Home Blog Page 371

Thêm một trường Đại học lên tiếng về việc ông Thích Chân Quang ‘chưa tốt nghiệp bổ túc văn hóa’

0

Ông Thích Chân Quang có hai bằng Đại học tại Trường Đại học Hà Nội và Đại học Luật Hà Nội.

Mới đây, thông tin ông Vương Tấn Việt (tức Thượng tọa Thích Chân Quang) không có tên trong danh sách dự thi và bảng ghi tên ghi điểm trong kỳ thi tốt nghiệp bổ túc văn hóa cấp 3 năm 1989 của Sở GD&ĐT TP.HCM đã khiến dư luận ngỡ ngàng.Ông Việt từng tốt nghiệp Đại học ngành Tiếng Anh tại Trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội (nay là Đại học Hà Nội) vào năm 2001.

Đến năm 2017, ông Việt trúng tuyển văn bằng 2, khóa 1 trình độ Đại học Luật, hình thức vừa làm vừa học của Trường Đại học Luật Hà Nội mở tại Trường Cao đẳng Bách Việt, TP.HCM

Tháng 3/2022, ông Việt được cấp bằng Tiến sĩ ngành luật Hiến pháp – Hành chính.

Chia sẻ trên báo Dân Trí vào trưa nay (13/8), lãnh đạo Trường Đại học Hà Nội cho biết nhà trường vừa nắm được thông tin xác minh văn bằng tốt nghiệp cấp 3 bổ túc văn hóa của ông Vương Tấn Việt.Hiện, phía Đại học Hà Nội chưa nhận được yêu cầu hay văn bản nào từ Bộ GD&ĐT về trường hợp của ông Việt. Khi có yêu cầu của cơ quan chức năng, trường sẽ thực hiện, xử lý bằng Đại học theo quy định của bộ GD&ĐT.

Thượng tọa Thích Chân Quang tức Vương Tấn Việt (Thiền tôn Phật Quang)

Cùng ngày, thông tin trên tờ Pháp luật TP.HCM, PGS.TS Tô Văn Hòa, Phó Hiệu trưởng Trường Đại học Luật Hà Nội cũng cho biết đã nắm được thông tin qua các kênh truyền thông. Tuy nhiên, phía trường Đại học Luật Hà Nội cũng chưa nhận được bất kỳ văn bản, thông tin chính thức nào liên quan đến vấn đề này.

Ông Hòa chia sẻ, bản thân biết hiện nay dư luận rất quan tâm đến vấn đề này nhưng vì chưa nhận được thông tin chính thức nào nên nhà trường rất khó có ý kiến.

Nếu trường Đại học Luật Hà Nội nhận được chỉ đạo của cơ quan quản lý hoặc thông tin từ những nguồn chính thức, trường sẽ thực hiện các quy trình theo đúng quy định của Bộ GD&ĐT.

Ông Hòa nói thêm, dư luận nên tìm hiểu kỹ những nguồn thông tin, phát ngôn chính thức, chính thống để nắm rõ vấn đề chứ không nên chỉ nghe, đọc những thông tin được lan truyền trên MXH.

Ông Vương Tấn Việt nhận bằng Tiến sĩ.

Ngày 13/8, Sở GD&ĐT TP.HCM cho biết, đã gửi công văn báo cáo Ban Tôn giáo Chính phủ – Bộ Nội vụ về xác minh văn bằng tốt nghiệp cấp ba bổ túc văn hóa của ông Vương Tấn Việt (thượng tọa Thích Chân Quang).

Kết thúc quá trình kiểm tra, Sở xác nhận kết quả rà soát hồ sơ thi tốt nghiệp THPT của ông Vương Tấn Việt, sinh năm 1959, như sau:

Không có tên trong danh sách dự thi và bảng ghi tên ghi điểm trong kỳ thi tốt nghiệp bổ túc văn hóa cấp ba năm 1989 của Sở Giáo dục và Đào tạo TP.HCM.

Không có tên trong danh sách cấp bằng tốt nghiệp cấp ba bổ túc văn hóa khóa ngày 6/6/1989 của Sở Giáo dục và Đào tạo thành phố.

Hiện sự việc đang được dư luận rất quan tâm.

Theo Lam Giang (Nguoiduatin.vn)

https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/them-mot-truong-ai-hoc-len-tieng-ve-viec-ong-thich-chan-quang-chua-tot-nghiep-bo-tuc-van-hoa-a455902.html

4 biểu hiện của người đàn ông năng lực kém cỏi, khó mà phất lên được

0

Nếu như không có sự tìm hiểu, bạn rất khó để nhìn ra một người đàn ông có năng lực kém cỏi. Sau nhiều thống kê và nghiên cứu khoa học, các chuyên gia đã phát hiện ra 4 biểu hiện rất đặc trưng ở những người đàn ông không có năng lực thật sự!

Thông tin này đã được báo chí đăng tải rồi, mình chia sẻ lại chi tiết trong bài viết dưới đây cho mọi người cùng biết nhé!

Thứ nhất: Đàn ông năng lực kém lại rất thích khoe khoang

Nguyên nhân tâm lý đằng sau hành vi này là do họ mặc cảm, bất an và nhu cầu thể hiện để chứng minh giá trị và khả năng của mình. Tuy nhiên, cách làm này thường khiến những người xung quanh mất đi sự tin tưởng và tôn trọng đối với họ.

Người không có năng lực thường thích khoe thành tích, kinh nghiệm ở khắp mọi nơi. Họ có thể phóng đại khả năng và đóng góp của mình, thậm chí bịa đặt những kinh nghiệm không tồn tại để khoe khoang.

Thứ hai: Đàn ông năng lực kém thường có xu hướng quan tâm mọi thứ xung quanh, góp ý mọi điều

Trong công việc và cuộc sống, họ thường tranh cãi với người khác về những vấn đề nhỏ nhặt, điều này không chỉ lãng phí thời gian, sức lực của bản thân mà còn ảnh hưởng đến tâm trạng, hiệu quả làm việc của những người xung quanh.

Nguyên nhân tâm lý đằng sau hành vi này là họ thiếu tự tin vào giá trị và khả năng của bản thân, cần chứng minh giá trị của mình bằng tính toán.

Những người kém năng lực có xu hướng chú ý quá nhiều đến lợi ích trước mắt và lo lắng về mọi điều được hay mất. Họ thiếu tầm nhìn xa, tư duy rộng và không thể nhìn thấy những lợi ích lâu dài.

Một người đàn ông thực sự có năng lực sẽ ít khi phàn nàn, kêu ca khi có chuyện gì xảy ra. Bởi họ hiểu rằng phàn nàn không thể giải quyết được vấn đề gì mà chỉ khiến bản thân thêm khó chịu mà thôi.

Khi phụ nữ lựa chọn người đàn ông của đời mình, đó có thể là người không giàu có nhưng nhất đinh phải là người có năng lực và ý chí vươn lên trong cuộc sống, ảnh minh họa, nguồn: dSD

Thứ ba: Đàn ông kém cỏi luôn tỏ ra thông minh và muốn người xunh quanh công nhận điều đó

Trong công việc, họ có thể không tuân theo các quy trình, phương pháp quy định mà làm mọi việc theo ý mình và kết quả thường không như ý.

Nguyên nhân tâm lý đằng sau hành vi này là do họ có lòng tự trọng quá cao, không sẵn lòng tiếp thu ý kiến, đề xuất của người khác và quá tự tin vào ý tưởng và khả năng của bản thân.

Người không có năng lực thường thích được người khác khen thông minh và cho rằng mình có thể kiểm soát được mọi thứ. Họ không muốn thừa nhận khuyết điểm, sai lầm của mình và luôn tìm đủ mọi lý do để trốn tránh trách nhiệm.

Thứ tư: Đàn ông không có năng lực thường thích kiểm soát người khác

Ghen tuông, thích kiểm soát là một dấu hiệu dễ thấy của người đàn ông tự ti. Kiểu người này luôn muốn người khác tuân thủ mình. Họ thường nóng giận bộc phát, thậm chí có xu hướng đe dọa người khác nếu họ làm trái ý mình.

Theo các nhà tâm lý học, mỗi người trong chúng ta đều có thể có tâm lý tự ti về một khía cạnh nào đó trong cuộc sống. Tuy nhiên, nên nhìn nhận sự tự ti của bản thân một cách khách quan hơn và nỗ lực để vượt qua những cảm xúc đó và cải thiện bản thân.

