Lúc này, cả nhà với ‘ngã ngửa’. Hóa ra vợ tôi chẳng đau bụng gì hết. Cô ấy chỉ viện cớ như vậy để không phải về quê ăn giỗ mẹ chồng.
Tôi là con trai duy nhất trong gia đình, nên những ngày giỗ, ngày Tết đều do vợ chồng tôi đứng lên phụ trách. Vợ tôi lo chuyện cỗ bàn sao cho tươm tất, còn tôi thì phải tiếp khách khứa, họ hàng đến dự.
Hôm thứ 7 tuần trước là giỗ hết (lễ Đại Tường) của mẹ tôi. Đây là ngày giỗ quan trọng, mọi người đến dự đông, nên để chắc chắn không xảy ra sai sót gì, tôi đã phải bàn với vợ trước 1 tuần. Tôi lên kế hoạch tỉ mỉ về việc thuê bàn ghế, dựng rạp, mua thực phẩm làm cỗ…
Ấy thế nhưng, đến ngày về quê thì vợ tôi dở chứng đau bụng. Cô ấy quằn quại, nhăn nhó, miệng không ngừng rên rỉ. Tôi hỏi nguyên nhân thì vợ cho biết là đến ngày “đèn đỏ”. Bình thường, vào những ngày này, vợ tôi hay bị đau bụng thật. Thế là tôi tức tốc chạy ra hiệu thuốc mua cho cô ấy mấy liều giảm đau. Nhưng sau khi uống xong, vợ vẫn không thấy đỡ.
Cô ấy nhăn nhó nói với tôi: “Thôi hay là anh về quê 1 mình đi. Chứ đợi em khỏe lại sợ lỡ việc mất. Mà đến tháng cũng không nên dự đám giỗ. Anh về nhờ cô bác trong họ phụ giúp, bảo mọi người thông cảm, em đau bụng quá không về được”. Thương vợ nên tôi đồng ý để cô ấy ở lại, chỉ có tôi và con gái 3 tuổi về quê.
Ảnh minh họa: Internet
Về đến nhà là tôi bắt tay vào làm mọi việc. Không có vợ nên tôi phải lo tất tật mọi thứ. Chỉ đạo dựng rạp xong là tôi phi thẳng ra chợ mua đồ. Về nhà là lao vào nấu nướng cho kịp giờ ăn trưa. May thay bố tôi có nhờ dì và 2 bác họ đến giúp. Mỗi người một việc nên tôi cũng đỡ luống cuống. Mọi người đều hỏi tại sao vợ không về, tôi liên tục phải giải thích rằng cô ấy đau bụng đến tháng nên vắng mặt…
Đang làm việc thì con gái lại quấy khóc vì lạ mọi người. Ông nội ra dỗ dành, nó cũng không chịu, cứ ngằn ngặt khóc. Tôi thì bận việc luôn chân luôn tay… Bất lực, cuối cùng tôi đành phải đưa điện thoại của mình cho con gái nghịch, như thế nó chịu ngồi yên 1 chỗ.
Gần trưa, khi cả nhà đang tập trung làm lễ khấn cho mẹ thì bất ngờ điện thoại trên tay con gái tôi phát ra tiếng nhạc chát chúa, inh ỏi. Trong tiếng nhạc xập xình, mọi người còn nghe rõ tiếng gọi: “Uyên ơi, quẩy lên nào, zô, zô, zô… Anh em mình là 1 gia đình, 1 gia đình là chơi hết mình. Không say không về. Zô…zô… zô”. Tôi vội vàng chạy lại phía con gái để tắt thứ âm thanh đó đi.
Lúc này, cả nhà với “ngã ngửa”. Hóa ra vợ tôi chẳng đau bụng gì hết. Cô ấy chỉ viện cớ như vậy để không phải về quê ăn giỗ mẹ chồng. Ở trên thành phố, vợ tôi còn đang rủ đám bạn về nhà quẩy tưng bừng. Nếu không phải con gái tôi vô tình mở ứng dụng camera lên thì tôi và mọi người vẫn tin cô ấy đang nằm quằn quại trên giường vì đau bụng ngày đèn đỏ.
Cả nhà xúm lại mắng tôi chiều vợ. Bác cả còn móc mỉa: “Đến giỗ mẹ chồng nó còn chẳng coi ra cái gì. Anh xem mà dạy dỗ lại vợ mình đi. Chiều vợ cho lắm vào để nó sinh hư…”. Bố tôi cũng thất vọng, đi thẳng lên lầu chẳng nói chẳng rằng…
Buổi chiều hôm đó ngay khi trở lại thành phố, tôi đã mắng vợ luôn. Nhưng cô ấy vẫn không chịu nhận lỗi. Vợ tôi nói rằng, có bạn từ Sài Gòn ra chơi bất ngờ nên cô ấy đành phải mời về nhà. Còn mẹ chồng năm nào cũng có giỗ nên năm nay không về cũng được. Tôi nghe xong mà bức xúc liền vung tay tát cô ấy. Thế là vợ bỏ về mẹ đẻ từ hôm đó đến nay…