cho ta hạnh phúc thật sự, nó chỉ là bỏ bọc bên ngoài. Đừng ai chạy theo tiền để phải khổ như tôi. Chỉ cần 1 người chồng thấu hiểu 1 gia đình bé nhỏ có tiếng cười trẻ nhỏ chắc chắn bạn là người hạnh phúc rồi! Cảm ơn mọi người đã chia sẻ cùng tôi!
Mua một chiếc xe hơi không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Một số người điều kiện kinh tế eo hẹp sẽ tính đến cuộc sống sau này nên không dám mua ô tô trong một thời gian dài.
Vậy sự khác biệt của một người đàn ông có xe và không có xe lớn như thế nào?
1. Đàn ông có ô tô thì sĩ diện hơn
Hầu hết đàn ông đều có lòng tự trọng, đặc biệt là trong các buổi họp lớp, họ hy vọng sẽ thể hiện sự vượt trội của mình. Làm thế nào bạn có thể cho người khác biết rằng bạn đang làm tốt? Nó có thể được phản ánh trong chiếc xe bạn lái, đặc biệt là chiếc xe sang trọng đắt tiền. Khi một người đàn ông lái một chiếc xe hơi sang trọng đi ra ngoài, anh ta chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý, và người đàn ông sẽ cảm thấy rằng anh ta rất quyền lực.
Còn với người đàn ông không có xe thì sao? Từ tận đáy lòng, họ sẽ cảm thấy mình không giỏi bằng những người khác, thậm chí còn không đủ tiền mua một chiếc ô tô. Trên thực tế, đây hoàn toàn là vấn đề suy nghĩ cá nhân, đàn ông không có tiền mua xe không nên cảm thấy mình thấp kém.
2. Đàn ông có ô tô dễ tìm bạn gái hơn
Đây là một vấn đề rất thực tế. Dù không muốn thừa nhận nhưng nhiều cô gái cũng phải xem xét điều kiện cá nhân khi tìm bạn trai. Một người đàn ông có ô tô và một người đàn ông không có ô tô cùng lúc theo đuổi một cô gái, người phụ nữ sẽ chọn ai? Hầu hết các cô gái sẽ chọn người có xe trong tình huống này.
Một người đàn ông không có xe hơi có nghĩa là kinh tế của anh ta không tốt, và hầu hết các cô gái đều không muốn lựa chọn một người đàn ông như vậy. Loại suy nghĩ này mặc dù là sai, nhưng suy cho cùng ai cũng có thể hiểu được, không ai muốn chịu khổ.
3. Đàn ông có ô tô đi lại thuận tiện hơn
Đàn ông không có ô tô gặp hạn chế trong việc đi lại, nhất là khi đi xa, chỉ có thể đi taxi hoặc xe khách. Nhưng đàn ông sở hữu ô tô thì không đến nỗi quá rắc rối, đi đâu cũng rất tiện lợi. Ngay cả khi bạn đang đi công tác, chủ xe chỉ cần đóng gói đồ đạc của mình.
4. Đàn ông có ô tô sẽ trưởng thành hơn trong suy nghĩ
Tại sao bạn nói như vậy? Khi một người đàn ông mua một chiếc xe hơi, anh ta sẽ xem xét các vấn đề chi phí tiếp theo, và không còn xa hoa và lãng phí như trước. Đây là một sự thay đổi về ý thức, nhưng một người đàn ông không có ô tô sẽ không nghĩ đến điều đó.
5. Đàn ông có ô tô tận hưởng cuộc sống hơn
Một người đàn ông đã mua ô tô không cần phải xem dự báo thời tiết khi ra ngoài và anh ta không phải lo lắng về việc làm thế nào để về nhà ngay cả khi trời mưa to. Nhưng những người đàn ông không có xe hơi phải chịu đựng rất nhiều. Họ phải mang ô vào những ngày mưa và mặc nhiều quần áo khi thời tiết lạnh. Về điểm này, những người đàn ông sở hữu ô tô sẽ rất thích thú. Họ sẽ lái xe mỗi ngày mà không phải lo lắng về bất kỳ vấn đề gì.
