Tết năm nay đến sớm hơn tôi tưởng, không phải bởi thời gian trôi nhanh, mà vì niềm vui rộn ràng trong lòng tôi khi cả nhà chuẩn bị dọn về ngôi nhà mới. Đây không chỉ là tổ ấm mới mà còn là món quà tôi và chồng dành tặng bố mẹ chồng – những người đã hy sinh cả đời cho chúng tôi.
Từ ngày về làm dâu, mỗi khi nhìn thấy căn nhà cũ kỹ của bố mẹ chồng, lòng tôi nặng trĩu. Mưa thì dột, nắng thì nóng hầm hập, gió thổi là nghe tiếng kêu răng rắc từ những cây cột mục nát. Tôi thường tự nhủ: “Một ngày nào đó, mình phải xây cho bố mẹ một ngôi nhà thật khang trang.” Năm nay, nhờ làm ăn thuận lợi, ước mơ ấy đã thành hiện thực.
Ngày về nhà mới, mọi người đều tất bật. Bố mẹ chồng tôi mừng đến rơi nước mắt. Căn nhà khang trang với tường trắng, mái ngói đỏ tươi, nội thất đầy đủ, khiến ai nấy đều phải xuýt xoa. Hôm ấy, nhà tôi tổ chức lễ cúng tân gia, mong mọi điều may mắn sẽ đến với tổ ấm mới.
Trong lúc làm lễ, mẹ chồng tôi nhẹ nhàng dặn:
“Con xuống bếp lấy một đĩa muối gạo rải ngoài sân cho đủ lễ nhé.”
Tôi vui vẻ nhận lời, nhanh chóng đi xuống bếp. Nhưng khi mở tủ để tìm đĩa muối, một tờ giấy A4 từ trên kệ rơi xuống, lơ lửng trong không trung trước khi đáp xuống sàn. Tôi cúi xuống nhặt lên, lòng đầy thắc mắc.
Tờ giấy trông có vẻ cũ, mép giấy đã ngả vàng. Tôi định cất lại vào tủ mà không nhìn kỹ, nhưng những dòng chữ viết tay nguệch ngoạc bằng bút mực đã thu hút ánh mắt tôi.
“Gửi con trai và con dâu tương lai…”
Tim tôi khựng lại. Đó là nét chữ của bố chồng, nhưng điều kỳ lạ là tờ giấy này đã được viết từ rất lâu. Tôi đọc tiếp, từng dòng từng chữ như xoáy vào lòng:
“Nếu một ngày nào đó, các con có thể xây dựng một ngôi nhà mới, thì bố mẹ cũng mãn nguyện lắm rồi. Nhưng có vài điều các con cần biết. Ngôi nhà cũ này không chỉ là nơi trú ngụ, mà còn là nơi chất chứa bao kỷ niệm. Đừng vội vứt bỏ mọi thứ ở đây, vì bên trong căn nhà cũ ấy, có một bí mật mà bố mẹ chưa từng kể với ai…”
Tôi sững sờ. “Bí mật gì cơ?” Tò mò, tôi lật tờ giấy lại nhưng chẳng có gì thêm. Tâm trí tôi rối bời, tự hỏi liệu điều này có liên quan gì đến căn nhà cũ?
Sau buổi lễ, tôi lấy hết can đảm hỏi bố chồng. Ông nhìn tôi hồi lâu, ánh mắt như chìm vào ký ức xa xăm. Cuối cùng, ông nói:
“Bí mật đó không quan trọng đâu con. Bố mẹ chỉ mong các con sống hạnh phúc là đủ rồi.”
Nhưng ánh mắt trốn tránh của ông lại khiến tôi càng thêm nghi hoặc. Tôi quyết định tìm hiểu mọi chuyện.
Tối hôm đó, sau khi mọi người đã yên giấc, tôi rủ chồng quay về ngôi nhà cũ để kiểm tra. Ban đầu, anh không đồng ý vì nghĩ đó chỉ là sự tưởng tượng của tôi. Nhưng sự kiên quyết trong ánh mắt tôi khiến anh không nỡ từ chối.
Căn nhà cũ tối tăm và lạnh lẽo. Chúng tôi mang theo đèn pin, lần mò khắp nơi. Từ căn bếp cũ đến góc phòng khách, mọi thứ đều phủ đầy bụi. Tôi cố gắng tìm kiếm manh mối, nhưng không có gì đặc biệt.
Khi gần như muốn bỏ cuộc, tôi tình cờ đá trúng một viên gạch lỏng lẻo dưới sàn. Lật viên gạch lên, tôi phát hiện một hốc nhỏ bên dưới. Trong đó là một chiếc hộp gỗ được bọc kín bằng vải đỏ.
Chồng tôi mở chiếc hộp ra. Bên trong là một tập giấy cũ kỹ và một tấm ảnh đen trắng. Tấm ảnh chụp một người phụ nữ trẻ đứng cạnh một người đàn ông, trông giống bố chồng tôi khi còn trẻ, nhưng người phụ nữ đó không phải mẹ chồng.
Ngoài tấm ảnh, có một lá thư. Chồng tôi đọc to:
“Gửi con trai yêu quý. Nếu con đọc được lá thư này, nghĩa là bố đã không còn cơ hội nói với con sự thật. Trước khi gặp mẹ con, bố từng yêu một người phụ nữ khác. Nhưng vì gia đình, bố mẹ không thể đến được với nhau. Bà ấy để lại cho bố một đứa con trai trước khi đi xa…”
Tôi chết lặng. Chồng tôi cũng không thốt nên lời.
Bố chồng tôi có một đứa con riêng? Điều này thật khó tin. Lá thư tiếp tục hé lộ rằng, người phụ nữ kia đã qua đời không lâu sau khi sinh con, và đứa trẻ được đưa vào cô nhi viện. Bố chồng tôi giữ bí mật này suốt cả đời, vì sợ rằng điều đó sẽ làm tổn thương mẹ chồng tôi.
Chồng tôi không nói gì thêm, nhưng ánh mắt anh đượm buồn. Có lẽ anh đang cố gắng chấp nhận sự thật rằng mình không phải là con trai duy nhất của bố.
Ngày hôm sau, chúng tôi quyết định đối diện với bố. Khi nhìn thấy chiếc hộp gỗ, ông trầm ngâm một lúc lâu trước khi thở dài:
“Bố không ngờ các con lại tìm thấy nó. Nhưng mọi chuyện đã là quá khứ. Dù thế nào, bố vẫn yêu thương các con như trước.”
Mẹ chồng tôi cũng được biết mọi chuyện. Bà không khóc, không trách móc, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay bố và nói:
“Ai cũng có những góc khuất trong cuộc đời. Quan trọng là hiện tại và tương lai của chúng ta.”
Tết năm đó, chúng tôi không chỉ đón mừng năm mới mà còn đón nhận những thay đổi lớn lao trong gia đình. Ngôi nhà mới trở thành nơi bắt đầu của sự hòa thuận và yêu thương, dù quá khứ có ra sao. Tôi hiểu rằng, đôi khi điều quan trọng không phải là những bí mật được giữ kín, mà là cách chúng ta cùng nhau vượt qua chúng.
Câu chuyện kết thúc, nhưng tình yêu gia đình thì mãi mãi tồn tại.