Trải qua cuộc hôn nhân hơn 10 năm, bầm dập cả thân xác lẫn tinh thần, gần hết tuổi thanh xuân tôi mới nhận ra chân lý của cuộc đời. Đàn bà cuối cùng thì thứ quan trọng nhất ngoài tình thân ra không phải tình yêu trai gái, đàn ông mà là tiền bạc và con cái.
Tôi bước vào mối tình đầu lúc 19 tuổi, khi ấy mới năm nhất đại học. Tôi cũng xinh xắn, nhiều bạn nam cùng trường theo đuổi. Thậm chí có cả mấy anh công tử con nhà giàu lái ô tô đến trồng cây si trước cửa nhà trọ. Thế nhưng tôi lại phải lòng một anh học ở Bách khoa. Mối tình sinh viên mới đẹp đẽ, mơ mộng làm sao.
Cả hai chúng tôi đều từ quê ra ngoài thành phố học nên thiếu thốn đủ thứ, tiền mỗi tháng bố mẹ gửi chẳng đủ để chi tiêu. Người yêu phải lăn lộn đi làm thêm ngoài giờ học, còn tôi cũng xin đi gia sư. Khi đó tiết kiệm mãi tôi mới mua được cái điện thoại cục gạch đen trắng chỉ để nghe gọi và nhắn tin thôi.
Ngày lên giảng đường, chiều thì đi làm thêm, nhưng cứ hở ra là chúng tôi nhắn tin cho nhau. Chỉ những dòng tin đơn giản như:
“Em ăn chưa?”
“Em đang làm gì”.
Chỉ cần sự quan tâm như vậy cũng thấy ấm áp và vui rồi. Cuối tuần được nghỉ hai đứa tà tà cái xe đạp đi khắp phố, lên công viên dạo mát, gọi chung 1 que kem cùng nhau ăn nhưng lại thấy ngon ơi là ngon. Những ngày lễ, người yêu chỉ cần tặng tôi cái khăn hoặc chiếc kẹp tóc là đã vui cả tuần, cần gì đến vật chất cao sang đâu.
Tình yêu của tuổi trẻ lúc nào cũng đẹp và thơ mộng như vậy đấy. Chúng tôi đã từng thề hứa với nhau bao nhiêu thứ, còn mơ về một mái nhà tranh hai trái tim vàng, đầy ắp tiếng trẻ con nữa. Tôi còn nói với người yêu:
“Nếu không lấy anh sau này em ở vậy đến già”.
“Anh cũng thế, chỉ yêu một mình em thôi”.
Đó chỉ là những lời nói gió bay thời tuổi trẻ, đang đắm đuối với tình yêu đầu đời thôi, nghĩ lại cứ thấy buồn cười. Hai đứa tôi ra trường đi làm thì mọi thứ bắt đầu thay đổi. Người yêu chuyển đến thành phố khác làm việc, để tìm cơ hội tốt hơn cho sự nghiệp. Xa mặt cách lòng, tình cảm cứ nhạt dần, hai đứa đều có người mới rồi chia tay trong êm đẹp.
Ảnh minh họa: Nguồn CH3.plus
Tôi yêu người thứ 2 hơn 1 năm rồi cưới. Trước kia đã từng chìm đắm trong mối tình tuổi 20 nhưng khi đến với người mới, tôi cất giấu tất cả kí ức cũ vào quá khứ và toàn tâm toàn ý cho mối tình hiện tại. Lắm lúc cứ nghĩ đây mới chính là tình yêu đích thực của đời mình.
Chồng tôi cũng con nhà khá giả, đẹp trai phong độ và chịu chơi. Lúc yêu anh quan tâm tôi từng tí một, tối nào cũng đến phòng trọ đón đi ăn, đi chơi. Ngày lễ tình nhân hay sinh nhật đều tặng quà chu đáo. Thỉnh thoảng hai đứa còn đi du lịch đây đó vui vẻ lắm.
Khi người yêu ngỏ lời cầu hôn, tôi đồng ý ngay và bước chân về nhà chồng năm 28 tuổi. Tôi thuộc kiểu người nặng tình nghĩa, một khi đã xác định nghiêm túc với ai thì dành hết tình cảm cho người đó. Từ khi lấy chồng tôi toàn tâm toàn ý vun vén cho gia đình.
Cưới hơn 1 năm tôi sinh bé đầu lòng là con trai nên chồng mừng lắm. Anh chuyển luôn cho vợ 100 triệu bảo:
“Vợ vất vả rồi, chồng tặng coi như thưởng công”.