Ngày mọi người biết tin tôi sắp sửa trở thành con dâu nhà đại gia, ai ai cũng ngạc nhiên rồi trầm trồ thán phục. “Không ngờ con bé ấy giỏi vậy, bố nó vậy là cũng đến lúc được mở mày mở mặt rồi”. “Nhà nghèo mà ham học học giỏi, kiếm được công việc tử tế trên Hà Nội, giờ lại lấy được hẳn thằng chồng giàu ụ như thế, mẹ nó chết để cứu con như thế cũng đáng”…
Cả làng không ai không biết tôi là đứa mồ côi mẹ ngay từ lúc chào đời, mẹ sinh tôi khó nhưng giờ phút tỉnh táo cuối cùng bà vẫn nắm tay bác sĩ yêu ra dấu hiệu hãy cứu lấy đứa con trong bụng mình. Tôi sinh ra không biết mặt mẹ, sống bên cạnh người bố mù, nên từ bé đã thiệt thòi rất nhiều so với bạn bè. Tuy nhiên khó khăn khổ cực đến đâu bố cũng động viên tôi phải cố gắng học tập, trừ khi ốm đau còn lại chưa một ngày nào bố để tôi phải nghỉ học vì bất cứ lý do gì.
Ngày tôi đỗ đại học, hai bố con cứ ôm nhau khóc mừng mừng tủi tủi. Nhưng ngay ngày hôm sau ông đã ra khỏi nhà từ sáng sớm đến gần nửa đêm mới về. Lúc bố về đến nhà, người toàn bụi vôi vữa:
Hóa ra vì lo tiền cho tôi nhập học nên bố đã vất vả tới vậy. (Ảnh minh họa)
– Bố, bố đi đâu mà về muộn vậy? Bố làm con lo quá.
– Bố nhận đi đập phá khu nhà cấp 4 ở chợ để người ta xây mới, hi vọng tới lúc con nhập học sẽ có một khoản để con đi.
Hóa ra vì lo tiền cho tôi nhập học nên bố đã vất vả tới vậy. Lúc đó tôi chỉ ước mình có thể làm ra tiền ngay để đỡ đần cho bố. 4 năm đại học tôi đã cố gắng hết mình, vừa học vừa tranh thủ làm thêm để kiếm tiền trang trải cuộc sống hàng ngày bớt gánh nặng cho bố. Vậy nhưng mỗi lần tới đợt đóng học phí, tôi biết bố ở quê vẫn phải chạy đôn chạy đáo trước đó cả 2 tháng trời để gom tiền cho con. Căn nhà cũ của hai bố con ở ngói đã hỏng nhiều, tôi chỉ mong nhanh nhanh ra trường đi làm kiếm tiền về lợp lại cái mái ngói cho bố chứ không biết nó có thể trụ được mấy mùa mưa bão nữa.
May mắn làm sao, vừa ra trường với tấm bằng loại ưu, tôi đã được công ty tư nhân nhận vào làm ngay. Lĩnh lương tháng thứ 3, tôi đã gửi hết về cho bố, để bố thuê người ta lợp lại cái mái ngói mới. Bố lại gọi điện lên bảo rằng sao con không giữ tiền lại gửi về cho bố làm gì, 2 tháng nữa người ta trả tiền công thợ cho bố bố sẽ lợp lại. “Con đi làm có tiền rồi mà, bố ở nhà làm vườn quanh nhà thôi, bố đừng đi phụ hồ nữa, vất vả lắm bố à”. Bố ậm ừ trả lời bố không làm nữa đâu nhưng tôi biết bố vẫn giấu tôi đi làm, bố bảo làm để sau này cho con gái bố làm của hồi môn, chẳng biết đến bao giờ bố mới hết lo cho tôi.
Cũng thời gian này tôi được anh trưởng phòng làm cùng công ty để mắt tới. Cứ nghĩ gái quê lại chỉ là nhân viên quèn như mình thì ai thèm yêu, nhưng chẳng ngờ anh lại yêu thương tôi thật lòng. Nửa năm yêu nhau anh đưa tôi về nhà, tôi đã choáng ngợp hoàn toàn trước gia thế của anh, tôi đã tính tới chuyện chia tay ngay sau đó nhưng anh lại kiên quyết không chịu. Thậm chí tôi đã xin việc sang công ty khác nhưng anh vẫn ngày ngày chờ tôi ở dưới cổng công ty.
