Tôi lấy chồng năm 22 tuổi, suốt 12 năm ở với nhau chúng tôi có 4 mặt con, 2 trai và 2 gái, 2 bé gái nhà tôi là sinh đôi. Hai bé đáng yêu vô cùng, thường xuyên được các nhãn hàng mời chụp ảnh, làm người mẫu.
Nói thật lòng trong 12 năm sinh nở 3 lần và chăm sóc 4 đứa con thì chuyện tôi có sự nghiệp riêng là điều không thể, tôi đã phải bỏ công việc của mình khi mang song thai.
Tất nhiên với cái lòng tự trọng cao ngất thì tôi không bao giờ chịu để chồng nuôi ròng rã ngày này qua tháng khác. Hai bé út nhà tôi được hơn 1 tuổi thì tôi bắt đầu mở một quán ăn nhỏ tại nhà. Đầu tư ban đầu không nhiều nhưng làm ăn khấm khá, đến năm hai bé được 2 tuổi thì tôi quyết định đầu tư nghiêm túc để vận hành nhà hàng này.
Cứ thế sau 4 năm thì công việc làm ăn của tôi ổn định. Chồng tôi thì là kiểu người kiếm tiền rất giỏi, anh làm đâu thắng đó, kể cả tôi không mở nhà hàng ăn uống thì ngồi không ở nhà chồng tôi vẫn dư sức nuôi được 5 mẹ con, mà là nuôi dư dả, đầy đủ chứ không phải tằn tiện cái gì. Tôi đi làm vì muốn đi mà thôi.
Nói về chồng mình thì tôi chưa từng chê anh một tiếng nào. Chị em nào có gia đình rồi thì chắc cũng hiểu tâm lý này của tôi, chỉ cần chồng là người đàn ông mình có thể dựa vào, vững chắc về mặt kinh tế thì rất nhiều thứ nó đều trở nên dễ dàng hơn.
Ví dụ nếu chăm con quá mệt, tôi hoàn toàn có thể thuê người hỗ trợ chăm sóc con cái. Lỡ có căng thẳng quá độ thì có một chuyện du lịch xả hơi. Hay thực tế nhất là sức khỏe của con cái, tôi có thể yên tâm mà chọn những thứ tốt nhất cho các con mình.
Hơn chục năm ở với nhau, tiền anh đưa cho tôi đều gom góp mua nhà, mua xe, đầu tư đất đai, tiết kiệm không cho 2 vợ chồng và 4 đứa con. Mọi thứ có thể không hoàn hảo nhưng tôi chưa bao giờ không hài lòng mà luôn cảm thấy bản thân thật may mắn.
Giữa lúc này, có một chuyện mà tôi không thể ngờ đến xuất hiện.
Chồng tôi xin phép vợ con đi họp lớp với hội bạn học đại học, chuyến đi sẽ kéo dài 3 ngày 2 đếm đến Quy Nhơn và tất cả lớp đều sẽ không mang theo gia đình. Thật ra tôi ít khi đi du lịch cùng những mối quan hệ như đồng nghiệp hay bạn bè của anh. Nhà tôi có đến 4 đứa trẻ con, quản lý chúng nó rất mệt nên tôi không mấy hào hứng với việc đi du lịch với đoàn quá đông người. Vậy là chuyến đi đó tôi ở nhà.
Có điều tôi làm sao mà lường trước được, chuyến đi ấy chính là kiếp nạn lớn nhất của gia đình tôi.
Từ sau buổi họp lớp đó, chồng tôi như người trên mây, anh thường xuyên tăng ca và đi công tác dài ngày. Thật ra đến đoạn này tôi cũng phần nào nổi lên nghi ngờ rồi nhưng tôi không muốn đào sâu, chỉ mong rằng với bản lĩnh của một người đàn ông, anh sẽ biết đâu là điểm dừng.
Thế nhưng 3 tháng sau, chồng tôi quỳ gối trước mặt vợ, bật khóc nức nở xin tôi buông tha để anh đến với tình yêu của đời mình mà anh đã bỏ lỡ nhiều năm trước.
Tôi không hiểu vì sao lúc ấy, tôi đủ bình tĩnh để ngồi nghe anh kể rõ ngọn ngành câu chuyện. Trong buổi họp lớp ấy, chồng tôi gặp lại Hương – cô người yêu đầu tiên của anh, cũng là bạn học cùng cấp 3 với anh năm ấy. Có lẽ vì có vài chén rượu cùng với bầu không khí đầy hoài niệm, người ta dễ dàng cởi mở, nói ra lòng mình với nhau hơn. Từ đó anh và Hương phát hiện ra hiểu lầm giữa hai người vào năm ấy.
Sau khi cởi bỏ được khúc mắc và chồng tôi biết Hương hiện là mẹ đơn thân nuôi 1 cô con gái nhỏ thì anh đã quên mất luôn việc bản thân có vợ và 4 đứa con.
Kể từ đó, anh và Hương qua lại với nhau, chính là khoảng thời gian anh tăng ca và đi công tác liên tục. Anh nói rằng anh thương Hương vì một mình cô ấy phải bươn trải nuôi con. Nghe xong, tôi tự cười mỉa mai mà nói với anh:
– Anh thương cô ta mẹ đơn thân nuôi 1 con nhỏ, nhưng những việc anh đã làm thì sắp tới tôi sẽ là mẹ đơn thân nuôi 4 con nhỏ đấy.
Anh im lặng khi tôi nói câu ấy nhưng vẫn quỳ gục xuống sàn, mắt đỏ hoe xin tôi buông tha cho anh để anh có thể bù đắp cho mối tình khắc cốt ghi tâm của đời mình.
Thật ra với tôi, chồng cặp bồ hay lăng nhăng bên ngoài tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở, thế nhưng chồng toàn tâm toàn ý yêu một người khác thì nói thật lòng là không giữ nổi, có giữ cũng không được.
Cuối cùng thì tôi đồng ý ly hôn, không làm rùm beng chuyện để không ảnh hưởng đến công việc của anh. Anh và tôi thỏa thuận ly hôn văn minh lịch sự, anh chấp nhận từ bỏ tất cả, anh từ một người có tất cả trở về con số 0.
Chưa chính thức ra tòa nhưng anh đã chuyển toàn bộ số tiền anh có cho mẹ con tôi, thứ duy nhất anh giữ chỉ là sự nghiệp của mình, anh vẫn cần đi làm kiếm tiền nuôi các con. Mà có khi bây giờ anh còn cần công việc hơn ấy chứ, vì anh còn phải lo cho cả con của người tình trăm năm nữa cơ mà.