Home Blog Page 24

Kết hôn 8 năm anh mới cho vợ con về thăm quê ngoại. Về đến nhà vợ thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn k:h::in::h b::ỉ ra mặt. Anh rút 2 tờ 500 ngàn trong ví ra bảo vợ đưa bố mẹ đ:::ẻ. Chị vợ đẩy tay anh ra khẽ nói: “Anh giữ lại mà dùng, em vừa cho bố mẹ 2 tỷ chuẩn bị xây nhà mới rồi!”

0

Không phải chuyện gì trên đời này cũng phải nhún nhịn, bỏ qua. Bởi vì còn có quá nhiều những điều không thể nào ngờ đến xảy ra nữa. Cũng giống như cách mà anh và chị yêu thương nhau rồi về chung 1 nhà cũng vậy.

Chị đã từng cố gắng, từng chấp nhận hi sinh mọi thứ chỉ vì chàng trai của mình. Nhưng rồi anh lại chẳng được như chị hi vọng. Anh không được ân cần như những gì chị muốn. Anh chỉ là người đàn ông cố gắng kiế.m tiề.n, thời gian còn lại anh dành cho bạn bè chứ không phải gia đình.

Ngày trước, anh đã yêu thương chị biết bao nhiêu. Mong rằng chị với anh sẽ có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc về sau này. Nhưng rồi mọi chuyện chẳng thể nào giữ gìn mãi được cái hạnh phúc ấy. Đừng nghĩ rằng mình chỉ cần ở nhà chăm lo cho gia đình chồng thật tốt thì sẽ được đền đáp. Bởi vì, anh ấy không bao giờ biết trân trọng người phụ nữ đã hi sinh cho gia đình mình. Chỉ cần người phụ nữ ấy chỉ ở nhà, thất nghiệp là đã bị co.i khin.h.

8 năm làm vợ làm chồng, chị cũng không ít lần xin anh cho về nhà ngoại nhưng anh viện cớ phải đợi anh nghỉ việc, đợi anh có việc này việc kia xong rồi hãy về. Chị xin anh về 1 mình và đưa theo hai con về thì anh một mực từ chối. 3 năm đầu tiên với hai đứa con nhỏ chào đời quá sát nhau khiến cả chị lẫn anh đều hạnh phúc nhưng áp lực kinh tế cũng từ đó mà lớn lên nhiều.

Những năm đầu tiên kinh tế còn nhiều khó khăn chị không dám xin anh để cho về nhà mẹ đẻ thăm nhà ngoại. Sau này kinh tế đã khá hơn thì anh lại viện hết lý do bận này bận kia. Từ lâu chị đã phải tìm cho mình 1 công việc kinh doanh thêm. Có lẽ do trời cho lộc nên chị kinh doanh đắt hàng và có một khoản thu nhập tương đối cao.

Rồi sau 8 năm ròng rã anh cũng chấp nhận đưa mẹ con chị về nhà ngoại chơi 1 lần. Về đến nhà vợ thấy bố mẹ vợ vẫn ở căn nhà cũ rích anh nhìn khin.h b.ỉ ra mặt. Các con chơi đùa rồi rửa mặt bằng nước giếng chồng cũng hất tay ra:

Kết hôn 8 năm mới cho vợ con về thăm quê ngoại - Hình 1

(Ảnh minh họa)

-Để bố đi mua nước lọc cho mà rửa, rửa thế này có mà xấu hết da mặt.

– Con còn nhỏ, nước này cũng khá sạch vì lọc trên cái bể kia rồi không sao đâu anh.

– Đây, cầm lấy tiề.n mà đưa biếu bố mẹ. – anh đưa cho chị 2 tờ 500 ngàn, chị đẩy tay anh ra khẽ nói:

– Anh giữ lại mà dùng, em vừa cho bố mẹ 2 tỷ chuẩn bị xây nhà mới rồi!!

– Cái gì, em lừa ai, em lấy đâu ra 2 tỷ mà đưa chứ??

– Anh cứ nghĩ em không có tiề.n cũng được. Trước nay anh đều cho rằng em ăn bám anh. Nhưng ở thành phố với 10 triệu anh đưa mỗi tháng anh nghĩ đủ tiề.n em đi chợ, đóng học phí cho hai đứa con sao??

– Không đủ, không đủ thế cô làm gì mà tiêu hết?? Cô lấy tiề.n đó ở đâu ra??

– Em làm thêm chứ làm gì chứ. Anh cứ cầm 10 triệu 1 tháng đi đóng tiề.n học cho các con xem có đủ không đã rồi về nói chuyện với em.

– Em nói thật sao?? Anh thật sự xin lỗi.

– Thôi qua rồi, từ giờ anh đừng có co.i thườn.g em cũng như gia đình em là được rồi. Bố mẹ em là người đã sinh ra em, em là vợ anh, là mẹ của các con anh em muốn bố mẹ mình được anh tôn trọng.

Anh lặng lẽ gật đầu. Thật ra anh không hiểu lý do gì mình lại đối xử với gia đình nhà vợ như thế. Giờ thì chỉ hi vọng gia đình anh sẽ êm ấm, vợ anh sẽ bỏ qua cho anh những lỗi lầm đã qua mà thôi.

Anh trai lên chức phó chủ tịch tỉnh, lương cao lắm. Tôi mạnh miệng nhắc anh biếu bố mẹ môĩ tháng 6 triệu, thế mà chị dâu nghe được lại n/é/m ngay cuốn sổ vào mặt, bảo “Đọc thử đi rồi hãy yêu cầu”, tôi đọc xong mà hoa mắt vội lảng đi về …

0

Thương bố mẹ hơn 70 tuổi còn phải làm ruộng nên tôi đã mạnh miệng xin tiền anh trai.

Đầu năm nay, anh tôi báo tin được thăng chức phó chủ tịch tỉnh, lương cao lắm. Gia đình tôi vui lắm, mẹ còn làm mâm cơm cúng cảm tạ tổ tiên đã phù hộ cho anh tôi được thăng quan tiến chức.

Còn tôi mừng đến nỗi cả đêm không ngủ được, tôi gọi điện khoe với anh em trong họ. Vậy là cuối cùng họ nhà tôi cũng có người làm nhà nước, tương lai anh tôi sẽ ủng hộ nhiều tiền để phát triển dòng họ lớn mạnh ngang tầm với những họ khác.

Sau này vợ chồng tôi có khó khăn về tiền bạc dễ dàng hỏi vay anh trai hơn. Anh tôi làm chủ tịch, nhiều tiền thế, chắc chắn sẽ biếu bố mẹ khoản tiền để được an nhàn tuổi già.

Vậy mà từ ngày thăng chức đến giờ, anh chị tôi vẫn chưa biếu tiền bố mẹ hay ủng hộ dòng họ. Tháng nào gia đình anh tôi cũng về quê nhưng chỉ biếu bố mẹ hộp bánh và cho các cháu gói kẹo. Mỗi lần bố mẹ tôi ra ruộng làm thì mấy người hàng xóm còn nói cạnh khóe:

“Con làm giám đốc, nhiều tiền thế mà còn đi làm ruộng à, đừng tham việc mà tổn thọ, về nghỉ thôi ông bà”.

Nghe những lời đó, bố mẹ tôi rất buồn, chỉ biết cười gượng nói là làm cho khỏe, nghỉ ngơi sớm yếu người. Thực tế anh tôi chỉ biếu bố mẹ vài triệu vào mỗi dịp Tết, còn ngày thường chưa bao giờ biếu đồng nào.

Một tháng nay, chồng tôi bị đau bụng nhiều nên tôi đi cùng anh ra phố khám bệnh và ở chơi nhà anh trai vài ngày. Trong lúc mọi người ngồi nói chuyện vui vẻ, tôi bảo anh trai lương cao, mỗi tháng bớt ra vài triệu biếu bố mẹ cho ông bà đỡ phải làm ruộng.