2 năm sau tôi mới dám đồng ý lời cầu hôn của anh. Bố mẹ anh tất nhiên không ưa gì tôi nhưng vì con trai nên ông bà cũng bằng mặt bên ngoài. Nhưng anh bảo sau khi cưới sẽ ra ở riêng nên em đừng có lo. Tôi cũng rất băn khoăn về bố mình, anh bảo nếu tôi muốn có thể đưa bố lên ở cùng nhưng tôi biết sẽ không bao giờ bố chịu, bản thân tôi cũng không muốn để xảy ra chuyện không hay.
Ngày cưới bố tiễn chân tôi về nhà chồng, ngay từ lúc đón dâu tôi đã nhận ra thái độ không hề vui mừng gì của mẹ chồng. Bố tôi không có tiền nhưng cũng cố gắng trao cho con gái cái dây chuyền 5 chỉ. Tôi biết đó là vốn liếng cả đời của ông. Nhìn thấy cảnh người bố mù đeo hồi môn cho con gái, ai cũng phải trào nước mắt nhưng mẹ chồng tôi lúc đó chỉ nhếch mép rồi ném cái nhìn khinh khỉnh.
Nói rồi tôi xách váy, đi chân đất chạy theo sau bố về quê ngay lập tức mà không hề
hối tiếc bất cứ điều gì. (Ảnh minh họa)
Đến khi xe dâu về tới nhà chú rể, họ hàng bạn bè nhà tôi ai cũng phải choáng váng khi thấy số hồi môn mà tôi được nhà chồng đại gia lên trao. Ai cũng bảo số tôi thế là sướng rồi, sau bố tôi cũng được nhờ. Tan tiệc, hai bố con cứ ôm nhau, tôi chẳng muốn rời xa bố chút nào nhưng phải để bố về thôi. Vì bịn rịn với con gái nên bố tôi là người ra xe cuối cùng của đoàn nhà gái và vì mắt không nhìn thấy nên ông đã không tìm được lối ra cổng ngay mà cứ đi đi lại lại trong sân nhà chồng tôi, vì cái sân cũng khá rộng.
Tôi định chạy lại dắt bố thì nghe tiếng mẹ chồng bảo chị giúp việc: “Dắt cái ông mù kia ra nhanh hộ cái, hay là định đòi ở lại đây với con gái. Không có đâu, đừng tưởng nhìn thấy nhà bà thế này mà ham đòi dắt díu nhau lên đây cả nhé. Đừng tưởng bà chấp nhận cho cưới mà sướng vội, tí nữa thì vào cởi hết 100 cây vàng trên người ra rồi làm ô sin cho nhà bà. Cái ngữ quê mùa bẩn thỉu vào nhà này chỉ có làm ô sin thôi, đừng có mơ làm bà chủ”.
Tôi choáng váng vô cùng trước những gì mẹ chồng nói. Không chần chừ, váy cưới còn nguyên trên người, tôi bình tĩnh đến trước mặt bà tháo toàn bộ 100 cây vàng trên người gửi lại rồi bảo: “Con gửi lại cho mẹ luôn đây chứ mẹ không phải đợi thêm đâu. Nhà con nghèo thật, nhưng bố con dạy con sống có lòng tự trọng, nghèo nhưng không để người ta khinh mình”.
Nói rồi tôi xách váy, đi chân đất chạy theo sau bố về quê ngay lập tức mà không hề hối tiếc bất cứ điều gì.
Nguồn: https://ngoisao.vn/tam/tam-su/ao-cuoi-con-nguyen-tren-nguoi-toi-thao-het-100-cay-vang-tra-nha-chong-dai-gia-roi-dat-nguoi-bo-mu-ve-que-208740.htm
Được chủ đầu tư đền bù hơn 12 tỷ đồng, gia đình 3 thế hệ kiên quyết không chịu rời đi.
Ngôi nhà hai tầng khiêm nhường của chị Ngô Bình (49 tuổi) nằm tại đường Hạc Hưng, Dương Gia Bình, quận Cửu Long Pha, thành phố Trùng Khánh, Trung Quốc. Hình ảnh chụp ngôi nhà đặc biệt này đã viral vào năm 2007 khi nó nằm lọt thỏm giữa một hố xây dựng lớn. Những bức ảnh về ngôi nhà này đã được lan truyền rộng rãi, khiến cho câu chuyện của chị trở thành một đề tài gây tranh cãi thời gian dài tại Trung Quốc.
