Home Blog Page 11

Tuần nào bố mẹ đ:ẻ cũng gửi thức ăn, vợ chồng tôi hí hửng, cho đến ngày chị dâu tới và tiết lộ một chuyện khiến tôi chao đảo … Con xin lỗi …

0

Những lời chị dâu nói quá thẳng thừng nhưng rất đúng làm tôi tỉnh ngộ.

Chồng tôi rất khôn khéo, cứ lúc nào sắp hết đồ ăn là anh ấy lại gọi điện hỏi thăm sức khỏe ông bà ngoại. Rồi khen những đồ mẹ gửi lên rất tươi ngon, vì là hàng quý nên phải ăn tiết kiệm. Lo các con ăn kham khổ, mẹ tôi bảo cứ ăn thoải mái đi, hết lại gửi tiếp.

Thứ 7 vừa rồi, mẹ tôi gửi cho bao đồ, nào là gạo, cá tôm khô, các loại rau và cả 7kg thịt thơm ngon. Suốt 3 năm nay, tháng nào cũng được bà ngoại cung cấp đồ tươi ngon lên cho, thế là vợ chồng tôi tiết kiệm được một khoản kha khá.

Ngày hôm qua, chị dâu đến chơi và mua rất nhiều quà cho các con tôi. Lúc chị chuẩn bị ra về, tôi định lấy 3 cân thịt mẹ gửi chia cho chị dâu ít. Chồng tôi chạy lại nói nhỏ là cho chị ấy 1kg thôi, cho nhiều cuối tháng bà ngoại chưa gửi lên thì đói mất. Nghe chồng nói cũng phải nên tôi đưa biếu chị 1kg thịt.

Chị không nhận thịt mà lại đi vào mở tủ lạnh của chúng tôi ra kiểm tra. Sau đó chị giận dữ kéo tôi ra ngoài đường hỏi chuyện. Chị bảo mẹ thì đau chân không làm được gì, bố 70 tuổi rồi còn phải đi làm thợ xây. Tháng nào anh chị cũng gửi 3 triệu biếu ông bà. Thế mà các em lại bắt bố mẹ gửi đồ ăn lên cho là sao?

Để có những đồ gửi cho các em, mẹ phải lết chân đau ra chợ mua đồ. Rồi bố phải nghỉ làm nửa buổi để chờ xe khách gửi đi.

Tuần nào bố mẹ cũng gửi thức ăn cho, vợ chồng tôi hí hửng mừng vui, cho đến ngày chị dâu tới và tiết lộ một chuyện khiến tôi chao đảo-1

Bây giờ các em đi làm, kiếm được tiền rồi, không gửi về cho bố mẹ thì thôi, thế mà còn tìm cách bòn rút từng chút một. Mà tại sao lúc nào cũng là nhà ngoại gửi đồ, nhà nội có điều kiện thế, sao không bảo gửi cho. Chị bảo tôi phải khôn lên đừng để cho bố mẹ thiệt thòi quá.

Những lời chị dâu nói quá thẳng thừng nhưng rất đúng làm tôi tỉnh ngộ. Khi chị đi rồi, tôi quay lại nhà và chồng tôi hỏi hai chị em nói chuyện gì mà lâu thế?

Tôi không kể lại mọi chuyện mà khuyên chồng nên rút 10 triệu biếu ông bà ngoại. Bởi sức khỏe của mẹ yếu không làm ra tiền. Anh trợn tròn mắt rồi mắng đây không thừa tiền, biếu gì mà biếu.

Tôi không biết phải thuyết phục chồng thế nào, để anh ấy chịu rút tiền trong tài khoản biếu bố mẹ đây? Càng nghĩ tôi càng thương bố mẹ tôi quá.

Chồng tôi có 1 cậu em trai mặt mày sáng sủa, công ăn việc làm ổn định. Thế nhưng năm nay đã ngoài 30 mà chú ấy chưa từng ra mắt bạn gái với gia đình, thậm chí nhiều lần mẹ chông tôi gặng gỏi có phải chú thuộc cộng đồng L:G:B:T hay không? Mỗi lần giới thiệu đối tượng cho em trai chồng gặp mặt, thì chú ấy đều gạt đi: “Em muốn xây dựng sự nghiệp trước, lập gia đình sau. Với cả, bây giờ xu hướng kết hôn muộn mà, em mới 30 tuổi, đàn ông tuổi này chưa lấy vợ là bình thường mà”. Vậy mà năm ngoái, em thông báo đã có bạn gái, sắp đưa về quê ra mắt gia đình. Cả nhà tôi ai cũng mừng. Bố mẹ chồng hớn hở gọi điện, thúc giục vợ chồng tôi sắp xếp thời gian về quê để gặp mặt em dâu tương lai, làm tiệc. Mẹ chồng cứ nhắc mãi: “Mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng nó cũng chịu đưa bạn gái về ra mắt. Không biết cô gái đó thế nào, mẹ hỏi mãi mà nó không nói, chỉ bảo rằng khi gặp mặt sẽ thưa chuyện sau” Thế nhưng khi bạn gái của em trai xuất hiện, cả nhà tôi đều “hóa đá”…

0

Khi bạn gái của em trai xuất hiện, cả nhà tôi đều “hóa đá”. Bởi bạn gái của em trai là một người phụ nữ góa chồng, không những vậy còn hơn em trai tôi những 10 tuổi, có một đứa con riêng do nhà chồng cũ nuôi dưỡng.

Cả hai vợ chồng đều làm việc tại thành phố và cuộc sống của chúng tôi tương đối đủ đầy, hạnh phúc. Gia đình chồng tôi sống ở nông thôn, và anh còn có một người em trai.

Đến tuổi 30, em vẫn chưa đưa  ai về ra mắt gia đình khiến bố mẹ chồng tôi rất lo lắng, suốt ngày thúc giục em kết hôn, còn bảo vợ chồng tôi kiếm mối tốt giới thiệu cho em. Tuy nhiên, mỗi lần giới thiệu đối tượng cho em trai chồng gặp mặt, em đều gạt đi:

– Em muốn xây dựng sự nghiệp trước, lập gia đình sau. Với cả, bây giờ xu hướng kết hôn muộn mà, em mới 30 tuổi, đàn ông tuổi này chưa lấy vợ là bình thường mà.

Nói mãi em không nghe, vợ chồng tôi cũng đành bó tay.