Nhìn bố mẹ hơn 70 tuổi rồi mà vẫn phải ra đồng cấy gặt và vác những bó lúa mà tôi đau cả lòng. Kinh tế gia đình tôi khó khăn, không thể giúp bố mẹ được gì, tuổi già của ông bà chỉ có thể nhờ cậy vào vợ chồng anh trai.

Lương của anh trai tôi 80 triệu/tháng, tôi nhắc anh biếu bố mẹ vài triệu, chị dâu liền đưa ra cuốn sổ làm tôi hoa cả mắt- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Lời tôi vừa dứt thì chị dâu lấy cuốn sổ chi tiêu dưới gầm bàn lên đưa cho tôi xem. Chị bảo mỗi tháng anh chị chi tiêu hết 80 triệu, chỉ còn 15 triệu tiền lương của chị để tiết kiệm phòng lúc ốm đau

Nhìn cuốn sổ chi tiêu ghi chi chít đủ các khoản mà tôi hoa cả mắt. Nhưng tôi vẫn cố nhìn xem anh chị chi những gì mỗi tháng mà hết nhiều đến vậy.

Tôi để ý đến khoản tiền đầu tư cho 2 đứa con của anh chị là rất lớn, mỗi tháng hết hơn 30 triệu. Anh chị cũng thường xuyên đi ăn nhà hàng và dã ngoại. Đó là những khoản tiêu tốn nhiều tiền của anh chị.

Tôi nói anh chị có thể bớt đi ăn ngoài và dành ra 6 triệu/tháng biếu bố mẹ được không. Chị dâu trợn mắt nhìn tôi và trách:

“Em không thấy khoản nào ra khoản đó, khó mà cắt bớt được à. Đi ăn và đi chơi là để các cháu có trải nghiệm, học tập xã hội chứ có phải tại chúng tôi thích ăn thích chơi đâu. Em mà xót bố mẹ thế thì cố mà kiếm tiền biếu ông bà. Anh chị không sống cùng, cũng chẳng nhận nhà cửa dưới quê, lo được cho ông bà chút nào hay chút nấy, chứ đâu có nghĩa vụ tháng nào cũng phải biếu tiền”

Chị dâu nói liền một mạch với giọng lớn lối làm tôi sợ không dám nói lại. Bất ngờ anh trai bảo tôi nói đúng và nhắc vợ từ tháng sau bớt chi những việc không cần thiết, vừa gửi tiết kiệm vừa gửi về quê một ít cho bố mẹ. Lúc làm ra tiền phải biết tiết kiệm, cứ chi tiêu hoang phí rồi có ngày hối hận không kịp.

Sau đó anh lấy điện thoại ra và xin số tài khoản của tôi, rồi chuyển vào đó 6 triệu. Anh nói từ tháng sau sẽ biếu bố mẹ bằng ấy tiền, còn nhiệm vụ của vợ chồng tôi là chăm lo cho ông bà tốt. Anh tôi đúng là tuyệt vời, rất quyết đoán, không phải là người sợ vợ như tôi từng nghĩ.

Được về nhà sớm 2 ngày trong chuyến đi công tác, tôi mới phát hiện vợ dẫn b/ồ về h/ú h/í trong chính phòng ngủ của mình

0

Vợ tôi rất chăm chỉ sạch sẽ, tuy đi làm mệt mỏi là vậy nhưng khi về đến nhà là cô ấy dành thời gian nấu cho bố con những bữa cơm ngon, nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp.

Vợ chồng tôi cưới nhau mới hai năm, con trai được một tuổi. Công việc của tôi thường xuyên đi công tác. Thương vợ ở nhà vất vả chăm sóc con lại còn đi làm nữa nên tôi muốn thuê người giúp việc nhưng lần nào vợ cũng từ chối.

Cô ấy bảo là nhà chẳng có nhiều việc, con gửi hàng xóm mỗi tháng trả 2 triệu đồng, chứ thuê giúp việc phải trả gấp 3 số tiền, quá lãng phí. Tôi cảm thấy thật may mắn vì lấy được người vợ biết tiết kiệm, tính toán cân đối chi tiêu cho gia đình.

 

Vợ tôi cũng rất chăm chỉ sạch sẽ, tuy đi làm mệt mỏi là vậy nhưng khi về đến nhà là cô ấy dành thời gian nấu cho bố con những bữa cơm ngon, nhà cửa lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Còn tôi thì về nhà chỉ việc chơi với con và ngồi vào bàn ăn cơm thôi. Tôi luôn cảm thấy biết ơn vợ nhiều lắm.

Bắt quả tang vợ qua đêm với người đàn ông lạ, tôi đau đớn giật chiếc chăn trong oán giận, ai ngờ lại được chứng kiến 1 việc kinh khủng hơn - Hình 1

Ảnh minh họa: InternetCho đến một ngày tôi đi công tác khoảng một tháng nhưng do công việc thuận lợi nên hoàn thành sớm và tôi được trở về nhà trước dự tính gần 1 tuần. Khi về nhà là lúc 2h đêm, vì có chìa khóa riêng nên tôi mở cửa vào nhà và cố gắng không làm phiền đến giấc ngủ của vợ.

Khi cánh cửa phòng ngủ mở ra, trong ánh đèn ngủ mờ mờ tỏ tỏ, tôi chết lặng với cảnh vợ đang nằm ngủ ngon lành với một người đàn ông lạ trên giường. Tôi như một người điên lao vào giật chăn xuống hai người họ mới tỉnh giấc và giật mình hoảng loạn. Tôi càng sốc hơn khi bên dưới tấm chăn là những đồ chơi tình dục đủ loại, đủ kiểu.

Trong khi tôi đang sốc thì anh ta vơ vội quần áo chạy thoát thân, chỉ còn mình tôi đối mặt với vợ. Tôi quá đau đớn, chỉ biết ngã ngồi xuống sàn nhà và hỏi vợ tại sao lại hư hỏng tồi tệ như thế?

Cô ấy bảo vì chồng yếu sinh lý, không đáp ứng đủ nhu cầu của vợ nên mới phải đi tìm người khác. Và vì tôi lúc nào cũng tỏ vẻ ngưỡng mộ, tôn thờ vợ nên cô ấy không dám gợi ý để tôi dùng thực phẩm tăng cường sinh lý cũng như các đồ dùng vui chơi khác. Cô ấy sợ bộc lộ sự ham mê với thú vui tình dục trước mặt tôi, sợ tôi không còn coi cô ấy như “nữ thần” nữa. Tôi đâu phải là người chồng yếu sinh lý, chẳng qua vì công việc căng thẳng nên coi nhẹ chuyện chăn gối, thế mà vợ đâu hiểu được sự vất vả của chồng. Vợ bảo nếu tôi không cải thiện tình hình thì cô ấy sẽ ly dị để đi theo người đàn ông khác.

Người nói lời chia tay phải là tôi, đằng này vợ vừa ngoại tình còn mạnh miệng đòi ly dị chồng, như thể trong chuyện này tôi là người gây ra tội. Theo mọi người tôi nên xử lý người vợ hư hỏng của mình thế nào đây?

– Bố, đây là Hoa, bạn gái con, con định làm đám cưới với Hoa, bố thấy sao. – Ờ, yêu nhau thì lấy nhau có gì đâu. – Nhưng Hoa đã li dị 1 đời chồng. – Ồ li dị rồi thì lấy được mà. – Bố không ý kiến gì sao? – Ồ! Ý kiến gì bây giờ, 2 đứa yêu nhau thật tình thì lấy nhau thôi. Vấn đề là mai mốt có giận nhau thì đừng có mà lôi quá khứ của nhau ra mà bêu xấu nhau là được rồi.

0

Nhân được nghỉ 2 ngày, gia đình ông tổ chức họp mặt vào buổi chiều cho mát.

Chiều mới ăn uống mà, buổi trưa bớt nắng, ông xách cần câu đi câu….

Tầm hơn 5h chiều, ông lóc cóc đạp xe về.

