Home Blog Page 13

Vợ anh đã từng s::ả:y th::ai 1 lần ở tháng thứ 3, hơn 1 năm sau vợ chồng anh mới có tin vui lại. Giờ vợ cũng đang trong 3 tháng đầu th::a:i kì, anh lúc nào cũng quan tâm tới vợ. Nhưng không ngờ Trung đi được 1 tháng thì ở nhà xảy ra chuyện t:ày đ:ịnh. Hôm ấy vừa đi làm về thì bất ngờ mẹ anh gọi điện. “Con ơi về ngay, c:on Thúy khó qua khỏi rồi”. Từ hôm vợ m::ất, đêm nào chồng cũng nghe tiếng l::a h::é:t v:ọng ra từ phòng mẹ mình…

0

Cứ ngỡ mọi chuyện như thế là tốt đẹp nhưng không ngờ Trung đi được 1 tháng thì ở nhà xảy ra chuyện tày định. Hôm ấy vừa đi làm về thì bất ngờ mẹ anh gọi điện. “Con ơi về ngay, con Thúy khó qua khỏi rồi”.

Trước khi đi chuyến công tác 2 tháng này Trung cứ thấy nóng ruột trong lòng anh đã định không đi rồi vì vợ mới bầu bí lại nghén ngẩm dữ quá. Trước đây Thúy vợ anh đã từng sảy thai 1 lần ở tháng thứ 3, hơn 1 năm sau vợ chồng anh mới có tin vui lại. Giờ vợ cũng đang trong 3 tháng đầu thai kì, anh sợ nhỡ có mệnh hệ gì thì với vợ con thì anh lại hối hận cả đời.

Trung đã định từ chối chuyến công tác nhường cho người khác dù biết chuyến này đi công tác phí được chi khá cao và đây cũng là cơ hội cho anh thăng chức lên phó phòng. Ngay hôm anh định bàn với vợ không đi nữa thì bất ngờ mẹ anh nghe thấy:

– Tại sao lại không đi hả? Làm vợ phải biết hi sinh vì sự nghiệp của chồng chứ. Vừa mới bầu có 2 tháng chứ đã đến lúc đẻ đâu mà giữ chặt chồng ở nhà. Phải để cho nó đi làm mà kiếm tiền về còn có tiền cho chị sinh nở chứ.

– Là con lo vợ con.

– Lo lắng cái gì, anh cứ đi công tác cho tôi. Chị ấy có phải là trẻ con đâu mà ở nhà chăm sóc. Người ta chửa đẻ như chị ấy chắc chết hết.

Từ hôm vợ mất, đêm nào chồng cũng nghe tiếng la hét vọng ra từ phòng mẹ mình - Hình 1

Có lẽ Thúy sợ mẹ chồng phật ý nên cô bảo chồng đi luôn chứ không dám để chồng ở nhà. (Ảnh minh họa)

Có lẽ Thúy sợ mẹ chồng phật ý nên cô bảo chồng đi luôn chứ không dám để chồng ở nhà. Trung đi công tác mà thì thoảng cứ lo, gọi điện về cho vợ liên tục. May mắn Thúy ở nhà nói mẹ không làm khó gì cho cô cả, mỗi tội cô vẫn hơi nghén nên ăn không được nhiều. Trung cố gắng động viên vợ đợi lúc anh về sẽ bồi bổ cho vợ thêm.

Cứ ngỡ mọi chuyện như thế là tốt đẹp nhưng không ngờ Trung đi được 1 tháng thì ở nhà xảy ra chuyện tày định. Hôm ấy vừa đi làm về thì bất ngờ mẹ anh gọi điện. “Con ơi về ngay, con Thúy khó qua khỏi rồi”. Trung mua vội vé máy bay về nhà thì sốc ngất khi chỉ kịp nắm tay vợ lần cuối trước khi Thúy trút hơi thở cuối cùng.

Thúy bị ngã cầu thang, nhà lại không có ai nên không phát hiện ra kịp thời. Mãi gần trưa mẹ chồng cô đi chơi nhà bạn về mới biết đưa con dâu thì viện thì quá muộn rồi. Trung đau đớn khóc than bên thi thể vợ trẻ và đứa con chưa kịp chào đời. Giá anh đừng đi công tác thì đâu tới nỗi này.

Ngày làm đám tang cho vợ và con ai nhìn Trung cũng phải gạt nước mắt. Trung đau đớn vật vã trước linh cữu vợ: “Em ơi tại anh, vì anh… Nếu anh không bỏ mặc em ở nhà thì giờ anh đâu phải lìa xa em với con thế này. Tại anh… là anh không tốt… Anh không xứng đáng là người chồng, người cha. Ông trời sẽ quả báo, sẽ phạt nặng anh, anh sẽ phải chịu hậu quả…”.

Để vợ ở nhà 2 ngày Trung mới chịu đêm thi thể Thúy đi chôn. Cái chết của người vợ trẻ khiến anh như người mất hồn, nhưng mẹ anh thì thấy thần thái của bà không biến sắc nhiều lắm. Trung nghĩ vốn bình thường mẹ với vợ cũng không hợp nhau, không tình cảm nhiều nên con dâu mất bà cũng không quá đau lòng.

Nhưng từ sau khi chôn vợ đêm nào Trung cũng nghe thấy tiếng ú ớ, rồi cả tiếng la hét vọng ra từ phòng mẹ mình. Bình thường bà ngủ rất sâu giấc không hiểu sao dạo này bà lại lên cơn mê sảng như thế?

Không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một đêm Trung thấy tiếng mẹ hét to quá nên quyết định chạy sang phòng mẹ xem có chuyện gì đang xảy ra thì bất ngờ qua khe cửa anh thấy mẹ đang quỳ lạy trước cửa sổ đang mở: “Tha cho mẹ con ơi, mẹ không cố tình giết…”.

Từ hôm vợ mất, đêm nào chồng cũng nghe tiếng la hét vọng ra từ phòng mẹ mình - Hình 2

Ảnh minh họa.

Trung choáng váng vô cùng, lẽ nào mẹ anh đã làm chuyện gì có lỗi với Thúy? Lẽ nào cái chết của vợ anh liên quan tới bà? Trung đạp cửa xông vào phòng mẹ, để rồi sốc ngất khi thấy mẹ lăn ra giữa sàn nhà bất tỉnh. Anh vội vàng gọi xe đưa bà đi cấp cứu, bác sĩ nói vì bà hay mở cửa sổ ban đêm nên trúng gió độc.

Mẹ vừa tỉnh dậy, Trung đã vội vàng hỏi bà:

– Tại sao mẹ lại quỳ lạy ra ngoài cửa sổ vậy mẹ?

– Là mẹ có lỗi với vợ con. Lúc con Thúy còn sống, thấy nó nghén mẹ cứ nói ra nói vào vì nghĩ nó giả vờ để con phải quan tâm tới nó. Thậm chí dạo con đi rồi, có lần nó nghén mệt nằm ở nhà không chịu xuống nấu cơm giúp mẹ, mẹ đã mắng nó, thậm chí là rủa nó chết luôn đi cho mẹ đỡ phải hầu hạ.

Mẹ gở mồm không ngờ con bé lại ra nông nỗi này. Thực lòng mẹ không hề muốn cái Thúy và cháu chết đâu. Từ hôm nó mất tới giờ không đêm nào mẹ ngủ ngon, đêm nào cũng mơ thấy cảnh nó đầy máu về đứng đầu giường mẹ. Mẹ sợ lắm, mẹ xin lỗi…

Thì ra là như vậy? Trung ôm chặt mẹ vào lòng, động viên bà và nói lỗi không phải do mẹ, Thúy mất không ai mong muốn cả. Sau hôm ấy anh quyết định đưa vợ lên chùa cho hồn vợ siêu thoát và cũng là muốn cho mẹ được thanh thản. Bà cũng đã nhiều tuổi rồi, giờ cứ bị cái chết của con dâu ám ảnh sẽ sinh bệnh nặng mất.

