“Tôi là dâu sống cùng với mẹ chồng đã được hơn chục năm. Chính vì vậy, tôi là người đã trải qua nhiều khổ sở, cay đắng trong những năm tháng làm dâu, cuộc sống làm dâu của tôi còn kịch tích hơn nhiều so với những thước phim về mẹ chồng nàng dâu”
“Tôi là dâu sống cùng với mẹ chồng đã được hơn chục năm. Chính vì vậy, tôi là người đã trải qua nhiều khổ sở, cay đắng trong những năm tháng làm dâu, cuộc sống làm dâu của tôi còn kịch tích hơn nhiều so với những thước phim về mẹ chồng nàng dâu” – chị P chia sẻ.
Sau đây là câu chuyện mà chị P đã kể lại nói về cuộc sống làm dâu trong suốt hơn chục năm sống cùng mẹ chồng:
“Kết hôn được vài năm thì vợ chồng tôi sinh được hai gái, một trai. Thực ra khi quyết định kể câu chuyện của mình, tôi chỉ nghĩ rằng muốn tâm sự, trút hết nỗi lòng của mình, chứ không phải là nói xấu một ai cả. Chỉ kể đúng những gì trong cuộc sống tôi phải trải qua mà thôi.
Mẹ chồng tôi đã 70 tuổi, khi còn trẻ bà làm công nhân cho một công ty may, giờ thì đã nghỉ hưu rồi. Mỗi tháng mẹ chồng vẫn nhận được một khoản lương hưu ổn. Khi tôi về làm dâu, bố chồng và mẹ chồng đã sống ly thân với nhau. Bố chồng thì ở cùng chị chồng, vì chị là mẹ đơn thân. Còn mẹ chồng sống cùng với vợ chồng tôi. Lý do mà ông bà ly thân đó là vì mẹ chồng quá quát, bà hay chửi mắng chồng con, ngay cả cháu. Nên các con của chị chồng không muốn tới nhà gần gũi hay thăm mẹ chồng.
Đứa con gái lớn của tôi năm nay đã hơn mười tuổi, nó đang tuổi lớn nên cũng hay suy nghĩ. Ngày nhỏ nó rất vui vẻ và hoạt bát, còn hay tham gia đội văn nghệ của trường mầm non. Đến khi vào lớp một, khi bị bà nội chửi nhiều quá nên đâm ra nó sợ hãi và nhút nhát. Có mấy lần nó nói lại cho chúng tôi biết bà chửi như thế nào. Vợ chồng tôi sau khi biết đã góp ý khuyên mẹ chồng bớt lại, nhưng mẹ chồng lại điên tiết lên kéo tay con tôi rồi bảo: “Mày mới tí tuổi đã học cái thói nói điêu, đặt điều, hỗn láo như thế à, tao có bao giờ nói thế đâu?”
Con gái tôi vì sợ quá, nó gào khóc rồi bảo : “Cháu không biết”.
Vợ chồng tôi vội vàng chạy tới gỡ tay mẹ chồng ra khỏi con gái rồi bảo:
“Mẹ tức giận thế này chúng con còn sợ nói gì đến cháu nhỏ”.
Kể từ đó, con gái tôi bị bà chửi nhiều hơn, nó càng trở nên sợ hãi. Vì sợ quá nên nó còn không dám về nhà, đi học về đều qua hàng xóm chơi, chỉ khi nào thấy bóng dáng bố mẹ về, nó mới xách cặp đi về. Từ đó, tính tình nó trầm hẳn, không còn vui vẻ như trước.
Chẳng những thế, cách đây vài ngày bà còn cầm dao dọa con bé, con bé nói với chúng tôi. Khi biết chuyện, bà đã chối rồi còn gào lên với con gái tôi: “Đồ hỗn láo, ăn điêu nói thừa” khiến nó càng sợ hơn. Tôi đã mất rất nhiều thời gian để tâm sự, nói chuyện để con gái vui vẻ lại, nhưng vì mẹ chồng suốt ngày đối xử với nó như vậy nên con gái tôi bị ảnh hưởng đến tâm lý luôn. Nhưng chưa hết, đây chỉ là một câu chuyện nhỏ thôi. Khi có chuyện không vui hay mệt mỏi, mẹ chồng tôi luôn làm lớn chuyện, còn chửi mắng thậm tệ mọi người xung quanh. Tôi có nói chuyện với mẹ chồng để hy vọng có thể khiến mẹ chồng thay đổi, nhưng bà lại bảo: “Đẻ ra đã tính như vậy rồi, không nhẹ nhàng được”. Nhiều khi mẹ chồng tức tôi vì chuyện gì đó, tôi đi làm về chào nhưng mẹ chồng để làm lơ, còn giận cá chém thớt lên mọi thứ xung quanh. Lúc đó, tôi vô cùng uất ức và tủi thân, chỉ biết khóc lóc với chồng.
Có lẽ vì sống với một người mẹ như thế từ nhỏ nên chồng tôi nhu nhược, tuy rằng anh bảo thương vợ con nhưng lại không làm gì, không nói gì với mẹ chồng cả. Có vài lần anh ấy nói nhẹ nhàng với mẹ chồng thì bị bà bảo: “Mày còn nói nữa, tao cũng đánh chết mày luôn”.