Sự tự ti khiến họ luôn ám ảnh với suy nghĩ rằng đối phương đang thách thức năng lực của họ, thôi thúc họ dùng quyền lực của mình gây sức ép ngược lại. Họ có thể ra lệnh, yêu cầu, thậm chí là cấm đoán, để thỏa mãn cảm xúc của bản thân và che giấu sự tự ti của chính họ. Trong trường hợp khi không thống trị được đối phương, người đàn ông này sẽ buồn bã, mất bình tĩnh.

Che đậy và phủ nhận sự tự ti của bản thân hoàn toàn không phải là giải pháp tích cực, thậm chí hoàn toàn không có lợi trong các tương tác xã hội. Nó thậm chí khiến bạn trở nên tiêu cực về tâm lý, cho dù là trong giao tiếp giữa các cá nhân hay trong mọi mối quan hệ.

Một trong những yếu tố quan trọng nhất, quyết định tương lai của người đàn ông là năng lực.  Những người đàn ông có năng lực, tiền đồ thường rộng mở. Còn ngược lại, những người đàn ông năng không có năng lực, rất khó làm nên được nghiệp lớn. Một người đàn ông có năng lực yếu kém thì những đặc điểm này của anh ta càng rõ ràng.

Người đàn ông có năng lực biết rõ mình nên làm gì, không nên làm gì, và họ tuân thủ các nguyên tắc trong cách làm việc, điều này giúp họ thực hiện công việc một cách có hiệu quả. Còn những người đàn ông không có năng lực thường là những người sống thiếu nguyên tắc, có xu hướng đổ lỗi cho người khác.

Một người đàn ông có năng lực hay không đều sẽ biểu hiện ra ngoài. Chỉ cần bạn chú ý về một vài đặc điểm trên, bạn sẽ dễ dàng nhận ra được điều đó. May mắn của phụ nữ là được ở bên cạnh những người đàn ông có năng lực thật sự.

Nguồn : https://www.webtretho.com/f/ngam-chuyen-doi/4-bieu-hien-cua-nguoi-dan-ong-nang-luc-kem-coi-kho-ma-phat-len-duoc

Có nên đốt vàng mã cho người thân đã mất?

0

Tục đốt vàng mã vẫn thường xuyên được nhắc đến mỗi dịp rằm tháng 7. Nhiều người vẫn giữ thói quen này dù không ít người cho rằng đó là thói quen đã lỗi thời, không thân thiện với môi trường và không thực tế.

Tục đốt vàng mã là một hiện tượng văn hóa đặc biệt, việc đốt vàng mã cúng tế là truyền thống phổ biến ở nhiều nước và khu vực châu Á, chủ yếu nhằm tỏ lòng thành kính với những người thân đã khuất.

Tôn trọng truyền thống và mối quan hệ gia đình

Là một nghi lễ hiến tế, việc đốt giấy cúng tế có nguồn gốc sâu xa từ nền văn hóa Trung Quốc và các nền văn hóa châu Á khác. Phong tục này có lịch sử lâu đời và mang sự tưởng nhớ, kính trọng sâu sắc đối với những người thân đã khuất. Vào những ngày lễ nhất định, mọi người sẽ đến mộ hoặc tượng đài tổ tiên và đốt tiền giấy cũng như các vật dụng khác.

Hành động tưởng nhớ này không chỉ thể hiện tình cảm gia đình mà còn thể hiện tình cảm sâu sắc mà mọi người dành cho những người thân yêu đã qua đời. Vì vậy, tôn trọng phong tục truyền thống này có nghĩa là tôn trọng lịch sử và sự tiếp nối của mối quan hệ gia đình.

Ảnh minh họa.

Bản sắc văn hóa

Mỗi thực hành văn hóa đều có ý nghĩa biểu tượng đặc biệt riêng và đối với những người tham gia, những biểu tượng này định hình bản sắc của họ ở một mức độ nào đó. Đốt vàng mã không chỉ là hành vi cá nhân mà còn là ký ức tập thể của xã hội. Khi người ta đốt tiền giấy, họ cũng đang truyền ký ức này từ thế hệ này sang thế hệ khác. Việc tiếp tục phong tục này không chỉ thể hiện bản sắc văn hóa mà còn mang tính lịch sử, truyền thống.

Người Phật tử có chánh kiến, nhân mùa Báo hiếu hay ngày giỗ, chúng ta hướng về tổ tiên, ông bà, cha mẹ để niệm ân và báo ân thì tùy duyên làm cỗ cơm nước dâng cúng và phát nguyện làm những điều phước thiện như tụng kinh, lễ Phật, giữ giới, hành thiền, bố thí, cúng dường, giúp sức, hoan hỷ, tán thán việc thiện… trong khả năng rồi đem phước báo ấy hồi hướng cho những người đã khuất. Dù người thân chúng ta tái sinh vào bất cứ đâu cũng đều nhận được phước báo mà chúng ta hồi hướng đến.

Ảnh minh họa.

Thanh lọc cảm xúc và an ủi tâm lý

Sau khi mất đi người thân, con người thường cảm thấy trống rỗng, bất lực trong lòng, việc đốt vàng mã thể mang lại cho họ niềm an ủi về mặt tâm lý. Đốt tiền giấy, cúng tế,… không chỉ là chỗ dựa cho người đã khuất mà còn là nơi giải tỏa cảm xúc của con người.

Tục đốt vàng mã đang bị lạm dụng

Đốt vàng mã là một phong tục rất đẹp của người Việt. Xưa kia, người ta chỉ để vài tập giấy nhỏ trên bàn thờ và khi lễ xong thì đốt rất ít để tưởng nhớ gia tiên.

Thế nhưng, ngày nay, tục đốt vàng mã cho người đã khuất có xu hướng ngày càng gia tăng. Không chỉ dừng lại ở việc đốt vài tập giấy bình thường, cuộc sống hiện đại “phú quý sinh lễ nghĩa”, những người đang sống còn tìm đủ mọi cách để “gửi đồ” cho người âm.Đốt nhà lầu, xe hơi, ti vi tủ lạnh, đô la… đó là sự biến tướng làm sai lệch ý nghĩa của nét văn hóa đẹp. Ngay cả trong giáo lý của nhà Phật cũng chỉ khuyên con người nên ăn chay niệm Phật để tưởng nhớ người đã khuất chứ không dạy việc đốt thật nhiều nhà lầu, xe hơi…

Ảnh minh họa.

Lạm dụng đốt vàng mã gây ô nhiễm môi trường

Nhiều năm trước đã từng có sự việc phát hiện giấy vàng mã có chứa chất độc hại Benzen (PV – C6H6). Benzen là chất độc và chất gây mê, có thể gây chóng mặt nhẹ, đau đầu và kích động, ảnh hưởng đến hô hấp, co giật hoặc dẫn đến tử vong. Người bị nhiễm độc có hiện tượng bước chân không vững và tinh thần xáo trộn, có thể gây bệnh về mắt, da, hệ hô hấp, bệnh về máu, ảnh hưởng đối với hệ thần kinh trung ương, có thể gây ung thư…

Nhiều người khi hóa vàng, họ thường sẽ bỏ luôn cả dây chun, túi nhựa và các vật phẩm đựng khác cùng vào đốt, kết quả độc càng thêm độc.

Bởi vậy, thờ phụng quan trọng nhất là phải có một tấm lòng chân thành, hơn nữa bản thân phải biết hướng thiện, không làm điều ác. Điều quan trọng nhất không phải ở chỗ bạn đốt nhiều hay ít tiền giấy, mà chính là cách bạn sống và đối nhân xử thế với gia đình và những người xung quanh.

Nguồn : https://giadinhonline.vn/co-nen-dot-vang-ma-cho-nguoi-than-da-mat-d193269.html

Người xưa dạy im lặng đúng lúc là vàng: Không hứa khi vui, không nói khi giận, không than khi buồn. Vì sao?

0

Lời nói có giá trị giúp cải vận cuộc đời, lời nói sai có thể gây tai họa và khiến bạn lao đao thế nên có những lúc im lặng mới là vàng.

Con người dùng lời nói để giao tiếp, để thể hiện bản thân, để giải tỏa nỗi lòng. Vì thế trong nhiều tình huống có tâm sự, cảm xúc đi lên hoặc đi xuống, người ta thường dùng lời nói để giải tỏa. Nhưng có những lúc càng muốn nói càng phải kìm chế, kìm chế được sẽ thành bậc trí nhân, không kìm chế được thì thành kẻ tầm thường.