Làm mối cho em trai mãi mà em không chịu, vợ chồng tôi đành bó tay. (Ảnh minh họa)

Làm mối cho em trai mãi mà em không chịu, vợ chồng tôi đành bó tay. (Ảnh minh họa)

Vậy mà năm ngoái, em thông báo đã có bạn gái, sắp đưa về quê ra mắt gia đình. Cả nhà tôi ai cũng mừng. Bố mẹ chồng hớn hở gọi điện, thúc giục vợ chồng tôi sắp xếp thời gian về quê để gặp mặt em dâu tương lai, làm tiệc.

Hôm đó, tôi và mẹ chồng cùng nhau đi chợ từ sớm để chuẩn bị cơm nước đón tiếp bạn gái của em trai chồng. Trong lúc chuẩn bị, mẹ chồng cứ nhắc mãi:

– Mẹ chờ ngày này lâu lắm rồi, cuối cùng nó cũng chịu đưa bạn gái về ra mắt. Không biết cô gái đó thế nào, mẹ hỏi mãi mà nó không nói, chỉ bảo rằng khi gặp mặt sẽ thưa chuyện sau.

Nghe mẹ nói luôn miệng, tôi cũng mừng cho bà. Lâu lắm rồi, tôi không thấy mẹ chồng vui như vậy.

Thế nhưng khi bạn gái của em trai xuất hiện, cả nhà tôi đều “hóa đá”. Bởi bạn gái của em trai là một người phụ nữ góa chồng, không những vậy còn hơn em trai tôi những 10 tuổi, có một đứa con riêng do nhà chồng cũ nuôi dưỡng.

Bố mẹ chồng tôi sốc lắm, kiên quyết phản đối mối quan hệ này, phần vì bố mẹ sợ hai người khó hòa hợp do cách biệt tuổi tác, phần vì bố mẹ lo người phụ nữ đó lớn tuổi rồi thì sẽ khó sinh con. Còn tôi, tuy kinh ngạc nhưng tư tưởng thoáng hơn nhiều. Với tôi, gia cảnh hay tuổi tác đều không quan trọng, quan trọng là hai người tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, thế là đủ rồi.

Ngày em trai đưa bạn gái về nhà ra mắt, cả nhà tôi hóa đá. (Ảnh minh họa)

Ngày em trai đưa bạn gái về nhà ra mắt, cả nhà tôi hóa đá. (Ảnh minh họa)

Thấy em trai chồng và người phụ nữ đó thật lòng thật dạ với nhau, tôi và chồng sau đó đã giúp em khuyên nhủ bố mẹ. Sau một thời gian, bố mẹ tôi cũng chịu cho hai người bên nhau và dặn dò:

– Thôi vậy, kết hôn sẽ có đôi có cặp, hai người quan tâm chăm sóc lẫn nhau vẫn tốt hơn là sống độc thân. Bố mẹ chỉ mong hai đứa sau này yêu thương, tôn trọng lẫn nhau, có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc. Con riêng tuy không sống cùng nhưng cũng phải thăm nom, không được đối xử tệ bạc với đứa nhỏ.

Sau khi kết hôn, vợ chồng em trai vẫn ở chung nhà với bố mẹ chồng tôi. Ban đầu, mẹ chồng tỏ vẻ ngại ngùng, ít tiếp xúc và nói chuyện với nàng dâu này. Nhưng sau đó, mẹ thường xuyên gọi điện cho tôi, khoe về nàng dâu út. Qua lời mẹ, em dâu là người hiền lành, chịu thương chịu khó, sống biết trên biết dưới. Nghe mẹ nói vậy, tôi cũng yên lòng và mừng cho em trai, cho bố mẹ chồng.

Chỉ 3 tháng sau khi kết hôn, em dâu đã mang thai đôi, gia đình tôi càng mừng hơn. Nhưng ẩn sau đó là những nỗi lo, bởi mang thai ngoài tuổi 40 đâu dễ dàng, đã vậy em còn mang thai đôi nữa.

Dù được chồng và mẹ chồng tôi chăm sóc chu đáo, nhưng quá trình mang thai và sinh nở của em dâu không mấy suôn sẻ. Sau một thời gian vật vã với cơn đau đẻ, em được chỉ định sinh mổ. Khoảnh khắc 2 đứa trẻ khóc chào đời, em trai chồng cười lớn vì cuối cùng cũng được lên chức bố, còn mẹ chồng tôi bật khóc vì hạnh phúc.

Lúc bố ốm 3 anh em tôi đều bận không về được, đến khi ông qua đời, chúng tôi kéo nhau đi nhận 2,8 tỷ đồng tiền đền bù đáp. Đã định 2 anh mỗi người 1 tỷ còn tôi là con gái út thì 800 nhưng trưởng thôn đến và mang theo tờ giấy, cả 3 anh em nhận trái đắng…

0

Ông Lâm, một người đàn ông hiền lành và tận tụy, từng được cả làng ngưỡng mộ vì sự hy sinh cho gia đình. Vợ ông mất sớm khi ba người con – hai trai, một gái – còn nhỏ. Từ đó, ông vừa làm cha, vừa làm mẹ, làm đủ mọi nghề để nuôi con.

Ông Lâm luôn tự hào vì con cái của mình đều chăm ngoan, học giỏi. Nhờ sự nỗ lực của ông, cả ba người đều có cơ hội lên thành phố học đại học và lập nghiệp. Ai cũng nghĩ rằng ông Lâm sẽ có tuổi già sung túc, được các con báo hiếu. Nhưng thực tế không phải vậy.

Khi các con lập gia đình và ổn định trên thành phố, ông Lâm quyết định lên ở với người con trai cả. Tuy nhiên, mâu thuẫn giữa ông và con dâu khiến cuộc sống trở nên ngột ngạt. Không muốn gây phiền toái, ông chuyển sang sống với con trai út. Nhưng tại đây, mọi chuyện cũng chẳng khá hơn.

Có thể là hình ảnh về 3 người, tiền và văn bản

Cuối cùng, ông trở về ngôi nhà cũ ở quê, sống một mình. Ban đầu, cô con gái út thường xuyên về thăm ông, nhưng rồi công việc và gia đình riêng khiến cô ít ghé qua. Cuộc sống của ông Lâm cứ thế trôi qua trong sự lặng lẽ.

Ngày ngày, ông nhặt ve chai để kiếm sống, không hề đòi hỏi hay trách móc gì các con. Hàng xóm thương tình thi thoảng qua thăm, nhưng người gắn bó và giúp đỡ ông nhiều nhất lại là Mai – cô bé nhà bên, người xem ông như một người ông thực sự.

