Chị dâu hiếm muộn còn tôi lỡ mang bầu nhưng bị nhà người yêu chối bỏ. Thương đứa trẻ đỏ hỏn, chị nhận luôn làm con nuôi, tháng nào cũng đưa cho tôi chục triệu mà tôi cuỗm luôn để ăn chơi. Ngày cháu lên xe hoa về nhà chồng có gửi lại tôi một phong thư, dở ra đọc mà chết điếng…
Cuộc đời tôi đã trải qua không ít sai lầm. Năm 19 tuổi, khi vừa chập chững vào đời, tôi quen và yêu một chàng trai lớn hơn mình 5 tuổi. Ban đầu, mọi thứ đều màu hồng, anh ta luôn hứa hẹn sẽ cưới tôi, lo cho tôi một cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc. Nhưng khi tôi phát hiện mình có thai, mọi thứ sụp đổ. Gia đình anh ta thẳng thừng chối bỏ, anh ta cũng biến mất, không lời giải thích, không trách nhiệm. Tôi rơi vào tuyệt vọng, không biết phải làm gì, tương lai bỗng trở nên mờ mịt.
Trong lúc ấy, chị dâu tôi – chị Hoa, người phụ nữ hiền lành và nhân hậu – là người đã dang tay cứu vớt cuộc đời tôi. Chị đã kết hôn với anh trai tôi nhiều năm nhưng vẫn chưa có con. Bao năm qua, chị và anh tôi đã cố gắng đủ mọi cách, đi khắp nơi chạy chữa, nhưng hy vọng có một đứa con vẫn luôn xa vời. Khi biết tôi mang thai và bị nhà người yêu ruồng bỏ, chị không hề trách móc tôi mà ngược lại, chị ôm tôi vào lòng và khóc.
“Để chị nuôi con bé. Chị không thể có con, nhưng đứa bé này sẽ là con của chị. Em yên tâm, chị sẽ lo cho nó đầy đủ.”
Chị nói với tôi bằng tất cả tình yêu thương, và chính chị là người đã đưa ra quyết định nhận đứa bé làm con nuôi. Tôi không có lựa chọn nào tốt hơn vào lúc đó. Sau khi sinh con, tôi giao đứa bé cho chị Hoa, xem như tôi đã trút bỏ gánh nặng lớn nhất trong cuộc đời mình. Mỗi tháng, chị đều gửi cho tôi một khoản tiền chục triệu với lý do là để giúp tôi trang trải cuộc sống và lo cho đứa bé. Nhưng thay vì sử dụng số tiền đó một cách hợp lý, tôi lại sa vào các cuộc vui chơi, tiêu xài hoang phí. Tôi không quan tâm đến con mình lớn lên như thế nào, chỉ biết rằng chị Hoa sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Năm tháng trôi qua, đứa bé mà chị Hoa nhận nuôi – cháu gái của tôi – ngày càng lớn, ngoan ngoãn và thông minh. Cháu được sống trong tình yêu thương trọn vẹn của anh trai và chị dâu, một gia đình mà tôi không thể cho cháu. Tôi dần dần tách biệt khỏi cuộc sống của cháu, cảm thấy như mình không còn bất kỳ liên hệ nào với con mình nữa. Mỗi lần chị Hoa nhắc đến cháu, lòng tôi lại nhoi nhói, nhưng tôi tự an ủi mình rằng ít nhất cháu đang có một cuộc sống tốt hơn.
Năm cháu tròn 22 tuổi, ngày cưới của cháu cũng đến. Cháu là một cô gái xinh đẹp, thành đạt và đang chuẩn bị bước vào cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Cả nhà đều vui mừng, chị Hoa cũng không giấu được sự tự hào về “con gái” của mình. Dù đã xa cách cháu nhiều năm, tôi vẫn được mời đến dự lễ cưới. Ngày hôm đó, tôi ngồi lặng lẽ trong góc, chứng kiến cháu nắm tay chú rể bước lên lễ đường, lòng tôi dâng trào cảm xúc hỗn độn, vừa buồn vừa day dứt.
Sau lễ cưới, cháu bất ngờ đến tìm tôi, trên tay là một phong thư nhỏ. Cháu nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.
“Cô… à không, mẹ, con có thứ này muốn gửi mẹ.”
Tôi lúng túng, không biết phải nói gì. Cháu đặt phong thư vào tay tôi, cười nhẹ rồi quay lưng bước đi. Tôi mở phong thư ra, và những dòng chữ bên trong khiến tôi chết lặng:
“Mẹ à, con biết sự thật từ lâu rồi. Con biết mẹ là mẹ ruột của con, và con cũng biết vì sao mẹ lại giao con cho mẹ Hoa nuôi dưỡng. Nhưng con không trách mẹ. Con chỉ mong mẹ biết rằng, dù mẹ đã không ở bên con, nhưng con luôn biết ơn mẹ đã sinh ra con. Con đã có một gia đình tuyệt vời với mẹ Hoa và bố, nhưng trong lòng con, mẹ vẫn là mẹ ruột của con. Hôm nay là ngày con bước vào cuộc sống mới, nhưng con luôn hy vọng mẹ sẽ hạnh phúc và không phải sống trong quá khứ nữa. Con yêu mẹ.”
Tôi run rẩy, nước mắt tuôn rơi. Những lời của cháu như từng nhát dao cứa vào lòng tôi, vừa đau đớn vừa đầy hối hận. Tôi đã bỏ rơi đứa con mình, sống một cuộc đời vô trách nhiệm, nhưng cháu lại chưa bao giờ trách tôi. Thay vào đó, cháu dành cho tôi tình yêu và sự tha thứ mà tôi không xứng đáng nhận.
Cả đêm đó, tôi ngồi khóc. Những năm tháng đã qua, tôi đã sống sai lầm và ích kỷ. Đứa con mà tôi từng bỏ rơi đã trưởng thành, trở thành một người con ngoan hiền, đáng yêu – không phải nhờ tôi, mà là nhờ tình yêu thương của chị Hoa. Tôi biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra, nhưng ít nhất, tôi đã học được bài học lớn nhất cuộc đời.
Tôi mất con, nhưng may mắn thay, tôi vẫn còn cơ hội để làm lại, dù là trong sự ăn năn muộn màng.