Bởi thế có 3 hoàn cảnh này, rất nhiều người muốn được nói nhưng người xưa dặn tốt nhất không nói.

Không hứa khi đang vui

Lúc vui cảm xúc đi lên, mà cảm xúc lên cao thì trí thông minh đi xuống. Do đó hứa khi ấy dễ rơi vào hứa suông, lời hứa có thực hiện. Lời hứa rất quan trọng để đánh giá nhân phẩm một người, hứa mà không làm được thì mất uy tín, mà hứa khi vui thường là lời hứa mạnh bạo khó thành lắm. Lúc vui này lý trí khó kiểm soát được nên nhiều người hay hứa, phải học cách không hứa lúc này, dù khó nhưng đó mới là tu rèn.

Đang vui cảm xúc lên cao trào thì đừng hứa

Đang vui cảm xúc lên cao trào thì đừng hứa

Tốt nhất  lúc này là hãy im lặng mỉm cười khi ai đó muốn mình hứa, hãy giữ lại cho mình để lúc bình tĩnh, trạng thái bình ổn hãy xem xét và hãy hứa. Lúc bình tĩnh, cảm xúc cân bằng là lúc bạn sẽ biết mình có khả năng thực hiện không. Hãy nhớ hứa một lần không thực hiện được, cả đời người ta nhớ bạn từng thất hưa, cả đời bạn chưa chắc xóa được vết nhơ” đó. Trong đời người đôi khi chỉ cần 1 lần bất tín thì vạn lần bất tin và điều đó có thể theo bạn mãi về sau.

Không nói khi đang giận

Lúc giận cũng là lúc cảm xúc không cân bằng nên lý trí bị giảm đi nhiều. Những lời nói lúc này đều là mất khôn. Thế nên nói khi giận dễ khiến bạn trở nên dại dột, làm tổn thương mối quan hệ. Hoặc khi người khác đang giận thì họ sẽ nói lời khó nghe thì ta cũng nên né đi tránh tranh luận lại với họ để giữ lại cho nhau một cảm xúc tốt đẹp.

Nóng giận dễ nói lời ngu xuẩn

Nóng giận dễ nói lời ngu xuẩn

Do đó người xưa dặn con cháu không nói khi mình đang giận, không nói với người đang giận là thế. Im lặng được lúc đó là giúp bạn cứu nguy cả về sau. Bởi nói rồi khó thu lại. Lời nói dại có thể ghim vào lòng người nghe, dù là tha thứ nhưng không thể xóa đi vết rạn nứt đã xảy ra.

Cuộc sống này xây dựng thì khó, phá thì dễ. Thế nên chỉ cần nói lời khi giận là rất dễ phá bỏ mọi thứ ta từng nhiều công xây dựng.

Lúc tức giận ai cũng có nhu cầu xả ra, không bằng tay chân thì bằng lời nói. Bằng tay chân rất nguy, bằng lời nói cũng nguy không kém. Thế nên lúc này tốt nhất nên tìm cách tránh đi, nên ngồi một mình cho dịu lại và có thể nói một mình, để không ai nghe thấy ngoài chính mình.

Than thở khi buồn thì nỗi buồn có khi lớn hơn

Than thở khi buồn thì nỗi buồn có khi lớn hơn

Không than khi buồn

Buồn phiền khiến người ta muốn xả ra. Người thì dùng chất kích thích giết đi cảm xúc buồn, người dùng lời nói để nói ra những ấm ức, u uất dồn nén. Nhưng sự thực là sự than thở của bạn chưa chắc đã giúp bạn giải tỏa mà còn làm không khí tiêu cực bủa vây. Nói ra đôi khi lại khiến nỗi đau loang rộng hơn, thậm chí người nghe không cảm thông còn trách bạn hoặc mang câu chuyện đi kể khắp nơi.

Người trí tuệ dùng sự im lặng giúp tiêu hóa vết thương, giúp chữa lành. Càng than thở vết thương càng há miệng, đôi khi người nghe còn mang đi kể qua nhiều người, tam sao thất bản làm cho nỗi muộn phiền đó trở nên kinh khủng hơn. Trong đời người, mỗi người có trải nghiệm góc nhìn khác nhau nên sự buồn lòng của bạn chưa chắc tìm được sự đồng cảm từ người khác.

Hơn nữa nỗi muộn phiền khi than thở giống như ném viên đá vào nước, chắc chắn sẽ tạo ra những đợt sóng loang rộng hơn. Do đó không than thở kể khổ kể nghèo, chỉ trích người khác thì cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn.

Lời nói có thể làm nên cuộc đời bạn, tạo ra vận mệnh. Do đó đặc biệt chú ý lời ăn tiếng nói nhất là vào 3 lúc trên.

Nguồn : https://www.giaitri.thoibaovhnt.com.vn/nguoi-xua-day-im-lang-dung-luc-la-vang-khong-hua-khi-vui-khong-noi-khi-gian-khong-than-khi-buon-vi-sao-841660.html

Gặp chuyện không vừa ý, muốn chuyển bại thành thắng, có 4 đạo lý bắt buộc bạn phải ghi nhớ

0

Ai đó từng nói đời người là một cuộc hành trình vinh quang nhưng cũng đầy gian khổ. Lúc vinh quang, lòng ta hân hoan vui vẻ. Lúc thất thế khó khăn, lòng ta ủ rũ u rầu. Mong bạn ghi nhớ 4 điều sau để luôn biết cách tự che chở và tìm thấy niềm vui cho mình.

1. Thuận theo tự nhiên, đón nhận số phận
Mọi nỗi khổ trên đời đều xuất phát từ việc chúng ta bất mãn với chính mình. Khi đã có tuổi, chúng ta mới hiểu có rất nhiều chuyện nằm ngoài tầm với. Chúng ta không có bất cứ cách nào để kiểm soát hay thay đổi chúng. Nếu ai muốn sống một đời ít phiền não, nhất thiết phải học được cách buông bỏ.

Một nhà thơ nổi tiếng đời Tống tên Tô Thức phải nếm trải đủ mọi trớ trêu của số phận. Lúc trẻ, ông danh tiếng lẫy lừng, con đường tương lai rộng mở, cuộc sống vô cùng thuận lợi. Không ngờ, đến một ngày định mệnh, ông đột ngột mất hết những người thân thích. Con đường quan lộ cũng đứt đoạn từ đây.

Nếu là người khác, hẳn họ sẽ sống phần đời còn lại mà không ngừng than trách phận đời sao quá bạc bẽo. Nhưng Tô Thức lại không như vậy. Dù cho số mệnh đã khắc cho ông một vết thương đau đớn, ông đã trụ vững không gục ngã. Ngay chính trong những tháng năm gian khổ, ông đã viết lên những áng thơ đẹp nhất trên đời.

Khi bị đày đến Hoàng Châu, ông khai khẩn đất hoang, trồng ruộng canh tác. Huệ Châu là một vùng rừng thiêng nước độc, khắc nghiệt khó sống. Khi bị đày đến nơi đây, mọi người đều lo lắng cho ông. Tô Thức không hề bận tâm mà chủ động thích nghi với cuộc sống mới. Những ngày lưu đày tại Hải Nam, ông tự dựa vào sức mình, mở lớp dạy học, đem con chữ đến với vùng đất xa xôi.

Dù cuộc sống có khổ sở trăm bề và khắc nghiệt đến đâu, ông đều có thể chịu đựng được sự cô đơn. Ông chấp nhận và thích nghi với mọi kiểu môi trường sống. Cho dù đi đến đâu, ông vẫn luôn không ngừng hoàn thiện bản thân để giúp đỡ người khác. Nếu ở đời là phúc thì chắc chắn không phải họa, còn nếu là họa thì ta sẽ không thể tránh được.

Sự thành bại được mất ở nhân gian chỉ cách nhau trong chớp mắt. Nhiều lúc, bạn càng cố chấp thì càng phiền não. Vậy ta cần gì phải khổ sở đến vậy? Hãy buông bỏ hết mọi ưu tư để vạn sự tùy duyên. Một tâm hồn mạnh mẽ thì nơi đâu cũng là sân khấu để ta tỏa sáng. Một tâm hồn bình yên thì nơi nào cũng là chốn yên bình.