Minh Minh/ Theo Thể thao xã hội

 

Vợ tôi không phải người quá chỉn chu sạch sẽ nên đôi lúc bị bố mẹ tôi c:hê lư:ời, c:hê nhà bẩn, nhưng tôi hiểu cho cô ấy, bận rộn công việc cơ quan về đến nhà đã mệt rồi, nhà cửa làm rối một tí cũng xong, tôi không phải người kỹ tính. Năm nào vào ngày giỗ cô ấy cũng vô cùng mệt mỏi. Bố mẹ tôi thì lại hay c:hê con dâu làm chậm, nhận xét món này nhạt món kia mặn ngay trước mặt khách, nên cứ ngày giỗ là vợ tôi cực kỳ không vui. ngày giỗ năm nay cô ấy nói trước với tôi là nhất định cô ấy không làm nữa. Cô ấy bảo giỗ ông bà tổ tiên là việc của cả nhà, nhưng xưa nay chỉ có cô ấy làm quần quật, anh chị em quăng được tí tiền sang, tới giờ mới đến ngồi vào mâm y như khách…

0

Gần đến ngày giỗ ông bà tổ tiên năm nay vợ nói trước với tôi là nhất định cô ấy không làm nữa…

Chúng tôi là vợ chồng đến nay cũng được mười mấy năm. Ngần ấy năm chúng tôi sống cùng ông bà nội của tụi nhỏ. Các anh chị em khác của tôi không sống cùng, họ có gia đình riêng và ở riêng, chỉ có tôi ở lại trong căn nhà của bố mẹ, nhận trọng trách phụng dưỡng bố mẹ.

Cuộc sống của chúng tôi như mọi gia đình khác, cũng có lúc nọ lúc kia, có lúc mâu thuẫn trong gia đình nhưng tôi cho rằng không có chuyện gì lớn lắm.

{keywords}

Ảnh: Quốc Khánh

Về cơ bản vợ tôi vẫn ngày 3 bữa lo đủ cho bố mẹ, đi làm về thì dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo. Vợ không phải người quá chỉn chu sạch sẽ nên đôi lúc bị bố mẹ tôi chê lười, chê nhà bẩn, nhưng tôi hiểu cho cô ấy, bận rộn công việc cơ quan về đến nhà đã mệt rồi, nhà cửa làm rối một tí cũng xong, tôi không phải người kỹ tính.

Song bị chê nên vợ tôi không thích, nhiều lần cuối ngày về phòng cô ấy ấm ức nói ông bà “chê vậy sao không tự làm tự dọn luôn cho rồi”.

Đối với các anh chị em nhà chồng, vợ tôi cũng không chú ý lấy lòng nên tình cảm với họ không thân thiết. Nhà tôi có 3 anh chị em nhưng giỗ chạp vì vợ chồng tôi ở với ông bà nên chỉ có mình vợ tôi làm, những người anh chị em còn lại đưa tiền góp giỗ từ hôm trước, hôm sau đến giờ cơm mới sang.

Bố mẹ tôi quen nếp bao năm giỗ luôn mời cả đại diện họ hàng. Thành ra nhà có giỗ bao giờ cũng đông, vợ tôi đi chợ từ sáng, nấu nướng cả chiều, tối xong lại loay hoay rửa bát, dọn dẹp.

 

Năm nào vào ngày giỗ cô ấy cũng vô cùng mệt mỏi. Bố mẹ tôi thì lại hay chê con dâu làm chậm, nhận xét món này nhạt món kia mặn ngay trước mặt khách, nên cứ ngày giỗ là vợ tôi cực kỳ không vui.

Gần đến ngày giỗ năm nay cô ấy nói trước với tôi là nhất định cô ấy không làm nữa. Cô ấy bảo giỗ ông bà tổ tiên là việc của cả nhà, nhưng xưa nay chỉ có cô ấy làm quần quật, anh chị em quăng được tí tiền sang, tới giờ mới đến ngồi vào mâm y như khách.

Gia đình họ hàng khề khà từ chiều tối đến tối khuya “ăn xong phủi đít đứng lên đi về” cũng lại là cô ấy dọn, chịu cảnh ấy 10 năm rồi, giờ cô ấy không muốn chịu nữa, mười mấy năm “làm dâu” vậy cũng đủ rồi. Năm nay thì dẹp, cô ấy không làm, các cụ muốn tổ chức sao thì tuỳ.

Tôi hiểu cho nỗi vất vả của vợ nhưng không thể chấp nhận được thông báo của cô ấy. Cô ấy làm dâu, lại là con dâu đang sống với ông bà, cái nhà này sau chẳng của cô ấy thì của ai, đấy chẳng phải là trách nhiệm cô ấy phải làm hay sao, kiểu đâu có kiểu nói không làm là không làm như thế.

Cô ấy lại bảo tôi người ta yêu và kết hôn chỉ biết mỗi nhau thôi là đủ, đằng này cô ấy lấy tôi lấy cả gia đình chồng, nhưng lâu nay mọi người coi sự cố gắng của cô ấy là đương nhiên, là trách nhiệm, cô ấy không thiết nữa. Cái nhà này ông bà chưa một lần nói cho vợ chồng tôi, mà có cho hay không cô ấy cũng không chờ đến ngày cho để mà sống bức xúc mãi được.

Cô ấy cãi với tôi như vậy có đúng không thưa các bạn? Ý vợ tôi rất quyết liệt, tôi phải làm sao để cô ấy chịu hiểu vấn đề? Đang ở Việt Nam chứ có phải ở Tây đâu!

Sau ly hôn, tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ chồng cũ. Biết Tài có vợ mới, tôi cũng mừng cho anh ta. Cách đây hai ngày, tôi nghe tin mẹ chồng cũ q::u:a đ::ời. Lâu nay bà bị ố:m, tôi đã dự định lúc nào rảnh sẽ đến thăm. Không ngờ chưa kịp đến thì mẹ đã đi rồi. Nghĩa t::ử là nghĩa t::ận, tôi quyết định đến vi::ế::ng mẹ chồng lần cuối, xem như trọn vẹn với bà. Vừa thấy tôi xuống xe, chồng cũ đang cười nói với bạn liền g:ạt vợ con sang một bên, rồi giới thiệu tôi mới là vợ chính thức. …để rồi …

0

Tôi đang băn khoăn không biết có nên về hay không, dù sao cũng đã là người dưng, nhưng tôi vẫn rất tôn trọng mẹ chồng cũ. Theo mọi người, tôi có nên về hay không?

Tôi thật không biết nói gì để mô tả chồng cũ của mình. Chúng tôi đã chia tay nhau được hơn 3 năm. Thế nhưng nỗi ám ảnh khi ở bên anh ta vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.

Chồng cũ của tôi tên Tài. Tên thì hay như vậy, nhưng anh ta chẳng có chút tài cán nào, nói thẳng ra thì chỉ siêng ăn nhác làm, ít tài nhiều tật. Cưới nhau xong, tôi mới biết Tài có máu lô đề cờ bạc. Làm được bao nhiêu, anh ta lại nướng vào mấy trò đỏ đen.

Tôi vẫn còn nhớ như in, hồi ấy chỉ có mẹ chồng là tốt với mình. Mỗi lần thấy con trai về đòi tiền, bà lại nói trên đời này chỉ có tôi là giỏi chịu. Nếu là người khác, chắn chắn họ đã bỏ đi từ lâu rồi.