Một ngày nọ, trên đường đi nhặt ve chai, ông Lâm không may bị trượt chân ngã. Mai là người đầu tiên phát hiện, nhanh chóng đưa ông vào bệnh viện. Cô gái trẻ còn lo liệu toàn bộ thủ tục nhập viện và liên lạc với các con của ông. Nhưng phản hồi nhận được khiến Mai không khỏi chạnh lòng:

“Công việc bọn con bận lắm, không về được. Nhờ cháu chăm sóc giúp bác nhé.”

Suốt ba tháng ông Lâm nằm viện, Mai tận tình chăm sóc như người thân ruột thịt. Khi viện phí cần thanh toán, ba người con ông Lâm mới lật đật về, nhưng không phải để giúp, mà để tranh cãi xem ai sẽ trả tiền. Cuối cùng, họ rời đi, để lại mọi trách nhiệm cho Mai.

Sau khi xuất viện, ông Lâm tiếp tục sống dưới sự chăm sóc của Mai. Nhận thấy tấm lòng chân thành của cô gái, ông Lâm quyết định viết di chúc. Năm 2023, khi biết mảnh đất mình đang ở thuộc diện quy hoạch với số tiền đền bù lên đến 2 tỷ đồng, ông quyết định để lại toàn bộ số tiền cho Mai.

Để tránh tranh chấp, ông mời trưởng thôn và một luật sư đến chứng kiến, lập di chúc rõ ràng. Ông nói:

“Người ruột thịt không phải lúc nào cũng là gia đình. Gia đình là những ai yêu thương và quan tâm đến ta thực sự.”

Đầu năm 2024, ông Lâm qua đời vì tuổi già sức yếu. Ba người con nhận được tin liền vội vàng trở về, nhưng không phải để lo ma chay, mà để tính toán tài sản. Họ dự định chia 2 tỷ đồng tiền đền bù như sau: 800 triệu cho con trai cả, 800 triệu cho con trai út, và 400 triệu cho cô em gái.

Tuy nhiên, khi họ đến trưởng thôn để làm thủ tục nhận tiền, ông trưởng thôn thông báo:

“Số tiền này đã được ông Lâm để lại cho Mai, cô bé hàng xóm.”

Sững sờ và tức giận, ba người con lập tức kiện Mai ra tòa, cho rằng cô đã lợi dụng lòng tin của ông Lâm để chiếm đoạt tài sản. Nhưng sau khi điều tra kỹ lưỡng, tòa án khẳng định bản di chúc là hoàn toàn hợp pháp.

Mai chia sẻ rằng cô giúp đỡ ông Lâm không phải vì số tiền đền bù. Cô chỉ muốn báo đáp ông vì năm xưa, ông từng cứu cô thoát khỏi dòng nước lũ. Khi nhận được số tiền thừa kế, Mai không giữ lại cho mình mà lập một quỹ hỗ trợ người già neo đơn trong xã, đúng như tâm nguyện của ông Lâm:

“Những ai cần giúp đỡ sẽ luôn có nơi để dựa vào.”

Câu chuyện của ông Lâm khiến cả làng phải suy ngẫm. Gia đình không chỉ là mối quan hệ máu mủ, mà còn là tình yêu thương và sự sẻ chia thật lòng.

Khi vừa tròn 26 tuổi, tôi bước vào một cuộc hôn nhân tưởng chừng như trọn vẹn hạnh phúc… Thương bố mẹ chồng đã có tuổi lại chẳng còn con cái gì, tôi cũng chỉ có một mình nên cuối cùng, tôi thay chồng làm tròn chữ hiếu, ở lại phụng dưỡng, coi họ như bố mẹ r;;uột. Suốt 10 năm, gia đình 3 người chúng tôi sống hòa hợp đến mức chưa 1 lần to tiếng xích mích. Cứ tưởng cuộc sống bình lặng như thế nhưng rồi tình cờ, tôi gặp lại người yêu cũ sau nhiều năm bặt vô âm tín, anh đã ly hôn vợ được 3 năm và cũng cô đơn 1 mình. Thi thoảng chúng tôi hỏi chuyện nhau như những người bạn rồi đi cà phê, mua sắm cho khuây khỏa. Tôi chưa từng kể chuyện này với mẹ chồng nhưng chẳng hiểu sao bà lại biết để rồi đến đúng ngày tôi bước sang tuổi 36, ông bà bất ngờ tặng 1 ‘món quà sinh nhật’ khiến tôi chân tay r;;un r;;ẩy, bàng hoàng không nói được thành lời …

0

Chúng tôi nói chuyện hỏi han nhau như những người bạn cũ. Tôi và anh cũng nhiều lần đi cà phê, mua sắm với nhau. Mẹ chồng tôi cũng biết điều này, dù tôi chưa từng chủ động kể qua.

Tôi là đàn bà góa chồng từ năm 26 tuổi, đến nay tôi đã 36 tuổi. Sau khi chồng sớm, nhiều người khuyên tôi nên dọn ra ngoài sống riêng để tự do thoải mái hơn. Nhưng tôi có sống một mình thì cũng chẳng có cha mẹ họ hàng gì, tôi vốn là trẻ mồ côi. Cũng vì tôi thương bố mẹ chồng đã lớn tuổi lủi thủi một mình không con cái chăm sóc. Dù sao tôi cũng xem họ là bố mẹ ruột của mình.

Suốt 10 năm, tôi sống với bố mẹ chồng rất hòa hợp, chưa từng lớn tiếng với nhau. Thấy tôi một mực đi bước nữa, mẹ chồng tôi thủ thỉ: “Thôi con vậy cũng đã trọn nghĩa với bố mẹ, lâu quá rồi, hay là con đi tìm người nào phù hợp để nương tựa”. Nhưng tôi im lặng như một lời từ chối. Vì tôi thấy mình có lỗi khi để ông bà già cả sống đơn chiếc hương khói cho con trai đã mất sớm.

Thời gian gần đây, tôi gặp lại người yêu cũ. Anh ly hôn vợ đã 3 năm. Chúng tôi nói chuyện hỏi han nhau như những người bạn cũ. Tôi và anh cũng nhiều lần đi cà phê, mua sắm với nhau. Mẹ chồng tôi cũng biết điều này, dù tôi chưa từng chủ động kể qua.
Chồng mất tôi ở vậy thủ tiết 10 năm chăm bố mẹ chồng, nào ngờ ông bà tặng ‘món quà sinh nhật’ khiến tôi chân tay run rẩy - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet

Hôm đó là sinh nhật của tôi. Mọi năm, tôi cùng bố mẹ chồng ăn một bữa cơm vui vẻ. Nhưng lần này, mẹ chồng tôi lại hẹn tôi đến một nhà hàng. Đến nơi, tôi ngỡ ngàng tới mức tay chân run rẩy khi thấy chỉ có người yêu cũ của mình ở đó. Anh trông chẳng có gì ngại ngần như đã được sắp xếp từ trước. Dù sao anh cũng đã đến, tôi đành dùng bữa với anh. Khi ăn xuống xong, anh ngỏ lời muốn quay lại với tôi, muốn cho tôi một chỗ dựa.