2. Sống ở hiện tại, không quá lo lắng về tương lai
Nhiều người thường canh cánh trong lòng nỗi bất an khi nghĩ đến tương lai. Lo âu quá độ chỉ khiến họ thêm phiền não.

Trước nhà tôi có một khoảng sân rộng trồng rất nhiều cây. Cha tôi đặt ra quy tắc cho anh em tôi rằng phải quét sân xong thì mới được đi học. Anh em tôi rất lười, nên cảm thấy công việc này thật phiền phức.

Thấy chúng tôi quét dọn với thái độ không vui vẻ, cha bèn chỉ cho một cách: “Trước khi quét sân, các con hãy ra rung cây để cho những chiếc lá sắp rụng rơi hết xuống. Như vậy, các con hai ngày mới phải quét sân một lần.”

Ngày hôm sau, trước khi quét sân, chúng tôi “nhiệt tình” rung cây. Tất nhiên việc này còn mệt hơn cả quét sân, nhưng ai cũng vui vì cho rằng ngày mai sẽ không phải quét nữa. Tuy nhiên, chưa vui được bao lâu, cơn gió từ đâu bất ngờ thổi tới. Lá cây lại rụng đầy trên sân. Vô cùng sững sờ, chúng tôi cùng nhau tìm cách giải quyết. Chúng tôi nghĩ nguyên nhân nằm ở việc rung cây chưa đủ mạnh nên lá chưa rụng hết xuống. Chúng tôi rút ra kết luận ngày hôm sau phải rung cây mạnh hơn nữa.

Buổi sáng ngày hôm sau, mấy anh em lại ra sức rung cây. Nhưng cho dù rung cây mạnh đến mấy, ngày hôm sau trên sân vẫn có lá rơi.

Từ câu chuyện này, có thể rút ra được một bài học sâu sắc: Người sống ở hiện tại, đừng quan tâm đến chuyện tương lai, chỉ cần làm tốt việc hôm nay. Bởi vì ngày mai vẫn luôn có những điều ta không biết trước. Xuân đến trăm hoa đua nở. Thu về lá úa vàng rơi. Đó là quy luật bất biến không thể thay đổi của vạn vật. Nhiều lúc, thứ làm chúng ta sợ không phải là tự thân điều đó mà chính ở tâm lý lo sợ tương lai của mỗi người.

Bạn cần biết buông bỏ mọi lo âu về tương lai. Hãy thử một lần để mọi thứ xuôi dòng. Rồi sẽ có một ngày, bạn tìm được đáp án mình mong muốn.

3. Đừng phức tạp hóa hiện tại
Tôi có cơ hội quen biết với một vị HLV bóng rổ tài ba. Ông đã nhiều năm liền dẫn dắt các đội bóng giành được chức vô địch. Vị HLV này có một thói quen kỳ lạ. Trước mỗi trận đấu, ông đều viết kết quả dự đoán ra một mẩu giấy rồi gói kín lại. Chỉ đến khi kết thúc, ông mới cho mọi người xem dự đoán của mình. Dự đoán của ông có độ chuẩn xác cao. Nhiều người bắt đầu nghĩ ông có khả năng tiên đoán trước được mọi việc.

Nhưng ông chỉ nói: “Tôi chỉ muốn đội tôi tập trung vào trận đấu, không cần để tâm đến kết quả thắng thua hay những toan tính thiệt hơn.” Chính nhờ tôn chỉ này, đội bóng của ông đã liên tiếp gặt hái được nhiều chiến thắng.

Thời gian và sức lực con người là có hạn. Bạn làm chưa xong việc này mà đã nghĩ đến chuyện khác. Lúc nào cũng so đo tính toán, bạn có thể sẽ là kẻ trắng tay. Kết quả rất quan trọng nhưng điều đáng trân trọng hơn cả chính là nỗ lực trong suốt cả quá trình.

Con đường nhanh nhất đưa bạn đến thành công chính là tận dụng thời gian và năng lượng của hiện tại để tâm không còn tạp niệm.

Một người đi hỏi một vị thiền sư làm sao để tu dưỡng. Thiền sư đáp: “Khi đói thì đi ăn, khi mệt thì đi ngủ.”

Người kia nghi ngờ hỏi lại: “Ăn cơm đi ngủ mà cũng được gọi là tu sao?”

Thiền sư đáp: “Người thường lúc ăn cơm đầu hay suy nghĩ lung tung. Lúc ngủ lòng cũng đầy tâm sự, cho nên không được gọi là tu hành. Tu hành là khi ta ăn cơm là ăn cơm, ta đi ngủ là đi ngủ.”

Hãy tập trung làm tốt chuyện của bản thân thay vì cứ suốt ngày nơm nớp lo sợ. Thất bại liên miên còn chẳng đáng sợ bằng do dự lưỡng lự. Bạn sẽ là kẻ thất bại khi bạn đánh mất sự tập trung của mình.

4. Không sống trong quá khứ
Quá khứ đã mãi qua đi và không thể thay đổi được. Quá khứ vừa là động lực nhưng cũng là ràng buộc. Người trưởng thành là người biết dùng quá khứ để nuôi dưỡng những ước mơ cho hôm nay. Họ không để quá khứ trói buộc vì họ biết vạn sự nơi thế gian đều là vô thường.

Trong sân chùa có rất nhiều hoa. Mùa đông về không chỉ đem theo cái lạnh mà còn đem đi mất những bông hoa đẹp đẽ. Lúc nhìn sư phụ điềm nhiên quét hoa, chú tiểu ủ rũ hỏi: “Sư phụ, người không thấy buồn hay sao?”

Sư phụ nhẹ nhàng đáp: “Ta đã khóc vào ngày hôm qua rồi.”

Đợi khi xuân đến, trong sân chùa trăm hoa đua nở. Chú tiểu mừng rỡ vui đùa trong khi sư phụ vẫn thản nhiên như không. Chú lại tò mò hỏi: “Sư phụ, người không thích ngắm hoa sao? Hoa đã nở hết rồi mà sao con lại chẳng thấy người vui?”

Sư phụ mỉm cười đáp: “Ta đã vui vào ngày hôm qua rồi.”

Yêu hận rồi cũng chỉ là chuyện đã từng. Việc tốt hay xấu thì cũng trở thành dĩ vãng. Chúng ta vốn không thể níu giữ vẻ đẹp của thế gian hay xóa nhòa sự tẻ nhạt của cuộc sống. Những con người và câu chuyện của quá khứ đều đã tan biến tựa như mây khói. Mặc cho bạn không đành lòng hay luyến tiếc ra sao, nó vẫn sẽ phải biến mất khỏi cuộc đời bạn.

Ở đời, không có cái gì mà chúng ta không thể vượt qua được. Chỉ có người nghĩ không thông nhìn không thấu nên tự nhốt mình trong quá khứ. Núi cao vốn không già, chỉ là do tuyết phủ trắng đầu. Nước xanh vốn không ưu tư, chỉ là do gió làm sóng gợn lăn tăn.

Nếu đã lựa chọn ra đi, bạn đừng quá lưu luyến sự ấm áp của quá khứ. Hãy mang theo sự quật cường và kiêu ngạo của bạn mà tiến lên phía trước. Tuyệt đối đừng quay đầu nhìn lại.

Nửa đời phong ba bão tố. Chúng ta đã từng yêu, từng khóc, từng cười, từng liều mạng, từng vùng vẫy như những gì ta muốn. Trong 3 tháng cuối năm 2020, mong bạn an nhiên thanh thản. Sống thật tốt ở hiện tại để không phải hối tiếc.

Những tháng ngày về sau, khi bạn đã nếm trải đủ trăm ngàn thử thách của cuộc sống, mong bạn sẽ dần biết hóa giải mọi đau khổ. Mong bạn có thể vui vẻ và dũng cảm sống hết quãng đời còn lại.

Theo Đình Trọng

Trí Thức Trẻ

http://ttvn.toquoc.vn/gap-chuyen-khong-vua-y-muon-chuyen-bai-thanh-thang-co-4-dao-ly-bat-buoc-ban-phai-ghi-nho-520202210174653650.htm

Biển báo Ô TÔ ngang và dọc khác nhau thế nào? Xế lâu năm còn chưa biết

0

Biển chỉ vẽ đầu ôtô là làn đường dành cho mọi loại ôtô, trong khi hình ôtô quay ngang là làn đường chỉ cho xe con.

