Mọi chuyện bắt đầu vào một buổi tối khi tôi đang đi chợ về. Lúc đó trời nhá nhem tối, gió thổi lạnh buốt, và tôi nghe thấy tiếng khóc yếu ớt từ một góc tối bên vỉa hè. Tiếng khóc nhỏ nhưng như một lời cầu cứu không thể bỏ qua. Khi tiến lại gần, tôi giật mình khi thấy một bé gái chỉ mới vài ngày tuổi, được quấn trong một chiếc chăn mỏng. Trái tim tôi như thắt lại. Nhìn em bé nhỏ xíu, yếu ớt, tôi không thể bỏ mặc được.
Tôi vội đưa em về nhà. Chồng tôi ngay khi thấy đứa bé, đã tỏ ra lo lắng: “Chúng ta không có điều kiện nuôi thêm một đứa trẻ nữa, em biết điều đó mà. Chúng ta còn hai con nhỏ, tiền bạc thì eo hẹp. Em hãy mang nó đến trại trẻ mồ côi, để người ta lo cho nó.”
Tôi hiểu điều chồng nói, cuộc sống của chúng tôi vốn đã khó khăn. Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt ngây thơ và vô tội của đứa bé, tôi không thể làm theo lời chồng. Tôi không biết bố mẹ đứa trẻ là ai, tại sao lại bỏ rơi nó, nhưng tôi cảm thấy có một mối liên kết kỳ lạ với em. Thế là, mặc cho những lần tranh cãi với chồng, tôi vẫn giữ em lại, chăm sóc như con ruột của mình.
Ngày qua ngày, chúng tôi dần quen với sự hiện diện của bé. Con gái tôi thậm chí còn đặt tên cho em là “Bé Thỏ”. Nhưng rồi, một biến cố xảy ra. Một buổi sáng nọ, khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng, có tiếng gõ cửa. Bước ra mở cửa, tôi thấy một người đàn ông lạ mặt, ăn mặc lịch sự, đứng cạnh một chiếc xe hơi sang trọng. Ánh mắt anh ta đầy vẻ tìm kiếm, và sau một lúc nhìn tôi, anh ta nói: “Tôi nghe nói cô đã nhặt được một đứa bé. Tôi đến đây để xin nhận lại nó.”
Tim tôi thắt lại, cảm giác bất an bỗng dâng trào. Tại sao người này lại biết chuyện chúng tôi nhặt được bé? Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hỏi anh ta: “Anh là ai? Tại sao lại muốn nhận nuôi con bé?”
Người đàn ông không trả lời ngay, nhưng khi anh ta đưa tay ra, tôi bất chợt nhìn thấy một vết bớt đỏ ở cổ tay anh ta. Đó không phải là một vết bớt bình thường – nó giống hệt với vết bớt trên tay của bé Thỏ! Tim tôi đập loạn lên. Có điều gì đó không đúng.
Tôi không biết rõ người đàn ông này là ai, nhưng linh cảm mách bảo tôi phải bảo vệ đứa bé. Không cần suy nghĩ thêm, tôi vội vã nói với anh ta rằng không có đứa trẻ nào ở đây, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Tôi lao vào phòng, giấu con vào một góc kín trong nhà, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từ sau hôm đó, tôi càng lo lắng hơn. Người đàn ông lạ mặt kia không phải chỉ đơn giản là muốn nhận nuôi bé Thỏ. Dường như có một bí mật nào đó phía sau câu chuyện này, và tôi quyết tâm bảo vệ con bé bằng mọi giá, dù phải đối diện với bất kỳ mối nguy hiểm nào.
Bé Thỏ giờ đây không chỉ là một đứa trẻ vô danh, mà là một phần của gia đình tôi. Tôi không biết quá khứ của con bé là gì, nhưng từ giây phút ấy, tôi biết mình sẽ làm tất cả để giữ con an toàn trong vòng tay mình.
Kể từ ngày người đàn ông lạ mặt xuất hiện, cuộc sống của gia đình tôi không còn yên ổn như trước. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng mỗi khi ra ngoài, luôn sợ hãi ánh mắt của những người xung quanh. Hơn nữa, cái vết bớt trên tay của anh ta cứ ám ảnh tôi. Vết bớt kỳ lạ ấy, giống hệt như vết bớt trên tay bé Thỏ, làm tôi không thể ngừng suy nghĩ về mối liên kết bí ẩn giữa họ. Nhưng nếu anh ta thực sự là người thân của con bé, tại sao lại không quay lại từ trước? Tại sao phải đợi đến khi tôi nhặt được bé, mới tìm đến một cách đáng ngờ như vậy?
