Vợ tôi qua đời đã 49 ngày, nhưng nỗi đau và mất mát dường như chưa bao giờ nguôi ngoai. Chúng tôi đã sống bên nhau suốt 20 năm, cùng nhau vượt qua bao khó khăn và sóng gió. Căn nhà nhỏ của tôi giờ đây trở nên trống trải và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mỗi góc trong nhà đều gợi nhớ về hình bóng của cô ấy – người phụ nữ mà tôi đã yêu thương và chia sẻ cả cuộc đời.
Ngày vợ mất, tôi như rơi vào khoảng trống vô tận, chẳng còn muốn làm gì ngoài việc ngồi lặng lẽ nhớ về cô ấy. Nhưng cuộc sống không cho phép tôi mãi chìm đắm trong đau khổ. Họ hàng, bạn bè và những người thân thiết đã đến bên, giúp tôi tổ chức tang lễ chu toàn. Và hôm nay là ngày giỗ đầu tiên của vợ, 49 ngày sau khi cô ấy rời xa tôi mãi mãi.
Buổi sáng hôm đó, sau khi cúng cơm xong, tôi quyết định lên sắp xếp lại bàn thờ vợ. Mọi thứ vẫn như mọi ngày, nhưng có điều gì đó kỳ lạ mà tôi không thể giải thích được. Trong khoảnh khắc tôi cúi xuống lau chùi bát hương, một luồng gió lạ thoáng qua, khiến tôi giật mình. Và rồi, một chuyện kinh hoàng xảy ra – bát hương bỗng dưng bốc cháy dữ dội.
Tôi hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lửa từ bát hương cháy lên cao, nhưng không phải kiểu cháy bình thường mà dường như là một ngọn lửa vô hình, khó kiểm soát. Trong lúc luống cuống, tôi cố dập lửa và thấy bát hương dần lụi tàn, để lại một lớp tro tàn xám xịt. Khi tôi dọn dẹp, mắt tôi bỗng chú ý đến một thứ gì đó lạ lẫm – một tờ giấy nhỏ nằm ngay dưới đáy bát hương.
Tim tôi đập nhanh hơn khi nhìn thấy tờ giấy ấy. Nó cũ kỹ, nhưng có vẻ như mới được đặt vào đó không lâu trước đây. Tôi run rẩy nhặt lên, và khi mở ra, những dòng chữ bên trong khiến tôi chết lặng. Trên tờ giấy là nét chữ của vợ tôi, nhưng điều khiến tôi kinh hoàng là nội dung của nó.
“Anh à, nếu anh tìm thấy tờ giấy này, nghĩa là em không còn trên đời nữa. Em không thể nói điều này khi em còn sống, vì em sợ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em. Em xin lỗi vì đã lừa dối anh suốt những năm qua…”
Tôi đọc từng chữ, mà đôi tay run lên bần bật. Cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt lại, từng nhịp đập chậm rãi đầy đau đớn. Vợ tôi – người mà tôi tin tưởng và yêu thương hết mực – đã có điều gì giấu kín tôi trong suốt cuộc hôn nhân của chúng tôi? Tôi tiếp tục đọc, dù sợ hãi, nhưng không thể dừng lại.
“… Anh còn nhớ những ngày em đi công tác thường xuyên không? Thực ra, em không đi công tác mà đã gặp một người đàn ông khác. Em đã phản bội anh, và em biết điều này không thể tha thứ. Nhưng em không thể dừng lại. Người đàn ông đó đã bước vào cuộc đời em khi em yếu lòng nhất. Em yêu anh ấy, nhưng em không bao giờ có ý định rời bỏ anh. Đó là sự ích kỷ của em, và em biết mình đã sai.
Anh biết không, đứa con trai út của chúng ta… nó không phải là con anh. Em đã giấu điều này suốt bao năm, và không đủ can đảm để nói ra sự thật. Mỗi khi nhìn thấy anh chăm sóc con, lòng em đau đớn nhưng cũng hạnh phúc. Em chỉ mong sao anh sẽ không bao giờ phát hiện ra.”
Đọc đến đây, tôi như bị sét đánh giữa trời quang. Những gì tôi vừa đọc thật quá sức tưởng tượng. Đứa con trai út mà tôi yêu thương và chăm sóc bấy lâu không phải là con tôi? Tôi không thể tin vào mắt mình. Vợ tôi đã lừa dối tôi, đã sống trong bóng tối của sự phản bội suốt nhiều năm mà tôi không hề hay biết. Toàn thân tôi run rẩy, mồ hôi ướt đẫm lưng.
Tôi ngồi sụp xuống nền nhà, tay vẫn cầm chặt tờ giấy mà nước mắt cứ tuôn ra không kiểm soát. Bao năm qua, tôi đã tin tưởng cô ấy tuyệt đối, chưa từng nghi ngờ gì về tình yêu và sự chung thủy của vợ. Và giờ đây, khi cô ấy không còn trên đời, tôi mới biết sự thật tàn khốc này. Tôi phải làm sao? Tôi nên đối mặt với con trai như thế nào? Mọi thứ trong tôi như sụp đổ hoàn toàn.
Trong đầu tôi bắt đầu quay cuồng với những câu hỏi không lời giải đáp. Tại sao cô ấy lại làm thế với tôi? Tại sao lại giấu giếm sự thật kinh khủng này cho đến khi cô ấy qua đời? Và người đàn ông kia là ai? Có phải ông ta vẫn đang đâu đó trong cuộc đời chúng tôi mà tôi không hề biết?
Tôi ngồi thẫn thờ trước bàn thờ, nhìn vào di ảnh của vợ mà không biết mình nên làm gì tiếp theo. Tâm trạng tôi vừa giận dữ, vừa đau đớn, vừa hoang mang. Cảm giác bị phản bội và mất mát hòa lẫn vào nhau, tạo nên một nỗi đau không thể diễn tả bằng lời.
Cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi chỉ sau một buổi sáng định mệnh. Những năm tháng yêu thương và hạnh phúc bên vợ giờ đây chỉ còn lại là sự dối trá và nỗi đau đớn. Tôi không biết phải đối diện với sự thật này như thế nào, cũng không biết liệu mình có đủ dũng cảm để tha thứ cho những gì cô ấy đã làm hay không.
Vợ tôi đã ra đi, mang theo bí mật của mình xuống mồ, nhưng vết thương mà cô ấy để lại trong lòng tôi sẽ mãi mãi không bao giờ lành.
Câu chuyện này không chỉ là về sự phản bội, mà còn là về nỗi đau mà những lời dối trá có thể gây ra, dù người nói dối đã không còn trên cõi đời.