Vợ ở nhà ăn bám, càng nghĩ càng tức nên bữa trưa đó ông bà lên chơi, tôi đưa cho vợ đúng 50 nghìn đi chợ, bảo rằng mình hết tiền rồi, chỉ còn mỗi từng đó. Ông bà là người nhà, ăn tạm cái gì chẳng được, đâu cần quan trọng hóa vấn đề.
Cưới nhau nửa năm thì vợ tôi mang thai. Có bầu 2 tháng thì cô ấy phải nghỉ làm ở nhà vì thai yếu. Cho đến giờ là nửa năm nữa trôi qua rồi, vợ đang mang bầu 8 tháng sắp sinh.
Kiếm tiền khó khăn mà bao nhiêu khoản chi tiêu đổ lên đầu mình tôi. Cô ấy thất nghiệp, tôi phải cáng đáng toàn bộ. Lương tôi cũng chẳng cao lắm, áp lực, vất vả vô cùng.
Sao tôi lại lấy phải cô vợ yếu đuối như thế? Người ta có bầu còn đi làm khỏe mạnh đến tận ngày sinh, nghỉ trước 1, 2 tuần là cùng. Vợ tôi bầu 2 tháng đã nghỉ, còn mất luôn tiền thai sản.
Sức khỏe yếu đã đành, ít ra nhà ngoại cũng có điều kiện một chút. Con gái nằm nhà chờ chồng nuôi, ông bà cũng đỡ đần tháng 5, 7 triệu, coi như phụ vào với tôi chăm lo gia đình. Nhưng đằng này nhà vợ tôi nào được như thế. Thi thoảng ông bà ở quê gửi cho ít rau củ quả sạch là hết, chẳng bao giờ có đồng tiền nào.
Sao tôi lại lấy phải cô vợ yếu đuối như thế? (Ảnh minh họa)
Nói ra thì lại bảo tính toán, chi li với vợ bầu nhưng tôi ấm ức lắm. Tôi cũng là con người, cũng biết mệt mỏi chứ! Cuối ngày mệt lử về nhà thấy vợ nằm nhà ăn chơi phè phỡn là tôi lại chán ngán vô cùng. Đợi vợ sinh xong một cái là tôi phải nói chuyện đi làm lại ngay với cô ấy mới được. Lúc ấy thì chẳng có lí do gì mà lười biếng được nữa rồi nhé!
Hôm vừa rồi bố mẹ vợ tôi từ quê lên chơi, thăm con gái chuẩn bị sinh. Hình như kế hoạch của vợ tôi là ở cữ trên này, nhờ ông bà ngoại lên đỡ đần 1 tháng cữ, còn lại cô ấy tự lo liệu. Thế là lại đổ hết lên đầu tôi rồi!
Càng nghĩ càng tức nên bữa trưa đó ông bà lên chơi, tôi đưa cho vợ đúng 50 nghìn đi chợ, bảo rằng mình hết tiền rồi, chỉ còn mỗi từng đó. Ông bà là người nhà, ăn tạm cái gì chẳng được, đâu cần quan trọng hóa vấn đề.
Vợ im lặng nhìn tờ 50 nghìn tôi đưa, sau đó không nói năng gì thêm, xách túi đi chợ. Tôi vào phòng làm việc cho đến khi vợ nấu nướng xong, gọi ăn cơm thì tôi mới ra.
Nói thật tôi cũng rất tò mò không biết vợ mua gì thết đãi bố mẹ với 50k ấy. Trong ví còn mấy triệu nhưng vì ấm ức không cam lòng nên tôi cố tình làm thế với vợ. Để rồi đến khi nhìn mâm cơm cô ấy bưng lên thơm phức, rất nhiều món ngon lành mà tôi suýt nhất. Nào thì tôm biển, thịt bò, cá thu, nấm, còn hoa quả đắt tiền, tráng miệng đầy đủ. Tôi áng chừng bữa cơm này phải 1 triệu đồng.
Lúc ngồi ăn, bố mẹ vợ cứ xuýt xoa chúng tôi bày vẽ quá, không cần phải tốn kém đâu. Trong lòng tôi lúc ấy không hiểu là cảm giác gì, vừa xấu hổ vì lời khen của bố mẹ vợ, vừa kinh hãi tò mò không biết vợ kiếm đâu ra tiền. Lẽ nào cô ấy đi vay nhưng sao có thể vay được nhanh thế?
Đợi mãi mới hết bữa ăn, bố mẹ vợ đi ngủ trưa, tôi kéo cô ấy vào phòng hỏi chuyện.
– Anh nghĩ tôi sẽ ngồi trơ mắt trông chờ vào anh hay sao? Khi quyết định mang thai, tất nhiên tôi đã chuẩn bị đầy đủ cho mọi tình huống rồi. Tôi chưa bao giờ có ý nghĩ dựa dẫm, phụ thuộc vào ai. Lúc trước đi làm tôi có tiền tích góp, lương tôi cũng không hề thấp.
Tôi há hốc không thể tin nổi. Hồi trước sợ vợ đòi giữ tiền bòn rút của mình nên tôi tuyên bố tiền ai người đấy giữ. Tôi không công khai thu nhập nên tất nhiên cũng không hỏi lương cô ấy, tiền sinh hoạt thì chia đôi. Thấy vợ cũng giản dị nên tôi nghĩ thu nhập cô ấy chẳng đáng là bao.
Cô ấy chưa làm tôi hết sốc thì hôm sau khi bố mẹ vợ về quê, vợ tuyên bố sẽ đi theo ông bà. (Ảnh minh họa)
Nhìn cuốn sổ tiết kiệm 500 triệu cô ấy đưa ra mà tôi đờ đẫn. Vợ còn bảo đó là tiền mặt thôi, chứ cô ấy vẫn đang góp cổ phần làm ăn cả tỷ đồng với một người bạn nữa, thu nhập đều đặn hàng tháng dù đã nghỉ làm.
– Tôi mang thai ở nhà cơm nước, nhà cửa, tất nhiên anh phải chi tiêu sinh hoạt. Nhưng thực tế thời gian qua số tiền anh đưa nào có đủ, tôi vẫn phải bỏ tiền ra mua thuốc bổ, sữa bầu cho con, nói chung tôi sẽ không bao giờ bạc đãi bản thân đâu…
Cô ấy chưa làm tôi hết sốc thì hôm sau khi bố mẹ vợ về quê, vợ tuyên bố sẽ đi theo ông bà về dưỡng thai rồi sinh con luôn:
– Tôi cũng sẽ suy nghĩ về chuyện ly hôn. Sống với một người chồng như anh, chỉ ở bên nhau lúc thuận lợi còn khó khăn không thể chung vai gánh bác, tôi cũng không cần.
Vợ tôi về quê rồi, một mình tôi ở trên này lo sợ, bất an vô cùng. Tôi không muốn ly hôn chút nào. Làm thế nào để cô ấy tha thứ cho tôi?
Quỳnh Chi (ghi)
Nguồn: thoidaiplus.suckhoedoisong.vn
Link nguồn: http://thoidaiplus.suckhoedoisong.vn/bo-me-vo-len-choi-toi-dua-vo-50-nghin-di-cho-nhin-mam-com-don-len-ma-suyt-ngat-d304030.html