Về nhà tắm rửa xong thì bàn ăn đã bày biện xong, ông bà và gia đình xúm nhau vào ngồi ăn uống chuyện trò.

Trong bàn ngồi bên cạnh anh con cả có 1 bóng hồng.

Ông nghĩ chắc bạn gái con mình, ông vẫn mời chào vui vẻ:

– Ăn đi cháu, vui mà.

Con bé trả lời:

– Dạ bác để mặc con….

Tiệc gần tàn, cậu trai cả mới giới thiệu:

– Bố, mẹ, đây là bạn gái con.

Ông vẫn nhai, vẫn uống bia.

– Bố, đây là Hoa, bạn gái con, con định làm đám cưới với Hoa, bố thấy sao.

– Ờ, yêu nhau thì lấy nhau có gì đâu.

– Nhưng Hoa đã li dị 1 đời chồng.

– Ồ li dị rồi thì lấy được mà.

– Bố không ý kiến gì sao?

– Ồ! Ý kiến gì bây giờ, 2 đứa yêu nhau thật tình thì lấy nhau thôi.

Vấn đề là mai mốt có giận nhau thì đừng có mà lôi quá khứ của nhau ra mà bêu xấu nhau là được rồi.

Con bé mặt đang tái xanh, bỗng hồng trở lại, mặt tươi như hoa.

– Con cám ơn bác….

Tối ngủ, bà vợ thủ thỉ bên tai:

– Nó có 1 đời chồng rồi, anh đồng ý nhanh vậy?

Ông trả lời:

– Cứu 1 linh hồn khỏi đau khổ còn hơn cúng dường tam bảo xây chục cái chùa mà bà đi viếng mỗi tháng mà….

Hôn lễ được cử hành vào đầu tháng Giêng vừa qua tết….

Sau đám cưới được 4 tháng. Ông trở bệnh, bà đưa ông vào cấp cứu bệnh viện Thủ Đức cho gần nhà….

Vào phòng cấp cứu ông nằm đó không biết trời trăng gì. Bà vợ sợ mùi ester nên kêu dâu Cả vào trông bố chồng dùm.

Trong cơn mê ông nghe y tá báo bác sĩ:

– Bệnh nhân H sốt cao quá, huyết áp lên 238/117, nhịp đập trên 120.

Bác sĩ bảo:

– Gọi người nhà bệnh nhân lau nước ấm nhanh lên, truyền dịch hạ huyết áp ngay….

Nằm thiếp đi 1 lúc, ông nghe có tiếng hơi thở và cảm thấy âm ấm trên trán.

Ông hé mắt nhìn thấy con dâu Cả đang chườm khăn ấm lên đầu, mắt nhìn chăm chú vào mặt mình.

Ông khẽ hỏi:

– Mấy giờ rồi con.

– Bố tỉnh rồi hả? Bác sĩ ơi, bố tôi tỉnh rồi, mới có 2 giờ sáng thôi bố.

Cô y tá chen vào:

– “Con gái ông” đã thức suốt từ 8 giờ tối hôm qua đến giờ, chườm nước nóng cho ông đó ông.

Ông khẽ bảo:

– Con kiếm chỗ ngủ tạm đi. Bố không sao đâu.

– Dạ được, con thức học bài quen rồi bố.

– Cám ơn “con gái” yêu của bố nhe.

Và ông ngủ thiếp đi……

Phật dạy:

“Gieo Nhân nào sẽ được Quả đó”.

Chúa dạy:

“Khi cho đi sẽ nhận lại rất nhiều”.

Có đúng không nhỉ?
——-

Cưới nhau mới được 2 năm thì vợ q:ua đ:ời, đúng lúc đó thì mẹ vợ lại ngã bệnh phải nhập viện, 1 phần do bà đã bị kh::ối :u từ lâu, phần nữa do quá đ::au đ::ớn vì mất con gái nên bệnh tình càng trầm trọng. Ròng rã nửa năm trời, số tiền Minh vay nợ đã lên tới con số xấp xỉ 2 tỷ đồng…ai ngờ lúc bà qua đời bà chỉ để lại đúng tờ 500 nghìn

0

Cưới nhau mới được 2 năm thì vợ qua đời, đúng lúc đó thì mẹ vợ lại ngã bệnh phải nhập viện, 1 phần do bà đã bị khối u từ lâu, phần nữa do quá đau đớn vì mất con gái nên bệnh tình càng trầm trọng. Vì thế, Minh quyết định đứng ra lo cho bà trong thời gian khó khăn này.

Vốn dĩ, mẹ vợ có 2 người con trai, nhưng họ đều là những đứa con bất hiếu, dù ở ngay cạnh nhà nhưng chỉ khi nào mẹ có gì cho thì họ mới chạy sang lấy, đến khi bà cần giúp đỡ hay ốm đau gì họ đều lấy lý do bận rộn công việc. Đặc biệt là 2 người con dâu luôn khinh thường mẹ chồng.

Thương cho hoàn cảnh mẹ vợ, Minh cưới vợ đem luôn cả mẹ vợ về nhà chăm sóc. Đến giờ bà nhập viện, tình hình sức khỏe vô cùng kém, anh thông báo cho 2 người con trai bà thì họ bơ đi coi như không biết.

Minh cũng biết vì họ sợ sẽ phải trả tiền viện phí, vậy nên đến cuối cùng anh phải tự mình đi vay mượn khắp nơi chữa trị cho mẹ. Suốt thời gian điều trị cho mẹ vợ, Minh không còn tiền phải cắm nhà để vay tiền ngân hàng. Đồng thời, cũng chỉ có mình anh chăm sóc mẹ vợ trong bệnh viện.

Ròng rã nửa năm trời, số tiền Minh vay nợ đã lên tới con số xấp xỉ 2 tỷ đồng. Đồng lương công nhân bèo bọt của anh chỉ đủ để trả lãi ngân hàng.

Mẹ vợ nhiều lần cảm giác ngại ngùng với con rể nên nói rằng:

-Cứ để mặc mẹ, già rồi chết cũng chẳng sao, con cứ lo bản thân mình trước đi.

Nhưng Minh lắc đầu:

-Trước khi qua đời vợ con đã căn dặn con phải chăm lo cho mẹ, hơn nữa bao lâu nay con coi mẹ như mẹ ruột của mình rồi, làm sao có thể mặc kệ được cơ chứ.

Mẹ vợ nghe vậy chỉ biết bật khóc, không ngờ 1 người con rể khác máu tanh lòng còn có tình có nghĩa hơn những người con trai mà bà dứt ruột đẻ ra.

Một thời gian sau, mẹ vợ không cầm cự được nữa, bà trở nên rất yếu nên bắt Minh đưa về nhà. Lúc hấp hối, bà kéo tay Minh lại rồi lôi dưới gối lên 1 tờ 500 ngàn:

Con rể vay gần 2 tỷ chữa bệnh cho mẹ vợ nhưng khi qua đời bà chỉ để lại 1 tờ 500 ngàn - Hình 1

Ảnh:Internet

-Mẹ chỉ có cái này để lại cho con, con nhớ đừng tiêu nó vội.

Nói rồi bà trút hơi thở cuối cùng, còn Minh thì đau đớn tổ chức tang lễ cho mẹ vợ. Tới lúc đó 2 đứa con trai của bà mới xuất hiện, chúng đòi hết số tiền phúng viếng mà không để lại cho Minh đồng nào.

2 ngày sau đó, Minh đang ngồi thẫn thờ với cuốn sổ ghi chép số nợ thì có 1 người mặc bộ đồ vest lịch sự bước vào nhà. Ông ta hỏi:

-Tôi nghe nói trước khi qua đời, mẹ vợ anh đã để lại cho anh 1 tờ 500 ngàn, có thể bán lại cho tôi không?

Minh ngơ ngác lôi ra:

-Đúng thế, nhưng sao ông lại muốn mua lại tờ tiền này chứ?