Quả thật sang đến năm thứ 2 của hôn nhân, tôi đành dứt áo ra đi. Bởi lẽ lúc ấy, Tài không chỉ nướng tiền vào đỏ đen mà còn bắt đầu ngoại tình. Đối với tôi, điều này như giọt nước tràn ly, khiến chúng tôi phải tan vỡ.

Đang cười ha hả giữa đám tang mẹ, vừa thấy mặt vợ cũ, gã chồng bội bạc giới thiệu một câu khiến vợ mới tái  - Ảnh 1
Điều mà tôi không ngờ, đó là vừa thấy tôi xuống xe, chồng cũ liền gạt vợ con sang một bên. Ảnh minh họa: Internet
Sau ly hôn, tôi vẫn giữ liên lạc với mẹ chồng cũ. Biết Tài có vợ mới, tôi cũng mừng cho anh ta. Còn bản thân thì may mắn gặp thời nên công việc cũng khá lên. Có điều đến thời điểm hiện tại, tôi vẫn chưa tìm được người đàn ông phù hợp.

Cách đây hai ngày, tôi nghe tin mẹ chồng cũ qua đời. Lâu nay bà bị ốm, tôi đã dự định lúc nào rảnh sẽ đến thăm. Không ngờ chưa kịp đến thì mẹ đã đi rồi. Nghĩa tử là nghĩa tận, tôi quyết định đến viếng mẹ chồng lần cuối, xem như trọn vẹn với bà.

Lúc đó, anh ta vẫn đang ngồi ăn uống với đám bạn, còn nói chuyện rất rôm rả. Điều mà tôi không ngờ, đó là vừa thấy tôi xuống xe, chồng cũ liền gạt vợ con sang một bên, rồi giới thiệu tôi mới là vợ chính thức. Nghe xong, ngay cả tôi cũng ngỡ càng, còn vợ mới của anh ta thì mặt cắt không còn giọt máu.

Thật không hiểu tại sao anh ta lại trơ trẽn đến vậy. Mấy hôm nay, anh ta liên tục nhắn tin dặn tôi về làm lễ cúng cho mẹ chồng cũ. Tôi đang băn khoăn không biết có nên về hay không, dù sao cũng đã là người dưng, nhưng tôi vẫn rất tôn trọng mẹ chồng cũ. Theo mọi người, tôi có nên về hay không?

Vợ làm nghề bán xôi đêm, ngày nào tôi cũng phụ vợ dọn hàng rồi bỏ về ngủ trước vì sáng hôm sau phải đi làm sớm. Kì lạ thay dù rất đông khách xếp hàng nhưng lúc kiểm tiền lại chẳng lãi lời được bao nhiêu mà vợ còn than đ-au khắp người. Đêm hôm đó, tôi bí mật về thay quần áo rồi giả làm khách mua xôi. Lúc gần đến lượt, tôi s::ững người khi thấy vợ đang ‘n:ắn x:ôi’ cho 1 người đàn ông…

0

Tôi là Minh, một nhân viên văn phòng bình thường. Công việc bận rộn khiến tôi không thể phụ vợ nhiều, nhưng mỗi tối, tôi vẫn cố gắng giúp Thu – vợ tôi – dọn hàng xôi ở một góc chợ nhỏ. Thu bán xôi từ 9 giờ tối đến tận 2-3 giờ sáng, còn tôi, sau khi dọn xong hàng cho cô ấy, thường về ngủ trước vì sáng mai còn phải đi làm.

Ban đầu, cuộc sống khá ổn định. Gánh xôi của Thu rất đông khách. Tưởng chừng mọi thứ sẽ thuận lợi, nhưng dạo gần đây, tôi nhận ra có điều gì đó kỳ lạ. Dù gánh xôi luôn đông khách, tiền bạc mang về không bao nhiêu, thậm chí Thu còn thường xuyên than thở mệt mỏi và đau nhức khắp người. Điều này khiến tôi không khỏi nghi ngờ.

Có lần tôi hỏi:

  • “Em có tính toán kỹ chưa? Đông khách vậy mà sao lại không lời lãi gì cả?”
    Thu chỉ cười trừ, nói qua loa:
  • “Chắc tại mấy hôm nay em bị hụt vốn. Chưa quen giá nguyên liệu mới thôi.”

Câu trả lời ấy không khiến tôi yên tâm, mà ngược lại, càng khiến lòng tôi trĩu nặng. Đêm đó, tôi quyết định làm rõ sự thật.

Hôm sau, tôi giả vờ giúp Thu dọn hàng như mọi khi, nhưng thay vì về ngủ, tôi lặng lẽ thay quần áo, đội mũ che mặt rồi quay lại khu chợ. Tôi muốn tận mắt chứng kiến chuyện gì đang xảy ra.

Khoảng 11 giờ đêm, khi quầy xôi đông nghịt người, tôi nhập vào dòng người chờ mua xôi. Cứ ngỡ rằng mình sẽ chỉ thấy Thu bận rộn múc xôi, gói bánh cho khách, nhưng rồi, một cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi sững sờ.

Thu cúi xuống, luồn tay vào túi quần của một người đàn ông trung niên đứng gần quầy xôi. Cô đưa nhanh một xấp tiền cho ông ta. Ông ta khẽ gật đầu, nhìn quanh như để chắc chắn không ai phát hiện, rồi lẳng lặng bước đi.

Trái tim tôi như ngừng đập. Vợ tôi, người phụ nữ tôi tin tưởng nhất, lại đang làm điều gì đó mờ ám. Cô ấy không chỉ bán xôi. Cô ấy còn đang giấu tôi chuyện gì?

Tôi không vội vàng bước tới ngay. Tôi biết, nếu làm lớn chuyện ngay lúc này, mọi thứ có thể đi quá xa. Tôi lặng lẽ quan sát thêm. Đêm đó, tôi tiếp tục đứng ở một góc khuất, theo dõi gánh xôi.

Khoảng 1 giờ sáng, khi khách vãn dần, Thu lặng lẽ xếp xôi còn thừa vào túi. Một người đàn ông khác, ăn mặc bảnh bao, xuất hiện. Hắn ta ngồi xuống ghế trước quầy xôi, nói chuyện với Thu bằng giọng điệu thân mật. Tôi không nghe rõ, nhưng có lúc hắn còn vỗ vai Thu, rồi đặt tay lên tay cô ấy.

Tôi cảm giác như có một nhát dao vừa đâm vào tim mình. Nhưng lần này, tôi không thể nhịn được nữa. Tôi bước ra, đứng trước mặt hai người.

  • “Thu, đây là chuyện gì?”

Thu giật mình quay lại, mặt tái mét khi nhìn thấy tôi. Người đàn ông kia đứng dậy, vội vàng bỏ đi. Tôi không ngăn hắn, bởi tôi biết, câu trả lời chỉ có thể đến từ Thu.

Trở về nhà, tôi ngồi đối diện Thu trong không gian nặng nề. Cô ấy cúi đầu, nước mắt rơi lã chã. Cuối cùng, Thu bắt đầu kể:

  • “Anh à, em xin lỗi vì giấu anh. Nhưng… em không còn cách nào khác.”

Thu kể, cách đây vài tháng, khi công việc bán xôi đang ổn định, cô bị một nhóm người cho vay nặng lãi ép nợ. Trước đây, Thu từng vay tiền họ để chơi hội, cuối cùng chủ bỏ trốn, nên cô mới đi vay lãi để trải nợ, rồi tiền để mở quầy xôi, nhưng vì không hiểu rõ lãi suất, số tiền nợ ngày một chồng chất.

  • “Em không muốn anh biết, vì em sợ anh trách em, sợ anh lo lắng. Em đã cố gắng trả nợ bằng tiền bán xôi, nhưng chúng không cho em thời gian. Tụi nó bắt em phải trả thêm bằng cách làm… những việc mà em không muốn.”

