Home Blog Page 45

Chồng ng:.oại t:.ình nhưng bố mẹ không cho bỏ chỉ vì anh giàu. Bố mẹ bảo tôi ‘Đ:.àn ô:.ng th:.ằng nào chẳng thế’. Hôm đó anh dẫn cô ta về nhà, tôi đã…

0

Tôi cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một ngõ cụt. Một bên là nỗi đau của sự phản bội, một bên là áp lực từ gia đình không cho phép tôi rời bỏ cuộc hôn nhân này chỉ vì chồng giàu.

Ở tuổi 31, tôi đang phải đối mặt với những uất ức và nỗi đau khó nói. Tôi từng hy vọng cuộc hôn nhân của mình sẽ là bến bờ bình yên, nơi tôi có thể tìm thấy sự an ủi sau những mệt mỏi của cuộc sống. Thế nhưng, giờ đây, tôi chỉ còn lại những vết thương lòng sâu sắc và sự thất vọng từ những người thân yêu nhất.

Chồng nói đi nước ngoài làm ăn, vợ đau điếng khi phát hiện anh ta đang  chung sống với bồ cách xa chưa đầy 100km

 

Chồng tôi là một kỹ sư công nghệ, anh làm việc cho một công ty lớn. Tôi làm nhân viên ngân hàng, mức lương cũng được coi là tạm ổn. Như vậy, tài chính của gia đình chúng tôi được xem khá giả nhưng điều đó không thể bù đắp được những thiếu hụt về tình cảm và lòng tin.

Sau đợt dịch bệnh, khi mọi thứ dần bình ổn, chồng tôi thường xuyên đi công tác nước ngoài. Tôi tin tưởng chồng tuyệt đối, vì nghĩ rằng công việc là lý do anh bận rộn và xa nhà suốt ngày.

Nhưng tôi đã sai, anh ngoại tình với một nữ quản lý dự án bên công ty đối tác, thậm chí còn lưu giữ những hình ảnh, video không đứng đắn với cô ta trong điện thoại.

img

 

Ảnh minh họa.

Khi phát hiện ra chồng ngoại tình, tôi cảm thấy như bị đâm một nhát dao vào tim. 

Chúng tôi đã có một đứa con và tôi từng nghĩ rằng hôn nhân là nền tảng để xây dựng hạnh phúc. Thế nhưng, đó chỉ là một giấc mộng phù du mà tôi tự tạo ra. Quyết tâm đối diện với thực tế, tôi đã quyết định yêu cầu ly hôn. Đối với tôi, ngoại tình là điều không thể tha thứ, đặc biệt khi người bạn đời không hề tỏ ra hối lỗi.

Lạ lùng thay, nỗi đau bị phản bội không phải là điều duy nhất khiến tôi tổn thương. Điều khiến tôi đau đớn hơn cả chính là phản ứng của gia đình. Tôi đã nghĩ rằng, bố mẹ sẽ ủng hộ quyết định của tôi nhưng thực tế lại hoàn toàn khác.

Bố tôi cho rằng: “Nó chỉ phạm lỗi mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể mắc phải. Nếu là bố, bố cũng sẽ làm vậy thôi”. Mẹ tôi cũng thản nhiên: “Nó đâu có định cưới cô gái đó, con nên tha thứ cho nó. Bây giờ ly hôn, con sẽ khó tìm được người chồng giàu có như thế nữa. Hơn nữa, con trai con cũng cần có bố”.

Anh trai tôi thì khuyên tôi nên mềm mỏng hơn, cho rằng tôi quá cứng rắn, khiến chồng không dám quay về xin lỗi. Những lời nói này khiến tôi cảm thấy lạc lõng và đơn độc trong quyết định của mình.

Nghe những lời nói đó, tôi thấy bất công vô cùng. Họ là gia đình tôi, là những người tôi đã tin tưởng sẽ bảo vệ và che chở tôi. Vậy mà bây giờ, họ lại muốn tôi quay về với người đàn ông bẩn thỉu, người đã phản bội tôi mà không có lấy một lời xin lỗi.

Họ nói rằng, vì chồng tôi giàu có, có khả năng lo cho tôi và con, tôi nên chấp nhận và sống tiếp cuộc hôn nhân này. Có lẽ trong suy nghĩ của họ, tiền bạc có thể vá lành vết thương trong lòng.

Tôi cảm thấy như mình đang bị đẩy vào một ngõ cụt. Một bên là nỗi đau của sự phản bội, một bên là áp lực từ gia đình không cho phép tôi rời bỏ cuộc hôn nhân này chỉ vì chồng giàu. Họ không hiểu rằng, tiền bạc không thể mua được sự tôn trọng và tình yêu. Họ chỉ quan tâm đến việc tôi sẽ sống sung túc nhưng lại bỏ qua sự đau khổ mà tôi phải chịu đựng mỗi ngày.

Có những đêm tôi nằm ôm con, nước mắt rơi ướt gối. Tôi tự hỏi, liệu tôi có đáng bị đối xử như vậy không? Tại sao họ không thấy được sự nỗ lực của tôi trong suốt bao năm qua? Tôi đã hy sinh rất nhiều, vừa làm việc, vừa chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái.

Nhưng cuối cùng, điều tôi nhận lại chỉ là chồng ngoại tình và sự thờ ơ từ chính gia đình mình.

Tôi biết rằng mình không thể tiếp tục sống như thế này. Tôi không thể ở lại trong một cuộc hôn nhân chỉ vì tiền và càng không thể tiếp tục chịu đựng sự coi thường của chồng. Nhưng điều đau lòng nhất là gia đình tôi lại không hiểu điều đó. Họ nghĩ rằng chỉ cần có tiền thì mọi thứ sẽ ổn. Tôi không nghĩ như vậy, tôi cần tình yêu, sự tôn trọng và lòng tin – những thứ mà chồng tôi đã đánh mất, gia đình tôi cũng không còn dành cho tôi nữa.

Tôi biết, con đường phía trước sẽ không dễ dàng, tôi biết tôi phải đứng lên vì bản thân mình, vì con tôi, vì hạnh phúc thực sự của tôi. Dù có phải bước đi một mình, tôi sẽ không để bất kỳ ai ép buộc mình sống trong một cuộc hôn nhân không có tình yêu và lòng tin nữa.

Tin vợ chồng lão Danh li hôn ở cái tuổi ngoài năm mươi làm náo động cả khu phố: – Đáng đời lão, đối xử với vợ không ra gì, tức nước vỡ bờ thôi! – Phải tay tôi thì đã  cho lão “ đăng xuất” khỏi cuộc đời tôi từ lâu rồi! Cánh phụ nữ hả dạ ủng hộ. -Chị vợ cũng đáo để thật ! Mua đất xây nhà dưới quê, trước khi li hôn rồi! -Vợ có quĩ đen mà lão không biết! -Chuẩn thật ! Cô ta “lót ổ” cho cuộc sống sau li hôn! Cánh đàn ông bàn tán và thầm thán phục người đàn bà này….

0

Tin vợ chồng lão Danh li hôn ở cái tuổi ngoài năm mươi làm náo động cả khu phố:
– Đáng đời lão, đối xử với vợ không ra gì, tức nước vỡ bờ thôi!
– Phải tay tôi thì đã  cho lão “ đăng xuất” khỏi cuộc đời tôi từ lâu rồi!
Cánh phụ nữ hả dạ ủng hộ.
-Chị vợ cũng đáo để thật ! Mua đất xây nhà dưới quê, trước khi li hôn rồi!
-Vợ có quĩ đen mà lão không biết!
-Chuẩn thật ! Cô ta “lót ổ” cho cuộc sống sau li hôn! Cánh đàn ông bàn tán và thầm thán phục người đàn bà này.

Lão Danh là cán bộ địa chính của phường đã về hưu, ngày còn làm việc lão hống hách nổi tiếng. Lão ít bạn bè, không ai có thể giao du với lão được lâu. Người nào kết bạn với lão chỉ trong một thời gian ngắn là cũng lơ, bởi lão không bắt bẻ họ cái nọ thì cũng bắt bẻ cái kia. Mà bản thân lão không phải là một người sống biết điều. Tâm địa lão không xấu nhưng cách nói năng không nghĩ đến cảm giác của người đối diện và cho mình luôn luôn đúng làm cho người ta xa lánh dần. Bà con họ hàng cũng không thích lão lắm, lão ít cởi mở với ai.

Từ ngày về hưu, lão chỉ còn một ít bạn rượu, mà mấy tay này chủ yếu là những con ma men nên không để ý những lời nói khó chịu của lão.