Người đàn ông kia cầm tờ tiền lên rồi nói:

-Vì nó có số sê ri đẹp, tôi là người chuyên sưu tầm những tờ tiền có sê ri đẹp. Tôi trả anh 3 ngôi nhà trị giá khoảng 3 tỷ và 800 triệu nhé.

Minh nghe mà choáng váng:

-Cái gì? Ông có làm sao không? Tuy sê ri đẹp thật nhưng làm gì tới mức…giá đó.

Người đàn ông kia mỉm cười từ từ lôi trong túi ra sổ đỏ 3 ngôi nhà và cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu:

-Tôi muốn mua thì anh cứ bán đi, yên tâm không thiệt được đâu.

Lúc anh ta giao tiền ra, Minh còn chưa dám tin vào sự thật này. Nhưng trước khi đứng lên, người đàn ông đó khẽ dúi vào tay Minh 1 tờ giấy. Sau khi đọc xong, Minh mới òa khóc hiểu ra sự thật.

Thì ra số tiền và 3 căn nhà đó là của bố mẹ vợ anh tích góp từ thời trẻ đến giờ. Ông bà giả nghèo khổ để thử lòng 3 đứa con, không ngờ chỉ có vợ chồng Minh là đối xử tốt với họ.

Tới khi mẹ vợ qua đời, bà không dám tuyên bố thừa kế cho Minh vì sợ 2 người con trai sẽ ganh tỵ rồi bày trò đòi lại. Vậy nên bà đã nghĩ ra cách này để hợp thức hóa số của cải muốn cho Minh.

Còn người đàn ông kia, chính là vị luật sư riêng bao lâu nay luôn bảo quản số tài sản đó.

Sau khi biết hết mọi chuyện, Minh vui mừng nhận lấy số tiền đem đi trả nợ, số còn lại anh đầu tư làm ăn và càng ngày càng giàu có trước sự ngỡ ngàng của 2 người anh trai vợ.

Con trai tôi cưới vợ được hơn 10 năm, tụi nó có với nhau 1 đứa con gái, giờ cháu đang ở với ông bà ngoại. Con dâu tôi hiền lành, chịu thương chịu khó lắm. Ngày đi làm mệt mỏi rồi nhưng chiều nào cũng tranh thủ về sớm cơm nước cho cả nhà đâu ra đấy. Tôi thì có mấy đồng lương hưu còm cõi thỉnh thoảng đưa cho con bé nhưng nó chẳng bao giờ nhận: “Mẹ cầm đấy mà mua thuốc thang, quần áo, con có đây rồi”. Nhớ hồi đó con trai tôi chuẩn bị làm luận án cần kha khá tiền, vợ nó còn phải tranh thủ đi dạy thêm để cho chồng nộp học, vất lắm. Cứ nghĩ gia đình con cái mãi hạnh phúc như thế thì tôi mừng. Vậy mà đùng cái con dâu đi làm về chẳng may b:ị t::ai n::ạn gi:ao th:ông. Con bé bị g::ãy x:ương đ:ùi, ch:ấn th::ương s::ọ n::ão l::iệt cả người không thể ngồi dậy được nữa….

0

Ở ĐÂY! MẸ NUÔI CON CẢ ĐỜI!

Con trai tôi cưới vợ được hơn 10 năm, tụi nó có với nhau 1 đứa con gái, giờ cháu đang ở với ông bà ngoại. Con dâu tôi hiền lành, chịu thương chịu khó lắm. Ngày đi làm mệt mỏi rồi nhưng chiều nào cũng tranh thủ về sớm cơm nước cho cả nhà đâu ra đấy.

Hồi đó nó mở trường mầm non với bạn. Mấy năm mới về làm dâu kinh tế nhà tôi gần như mình con dâu cáng đáng. Lúc đấy con trai tôi đi học lên thạc sỹ, tiền học hành, ăn uống đều về xin vợ. Tôi thì có mấy đồng lương hưu còm cõi thỉnh thoảng đưa cho con bé nhưng nó chẳng bao giờ nhận:

“Mẹ cầm đấy mà mua thuốc thang, quần áo, con có đây rồi”.
Nhớ hồi đó con trai tôi chuẩn bị làm luận án cần kha khá tiền, vợ nó còn phải tranh thủ đi dạy thêm để cho chồng nộp học, vất lắm.

Cứ nghĩ gia đình con cái mãi hạnh phúc như thế thì tôi mừng. Vậy mà đùng cái con dâu đi làm về chẳng may bị tai nạn giao thông. Con bé bị gãy xương đùi, chấn thương sọ não liệt cả người không thể ngồi dậy được nữa.

Gói kỳ nghỉ gia đình

 

Đang khỏe mạnh, tháo vát giờ con bé nằm một chỗ làm gì cũng phải có người đỡ. Vợ bị như vậy được 2 năm thì con trai tôi bảo:

“Hay là đưa cô ấy về bên ông bà ngoại đi mẹ. Con không sống thế này mãi được”.

Nghe con trai nói vậy tôi sốc lắm mắng nó một trận:

“Vợ ốm đau nằm đây mà mày đã lo cho bản thân. Sao tệ thế hả con”.

“Con làm sao chịu được cảnh này chứ! Cô ấy nằm liệt một chỗ coi như bỏ một đời rồi”.

Thời gian đó hai mẹ con cãi nhau suốt. Nó vẫn cương quyết làm đơn ly hôn vợ, tôi giận đuổi luôn ra khỏi nhà, không thể chấp nhận được thứ bạc bẽo như vậy. Nó cũng dọn đồ đi, từ đó không thấy thò mặt về đây.

Ông bà thông gia xuống xin đón cháu ngoại với con gái về trên nhà chăm sóc nhưng tôi bảo:

“Nếu ông bà thương thì đón bé Chi về trên đó cho nó học hành còn để con dâu lại đây tôi chăm. Giờ bên nào cũng neo người, cứ chia ra thế mà đỡ nhau”.

Tôi nói vậy ông bà thông gia cũng đồng ý. Thỉnh thoảng họ lại xuống thăm con gái đưa cho tôi dăm 3 triệu thuốc thang. Tôi cũng bán miếng vườn con con lấy tiền gửi ngân hàng để thuốc thang cho con dâu. Tôi mở quán trà nước ngay cửa, kiếm đồng lẻ được ít nào hay ít đó.

Thương nhất là con dâu tôi, bị liệt nhưng vẫn biết hết mọi chuyện. Cứ thấy mẹ lau người, bón cháo lại ứa nước mắt vì sợ tôi vất vả. Thế nhưng tôi bảo:

“Giờ mẹ coi con như con gái rồi! Cứ ở đây mẹ nuôi cả đời không phải đi đâu hết!”

Nói thế nó lại khóc nước mắt nước mũi chảy ướt cả cổ. Nhìn con bé vậy tôi thương quá, cứ nghĩ nó về đây phải chịu bao nhiêu thiệt thòi, lúc còn khỏe mạnh kiếm tiền nuôi cả nhà, nhưng khi bệnh tật lại bị chồng bỏ, còn gì đau đớn hơn thế nữa.

Không biết cái thân già này còn sống được bao lâu, nhưng đến khi nào thì tôi cũng sẽ cố chăm sóc bù đắp cho nó.

Sưu tầm không rõ tác giả

Lấy chồng Tây cao 2 mét, đêm t:ân h:ôn tôi trốn biệt trong nhà v:::ệ si:::nh không dám ra vì sợ cái :đ::ó qu::á :kh:::ổ của chồng. 2h sáng tưởng chồng ng::ủ s::;ay tôi mới mon men ra ngoài nhưng vừa lật tấm chăn lên thì ố:i gi:ời ôi…

0

Anh gọi hỏi cô nhiều lần đừng tắm lâu quá hại cho sức khỏe, ra đi ngủ sớm. Nhưng cô chỉ sợ ra ngoài anh sẽ ép cô tân hôn thôi.