Khi tôi về nhà, bố mẹ chồng vẫn thức đợi tôi ở phòng khách. Họ ôn tồn nói đã đến lúc họ phải lo cho tôi có một gia đình khác, để con trai ở nơi suối vàng cũng có thể yên tâm. Tôi phải sống cho mình, đừng chôn thân ở bên ông bà già như họ nữa.

Tôi thật sự khó nghĩ. Thời gian qua, tôi xem bố mẹ chồng như người thân, vừa yêu thương vừa có trách nhiệm. Tôi muốn chăm sóc ông bà thật tốt, như báo hiếu thay cho chồng mình, cũng là làm tròn nghĩa con cái. Nếu tôi đi bước nữa thì ai lo cho ông bà đây?

Còn chuyện với người yêu cũ, dù tôi cũng có tình cảm nhưng chưa đủ chín muồi. Có lẽ tôi cần thời gian nhiều hơn, hoặc là cần suy nghĩ thêm. Tôi nên cho mình thời gian và cho anh ấy một cơ hội phải không?

Năm 2025: Chuyển đất 50 năm sang đất thổ cư để xây nhà ở m-ất rất ít tiền, ai cũng nên biết

0

Đất 50 năm là  đất có hạn sử dụng 50 năm hoặc tối đa không quá 50 năm. Dưới đây là quy định và hồ sơ chuyển mục đích sử dụng đất 50 năm sang đất thổ cư để xây nhà.

Bà Tâm từng được mọi người trong xóm ngưỡng mộ. Người ta bảo bà là một người phụ nữ hạnh phúc: chồng mất sớm, nhưng bà đã một mình nuôi lớn bốn người con trai khôi ngô, khỏe mạnh và một cô con gái út ngoan ngoãn. Ngày đó, bà luôn tin tưởng rằng “con trai là trụ cột gia đình”. Thời gian thấm thoát trôi qua, bà vẫn tự nhủ rằng mình đã làm tròn trách nhiệm, rằng khi tuổi già sức yếu, bà sẽ được các con trai đón về phụng dưỡng. Nhưng cuộc đời không như bà mơ tưởng. Khi bà già đi, sức khỏe suy giảm, những đứa con trai ngày nào bà từng hết lòng yêu thương lại tìm mọi lý do để thoái thác việc chăm sóc mẹ. “Mẹ ơi, tụi con bận lắm, không ai trông mẹ được đâu!” “Con dâu còn phải lo cho con nhỏ, mẹ thông cảm!” “Con nghèo quá, mẹ thuê người chăm sóc đi!” … để rồi …

0

Ở một làng quê nhỏ bé, bao quanh bởi những cánh đồng lúa bạt ngàn, bà Tâm từng được mọi người trong xóm ngưỡng mộ. Người ta bảo bà là một người phụ nữ hạnh phúc: chồng mất sớm, nhưng bà đã một mình nuôi lớn bốn người con trai khôi ngô, khỏe mạnh và một cô con gái út ngoan ngoãn. Ngày đó, bà luôn tin tưởng rằng “con trai là trụ cột gia đình”, nên bà dành hết tâm sức và tình yêu cho các con trai, đặt vào chúng những kỳ vọng lớn lao về tương lai.

Có thể là hình ảnh về 1 người

Thời gian thấm thoát trôi qua, các con trai của bà lần lượt lập gia đình. Đứa làm công nhân, đứa buôn bán nhỏ, đứa làm ruộng, đứa đi làm xa. Dẫu vất vả, bà vẫn tự nhủ rằng mình đã làm tròn trách nhiệm, rằng khi tuổi già sức yếu, bà sẽ được các con trai đón về phụng dưỡng.

Nhưng cuộc đời không như bà mơ tưởng. Khi bà già đi, sức khỏe suy giảm, những đứa con trai ngày nào bà từng hết lòng yêu thương lại tìm mọi lý do để thoái thác việc chăm sóc mẹ.

  • “Mẹ ơi, tụi con bận lắm, không ai trông mẹ được đâu!”
  • “Con dâu còn phải lo cho con nhỏ, mẹ thông cảm!”
  • “Con nghèo quá, mẹ thuê người chăm sóc đi!”

Những lời từ chối chẳng khác gì nhát dao cứa vào tim bà. Đặc biệt là thái độ lạnh nhạt từ những cô con dâu:

  • “Mẹ đừng đến nhà con thường xuyên, chúng con cũng cần không gian riêng chứ.”

Bà Tâm không trách móc, không phàn nàn, nhưng lòng bà như rạn nứt. Từ đó, bà sống lặng lẽ trong căn nhà cũ kỹ. Những đứa con trai bà từng đặt bao kỳ vọng hiếm khi ghé thăm, chỉ có cô con gái út – Nhung – là người duy nhất thường xuyên qua lại thăm nom bà.

Nhung, cô con gái út, từng được bà coi là “không quan trọng bằng con trai” vì quan niệm cổ hủ. Bà nghĩ, con gái lấy chồng rồi thì thuộc về nhà chồng, không thể gánh vác trách nhiệm. Nhưng trái với suy nghĩ của bà, Nhung lại là người quan tâm bà nhất.

Một ngày, nhìn thấy mẹ ngày càng cô đơn và yếu đuối, Nhung quyết định nói chuyện với chồng:

  • “Mẹ không thể sống một mình mãi được. Em muốn đón mẹ về ở cùng, anh nghĩ sao?”

Chồng cô – anh Hải – dẫu không giàu có, nhưng hiểu lòng vợ và thương bà Tâm như mẹ ruột, liền đồng ý:

  • “Mẹ là mẹ chung, nhưng nếu không ai lo thì vợ chồng mình lo.”

Bà Tâm ban đầu từ chối, nghẹn ngào nói:

  • “Mẹ không muốn làm phiền các con. Mẹ có bốn đứa con trai mà…”

Nhưng Nhung nhẹ nhàng nắm lấy tay bà:

  • “Mẹ, ai thương mẹ thì mới là con. Với con, mẹ là quan trọng nhất.”