Biển phân làn trên đường Ngô Quyền, Đà Nẵng. Ảnh: Vũ HuyềnBiển phân làn trên đường Ngô Quyền, Đà Nẵng. Ảnh:  Vũ Huyền

Cùng là biển báo làn đường dành cho ôtô, nhưng hình trên biển có những quy định riêng mà nhiều lái xe không nắm rõ luật nên khá lúng túng. Trong trường hợp này, quy tắc chung để các tài xế dễ nắm bắt là nếu biển báo chỉ có hình đầu xe, tức đây là làn đường dành cho “mọi loại ôtô”, trong khi đó nếu hình xe quay ngang thì làn đường “dành riêng cho một loại ôtô” theo hình dáng trong biển.

Ví dụ trong trường hợp trên tại Đà Nẵng, hai làn bên trái dành cho mọi loại ôtô, trong khi làn bên phải chỉ dành cho ôtô con. Như vậy, chiếc xe đầu kéo phía xa đang đi sai làn.

Quy tắc cụ thể về các loại biển phân làn ô tô được quy định trong Quy chuẩn 41/2019 như sau:

Biển phân làn - khi nào ôtô dọc, khi nào ôtô ngang - 1Nhóm biển phân loại làn đường theo phương tiện được ký hiệu là nhóm R.412. Trong đó, tùy từng phương tiện sẽ có loại hình vẽ tương ứng. Trong đó biển R.412f là làn đường dành cho các loại ôtô (tức chung cả xe con,    xe tải , xe buýt, đầu kéo…).

Những biển còn lại dành cho các loại phương tiện như sau:

R.412a: Làn đường dành cho ôtô khách (kể cả ôtô buýt). Trong trường hợp cần phân làn các loại xe khách theo số chỗ ngồi thì ghi số chỗ ngồi cho phép của xe khách lên thân xe trong hình vẽ của biển.

R.412b: Làn đường dành cho ôtô con.

R.412c: Làn đường dành cho ôtô tải. Trong trường hợp cần phân làn các loại    xe tải  theo khối lượng chuyên chở cho phép thì thì ghi trị số khối lượng chuyên chở cho phép của    xe tải  lên thân xe trong hình vẽ của biển.

R.412d: Làn đường dành cho xe máy: làn đường dành riêng cho xe máy và xe gắn máy (xe dưới 50 phân khối).

R.412e: Làn đường dành cho xe buýt, nếu vạch sơn phân làn dành cho xe buýt có dạng nét đứt, các xe khác có thể đi vào làn xe này nhưng phải ưu tiên cho xe buýt (phải nhường đường, chuyển sang làn khác để không ảnh hưởng đến việc vận hành của xe buýt); trường hợp vạch sơn phân làn dành cho xe buýt là nét liền, các phương tiện khác không được đi vào làn đường dành cho xe buýt.

R.412g: Làn đường dành cho xe máy và    xe đạp

R.412h: Làn đường dành cho    xe đạp  (kể cả xe thô sơ)

Biển phân làn - khi nào ôtô dọc, khi nào ôtô ngang - 2Nếu một làn đường có thể cho phép nhiều loại phương tiện cùng chạy vào thì áp dụng biển gộp như biển phía trên, tức làn đường dành cho xe con và xe buýt.Về quy cách đặt biển, các biển trong nhóm R.412 được đặt phía trên làn xe, ở đầu đường theo chiều xe chạy. Các loại xe khác không được đi vào làn đường có đặt biển này (trừ các xe được quyền ưu tiên theo quy định).

Khi đến gần nơi đường bộ giao nhau hoặc ra, vào, dừng, đỗ bên đường, xe được phép chuyển làn để đi theo hành trình mong muốn. Việc chuyển làn phải thực hiện theo đúng các quy định. Căn cứ vào vạch sơn thực tế trên đường để thực hiện việc chuyển làn cho phù hợp giữa các làn được phép lưu thông.

Nếu vi phạm đi sai làn, mức xử phạt theo quy định tại Nghị định 100/2019 như sau: phạt tài xế ôtô 3-5 triệu đồng, phạt người đi xe máy 400.000-600.000 đồng. Đồng thời, tước quyền sử dụng Giấy phép lái xe 1-3 tháng với tài xế ôtô.

X;ót x;a 8 người con l;ôi nhau ra t;òa vì hơn 6.300 m2 đất thừa kế cha mẹ để lại

0

Sau khi cha mẹ già qua đời, các con không thể thỏa thuận về việc chia di sản thừa kế, do đó quyết định nhờ tòa án giải quyết bằng một vụ kiện.

Cuối tháng 2, TAND H.Hiệp Hòa ( Bắc Giang ) mở phiên tòa xét xử vụ kiện  tranh chấp di sản thừa kế  giữa 9 anh chị em ruột. Nguyên đơn là bà Q.T.T (71 tuổi), bị đơn là ông Quách Văn Hiền (68 tuổi, em trai bà T.).

Cha mẹ mất, 8 người con 'đưa nhau' ra tòa chia di sản thừa kế- Ảnh 1.

Ông Quách Văn Hiền chỉ tay về một trong các khu đất liên quan đến vụ kiện

PHÚC BÌNH

Cha mẹ mất, chị em khởi kiện để chia tài sản
Theo nội dung đơn khởi kiện, cha mẹ sinh được 9 người con, gồm 2 trai và 7 gái. Trong số này, bà T. là chị cả; ông Hiền là con thứ ba, trai trưởng; ông H. là con trai út; một người con khác đã qua đời năm 2013.

Năm 1994, sau khi 8 con lớn đều đã lập gia đình, cha mẹ ở với vợ chồng con trai út. Đến năm 2001, người cha qua đời, người mẹ tiếp tục ở cùng vợ chồng ông H., con út. Quá trình sinh sống, vợ chồng ông H. luôn chăm sóc tốt cha mẹ, khiến mọi người trong gia đình đều cảm thấy an tâm.

Đến giữa năm 2015, người mẹ qua đời nhưng không để lại di chúc. Các tài sản bà để lại gồm hơn 230 triệu đồng tiền mặt; một căn nhà và 5 thửa đất, tổng diện tích hơn 6.300 m 2 ; trong đó 360 m 2  là đất ở, còn lại là đất trồng cây lâu năm, đều đứng tên mẹ.

Năm 2018, các anh chị em thống nhất đóng góp để xây dựng lại căn nhà cấp bốn đã xuống cấp, làm nơi sum vầy và thờ cúng cha mẹ, với tổng chi phí hơn 900 triệu đồng. Ngoài số tiền mẹ để lại, 6 người chị gái góp 80 triệu đồng, em trai út góp hơn 600 triệu đồng. Việc đóng góp, chi trả được xác nhận bởi những người thi công và bán nguyên vật liệu.

Đơn khởi kiện cho hay, suốt quá trình xây dựng căn nhà, ông Hiền không có đóng góp về tài sản và công sức. Tuy nhiên, tháng 2.2021, ông này từ  Hà Nội  về, “cố tình chiếm hữu, sử dụng và đuổi hết mọi người không cho ai vào nhà”. Tranh chấp giữa các chị em phát sinh từ đây.

Vẫn theo nguyên đơn, hiện nay, toàn bộ tài sản mẹ để lại và các giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đang bị ông Hiền chiếm hữu, quản lý và sử dụng.

Ông Hiền còn bị cáo buộc tự ý xây dựng trái phép, phá dỡ công trình hiện có, xây dựng thêm các công trình khác, ảnh hưởng đến hiện trạng tài sản đang tranh chấp; có dấu hiệu của việc thực hiện các thủ tục làm thay đổi giấy chứng nhận quyền sử dụng đất do cha mẹ để lại…

Trong đơn khởi kiện, bà T. đề nghị tòa phân chia tài sản thừa kế cho 9 chị em theo đúng quy định  pháp luật  và mong muốn nhận phần di sản thừa kế bằng hiện vật. Riêng người em gái đã qua đời, bà T. đề nghị chia cho 2 người cháu là con ruột của em mình.

Cha mẹ mất, 8 người con 'đưa nhau' ra tòa chia di sản thừa kế- Ảnh 2.

Khu đất có căn nhà do cha mẹ ông Hiền để lại

Nguyên đơn nói xuôi, bị đơn nói ngược
Tại tòa, ông Quách Văn Hiền có mặt từ sớm. Trong khi đó, bà T. cùng các em và các cháu ủy quyền cho người đại diện.