Bị ép lấy chồng Tây cao 2 mét rưỡi, cô gái trốn tiệt trong nhà vệ sinh không ra - Hình 1

Sợ cái vóc dáng cao lớn kia của anh chồng Tây nên cô quyết định trốn tiệt trong nhà tắm. (Ảnh minh họa)

Chị cô đi nước ngoài về dắt theo một anh Tây cao như cái sào vậy. Mới nhìn thấy anh ta, cô đã thấy rùng mình. Cô cao 1m60, cũng là một chiều cao khá ổn với các cô gái Việt rồi. Ấy thế mà khi đứng cạnh anh ta, cô bỗng thấy mình giống như tí hon và người khổng lồ vậy. Là người nước ngoài nhưng anh Tây lại nói tiếng Việt khá sõi. Thoạt đầu, mọi người còn tưởng đó là bạn trai của chị gái tôi kia. Nhưng không ngờ:

-Chị đưa anh ấy về đây là để làm mối cho em đó!!

Cô ngã ngửa người. Cô có nghe nhầm không vậy, làm mối cho cô anh Tây 2 mét rưỡi này ư. Trấn an lại mình, cô thẳng thừng từ chối luôn:

-Không bao giờ, chị tìm người khác cho anh ta đi. Em không đời nào lấy anh ta đâu.

-Nhưng anh ấy là người tốt, còn là bạn chị, em còn lo lắng gì nữa. Em cứ tiếp xúc một thời gian đi, nếu không ưng, chị sẽ không ép em nữa.

Mọi người cũng vun vào ghê lắm vì nhìn anh Tây cũng khá lễ phép, công việc tốt, tính tình hòa đồng, mới sang nhưng đã được mọi người quý mến vì sự thân thiện, hay giúp đỡ người khác mà anh Tây cũng có ý định ở Việt Nam.

Bị ép lấy chồng Tây cao 2 mét rưỡi, cô gái trốn tiệt trong nhà vệ sinh không ra - Hình 2

Cô không muốn khiến bố mẹ phiền lòng nên chấp nhận cưới đại anh Tây. (Ảnh minh họa)

Còn tôi, đêm hôm đó, tôi trằn trọc chẳng ngủ được. Nỗi đau của cuộc tình cũ vẫn chưa qua, tôi vẫn chưa thể quên được sự phản bội của gã nên giờ, tôi chưa muốn yêu lại. Nhưng chiều theo mọi người, mà cũng tò mò nên tôi đồng ý thử hẹn hò xem thế nào.

Anh Tây chiều tôi lắm. Cách quan tâm của anh nhẹ nhàng, tình cảm chứ không vồ vập, muốn cho mau chóng được việc của mình. Ở bên cạnh anh tôi cũng thấy được vui vẻ lắm. Nhưng cái ngoại hình của anh vẫn khiến cho cô khiếp sợ. Ra đường, ai lần đầu mới gặp cũng nhìn vào cô và anh chằm chằm như vật thể lạ vậy, điều ấy khiến cô thấy khó chịu lắm!! Cô nghĩ sẽ chỉ coi anh là bạn thôi thì bố mẹ cô, cả chị cô nữa lại ép cô lấy anh, dùng mọi lý lẽ để thuyết phục. Cô bực lắm, cô hẹn gặp anh, nói rõ mọi chuyện:

-Em chỉ coi anh là anh trai thôi, em không muốn lấy anh làm chồng. Anh thử nhìn xem, em và anh không hề xứng đôi vừa lứa. Nhìn anh thôi là em đã thấy sợ rồi thì làm sao sau này chúng ta trở thành vợ chồng cho được

-Anh muốn được bảo vệ, che chở, yêu thương em!!

Câu nói của anh càng khiến cô bực mình. Cô xa lánh anh, ghét bỏ anh, từ chối gặp mặt. Anh đến nhà chơi thì cô đi lên phòng. Bố mẹ cô cũng vì chuyện này mà rầu rĩ. Còn chị gái cô, thay vì thấy có lỗi với cô thì lại thấy có lỗi với người bạn của mình. Chị em cô cứ thế cãi vã nhau suốt thôi.

Cô không muốn khiến bố mẹ phiền lòng, khiến chị bận tâm thêm nữa nên chấp nhận cưới đại anh Tây.

Ngày đám cưới, họ hàng nhà anh sang đông lắm, ai cũng mừng vì anh lấy được tôi, một cô gái xinh xắn, dễ thương. Còn tôi, tôi chẳng mở miệng cười nổi vì thất vọng, vì chán nản. Chồng tôi gì mà nhìn khủng khiếp hơn tôi thế này. Nhưng đâ.m lao rồi, đành phải theo lao vậy chứ biết làm sao.

Đêm tân hôn…

Sợ cái vóc dáng cao lớn kia của anh chồng Tây nên cô quyết định trốn tiệt trong nhà tắm, không chịu ra ngoài. Anh gọi hỏi cô nhiều lần đừng tắm lâu quá hại cho sức khỏe, ra đi ngủ sớm. Nhưng cô chỉ sợ ra ngoài anh sẽ ép cô tân hôn thôi. Cô chẳng trả lời anh. 2 tiếng đồng hồ nữa trôi qua, cô nhận được tin nhắn này từ anh: “Anh ra ngoài ngủ nhé!! Xin lỗi vì đã làm em sợ. Anh đã trải sẵn giường cho em rồi. Nhớ ngâm chân vào chậu nước ấm anh để dưới ghế, như thế em sẽ đỡ mệt hơn”.

Cô sững sờ, anh tôn trọng cô chứ đâu có hề ép cô phải làm theo ý của anh đâu. Không những thế, anh còn rất quan tâm cô, biết rõ thói quen khi trời trở lạnh của cô. Nếu không chân thành, anh sẽ chẳng quan tâm cô nhiều như vậy đâu. Nước mắt cô lăn dài. Anh đâu có đáng sợ như cô nghĩ. Cô cũng đã chấp nhận lấy anh làm chồng rồi cơ mà. Cô làm như này, cô chỉ nghĩ cho cô, chẳng lẽ cô không nghĩ anh cũng đang bị tổn thương khi cô từ chối anh thẳng thừng như vậy.

Cô mở cửa, bước nhanh ra ngoài. Cô không muốn mất anh, cô cần anh đi cùng cô bên cuộc đời này. Cô ôm chặt lấy anh, nũng nịu đòi anh bế cô. Giờ cô mới biết, có chồng cao lớn thật thích, cảm giác được bảo vệ, che chở cho rất nhiều. Cô biết đêm nay của cô và anh sẽ thật đáng nhớ vì cô không còn sợ anh nữa.

Thảo và Hưng yêu nhau hơn 6 năm và cưới nhau hơn 7 năm. Gần đây qua vài biểu hiện l:ạ của chồng, Thảo biết anh có b::ồ nh:í. Hôm đó Thảo xin nghỉ nửa ngày đón xe xuống chỗ của chồng và nhờ 1 bác xe ôm theo dõi chồng. 2 ngày sau, Thảo tận mắt thấy chồng chở cô b::ồ về phòng trọ. Khi ấy cô đang ngồi ở 1 quán cafe đầu hẻm và điện cho chồng, anh nói dối là đang đi nhậu với bạn bè, nhưng khi nghe cô bảo: “Nếu anh còn muốn giữ cái gia đình này thì bước vào quán cafe sau lưng anh, hoặc em cho người mang đơn l:i h::ôn và chấm hết, chúng ta không còn gì để nói”. Chồng cô bước vào quán cafe với 1 khuôn mặt t::ái m::ét..để rồi …

0

Thảo và Hưng yêu nhau hơn 6 năm và cưới nhau hơn 7 năm, có một bé trai đầu lòng và một cặp song sinh long phụng. Chồng Thảo làm xa nhà hơn 3 giờ chạy xe máy nên mỗi cuối tuần anh mới về nhà, Thảo sống cùng bố mẹ chồng. Khi cô có bầu đứa đầu tiên, vợ chồng gom góp tiền xây nhà, mượn thêm vài trăm tiền tiết kiệm và lương hưu của bố chồng nên đã có 1 căn nhà khang trang.