Tôi siết chặt nắm tay, cảm giác giận dữ trào lên. Thu nói tiếp, giọng run rẩy:

  • “Tụi nó ép em phải đưa tiền mỗi đêm, còn bắt em phải nghe lời nếu không… chúng sẽ làm hại anh và con.”

Lòng tôi đau như cắt. Tôi không trách Thu, mà ngược lại, tôi thấy bản thân thật vô dụng khi không thể bảo vệ được cô ấy.

Hôm sau, tôi xin nghỉ làm, âm thầm liên hệ với công an và nhờ bạn bè giúp đỡ. Chúng tôi lập một kế hoạch để vạch trần nhóm cho vay nặng lãi và bảo vệ Thu.

Đêm hôm đó, như thường lệ, tôi đi theo Thu đến gánh xôi. Lần này, tôi không còn đứng từ xa quan sát, mà lặng lẽ hợp tác với lực lượng chức năng. Khi tên “chủ nợ” đến thu tiền, mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch.

Cảnh sát xuất hiện, bắt giữ hắn cùng đồng bọn ngay tại chỗ. Nhóm người này không chỉ cho vay nặng lãi mà còn liên quan đến nhiều hoạt động phi pháp khác.

Sau đêm đó, Thu rời xa được cơn ác mộng đã ám ảnh cô suốt nhiều tháng. Tôi giúp cô trả hết khoản nợ còn lại và động viên cô bắt đầu lại.

Dù câu chuyện để lại nhiều nỗi đau, nhưng nó cũng giúp chúng tôi hiểu rằng gia đình chỉ có thể vững vàng khi các thành viên thấu hiểu và đồng hành cùng nhau. Từ đó, tôi và Thu không còn giấu nhau bất kỳ điều gì, dù là nhỏ nhất.

Gánh xôi của Thu giờ đây trở thành biểu tượng của sự cố gắng và lòng tin yêu trong gia đình.

Lỡ dại có bầu trước khi cưới

0

“Bực không tả nổi, bà tưởng em sẽ vâng dạ mà ngoặt ra cổng sau, nhưng em quay sang nhẹ nhàng bảo với mẹ chồng thế này…”, cô gái chia sẻ.

Xã hội hiện đại, chuyện sống thử, ở chung trước cưới đã là phong trào của giới trẻ. Thậm chí nhiều nhà còn động viên con trai “phấn đấu được cả trâu lẫn nghé” càng tốt.

Thế nhưng ngược lại, vẫn có một số ít gia đình cổ hủ, biết con dâu chửa trước lại gây khó dễ. Giống như câu chuyện vừa đăng trên mạng xã hội của một cô gái dưới đây đang gây xôn xao dư luận. Khổ nhất là tới ngày cưới rồi mẹ chồng vẫn bắt bẻ làm tình làm tội. Song phản ứng của cô con dâu mới là điều khiến cư dân mạng ồ lên bàn tán.

 

Cô gái kể thế này: “Chuyện cũng trôi qua mấy ngày, mọi việc cũng đã xong xuôi đâu vào đấy nhưng nghĩ lại em vẫn thấy ấm ức.

Chẳng là em với chồng yêu nhau hơn năm thì tụi em ‘vượt rào’. Nói chung em thuộc tip người có suy nghĩ thoáng. Miễn hai đứa yêu nhau thật lòng, thì chuyện quan hệ trước và sau hôn nhân cũng không phải là vấn đề quá quan trọng.

 

Vậy là yêu được 13 tháng em với anh ấy dọn về sống chung. Được 5 tháng em dính bầu. Anh lập tức dẫn em về giới thiệu gia đình xin cưới. Lúc nghe anh thông báo rằng em có đã mang bầu hai tháng, cả bố cả mẹ anh ấy đều gật gù bảo: Tốt quá, vậy cưới luôn đi“.
Lỡ chửa trước, ngày cưới bị mẹ chồng bắt đi vào cổng sau cô dâu mới bật lại mẹ chồng rồi kéo tay bố đẻ định về thẳng-1

 

Ảnh minh họaĐọc tới đây, cư dân mạng ai lấy đều thấy mừng cho cô gái, bởi tình yêu của cô xem như đã đơm hoa kết quả, có cái kết viên mãn. Không biết là nàng dâu mới này có gì phải phàn nàn than thở nữa. Song diễn biến tiếp theo cô kể thì đúng là ngoài sức tưởng tượng.

 

Bố mẹ anh đi xem thầy, bảo cưới ngay tháng sau là đẹp nhất. Thế là hai bên gia đình gấp rút tiến hành gặp mặt, bàn chuyện ăn hỏi cưới xin. Nói chung mọi chuyện diễn ra đều vui vẻ, ổn thỏa.

Song đúng tới hôm cưới, nhà gái vừa bước xuống xe, đi gần tới cổng nhà trai thì mẹ chồng kéo tay em giữ lại, ghé tai bảo: ‘Họ nhà mình trước giờ có lệ, dâu chửa trước phải đi vòng cổng sau. Không thể đi cổng chính’.

Ui, em nghe sốc luôn, hai chân khự cứng. Bố đẻ em đứng bên cũng nghe thấy, ông cau mày nhìn con gái vì cũng khá bất ngờ.

Em thấy vậy quay sang nhìn chồng. Hiểu ý vợ, anh nháy mẹ: ‘Sao mẹ cổ hủ thế. Thời đại nào rồi mà mẹ còn làm như vậy. Với lại mấy hôm trước mẹ có nói vợ con phải vào nhà cổng sau đâu’.

Câu chuyện của cô gái mỗi lúc một gay cấn, lôi cuốn sự tập trung cao độ của cư dân mạng. Biết hội chị em đang hóng chuyện gì xảy ra tiếp theo, cô gái kể tiếp:

“Nói chung quả đấy em sốc thật sự. Chồng em đã nói thế mà bà vẫn khư khư bắt em vòng ra cổng sau cho bằng được. Vừa sốc vừa ức, thà bà bảo với em cái lệ kỳ quái, ngớ ngẩn kia từ trước rồi thì còn đỡ. Đằng này mấy ngày trước bà còn vui tươi nói mừng vì có cháu sớm, giờ lại quay ra phân biệt làm em cảm giác như thể mình bị lừa ấy.

Bực không tả nổi, bà tưởng em sẽ vâng dạ mà ngoặt ra cổng sau, nhưng em quay sang nhẹ nhàng bảo với mẹ chồng thế này: ‘Mẹ ạ, con mang thai với chồng con. Gia đình bên nhà mình cũng mang trầu cau sính lễ sang xin hỏi cưới con về làm dâu rồi. Vậy thì không có lý do gì con phải đi cổng phụ như thế. Nếu bố mẹ không mở rộng cổng chính chào đón con về làm dâu thì thôi con xin phép mẹ, con về ạ“.
Lỡ chửa trước, ngày cưới bị mẹ chồng bắt đi vào cổng sau cô dâu mới bật lại mẹ chồng rồi kéo tay bố đẻ định về thẳng-2
Ảnh minh họa

Nói rồi, em quay sang nắm tay bố đẻ quay ngược ra xe. Bố em tán thành với quyết định của con gái nên vui vẻ quay đầu theo. Chồng cuống quýt giữ tay em lại. Mẹ chồng thì nghệt mặt đứng yên.

 

Sau bố chồng em chạy lại bảo: ‘Bà buồn cười thật, tôi không nghĩ bà lại cổ hủ tới thế. Có dâu, có cháu là mừng quá rồi, tại sao bắt nó đi cổng sau. Thế bà không nhớ thằng Nam (tên chồng em) cũng là giống ngắn ngày của vợ chồng mình à. Ngày đấy bố mẹ tôi có để bà đi cổng sau đâu mà giờ bà lại thế’.