Sinh con xong tôi ở nhà chăm bé đến hết kỳ thai sản rồi nhờ bà ngoại lên trông cháu, còn mình đi làm trở lại. Dù vẫn bận rộn với công việc nhưng tôi luôn dành thời gian để chăm sóc chồng con thật chu đáo, từng li từng tí một. Lo từng bữa ăn giấc ngủ, cái áo, đôi giày cho chồng.
Chồng tôi rất kén ăn, vậy nên tôi học nấu các món anh thích để dù có nhậu nhẹt, chè chén bên ngoài thì khi về nhà anh vẫn muốn ăn những món mà tự tay vợ làm. Lúc nào anh cũng bảo:
“Cơm vợ nấu là ngon nhất!”
“Vậy thì em sẽ nấu cho anh ăn cả đời luôn”
Nhìn chồng con tấm tắc khen những món tôi làm mà thấy ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Tôi cứ nghĩ mình toàn tâm toàn ý, chăm sóc anh thật chu đáo thì ra ngoài chồng sẽ chẳng tơ tưởng đến người khác nữa.
Vậy nhưng từ lúc mở công ty mới, chồng tôi bận rộn nhiều hơn và thường xuyên về muộn. Có hôm cơm canh nguội ngắt để ở bàn, tôi buồn ngủ nên vào nằm với con. Đến 12h đêm chồng mới về, sáng hôm sau lại đi làm sớm không hề động gì đến mâm cơm vở để ở bàn cả. Tôi nhắn tin hỏi:
“Đêm qua anh đi đâu về muộn thế, cơm em nấu cũng không động đũa”.
Anh trả lời cộc lốc:
“Mệt, từ giờ đừng nấu nữa lại than vãn”.
Tôi vừa khóc vừa đổ hết đồ ăn bị thiu vào thùng rác. Từ bữa đó dần dần tôi chẳng nấu cơm ngồi chờ chồng về ăn nữa. Nhưng thấy anh thay đổi vậy mình cũng sinh nghi, nghĩ hay là chồng có người mới ở bên ngoài.
Theo dõi suốt một thời gian dài tôi cũng phát hiện ra anh có bồ. Nhân tình chồng tôi rất trẻ, xinh đẹp, kém nhau tận chục tuổi. Lúc mọi chuyện vỡ lở, tôi đau lòng lắm, không thể tin nổi đó là sự thật nữa.
Suốt mấy năm qua tôi yêu chồng đến quên cả bản thân, chăm sóc gia đình chu đáo. Cứ nghĩ chúng tôi đến với nhau vì tình yêu, có 2 đứa con rồi tình cảm sẽ càng ngày càng bền chặt, không ai có thể chen vào được. Thế nhưng tôi vẫn bị phản bội. Đàn ông dễ thay đổi, có vợ con đàng hoàng, gia đình đề huề nhưng vẫn muốn đổi gió bên ngoài.
Tôi cũng lồng lộn ghen tuông với chồng, nhưng anh lạnh lùng bảo:
“Anh ra ngoài làm ăn thì phải có các mối quan hệ chứ. Bọn anh cũng chỉ qua đường thôi, về nhà vợ con vẫn là nhất”.
Nói như vậy chồng tôi ngang nhiên cho mình cái quyền được bồ bịch bên ngoài. Còn về nhà anh vẫn đóng vai người chồng tử tế, người bố mẫu mực với các con. Suốt thời gian dài tôi mệt mỏi vì cứ phải theo dõi, xem chồng cặp với ai. Tôi chưa kịp đánh ghen cô bồ này thì anh đã cặp với em khác rồi, thay nhân tình như thay áo. Ghen tuông cũng chẳng có ích gì vì bản chất anh như vậy rồi, dần dần tôi chấp nhận buông bỏ.
Mấy lần tôi định ra toà ly hôn, vậy nhưng cứ nghĩ đến các con lại thương chúng. Chồng tôi thì lăng nhăng nhưng anh vẫn chăm lo cho bọn trẻ, để chúng có điều kiện vật chất đầy đủ.
Tuy có nhân tình bên ngoài nhưng chồng vẫn tôn trọng tôi, đưa tiền đều đặn để vợ chi tiêu và tiết kiệm. Cứ nghĩ chồng mình làm ra tiền vậy, cặp kè với em này em kia cũng chỉ là để giải toả bản năng của đàn ông. Cùng lắm là anh bố thí cho các cô ấy ít tiền là xong. Còn tài sản của chồng, tiền anh kiếm được vẫn đưa vợ là chính.