Thời gian đó, qua vài biểu hiện lạ của chồng, Thảo biết anh có bồ nhí. Hôm đó Thảo xin nghỉ nửa ngày đón xe xuống chỗ của chồng và nhờ 1 bác xe ôm theo dõi chồng. 2 ngày sau, Thảo tận mắt thấy chồng chở cô bồ về phòng trọ. Khi ấy cô đang ngồi ở 1 quán cafe đầu hẻm và điện cho chồng, anh nói dối là đang đi nhậu với bạn bè, nhưng khi nghe cô bảo: “Nếu anh còn muốn giữ cái gia đình này thì bước vào quán cafe sau lưng anh, hoặc em cho người mang đơn li hôn và chấm hết, chúng ta không còn gì để nói”.

Chồng cô bước vào quán cafe với 1 khuôn mặt tái mét, lắp bắp không ra tiếng. Thảo chỉ nói mấy câu “Anh có 2 lựa chọn, hoặc kí vào tờ đơn ly hôn này, em chỉ cần 3 đứa con, còn toàn bộ tài sản là của anh. Hoặc anh có 2 tuần để kết thúc mọi việc với cô nhân tình của anh, em coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra và đừng bao giờ để lặp lại chuyện này lần thứ 2”.

Hơn 1 tuần sau, Thảo nhận được 1 cuộc điện thoại, cô ta bảo: “Chị có phải là vợ của anh Hưng không? Em là bạn gái của anh ấy, em đang đứng trước cổng công ty chị, chị ra ngoài gặp em 1 lát nhé”. Thảo bảo đầu tuần tôi có nhiều cuộc họp rất bận, để chiều tối về rồi muốn nói gì thì nói . Nhưng cô ta trả lời: “Vậy thì để em về nhà chị đợi vậy, có phải nhà chị ở số…đường…, hiện giờ có 2 ông bà đang trông 2 đứa cháu ở nhà phải không chị?” Thảo giận run người. Lấy lý do nhà có việc gấp để xin phép nghỉ một ngày, điện thoại cho chồng về gấp sau đó đi gặp cô ả.

Cô ta mở cho Thảo xem đoạn video chồng Thảo nói chia tay với cô ta. Chồng cô bảo với cô ta là anh ta lấy Thảo vì tình thương, rằng con trai đầu của cô là kết quả của việc cô đi lang chạ với người đàn ông khác, bố mẹ cô quì lạy van xin anh ta cưới cô. Vì bố mẹ anh quí và thương cô nên anh ta lấy cô chứ không phải vì anh ta yêu cô. Kể từ khi gặp cô ta, anh ta mới biết thế nào là hạnh phúc.

Thảo sốc đến á khẩu, nhưng không cho phép mình khóc. Rồi cô ta bảo Thảo “Chị thương anh Hưng, chị thương em, chị cho bọn em một cơ hội được hạnh phúc, chị đừng làm khổ anh ấy nữa, chị li hôn được không? Anh Hưng vì bố mẹ nên không dám bỏ chị chứ thực sự anh ấy không yêu chị, chỉ có em mới mang lại hạnh phúc cho anh ấy”.

Thảo cười bảo với cô ta rằng: “Ừ, chị cũng có nghe anh Hưng nói về em, chuyện của anh chị thì chị cũng đang chuẩn bị nộp đơn để giải thoát cho anh ấy được sống hạnh phúc. Em cầm tờ đơn này đưa cho anh ấy nhé, chị kí rồi đấy, yên tâm nha, giờ chị mời em về nhà chị cho biết nhà cửa, ông bà cũng dễ chịu lắm”.

Trước khi đưa cô ta về nhà, Thảo chạy qua trường mẫu giáo đón con về. Bố mẹ chồng thấy cô về giữa ngày thì hơi ngạc nhiên, nhưng khi cô bảo có cô bạn ở xa lâu ngày không gặp nên đưa về nhà chơi. Thảo vẫn chuẩn bị cơm trưa, mời nhân tình của chồng ăn. Cô ta nhìn 2 đứa con sinh đôi của cô bảo: “2 bác vất vả quá, tuổi này rồi mà còn phải trông con cho người ta, em nghe anh Hưng bảo mỗi tháng ba mẹ chúng trả cũng được 3 triệu phải không chị?” Thảo cười không ra nước mắt.

Căn giờ chồng gần về tới nhà, Thảo ôm 3 đứa con rồi bảo bố mẹ chồng ra bàn ngồi nói chuyện. Chồng về tới nơi, nhìn cô ta sửng sốt. Cô bảo bố mẹ chồng: “Buổi nói chuyện hôm nay, hi vọng chỉ có 1 mình con nói, đừng ai xen vào, sau đó mọi người muốn nói gì thì nói, con không nghe, chỉ cần 1 trong 4 người đừng lên tiếng, mọi việc kết thúc con không nói gì thêm”.

Thấy bố mẹ chồng tỏ vẻ bất ngờ, cô nói tiếp: “Thưa bố mẹ đây là Hạnh

bạn gái của chồng con, hôm nay cô ấy đến đây là để bảo con li dị chồng để họ có cơ hội được hạnh phúc. Con về làm dâu bố mẹ 7 năm nay, không có điều gì phàn nàn cả, nhưng chồng con bảo, anh ấy lấy con là vì thương hại, vì vâng lời bố mẹ. 3 đứa con của con không phải là con của anh ấy.

Con gửi bố mẹ sổ tiết kiệm, tiền hồi xưa vợ chồng con mượn xây nhà, cộng với tiền lương hưu của bố nhờ con giữ, hơn 600 triệu. Con chỉ xin bố mẹ 1 điều, ngày con cưới, bố mẹ thưa chuyện với bố mẹ con, con bước vào nhà này đàng hoàng thì khi ra cũng phải đàng hoàng, bố mẹ nói chuyện với bố mẹ con cho phải đạo.

Còn anh (cô quay sang chồng) bảo: Anh lấy tư cách gì để thương hại em vậy anh? Hơn 30 tuổi, đã bao giờ anh pha cho bố anh ấm trà chưa? Nấu cho mẹ anh 1 bát mì chưa? Lấy anh bao năm, đẻ cho anh 3 đứa con, nuôi nó lớn từng này, có khi nào anh cầm chổi quét hộ em cái nhà hay rót cho em li nước chưa?

Trước khi đẻ con cho anh, thử hỏi cô bồ anh có vé mà so sánh với em về nhan sắc, ngây thơ trong sáng không? Anh đã quên anh phải vất vả thế nào mới tán tỉnh và rước em về nhà? Anh đã quên anh vui như thế nào khi biết em mang thai Bin? 3 đứa con anh lớn từng này nhưng chưa phải uống một giọt sữa ngoài nào? Mỗi ngày em đều dậy lúc 5 giờ sáng, đi chợ mua đồ tươi về nấu cháo cho con anh, pha trà cho bố anh, đưa đón con đi làm.

Người ta có chồng đỡ đần, còn em, nửa đêm 2 giờ sáng đón taxi đưa con vào viện, 2 tay ôm 2 đứa. Một nách 3 con mọn, cũng đi làm 8 giờ như bất kì ai, phải làm trăm thứ việc đáng lẽ ra người chồng phải làm, thử hỏi có khi nào con tè ra quần mà anh phải thay chưa?

Anh có 2 sự lựa chọn, kí vào lá đơn này, sổ đỏ và toàn bộ tài sản là của anh, cả toàn bộ lương thưởng mấy năm nay em chưa hề đụng vào. Vốn dự định mua đất cho con cái sau này, nhưng em cho anh coi như mừng cưới để anh đi tìm cái anh gọi là hạnh phúc thật sự.