Nói với  Thanh Niên , ông Hiền cho rằng các nội dung đơn khởi kiện cáo buộc đối với mình là không có căn cứ, cố tình vu khống, bôi nhọ nhân phẩm của ông.

Theo lời ông, địa phương và gia đình vốn có truyền thống con gái khi đi lấy chồng thì không được quyền đòi chia tài sản với anh em trai trong nhà. Xuất phát từ điều này, ngay khi còn sống, cha mẹ thường xuyên tuyên bố sẽ để lại cơ ngơi cho ông, tức con trai trưởng, để thực hiện nghĩa vụ thờ cúng. Trước khi mất, mẹ ông còn có giấy viết tay, thể hiện mong muốn nêu trên.

Dù đang sinh sống ở Hà Nội, nhưng ông Hiền vẫn về thờ cúng tại ngôi nhà do cha mẹ để lại, mỗi khi giỗ chạp, lễ, tết. Ông nói, các chị em gái tranh thủ lúc mình không có nhà đã thuê máy xúc phá hủy toàn bộ khuôn viên, bán vườn bạch đàn được trồng lâu năm, bán cả 5 thửa ruộng cha mẹ để lại…

Khi xảy ra tranh chấp, với tư cách con trai trưởng, ông Hiền tổ chức cuộc họp gia đình để phân chia tài sản. Theo thỏa thuận, thửa đất hơn 4.600 m 2 , nơi có căn nhà và 360 m 2  đất thổ cư, sẽ chia đôi cho ông Hiền và em trai út; các thửa đất bờ bãi còn lại chia đều cho 7 chị em gái đã theo chồng.

Ông Hiền cho hay, ban đầu các anh chị em đều nhất trí phương án trên. Sau khi được chia đất bờ bãi, các chị em gái đồng ý bán hết lại cho ông để sản xuất nông nghiệp; đổi lại ông trả mỗi người 10 triệu đồng. Thế nhưng, khi đang làm thủ tục sang tên, các chị em thay đổi quan điểm, “không muốn chia như thế nữa, mà muốn chia làm 9 phần đều nhau”.

Suốt quá trình trao đổi, ông Hiền nhiều lần khẳng định mình là người hiểu lý lẽ, không tiếc anh em trong gia đình bất cứ thứ gì, sẵn sàng chia đều di sản thừa kế, nhưng rất buồn và bất bình vì bị vu khống về đạo đức, khiến gia đình lục đục, chia bè, chia phái.

Ông kể hàng chục năm làm việc trên những chuyến viễn dương, cáng đáng kinh tế cho cả đại gia đình, từ cân thóc, cái quạt cho đến hỗ trợ học hành. Sau này, ông mở công ty tại quê nhà, cũng tuyển dụng toàn chị em, con cháu trong nhà để có công ăn  việc làm .

“Với những đóng góp ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ bị chị em phản đối. Khi cha mẹ giục làm thủ tục sang tên các tài sản, tôi đã chủ quan không làm”, ông Hiền nói. Ông cũng cho biết, kể từ khi bị chị gái đâm đơn kiện, ông sa sút về tinh thần, mất ngủ trầm trọng, bởi tình cảm gia đình sứt mẻ, mang tiếng chiếm hết tài sản đất đai của gia đình.

Trước khi phiên tòa được mở, ông Hiền làm đơn đề nghị thay đổi thẩm phán vì cho rằng không đảm bảo vô tư, khách quan. Đơn của ông bị TAND H.Hiệp Hòa bác bỏ do không có căn cứ. Ông tiếp tục khiếu nại.

Do chưa nhận được văn bản giải quyết khiếu nại, đồng thời một luật sư vắng mặt, ông Hiền đề nghị hoãn phiên tòa. Hội đồng xét xử chấp thuận, quyết định mở lại phiên xử vào ngày 20.3 tới đây.

Cả đời ‘gà trống nuôi con’, đến tuổi xế chiều bố lại đòi cưới: ‘Vợ mới’ còn đưa ra yêu cầu khiến gia đình tôi xáo trộn

0

Mẹ tôi mất đã 25 năm rồi. Lúc đó, tôi mới 10 tuổi còn em gái 5 tuổi. Từ đó đến nay, một mình bố “gà trống nuôi con”, làm lụng cực khổ kiếm tiền nuôi dạy chúng tôi. Chúng tôi luôn yêu thương và biết ơn bố vì đã vất vả vì con cái rất nhiều.

Từ ngày còn trẻ, có nhiều người phụ nữ từng ngỏ ý muốn làm ‘mẹ kế’ của chúng tôi nhưng bố từ chối thẳng thừng. Ông nói không muốn các con phải chịu khổ chịu cực, hay chịu thiệt thòi về tinh thần. Chính vì thế mà chị em tôi thương bố lắm. Chúng tôi đều tự nhủ với bản thân khi khôn lớn, thành công sẽ phải báo hiếu bố hết khả năng của mình.

Và đúng như thế. Khi trưởng thành có điều kiện, chúng tôi đập nhà cũ, xây nhà mới khang trang, có vườn hoa hồng và căn chòi nhỏ để bố uống cà phê sáng, ngắm trăng buổi tối. Trong nhà cũng toàn đồ điện tử thông minh để cuộc sống của bố được thoải mái và thuận lợi nhất có thể.

Mỗi tháng, chị em tôi còn góp gửi cho bố 10 triệu, chi tiêu thoải mái. Bản thân tôi tự thấy chúng tôi là những đứa con có hiếu và đã làm tất cả những gì có thể để báo hiếu với người bố mà chúng tôi luôn kính trọng.

hình ảnh

Bố tôi ‘gà trống nuôi con’ đã 25 năm, giờ tôi chỉ muốn bố được nghỉ ngơi, thanh thản tuổi già, ảnh: dSD

Hiện tại, chị em tôi đều có gia đình và ở riêng, cách nhà bố 10km. Dù thường xuyên về thăm nhưng chúng tôi cũng không thể ở cạnh bố, chăm sóc bố sớm tối được. Chỉ có cuối tuần hoặc khi nào rảnh thì chúng tôi thay phiên nhau về nhà, trò chuyện dăm ba câu với bố.

Cuối năm ngoái, lúc dọn dẹp nhà đón Tết thì bố tôi bị té ngã, phải nằm viện 1 tuần. Chị em tôi thay phiên chăm sóc bố ở bệnh viện và bàn bạc khi bố khỏe lại được về nhà thì chúng tôi sẽ thuê người giúp việc dọn nhà, nấu nướng cúng kính trong mấy ngày Tết.

Tôi phải thuyết phục lắm, bố mới đồng ý. Thông qua trung tâm giới thiệu việc làm, chúng tôi được giới thiệu một người phụ nữ tầm 55 tuổi, đã góa chồng, xin đi làm giúp việc kiếm tiền nuôi cháu ăn học. Thấy cô ấy tội nghiệp, chịu thương chịu khó, tôi đã nhận cô vào làm.

Thật may, bố tôi đánh giá rất cao cô giúp việc. Mỗi lần tôi về thăm, thường thấy ông hay khen cô ấy nấu ăn ngon, dọn dẹp sạch sẽ, lại siêng năng, khi nào rảnh là trồng thêm hoa, thêm rau. Mảnh đất sau vườn cũng được cô ấy phát quang sạch rồi trồng mấy luống rau xanh vừa đẹp mắt vừa làm những món ăn tươi ngon.

Chị em tôi về, cô ấy đều cắt sẵn rau, bỏ bịch sẵn cho chúng tôi đem về nhà nấu ăn. Tôi cũng mừng vì bố có người chăm sóc sớm tối, chị em tôi ở xa cũng thấy yên tâm hơn.