Lão có thói quen ăn hiếp vợ, luôn bắt vợ phục vụ mình, nếu trái ý lão là lão chửi rủa chị không tiếc lời. Ngay cả những lúc vợ đau ốm, lão cũng chẳng giúp gì cho vợ, lão cũng đá thúng đụng nia. Lão tự cho mình cái quyền ăn không ngồi rồi. Suốt ngày lão cầm cái điện toại thông minh lướt. Nhà cửa lão bày hàng, bày trận, đụng đâu vứt đó, chị vợ bực quá nói lão, lão chửi lại, nộ nạt, hung hãn… Chị vợ lại nhẫn nhịn, dọn dẹp. Vợ lão thuộc típ phụ nữ xinh xắn, mỏng mày hay hạt, chăm chỉ.
Nhà lão ở ngay con đường lớn của khu phố. Vợ bán tạp hóa. Quầy hàng lúc nào cũng đông khách vì mặt hàng nào của chị cũng hạ hơn những nơi khác vài nghìn. Một phần nữa là chị luôn tươi cười, niềm nở. Cả khu phố đều không hiểu nổi : vì sao ngày xưa chị lại yêu và lấy lão Danh, lão lúc nào cũng lầm lì, mặt nặng, mày nhẹ. Chị chỉ cười:
-Âu cũng là cái duyên số!

Không ai biết: cuộc hôn nhân trong cái duyên số ấy với chị nó đắng cay như thế nào, nhưng thỉnh thoảng nghe tiếng chửi của lão Danh, khách đến mua hàng hiểu rằng cuộc sống của chị không hề dễ chịu! Dễ chịu làm sao được khi ở với một người như lão Danh. Lão luôn bắt vợ phải cung phụng mình. Lão nghĩ mấy triệu tiền lương của lão đưa cho chị là to lắm! Bao nhiêu thứ không tên phải chi trong nhà, con cái học hành, hiếu hỉ với bên nội, bên ngoại…một tay chị vun vén, không hề kêu ca. Mà có chia sẻ, tâm sự với lão thì lão lại quát lên :
-Cô làm cái gì mà hết tiền, chắc lại đem tiền về  cho nhà cô chứ gì!

Con người lão đa nghi, ích kỉ nên thiếu đủ trong nhà chị tần tảo tự lo liệu. Ngay cả đến nấu nướng ăn uống cũng phải theo ý của lão, trái ý, lão chửi suốt bữa, nhai cơm như nhai sạn, nuốt không trôi với lão. Lão chỉ thích ăn thịt, nhất là thịt lợn, ngược lại chị vợ chỉ thích rau củ quả, cá đồng kho mặn.


Nhìn hai vợ chồng không nghĩ họ bằng tuổi nhau, chỉ ngoài năm mươi nhưng tóc lão bạc trắng, vì ăn nhiều thịt động vật bốn chân nên nhìn lão béo húp híp, cái bụng to như bị xơ gan cổ trướng giai đoạn cuối, khuôn mặt bóng nhẫy, đầy dầu mỡ. Còn vợ lão thì lại trắng trẻo, thanh mảnh trông cứ như hai cha con. Khách đến mua hàng gọi lão bằng chú, còn gọi chị vợ bằng chị, lão tức lắm !

Lão kinh khủng nhất là lúc say rượu. Có rượu vào, lão như biến thành ác quỉ: da mặt tái xanh, sưng phù vì rượu, cặp môi trắng bợt. thân hình to như hộ pháp, hung hăng như thần sét. Những lúc như vậy, chị vợ chỉ mong  cho lão say bẹp dí rồi đi ngủ một giấc, cho nhà cửa yên ắng, đằng này lão lão chỉ ngà ngà và thế là lão bắt đầu chửi. Có lúc lão chửi từ bảy giờ tối đến mười hai giờ đêm. Lão lôi tất cả mọi chuyện ra chửi, chửi cả tổ tông, họ hàng nhà vợ. Lúc hai đứa con còn nhỏ, chúng sợ chết khiếp chỉ biết nép vào chân mẹ, rồi mẹ con đóng cửa ở trong buồng khóc với nhau. Sau này, lớn lên một chút, chúng khuyên mẹ :
-Nếu khổ quá, mẹ li hôn đi!
Lúc ấy, chị chỉ biết ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt chảy dài. Nhìn vào hai đứa con làm niềm vui, chị nghĩ: lão ăn ở thế nào, hậu quả lão chịu, chị không để tâm nữa. Chị sớm hôm buôn bán, lơ đi tất cả! Kệ lão!

Nhưng hôm nay thì đã đủ điều kiện để chị li hôn với lão. Hai đứa con đã khôn lớn, trưởng thành. Con gái làm ở một thành phố lớn, cách nhà 200 cây số, nó vào làm ở một công ty liên doanh, thu nhập mỗi tháng vài chục triệu. Nó đã mua được căn hộ chung cư trên ấy, thằng con trai vừa cầm cái bằng tốt nghiệp Đại học đã có nơi phỏng vấn, tháng sau đi làm. Chị chẳng phải còn gì lo lắng nữa.
-Nếu mẹ thấy thoải mái, thanh thản đầu óc mẹ cứ làm, chúng con tôn trọng quyết định của bố mẹ ! Chúng nó nói với chị khi chị có ý định li hôn.

Chị đưa tờ đơn li hôn ra, lão Danh không tin đó là sự thật, có trong mơ lão cũng không nghĩ: Chị có thể rời bỏ lão được, nhưng lão đã lầm, sức chịu đựng của phụ nữ rất bền bỉ nhưng họ đã quyết thì không có gì ngăn cản được :
– Hai mươi lăm năm qua chung sống với ông như thế là đủ, cảm ơn ông vì có 2 đứa con học giỏi, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Chị vẫn nhỏ nhẹ, từ tốn.
Lão cho rằng chị dọa lão, tự ái của thằng đàn ông, lão cầm bút kí cái xoẹt vào tờ đơn.

Khi tòa án hỏi về tài sản:
-Tôi không cần gì cả, chỉ mong được li hôn. Chị dõng dạc nói trước tòa.
Cả phiên tòa và lão đều ngạc nhiên. Bởi tài sản của hai vợ chồng cũng rất khá giả. Căn nhà 2 tầng tọa lạc trên mảnh đất 100 m2 cùng với tài sản trong nhà, xe ô tô, quầy tạp hóa lớn như vậy chị cũng không cần. Cả tuổi trẻ của chị vất vả, chịu thương, chịu khó để có được, bây giờ để hết lại cho lão.

Cầm tờ quyết định li hôn, chị về quê. Quê chị cách hơn 50 cây số.
-Như thế là giải thoát rồi chị ạ ! Thằng em trai nhìn chị âu yếm.
Nhà chỉ có hai chị em, bố mất rồi, mẹ ở với vợ chồng em dâu. Chị không muốn em dâu khó xử nên đã nhờ em trai mua hộ mảnh đất ở quê, xây căn nhà cấp bốn. Chị sắm đầy đủ tiện nghi. Những năm buôn bán khéo tính toán, chị đã để dành được hai tỷ, đó là số tiền lão chồng không bao giờ biết được. Chỉ đến khi li hôn, chị có sẵn nhà để về, lão mới cay cú : thua trí đàn bà!

Chị về quê, sớm chiều sang chơi với mẹ, đưa mẹ đi thăm thú bà con, họ hàng. Vài ba tháng lại lên thành phố thăm hai đứa con. Chị đem rau sạch, tôm cá tươi dưới quê lên  cho con, cặm cụi dọn dẹp, nấu những món các con thích.

Chị gặp lại đám bạn thời học sinh, bây giờ con cái chúng nó cũng lớn, có đứa có cả cháu nội, cháu ngoại, thấy chị dạo này trẻ và xinh ra, chúng nó nghi ngờ :
– Mày sắp tái giá à ?
– Thôi một lần lấy chồng là đủ rồi! Chị mỉm cười.
Mà đúng, dạo này chị trẻ thật, đã ngoài 50 nhưng trông chị như ngoài 40. Chị vốn có làn da trắng trẻo, dáng dấp cân đối. Bao năm đầu tắt mặt tối buôn bán chả nghĩ đến bản thân, bây giờ chị tự thưởng cho mình những bộ váy áo, những đôi giày dép hợp thời trang.

Cũng có mấy mối có ý với chị nhưng chị từ chối, chả dại gì mà dính vào nữa.

Lúc rảnh chị chăm sóc mấy luống rau sạch, mấy chậu hoa trên mảnh vườn nhỏ. Chị trang trí nhà cửa theo ý thích, mỗi buổi sáng, chị ngồi dưới hiên nhà có giàn mướp nở hoa vàng, thưởng thức một li cà phê sữa thơm lừng, hay một tách trà thảo mộc dịu ngọt, lướt diện thoại xem tin tức. Có lúc chị đi bộ quanh cánh đồng làng, ngắm bình minh, chụp vài kiểu ảnh đẹp…Không còn phải vội vàng dậy sớm dọn hàng, đi chợ… Chị thích ăn gì thì ăn, thích làm gì thì làm, rảnh rỗi tụ tập bạn bè đi du lịch, liên hoan, ca hát…Không phải chịu đựng nhìn sắc mặt bảo thủ, ích kỉ của lão chồng, không phải lo lắng món ăn hàng ngày cho vừa ý lão nữa.

