Tôi và anh cưới nhau cách đây 5 năm, có với nhau 1 đứa con trai nay đã hơn 4 tuổi. Chồng tôi làm bác sĩ đa khoa trong bệnh viện còn tôi thì làm hành chính nên cuộc sống cũng có chút dư dả.
Trước khi lấy tôi, anh từng yêu 1 người con gái. Nghe mọi người kể lại rằng anh và cô ấy định cưới nhau, nhưng bố mẹ anh không đồng ý vì nhà cô nghèo, lại chẳng có công ăn việc làm ổn định. Chia tay với cô ấy được vài năm, anh mới đến với tôi. Thấy anh hết mực yêu chiều mình, tôi cũng chẳng bao giờ bận tâm xem tình cũ của anh là ai.
Anh thường xuyên bận bịu, hay phải đi trực đêm nên công việc nhà và chăm sóc con cái đều vào tay tôi. Thời gian đầu thấy vất vả tôi cũng thuê giúp việc. Nhưng suy đi tính lại thuê giúp việc vừa tốn kém, lại làm chẳng được như ý mình nên tôi dừng lại, cố gắng tranh thủ tối đa thời gian để chu tất mọi việc.
Tôi đã quen với cảnh đêm nằm ôm con ngủ 1 mình vì anh còn bận đi trực. Anh cứ đi làm tối ngày như thế, về nhà vẫn yêu chiều vợ con nên tôi cũng khá tin tưởng chồng. Chỉ cho đến 1 hôm, khi đang nấu cơm, cô bạn của tôi gọi điện đến bảo:
– Này, hôm nay tao gặp chồng mày đi mua đồ cùng 1 cô gái đang mang bầu ở trung tâm thương mại đấy.
– Anh nhà tao á?
– Ừ, lại còn khoác tay nhau rõ tình tứ.
– Mày có nhầm không thế, anh nhà tao đi làm tối ngày ở bệnh viện.
– Chồng mày thì tao nhầm sao được.
Tôi tắt máy, lòng cứ miên man nghĩ ngợi.
Tối ấy anh không phải phiên trực nên vẫn về nhà. Nhìn chồng chơi đùa với con và vẫn tình cảm với vợ, tôi cứ đinh ninh cô bạn mình nhầm người.
Một hôm, tôi đang ở cơ quan thì cô giáo của Bin gọi điện tới bảo con bị sốt cao. Tôi vội vàng phi xe tới đón con về nhà rồi gọi điện mãi cho chồng mà anh không bắt máy.
Bin cứ sốt bừng bừng, uống thuốc và chườm ấm cũng không hạ, con mệt mỏi nên càng quấy khóc. Tôi lo lắng nên bắt taxi đưa con lên viện. Là vợ của bác sĩ có tiếng trong giới y khoa nên mẹ con tôi chẳng gặp khó khăn gì nhiều. Buổi trưa, đợi đến giờ anh tan làm, tôi lại lôi điện thoại ra gọi.
– Anh à, Bin ốm lắm, em đang cho con nằm ở viện Nhi.
– Thế à, em chịu khó chăm con đi.
Nói rồi anh tắt máy luôn, chẳng thèm hỏi xem con ốm đau thế nào, hai mẹ con đã ăn gì chưa.
Hết buổi chiều rồi cho đến tối muộn, anh cũng chẳng điện thoại lại hay vào bệnh viện thăm mẹ con tôi. Tôi vừa buồn vừa tủi, nghĩ đến cảnh chồng tham công tiếc việc đến nỗi quên cả vợ con mình, tôi cứ khóc mãi.
Sáng sớm hôm sau, anh mới gọi lại cho vợ hỏi con nằm ở khoa nào. Tôi vừa đi mua cháo cho Bin về đã thấy anh đang ngồi ôm con trên giường bệnh.
– Bác sĩ bảo Bin bị viêm phổi nên…
– Ừ, anh vừa hỏi rồi.
Chưa đợi tôi nói hết câu, anh đã cắt ngang lời rồi quay sang thơm lên má con. Trông anh có vẻ tiều tụy, hốc hác mặt mày nên tôi hỏi:
– Hôm qua anh bận trực lắm à?
– Ừ, anh cũng hơi mệt. Đông bệnh nhân quá chẳng làm sao mà nghỉ ngơi được.
Tôi vừa giận lại vừa thương chồng nên tiến đến ôm lấy anh. Chồng đưa tay ôm cả 2 mẹ con tôi vỗ về.
Anh ngồi 1 lúc rồi lại vội vàng đi ngay, anh bảo công việc ở bệnh viện vẫn còn ngổn ngang lắm. Tôi cũng thông cảm nên để anh đi mà chẳng bận tâm gì nhiều. Đang ngồi trông con thì đứa bạn thân của tôi lại gọi:
– Này, cái Trâm nó đẻ trong bệnh viện phụ sản ấy. Nghe nói sinh non nên phải nằm lồng ấp. Mày rảnh không sang thăm nó cùng tao đi?
– Thế à, thằng Bin nhà tao lại ốm rồi, cũng đang nằm viện này. Mày đi 1 mình đi. Cho tao gửi lời hỏi thăm mẹ con nó nhé! rồi hôm khác tao vào.
Vài tiếng sau, cô bạn tốt bụng lại đòi vào thăm mẹ con tôi.
– Mẹ con Trâm sao rồi?