Ôi, lúc ấy mẹ chồng em mới đỏ chín mặt ngượng với con dâu. Rồi giải thích rằng thì là mà các kiểu, song cả bố chồng với chồng em gạt phăng hết. Sau bà đành vui vẻ dắt em vào cổng chính các chế ạ“.

Theo dõi hết câu chuyện của cô dâu này, hầu hết mọi người đều lên tiếng trách bà mẹ chồng kia cổ hủ, lạc hậu quá. Họ tán thành cách hành xử của cô gái. Nhiều người thì cười bảo, thôi cuối cùng được đi cổng chính là tốt rồi.

Họ cũng động viên cô dâu chuyện đã qua không nhắc lại nữa cho tinh thần thoải mái đợi ngày sinh con, miễn mấy nữa mẹ tròn con vuông là hạnh phúc, vì thực tế bà mẹ chồng kia cũng đang rất mong cháu rồi.

Không thể tin Ông Minh Tuệ thông báo tạm dừng đi khất thực

0

Ông Thích Minh Tuệ vừa viết thư tay thông báo việc bản thân sẽ dừng đi khất thực.

Ngày 18/11, ông Thích Minh Tuệ (tên khai sinh Lê Anh Tú; trú xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai) đã viết thư tay thông báo việc ông sẽ tạm dừng đi khất thực.

Theo thư viết tay của ông Minh Tuệ, bản thân ông lập nguyện phát tâm học tập, tu theo chánh pháp của Đức Phật Thích Ca Mâu Ni. Song vì điều kiện xã hội, an ninh chính trị phức tạp, chưa phù hợp với ông trong việc học tập theo hạnh khất thực, nên ông sẽ tạm dừng khất thực.

 

Ông cho biết bản thân chỉ đi khất thực khi nào đủ điều kiện, đảm bảo về an toàn giao thông, an toàn xã hội, an ninh chính trị, không gây tụ tập đông người.
Ông Minh Tuệ thông báo tạm dừng đi khất thực - 1Hành trình tu tập, khất thực của ông Thích Minh Tuệ thu hút nhiều người dân tham gia (Ảnh: Chí Anh).

Ông Minh Tuệ mong muốn khi ông đi khất thực không có người khác đi theo, tụ tập chào đón, gây ồn ào và không đúng với chánh pháp.

Theo nguồn tin của phóng viên Dân trí, thông báo trên được đăng tải trên mạng xã hội chứ không được gửi lên chính quyền địa phương. Thông báo này cũng có xác nhận của Công ty TNHH Phát Tâm Thiên Định Tuệ với con dấu và chữ ký của bà Nguyễn Thị Lan, Phó Giám đốc công ty.

Trước đó, ông Thích Minh Tuệ có đơn gửi các cơ quan chức năng đề nghị người dân không tụ tập đông người; không quay phim, chụp hình và phát tán hình ảnh cá nhân của ông lên mạng xã hội.

Ông Thích Minh Tuệ đề nghị mọi người không tụ tập đông người để đảm bảo an toàn giao thông, không phát tán hình ảnh của ông lên mạng xã hội khi chưa được phép. Những việc này đã ảnh hưởng không nhỏ đến quá trình tu tập của ông, cũng là hành vi vi phạm pháp luật.
Ông Minh Tuệ thông báo tạm dừng đi khất thực - 2Thời gian gần đây, khá đông người dân tập trung theo sát việc tu tập của ông Thích Minh Tuệ gây ảnh hưởng đến cuộc sống cá nhân ông này và gây mất an ninh trật tự (Ảnh: Chí Anh).

 

Theo Ban Tôn giáo Chính phủ, ông Lê Anh Tú (Thích Minh Tuệ, SN 1981, quê xã Kỳ Văn, huyện Kỳ Anh, tỉnh Hà Tĩnh) đăng ký hộ khẩu thường trú ở xã Ia Tô, huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai.

Giáo hội Phật giáo Việt Nam khẳng định ông Lê Anh Tú không phải là tu sĩ Phật giáo và bản thân ông Lê Anh Tú cũng không nhận mình là tu sĩ Phật giáo, chỉ là công dân tu học theo lời dạy của Đức Phật.

 

Từ năm 2017 đến năm 2023, ông Lê Anh Tú tự tu, thực hành hạnh khất thực; đã 3 lần đi bộ từ Nam ra Bắc và ngược lại.

Năm 2024 là lần thứ 4 ông Tú đi bộ xuất phát từ tỉnh Khánh Hòa, theo trục đường chính lên Cao Bằng – Hà Giang.

Tôi bỏ quê lên thành phố làm giúp việc để có thể nuôi con trai ăn học. May mắn là tôi được một gia đình giàu có nhận vào làm việc. Họ sống ở một khu thượng lưu, nơi có bảo vệ nghiêm ngặt. Mặc dù nói là giúp việc nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn. Sau 5 năm làm giúp việc, tôi cảm nhận được ông chủ Nam có tình cảm với mình. Ông cũng từng t:ỏ t:ình nhưng tôi từ chối vì biết thân biết phận. Nhưng rồi một hôm con trai cả của ông lên tiếng khiến để rồi nhận cái kết ê ch:ề

0

Dù chồng chỉ chấp nhận ly thân, tôi vẫn dọn đến ở cùng ông chủ; ông ấy thực lòng yêu thương tôi, nhưng không ngờ số phận lại khiến tôi thành kẻ có nhà không thể về.

Tôi 52 tuổi, lấy chồng từ năm 20 tuổi. Con gái lớn của tôi hiện đã có chồng con; con trai út đang là sinh viên đại học năm cuối.

Trước đây, chồng tôi làm chủ một công ty xây dựng nhỏ, nhưng sau đó do liên tục thua lỗ, chủ đầu tư quỵt tiền nên công ty phá sản. Kể từ đó, chồng tôi bê tha rượu chè, không còn tu chí làm ăn, lại còn nợ ngập đầu, không biết bao giờ mới có tiền trả. Nói là có chồng nhưng những năm gần đây tôi sống không khác gì mẹ đơn thân, một mình lo trang trải sinh hoạt gia đình.

Nguồn thu nhập chính của gia đình không còn, tôi đành phải lên thành phố giúp việc để có thể nuôi con trai ăn học. May mắn là tôi được một gia đình giàu có nhận vào làm việc. Họ sống ở một khu thượng lưu, nơi có bảo vệ nghiêm ngặt. Mặc dù nói là giúp việc nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn. Việc dọn dẹp đã có công ty dịch vụ cử người đến làm theo tuần.

Gia đình này chỉ có ông chủ nhà tên Nam, hơn tôi 2 tuổi và hai con trai đều chưa vợ. Vợ ông bỏ đi định cư ở nước ngoài từ khi các con còn bé. Gia đình toàn người lớn nên không phải dọn dẹp nhiều. Tôi nấu ăn khá ngon nên rất được lòng ông Nam, món nào tôi nấu ra ông cũng đều ăn hết. Tôi còn giúp ông kiểm tra, đối chứng lại một số giấy tờ sổ sách. Thấy tôi nhanh nhẹn, làm việc gì cũng gọn gàng đâu ra đấy nên ông hay thưởng thêm ngoài khoản tiền lương cố định.

Sau 5 năm làm giúp việc, tôi bỏ chồng sống với ông chủ để rồi nhận cái kết ê chề

Từ ngày tôi lên thành phố giúp việc, kinh tế gia đình được cải thiện. Tôi vừa chu cấp được cho con trai học đại học, vừa có tiền trang trải những sinh hoạt ở quê. Có điều, khi ngày càng quen với cuộc sống thành phố và sinh hoạt tiện nghi trong gia đình giàu có, lại được ông chủ coi trọng, đối xử tốt, tôi phát sinh cảm giác chán ngán mỗi lần về quê, thấy cảnh nhếch nhác trong nhà và ông chồng nát rượu, gầy gò ốm yếu.