Mặc dù một tòa án địa phương đã đặt ra thời hạn cho chị để di dời, nhưng chị Ngô đã kiên quyết không nhượng bộ. Trong một cuộc phỏng vấn với báo Legal Daily, chị cho biết: “Tôi không phải là người cố chấp hay bất tuân. Tôi chỉ đang cố gắng bảo vệ quyền lợi cá nhân của mình với tư cách là một công dân. Tôi sẽ tiếp tục đến cùng.”
Được biết, căn nhà 219m2 này là nơi sinh sống của gia đình gồm 3 thế hệ. Họ không đồng ý khoản tiền bồi thường trị giá 3,5 triệu NDT (khoảng 12,2 tỷ đồng).
Trong khi 280 hộ gia đình khác đã chấp nhận các khoản bồi thường từ các nhà đầu tư, chị Ngô lại từ chối mọi đề nghị. Gia đình kiên quyết bám trụ ngay cả khi chủ đầu tư đã phá bỏ những ngôi nhà xung quanh, bị cắt điện, nước và đào móng sẵn để chuẩn bị tiến hành xây dựng trung tâm thương mại. Sau một thời gian, nhà chị Ngô đã phải sống ở nơi khác do không thể mở cửa, tiếp cận ngôi nhà của mình được nữa, nhưng vẫn không chịu rời bỏ nó. Tình hình căng thẳng này đã kéo dài suốt 3 năm, với các cuộc chiến pháp lý giữa chị và chủ đầu tư dự án.
Đã có nhiều ý kiến về vụ việc của chị Ngô. Một bài xã luận trên báo China Youth Daily nhấn mạnh : “Nếu tình huống của ‘hòn đảo cô đơn’ này tiếp tục, nó có thể trở thành một phép thử quan trọng cho pháp luật Trung Quốc.”
Cuộc chiến của chị đã tạo ra một làn sóng thảo luận sôi nổi trên các mạng xã hội và phương tiện truyền thông, với nhiều ý kiến trái chiều khác nhau.
Cuối cùng, sau một phiên điều trần, Tòa án quận Cửu Long Pha của Trùng Khánh đã quyết định ủng hộ việc di dời theo thông báo của Cục Quản lý Nhà ở và đặt ra thời hạn tuân thủ. Gia đình chị Ngô buộc phải phá dỡ ngôi nhà trước ngày quy định nếu không muốn bị cưỡng chế.
Dù có lệnh của tòa, khi được hỏi về “thông báo di dời trong kỳ hạn quy định” và việc cưỡng chế nếu quá hạn, chị Ngô kiên quyết: “Nếu không giải quyết được vấn đề, tôi sẽ không đi đâu” và chỉ vào túi nhựa chứa giấy tờ pháp lý liên quan đến quyền sở hữu nhà cửa, khẳng định phán quyết của tòa trái với quy định của Tòa án nhân dân tối cao.
Báo chí còn đưa tin, chị Ngô dự định mở nhà hàng ở tầng trệt ngôi nhà và đã sử dụng thông tin này để gây sức ép với nhà thầu xây dựng, đồng thời yêu cầu bồi thường một ngôi nhà mới có thể kinh doanh và cả tiền mặt.
Cuối cùng, sau những cuộc đàm phán kéo dài, vấn đề chỉ được giải quyết khi chị Ngô đồng ý nhận căn hộ mới và một triệu NDT tiền đền bù, dù đã từng tuyên bố rất kiên quyết. Vào tháng 4 năm 2007, ngôi nhà trên “hòn đảo cô đơn” đã bị phá bỏ.
Dù bị bố mẹ từ mặt, cô gái 23 tuổi vẫn quyết lấy cụ ông bằng tuổi ông nội mình làm chồng. Đám cưới diễn ra tại Hà Bắc (Trung Quốc) đã thu hút sự chú ý của dư luận, họ tò mò cuộc sống hôn nhân của cả 2 sau khi kết hôn.
Câu chuyện tình yêu khó tin giữa Tiểu Phương – một cô gái 23 tuổi ở Hà Bắc (Trung Quốc) và Lão Vương (80 tuổi) đã khiến nhiều người xúc động. Họ đã cùng nhau vượt qua sự phản đối của người thân cũng như ánh mắt dò xét của mọi người để chứng minh tình yêu, chứng minh mình đã tìm được người bạn đời phù hợp.