Con gái đầu gọi điện :
-Mẹ ơi, bố ốm nhập viện mấy hôm nay rồi!
Chị và lão không còn là vợ chồng nữa nhưng vẫn còn cái nghĩa. Thế là chị khăn gói chạy lên bệnh viện chăm lão. Bình thường lão đã khó chiều, đến khi bệnh tật lão lại càng chướng hơn, mặc xác lão, chị chỉ cười, tỉ mỉ chăm sóc lão từng miếng ăn, giấc ngủ. Chị về lại căn nhà xưa, quầy tạp hóa đã nghỉ. Chị lại nấu nướng, giặt giũ, xoay bồ bồ vào ra bệnh viện chăm lão.

Lúc lão và chị mới li hôn, con gái trên thành phố cứ cuối tháng lại dẫn người yêu về thăm bố, thấy nhà cửa bừa bộn. Lão sống như cái ổ chuột, không dọn dẹp, hôi hám mốc bẩn. Nó phải thuê người cuối tuần đến lau chùi.

Nằm viện độ hơn nửa tháng thì lão Danh khỏi hẳn, nguyên nhân lão nhập viện thì chỉ có lão mới biết.
Chuyện là sau khi li hôn, chị có cuộc sống bình yên, thanh thản, còn lão lại bị khủng hoảng nặng. Lão nhớ những bữa ăn ngon, vừa miệng chị nấu cho lão, nhớ bát cháo giải cảm thịt băm, rắc lá tía tô thơm lừng, nhớ cả cái dáng người cần mẫn chịu đựng của chị đi ra đi vào sớm hôm. Lão cô đơn kinh khủng nhưng lại không thể chia sẻ cùng ai. Thế là lão “chắp nối” với cô giúp việc nhà lão. Tuần nào cô cũng đến lau chùi, dọn dẹp theo thỏa thuận của con gái lão. Thấy lão chỉ có một mình, nhiều lúc cô ở lại nấu nướng ăn cơm cùng lão. Cô ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, gái đã lỡ thì. Về độ khéo tay thì không bằng vợ cũ của lão nhưng lão cũng đành chép miệng thở dài để có người bầu bạn. Hai đứa con lão ủng hộ:
– Bố thấy ổn là được nhưng khoan làm giấy đăng kí kết hôn vì cũng chưa tin tưởng được ai !
Lão thấy các con cũng có lí nên tìm cách nói khéo, cô ta cũng đồng ý chung sống với lão.

Cách đây hai tuần, cô ta cuỗm sạch hơn 500 triệu tiền lão bán chiếc ô tô và thanh lí hàng hóa bỏ đi biệt tăm. Lão cay cú, già rồi còn bị lừa, suy nghĩ ăn uống thất thường đến suy nhược cơ thể. Cuối tuần hai con về thăm bố, thấy bố râu ria không cạo, người bẹp dí nằm bê bết bên mấy chai rượu, sốt hầm hập… chúng vội vàng đưa lão đến bệnh viện, rồi tìm cách điện  cho mẹ. Lão không ngờ chị vẫn lên chăm lão. Dạo này trông chị hồng hào, tươi tắn hẳn lên. Lão ân hận vì đã đối xử với chị không ra gì, có ý mong chị về lại nhưng chị chỉ cười :
– Có đau ốm, bệnh tật khó khăn gì, ông cứ gọi tôi, nếu giúp gì được ông tôi sẽ cố gắng, còn chuyện về sống lại với ông, tôi không thể, chúng ta hết duyên, hết nợ.
– Tôi xin lỗi bà về tất cả những gì trong suốt hai mươi lăm năm qua. Lão khẽ khàng nói với chị, nhưng vợ cũ lão chỉ nhẹ nhàng :
– Tôi và ông không ai có lỗi, chỉ là nợ nhau đến đó thôi!
Chị nấu cho lão vài món lão yêu thích, đi chợ bỏ đầy tủ lạnh để lão ăn dần đến lúc khỏe hẳn rồi tự mà xoay.

Chị về lại căn nhà nhỏ của mình ở dưới quê. Chả dại gì mà dính vào lão nữa, chị đã hết nước mắt để khóc cho hai mươi lăm năm qua rồi.
Ông bà nói : Giang sơn dễ dời, bản tính khó thay đổi. Người bảo thủ như lão Danh không dễ thay đổi. Chị chả dại, bây giờ phải sống cho mình.Những năm sau năm mươi tuổi cuộc đời trôi nhanh lắm!

DẠ ĐÀN BÀ
Tác giả : Si Trang

Chồng mất, tôi không đi bước nữa mà ở vậy chăm bố chồng. Ông bảo tôi nghỉ việc ở nhà bố nuôi, mỗi đêm chỉ cần làm đúng nhiệm vụ của mình. Đúng vài tháng sau tôi bị ‘sình bụng’, hàng xóm ai cũng lời ra tiếng vào nhưng khi biết lý do thì tất cả đều s-ố-c đ-iến-g

0

Một cô con dâu chồng chết 5 năm bỗng nhiên bụng to thì tất nhiên là sẽ mang nhiều tai tiếng và người ta cho rằng cái thai trong bụng Hà chính là của bố chồng cô.

Yêu nhau hơn 7 năm thì Hà và Đăng mới nên nghĩa vợ chồng, cứ tưởng hai người sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long. Ấy thế nhưng số phận trêu đùa Hà khi cưới hơn 1 năm thì Đăng bị tai nạn qua đời. Giây phút đó Hà như chết lặng đi, ngày người ta bỏ quan tài Đăng dưới duyệt thì Hà lao đến đòi chết theo chồng. Người ta phải khuyên ngăn mãi thì Hà mới bình tĩnh lại.

– Chồng chết rồi nhưng cháu còn trẻ vẫn phải sống tiếp. Để cho thằng Đăng nó đi thanh thản đi cháu ạ. Rồi thời gian sẽ làm lành mọi vết thương.

Cứ vậy trong căn nhà nhỏ chỉ còn Hà với người bố chồng năm nay cũng đã hơn 60 tuổi. Thương con dâu nên đúng 1 năm ngày giỗ của con trai thì ông Hùng ( bố chồng Hà )nhìn lên bàn thờ rồi nói với Hà.

– Mộ Đăng cũng xanh rồi…chuyện buồn giờ cũng bớt. Con còn trẻ…bố không muốn con sống 1 mình thờ chồng. Thằng Đăng chắc cũng không muốn thế. Nếu con đã có người thương thì cứ kết hôn lần 2 đi con.

– Bố đừng nói vậy. Con không muốn lấy ai cả, anh Đăng mất rồi…con phải ở lại chăm sóc cho bố. Bố già rồi sao ở một mình được, xin hãy để con được làm đứa con dâu hiếu thảo.

Nghe Hà nói vậy mà ông Hùng rớm nước mắt, thật sự thì nhìn con dâu trẻ mà phải sống với lão già như mình thì ông cũng đau lòng lắm. Năm nay ông cũng đã có tuổi không còn sống được bao lâu nữa. Đến khi đó Hà lại có tuổi sợ lỡ mất chuyện duyên số. Thế nhưng con dâu đã quyết vậy thì ông Hùng cũng tôn trọng.

Kể ra thì ông Hùng cũng phải cảm ơn Hà nhiều vì nếu không có con dâu thì ông thật sự sống tuổi già trong cô đơn. Người ngoài nhìn vào ai cũng hết lời khen ngợi.

Chồng mất, con dâu ở vậy chăm bố chồng nhưng bất ngờ có thai, hàng xóm ai cũng chửi nhưng biết lí do thì im bặt - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

– Ông Hùng đúng là ăn ở có phước nên mới có được nàng dâu hiếu thảo như vậy. Chả bù cho con dâu tôi…cứ cãi bố mẹ chồng nhem nhẻm.

Cứ tưởng mọi chuyện tốt đẹp, ấy thế mà sau 5 năm ở vậy chăm bố chồng thì người ta bỗng thấy Hà có thai. Một cô con dâu chồng chết 5 năm bỗng nhiên bụng to thì tất nhiên là sẽ mang nhiều tai tiếng và người ta cho rằng cái thai trong bụng Hà chính là của bố chồng cô.

– Trời đất, đúng là loạn luân mà. Ai đời chồng chết giờ lại đi ngoại tình với bố chồng hả?

Nghe những lời nói đó thì cả ông Hùng và Hà đều không có bất cứ giải thích gì càng khiến cho mọi người tin rằng hai người có dan díu với nhau. Mỗi lần Hà ra đường người ta đều chửi rửa cô thậm tệ.