Sau 5 năm làm giúp việc, tôi cảm nhận được ông Nam có tình cảm với mình. Ông cũng từng tỏ tình nhưng tôi từ chối vì biết thân biết phận. Nhưng rồi một hôm, con trai cả ông gặp riêng tôi nói chuyện, muốn tôi ở đây chung sống và chăm sóc cho bố cậu cả đời. Cậu ấy nói nếu tôi ly hôn chồng thì có thể đăng ký kết hôn với ông Nam.

Tôi bị sốc, nhưng không thể không suy nghĩ về đề nghị đó suốt nhiều ngày. Tôi muốn từ bỏ người chồng bê tha ở quê để được làm bà chủ. Suy đi tính lại, từ lâu tôi đã chẳng còn tình cảm gì với chồng, sống được với nhau chừng ấy năm cũng là do trách nhiệm với con cái. Hiện giờ hai con tôi cũng đủ trưởng thành rồi, tôi có thể buông tay.

Tôi về nhà nói chuyện với chồng, anh xin tôi đừng bỏ anh, hứa sẽ thay đổi, không uống rượu nữa mà tu chí làm ăn. Nhưng lúc này anh mới hứa cô gắng thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa vì lòng tôi đã quyết. Các con cũng khuyên bảo, nhưng tôi nhất định muốn ly hôn. Níu kéo không được, chồng đồng ý ly thân, đề nghị tạm thời chưa đưa đơn ra tòa.

Từ đó, tôi dọn hẳn đến nhà ông Nam ở; gia đình thuê thêm một giúp việc theo giờ nên tôi không phải làm gì nữa. Ông Nam thực lòng yêu thương và tôn trọng tôi. Chúng tôi đã có những ngày vô cùng hạnh phúc

Tưởng rằng cuộc sống trong mơ ấy sẽ kéo dài mãi mãi nhưng rồi chỉ được 4 tháng thì biến cố ập đến. Ông Nam bị suy hô hấp và đột ngột qua đời. Con trai cả của ông thay bố điều hành công ty, nhưng không hiểu sao chỉ hơn một tháng sau đó, công ty bị điều tra, việc kinh doanh đình trệ.

Sau 49 ngày của bố, hai cậu con trai của ông Nam tỏ ý muốn tôi rời khỏi ngôi nhà của họ. Không còn là giúp việc (hai cậu cũng không cần giúp việc), tôi chẳng còn danh phận gì vì trước đó tôi vẫn là phụ nữ có chồng nên chưa đăng ký kết hôn được với ông Nam. Tôi đành ngậm ngùi ra đi, hiện giờ ở trong một phòng trọ.

Tôi có kể với hai con tôi về hoàn cảnh của mình nhưng chúng tỏ ra không quan tâm, có lẽ vì vẫn hận tôi ham giàu sang phú quý mà bỏ bố chúng.

Hiện giờ tôi trắng tay, có nhà không dám về. Liệu tôi có nên về quê xin chồng cũ tha thứ và làm lại từ đầu hay không? Dù gì chúng tôi vẫn chỉ ly thân, trên giấy tờ vẫn là vợ chồng. Rất mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Đại gia đình tôi thuê chị Hòa làm giúp việc được 8 năm nay. Chúng tôi xem chị như người thân trong gia đình chứ không phải mối quan hệ chủ – tớ nữa. Tính chị Hòa thật thà, hiền lành, đảm đang, làm việc gì là gọn gàng, chỉn chu việc đó. Nhưng mấy ngày trước, tôi lại phát hiện chị Hòa có những biểu hiện khác thường. Sắc mặt chị ấy t::ái nh:ợt, thường xuyên chạy vào nhà vệ sinh n::ô:n ó:i. Đã thế, chị còn không nấu món cá nữa mà chuyển sang nấu thịt, khẩu vị cũng mặn hơn trước. Tôi ngờ ngợ nên hỏi chị. Sau một hồi ấp úng, chị cũng đành nói sự thật……. Tôi chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra mới t::á h::ỏ:a…..

0

Chị giúp việc ngượng ngùng báo với tôi rằng chị ấy đã có thai hơn 3 tháng rồi.

Vợ chồng tôi thuê chị Hòa làm giúp việc được 8 năm nay. Chúng tôi xem chị như người thân trong gia đình chứ không phải mối quan hệ chủ – tớ nữa. Tính chị Hòa thật thà, hiền lành, đảm đang, làm việc gì là gọn gàng, chỉn chu việc đó. Nhưng cuộc đời chị lại không may mắn khi gặp phải một người đàn ông vũ phu, ham chơi lười làm. Bị chồng đán.h quá nhiều, chị quyết định l.y hô.n rồi đến nhà tôi làm giúp việc toàn thời gian.

Năm ngoái, anh trai chồng chuyển đến sống cùng vợ chồng tôi. Anh ấy cũng l.y hô.n vợ, đang nuôi con trai 5 tuổ.i. Anh chồng tôi thần kinh không được minh mẫn do một trận sốt cao hồi nhỏ. Trưởng thành cưới vợ do mai mối, có một đứa con rồi chị vợ không chịu nổi nên bỏ đi. Thương anh trai nuôi con nhỏ mà không đủ tiề.n, chồng tôi gợi ý để anh ấy đến sống cùng chúng tôi rồi xin việc giúp anh; còn cháu vẫn sống ở quê với ông bà nội. Tôi không phản đối bởi chúng tôi cũng khá giả, nhà cửa rộng rãi, phòng ốc còn dư thì giúp đỡ anh trai chồng cũng là điều nên làm.

Chồng tôi xin cho anh trai làm bảo vệ ở công ty anh. Mức lương tuy không quá cao nhưng cũng đủ chi tiêu và gửi về cho con trai ở quê. Việc ăn uống, quần áo của anh ấy sẽ do vợ chồng tôi lo liệu.

Chị giúp việc thông báo mang thai, danh tính cha đứ.a b.é khiến cả nhà tôi chao đảo - Hình 1

Ảnh minh họa

Dạo gần đây, tôi thấy anh trai chồng và chị giúp việc thường xuyên nói chuyện thân thiết với nhau. Tôi có nhắc nhở chị Hòa, bảo chị phải giữ khoảng cách với anh ấy, đừng quá thân mật rồi lại xảy ra những chuyện không nên xảy ra. Chị ấy cười giả lả, khẳng định chị đối với anh chồng tôi chỉ là sự quan tâm bình thường thôi, không có chuyện vượt quá giới hạn đâu.

Nhưng mấy ngày trước, tôi lại phát hiện chị Hòa có những biểu hiện khác thường. Sắc mặt chị ấy tái nhợt, thường xuyên nôn ói. Đã thế, chị còn không nấu món cá nữa mà chuyển sang nấu thịt, khẩu vị cũng mặn hơn trước. Tôi ngờ ngợ nên hỏi chị. Sau một hồi ấp úng, chị cũng đành nói sự thật. Chị nói mình đã có bầu hơn 3 tháng rồi, cha của đứ.a b.é chính là anh chồng tôi.

Tôi sửng sốt trước thông tin này, chuyện tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. Tôi hỏi chị Hòa đã bắt đầu với anh chồng mình từ khi nào? Chị nói được hơn một năm rồi, khi anh ấy chuyển đến sống được vài tháng thì anh chị như tìm được người đồng cảm, thấu hiểu nhau. Anh chị thương nhau thật lòng, chỉ hi vọng chúng tôi chấp nhận để anh chị được đến với nhau.

