Bố quyết định đi bước nữa với em sinh viên đáng tuổi con dù bị cả nhà ngăn cản. Ngày cưới, tổ chức nhà hàng 100 mâm nhưng đến giờ làm lễ chỉ có đúng 5 mâm có khách. Đêm tân hôn, tôi gọi xe cấp cứu đưa bố đi bệnh viện vì chứng kiến cảnh tượng khó tin trong phòng ngủ
Tôi vẫn không tin nổi chuyện này xảy ra với gia đình mình. Tất cả bắt đầu cách đây sáu tháng, khi bố đột ngột thông báo rằng ông sẽ kết hôn với Mai, một cô sinh viên chỉ đáng tuổi con gái của ông. Cả nhà đều phản đối, nhưng bố vẫn cương quyết tiến tới với quyết định của mình, bỏ ngoài tai mọi lời khuyên nhủ.
Bố bảo rằng Mai là người mang lại cho ông niềm vui và sức sống mới, điều mà ông đã thiếu từ lâu. Mẹ mất cách đây vài năm, bố sống một mình, và từ đó, ông trở nên khép kín, cô đơn. Nhưng khi gặp Mai, mọi thứ thay đổi, ít nhất là theo lời ông nói.
Ngày cưới đến, nhà hàng lớn bố đặt tới 100 mâm, như muốn thể hiện sự hoành tráng của sự kiện. Nhưng đến giờ làm lễ, không ai trong gia đình chúng tôi xuất hiện, trừ tôi. Tôi đi chỉ vì lo cho sức khỏe của bố, không đành lòng nhìn ông tự mình đổ vỡ.
Khi tôi bước vào sảnh, cảnh tượng khiến tôi sững sờ. Nhà hàng vắng tanh, chỉ có đúng 5 mâm có khách. Đa số họ là bạn bè của cô dâu, còn người thân bên nhà trai hầu như không có. Bố và Mai vẫn đứng đó, cố gắng tỏ ra vui vẻ, nhưng không khí xung quanh nặng nề và khó xử vô cùng.
Lễ cưới diễn ra trong sự lạnh lẽo. Tôi thấy rõ sự lúng túng và gượng gạo trên mặt bố, còn Mai thì càng lúc càng khó chịu. Tôi muốn tiến tới khuyên bố dừng lại, nhưng ông đã bước quá xa để có thể quay đầu.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi nghĩ mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó. Nhưng đêm tân hôn, khi tôi đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ bố. Ông nói rằng cần tôi đến ngay. Tôi vội vã lái xe đến khách sạn nơi hai người đang nghỉ. Khi mở cửa phòng, cảnh tượng bên trong làm tôi chết lặng.
Bố nằm trên giường, người tái nhợt, mồ hôi rịn khắp người, còn Mai thì đứng góc phòng, run rẩy và hoảng loạn. Bố vừa bị một cơn đau tim dữ dội. Tôi lập tức gọi xe cấp cứu đưa ông vào bệnh viện. Trên đường đi, bố thều thào nói với tôi: “Bố sai rồi, con ơi… Bố không nên…”.
Đêm đó, bố qua cơn nguy kịch, nhưng sức khỏe không còn như trước. Mai biến mất không dấu vết, bỏ lại mọi thứ chỉ sau một đêm. Câu chuyện cưới xin của bố kết thúc trong đắng cay và hối hận.
Tôi chỉ mong rằng, sau chuyện này, bố sẽ hiểu rằng không phải lúc nào tuổi trẻ và tình yêu cũng là liều thuốc cho sự cô đơn.
Sau đêm đó, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở việc bố thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Gia đình chúng tôi phải đối mặt với sự tàn dư của những quyết định sai lầm mà bố đã gây ra. Mai biến mất khỏi cuộc sống của bố nhanh chóng như cách cô ta xuất hiện, để lại một vết thương sâu trong lòng ông. Nhưng điều đau đớn hơn cả là lòng tự trọng và niềm tin của bố đã bị tổn thương nặng nề.
Những ngày sau khi ra viện, bố trở nên trầm mặc, ít nói hơn bao giờ hết. Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh một người đàn ông luôn tự tin và mạnh mẽ trước đây. Ông thường ngồi lặng thinh hàng giờ liền trong phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng và lạc lõng. Cả nhà nhìn bố mà không khỏi xót xa, nhưng không ai dám nói gì thêm. Dường như, ai cũng hiểu rằng ông đang phải tự mình đối diện với những gì ông đã đánh mất.