Tôi không dám nói chuyện này với chồng. Sau cuộc tranh cãi lần trước, tôi biết anh sẽ bảo tôi mang bé Thỏ đi, càng nhanh càng tốt. Nhưng bằng cách nào đó, trái tim tôi không cho phép mình từ bỏ bé, dù có chuyện gì xảy ra. Bé Thỏ dường như đã trở thành một phần không thể thiếu của tôi, của gia đình tôi, mặc cho hoàn cảnh khó khăn.
Một đêm nọ, khi tôi đang cho bé Thỏ ngủ, tôi nghe thấy tiếng động từ bên ngoài cửa sổ. Tôi rùng mình, cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Lặng lẽ đi ra phòng khách, tôi kéo rèm cửa nhìn ra ngoài. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi nhìn thấy người đàn ông lạ mặt hôm trước, đứng lặng lẽ dựa vào chiếc xe hơi sang trọng. Anh ta không làm gì cả, chỉ đứng đó, nhưng ánh mắt anh ta lại hướng thẳng vào căn nhà của tôi.
Tôi vội vàng kéo rèm lại, tim đập mạnh. Tại sao anh ta vẫn bám theo chúng tôi? Anh ta muốn gì ở bé Thỏ? Nhiều đêm sau đó, tôi liên tục bắt gặp hình ảnh người đàn ông đó lảng vảng gần nhà, nhưng anh ta không bao giờ tiếp cận trực tiếp. Cứ như thể anh ta chỉ đang chờ đợi điều gì đó.
Một hôm, khi tôi chuẩn bị đi chợ, một bức thư lạ được nhét qua khe cửa. Trong đó, chỉ có một dòng ngắn gọn: “Hãy mang con bé trả lại cho tôi, nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường.”
Tôi sững người. Tay tôi run rẩy, bức thư rơi xuống đất. Đến lúc này, tôi biết mình không thể tiếp tục trốn tránh hay che giấu mãi được. Tôi cần phải biết sự thật về bé Thỏ và về người đàn ông kia.
Tôi bắt đầu tìm kiếm thông tin, hỏi thăm mọi người xung quanh về sự xuất hiện của người đàn ông đó và về những đứa trẻ bị bỏ rơi. Một ngày, tôi đến một ngôi chùa gần nơi tôi nhặt được bé Thỏ. Vị sư trụ trì ở đó, sau khi nghe câu chuyện của tôi, đã nhìn tôi bằng ánh mắt trầm ngâm: “Cô gái, có những chuyện xảy ra trong cuộc đời mà không phải ai cũng hiểu được. Đôi khi, nhân duyên giữa người và người được sắp đặt từ trước, dù người ta có cố tránh cũng không thể trốn được.”
Ông kể rằng cách đây hơn 20 năm, trong làng này từng có một gia đình giàu có, nhưng họ lại vướng vào một lời nguyền nghiệt ngã. Đứa con trai duy nhất của họ, từ khi sinh ra đã có một vết bớt kỳ lạ trên tay – giống hệt vết bớt của bé Thỏ. Đứa trẻ ấy đã mất tích khi còn rất nhỏ, không ai biết tung tích của nó. Gia đình giàu có đó đã tìm kiếm suốt nhiều năm nhưng vô vọng. Có lẽ, người đàn ông lạ mặt chính là một phần trong câu chuyện này. Và có lẽ, bé Thỏ chính là chìa khóa cho những bí ẩn chưa được giải đáp.
Nghe xong, tôi cảm thấy máu trong người như đông lại. Những mảnh ghép dần kết nối với nhau. Người đàn ông lạ mặt đó không đơn thuần chỉ là một kẻ tìm con nuôi, mà có thể là một phần của một câu chuyện còn lớn hơn nhiều, liên quan đến gia đình, đến những bí mật mà tôi chưa thể hiểu thấu.
Tôi trở về nhà, lòng trĩu nặng. Mọi thứ xung quanh tôi bỗng trở nên mơ hồ và đáng sợ. Tôi quyết định tạm thời giấu bé Thỏ ở một nơi an toàn hơn, xa khỏi ánh mắt của người đàn ông kia. Nhưng sâu thẳm trong tôi, tôi biết rằng ngày đối mặt với sự thật không còn xa. Số phận của tôi, của bé Thỏ, và cả gia đình tôi, đã bị cuốn vào một vòng xoáy khó lường mà tôi không thể tránh khỏi.