Tôi không thể tin được, chị Hòa lại yêu anh chồng mình, còn sẵn sàng nuôi con riêng của anh, chỉ mong được cả nhà tôi đồng ý chuyện kết hôn. Anh chồng biết chị Hòa có thai thì cũng mừng rỡ vô cùng, gọi điện báo cho bố mẹ chồng tôi biết, còn đòi tổ chức đám cưới ở quê. Bố mẹ chồng gọi điện, trách ngược tôi tại sao không quản lí tốt người giúp việc, giờ để chị ấy có bầu, trong khi anh chồng lo cho mình, cho con còn chưa xong; có vợ nữa thì kinh tế ở đâu mà xoay xở?

Tự dưng người giúp việc trở thành chị dâu, tôi không biết nên vui hay buồn nữa? Có nên để anh chị làm đám cưới rồi về quê, tự lo liệu cuộc sống riêng của mình không? Tôi chỉ sợ bố mẹ chồng mắng mỏ, trách cứ tôi thôi.

Chồng mất 3 năm, tôi lướt m::ạng vô tình thấy 1 người phụ nữ đăng bài ‘tưởng nhớ chồng’ với tên họ và ngày sinh giống hệt chồng mình. “Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ”, tôi nghĩ vậy. Thế nhưng, có điều gì đó thôi thúc khiến tôi muốn tìm hiểu sự việc thêm nữa nên tôi đã bấm vào để xem trang cá nhân của người phụ nữ này…Ai ng::ờ…

0

Chồng mất 3 năm, tôi lướt mạng vô tình thấy 1 người phụ nữ đăng bài ‘tưởng nhớ chồng’ với tên họ và ngày sinh giống hệt chồng mình. “Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ”, tôi nghĩ vậy. Thế nhưng, có điều gì đó thôi thúc khiến tôi muốn tìm hiểu sự việc thêm nữa nên tôi đã bấm vào để xem trang cá nhân của người phụ nữ này…

Đầu năm 2018, tôi quen anh trên một ứng dụng hẹn hò. Anh đẹp trai, biết cách nói những điều thú vị khiến tôi luôn vui vẻ. Tôi đã phải lòng anh ngay lập tức. 5 tháng sau, chúng tôi chuyển đến sống cùng nhau.

Khi anh cầu hôn tôi tại công viên vào tháng 12/2019, tôi cảm giác mình như công chúa đã tìm thấy tình yêu đích thực trong truyện cổ tích.

Chúng tôi chuẩn bị kết hôn vào tháng 8/2020. Trong bữa tối với bạn bè và gia đình vào đêm trước đám cưới, trước mắt tất cả người thân, bạn bè của chúng tôi, anh đã xúc động phát biểu về chuyện tình của chúng tôi, mọi người đều cảm nhận được rằng anh đã yêu tôi nhiều thế nào.

Sau đó, tôi hôn anh chúc ngủ ngon và về lại nhà của mình, chúng tôi đã sẵn sàng cho lễ cưới tuyệt vời của sáng hôm sau.

Vậy nhưng, sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng điện thoại. Tôi nghe thấy giọng mẹ hốt hoảng: “Con phải xuống dưới nhà ngay”.

Nỗi sợ hãi bắt đầu dâng trào trong tôi. Anh đã qua đời vào sáng sớm. Tôi nhớ những gì xảy ra tiếp theo trong các bức ảnh chụp nhanh. Tôi ngã gục trên giường và cố gắng để thở. Tôi tự nhắc mình đây là sự thật chứ không phải mơ, anh đã mất vào đúng ngày mà chúng tôi tổ chức đám cưới!

Kết quả khám nghiệm cho thấy, anh qua đời bởi một cơn đau tim ở tuổi 33, vì một căn bệnh mà không ai biết. Tôi vô cùng sốc và đau lòng. Làm sao tôi có thể đến dự đám tang của anh mà đáng nhẽ thời điểm đó, chúng tôi đã lên kế hoạch để cùng đi hưởng tuần trăng mật.

Theo thời gian, tôi đã học cách kiểm soát nỗi đau của mình. Chiếc váy cưới chưa mặc vẫn treo trong tủ quần áo, nhưng tôi đã đeo nhẫn cưới vào những dịp đặc biệt vì tôi luôn tôn trọng anh.

hình ảnh

Ảnh minh họa, nguồn: DSD

Tôi chắc chắn câu chuyện của chúng tôi đã kết thúc, nhưng có một bước ngoặt đã xảy đến sau đó 3 năm. 

Ngày 20/11/2023, đúng ngày sinh nhật của anh, tôi đang lướt trên mạng xã hội thì bắt gặp một bài viết của một người  phụ nữ lạ với nội dung tưởng nhớ người đã mất là ‘chồng’ của cô ấy. Điều làm tôi chú ý là người này có cùng họ tên và ngày sinh với anh. Thậm chí, trong bài viết đăng tải, người phụ nữ nói rằng, cô ấy đã ở bên anh trong ngày cuối cùng khi anh còn ở trên thế gian.

“Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ”, tôi nghĩ vậy. Thế nhưng, có điều gì đó thôi thúc khiến tôi muốn tìm hiểu sự việc thêm nữa nên tôi đã bấm vào để xem trang cá nhân của người phụ nữ này.

Ngay sau khi tôi ấn vào tài khoản mạng xã hội của cô ấy, không còn gì nghi ngờ nữa, bài viết mà cô ấy đăng tải thực sự dành cho ‘chồng tôi’. Tôi xem rất kĩ và thấy cả những bức ảnh họ chụp chung với nhau, gương mặt  chồng tôi nở nụ cười rạng rõ khi ở bên người phụ nữ khác, trong thời  gian sắp làm đám cưới với tôi.

Tôi liên lạc với cô ấy và nói chuyện bằng sự tế nhị và lịch sử nhất có thể. Tôi chỉ muốn tìm hiểu mọi chuyện nhưng tôi cũng ý thức được  việc anh ấy đã không còn trên đời.

Hai tiếng sau, tôi đã có câu trả lời rồi. Cô ấy gặp anh trên một ứng dụng hẹn hò vào tháng 3/2019, tức là một năm sau khi anh quen tôi.

Cả hai bắt đầu gặp gỡ và vẫn nói chuyện vào ngày trước đám cưới giữa anh và tôi. Thậm chí, kể cả đêm cuối cùng sau nụ hôn tôi dành cho anh, anh không trở về nhà mà đã đến để ‘tâm sự’ với cô ấy. Sau khi trò chuyện, tôi biết cô ấy không biết về sự tồn tại của tôi cũng như tôi chưa từng biết tới sự tồn tại của cô ấy.

Tôi thắc mắc vì sao 2 người không hề có đám cưới mà cô lại gọi anh là ‘chồng’ khi đăng bài tưởng nhớ trên facebook, cô ấy giải thích rằng họ đã xưng hô với nhau là ‘vợ chồng’ chỉ sau một thời gian ngắn hẹn hò. Cũng như tôi, cô ấy đã có những giây phút hạnh phúc ngập tràn bên người đàn ông của mình mà không hề biết về việc anh đang bắt cá 2 tay.

Sau sự việc, giống như tôi bị mắc kẹt trong một bộ phim có cốt truyện kinh khủng. Mối quan hệ mà tôi nghĩ mình là công chúa đã gặp được hoàng tử, người đàn ông mà tôi đã rất đau buồn khi anh ra đi… Tất cả chỉ là lời nói dối.

“Anh ấy yêu em”, tôi đã nghe đi nghe lại nhiều lần những lời nói ấy từ mọi người xung quanh. Nhưng đó không phải tình yêu. Tôi cố gắng chấp nhận sẽ không bao giờ biết anh cảm thấy thế nào về tôi, cũng không biết phiên bản tình yêu anh dành cho tôi là gì?