Những lời nói ấy khiến bà Tâm rơi nước mắt. Cuối cùng, bà đồng ý chuyển về sống cùng Nhung và Hải.

Ngôi nhà của vợ chồng Nhung nhỏ nhưng ấm cúng. Hải nhường cho bà Tâm căn phòng tốt nhất, chưa một lần phàn nàn. Nhung chăm sóc mẹ từng bữa cơm, từng viên thuốc. Tình thương trong ngôi nhà ấy khiến bà Tâm cảm thấy được an ủi hơn bao giờ hết.

Một hôm, con trai cả của bà đến thăm. Thấy mẹ sống vui vẻ, anh tỏ ra không hài lòng:

  • “Mẹ ở với Nhung thì sau này tài sản chia thế nào đây? Mẹ phải nghĩ cho tụi con nữa chứ!”

Bà Tâm chỉ cười buồn, trả lời:

  • “Tài sản mẹ chẳng có gì, chỉ có tình thương thôi. Nhưng nó chỉ dành cho người biết trân trọng mẹ.”

Lời nói của bà khiến anh cả cứng họng. Từ đó, bà không còn bận tâm đến những người con trai chỉ biết đến vật chất.

Những năm tháng cuối đời, bà Tâm sống trong tình yêu thương của Nhung và Hải. Không phải những người con trai bà từng đặt kỳ vọng, mà chính cô con gái út và chàng rể đã trở thành chỗ dựa tinh thần và thể chất cho bà.

Một ngày, khi cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, bà nắm tay Nhung, nói:

  • “Mẹ từng nghĩ con trai mới là trụ cột gia đình. Nhưng giờ mẹ hiểu, điều quan trọng nhất không phải là con trai hay con gái, mà là trái tim nào thực sự yêu thương mẹ.”

Khi bà Tâm ra đi, cả làng đều ngỡ ngàng khi biết bà để lại di chúc nhỏ, dặn dò không của cải, chỉ lời cảm ơn dành cho Nhung và Hải – những người con bà thực sự yêu thương nhất.

Qua câu chuyện của bà Tâm, ta nhận ra rằng: máu mủ không quyết định tất cả. Chỉ những người biết yêu thương và quan tâm mới là gia đình thực sự.

Có ai như em, 3 năm sau cưới chưa bao giờ được chồng nấu cho bữa cơm hay giặt giúp bộ quần áo. Anh chỉ biết sáng dong xe đi, tối dắt xe về, việc nhà cửa nội ngoại 2 bên mình em lo toan gánh vác. Anh không bao giờ quan tâm, kể cả vợ ốm. Cực nhất là em vừa mang b:ầu ốm nghén nặng, nhờ chồng đưa vào viện mà anh nhìn vợ nhăn nhó lại cau mặt bảo: Bé bỏng gì mà đi đâu cũng phải kéo người đi cùng. Chưa dừng lại ở đó, cuối tuần được nghỉ chồng em mua bao nhiêu đồ ăn về mời bạn bè tới ăn uống tụ tập. Em tránh đông người nên nằm trong phòng, chồng mang cho ít thức ăn vào cho. Ăn uống xong, bạn bè giải tán, chồng lại đập cửa gọi vợ: Nhiều bát đĩa lắm, nay cô tự ra dọn dẹp đi. Đến nước này thì em tung hê hết, nhấc điện thoại lên gọi 1 cuộc mà có thể khiến anh ta sống dở mếu dở…

0

“Hôm qua cũng thế, vợ ốm chồng em vẫn mua bao nhiều đồ ăn về mời bạn bè tới ăn uống bảo liên hoan tụ tập…”, cô vợ kể lại.

ới phụ nữ, không gì khổ bằng lấy phải chồng vô tâm. Bởi suy cho cùng, bước vào cuộc sống hôn nhân, phụ nữ đâu cần chọn chồng giàu, nhiều tiền lắm của. Cái họ cần là 1 bờ vai vững chắc để họ dựa mỗi khi mệt mỏi, cùng họ sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống.

Vậy nhưng người chồng trong câu chuyện dưới đây lại không hiểu được điều đó, khiến vợ chán trường vào group chung than thở: “Có ai như em, 3 năm sau cưới chưa bao giờ em được chồng nấu cho bữa cơm hay giặt giúp bộ quần áo. Anh chỉ biết sáng dong xe đi, tối dắt xe về, việc nhà cửa nội ngoại 2 bên mình em lo toan gánh vác. Anh không bao giờ quan tâm, kể cả vợ ốm.

Khổ nhất là chuyện con cái, em bị tắc vòi trứng, nội tiết tố kém nên khó đậu thai. Biết vấn đề nằm ở vợ nên chồng em càng vô tâm hơn. Tư tưởng của anh ấy là lỗi ở đứa nào, đứa đó phải tự lo khắc phục. Ngay như hôm vào viện nong tách vòi trứng em cũng phải đi 1 mình. Làm thủ thuật đau quá, em ngất xỉu trên bàn mổ. Lúc tỉnh dậy lại bắt xe tự về chứ chồng tuyệt đối không hỏi han nửa lời.

Vợ ốm chồng vẫn gọi bạn về tụ tập rồi bắt cô dọn dẹp, nhưng vừa quay đi anh đã thấy bát đĩa bay cùng lời tuyên bố hùng hồn-1

Bài chia sẻ của cô vợ

Sau gần 2 năm vật lộn khổ sở, ra vào viện không biết bao nhiêu lần, cách đây 2 tháng, em đã có bầu. Song quá trình giữ thai của em phức tạp vất vả hơn người khác rất nhiều. 3 tháng đầu không ngày nào em không phải tiêm thuốc. Bước sang tuần thứ 13 bác sĩ lại yêu cầu phải khâu hẹp cổ tử cung để tránh thai đẩy ra ngoài. Trải qua từng ấy đau đớn nhưng em vẫn nghiến răng chịu đựng. Tiếc là chồng em có biết đó là đâu, vẫn vô tâm thờ ơ với vợ nhưng thể em không hề mang bầu, không đỡ đần gì vợ. Mọi việc lớn bé trong nhà em vẫn phải lo hết.

Cực nhất là cuối tuần trước, đến lịch khám thai, em nhờ chồng đưa vào viện mà anh nhìn vợ nhăn nhó lại cau mặt bảo: ‘Bé bỏng gì mà đi đâu cũng phải kéo người đi cùng’.