Tiểu Phương khiến bố mẹ và người thân choáng váng khi có tình cảm với người đàn ông bằng tuổi ông nội mình
Theo đó, Tiểu Phương tình cờ gặp ông Vương trong một bữa tiệc. Dù khoảng cách tuổi tác rất lớn nhưng cả hai nhanh chóng có cảm tình bởi họ nhìn ra những sở thích chung. Trong mối quan hệ này, cô gái 23 tuổi phát hiện ra rằng ông Vương không chỉ một người đàn ông có tài mà còn chân thành, điều này khiến cô càng ngưỡng mộ và dành tình cảm cho Lão Vương.
Tuy nhiên, chuyện tình chênh lệch quá nhiều tuổi này đã vấp phải sự phản đối kịch liệt của bố mẹ Tiểu Phương. Bố mẹ cô choáng váng khi con gái mình mới tuổi đôi mươi nhưng lại yêu cụ ông bằng tuổi ông nội mình. Hơn nữa, họ lo lắng con gái sẽ gặp phải nhiều áp lực từ dư luận, đi đâu cũng bị bàn tán, và cả 2 sẽ đối mặt với nhiều khó khăn, thử thách khi về sống chung. Để ngăn cản con gái, bố mẹ Tiểu Phương còn dọa cắt đứt mối quan hệ máu mủ với cô.
Trước sự phản đối của bố mẹ, Tiểu Phương không hề lùi bước. Cô tin vào cảm nhận và tình yêu đích thực của mình, không bị lung lay bởi những lời bàn tán bên ngoài.
Bất chấp những lời dị nghị, cặp đôi vẫn bên nhau và thường xuyên đăng tải những khoảng khắc hạnh phúc lên MXH
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tiểu Phương lựa chọn quay lưng với bố mẹ để đến với tình yêu của cuộc đời mình. Đám cưới của cặp đôi diễn ra đơn giản, không quá phô trương, có lẽ họ muốn tìm sự tĩnh lặng cho tình yêu của mình. Trong đám cưới, cặp đôi “ông – cháu” nhận được những lời chúc mừng chân thành từ người thân và bạn bè. Dù khoảng cách tuổi tác quá lớn nhưng trước quyết định của Tiểu Phương, nhiều người vẫn thấu hiểu và ủng hộ, mong rằng cô gái trẻ sẽ hạnh phúc cạnh Lão Vương.
Sau khi kết hôn, cặp đôi sống một cuộc sống đầm ấm và bình dị. Họ thường xuyên đi dạo, cùng nhau đi xem phim, tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào. Để lan tỏa những điều tích cực, Tiểu Phương thường xuyên đăng ảnh của cả 2 lên mạng xã hội, chia sẻ về cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng chuyện tình vượt qua tuổi tác này không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió. Tiểu Phương và Lão Vương cũng gặp nhiều thử thách trong cuộc sống hôn nhân. Do chênh lệch tuổi tác nên sẽ nảy sinh những khác biệt trong thói quen sinh hoạt, sở thích, thú vui. Ngoài ra, họ còn đối mặt với áp lực, sự dị nghị của người đời.
Trước những khó khăn này, Tiểu Phương và Lão Vương không bỏ cuộc, họ nắm chặt tay nhau vượt qua. Với sự nỗ lực chung của cả hai, cuộc sống hôn nhân của họ dần đi đúng hướng, tình yêu của họ ngày càng được nhiều người công nhận và chúc phúc. Bố mẹ Tiểu Phương vì thương con gái nên cũng dần nguôi cơn giận.
Chuyện tình của cặp đôi này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Nhiều người chúc phúc cho cô gái và nêu quan điểm rằng hãy để tình yêu của họ được nảy nở, vì chỉ người trong cuộc mới lắng nghe được trái tim của bản thân. Người bên ngoài không bao giờ hiểu được tình cảm của họ mỗi ngày.
Để có được đám cưới và cuộc sống như hiện tại, hai người chắc chắn đã phải vượt qua không ít khó khăn, chông gai và thử thách. Theo cư dân mạng, khoảng cách tuổi tác chỉ là con số, quan trọng là cặp đôi đã tìm được tình yêu đích thực, người bạn đời tốt bụng và quan trọng nhất vẫn là đúng người, đúng thời điểm.