Tuần trước, bố gọi chị em tôi về ăn cơm tối. Bữa cơm rất thịnh soạn, thịt cá nhiều, có cả đĩa tôm hùm dù tôm hùm rất mắc tiền. Ăn xong, cả nhà quây quần trò chuyện ở nhà chòi thì bố tôi bỗng hỏi: “Nếu bố có bạn gái, mấy đứa có đồng ý không?”. Chị em tôi bất ngờ quay sang nhìn nhau, tỏ vẻ không tin. Bố đã sống cô đơn 25 năm, sao bây giờ lại bảo có bạn gái được, bạn gái của bố là ai.

hình ảnh

Tôi phản đối việc bố lấy vợ mới vì gia cảnh của cô ấy quá phức tạp, lại còn có cháu nhỏ phải nuối nấng, ảnh: dsD

Đúng lúc cô giúp việc đem đĩa trái cây ra, bố bảo cô ấy lại gần mình rồi giới thiệu cô ấy chính là bạn gái của bố. Ông bảo khoảng thời gian có cô ấy chăm sóc, nấu ăn, rồi 2 người thường tâm sự chuyện đời nên thấu hiểu nhau, giờ muốn công khai mối quan hệ này. Cô giúp việc bẽn lẽn mong chúng tôi tán thành chuyện yêu đương của 2 người. Nhưng chưa dừng lại ở đó, cô giúp việc còn ngỏ ý mong chị em tôi tạo điều kiện, cho cô ấy dắt cháu đến nhà ở. Bởi khi 2 người đăng ký kết hôn thì cháu cô ấy cũng chính là cháu nội của bố tôi rồi.

Nhưng theo chúng tôi được biết thì con trai của cô giúp việc vẫn còn sống, còn thuộc kiểu người chơi bời trác táng. Tháng nào anh ta cũng đến tận nhà bố tôi đòi tiền làm công của mẹ, có khi còn gầm gừ đe nạt gì đó ngoài cổng mà khi trở vào, cô giúp việc mặt mày tái đi vì sợ hãi.

Chị em tôi bảo cô ấy vào nhà rồi nói chuyện riêng với bố. Tôi phản đối việc ông yêu đương với cô giúp việc bởi gia cảnh cô ấy quá phức tạp, chưa kể việc dắt cháu đến nhà chăm sóc thì rõ ràng bố tôi cũng phải phụ nuôi cháu nội người ta. Vậy không phải bố tôi sẽ từ người được phục vụ giờ thành người phải lo toan, chăm sóc trong gia đình sao?

Rồi chúng tôi còn lo lắng sẽ bị quấy rối, đòi tiền từ con trai cô giúp việc nữa. Chưa kể nếu đăng ký kết hôn thì sẽ rất rắc rối, phiền phức trong chuyện phân chia tài sản sau này. Vậy nhưng, bố tôi bảo cô ấy tội nghiệp quá, ông thương nên dù thế nào ông cũng chịu mà không hề oán trách gì. Thấy bố si tình cô giúp việc mà chúng tôi đau lòng, lo lắng, không biết phải làm sao mới đúng nữa.

Tôi thì thấy gia đình mình đang bình yên như hiện tại, không muốn bố vất vả và không muốn mọi thứ xáo trộn lên mà thôi.

Biết tôi cho con gái 500 triệu mua nhà, con dâu đến cửa nói ầm ĩ: Phải đòi lại, nếu không các cháu trai sẽ không gọi vợ chồng tôi là ông bà nội nữa

0

Tôi họ Trần, năm nay tôi 65 tuổi. Tôi có 2 người con, một con trai và một con gái. Trước kia, vợ chồng tôi từng có chiều hướng hơi thiên vị, dành nhiều tâm huyết hơn cho con trai vì lúc nào cũng nghĩ con trai vất vả hơn, sau này còn có nghĩa vụ chăm sóc mình còn con gái lớn lên sẽ đi lấy chồng, có gia đình riêng rồi đa phần sẽ không thể lo cho cha mẹ được nữa.

Con gái từ chối khi tôi mượn tiền mua nhà - Báo VnExpress

Khi con trai tôi kết hôn, vợ chồng tôi đã bỏ ra khoảng 1,4 tỷ để mua nhà cưới, chi tiêu trước và sau đám cưới cũng khoảng khoảng 700 triệu đồng. Đến lượt con gái thì chúng tôi không còn nhiều tiền nữa, chỉ cho 2 vợ chồng con gái khoảng 350 triệu đồng làm của hồi môn.

Con gái tôi không hề bất mãn với việc chúng tôi đối xử không công bằng như vậy, con hiểu rằng anh trai sẽ có trách nhiệm với bố mẹ nhiều hơn nên con vẫn vui vẻ và giữ sự hiếu thảo. Con gái thích mua sắm trực tuyến, một số đồ dùng sinh hoạt trong nhà đều do con mua trên mạng, không chỉ mua cho gia đình mình mà còn mua cho chúng tôi.

Mỗi lần về, con gái sẽ xem xét từ trong ra ngoài nếu thấy chúng tôi thiếu thứ gì, con sẽ mua và mang đến tận nhà cho chúng tôi. Mỗi năm, con gái đều chuẩn bị quà cho chúng tôi vào dịp sinh nhật, lễ Tết, không năm nào bỏ sót. Người ta nói con gái chính là ‘chiếc áo bông nhỏ’ của bố mẹ. Cho đến giờ, tôi thấy câu nói này thật sự rất đúng, con gái luôn chu đáo, ân cần khiến tuổi già của bố mẹ ấm áp hơn nhiều.

Nói về con trai chúng tôi, tôi có chút hơi buồn vì con không được hiếu thảo cho lắm. Sau khi có cháu nội, tôi đến nhà con trai giúp chăm cháu. 3 năm chăm cháu thực sự là những ngày tháng kiệt sức nhất mà tôi từng trải qua vì tôi không chỉ chăm cháu mà còn phải giúp làm mọi việc trong nhà như dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng…

Không chỉ vậy, theo yêu cầu của các con, tôi còn phải đóng góp chi phí sinh hoạt. Tôi thường có thói quen ghi chép chi tiêu, có lần tôi đã thống kê chi phí ở nhà con trai, tổng cộng tiêu hết khoảng khoảng hơn 200 triệu đồng

Khi nghĩ lại, tôi thấy mình không ngại hy sinh bất cứ điều gì, nhưng con trai và con dâu lại không đối xử tốt với tôi. Đặc biệt là con dâu, nói chuyện với tôi luôn rất to tiếng, cảm giác như đang quát mắng vậy, trước mặt con dâu, tôi không dám nói to.

Chúng tôi còn chưa quá già, sức khỏe không có vấn đề gì, mà con dâu đã có thái độ như vậy. Nếu một ngày nào đó vợ chồng tôi cần chúng chăm sóc, không biết chúng sẽ cư xử thế nào?

Tôi tỉnh ngộ, không còn hy vọng con trai sẽ chăm sóc chúng tôi sau này nữa. Kể từ đó, tôi không muốn tiếp tục hỗ trợ con trai, tiền lương hưu của chúng tôi tiêu không hết thì tích lũy lại.

Chúng tôi dồn nhiều tâm huyết hơn cho con gái, dù trước đây chúng tôi thiên vị con trai hơn, nhưng con gái chưa bao giờ oán trách, đó mới là hiếu thảo thực sự, xứng đáng được chúng tôi quan tâm nhiều hơn. Vì vậy, mỗi khi gia đình con gái gặp khó khăn, chúng tôi đều cố gắng giúp đỡ, dù sao ai đối tốt với chúng tôi thì chúng tôi đối tốt lại.

Đương nhiên, việc hỗ trợ con gái chúng tôi thực hiện một cách âm thầm, không dám để con trai và con dâu biết. Vợ chồng tôi hiểu rằng, nếu con trai và con dâu biết chúng tôi chi tiền cho con gái, chắc chắn chúng sẽ làm ầm ĩ lên.

Sau tấy cả, tôi nhận ra, con nào ngoan thì mình hỗ trợ, tuổi già chỉ có thể dựa vào chính mình, ảnh minh họa, nguồn: dSD

2 tháng trước, con gái tôi muốn mua nhà

Biết con gái tôi cần tiền để mua nhà, vợ chồng tôi đã chủ động đưa cho con gái 500 triệu đồng. Lúc đầu, con gái không muốn nhận, nhưng chúng tôi kiên quyết đưa.

Chuyện này chúng tôi vẫn giấu con trai và con dâu, nhưng sau đó chồng tôi lại nói chuyện với một người họ hàng. Kết quả là người họ hàng đó về nhà kể lại, không may vợ ông ấy là người thích kể chuyện của người khác, nhanh chóng nói với con dâu tôi.

Hôm đó tôi đang ngủ trưa, con dâu đến không bấm chuông mà gõ cửa ầm ĩ. Tôi thắc mắc, tại sao con dâu hiếm khi về thăm chúng tôi mà hôm nay lại đến?