Em đành dắt xe đi một mình, không may trên đường đi em ngã xe vật người xuống đường bị đau bụng ra máu. May có mấy người ở đó đưa vào viện cấp cứu mới giữ được con nhưng thai bị nong tách 20%, nguy cơ sảy rất cao khiến em sợ tím tái mặt mày.

Nằm viện 3 hôm thì em được cho về nhà. Bác sỹ yêu cầu phải hạn chế đi lại vận động. Chẳng còn cách nào, chồng em buộc phải tự nấu nướng cơm nước nhà cửa.

1 vài ngày đầu chồng em cũng vui vẻ vào bếp nấu, tới tuần thứ 2 anh bắt đầu khó chịu. Đứng nấu ăn mà anh cứ lẩm bẩm cằn nhằn rằng anh lấy vợ khổ như bị hành.

Nhất là hôm qua, được nghỉ chồng em mua bao nhiêu đồ ăn về mời bạn bè tới ăn uống bảo liên hoan tụ tập. Em tránh đông người nên nằm trong phòng, chồng mang cho ít thức ăn vào cho. Ăn uống xong, bạn bè giải tán. Chồng em đập cửa gọi vợ: ‘Nhiều bát đĩa lắm, nay cô tự ra dọn dẹp đi’.

Em vẫn nhỏ nhẹ đáp: ‘Anh gắng đỡ vợ thêm thời gian. Đợi thai ổn định thì em…’.

Không để em nói hết lời, anh ‘chặn’ luôn: ‘Tôi hầu cô thế đủ rồi. Ăn được thì làm được. Tôi không thể mãi cơm bưng nước rót tận giường cho cô. Người ta chửa đẻ đầy ra có sao. Cô đừng viện cớ ỷ lại cho chồng. Vớ vẩn tôi tống cô về nhà đẻ đấy”.

Thật chứ nghe đến đây em hết chịu nổi. Nghĩ vừa ức vừa tủi thân, cảm giác như người đàn ông đứng trước mình là 1 người xa lạ chứ không phải chồng. Không nhịn được hơn, em hất luôn mâm bát đũa, nghiến răng chỉ thẳng mặt chồng: ‘Đến giờ này anh vẫn nói ra được mấy lời vô tâm đó à? Nếu như hôm đó anh không vô tình, coi mấy trận tennis của anh hơn vợ thì giờ này tôi đâu phải khổ sở thế này. Anh nói đàn bà thiên hạ đẻ đầy, không ai như tôi hả? Anh so sánh đúng đó, anh thử tới các bệnh viện, phòng khám xem có ai như vợ anh, bầu bí mà cứ lủi thủi đi khám 1 mình trong khi ai cũng có chồng đưa đi, tới mức bác sĩ còn tưởng tôi là mẹ đơn thân đó.

Anh nghĩ lại xem, tôi chịu bao đau đớn khổ sở, bằng mọi cách sinh con là vì ai. Thế mà từ ngày tôi có thai, anh đã bao giờ quan tâm hỏi han tôi được nửa lời. Tôi cũng chán cái cảnh có chồng như không này lắm rồi. Không cần anh trả về ngoại đâu, tự tôi về được rồi’.

 

Vợ ốm chồng vẫn gọi bạn về tụ tập rồi bắt cô dọn dẹp, nhưng vừa quay đi anh đã thấy bát đĩa bay cùng lời tuyên bố hùng hồn-2

 

Ảnh minh họa

Nói xong, em bấm máy gọi taxi xách túi về ngoại luôn. Ngay chiều đó chồng em phi xe sang nói chuyện với bố mẹ xin đón vợ về nhưng em không về. Em tuyên bố sẽ ở nhà ngoại tới khi sinh. Đợi con em chào đời xong sẽ tính tiếp”.

Thời khắc phụ nữ mang bầu, sinh con chính là lúc họ cần người đàn ông bên mình thương yêu, che chở, là chỗ dựa để họ làm động lực vượt mọi khó khăn. Tiếc là không phải người chồng nào cũng hiểu được ước nguyện đơn giản đó của vợ nên mới để phụ nữ phải rơi nước mắt tủi cực trong chính cuộc hôn nhân mà họ dày công hi sinh vun đắp.

Đặc biệt khi sức chịu đựng của họ đã đi tới giới giạn cuối cùng thì có làm cách gì đi nữa, các anh chồng cũng không thể níu kéo họ lại bên mình. Vậy nên khi có hãy tôn trọng vì mất là khỏi tìm lại đó các anh chồng ạ.

Chán vợ. Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn. Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra. Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em….Đọc tiếp tại bình luận…

0

Vợ chồng tôi cưới được 10 năm, giờ tôi chán vợ; nếu được chọn lại, tôi sẽ có lựa chọn khác tốt hơn.

Tôi là người miền Tây, ra Bắc học và làm việc. Thời gian này tôi quen em, cũng là người cùng quê, trong một dịp rất tình cờ gặp gỡ người quen. Trong ấn tượng của tôi, em không có gì đặc biệt, rất trầm ngâm, ít nói, gương mặt lúc nào cũng rất u sầu, thỉnh thoảng giao tiếp em mới gượng cười lịch sự, làm người khác rất ngại đến gần. Thậm chí trong đám đông, em sẽ thu mình lại ở góc nhỏ, không ai nhận ra.

Rồi chúng tôi liên lạc, tìm hiểu một thời gian tôi mới biết hoàn cảnh của em. Ba mẹ em mất trong một tai nạn khi em đang học lớp 11. Em đau khổ thời gian dài. Nhà em neo người, ba mẹ ở nhà thuê nên khi họ mất đi cũng không để lại bất cứ tài sản nào đáng kể và không có ai giúp đỡ em. Không có chi phí trang trải cuộc sống, em phải nghỉ học một năm, sau đó đi làm thêm phục vụ quán ăn, đủ thứ công việc lặt vặt để kiếm sống. Trước đó học lực trung bình, em vẫn tiết kiệm và đăng ký đi học lại, cứ vậy học lên cao đẳng rồi đi làm.

Khi quen nhau, chúng tôi đã đi làm. Lương tôi chỉ đủ trang trải cuộc sống và gửi một ít về nhà biếu bố mẹ, không có dư. Lương em cũng tầm tôi lúc đó nhưng tiết kiệm được mấy trăm triệu đồng vì sống khắc khổ để phòng thân lúc cần. Trước đó tôi từng yêu đơn phương hai người lúc đi học và đi làm nhưng không ai đáp lại, có lẽ do tôi thấp, mặt bị mụn và chưa có gì. Tôi và em đều là mối tình đầu của nhau. Thời gian yêu nhau em cũng rất quan tâm và chăm sóc tôi. Thỉnh thoảng cuối tuần em sẽ tranh thủ qua phòng trọ nấu món ngon cho tôi ăn. Khi tôi đi phỏng vấn hoặc dịp đặc biệt, em sẽ dẫn tôi đi mua áo quần mới để tôi trông chỉn chu, lịch sự.