– Mày định để chồng đội mồ đấy hả? Sống phải có dĩ diện chứ? Thiếu thốn thì ra ngoài tìm đàn ông mà cưới ai đời đi ở với bố chồng.

Thế rồi sau 9 tháng 10 ngày thì Hà cũng trở dạ và sinh một đứa con trai kháu khỉnh. Ngày cô bế đứa con về thì hàng xóm ai cùng tò mò sang xem có phải nó giống ông Hùng không. Ấy thế nhưng lúc nhìn đứa bé thì giống với Đăng như hai giọt nước. Đến lúc này mọi người mới nghe Hà khóc nức nở kể sự thật, hóa ra sau 5 năm chồng mất thì một lần đi khám bệnh cô mới nhớ ra rằng chồng mình từng đến viện làm các xét nghiệm cần thiết để làm thủ tục gửi “con giống”.

Và rồi Hà quyết định đến viện thụ tinh với mẫu tinh dịch của chồng vì cô muốn có được đứa con của chồng để làm niềm an ủi. Dù biết rằng một mình nuôi con vất vả nhưng Hà vẫn chấp nhận vì cô muốn mỗi lần nhìn thấy con trai coi như có sự hiện diện của chồng. Nghe sự thật ai nấy đều cấm nín và thương Hà nhiều hơn.

Giá vàng hôm nay 24/10: Lao dốc từ đỉnh cao nhất lịch sử

0

Sáng 24/10, giá vàng thế giới hôm nay quay đầu lao dốc sau khi đạt đỉnh cao nhất trong lịch sử.

Báo VTV ngày 24/10 đưa thông tin với tiêu đề: Giá vàng hôm nay 24/10: Lao dốc từ đỉnh cao nhất lịch sử. Với nội dung như sau:

Lúc 6h, giá vàng thế giới hôm nay đang được niêm yết trên Kitco ở ngưỡng 2.717 USD/ounce, giảm 30 USD/ounce so với đầu giờ sáng qua.

Giá vàng thế giới hôm nay giảm mạnh do chịu áp lực khi đồng USD và lợi suất trái phiếu kho bạc Mỹ tăng.

Cụ thể,  chỉ số US Dollar Index tăng 0,3% lên gần mức cao nhất trong 3 tháng, điều này đã gây sức ép lên giá vàng. Lợi suất trái phiếu Mỹ cũng tăng lên mức cao nhất trong 3 tháng làm tăng chi phí cơ hội khi nắm giữ vàng.

Bên cạnh đó, giá vàng giảm còn do áp lực chốt lời của các nhà đầu tư khi giá đã leo lên ngưỡng cao nhất trong lịch sử.
Giá vàng lao dốc. (Ảnh: Getty).Giá vàng lao dốc. (Ảnh: Getty).

Dù giá vàng giảm nhưng các chuyên gia vẫn có nhận định lạc quan vì những bất ổn liên quan đến cuộc bầu cử ở Mỹ cùng với gánh nặng nợ gia tăng ở quốc gia này cũng đang khiến giới đầu tư lo ngại và tìm đến vàng như 1 kênh trú ẩn an toàn cho dòng tiền.

Điều này khiến cho vàng liên tiếp chinh phục các kỷ lục và đã tăng hơn 31% trong năm nay. Với đà tăng này, vàng đang là một trong những kênh đầu tư tốt nhất trong năm 2024.

Diễn biến giá vàng hôm nay

+ Giá vàng trong nước

Lúc 6h ngày 24/10, giá vàng miếng tại Doji và SJC được niêm yết ở mức 87 – 89 triệu đồng/lượng (mua – bán), không đổi so với đầu giờ sáng qua.

Trong khi giá vàng miếng bất động, giá vàng nhẫn lại tăng phi mã, giá vàng nhẫn được Doji niêm yết ở mức 88 – 89 triệu đồng/lượng, tăng mạnh 700.000 đồng/lượng so với sáng qua. Đây là mức giá cao nhất trong lịch sử.

Cùng thời điểm, giá vàng nhẫn được SJC niêm yết ở mức 87 – 88,5 triệu đồng, tăng 900.000 đồng/lượng so với phiên giao dịch sáng qua.

+ Giá vàng quốc tế

Giá vàng thế giới niêm yết trên Kitco ở mức 2.717 USD/ounce, giảm 30 USD/ounce so với đầu giờ sáng qua. Vàng tương lai giao dịch lần cuối ở mức 2.719 USD/ounce.

Dự báo giá vàng

Theo các chuyên gia, vàng có thể đạt 2.800 USD/ounce trong năm 2024 và 3.000 USD/ounce trong năm 2025. Hiện thị trường có thể sẽ chứng kiến nhiều biến động trong vài tuần tới do chịu tác động bởi diễn biến trước thềm cuộc bầu cử Tổng thống Mỹ và tình hình tại Trung Đông. Tuy nhiên, xu hướng của vàng thời gian tới vẫn là tăng.

Nhiều người kỳ vọng xung đột địa chính trị ở nhiều khu vực sẽ giảm bớt khi Mỹ hoàn thành bầu cử. Tuy nhiên, chuyên gia đến từ Scorpion Minerals cho rằng, khi nước Mỹ có tổng thống mới, chủ nhân của Nhà Trắng bất kể là ông Donald Trump hay bà Kamala Harris đều sẽ đề xuất những chính sách có thể khiến lạm phát gia tăng. Đây là yếu tố có lợi cho vàng.

Trước mắt, vàng có thể có những đợt điều chỉnh giảm giá, nhưng về trung và dài hạn vẫn được dự báo trong xu hướng đi lên, dù có thể không còn mạnh mẽ như giai đoạn vừa qua.

Tiếp đến, báo Người Lao Động cũng có bài đăng tương tự với thông tin: Giá vàng hôm nay, 24-10: Lên đỉnh rồi bất ngờ rơi thẳng đứng

Nội dung được báo đưa như sau:

Giá vàng hôm nay của thế giới giảm hàng chục USD/ounce

Đêm qua, giá vàng thế giới tiếp tục lao lên mức kỷ lục mới 2.757 USD/ounce. Thế nhưng tại đỉnh cao này, giá vàng đã đảo chiều đi xuống 40 USD/ounce. Đến 6 giờ ngày 24-10, giá vàng hôm nay giảm còn 2.717 USD/ounce.

Giá vàng hôm nay biến động mạnh khi đồng USD tiếp tục tăng giá. Theo đó, vàng trở nên đắt đỏ hơn so với những người nắm giữ các loại tiền tệ khác.

Trong khi đó, lãi suất trái phiếu Mỹ có lúc tăng lên 4,25%. Điều này đồng nghĩa giá trị trái phiếu sụt giảm, thúc đẩy nhà đầu tư dồn vốn vào trái phiếu. Kết quả tiền chảy vào kim loại quý bị hạn chế.

Trước sức ép của USD và lãi suất trái phiếu, có thể giới đầu tư nghĩ việc nắm giữ vàng sẽ mất cơ hội sinh lời. Thế nên nhiều người đã ồ ạt bán ra, thu về lợi nhuận. Giá vàng hôm nay của thế giới đương nhiên rơi thẳng đứng

Vàng được coi là một tài sản phòng thủ cho những rủi ro có thể đến từ sự bất ổn chính trị – kinh tế, và đã tăng hơn 31% trong gần 10 tháng qua. Giá vàng thế giới đã phá vỡ nhiều kỷ lục sau Cục Dự trữ Liên bang Mỹ (FED) cắt giảm lãi suất hồi tháng 9-2024, cùng với nhu cầu tìm nơi trú ẩn an toàn vốn.

Tại Việt Nam, giá vàng SJC ngày 23-10 giữ nguyên 89 triệu đồng/lượng. Giá vàng nhẫn tăng mạnh lên 88,6 triệu đồng/lượng.

Con gái đi XKLĐ Campuchia rồi cuỗm luôn ông chủ U80 làm chồng, đêm nào cũng hì h-ụ-c chiều chồng đến ê ẩm người, biết tin lòng tôi đ:au như c-ắ-t vì xác định mất con thật rồi. 3 năm thấy con không về thăm nhà tôi nhớ mà chẳng biết phải làm thế nào, vài tháng sau nhận giấy báo t-ử của con, tôi rụ-ng r-ời tay chân ngã quỵ luôn xuống đất

0

Nguyễn Thị Mai, một cô gái trẻ từ một làng quê nghèo ở Việt Nam, quyết định đi xuất khẩu lao động tại Campuchia để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Những giấc mơ về cuộc sống tốt đẹp hơn thôi thúc cô rời xa quê hương, để lại cha mẹ và đứa em nhỏ.