Trước khi li dị, em sẽ ra Ủy ban làm lại giấy khai sinh, hủy tên cha của 3 đứa, làm mẹ đơn thân, nếu họ cần làm chứng thì mong anh giúp, em tin là lương mỗi tháng gần 30 triệu em có thể nuôi 3 đứa nên người. Và em tin con em lớn lên nó cũng hiểu và không cần người cha tạo ra nó nhưng chối bỏ nó.

Hoặc là anh xóa bỏ tờ đơn này và chấm dứt hoàn toàn quan hệ với cô này. Nhưng hãy nhớ 1 điều, em chấp nhận sai lầm này vì con chứ quên và tha thứ thì không bao giờ, và không có lần thứ 2 xảy ra. Anh có 10 phút suy nghĩ, em và con đi dọn đồ, em đã gọi taxi đợi trước cổng rồi, 1 khi em bước ra khỏi căn nhà này thì anh không bao giờ còn cơ hội nữa”.

Sau đó Thảo quay sang cô bồ bảo: “Chị không cần biết chồng chị nói gì với em, nhưng cứ nhìn 3 đứa con chị thì em biết là con ai. Đấy, bố mẹ chồng chị đấy, chồng chị đấy, cả ngôi nhà và toàn bộ tiền bạc tài sản, em cứ lấy đi nhé. Chị tin em có thể chăm sóc được bố mẹ chồng chị và mang lại hạnh phúc cho chồng chị, có khi làm tốt hơn chị.

Nhưng em ạ, hãy cứ sinh 3 đứa con rồi lo cho nó đi, đến khi em tàn tạ, xấu xí rồi 1 ngày đẹp trời như thế này, một cô bồ trẻ trung xinh đẹp nào đó rớt từ trên trời rơi xuống và bảo “Chị hãy li dị chồng cho em và anh ấy cơ hội hạnh phúc” đi rồi xem em có làm được như chị không?

May cho em là gặp chị, gặp người khác, xem người ta có kéo cả dòng họ ra đập cho em một trận, có khi bỏ mạng ở đây rồi đấy? Đời thuở nhà ai, người thứ ba tự cho mình cái quyền đòi người vợ danh chính ngôn thuận được cả pháp luật và xã hội thừa nhận phải nhường chồng cho mình. Chị không nhường chồng cho em mà chị vứt đi, em đến mà nhặt, chị không cần loại chồng tệ bạc như thế này”.

Sau khi nói xong, Thảo bỏ đi dọn đồ đạc, nhưng chồng cô ôm lấy cô và con bảo: “Anh không thể mất em, xin em cho anh 1 cơ hội sửa lỗi”. Cô bồ ấy cũng rời khỏi nhà tôi trong nước mắt và mất dấu từ đó.

Câu chuyện đã qua hơn 1 năm, không ai nhắc lại nữa nhưng vẫn còn đó 1 nỗi đau cô nhắc mình phải nhớ. Từ đó, bố mẹ chồng cô thương cô hơn, chồng về cũng chịu khó lau chùi nhà cửa, giặt đồ, phụ giúp cô những việc khác. Thật sự, thời gian đầu, chỉ cần chồng đụng vào người, cô cảm giác cực kì ghê tởm, tổn thương. Nhưng vợ chồng là duyên số, họa phúc cùng nhau gánh vác, rồi cũng ổn cả.

Giữ chồng đôi khi buông cũng là 1 cách để giữ vì nếu anh ta thực sự cần vợ con thì anh ta sẽ biết làm thế nào, đừng dễ dàng tha thứ và chấp nhận, kẻo 1 ngày anh ta lại tái phạm. Cho anh ta thêm cơ hội nhưng anh ta không biết trân trọng thì cũng không cần níu.

Sưu tầm

Mỗi tháng chu cấp cho bố mẹ 5 triệu, đến khi nhờ ông bà giúp một việc cỏn con cũng b:ị từ chối. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng, nếu ông bà có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Một năm sau tôi trở về thăm nhà thì thấy cảnh tượng đau lòng….

0

Tôi quyết định dừng chu cấp 5 triệu mỗi tháng vì nhờ bố mẹ giúp một việc cỏn con mà cũng từ chối

Là một người đàn ông trong gia đình, người bố của các con, tôi luôn biết trọng trách của mình ra sao và bấy lâu nay, dù làm gì tôi vẫn luôn đặt gia đình lên vị trí hàng đầu. Tôi hiện tại có một cô con gái đang học cấp 2, và một cậu con trai 3 tuổi.

Mấy năm nay tình hình kinh tế chung ai cũng khó khăn, nhưng trộm vía công việc tôi vẫn ổn định nên có dư để chăm lo cho các thành viên trong gia đình, đặc biệt là 2 con. Tôi không biết các gia đình khác như thế nào, nhưng để báo hiếu bố mẹ già thì mỗi tháng tôi đều đặn gửi ông bà nội của các con 5 triệu. Với cuộc sống ở quê, tôi tin rằng bố mẹ cũng thoải mái chi tiêu với số tiền này (đấy chỉ là tiền chu cấp hàng tháng cho sinh  hoạt  còn khi gia đình có công việc hay mua sắm thứ gì đắt tiền tôi đều gửi khoản riêng)

Chuyện này đã được thực hiện gần 2 năm trở lại đây, khi tôi có một khoản tích góp để dành kha khá và tôi muốn báo hiếu cho đấng sinh thành ra mình. Tuy nhiên, chỉ sau một lần gần đây tôi tình cờ nghe cuộc điện thoại của vợ với bố mẹ, tôi đã quyết định không gửi bố mẹ một đồng nào nữa. Tôi nghĩ ai trong trường hợp như tôi cũng sẽ làm vậy thôi!

Chuyện là vợ tôi có gọi điện cho bố mẹ chồng và trao đổi về việc nhờ ông bà hỗ trợ chăm cháu để cô ấy đi làm trở lại sau 3 năm ở nhà với cuộc sống mẹ bỉm sữa. Vợ tôi nói rõ lý do cần ông bà giúp đỡ vì tin tưởng người thân sẽ chăm con tốt hơn là thuê bảo mẫu bên ngoài. Nhiều lần thấy trên mạng có những câu chuyện bạo hành trẻ, vợ tôi không yên tâm nên quyết định thay vì thuê bảo mẫu thì nhờ ông bà, và mỗi tháng cũng sẽ gửi ông bà nội chút tiền.

Cứ tưởng bố mẹ sẽ đồng ý, thế nhưng, ông bà lại từ chối với lý do khiến không chỉ vợ tôi buồn bã mà tôi cũng cực kỳ khó chịu. Theo đó, bố mẹ tôi đã nói rằng, ông bà không thể trông cháu giúp gia đình tôi, vì ông bà phải giữ con cho gia đình cô con gái út (cháu ngoại, con của em gái tôi), nếu cùng một lúc chăm 2 đứa trẻ thì quá sức rồi nên không đảm đương nỗi.

 

Bố mẹ còn nói tôi làm có tiền nên để vợ ở nhà chăm con không cần đi làm, còn vợ chồng em gái hiện tại khó khăn, chưa mua nổi nhà riêng nên bố mẹ phải lo cho gia đình em gái nhiều hơn. Vả lại chăm cháu gái dễ hơn cháu trai, sức ông bà già yếu có hạn, không thể nào “đỡ” được những trò nghịch ngợm của cháu trai.

Nghe bố mẹ nói đến đây, tôi thực sự rất thất vọng. Tôi nghĩ dù sao thì mỗi tháng tôi đều báo hiếu bố mẹ, trong khi đó gia đình em gái vẫn chưa báo đáp được gì cả. Vậy mà bố mẹ lại thiên vị em hơn, thậm chí còn thiên vị cháu gái hơn cháu trai. Vì cuộc điện thoại này, tôi khó chịu trong lòng đến mức không còn muốn chia sẻ gì thêm nữa. Khi biết chuyện này, tôi cũng không muốn gọi lại cho bố mẹ để nói gì cả, vì ông bà đã thẳng thắn từ chối rồi.

hình ảnh

Tôi không đòi hỏi bố mẹ giúp mình nhưng tôi không đồng tình khi bố mẹ thiên vị, ảnh minh họa

Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ cắt khoản tiền 5 triệu mỗi tháng gửi bố mẹ. Nếu bố mẹ có hỏi thì tôi sẽ nói là do điều kiện kinh tế khó khăn. Mà tôi nghĩ có lẽ bố mẹ tôi cũng không hỏi đâu vì có thể ông bà cũng tự hiểu được.

