Thế rồi khi mẹ tôi vừa về khỏi, chồng liền giáng cho tôi một cái bạt tai. Anh trừng mắt nói tôi suốt ngày chỉ biết chu cấp cho nhà ngoại.
10 năm sống trong hôn nhân, tôi chưa bao giờ cãi lại chồng nửa lời. Nói thật, ai cũng hỏi tại sao tôi có thể sống được với anh ngần ấy năm. Bởi chồng tôi là người đàn ông gia trưởng, xét nét và rất tính toán với nhà vợ.
Trước đây gia đình tôi vốn khá giả hơn nhà chồng. Chính vì vậy, khi chúng tôi kết hôn, bố mẹ kịch liệt phản đối.
Có lần chồng tôi đến nhà liền bị mẹ tôi xỉa xói: “Chẳng nhìn anh tôi cũng biết, cả đời anh mãi chỉ như vậy thôi”. Câu nói đó đã đụng đến lòng tự trọng của chồng tôi. Anh thề sẽ cố gắng kiếm tiền để trả lời cho mẹ tôi thấy bà đã sai lầm như thế nào.
5 năm sau khi kết hôn, chồng tôi đã thành lập được một công ty. Mặc dù quy mô không lớn nhưng mỗi năm, số tiền mà chồng tôi mang về cũng khoảng vài tỷ. Còn bố mẹ tôi vì buôn bán kém nên cố đầu tư vào thứ khác, cuối cùng chẳng gỡ được vốn mà lại nợ nần thêm.
Khi bố mẹ sa cơ, tôi có nói khó với chồng, mong anh giúp đỡ ông bà. Vậy mà chồng tôi vẫn không xem đó là chuyện nhà mình.
Anh nói bản thân không có tiền, mặc dù lúc ấy vừa nhận được tiền dự án. Lâu nay, mỗi lần mẹ tôi lên chơi với cháu, chồng tôi lại tránh mặt vì lý do công việc. Tôi có muốn cho mẹ tiền cũng phải dấm dúi chứ không dám công khai.
Đợt này, công ty chồng tôi cũng lao đao. Các khoản chi phí đều thắt chặt hết mức có thể, thành ra tôi có muốn giúp bố mẹ cũng chẳng được.
Hôm qua mẹ tôi lên chơi, lúc bà về, tôi vét túi thấy chẳng còn đồng nào, thế là chạy vội đưa cho bà 500 nghìn đi đường. Mẹ tôi biết con gái khó khăn nên không lấy. Hai bên cứ đẩy qua đẩy lại, vô tình đúng lúc chồng tôi về và nhìn thấy.
Thế rồi khi mẹ tôi vừa về khỏi, chồng liền giáng cho tôi một cái bạt tai. Anh trừng mắt nói tôi suốt ngày chỉ biết chu cấp cho nhà ngoại.
Nghĩ đến cảnh 10 năm nay cứ nhu nhược mãi, tôi vùng lên đòi ly hôn khiến chồng sững sờ. Sáng nay tôi đã ra tòa để xin đơn. Cầm lá đơn này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Thế nhưng chắc chắn, tôi sẽ ký lá đơn này và xem thái độ của chồng thế nào rồi mới quyết định.
Tôi ôm lá đơn xin ly hôn trong tay, lòng rối bời như tơ vò. Đêm đó, tôi ngồi lặng lẽ nhìn các con đang ngủ say. Hai đứa trẻ còn quá nhỏ, chúng cần một mái ấm, cần cả cha lẫn mẹ. Nghĩ đến ánh mắt hồn nhiên của con, tôi không thể nào mạnh dạn đặt bút ký.
Sáng hôm sau, khi chồng tôi ra khỏi nhà, tôi lặng lẽ cất lá đơn vào ngăn kéo. Có lẽ tôi cần thêm thời gian, cần suy nghĩ thấu đáo hơn. Dù giận anh vô cùng, tôi vẫn không nỡ phá vỡ tổ ấm của các con. Tôi tự nhủ: “Có lẽ anh ấy chỉ cần thời gian để hiểu được nỗi lòng của tôi.”
Những ngày sau đó, tôi cố gắng giữ mọi chuyện bình thường. Nhưng chồng tôi dường như nhận ra sự thay đổi. Anh ít nói hơn, ánh mắt nhìn tôi cũng lạnh nhạt hơn.
Rồi một buổi sáng cuối tuần, khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng cho các con, bỗng nghe tiếng còi ô tô ngoài cổng. Tôi vội chạy ra thì bất ngờ thấy bố mẹ mình bước xuống từ một chiếc ô tô sang trọng.
Mẹ tôi mỉm cười dịu dàng, còn bố tôi đứng đó với vẻ tự tin khác lạ. “Con gái, bố mẹ đến đón con về nhà,” mẹ tôi nói, giọng dứt khoát. Tôi chưa kịp phản ứng thì mẹ đã bước vào nhà, kéo vali của tôi ra.
Chồng tôi vừa từ trên lầu xuống, thấy cảnh tượng ấy liền sững người. Anh nhìn chiếc ô tô đậu ngoài cổng, ánh mắt thoáng chút bối rối.
“Anh đừng trách con gái tôi. Con bé đã chịu đựng anh suốt 10 năm qua, bây giờ đến lúc nó cần được sống hạnh phúc,” mẹ tôi nói, ánh mắt sắc lạnh hướng về chồng tôi.
Tôi chưa bao giờ thấy mẹ tôi mạnh mẽ như vậy. Bố tôi, người vốn ít nói, cũng gật đầu đồng tình. “Chúng tôi không giàu có như trước đây, nhưng cũng không để con mình khổ thêm nữa. Nếu anh thực sự thương con bé, hãy thay đổi bản thân và chứng minh điều đó,” ông nói.
Tôi đứng đó, nước mắt tuôn rơi. Các con tôi chạy ra, ôm lấy tôi khóc nức nở. “Mẹ ơi, mẹ đừng đi!”
Trong khoảnh khắc đó, tôi nhìn chồng mình, thấy anh đang siết chặt tay, ánh mắt lúng túng xen lẫn hối hận. Liệu anh có thực sự muốn giữ gia đình này? Hay đây chính là lúc để tôi bước ra khỏi cuộc đời anh?
Tôi vẫn chưa đưa ra quyết định, nhưng sự xuất hiện của bố mẹ đã khiến tôi có thêm sức mạnh để đối diện với chính mình và những gì sẽ đến.