Tại Campuchia, Mai nhanh chóng thích nghi với công việc nặng nhọc và cuộc sống nơi xứ người. Sau một thời gian, cô gặp và yêu một chàng trai người Campuchia tên là Sam, người đã giúp đỡ cô trong những ngày đầu khó khăn. Họ quyết định kết hôn, xây dựng một mái ấm nhỏ cùng nhau. Mai hạnh phúc hơn bao giờ hết, cảm thấy như đã tìm được bến đỗ cho cuộc đời mình.

Tuy nhiên, hạnh phúc ngắn ngủi khi một biến cố bất ngờ ập đến. Sam bất ngờ mất tích sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng. Mai, trong cơn hoảng loạn, tìm kiếm khắp nơi nhưng không có dấu hiệu gì. Thời gian trôi qua, nỗi lo âu dày vò cô từng ngày.

Lao động Việt đổ xô đi xuất khẩu lao động sang Lào, Campuchia với mức lương  hơn 20 triệu/tháng

 

Một buổi chiều, Mai nhận được tin từ cơ quan chức năng: Sam đã qua đời. Cô cảm thấy như đất dưới chân sụp đổ, trái tim cô tan nát. Cô quyết định về Việt Nam, mang theo nỗi đau và khao khát tìm lại những kỷ niệm đẹp.

Về đến quê hương, Mai đã nhận được tin dữ: mẹ cô cũng đã qua đời vì căn bệnh hiểm nghèo. Cảm giác mất mát chồng chất, cô lặng lẽ đứng trước bàn thờ mẹ, nước mắt rơi trên di ảnh. Mọi thứ dường như sụp đổ, cuộc đời cô như một bức tranh đen trắng.

XKLD Trung Quốc 2019: Cẩm Nang Chi Tiết Cho Chuyến Đi An Toàn Và Thuận Lợi  - XE TẢI VAN

Trong những ngày tiếp theo, Mai thường xuyên quay về thăm mộ mẹ, nơi cô cảm thấy gần gũi nhất. Mỗi lần đứng trước mộ, cô đều tâm sự với mẹ về những kỷ niệm, về Sam, về những giấc mơ chưa hoàn thành.

Cuối cùng, Mai quyết định không để nỗi đau chi phối cuộc đời mình. Cô trở lại Campuchia, mở một quán ăn nhỏ, kết hợp ẩm thực Việt Nam và Campuchia, nơi cô có thể lưu giữ những kỷ niệm đẹp về cuộc sống đã qua. Qua từng món ăn, từng câu chuyện, Mai tìm thấy sức mạnh để tiếp tục sống, không quên những người đã rời xa mình nhưng luôn sống trong trái tim cô.

Mai đã học được rằng cuộc sống có thể đầy bi thương, nhưng cũng có thể được làm đầy bằng những kỷ niệm đẹp và sự kiên cường. Cô quyết tâm không ngừng bước tiếp, không chỉ vì bản thân mà còn vì những người đã yêu thương cô

Chùa Phổ Quang (Phú Thọ) sau vụ cháy: 27 pho tượng Phật bị thiêu rụi, bảo vật Quốc Gia cũng bị vỡ 1 phần. Vụ cháy lớn vào sáng 23/10 đã thiêu rụi gần như hoàn toàn gian chính của chùa Phổ Quang, một ngôi chùa có niên đại khoảng 800 năm. Thiệt hại ước tính 25 tỷ đồng.

0

Qua xác minh, UBND xã Xuân Lũng xác định vụ cháy chùa Phổ Quang khiến 27 tượng Phật bị thiêu rụi, thiệt hại ước tính 25 tỷ đồng.

Có thể là hình ảnh về ngọn lửa và đền thờ

Liên quan đến vụ cháy chùa Phổ Quang (tỉnh Phú Thọ), theo báo cáo của UBND xã Xuân Lũng (huyện Lâm Thao), vào khoảng 9h45 ngày 23/10, chính quyền địa phương nhận tin báo cháy xảy ra tại ngôi chùa này.

Có thể là hình ảnh về xưởng đúc

Ngay sau đó, UBND xã Xuân Lũng thông báo và huy động lực lượng đến ứng cứu, đồng thời báo cáo UBND huyện Lâm Thao và các cơ quan chức năng của huyện.

Song khi lực lượng cán bộ xã có mặt tại hiện trường ngọn lửa bốc cháy dữ dội. Trong khi chờ cứu hỏa tới, lực lượng chức năng địa phương đã sử dụng các phương tiện tại chỗ để xử lý đám cháy.

Có thể là hình ảnh về 5 người

Khoảng 10h30, lực lượng cứu hỏa có mặt tại hiện trường và thực hiện các biện pháp nghiệp vụ, đến 11h30 cùng ngày ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn.

Cháy chùa Phổ Quang khiến 27 pho tượng bị thiêu rụi, thiệt hại 25 tỷ đồng - 1Hiện trường vụ cháy chùa Phổ Quang (Ảnh: Cục Di sản văn hóa).

Thống kê thiệt hại cho thấy, vụ cháy đã thiêu rụi tòa Tam Bảo; bệ đá hoa sen bị vỡ cánh hoa. Đồng thời, 27 pho tượng Phật bị thiêu rụi hoàn toàn cùng toàn bộ cơ sở vật chất trong chùa. Tổng thiệt hại ước tính khoảng 25 tỷ đồng.

Các cơ quan chức năng đang điều tra, xác minh và làm rõ nguyên nhân vụ cháy.

Cũng trong chiều nay, Cục Di sản văn hóa (Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch) đã có văn bản gửi Sở Văn hóa Thể thao và Du lịch tỉnh Phú Thọ đề nghị chỉ đạo các cơ quan chức năng phối hợp chính quyền địa phương khẩn trương kiểm tra thực tế tại di tích chùa Phổ Quang, có ngay biện pháp bảo vệ bảo vật quốc gia bàn thờ Phật bằng đá, đánh giá mức độ thiệt hại và đề xuất phương án xử lý.

Báo cáo phải hoàn tất, gửi về UBND tỉnh Phú Thọ và Bộ Văn hóa Thể thao và Du lịch trước 10h ngày 24/10.

Chùa Phổ Quang, tọa lạc tại xóm Chùa, xã Xuân Lũng. Chùa được xây dựng vào khoảng đầu thời Trần, đã trải qua nhiều lần tu sửa. Chùa được tu sửa lớn nhất vào năm 1626 và lần gần đây nhất vào tháng 4 năm 2021.

Có thể là hình ảnh về đền thờ

Ngôi chùa có niên đại trên 800 năm và còn lưu giữ được nhiều di vật, cổ vật có giá trị. Quần thể chùa Phổ Quang gồm các công trình kiến trúc cơ bản: Tam quan – gác chuông, nhà văn chỉ, nhà bia, nhà Tổ.

Tam quan – gác chuông tại chùa vẫn bảo lưu được kiến trúc cổ trên địa bàn tỉnh Phú Thọ, với hệ mái chồng diêm 2 tầng 8 mái, đao cong thanh thoát, bờ nóc đắp hình Long cuốn thủy.

Năm 1980, chùa Phổ Quang được công nhận là di tích lịch sử văn hóa cấp quốc gia.

Lương hưu 10 triệu/tháng mà không đủ tiêu, bất đắc dĩ tôi phải xin tiền con trai: Một câu con trách “đúng là nợ đời” khiến tôi phải nuốt nước mắt..

0

Trong một lần đi ăn nhậu ở cơ quan trở về, chồng tôi bị tai nạn rất nặng. Toàn bộ số tiền tiết kiệm dốc hết chữa trị cho anh ấy mới thoát khỏi tử thần. Nhưng sau ngày xuất viện chồng tôi nằm liệt một chỗ, kinh tế gia đình cũng sa sút từ đó.

Từ một người tràn đầy sức trẻ, là trụ cột chính trong gia đình, bây giờ nằm một chỗ, ăn bám vợ, chồng chịu sự đả kích ghê gớm. Nhiều lần anh muốn quyên sinh để bớt gánh nặng cho vợ con. Tôi biết được đã ra sức khuyên can chồng.

Tôi bảo số phận thế, chưa chắc chồng chết tôi đã sướng hơn hay chồng tự tử không thành lại tốn thêm khoản tiền chữa trị, vợ còn khổ hơn. Đã là vợ chồng có sướng cùng hưởng, có khổ cùng chịu, mong anh nghĩ thông suốt để vợ yên tâm làm việc.

Có lẽ hiểu được nỗi khổ của vợ, chồng chấp nhận thân hình và cuộc đời mới. Suốt những năm qua, tiền tôi làm ra được đồng nào lo cho con trai ăn học, chi tiêu sinh hoạt và thuốc thang chữa trị cho chồng.

Tuy chồng nằm một chỗ không thể làm gì được nhưng anh có thể dạy con học hành. Nhờ có bố chỉ bảo nên con tôi học rất tốt, luôn đạt thành tích cao trên trường. Đỗ đại học với điểm số rất cao và trúng trường con thích. Hiện tại con đã có công việc lương cao.