Tôi biết, nhiều người nói ông bà có quyền đồng ý hoặc không đồng ý hỗ trợ chăm cháu, và dù sao chuyện con cái cũng nên do bố mẹ tự lo liệu chứ không thể hoàn toàn phụ thuộc vào ông bà. Tuy nhiên trong hoàn cảnh như tôi kể trên, rõ ràng là bố mẹ không công bằng.

Tôi không phải là người đòi hỏi và cũng không phải là người không biết điều. Tôi hoàn toàn ý thức được việc ông bà có trách nhiệm trong việc chăm sóc và nuôi dạy con cháu hay không? Câu trả lời rằng không!

Tôi cũng giận luôn bố mẹ, 1 năm sau mới trở về nhà thì thấy cảnh đau lòng. Ông bà đang ngồi ăn bữa cơm với chút mắm và quả trứng luộc, ngoài ra không có thịt thà gì. Nhìn thấy tôi về, mẹ vội bê mâm cơm giấu đi, bố nói rằng già rồi, ăn ít chất cho dễ tiêu. Nhìn nhà cửa tuềnh toàng, bố mẹ già đi trông thấy, tôi biết 1 năm qua không có khoản hỗ trợ của tôi, ông bà sống cũng chật vật lắm. Tôi hối hận vì sự ích kỉ của mình để bậc sinh thành phải chịu khổ.

Mẹ vợ từ miền Trung lặn lội ra Hà Nội trông cháu cho 2 con đi làm. Con rể vừa trông thấy bà đùm đùm gói gói đã nói một câu khiến bà lập tức ra xe về thẳng…

0

Tôi trách chồng nhưng anh ta cho rằng mình không nói gì sai cả. Giờ tôi đang bị kẹt giữa một bên là chồng, một bên là mẹ, không biết phải làm như thế nào…

Tôi người miền Trung, lấy chồng ngoại thành Hà Nội được hơn ba năm. Mẹ chồng tôi đã mất, chỉ còn bố chồng đang sống với vợ chồng anh cả.

Sau kết hôn vài tháng, nhờ có tiền tiết kiệm của chồng kèm tiền mừng cưới, chúng tôi đã mua được một căn chung cư rộng rãi ở Thủ đô. Thu nhập của chồng tôi khá ổn nên về kinh tế, tôi không phải lo lắng quá nhiều. Mọi việc lớn trong nhà, chồng đều đứng ra lo liệu. Tôi đi làm chỉ để thêm thắt chi tiêu và thỉnh thoảng gửi tiền về quê cho bố mẹ đẻ vì nhà tôi nghèo, lại đang phải nuôi em trai tôi học đại học.

Vợ chồng tôi có một cô con gái gần 2 tuổi. Thời điểm con được 6 tháng, vợ chồng tôi đã thống nhất thuê giúp việc để trông con cho tôi đi làm. Tuy nhiên, đến nay đã trải qua 3 lần đổi người giúp việc nhưng tôi vẫn chưa thấy ổn.

Ảnh minh họa

Ảnh minh họa

Người đầu tiên thật thà, chăm chỉ nhưng lại không có kỹ năng chăm trẻ nhỏ. Sau nỗ lực cố chỉ bảo không thành, tôi đành phải cho nghỉ việc. Đến người thứ hai thì nhanh nhẹn, tháo vát, làm việc đâu ra đấy. Thế nhưng, chưa kịp mừng thì vợ chồng tôi phát hiện cô này gian dối, có tính tắt mắt, chuyên lấy trộm đồ của chủ nên cũng phải cho nghỉ.

Cách đây 3 tháng, chúng tôi thuê được một người biết chăm trẻ nhỏ nhưng lại hay bận việc gia đình ở quê, thường xuyên báo nghỉ đột xuất khiến vợ chồng tôi xoay không kịp.

Chán cảnh phải chạy theo giúp việc, tôi gọi điện về nhờ mẹ đẻ lên hỗ trợ chăm con giúp tôi vài tháng đến khi con được hai tuổi sẽ cho đi học mầm non. Thương con, thương cháu nên mẹ tôi đồng ý vượt mấy trăm cây số lên giúp.

Những ngày đầu mẹ vợ lên ở cùng, chồng tôi tỏ ra niềm nở đón tiếp bà. Nhưng càng ngày, tôi thấy chồng có vẻ khó chịu khi có mẹ vợ ở trong nhà.

Chồng tôi liên tục phàn nàn về tính tiết kiệm quá mức của mẹ vợ, thậm chí anh còn phát cáu khi thấy mẹ mang đồ ăn thừa khi cả nhà đi ăn nhà hàng về. Chưa hết, thấy mẹ vợ luôn quê mùa, chồng tôi còn tỏ ý lo ngại sợ con gái ở nhà với bà không được chăm sóc một cách khoa học, sạch sẽ rồi lại bị bệnh.

Không muốn chồng tiếp tục có những suy nghĩ lệch lạc về mẹ vợ, hôm ấy, nhân lúc bà ra ngoài, tôi đã có cuộc nói chuyện thẳng thắn với chồng. Tôi nói mẹ mình không phải là người “ở bẩn” như chồng nghĩ.

Tôi cũng nói chồng cần tôn trọng mẹ vợ hơn vì bà đã gác hết mọi thứ ở quê để lên trông con trông cháu. Vợ chồng tôi phải mang ơn chứ không phải là soi mói, đánh giá về con người của bà.

Thế nhưng, thay vì thay đổi thái độ với mẹ vợ, chồng tôi lại có những lời lẽ khiến tôi giật mình.

“Hôm nay em nói nên anh cũng thẳng thắn luôn. Tháng nào anh cũng thấy em đưa cho mẹ vài triệu để lo cho thằng Nghĩa ăn học. Số tiền ấy gần đủ để thuê một người giúp việc để tha hồ mà sai bảo lại không phải mang tiếng là nhờ vả nhà ngoại.

Mà anh nói thật, thà thuê người giúp việc còn hơn nhờ mẹ. Vì từ ngày mẹ ở đây, anh thấy cái Bống hư hơn rất nhiều. Ỷ có bà bênh là hay mè nheo, làm nũng, trước nó có thế đâu. Nếu em muốn tiếp tục nhờ bà thì cũng nên nói để bà biết mà rút kinh nghiệm. Không sau này chỉ khổ vợ chồng mình thôi”.

Nghe chồng nói vậy, tôi rất bức xúc. Tôi thừa nhận mình cũng không đồng ý với cách chiều cháu của bà nhưng với cách nói của chồng lại hàm ý quy chụp mẹ vợ làm hư cháu quá rõ. Hơn nữa, tôi không nghĩ chồng lại chi li, so sánh việc tôi biếu mẹ tiền hàng tháng với việc lấy tiền đó để thuê giúp việc. Đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nhưng điều tôi không ngờ đến nhất là toàn bộ câu chuyện của hai vợ chồng tôi đã bị mẹ tôi ở ngoài nghe thấy. Vì quá tự ái với câu nói của con rể, bà đã lập tức thu dọn quần áo để trở về quê trong sự can ngăn không thành của tôi.

Tôi trách chồng khiến mọi việc ra nông nỗi này nhưng anh ta cho rằng mình không nói gì sai cả. Giờ tôi đang bị kẹt giữa một bên là chồng, một bên là mẹ. Tôi nên làm thế nào trong trường hợp này. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.