Còn tôi, từ lúc yêu nhau cho đến hiện tại chưa bao giờ tặng quà cho em. Thỉnh thoảng khi cãi nhau, em tủi thân, hỏi sao tôi chưa bao giờ tặng hoa hay quà dù nhỏ, cho em có cảm giác được bạn trai quan tâm, trân trọng? Lâu dần em không thấy tôi phản ứng hay thay đổi gì nên đành chấp nhận, xem đó là tính cách khô khan của tôi. Em không biết thỉnh thoảng tôi vẫn đặt mua online quà cáp về cho bố mẹ đẻ. Tôi thấy em rất chân thành nên quen nhau mấy năm quyết định cưới.

Một năm sau cưới, chúng tôi đặt cọc mua trả góp căn hộ gần trung tâm Hà Nội bằng số tiền tích cóp thời con gái của em, còn lại nợ ngân hàng. Sau hai năm cưới, con trai tôi ra đời, cũng là lúc dịch Covid bùng nổ. Công ty của vợ đóng cửa, vợ thất nghiệp ở nhà giữ con 4-5 tháng. Tôi biết em rất lo lắng, buồn và stress nhưng tôi vẫn rất khó chịu vì lương mình 35 triệu đồng, trả góp ngân hàng 15 triệu đồng rồi, một mình kiếm tiền rất áp lực. Vợ chồng thường xuyên cãi nhau, tôi yêu cầu vợ kiếm việc làm.

Sau đó vợ làm việc bán thời gian và hiện tại vẫn còn làm, mức lương khiêm tốn. Lương của tôi sẽ trả ngân hàng hàng tháng và sinh hoạt phí trong nhà, mỗi tháng đưa vợ 5 triệu đồng để đi chợ nấu ăn và chi tiêu cá nhân, còn lương vợ dồn lại một cục sau trả ngân hàng. Thời gian nợ ngân hàng, vợ chồng vẫn lo cho con những thứ tốt và đầy đủ trong khả năng, không tiếc thứ gì, nhưng vợ sống ngày càng hà tiện. Áo quần vợ mặc cho đến sờn rách vẫn không mua mới, để dồn tiền trả nợ. Sau 6 năm chúng tôi đã trả xong nợ ngân hàng nhưng thói quen tiết kiệm của vợ không đổi, thi thoảng mua sắm hơn lúc trước một xíu thôi. Công việc của tôi 3-4 năm nay khá ổn định, việc trả được nợ sớm hơn thời hạn cũng là nhờ tôi có mức lương cao và lo hết chi phí trong gia đình. Trước nay tôi chưa bao giờ đưa vợ giữ lương hoặc chi tiêu gia đình.

Mọi thứ điều trong tầm kiểm soát của tôi, vợ không biết mức lương cụ thể của chồng, tôi cũng chưa bao giờ biết chi tiết hàng tháng mình xài gì, quà cáp tôi tặng ba mẹ cũng không cần nói cho vợ biết. Giờ tôi thấy vợ rất nhàm chán, không có chí tiến thủ, công việc của tôi ngày càng tốt lên còn em vẫn ì ạch và lười biếng. Hầu như cả ngày vợ rảnh nhưng không biết trau dồi kiến thức. Mỗi sáng vợ thức dậy tầm 6h sáng, chuẩn bị chở con trai đi học xong về nhà lúc 7h lại tiếp tục ngủ nướng tới 9h giờ dậy làm việc. Chiều làm việc một lát lại chuẩn bị dọn dẹp, nấu ăn rồi đi rước con, cho con ăn uống, tắm. Sau đó vợ rửa chén, lau nhà, đi bộ thể dục một lát rồi về nhà nằm chơi điện thoại đến gần đêm mới đi ngủ.

Tôi không hài lòng với sự lười biếng này của vợ. Tôi đi làm từ 9h sáng, tối về ăn cơm, chơi với con tí rồi đi ngủ cùng con. Vợ tôi cả ngày không có đóng góp gì lớn, ngoài việc nấu bữa tối, đưa đón con đi học, tắm rửa rồi lo ăn uống cho con, dọn dẹp nhà rất sơ xài, kiểu dọn cho xong việc. Máy móc thiết bị trong nhà hư hỏng, vật dụng cần mua sắm trong nhà đều do tôi làm hết. Lúc trước còn đi làm, vợ thường kể tôi nghe nhiều việc linh tinh ở công ty, tô thấy rất phiền phức, tỏ ý không muốn nghe. Tôi không có thời gian và không thích nghe những việc vụn vặt như vậy.

Giờ vợ trở nên kiệm lời, chỉ chia sẻ những việc liên quan tới con. Khi mọi thứ đã dần ổn định, tôi đề nghị sinh thêm con nhưng vợ từ chối, bảo không sẵn sàng về cả thể chất lẫn tinh thần. Đôi lúc vợ bóng gió rằng bản thân bị bệnh trầm cảm. Tôi cho rằng đó chỉ là lý do để biện minh cho sự ù lì của vợ. Tôi gặng hỏi, vợ bảo hiện tại chỉ muốn tập trung, duy trì cuộc sống ổn định trong gia đình với chồng và con trai . Nếu lỡ có chuyện gì hoặc ly hôn, cô ấy sẽ không đủ khả năng nuôi hai đứa con, vì thế không muốn sinh nhiều, làm khổ mình, khổ con.

Vợ hướng nội, hầu như không có bạn bè gì, cuộc sống chỉ xoay quanh gia đình. Tôi sống rất trách nhiệm, chu toàn với gia đình nên khi nghe vợ không muốn sinh thêm, bản thân rất khó hiểu và sốc, vì vậy càng chán ngán vợ. Cả về tính cách và ngoại hình, tôi cảm thấy vợ không có gì nổi trội, thậm chí công việc của vợ đang làm cũng chỉ là nhờ may mắn, nếu một ngày nào đó không làm công việc hiện tại được nữa thì em rất khó kiếm việc. Năng lực em rất yếu, không biết tiếng Anh, làm sao có thể cạnh tranh với các bạn trẻ năng động hiện nay, đến lúc đó sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào tôi.