Năm vừa rồi vợ chồng con tôi đã mua được nhà riêng trị giá 4 tỷ. Nhìn thấy thành quả con gặt hái được chúng tôi mãn nguyện vô cùng.

Ảnh minh họa

Tôi về hưu nửa năm nay, từ ngày nghỉ hưu đến giờ thu nhập bị giảm đột ngột khiến cuộc sống của vợ chồng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Mấy năm nay sức khỏe của chồng tôi yếu, nằm lâu một chỗ mắc thêm nhiều bệnh. Tháng nào tôi cũng phải thuê xe đưa chồng vào bệnh viện chữa trị. Có những tháng thời gian anh nằm viện còn nhiều hơn ở nhà.

Nhiều người cho rằng với mức lương hưu 10 triệu mỗi tháng, chúng tôi chi tiêu ăn uống thoải mái. Nhưng thực tế lại không như mọi người nghĩ. Toàn bộ tiền hưu trí của tôi dành để chữa bệnh và thuê xe đưa chồng đi viện.

Còn tiền chi tiêu sinh hoạt và điện nước mỗi tháng tôi phải hỏi xin con trai. Khi chưa có vợ thì con vui vẻ chu cấp tiền cho bố mẹ mỗi tháng, từ ngày có gia đình, con trai nộp hết tiền lương cho vợ nên mỗi lần tôi nhắc đến chuyện tiền nong con rất khó chịu.

Hôm vừa rồi, chồng phải cấp cứu, trong nhà không có tiền, tôi hỏi xin con trai 5 triệu để nộp viện phí. Nào ngờ con bức xúc nói:

“Ông bà đúng là nợ đời, bao giờ tôi mới thoát khỏi cục nợ này đây?”.

Nghe lời con nói mà cổ họng tôi nghẹn lại, nước mắt không ngừng rơi. Những năm qua, tôi vất vả nuôi con khôn lớn, chăm lo từng miếng ăn giấc ngủ. Tôi chưa bao giờ kêu ca phàn nàn nửa câu, thế mà giờ đây con lại báo đáp bằng lời nói mang tính sát thương đến vậy.

Dù mắng bố mẹ nhưng con vẫn gọi điện cho vợ chuyển tiền để chữa bệnh cho bố. Chồng tôi chưa nghe thấy con nói năng với mẹ những lời khó nghe vậy. Nếu anh mà biết được chắc uất đến chết. Tôi không biết phải nói sao để con trai vui vẻ chung tay góp tiền chữa bệnh cho bố đây?

Bác tôi là người đàn ông cả đời không vợ con, sống vô lo vô nghĩ, chỉ biết hưởng thụ niềm vui. Một ngày, bác gọi cho bố tôi vào nửa đêm, khóc lóc than thở về sự cô đơn, lạc lõng. Bác hứa sẽ di chúc để lại cho tôi tổng tài sản 30 tỷ, cả nhà khấp khởi mừng thầm, cho tới ngày bác qua đời thì vỡ lẽ quả đắng…

0

Chúng tôi nhận di chúc. Đúng như lời bác nói, sau khi bác mất, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi.

Di chúc lập sẵn của người bác ruột

Bác tôi là người đàn ông cả đời không vợ con, sống vô lo vô nghĩ, chỉ biết hưởng thụ niềm vui. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bác muốn làm gì thì làm. Nhưng rồi sức khỏe bác yếu đi, thường xuyên phải vào viện. Lúc này, bác mới nhận ra sự nghiêm trọng của việc sống một mình.

10 năm đi giúp việc cho người giàu, tôi phát hiện ra điểm chung “đau lòng”  của đời người: Dù giàu hay nghèo thì già cả cũng giống nhau 1 điều

Tôi nhớ quãng thời gian đó, bác thường gọi điện cho bố tôi vào nửa đêm, khóc lóc than thở về sự cô đơn, lạc lõng. Mỗi khi bác tâm sự, bố tôi đều nhẹ nhàng an ủi, rồi tìm thời gian đưa cả gia đình đến thăm nom, mua cho bác vài thứ, an ủi động viên.

Có lẽ sự chân thành của bố đã lay động bác. Một ngày nọ, bác gọi cả nhà chúng tôi đến và tuyên bố: “Bác rồi cũng có ngày rời xa cõi đời này. Tài sản của bác thì vẫn còn. Mấy hôm nay bác ngẫm nghĩ, thấy người thân vẫn là quan trọng nhất. Các cháu chính là người nhà của bác. Bác có chút tiền tiết kiệm, cộng với căn nhà này, tổng cộng cũng được hơn 30 tỷ. Sau khi bác mất, tất cả sẽ để lại cho cháu trai”.

Lúc đó, tôi sững sờ, bố mẹ cũng ngạc nhiên không tin vào tai mình. Một lúc sau, bố tôi mới lên tiếng: “Anh nói gì vậy?”. Bác xua tay, ho khan vài tiếng rồi quả quyết: “Di chúc bác đã lập xong, để trong tủ, mọi người cứ cầm lấy. Đến lúc đó, cứ theo di chúc mà nhận”.

Chúng tôi nhận di chúc. Đúng như lời bác nói, sau khi bác mất, toàn bộ tài sản sẽ thuộc về tôi. Nhìn tờ di chúc, bố tôi xúc động rơi nước mắt: “Không ngờ anh ấy lại nghĩ cho chúng ta như vậy. Trước đây tôi còn nói xấu anh ấy, thật không nên”. Mẹ tôi cũng thở dài: “Đúng vậy, từ giờ chúng ta đối xử tốt với anh ấy hơn”.

Kể từ đó, bố mẹ tôi đối xử với bác rất tốt, thường xuyên mua quà cáp, dịp lễ Tết nhất định đón bác về ăn uống. Tôi cũng đối xử tốt với bác, dù sao bác cũng đã có ý tốt với gia đình tôi như vậy.

Không biết ai là người tiết lộ, họ hàng, bạn bè đều biết chuyện bác sẽ để lại toàn bộ tài sản cho tôi. Gần như ngay sau đó, rất nhiều người gọi điện cho gia đình tôi, khen chúng tôi may mắn. Thậm chí, khi gặp người quen trên đường, họ cũng hỏi han về chuyện này, như thể đó là một điều gì đó vô cùng to tát.

Bác tôi thì không nói gì, nhưng bố tôi lại cảm thấy rất ngại ngùng. Trước đây, bố đối xử tốt với bác là xuất phát từ tình cảm anh em chân thành. Nhưng giờ đây, khi bác đã tuyên bố để lại cho tôi khối tài sản lớn, mọi sự quan tâm của gia đình dành cho bác dường như trở nên vụ lợi, toan tính. Cứ như thể chúng tôi đang cầu cạnh điều gì đó từ bác.

 

Bố tôi không chịu được những lời ra tiếng vào nên dần không quan tâm tới bác nhiều nữa. Tuy nhiên, ông vẫn gọi điện hỏi han, thỉnh thoảng mua quà cáp biếu bác.

Nhờ sự chăm sóc của gia đình, sức khỏe bác tôi dần hồi phục, tinh thần cũng tốt hơn trước rất nhiều. Bác lại tiếp tục những thú vui của mình. Trong khi bố tôi ngày đêm vất vả làm việc để kiếm tiền cho tôi lấy vợ, thì bác tôi lại dành phần lớn thời gian để đi du lịch, mua sắm, hưởng thụ cuộc sống.

Việc bác tiêu xài hoang phí khiến mẹ tôi không hài lòng. Bà cho rằng bác đã hứa để lại tài sản cho tôi, vậy mà lại phung phí tiền bạc như vậy là quá đáng. Bố tôi nghe vậy liền mắng mẹ: “Đó là tiền của người ta, họ muốn tiêu gì là quyền của họ, em nói linh tinh cái gì?”. Bố mẹ tôi cãi nhau một trận lớn rồi thôi. Lúc đó, tôi không nghĩ nhiều, cũng không màng đến tài sản của bác. Tôi chỉ thấy mừng vì bác đã tìm lại được niềm vui sống như trước kia.

Bác ruột lập sẵn di chúc cho cháu trai thừa kế 30 tỷ, cả nhà khấp khởi mừng thầm, cho tới ngày bác qua đời thì vỡ lẽ quả đắng- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Cái kết bất ngờ
Vài năm sau, gia đình tôi mua được nhà, mua được xe, tôi cũng kết hôn. Bác tôi vẫn vui vẻ hưởng thụ cuộc sống. Dù thi thoảng sức khỏe có vấn đề, nhưng nhìn chung, bác vẫn rất hạnh phúc. Chuyện bác tiêu xài hoang phí, mẹ tôi cũng không còn bận tâm nữa. Bởi lẽ, ngần ấy năm trôi qua, ai biết được bác có còn giữ lời hứa để lại tài sản cho tôi hay không.