Trên chân chồng tôi vẫn còn giữ lại vết sẹo mà ngày trước bị mẹ chồng đánh, chẳng hiểu đánh làm sao mà đến nỗi bị nhiễm trùng và phải mổ. Ở chung với mẹ chồng một thời gian, tôi biết rằng mẹ chồng rất nóng tính, bà còn hay nói tục chửi thề mỗi khi bực hay giận một ai đó. Đến cả hàng xóm cũng dần dần không muốn qua lại với bà, vì cái tính quá đáng, không bao giờ nhận lỗi.
Sau một thời gian, vợ chồng tôi mới đến nói chuyện với bố và chị chồng, ngỏ ý xem có đưa mẹ chồng ra đó ở được không, vì nếu bà ở lại luôn chửi bới con cháu, điều này rất ảnh hưởng để trẻ em. Nhưng bố và chị chồng lại từ chối thẳng, vì họ cũng không sống được với bà. Chúng tôi sống ở ngoại thành, còn chị chồng sống ở thành phố.
Không chịu được thêm nữa, vợ chồng tôi đã thuê một căn nhà khác, cách mẹ chồng trăm cây số. Có vẻ như mẹ chồng ít chửi mắng hơn. Thỉnh thoảng rảnh rỗi chúng tôi có về ăn cơm và thăm mẹ chồng nên bà cũng không khó chịu mấy. Những ngày đi thuê trọ, tuy rằng cuộc sống có chút vất vả hơn nhưng không khí lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Chúng tôi cũng bàn nhau sẽ cố gắng tiết kiệm để mua chung cư ở cho thoải mái.
Được hai năm sau, mẹ chồng tôi bị bệnh tiểu đường, có hôm sáng sớm gà chưa gáy bà đã gọi vợ chồng tôi vào chăm sóc vì mệt. Sau lần đó, mọi người xung quanh đều khuyên vợ chồng tôi về ở cùng vì chồng tôi là con trai duy nhất. Để bà ở một mình, lỡ may có chuyện gì thì chúng tôi sẽ hối hận cả đời. Hơn nữa, thời gian chúng tôi ra ngoài ở, tính tình mẹ chồng cũng tốt lên phần nào. Vì thương bà, nên tôi lựa chọn quay về chăm sóc mẹ chồng, điều này cũng là tốt, tôi muốn làm tấm gương để các con học theo.
Ban đầu về ở cùng, mẹ chồng có vẻ ít nói, và đối xử nhẹ nhàng với chúng tôi hơn. Vợ chồng tôi tiết kiệm được một ít tiền, nên đã bàn với gia đình sẽ phá nhà cũ, xây nhà mới cho rộng rãi. Cuối cùng, căn nhà mới cũng hoàn thành. Nhưng ai ngờ, sau đó mẹ chồng trở về với bản chất quá quắt như xưa, con cái tôi đứa nào cũng sợ và tâm lý bị ảnh hưởng. Đứa đầu với đứa út không vui vẻ, chúng không hoạt bát mà trở nên sợ hãi, nhút nhát. Còn đứa thứ hai chẳng hiểu sao học theo cái tính của mẹ chồng nên hai cãi lại bà.
Riêng với tôi, mẹ chồng luôn soi mói đủ chuyện, chuyện nhỏ nhiều khi bà xé ra to, rồi mắng chửi tôi thậm tệ. Nghĩ không mãi nhẫn nhịn được, tôi quyết định dùng sự cứng rắn để đáp lại mẹ chồng. Nên không khí gia đình lúc nào cũng căng thẳng. Vợ chồng tôi có nhờ bố chồng và chị chồng về khuyên nhưng họ không chịu, và cũng chỉ về nhà vào một ngày trong lễ Tết hoặc có việc gì đó rồi lại đi. Bố chồng còn nói thẳng rằng tính mẹ chồng từ trước đã thế, có nói gì, có khuyên gì cũng không thể nào thay đổi được, nên ông mới chán không muốn sống cùng.
Tôi vô cùng hối hận khi đã đổ hết số tiền mà hai vợ chồng tiết kiệm được để xây nhà ngay trên chính mảnh đất của bố mẹ chồng. Bây giờ có muốn chuyển ra ngoài ở cũng chẳng có tiền. Dồn hết tiền xây nhà, bây giờ muốn thuê nhà cũng rất khó khăn, mà việc chuyên đi nhiều như vậy sẽ khiến các con tôi mệt mỏi theo. Nếu như ngày trước tôi mặc kệ mọi người khuyên, cứ mua chung cư ở gần mẹ chồng, thì đã tốt rồi. Nếu sợ mẹ chồng có chuyện thì có thể lắp một chiếc camera để theo dõi, có chuyện gì thì về chăm sóc. Ngồi viết ra những lời này, tôi cảm thấy rất bất lực, cứ tiếp tục thế này có khi tôi stress mất, con cái cũng sẽ bị stress theo tôi mất.
Tôi phải làm thế nào để giải quyết êm đẹp chuyện này đây? Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên hữu ích.