Ông Lâm, một người đàn ông hiền lành và tận tụy, từng được cả làng ngưỡng mộ vì sự hy sinh cho gia đình. Vợ ông mất sớm khi ba người con – hai trai, một gái – còn nhỏ. Từ đó, ông vừa làm cha, vừa làm mẹ, làm đủ mọi nghề để nuôi con.
Ông Lâm luôn tự hào vì con cái của mình đều chăm ngoan, học giỏi. Nhờ sự nỗ lực của ông, cả ba người đều có cơ hội lên thành phố học đại học và lập nghiệp. Ai cũng nghĩ rằng ông Lâm sẽ có tuổi già sung túc, được các con báo hiếu. Nhưng thực tế không phải vậy.
Khi các con lập gia đình và ổn định trên thành phố, ông Lâm quyết định lên ở với người con trai cả. Tuy nhiên, mâu thuẫn giữa ông và con dâu khiến cuộc sống trở nên ngột ngạt. Không muốn gây phiền toái, ông chuyển sang sống với con trai út. Nhưng tại đây, mọi chuyện cũng chẳng khá hơn.
Cuối cùng, ông trở về ngôi nhà cũ ở quê, sống một mình. Ban đầu, cô con gái út thường xuyên về thăm ông, nhưng rồi công việc và gia đình riêng khiến cô ít ghé qua. Cuộc sống của ông Lâm cứ thế trôi qua trong sự lặng lẽ.
Ngày ngày, ông nhặt ve chai để kiếm sống, không hề đòi hỏi hay trách móc gì các con. Hàng xóm thương tình thi thoảng qua thăm, nhưng người gắn bó và giúp đỡ ông nhiều nhất lại là Mai – cô bé nhà bên, người xem ông như một người ông thực sự.
Một ngày nọ, trên đường đi nhặt ve chai, ông Lâm không may bị trượt chân ngã. Mai là người đầu tiên phát hiện, nhanh chóng đưa ông vào bệnh viện. Cô gái trẻ còn lo liệu toàn bộ thủ tục nhập viện và liên lạc với các con của ông. Nhưng phản hồi nhận được khiến Mai không khỏi chạnh lòng:
“Công việc bọn con bận lắm, không về được. Nhờ cháu chăm sóc giúp bác nhé.”
Suốt ba tháng ông Lâm nằm viện, Mai tận tình chăm sóc như người thân ruột thịt. Khi viện phí cần thanh toán, ba người con ông Lâm mới lật đật về, nhưng không phải để giúp, mà để tranh cãi xem ai sẽ trả tiền. Cuối cùng, họ rời đi, để lại mọi trách nhiệm cho Mai.
Sau khi xuất viện, ông Lâm tiếp tục sống dưới sự chăm sóc của Mai. Nhận thấy tấm lòng chân thành của cô gái, ông Lâm quyết định viết di chúc. Năm 2023, khi biết mảnh đất mình đang ở thuộc diện quy hoạch với số tiền đền bù lên đến 2 tỷ đồng, ông quyết định để lại toàn bộ số tiền cho Mai.
Để tránh tranh chấp, ông mời trưởng thôn và một luật sư đến chứng kiến, lập di chúc rõ ràng. Ông nói:
“Người ruột thịt không phải lúc nào cũng là gia đình. Gia đình là những ai yêu thương và quan tâm đến ta thực sự.”
Đầu năm 2024, ông Lâm qua đời vì tuổi già sức yếu. Ba người con nhận được tin liền vội vàng trở về, nhưng không phải để lo ma chay, mà để tính toán tài sản. Họ dự định chia 2 tỷ đồng tiền đền bù như sau: 800 triệu cho con trai cả, 800 triệu cho con trai út, và 400 triệu cho cô em gái.
Tuy nhiên, khi họ đến trưởng thôn để làm thủ tục nhận tiền, ông trưởng thôn thông báo:
“Số tiền này đã được ông Lâm để lại cho Mai, cô bé hàng xóm.”
Sững sờ và tức giận, ba người con lập tức kiện Mai ra tòa, cho rằng cô đã lợi dụng lòng tin của ông Lâm để chiếm đoạt tài sản. Nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng, tòa án khẳng định bản di chúc là hoàn toàn hợp pháp.
Mai chia sẻ rằng cô giúp đỡ ông Lâm không phải vì số tiền đền bù. Cô chỉ muốn báo đáp ông vì năm xưa, ông từng cứu cô thoát khỏi dòng nước lũ. Khi nhận được số tiền thừa kế, Mai không giữ lại cho mình mà lập một quỹ hỗ trợ người già neo đơn trong xã, đúng như tâm nguyện của ông Lâm:
“Những ai cần giúp đỡ sẽ luôn có nơi để dựa vào.”
Câu chuyện của ông Lâm khiến cả làng phải suy ngẫm. Gia đình không chỉ là mối quan hệ máu mủ, mà còn là tình yêu thương và sự sẻ chia thật lòng.