Tôi nhớ lại những cuộc cãi vã gay gắt khi cả nhà biết tin bố muốn cưới Mai. Chị tôi đã khóc rất nhiều, thậm chí tuyên bố sẽ từ mặt bố nếu ông cố tình cưới. Anh trai thì tức giận đến mức bỏ về quê sống, không muốn chứng kiến cảnh gia đình tan nát. Còn tôi, dù không tán thành, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, vì tôi biết rằng trách móc lúc này chỉ càng làm mọi chuyện thêm tồi tệ.
Lúc đầu, mọi người nghĩ rằng Mai đến với bố vì tiền. Sau khi mẹ mất, bố quản lý toàn bộ tài sản của gia đình, và với tuổi trẻ của Mai, không ít người nghĩ rằng cô chỉ lợi dụng ông. Bố thì tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của cô gái trẻ, bảo rằng cô khác với những người phụ nữ khác, rằng cô yêu ông vì con người ông, không phải vì của cải.
Nhưng sự thật lại tàn nhẫn hơn chúng tôi tưởng. Sau khi cưới, Mai bắt đầu tiêu xài phung phí, mua sắm hàng hiệu, tổ chức những buổi tiệc tùng xa hoa với bạn bè. Bố dần cảm nhận được sự xa cách trong mối quan hệ này, nhưng vì lòng kiêu hãnh, ông không chịu thừa nhận sai lầm của mình. Ông tiếp tục đóng vai một người chồng “lý tưởng”, cố gắng chiều chuộng Mai hết mức, dù ngày càng kiệt sức cả về tài chính lẫn tinh thần.
Đỉnh điểm là ngày cưới, khi chỉ có vài mâm khách đến dự, hầu hết đều là bạn của Mai. Những người thân của bố, bạn bè, hàng xóm – tất cả đều quay lưng. Bố đứng đó, nhìn quanh với ánh mắt ngỡ ngàng và bối rối. Tôi thấy rõ sự tổn thương và thất vọng trên khuôn mặt ông, nhưng ông vẫn cố giữ vững nụ cười.
Sau khi Mai rời đi, bố như một con người khác. Ông bắt đầu tránh mặt mọi người, thậm chí từ chối gặp gỡ con cái. Tôi nhiều lần đến thăm, mang theo đồ ăn, ngồi nói chuyện nhưng bố chỉ lặng lẽ nghe mà không trả lời. Những lời hối hận ngắn ngủi trong đêm tân hôn dường như là lời thú nhận duy nhất bố dành cho tôi, còn sau đó, ông không bao giờ nhắc lại.
Một lần, khi tôi đến thăm, tôi thấy trong tay bố là tấm ảnh của mẹ, đã cũ và phai màu theo năm tháng. Bố ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn bức ảnh như thể đang cố gắng tìm kiếm một điều gì đó mà ông đã đánh mất. “Bố nhớ mẹ,” ông thì thầm, lần đầu tiên sau nhiều tháng, ông chủ động nói chuyện với tôi. “Bố đã làm sai quá nhiều…”
Cả gia đình chúng tôi đã trải qua những ngày tháng đầy khó khăn. Nhưng điều làm tôi day dứt nhất là sự mất mát không thể đo đếm trong lòng bố. Ông đã đánh đổi tất cả – từ sự tôn trọng của con cái đến niềm tin vào bản thân – chỉ vì một phút bồng bột và mơ hồ về tình yêu tuổi trẻ. Điều đó không chỉ khiến ông trở nên xa lạ với chính gia đình mình, mà còn làm ông đánh mất niềm tin vào cuộc sống.
Dần dần, bố cũng mở lòng hơn, dù rất chậm. Ông nhận ra rằng cuộc sống không còn nhiều thời gian để hoang phí trong nỗi ân hận. Những lần nói chuyện ngắn ngủi giữa chúng tôi trở nên ý nghĩa hơn bao giờ hết. Tôi và các anh chị cũng dần quên đi những gì đã xảy ra, vì chúng tôi hiểu rằng, điều quan trọng nhất lúc này là ở bên cạnh bố, giúp ông lấy lại niềm tin và cảm giác an yên mà ông từng có.
Câu chuyện của bố là bài học sâu sắc không chỉ cho riêng ông mà còn cho tất cả chúng tôi. Đôi khi, trong cuộc sống, ta dễ bị cuốn vào những ảo tưởng về hạnh phúc, để rồi khi chạm tay vào, mới nhận ra rằng mình đã lạc lối quá xa. Và không phải ai cũng may mắn có cơ hội để sửa chữa những sai lầm của mình, như bố đã có trong lần đau tim ấy.
Bây giờ, bố vẫn sống một mình, nhưng ông không còn cô đơn như trước. Tôi và các anh chị thường xuyên đến thăm ông, và dù bố ít nói, nhưng tôi biết ông trân trọng những giây phút đó hơn bao giờ hết.