Kể từ ngày bác lập di chúc đến nay đã 6 năm. Con trai tôi đã đến tuổi đi mẫu giáo, bác tôi vẫn sống an nhàn, thảnh thơi. Thế nhưng, thời gian gần đây, bác bỗng nhiên thay đổi thói quen sinh hoạt. Bác không còn ăn uống thả ga như trước, cũng không còn la cà du lịch, mua sắm nữa mà chỉ ru rú ở nhà.

Sự thay đổi kỳ lạ này khiến cả nhà tôi đều ngạc nhiên. Sau đó, bố tôi đã đến hỏi han xem bác có gặp khó khăn gì không? Bác tôi cười xòa đáp: “Ấy, chẳng phải đã có di chúc rồi sao? Sau này mọi thứ đều là của cháu trai, bác không thể tiêu hoang được nữa, phải tiết kiệm cho cháu chứ”. Nghe bác nói vậy, bố tôi vô cùng cảm động. Về đến nhà, ông liền mang ngay chiếc chăn mới mua sang cho bác, nói là không thể để bác sống thiếu thốn được.

Gia đình tôi lại quan tâm, chăm sóc bác như trước, thậm chí còn chu đáo hơn. Bởi lẽ, bản thân bác đã không tiếc tiền của, cố gắng tiết kiệm cho tôi như vậy, nếu chúng tôi còn không đối xử tốt với bác thì thật có lỗi. Không chỉ bố mẹ, ngay cả tôi cũng thường xuyên đến thăm nom, mỗi lần đến đều dúi cho bác ít tiền, bảo bác đừng tiết kiệm, cứ thoải mái chi tiêu.

Thế nhưng, tuổi cao sức yếu, lại cộng thêm lối sống buông thả trước kia, sức khỏe bác tôi ngày càng giảm sút. Đến cuối cùng, bác yếu đến mức không thể tự xuống giường được. Không còn cách nào khác, bố tôi đành đón bác về nhà chăm sóc.

Suốt thời gian ở nhà tôi, bác không phải chịu bất kỳ ấm ức nào. Sau đó, khi bệnh tình trở nặng, chúng tôi đưa bác vào viện điều trị. Đáng tiếc là bệnh tình của bác đã quá nặng, mọi sự cứu chữa đều trở nên vô vọng. Chưa đầy hai tuần sau, bác tôi qua đời.

Lo liệu tang lễ cho bác xong xuôi, chúng tôi đến nhà bác, tìm thấy một chiếc thẻ ngân hàng. Kết quả kiểm tra số dư khiến cả nhà chết lặng: chỉ vỏn vẹn 280 ngàn. Chúng tôi bàng hoàng, nghĩ rằng mình đã tìm nhầm thẻ. Thế nhưng, sau khi lục tung toàn bộ căn nhà, chúng tôi chỉ tìm thấy thêm vài đồng lẻ, ngoài ra không còn gì đáng giá.

Chúng tôi định bán căn nhà của bác để lấy tiền, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết, căn nhà đã được thế chấp để vay tiền từ lâu. Di chúc mà bác đưa năm xưa giờ đây chẳng khác nào tờ giấy lộn. Bố tôi đau đớn ngồi bệt xuống đất: “Anh ơi, dù sao cũng là anh em một nhà, sao anh lại nỡ lừa chúng tôi như vậy?”.

Ban đầu, tôi cứ ngỡ bác lập di chúc để lại toàn bộ tài sản cho tôi là có ý tốt. Nào ngờ đâu, đó chỉ là chiêu trò “tay không bắt giặc” của bác, dùng vài lời nói suông để đổi lấy sự quan tâm, chăm sóc của gia đình tôi suốt bao năm qua. Tiền bạc mất đi, chúng tôi có thể không tiếc, nhưng điều khiến chúng tôi đau lòng nhất chính là bị chính người thân của mình lừa dối. Đến lúc sắp lìa đời, bác vẫn gài bẫy chúng tôi một vố đau điếng.

Ph/án q/uyết chính thức của Tòa án Tây Ban Nha về vụ việc của Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng có nội dung thế nào mà người hâm mộ cả nước lại d/ậy s/óng thêm lần nữa…👇👇

0

Sau 2 năm, vụ lùm xùm của Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng tại Tây Ban Nha đã có diễn biến mới.

Hồi tháng 7/2022, vụ việc một diễn viên và nhạc sĩ nổi tiếng của Việt Nam bị cô gái 17 tuổ.i người Anh tố cưỡn.g hiế.p trên đảo Mallorca (Tây Ban Nha) gây chấn động Vbiz. Thời điểm đó, danh tính 2 người Việt Nam này không được công khai nhưng dựa vào những chi tiết như nghề nghiệp, tuổ.i tác… thì Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng bị gọi tên. Bởi lẽ vào vài ngày trước khi xảy ra sự việc, Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng liên tục cập nhật những hình ảnh đồng hành cùng nhau trong chuyến đi tại Tây Ban Nha.

Trong 2 năm qua, cuộc sống và sự nghiệp của Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng cũng bị ảnh hưởng nhiều. Đến ngày 22/10, bà Trần Trà My – một người đang sinh sống tại Tây Ban Nha với kinh nghiệm từng làm luật tại Tây Ban Nha và làm công việc phiên dịch cho Toà án của Tây Ban Nha đã đăng bài viết cập nhật diễn biến sự việc. Trà My được Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng nhờ hỗ trợ giải quyết sự việc này. Theo đó, bà Trần Trà My cho hay Toà án Palma de Mallorca đã ra quyết định lưu hồ sơ và đình chỉ vụ án có điều kiện vì không tìm được bằng chứng chứng minh hành vi phạm tội.

Nóng: Phán quyết của Tòa án về vụ việc của nhạc sĩ Hồ Hoài Anh và diễn viên Hồng Đăng tại Tây Ban Nha - Hình 1

Toà án Tây Ban Nha ra quyết định lưu hồ sơ và đình chỉ vụ án có điều kiện liên quan đến sự việc của Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng

Nói về quá trình gặp gỡ, trao đổi và tìm hiểu sự việc trong 2 năm qua, bà Trà My chia sẻ: “Có những buổi phân tích, nói chuyện với Luật sư Tây Ban Nha, những thời điểm chúng ta cũng hoang mang và dự tính những diễn biến có thể xảy ra, nhưng rồi mọi chuyện cũng đã qua khi cơ quan điều tra không đưa ra được bất kỳ bằng chứng nào buộ.c tộ.i hai anh. Ngay khi các anh trở về Việt Nam vào đầu tháng 8 năm 2022, ba anh em đã rất vui mừng, nhưng vẫn thận trọng chưa thông báo trên truyền thông khi vụ việc vẫn còn chưa ngã ngũ”.

Vào tháng 7 năm 2024, Toà án Tây Ban Nha đã ban hành phán quyết về việc không tiếp tục điều tra, xét xử và quyết định lưu hồ sơ vụ án do không tìm được bằng chứng chứng minh hành vi phạm tội.

Bà Trần Trà My cũng đưa ra những quan điểm, ý kiến liên quan đến việc Hồ Hoài Anh, Hồng Đăng bị dư luận tấ.n côn.g trong thời gian qua: “Sự giận dữ và phẫn nộ của những người chưa hiểu rõ bản chất của vụ việc đã đưa câu chuyện đi rất xa. Chúng ta không thể trách họ, và cũng không thể đồng thời bào chữa cho hai anh ở thời điểm đó, mà đã lựa chọn cách im lặng để cho cơ quan tư pháp Tây Ban Nha thực hiện công việc của họ, và để cho những văn bản pháp lý chính thống nói lên kết quả cuối cùng”.

Nóng: Phán quyết của Tòa án về vụ việc của nhạc sĩ Hồ Hoài Anh và diễn viên Hồng Đăng tại Tây Ban Nha - Hình 2

Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng cùng nhau đi du lịch tại Tây Ban Nha vào tháng 6-7/2022

Hồi tháng 7/2022, khi xảy ra sự việc lùm xùm này, Hồng Đăng và Hồ Hoài Anh chọn cách im lặng. Đến tháng 8/2022,Tòa án Palma trả lại hộ chiếu để cả hai về nước. Ngay thời điểm xảy ra sự việc, những bộ phim có Hồng Đăng tham gia phát sóng trên VTV bị cắt sóng, chiếu phim khác. Sau đó, Hồng Đăng thôi việc tại Nhà hát Kịch Hà Nội.

Về phía Hồ Hoài Anh, nam nhạc sĩ chủ động xin nghỉ việc tại Học Viện Âm nhạc Quốc gia Việt Nam. Trong 2 năm qua, Hồ Hoài Anh và Hồng Đăng trở nên kín tiếng hơn, hình ảnh ít nhiều đã bị ảnh hưởng trong mắt công chúng.

