Trước sự lựa chọn con dâu hay cháu nội, mẹ chồng tôi không ngần ngại hét lớn chỉ cần cháu, những thứ khác đều không quan trọng.
Chồng tôi là con một, lại là cháu đích tôn nên tôi buồn bã, áp lực lắm. Nói thật, tôi luôn cảm thấy không gì bất hạnh hơn việc không thể có con sau khi cưới.
Nhà chồng ban đầu biết chuyện cũng không trách móc hay phàn nàn quá nhiều, chỉ nói vợ chồng tôi cố gắng, rằng thời buổi này y khoa rất phát triển. Mẹ chồng cũng chịu khó mua thuốc bổ này, nấu đồ ăn kia cho các con tẩm bổ, có sức khỏe.
Nhưng sự quan tâm, thấu hiểu đó sang đến năm thứ 5 đã không còn. Từ “nói bóng nói gió” cho đến mắng thẳng mặt, không gì là mẹ chồng chưa làm với tôi.
Tôi còn nhớ như in câu nói của mẹ mà mỗi lần nghĩ đến lại ứa nước mắt. “Nhà này nuôi con gì cũng biết đẻ, chỉ có con dâu là không” – mẹ tôi đứng giữa nhà văng vẳng như thế đó.
Mẹ chồng luôn biết cách nói ra những câu khiến tôi phải đau lòng. (Ảnh minh họa: Sohu).
Uất ức lắm, bao đêm tôi không thể nào ngủ được mà chỉ biết khóc. May sao luôn có chồng tôi ở bên an ủi, chở che, khuyên tôi bớt nghĩ ngợi.
Có khoảng thời gian, dù sống chung, tôi luôn trốn tránh bố mẹ chồng, không muốn họ thấy mặt rồi lại “nhìn tôi đắm đuối”, nói móc mỉa này kia.
Tôi chịu đựng rất nhiều cũng chỉ vì quá yêu chồng, thấy anh là người tốt. Một phần nữa là vì tôi tự thấy mình có lỗi, thấy vấn đề nằm ở mình.
“Có bệnh thì vái tứ phương”, tôi đi khắp các tỉnh thành, bệnh viện, thậm chí ra cả nước ngoài “cầu cứu”. Cứ ai mách ở đâu tốt, tôi lại tìm tới không biết mệt mỏi. Thử hết cách này đến cách khác, dù có đau ốm thế nào, tôi vẫn quyết không từ bỏ.
Mọi thứ dường như đã được báo đáp, nhờ gặp đúng bác sĩ “mát tay”, sau 6 năm, cuối cùng tôi cũng mang bầu con trai và giữ qua được 3 tháng đầu.
Thật sự cả gia đình tôi hạnh phúc lắm, vui đến không từ nào tả xiết. Tôi thậm chí còn nghỉ việc, không làm gì cả, chỉ để tịnh dưỡng, an thai.
Còn mẹ chồng thay đổi thái độ hẳn, trở nên ân cần, lo lắng cho tôi. Ngày nào mẹ cũng hỏi tôi thích ăn gì, muốn cái gì để mẹ làm. Mẹ còn xin lỗi vì mấy năm qua cư xử với tôi chưa được tốt và mong tôi thông cảm.
– Con ơi, chỉ là mẹ sốt ruột quá thôi. Con phải hiểu cho mẹ. Nhà mình thật có phúc, cuối cùng mẹ cũng sắp có cháu.
– Dạ vâng, không sao ạ.
– Giờ con cần gì cứ nói mẹ, mẹ làm hết. Có khi từ giờ ổn rồi, sinh đứa này có khi lại có ngay đứa nữa.
Giây phút thiêng liêng ấy cuối cùng tôi đã được trải qua. Ngày tôi sinh, cả nhà ai nấy đều lo lắng, hồi hộp, túc trực hết ngoài cửa phòng bệnh.
Cũng bởi trước đó, trong đêm, tôi tự nhiên cảm thấy rất đau bụng. Linh tính mách bảo tôi rằng cái bầu có vẻ không ổn. Tôi ngay lập tức gọi chồng dậy đưa đi cấp cứu.
Tôi có khả năng sinh non gần 2 tháng, tình trạng lại khá nguy hiểm. Vừa đau đớn, vừa nghe tin này, tôi thậm chí đã khóc ngất đi.
Bao nhiêu công sức của vợ chồng tôi, bao nhiêu thời gian, bao nhiêu những giọt nước mắt làm sao lại như thế được.
Bác sĩ quyết định cho tôi sinh mổ. Nhưng vì tôi huyết áp quá thấp, lại mất máu nhiều, bác sĩ đã phải ra xin ý kiến gia đình: “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nếu như, chỉ là nếu như chẳng may thôi, thì gia đình sẽ muốn cứu mẹ hay cứu em bé?”.
Nằm bên trong, mặc dù đang không ngừng khóc và rất đau đớn, tôi vẫn nghe rõ mồn một tiếng gào lên của mẹ chồng: “Không lựa chọn gì hết, giữ con chứ còn gì nữa. Nhất định phải giữ cháu đích tôn của tôi. Bác sĩ nhớ đấy”.
Dĩ nhiên với tôi, con là quan trọng nhất. Có người mẹ nào lại không muốn cứu con mình. Nhất là những người mẹ rất khó khăn, vất vả mới có con như tôi, tôi thấm thía lắm chứ.
Tôi uất ức khóc không thành tiếng. Nhưng giây phút đó, tôi chỉ biết tập trung vào em bé, cầu nguyện cho hai mẹ con tôi bình an.
May mắn sao, ca mổ thành công, mẹ con tôi “mẹ tròn con vuông”.
Tỉnh dậy, thấy mẹ chồng ở bên, đưa tay chạm vào trán tôi rồi hỏi thăm “Con thấy thế nào rồi?”, tôi đã quá tức giận mà gạt phăng tay bà ra. Tôi không thể quên được sự quyết đoán đến “máu lạnh” của bà.
Tôi biết mẹ chồng rất khao khát có cháu, nhưng bà chẳng lẽ không có chút tình cảm nào với tôi sau bao nhiêu năm tôi làm dâu sao?
Đúng là mẹ chồng vẫn mãi chỉ là mẹ chồng. Cho dù tôi có đối xử tốt với bà ra sao, có cố gắng làm tròn trách nhiệm với gia đình chồng thế nào thì bà vẫn coi tôi như người ngoài, như một cái “máy đẻ” không hơn không kém.
Ngày tôi khó khăn lắm mới mang bầu đứa con này, sức khỏe tôi rất yếu, mẹ chồng thậm chí đã tính tới chuyện tôi phải sinh đứa con thứ hai càng sớm càng tốt. Còn lúc tôi sinh, nếu có làm sao thì cũng chẳng sao, bà chỉ cần cháu.
Tôi giờ đây biết rõ bộ mặt thật của mẹ chồng. Tôi không thể nào thông cảm được. Tôi chỉ muốn vợ chồng tôi dọn ra ở riêng ngay, bất chấp gia đình chồng có phản đối như thế nào.
Tôi không thể đối diện với mẹ chồng. Nhìn thấy bà, cơn tức giận trong tôi lại sục sôi. Tôi uất hận đến mức còn không muốn bà lại gần con mình nữa.
Rồi tôi phải sống thế nào khi đây là mẹ – người thân nhất của chồng tôi?