– Không sao, khỏe. Mày không phải bận tâm. Lo chuyện của mình đi!
– Ừ, Bin cũng đỡ rồi.
Tôi tưởng nó hỏi về con nên cũng thủng thẳng đáp. Ngờ đâu nó nhăn mặt nhăn mày, ghé sát vào tai tôi nói:
– Trời ơi! Nãy vào thăm Trâm tao gặp chồng mày đang ngồi chăm bà đẻ đấy. Cái cô hôm nọ theo anh ta đi mua đồ mà tao bảo mày ý!
Tôi giật nảy mình, ngơ ngác nhìn cô bạn chẳng biết nói gì thì cô ấy bảo:
– Nằm ngay cạnh phòng của Trâm luôn mày ạ! Phòng 1 người chất lượng cao hẳn hoi!
– Chắc là bệnh nhân của anh thôi.
Tôi cố giấu đi sự bối rối trên khuôn mặt mình đáp lại nó.
– Mày dại lắm! Kiểu chăm nom đút từng thìa cháo, miệng nói cười tình tứ, thỉnh thoảng còn thơm lên trán rồi còn ngồi ôm nhau ngắm đứa trẻ có phải là bác sĩ với bệnh nhân không? Mà lão ta làm ở bệnh viện khác, chui sang phụ sản để khám hộ đồng nghiệp à?
Tôi cứ mặc kệ cho đứa bạn kể lể. Đầu óc tôi khi ấy thực sự rối bời.
– Tao không tin. Anh nhà tao không phải loại người như thế đâu! – Tôi cố gắng trấn an mình.
– Địa chỉ phòng đây. Mày để Bin đây tao trông giùm cho. Tự đến xem rồi sẽ thấy. Tao đã định sang với mẹ con mày từ lâu rồi, nhưng vì mải theo dõi anh ta giúp mày, giờ này mới ở đây đây.
Tôi lần chần không dám đứng lên, đứa bạn cứ dúi vào tay tôi tờ giấy, đẩy tôi ra ngoài. Trong thâm tâm tôi vẫn không tin là anh ngoại tình, nhưng trong lòng cũng canh cánh lo âu nên cũng quyết định đi thử cho thanh thản.
Tôi đeo khẩu trang vờ đi ngang qua căn phòng ấy xem chồng có ở đó không nhưng chẳng thấy anh ngoài 1 người phụ nữ đang bế đứa con trên tay nựng nịu.
Tôi đang định quay về thì giật mình nghe thấy tiếng chồng trong đó.
– Bố giặt xong đồ cho con gái rồi nè!
Tôi lén núp sau cánh cửa, cố ghé mắt nhìn qua khe xem có thật là chồng mình hay không.
Anh vừa đặt chiếc chậu nhỏ đầy tã lót sơ sinh xuống đất, tiến đến thơm lên má đứa trẻ.
– Bố Lâm giỏi quá! Bố Lâm giặt quần áo cho con thơm chưa này! – Cô gái nhìn anh cười âu yếm, rồi lại quay xuống nựng con.
Tôi choáng váng không đứng vững trong giây lát. Thấy anh ngồi xuống mép giường, đưa tay ôm ngang vai cô ta, tôi tức giận quyết định bước ra đối diện với anh. Thấy tôi, anh cũng sững sờ kinh ngạc.
– Anh bỏ mẹ con tôi nằm ở viện Nhi để sang đây chăm bồ và con rơi sao? – Tôi trừng mắt nhìn anh, gằn giọng.
Anh không trả lời ngay, nhìn sang cô ta rồi đứng dậy tiến về phía tôi.
– Em về với Bin đi! Chúng ta nói chuyện sau.
– Không! Tôi muốn anh phải nói rõ ràng ngay lúc này!
– Anh bảo em về đi, em để Bin nằm đó 1 mình sao?
– Anh còn biết quan tâm tới nó nữa cơ à? Lúc nó sốt cao nhập viện, anh đang phải ở đây chăm cô ta phải không? – Tôi ức quá quát lên.
Anh bối rối nhìn tôi thở dài chẳng nói câu gì.
– Cô là ai? – Tôi quay sang nhìn ả ta đầy giận dữ.
Cô ta tỏ ra sợ hãi, ấp úng không nói nên lời.
– Là vợ của anh!
Tôi như chết điếng khi nghe anh nói câu ấy với mình. Cảm giác như bị đè nén quá mức, tôi gào um lên:
– Thế còn tôi là ai? Không phải vợ anh sao? Anh cưới tôi về, sinh con với tôi rồi còn ra ngoài nhận 1 con điếm làm vợ sao?
Anh tức tối chạy đến tát tôi 1 cái thật mạnh làm tôi choáng váng.
– Anh cấm em không được nói thế!
– Đồ tồi! – Tôi vừa khóc vừa quát anh.
– Tùy em thôi. Giá như trước đây đã từng yêu em thì anh mới là kẻ bạc tình.
Tôi chết sững đứng nhìn người mình gọi là chồng bằng đôi mắt đầy căm hận. Thì ra người đàn bà kia là tình cũ mà trước đây anh sống chết đòi cưới nhưng chẳng được. Anh lấy tôi để che mắt thiên hạ, để ngang nhiên qua lại với người ta. Quá đau đớn, tôi bưng mặt khóc bỏ chạy ra ngoài…