Trong buổi hai bên gia đình gặp mặt, đến đoạn mẹ Hưng quyết định ngày cưới, tôi đã không thể nhịn thêm được nữa. Bởi mẹ anh chọn tổ chức vào đúng ngày giỗ của bố tôi.
Tôi và Hưng yêu nhau từ thời còn học đại học. Hưng điển trai, cao ráo, là con nhà khá giả ở thành phố.
Yêu nhau được khoảng hai năm, Hưng dắt tôi về ra mắt gia đình anh. Ngay từ lần đầu gặp mặt, mẹ Hưng đã có vẻ không thích tôi. Có lẽ do tôi xuất thân từ gia đình làm nông nghèo khó, bố mất sớm, nhà còn mấy em nhỏ.
Tôi biết sau đó, mẹ Hưng không đồng ý cho chúng tôi tiếp tục yêu nhau, nhưng anh luôn giấu tôi chuyện này và cãi lời mẹ. Bên nhà Hưng chưa từng hẹn gặp tôi hay có ý phản đối gì gay gắt nên tôi mặc kệ, miễn là tình cảm của chúng tôi vẫn tốt.
Hẹn hò đến năm thứ 6, tôi và Hưng đều đã ra trường, có công ăn việc làm ổn định. Chúng tôi đương nhiên muốn tiến tới hôn nhân, cùng nhau xây dựng tổ ấm. Dù đã yêu nhau đến mức này, mẹ Hưng vẫn không muốn chúng tôi tổ chức đám cưới. Mẹ anh chê gia đình tôi không “môn đăng hộ đối”, chê tôi quá tầm thường.
Đến lúc tôi mang bầu, mẹ bạn trai vẫn không thích tôi (Ảnh minh họa: TD).
Nói thật, trong mối tình này, không phải tôi, Hưng mới là người chịu đựng, cố gắng nhiều nhất. Anh luôn ra sức bảo vệ tôi với gia đình, yêu thương và chăm sóc tôi. Chính vì vậy, dù biết mẹ anh không thích mình, tôi không mấy để tâm và vẫn yêu anh.
Tuy nhiên, nhà trai không vui vẻ chấp nhận, chúng tôi cũng khó có thể tiến thêm một bước. Do đó, Hưng đề nghị cả hai “thả” cho có bầu để đặt mẹ anh vào “thế đã rồi”, không muốn chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Ban đầu, tôi không thích suy nghĩ này của Hưng. Mẹ anh đã không thích tôi, tôi càng làm như này, tôi càng dễ “mất giá” với nhà anh. Qua vài tuần Hưng thủ thỉ, vỗ về tôi, cuối cùng, tôi cũng nghe theo mong muốn của bạn trai.
Không lâu sau đó, tôi dính bầu thật. Hưng hào hứng khoe với gia đình và muốn tổ chức đám cưới càng sớm, càng tốt. Tôi không biết gia đình họ đã nói với nhau những gì, nhưng mẹ anh lần đầu đồng ý chuyện cưới xin và hẹn gặp bên nhà tôi để bàn bạc.
Biết tin này, tôi thực sự vui mừng. Bởi tình yêu của chúng tôi cuối cùng cũng có được cái kết trọn vẹn. Tuy nhiên, tôi nào ngờ, mọi chuyện đâu đơn giản như thế.
Trong buổi hai gia đình gặp nhau, tôi nhìn là biết mẹ Hưng cố tình ăn mặc điệu đà để trông khác biệt hẳn với vẻ chân chất, giản dị của mẹ tôi. Mẹ anh cứ mở mồm ra là một câu nhắc đến tiền, hai câu đòi hỏi đám cưới phải hoành tráng, sang trọng thế này, thế kia.
Tôi biết, tôi đã đẩy mẹ mình vào tình thế khó xử. Nhà nghèo, tôi lại có bầu trước nên đương nhiên gia đình tôi ở thế yếu trước nhà trai. Mẹ tôi lại là người thật thà, hiền lành nên suốt cả buổi, mẹ luôn cố chịu đựng, nhẫn nại. Bên nhà trai nói gì, mẹ cũng vui vẻ dạ vâng, không chút phàn nàn hay phản đối.
Mấy lần, thấy nhà trai nói giọng “cửa trên”, có ý chê bai gia đình tôi, tôi đã định lên tiếng. Nhưng mẹ lúc nào cũng nắm lấy tay tôi kéo xuống. Mẹ nói thầm với tôi rằng: “Mẹ ổn. Con cứ để yên để người lớn nói chuyện”.
Để tổ chức đám cưới này, mẹ tôi thậm chí còn phải đi vay mượn khắp nơi, từ họ hàng đến làng xóm, cho nhà tôi có thể “theo kịp” nhà trai, giúp tôi “mở mặt mở mày” với bên đó.
Tuy nhiên, đến đoạn mẹ Hưng quyết định ngày cưới, tôi đã không thể nhịn thêm được nữa. Mẹ anh chọn tổ chức đúng vào ngày… giỗ của bố tôi. Dù mẹ tôi đã nhẹ nhàng mong nhà trai lựa hôm khác và tiết lộ lý do, mẹ Hưng vẫn kiên quyết không muốn thay đổi ý định.
Mẹ Hưng nói: “Tôi chỉ chấp nhận hôm đó thôi, nhà chị xem mà sắp xếp. Hôm đó là ngày đẹp nhất rồi. Đám cưới chỉ có một ngày thôi, giỗ năm nào chả có”.
Nghe đến đây, tôi “sôi máu” thực sự. Tôi không ngần ngại nói với mẹ Hưng: “Nếu nhà cháu không đồng ý hôm đấy thì sao ạ? Cưới thiếu gì ngày đẹp, không hôm này thì hôm khác, việc này mình hoàn toàn có thể lựa chọn được mà bác”.
Thấy tôi nói vậy, nhà trai tỏ ra tức giận, cho rằng tôi hỗn hào, thiếu giáo dục. Mẹ Hưng còn nói ý rằng, nếu bên nhà tôi không chấp nhận thì dẹp luôn đám cưới, không bàn tính gì hết. Trong cuộc hôn nhân này, gia đình tôi mới là bên cần và tha thiết muốn tổ chức chứ không phải họ.
Tôi yêu Hưng là yêu thật, có con với anh cũng là thật. Tôi cũng rất thương xót cho đứa con của mình. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận gia đình chồng, một người mẹ chồng như thế này được.
Rốt cuộc, mẹ Hưng có muốn chúng tôi tổ chức đám cưới đâu. Mẹ anh vẫn cố tình gây khó dễ, tìm đủ mọi cách để coi thường và phản đối hôn sự này. Vậy thì tôi cứ cố gắng quá để làm gì? Sau này làm dâu, tôi chắc chắn còn khổ hơn thế này gấp trăm lần.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, nắm tay mẹ tôi và xin phép ra về. Tôi khẳng định, riêng chuyện này, tôi sẽ nhất quyết không nhượng bộ. Gia đình Hưng đồng ý thì cưới, không thì tôi cũng chẳng cần. Sau này, chúng tôi “đường ai nấy đi”, họ cũng đừng hòng đòi nhận cháu.