Anh giống như một người xa lạ với tôi bây giờ. Tôi cảm thấy tức giận vì tôi không thể diễn tả với anh cảm giác mà anh đã gây ra cho tôi. Đó là cơn thịnh nộ sau bao năm lãng phí. Tôi tiếc nuối vì bao lâu này vẫn luôn tin tưởng vào tình yêu này.

Những năm tháng sau đó, tôi đã vật lộn với chứng trầm cảm lo âu và phải trị liệu. Nhưng tôi vui vì đã biết sự thật.

Không chịu nấu ăn để chúc mừng sinh nhật mẹ chồng vì bị sốt cao, em chồng đến tận nhà nói tôi gi:;ả ốm để trốn việc, lục tung chăn lên gọi tôi sang nấu 10 mâm cơm, tôi ức nghẹn cố l:;ết sang nhà nấu nướng, sáng hôm sau cả nhà chồng náo l:;oạn khăn tang trắng trời, tôi quỳ xuống mà cảm ơn em dâu đã giúp tôi…

0

Khi vừa ngồi vào bàn ăn, em gái chồng mỉa mai tôi: “Sao chị bảo mệt không nuốt nổi gì mà. Chị giả vờ ốm để trốn việc đúng không?”

Khi còn độc thân, có người bạn khuyên tôi không nên tìm bạn trai có em gái, tốt nhất nên chọn nhà có mấy người anh em trai hoặc con một, vì có câu “giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng”. Ngày đó nghe lời khuyên này, tôi còn cười, vì tôi chỉ có một cậu em trai.

Tuy em trai tốt nhưng thiếu sự tinh tế và lãng mạn. Vì vậy, tôi rất mong có một cô em gái để chuyện trò tâm sự, khi ấy hai chị em sẽ cùng nhau đi ăn vặt, đi mua sắm, thật tốt biết bao.

Nhưng, đời không như mơ. Tôi yêu một chàng trai có em gái, nhưng ngay từ lần đầu tiên đến nhà anh ra mắt, tôi đã cảm nhận được sự thù địch từ em chồng. Lúc đó, anh giải thích:

– Em gái anh từ nhỏ đã được chiều chuộng nên có tính cách bướng bỉnh một chút. Chắc con bé sợ anh lấy vợ rồi thì tình yêu của anh dành cho nó sẽ vơi đi nên mới tỏ thái độ như thế thôi. Sau này nó sẽ hiểu thôi, em đừng lo lắng quá nhé. Anh tin, chỉ cần em đối xử với nó tốt, nó cũng sẽ yêu quý em như chị gái ruột.

Những lời giải thích của anh khiến tôi yên tâm phần nào.

Ngay từ lần đầu tiên đến nhà anh ra mắt, tôi đã cảm nhận được sự thù địch từ em gái chồng. (Ảnh minh họa)

Sau một năm rưỡi yêu nhau, chúng tôi tổ chức đám cưới. Gia đình chồng đã mua cho chúng tôi một căn nhà chỉ cách nhà bố mẹ chồng 2km. Tôi rất vui vì bố mẹ chồng tâm lý như vậy, cho chúng tôi ra riêng chứ không ép tôi phải về làm dâu.

Tuy nhiên, cuộc sống hôn nhân không hề dễ dàng. Vào sinh nhật đầu tiên của mẹ chồng, bà bị gãy chân. Khi đó, một mình tôi đã vào bếp nấu tiệc để đãi cả nhà. Mọi người ai cũng tấm tắc khen ngợi tài nấu nướng của tôi, nhưng từ đó, mỗi khi trong nhà có ai đến ngày sinh nhật, họ đều bảo tôi vào bếp.

Khi tôi đề xuất đi ăn nhà hàng để đỡ vất vả, chồng luôn từ chối:

– Ăn ở nhà vừa tiết kiệm lại đảm bảo sức khỏe, ra ngoài ăn biết người ta có chế biến đảm bảo vệ sinh hay không. Vả lại, bố mẹ anh vốn quen sống tiết kiệm rồi, ông bà không thích đi ăn ngoài đâu. Nếu bố mẹ anh không tiết kiệm, liệu ông bà có tiền để mua nhà cho chúng ta không? Vì thế, vợ chồng mình nên lấy bố mẹ làm gương mà học tập.

Chồng đã nói thế thì tôi biết nói gì được nữa chứ, đành nghe theo lời anh để gia đình êm ấm.

Cách đây không lâu, một đồng nghiệp của tôi bị cúm A và tôi đã bị lây bệnh. Cảm giác bị ốm thật khó chịu. Tôi bị sốt cao, toàn thân nhức mỏi, đau đầu, buồn nôn và chẳng muốn ăn gì cả.

Dù vậy, khi đến ngày sinh nhật mẹ chồng, tôi vẫn cố đến nhà bố mẹ chồng để ăn một bữa cơm với bố mẹ. Đến nơi, tôi cũng trình bày rõ ràng với mẹ chồng:

– Mẹ ơi, hôm nay con ốm không thể xuống bếp làm cơm được, mẹ và em gái làm giúp con nhé. Hoặc con sẽ đặt đồ ăn bên ngoài rồi cả nhà mình cùng ăn.

Mẹ chồng bảo tôi vào phòng nghỉ ngơi, chuyện cơm nước cứ để bà và em gái lo. Tôi nghe theo lời mẹ, vào phòng nằm nghỉ.

Vì ốm nên tôi bảo mẹ chồng không nấu ăn mừng sinh nhật mẹ được. (Ảnh minh họa)

Đến bữa ăn, tôi mơ hồ nghe thấy chồng gọi mình dậy ăn cơm. Tuy nhiên khi vừa ngồi vào bàn ăn, em gái chồng lại mỉa mai tôi:

– Sao chị bảo mệt không nuốt nổi gì mà. Chị giả vờ ốm để trốn việc đúng không?

Sau đó, em gái chồng còn giật lấy bát trên tay tôi. Bố mẹ chồng quát em gái, bảo em xin lỗi tôi, còn chồng vẫn ngồi ăn như không có chuyện gì xảy ra dù em làm sai và không hề xin lỗi chị dâu. Cảm thấy bị tổn thương, tôi tức giận bỏ về nhà luôn, còn chồng vẫn ngồi đó.

Về đến nhà, tôi òa khóc nức nở vì ấm ức, vì không được chồng bảo vệ. Khi chồng về, anh nói lời xin lỗi với tôi:

– Anh xin lỗi. Em gái anh là vậy, tính tình không tốt. Vì không có người đàn ông nào chịu được nên giờ nó mới chưa lấy được chồng. Em đừng chấp nhặt với nó nhé.

Tôi im lặng không nói gì vì vẫn còn ấm ức. Ngày hôm sau, tôi đang đi làm thì em gái chồng gọi điện tới. Tưởng em xin lỗi, nhưng không ngờ em lại nói:

– Chị à, em vừa bị sa thải. Công ty chị đang tuyển người đúng không? Em muốn đến công ty chị làm việc, chị giúp em đi.

Nghe giọng điệu ra lệnh của em gái chồng, tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:

– Xin lỗi, tôi không quen biết cô. 

Vừa tắt điện thoại, chồng liền gọi tới bảo tôi giúp đỡ em gái nhưng tôi cũng thẳng thừng từ chối luôn. Bởi tôi nhận ra, nếu tôi quá mềm yếu, em gái chồng sẽ càng lấn lướt. Dù là vợ chồng hay các mối quan hệ khác trong gia đình, tôn trọng chính là điều tối thiểu cần phải có. Tôi sẽ không nhân nhượng, giúp đỡ em gái chồng nếu em không xin lỗi tôi và thay đổi thái độ với người chị dâu này.