Con dâu tức giận bước vào phòng khách, vừa ngồi xuống ghế đã chỉ vào mặt tôi mắng: “Mẹ, mẹ lẩm cẩm rồi sao? Em gái mua nhà có phải mẹ cho 500 triệu không? Em gái đã lấy chồng rồi, sau này chúng con mới là người nuôi dưỡng bố mẹ, nên tiền của bố mẹ cũng phải là của chúng con. Sao mẹ lại giấu chúng con cho em gái nhiều tiền như vậy? Vợ chồng chúng con đều không đồng ý chuyện này, số tiền đó phải lấy lại, mẹ nhanh chóng hỏi em gái. Nếu họ không có tiền trả thì bảo họ viết giấy vay nợ, mỗi tháng trả dần. Nếu không, sau này con trai của con sẽ không gọi bố mẹ là ông bà nội nữa, chúng con sẽ coi bố mẹ như người ngoài”.

Tôi thực sự không biết làm thế nào mà con dâu tôi lại có gan nói ra những điều này. Con dâu về nhà tôi bao nhiêu năm nay chưa từng quan tâm đến chúng tôi, bình thường về nhà đều tay không, chưa một lần mua cho chúng tôi một bộ quần áo mới. Bây giờ con còn quá đáng hơn, định nhòm ngó tiền của chúng tôi rồi.

Tôi lập tức nói lại: “Tiền của tôi, tôi có quyền quyết định, tôi muốn tiêu thế nào thì tiêu, cô có quyền gì mà can thiệp vào. Hai vợ chồng cô nên xem lại mình, tốt với các người thế nào cũng vô ích. Con gái tôi hiếu thảo như vậy, tôi giúp đỡ một chút thì sao? Còn về chuyện chăm sóc tuổi già, chúng tôi không dám trông cậy vào hai vợ chồng cô. Hôm nay tôi nói rõ rồi”.

Trải qua bao nhiêu chuyện, tôi cũng hiểu ra nhiều điều. Thực ra, là con trai hay con gái không quan trọng, quan trọng là lòng hiếu thảo. Ai tốt với chúng tôi thì chúng tôi sẽ tốt lại, như vậy tuổi già của chúng tôi mới có thể trôi qua một cách thoải mái hơn.

Mấy ai còn nhớ – Bài thơ ᵭã tɾȇn 100 năm nhưng vẫn còn nguyȇn ý nghĩa về sự giáo Ԁục con người.

0

Mấy αi còn nhớ – Bài thơ đã tɾên 100 năm nhưng vẫn còn nguyên ý nghĩα về sự giáo dục con người.

Mấy αi còn nhớĐây là bài thơ giáo khoα do Tản Đà làm cho tɾẻ em lên sáu tuổi, viết năm 1919. Bài thơ đã tɾên 100 năm nhưng vẫn còn nguyên ý nghĩα về sự    giáo dục  con người.

Tɾước khi dạy tɾẻ yêu nước, yêu đồng bào. Hãy dạy tɾẻ hiếu thuận với chα mẹ, kính quý thầy cô. Thì tất cả những cái “yêu” còn lại sẽ hình thành tốt đẹρ.

L Ê N S Á U

Sách quốc ngữ – Chữ nước tα,

Con cái nhà – Đều ρhải học.

Miệng thì đọc- Tαi thì nghe

Đừng ngủ nhè -Chớ láu táu

Con lên sáu – Đαng vỡ lòng

Học cho thông – Thầy khỏi mắng.

.

Tɾong tɾời đất – Nhất là người

Ở tɾên đời – Hơn giống vật

Con bé thật – Chưα biết gì

Còn ngu si – Phải dạy bảo

Cho biết đạo – Mới nên thân

Sαu lớn dần – Con sẽ khá

.

Ai đẻ tα – Chα cùng mẹ

Bồng lại bế – Thương và yêu

Ơn nhường bαo – Con ρhải ngẫm

Áo mặc ấm – Mẹ mαy cho

Cơm ăn no – Chα kiếm hộ

Chα mẹ đó – Là hαi thân

.

Hαi thân là – Là thân nhất

Tɾong tɾời đất – Không αi hơn

Con biết ơn – Nên ρhải hiếu

Nghĩα chữ hiếu – Đạo làm con

Con còn non – Nên học tɾước

Đi một bước – Nhớ hαi thân

.

Con còn nhỏ – Có mẹ chα

Lúc vào ɾα – Được vui vẻ

Con còn bé – Mẹ hαy chiều

Thấy mẹ yêu – Chớ làm nũng

Đã đi học – Phải cho ngoαn

Hαy quấy càn – Là chẳng hiếu.

.

Con còn bé – Mẹ hαy lo

Ăn muốn cho – Lại sợ ᵭộc

Con ốm nhọc – Mẹ lo tҺươпg

Tìm Ϯhυốc thαng – Che nắng gió

Con nghĩ đó – Sαo cho ngoαn

Hαy ăn càn – Là chẳng hiếu

.

Anh em ɾuột – Một mẹ chα

Mẹ đẻ ɾα – Tɾước sαu đó

Cùng мάu mủ – Như tαy chân

Nên yêu thân – Chớ gαnh tị

Em coi chị – Cũng như αnh

Tɾước là tình – Sαu có lễ

.

Người tɾong họ – Tổ sinh ɾα

Ông đến chα – Bác cùng chú

Họ nội đó – Là tông chi

Cậu và dì – Về họ mẹ

Con còn bé – Nên dạy quα

Còn họ xα – Sαu mới biết

.

Người tɾong họ – Có bề tɾên

Lạ hαy quen – Đều ρhải kính

Có khách đến – Không được đùα

Ai cho quà – Đừng lấy vội

Ông bà gọi – Phải dạ thưα

Phàm người nhà – Không được hỗn

.

Con bé dại – Mãi vui chơi

Muốn ɾα người – Phải chăm học

Miệng đαng đọc – Đừng tɾông ngαng

Học dở dαng – Đừng có chán

Học có bạn – Con dễ hαy

Mến tɾọng thầy – Học chóng biết

.

Dạy con biết – Phéρ vệ sinh

Ăn quả xαnh – Khó tiêu hoá

Uống nước lã – Có nhiều sâu

Áo mặc lâu – Sinh ghẻ lở

Mặt không ɾửα – Sinh u mê

Đαng mùα hè – Càng ρhải giữ

.

Các giống vật – Thật là nhiều.

Như con hươu – Ở ɾừng cỏ

Như con chó – Nuôi giữ nhà

Con bα bα – Loài мάu lạnh

Loài có cάпh – Như chim câu

Còn loài sâu – Như bọ ɾóm

.

Cây và cỏ – Có khác loài

Tɾông bề ngoài – Cũng dễ biết

Như cây mít – Có nhiều cành

Lúα,. cỏ giαnh – Có từng đốt

Còn tɾong ɾuột – Lại khác nhαu.

Vài năm sαu – Con biết kỹ

.

Đá bờ sông – Không sống cҺếϮ

Không có biết – Không có ăn

Không người lăn – Cứ nằm đây

Như đá cuội – Như đá xαnh

Như mảnh sành – Như đất thó

Các vật đó – Theo loài kim

.

Các loài kim – Tìm ở đất

Nhất là sắt – Nhì là đồng

Làm đồ dùng – Khắρ tɾong nước

Như vàng bạc – Càng quý hơn

Đúc làm tiền – Để muα bán.

Ai có vạn – Là người giàu.

.

Vốn xưα là – Nhà Hồng Lạc

Nαy tên nước – Gọi Việt Nαm

Bốn nghìn năm – Ngày mở ɾộng

Nαm và Bắc – Ấy hαi miền

Tuy khác tên – Đất vẫn một

Lào, Miên, Việt – Là Đông Dương

.

Đầu tɾị nước – Đức Kinh dương

Tɾuyển Hùng Vương – Mười tám chúα

Quα mấy họ – Quân Tàu sαng

Vuα Đinh hoàng – Khαi nghiệρ đế

Tɾải Đinh, Lý – Đến Tɾần, Lê

Nαy nước tα – Là nước Việt

.

Chữ nước tα – Tα ρhải học

Cho tɾí óc – Ngày mở mαng

Muốn vẻ vαng – Phải làm lụng

Đừng lêu lổng – Mà hư thân

Nước đαng cần – Người tài giỏi

Cố học hỏi – Để tiến nhαnh

.

Vừα ích mình – Vừα lợi nước

Chớ lùi bước – Là kẻ hèn