Con dâu chăm mẹ chồng gần chục năm trời, con trai không thèm đoái hoài. Ngày bà qua đời, toàn bộ tài sản, đất đai lại di chúc hết cho con trai còn con dâu không được gì. 2 năm sau tìm được mảnh giấy trong túi áo cũ của bà, con dâu đứng không vững rồi phải lên thắp hương xin lỗi bà…

0

Tôi xuất thân từ một gia đình nghèo khó ở ngôi làng miền núi nhỏ. Trước khi tốt nghiệp cấp 2, do gia cảnh nghèo khó nên tôi phải bỏ học, bắt đầu đi làm cùng hàng xóm.

Ở thành phố, tôi gặp người chồng sau này của mình, một người đàn ông chu đáo và có trách nhiệm. Tìm hiểu nhau được một thời gian thì tôi chính thức gặp gia đình anh, trong đó có mẹ anh.

Lần đầu tiên gặp mẹ chồng, tôi đã cảm thấy rất lo lắng. Tôi nghĩ rằng suy  cho cùng thì tôi chỉ là một cô gái quê mùa, còn gia đình chồng là người thành phố nên bất giác nảy sinh tâm lý tự ti. Tuy nhiên, mọi mặc cảm của tôi đã biến mất sau khi được gặp mẹ chồng, vì bà chào đón tôi rất nồng nhiệt.

Tôi và chồng lấy nhau đã 20 năm, có một cậu con trai vẫn đang học đại học. Điều bất hạnh lớn nhất trong cuộc sống hôn nhân của chúng tôi có lẽ là vì mẹ chồng bị đột quỵ cách đây vài năm. Rất may là bà đã được điều trị kịp thời, sức khoẻ không quá nghiêm trọng nhưng từ nay, mẹ sẽ phải sống trên xe lăn.

Đến năm 2015, bố chồng tôi qua đời vì bệnh ung thư dạ dày. Lúc này, mẹ chồng tôi rất đau buồn. Bà tâm sự rằng bà không biết phải làm gì với quãng đời còn lại khi người thân đã ra đi vĩnh viễn.

Sau khi bố chồng ra đi, mẹ dường như không thể chịu nổi cú sốc này nên bệnh tình trở nên nghiêm trọng. Tôi bàn với chồng rằng nên đưa mẹ vào viện dưỡng lão hay đón bà về nhà mình chăm sóc. Cuối cùng, vợ chồng tôi chọn vế sau.

Chăm mẹ chồng 8 năm, ngày bà qua đời, tôi không có tên trong di chúc: Tìm thấy di thư bị giấu của mẹ, tôi oà khóc nức nở - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ

Tôi là một đứa trẻ ở vùng nông thôn, đã từng chứng kiến qua nhiều cảnh đời khốn khổ. Tôi hiểu được nỗi đau của người già ở tuổi sớm chiều khi một mình phải ở nhà, không có con cái hay bạn bè kề bên bầu bạn. Trường hợp của mẹ chồng tôi càng đặc biệt hơn, vì bà phải di chuyển bằng xe lăn nên gặp khó khăn trong đi lại, nên càng hiếm có người bầu bạn ở thành phố.

Vì lý do này, tôi chọn nghỉ việc và ở nhà chăm sóc mẹ chồng. Chồng tôi hàng tháng kiếm được không ít tiền, trong khi mẹ chồng còn có lương hưu nên cuộc sống của gia đình tôi khá suôn sẻ.

Trước khi tôi bắt đầu chăm sóc mẹ chồng, bà ấy đã nói với tôi: “Con gái, con không cần hy sinh sự nghiệp để ở nhà chăm sóc mẹ nhiều như vậy đâu. Dù mẹ chỉ có thể sử dụng xe lăn nhưng mẹ vẫn có thể cử động tay. Con không cần thiết phải ở bên cạnh mẹ mỗi ngày”.

Tôi rất cảm động khi nghe điều này. Người ta thường nói mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu là rào cản của cuộc sống hôn nhân. Nhưng từ khi bước chân về nhà này, mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt, chứ đừng nói gì đến chuyện hai mẹ con cãi vã.

Những ngày sau đó, khi tôi đang nấu ăn, mẹ sẽ ở bên cạnh phụ tôi nhặt rau. Khi tôi đi mua sắm, tôi sẽ đẩy mẹ đi ra ngoài dạo phố cùng tôi. Đôi khi tôi kể  cho mẹ chồng nghe những câu chuyện về miền núi nhỏ nơi tôi từng sinh sống, còn mẹ thì chia sẻ lại những câu chuyện thời trẻ của mẹ.

Có một lần mẹ chồng ốm phải nhập viện, nhiều ngày liền bà nằm trên giường bệnh nhưng không ăn được. Ngày đêm tôi ở bên cạnh dỗ dành bà, còn nói: “Khi mẹ ốm, cơ thể cần dinh dưỡng. Nếu mẹ không ăn thì làm sao sức khỏe tốt lên được?  Mẹ xem, mẹ muốn ăn uống gì, cơ thể thấy như thế nào thì nói với con. Mẹ đừng ngại phiền phức. Chỉ khi sức khoẻ của mẹ tốt hơn thì bọn con mới yên lòng”.

Trong thời gian mẹ ở bệnh viện, tôi cùng bà nói chuyện, chạy mua đồ vặt cho mẹ, động viên mẹ nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ. Mẹ chồng tôi rất cảm động. Sau khi khỏi bệnh và xuất viện, bà nói với tôi: “Con ơi, con thật tuyệt vời. Có được một người con dâu như con là phúc của gia đình mình”.

Chăm mẹ chồng 8 năm, ngày bà qua đời, tôi không có tên trong di chúc: Tìm thấy di thư bị giấu của mẹ, tôi oà khóc nức nở - Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ

Dẫu chúng tôi có chăm sóc mẹ chu đáo thì sau nhiều năm, sức khỏe của bà vẫn ngày một yếu đi. Tôi và chồng đều biết rằng mẹ sẽ không còn sống được bao lâu nữa.

Nhiều năm sau, mẹ chồng không thể chịu nổi sự hành hạ của bệnh tật nên bà đã ra đi thanh thản. Tôi cảm thấy như mình đã mất đi trụ cột của cuộc đời. Dù khi còn sống, mẹ không thể giúp đỡ hai vợ chồng tôi nhưng tôi vẫn luôn yêu quý bà.

Cũng vì tình cảm kính trọng dành cho mẹ chồng nên sau khi bà ra đi, chứng kiến di chúc của mẹ không có tên mình thì tôi cũng không oán hận. Tôi hiểu rằng, mẹ vốn không có nhiều tiền tích luỹ, nên số tài sản nhỏ này sẽ chia cho các con ruột cũng là điều dễ hiểu. Từ đáy lòng mình tôi vẫn tin rằng, mẹ không phải là người muốn tôi chịu thiệt thòi.

Sau này, khi đang sắp xếp đồ đạc trong nhà, tôi bất ngờ khi tìm thấy một bức di thư của mẹ gửi cho mình. Nội dung như sau: “Con dâu, mẹ thấy mình thật may mắn khi có con là một thành viên của gia đình. Con chưa bao giờ đánh mất bình tĩnh với mẹ, càng không để mẹ ở một mình.

Mẹ thực sự hạnh phúc và hài lòng với những năm tháng cuối đời khi sống cùng vợ chồng con. Mẹ cảm động vì dù nhiều khi nhà ta còn khó khăn, hai con cũng không bỏ rơi mẹ. Từ lâu mẹ đã xem con như con gái ruột. Khi mẹ rời đi, con phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé”.

Thông qua di chúc, tôi biết được mẹ đã tặng cho riêng mình cuốn sổ tiết kiệm trị giá 100.000 tệ (345 triệu) và chiếc vòng tay bằng ngọc bích. Mẹ nói rằng sở dĩ tên tôi không có trong di chúc, vì mẹ lo những người con ruột biết con dâu nhận được khoản thừa kế lớn sẽ tìm đến gây phiền phức  cho tôi. Đọc xong di thư của mẹ, tôi bật khóc và không biết phải nói gì để diễn tả cảm xúc của mình.

Chồng nói với tôi rằng cuốn sổ tiết kiệm và chiếc vòng là thứ mà tôi xứng đáng nhận được. “Em đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này, và mọi người đều thấy điều đó!”, chồng an ủi. Tôi hiểu rằng, dù tuổi thơ của tôi có khó khăn đến đâu nhưng cuộc đời đã trả cho tôi một người bạn đời và mẹ chồng hoàn hảo. Trên đời này, nếu bạn sống tử tế thì nhất định sẽ được báo đáp, không chỉ bằng vật chất mà còn là tình yêu thương.