Giờ tôi ly hôn thì đương nhiên tiền anh kiếm được sẽ vào túi người khác. Vậy nên nên cứ lần lữa mãi tôi cũng quyết định không ra toà. Chồng đưa tiền tôi đem đầu tư làm ăn với bạn, lợi nhuận mình hưởng.
Giờ tôi cũng có cổ phần trong trong mấy công ty với bạn bè, anh em. Ngoài giờ làm việc căng thẳng, tôi rủ nhóm bạn thân đi làm đẹp, ăn uống hát hò vui vẻ chứ chẳng mất công đánh ghen làm gì cho mệt.
Thỉnh thoảng tôi lại moi của chồng một khoản để đưa các con đi du lịch đây đó đổi không khí. Anh cũng thoáng, thấy vợ không xen vào đời tư của mình nên chuyển tiền nhanh lắm.
Ảnh minh họa: Nguồn Sanook.com
Giờ tôi thờ ơ luôn với các mối quan hệ của chồng, không quan tâm xem anh hiện tại đang cặp với ai, sống thế nào. Có nói chuyện cùng nhau thì cũng chỉ là hỏi về con cái, tiền bạc thôi, tình cảm nhạt nhẽo, chẳng còn gì cả. Giờ tuy chưa ra toà vì còn nhiều thứ ràng buộc nhưng tôi với chồng tự thống nhất ngầm sẽ tôn trọng cuộc sống riêng tư của nhau.
Ngẫm cũng thấy lạ, 40 tuổi đầu, trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống tôi không nghĩ trong mỗi giai đoạn mình lại thay đổi như một người khác vậy. Lúc còn trẻ, tôi đắm đuối với tình yêu đầu đời trong sáng, không màng gì vật chất, danh lợi. Thậm chí tôi còn nghĩ tiền bạc chẳng quan trọng, miễn là hai người yêu nhau thì dù có vất vả bao nhiêu vẫn vượt qua được.
Đến khi lấy chồng thì tôi chỉ mê chồng, toàn tâm toàn ý, hy sinh bản thân chăm lo cho anh không đòi hỏi gì hết. Nhưng sau cuộc hôn nhân tưởng như viên mãn này, tôi bị chính người mình tin tưởng, thương yêu phản bội nên đã mất niềm tin vào đàn ông.
40 tuổi đời, suy nghĩ của tôi cũng thực dụng hơn. Giờ tôi chỉ mê tiền thôi, đúng là tiền không phải là tất cả. Nhưng nó có thể giúp tôi mua được cái váy, bộ mỹ phẩm, đôi giày mấy chục triệu, làm cho mình sang trọng hơn, đẹp hơn trong mắt người khác.
Có tiền tôi thích làm gì cũng được, giúp bố mẹ, anh em họ hàng khi khó khăn. Các con tôi được ăn học ở trường tốt nhất, định hướng tương lai rõ ràng, cuộc sống hằng ngày không phải thiếu thốn như người ta.
Hiện tại tôi cũng có ối người theo đuổi, tán tỉnh đấy. Vậy nhưng, tôi cảm giác mình lãnh cảm với đàn ông rồi, không có hứng thú yêu đương gì nữa. Đám bạn thì cứ trêu:
“Mày càng ngày càng trẻ ra, ly hôn đi rồi lấy chồng mới”.
“Thôi khỏi, ở vậy cho đàn ông họ thèm”.
Giờ tôi chỉ tập trung vào kiếm tiền rồi hưởng thụ cuộc sống, làm chủ cuộc đời mình. Mọi thứ gọi là tình yêu trước kia chỉ là phù du, cảm xúc nhất thời, chẳng có gì tồn tại vĩnh cửu cả. Cuối cùng thì mọi thứ đều cần phải có tiền mới mua được, kể cả tình cảm. Vậy nên các chị em ạ, yêu thì cứ yêu nhưng phải tỉnh táo mà rút chân ra khi tỉnh giấc mộng. Chứ cứ đắm đuối, chìm nghỉm trong đó thì chỉ khiến cho mình hụt hẫng, đau khổ thôi.
Đi được 1 nửa đời người tôi nghiệm thế này, đàn bà 20 tuổi mê tình, đắm đuối vì tình. 30 tuổi thì mê chồng, sẵn sàng hi sinh bản thân vun vén cho chồng con và gia đình. Nhưng 40 tuổi như tôi đây đã nếm đủ ngọt ngào cay đắng rồi giờ chỉ mê tiền thôi. Có tiền, chúng ta mua tiên cũng được!
Ảnh minh họa: Nguồn Sanook.com