Ơ sao mẹ lại lên đây? Đã bảo ở dưới đó rồi con gửi t.iền về cho, lên đây làm gì cho khổ ra. Con chưa nhận lương đâu, mẹ lên vợ con lại xị mặt bây giờ.
Bà Châu chạy sang nhà hàng xóm, giơ cái điện thoại cục gạch ra rồi nói với thằng bé đang ngồi trong nhà:
– Cường ơi, mày bấm hộ bà số của con trai bà với. Bà muốn nói chuyện với nó quá.
– Vâng ạ, nhưng bà không biết dùng điện thoại sao không bảo anh ấy gọi về cho ạ? Lúc có điện thoại bà chỉ cần ấn cái phím màu xanh này là được ạ.
– Nó bận quá, bà nhớ thì bà gọi chứ nó toàn họp hành, nó bảo với bà thế.
Thằng bé con cỡ 10 t.uổi chạy ra bấm điện thoại cho bà Châu, đưa tai lên nghe một lúc rồi bảo:
– Anh ấy không nhấc máy bà ạ, để cháu thử gọi lại xem.
Nhưng rồi dù thằng bé gọi đến 20 cuộc thì con trai bà Châu vẫn không bắt máy. Bà thất vọng cầm điện thoại về nhà, vừa đi bà vừa nghĩ, có khi con bà có chuyện gì đó cũng nên, bà lo quá. Cả đêm hôm ấy bà không ngủ được. Bà có mỗi Hoàng là con trai, một mình bà tần tảo nuôi nó khôn lớn, giờ nó thành đạt, có cả cái biệt thự to đùng ở thành phố bà cũng nở mày nở mặt lắm. Nhưng ai hỏi bà lý do vì sao không lên ở với con trai thì bà lại không nói.
Con trai bà Châu rất thành đạt và có biệt thự ở thành phố(Ảnh minh họa)
Bà vẫn nhớ ngày bà lên thăm con trai, vừa bước qua cánh cổng sắt to đùng đã có hai con chó béc giê nhảy xổ ra. Bà sợ quá chạy ra ngoài cánh cửa. Con dâu và con trai của bà ngồi trong nhà ăn cơm, nghe tiếng chó sủa chúng nói vọng ra:
– Cái Sen đâu, sao để chó sủa bà ăn mày thế kia? Chạy ra xem kìa.
Nghe thế, bà Châu ứa nước mắt nhưng rồi bà cũng cố cất tiếng nói với con trai:
– Mẹ đây Hoàng ơi.
Lúc đó, con trai bà mới bước ra rồi gắt lên:
– Ơ sao mẹ lại lên đây? Đã bảo ở dưới đó rồi con gửi t.iền về cho, lên đây làm gì cho khổ ra. Con chưa nhận lương đâu, mẹ lên vợ con lại xị mặt bây giờ.
– Tại mẹ nhớ con quá, mẹ không xin t.iền đâu.
Đến lượt con dâu bà bước ra bảo:
– Mẹ mặc thế chó nhà con chả nghĩ là ăn mày nên sủa nhặng lên. Sen, ra đưa bà vào đây tắm rửa ăn cơm mau.
Những ngày đó, bà Châu cứ như con ở ăn bám con. Đụng một tí con bà quát bà như c.hém chả. Nhưng vì nhớ con nên bà cứ ở đó 1 tuần. Sau đó, Hoàng đưa mẹ về quê rồi dặn:
– Mẹ từ giờ ở đây nhé, cấm lên nhà con nữa đấy. Đối tác của con mà thấy mẹ họ lại nghĩ con xuất thân thấp hèn rồi không thèm ký hợp đồng.
Bà Châu nuốt nước mắt, bà không muốn làm khó các con nên từ dạo ấy đến nay đã 6 tháng nhưng bà cũng không dám lên thăm con. Nhưng hôm nay, sau khi gọi cho con không được bà lo lắm và bà quyết định ngày mai sẽ lên thăm con.
Sáng sớm hôm sau, bà dậy sớm nhờ người chở ra bến xe . Đã 70 t.uổi mà bị nhét trong chiếc xe chật chội rồi đi 200km, mới nghĩ thôi bà đã cảm thấy mệt mỏi rồi nhưng vì nhớ con nên bà cắn răng chịu đựng.
Xui cho bà, đến khi ở bến xe thì bà mới biết mình bị móc túi, trong người không còn đồng t.iền nào. Gọi cho con trai thì không thấy nhấc máy. Bà Châu đành cuốc bộ đến nhà con. Quãng đường từ bến xe về nhà con trai bà dài 5km, trời thì nắng. Bà còn xách 2 con gà lên cho con nên vừa đi vừa nghỉ.
Đến khi đặt chân đến cửa nhà con trai thì bà không còn sức nữa, gục xuống ngay cánh cổng sắt của biệt thự. Lúc đó là buổi chiều, Hoàng đang ôm vợ ngủ say như c.hết. Đến khi nghe ô sin gọi thảm thiết thì mới chạy xuống.
Thấy mẹ lả đi, Hoàng bảo ô sin gọi xe cấp cứu. Hoàng và vợ đi theo mẹ vào viện, ngồi trên xe, anh gắt lên:
– Đã bảo ở nhà cho an phận rồi còn mò lên đây làm gì không biết, có phải khổ cái thân ra không? Đúng là c.hết rồi cũng gây rắc rối cho con trai.
Sau khi vượt đường xa lên thăm con trai thì bà đã gục trước cổng nhà (Ảnh minh họa)
Vợ Hoàng đế thêm vào:
– Em bảo anh đổi số đi, cho mẹ đừng gọi nữa mà anh không nghe.
– Thì anh có nghe đâu, cố tình thế mà mẹ cũng lên đấy thôi. Phiền thật, chả nhẽ đóng cho cái cũi nhốt trong nhà cho khỏi đi đâu.
Đến khi tới bệnh viện, bà Châu đã tắt thở. Lúc đó Hoàng mới khóc ré lên:
– Ôi mẹ ơi, sao mẹ ra đi tức tưởi thế.
Con dâu bà Châu cũng khóc. Những người xung quanh thấy thế chép miệng:
– Khổ thân tội nghiệp ông con chưa kìa.
Người ta nhìn Hoàng và vợ vật vã bên xác mẹ thì cảm thương, nhưng họ không biết rằng, trước đó mấy ngày thôi, họ đã từ chối một người mẹ vật vã nhớ con, vượt 200km lên thăm con như thế nào.
Theo Tịnh Uyên/ Thể thao xã hội