Cả nhà tôi đều bảo với hoàn cảnh của vợ, em may mắn khi gặp được một người đàn ông sống trách nhiệm và chu toàn gia đình như tôi. Nhờ tôi có công việc tốt nên em mới có cuộc sống ổn định, có nhà ở như hiện tại, nhưng giờ tôi cũng không có nhu cầu quan tâm nhiều đến vợ nữa. Hiện tại tôi chỉ muốn làm việc và lo cho con trai, em muốn sống thế nào tùy em lựa chọn.

Ai có thể ngờ rằng, 20 năm sau, dì Mỹ lại trở thành mẹ kế của tôi. Nhưng điều khiến tôi khó chấp nhận hơn cả là bí mật của dì Mỹ mà tôi vừa phát hiện ra. Trong không gian tĩnh lặng, tôi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay khẽ run. Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh cũ đã ngả màu theo thời gian, bức ảnh đó đã khiến thế giới trong tôi sụp đổ. Trong bức ảnh, mẹ tôi trẻ trung, tươi cười bên người bạn thân nhất – dì Mỹ. Ai có thể ngờ rằng, 20 năm sau, dì Mỹ lại trở thành mẹ kế của tôi. Nhưng điều khiến tôi khó chấp nhận hơn cả là bí mật của dì Mỹ mà tôi vừa phát hiện ra….Đọc tiếp tại bình luận…

0

Ai có thể ngờ rằng, 20 năm sau, dì Mỹ lại trở thành mẹ kế của tôi. Nhưng điều khiến tôi khó chấp nhận hơn cả là bí mật của dì Mỹ mà tôi vừa phát hiện ra.

Trong không gian tĩnh lặng, tôi ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, ngón tay khẽ run. Trên màn hình điện thoại là một bức ảnh cũ đã ngả màu theo thời gian, bức ảnh đó đã khiến thế giới trong tôi sụp đổ.

Trong bức ảnh, mẹ tôi trẻ trung, tươi cười bên người bạn thân nhất – dì Mỹ. Ai có thể ngờ rằng, 20 năm sau, dì Mỹ lại trở thành mẹ kế của tôi. Nhưng điều khiến tôi khó chấp nhận hơn cả là bí mật của dì Mỹ mà tôi vừa phát hiện ra.

Đám cưới của bố và dì Mỹ đã được ấn định vào ngày mai. Là con gái, lẽ ra tôi nên vui mừng vì bố đã tìm được hạnh phúc mới sau 5 năm mẹ qua đời. Bố đã sống một mình cho đến khi gặp lại dì Mỹ vào năm ngoái.

Định mệnh thật kỳ diệu, có thể biến những người bạn cũ thành người thân trong gia đình, và cũng có thể khiến những đường thẳng song song giao nhau một cách bất ngờ. Nhưng giờ đây, 1 ngày trước ngày cưới, tôi lại phát hiện một bí mật có thể phá hủy hạnh phúc này.

Bạn thân của mẹ cưới bố, tôi phát hiện bí mật gây sốc về mẹ kế 1 ngày trước đám cưới - 1

Tôi thật không ngờ, bạn thân của mẹ sắp sửa trở thành mẹ kế của tôi. (Ảnh minh họa)

Khi lật giở cuốn nhật ký của mẹ để lại, tôi tình cờ tìm thấy một bức thư chưa gửi. Trong thư, mẹ viết rằng trong thời gian mẹ mắc bệnh, dì Mỹ đã âm thầm hỗ trợ chi phí điều trị cho gia đình chúng tôi. Nhưng số tiền đó lại có được từ việc cô ấy phản bội chồng.

Điều kiện kinh tế của gia đình cậu thế nào tôi biết mà. Tôi cũng biết cậu có người đàn ông khác, người đó cho cậu rất nhiều tiền. Số tiền cậu cho tôi đóng viện phí có phải là của người đàn ông đó không? Làm vậy không đáng đâu. Cậu nên trân trọng chồng, trân trọng gia đình của mình. Đừng tiếp tục sai lầm nữa”.

Những dòng chữ nắn nót của mẹ khiến tôi đau đớn. Hóa ra, đằng sau vẻ ngoài trong sáng của dì Mỹ lại chứa đựng quá khứ như vậy. Tôi biết cô ấy ly hôn, nhưng không biết lý do là gì, và có lẽ đây chính là nguyên nhân.

Tình cảm của dì Mỹ dành cho mẹ tôi là thật, và tình cảm của dì dành cho bố tôi cũng vậy. Nhưng liệu bí mật này có trở thành quả bom hẹn giờ cho cuộc hôn nhân mới của họ? Tôi trăn trở, không biết có nên nói cho bố biết sự thật hay không. Mẹ tôi từng nói, có những sự thật còn đau đớn hơn cả lời nói dối. Giờ đây, tôi mới thấu hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.

Bạn thân của mẹ cưới bố, tôi phát hiện bí mật gây sốc về mẹ kế 1 ngày trước đám cưới - 2

Một ngày trước đám cưới của bố, tôi bỗng tìm thấy một bức thư của mẹ kẹp trong cuốn nhật ký. (Ảnh minh họa)

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đã đưa ra một quyết định quan trọng. Tôi đã nhắn tin cho dì Mỹ, hẹn gặp dì trước ngày cưới. Khi tôi đưa bức thư cho dì, tay dì run rẩy đón lấy.

– Quá khứ đã là quá khứ, không thể vãn hồi. Nhưng cháu hi vọng sai lầm sẽ không lặp lại. Dì có thể hứa với cháu rằng sẽ đối với bố cháu bằng sự chân thành không?

Dì ôm chặt tôi, nước mắt của dì thấm ướt vai áo tôi, nghẹn ngào cảm ơn vì tôi đã không nói chuyện này với bố. Đồng thời, dì cũng hứa sau này sẽ đối xử tốt với bố tôi, đồng hành cùng ông trong quãng đời còn lại.

Đám cưới của dì Mỹ và bố tôi diễn ra đúng như dự kiến. Nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của bố, tôi biết mình đã làm đúng. Một số bí mật cần được giải quyết bằng tình yêu và sự tha thứ. Giống như cơn mưa đầu mùa xuân, tuy đến bất ngờ nhưng có thể rửa sạch bụi bẩn, mang lại sự tái sinh cho mọi thứ.

Có lẽ đây chính là thử thách mà cuộc sống đặt ra cho tôi, dạy tôi rằng ngoài đúng sai còn có sự tha thứ và hoàn thiện. Hi vọng dì Mỹ sẽ giữ đúng lời hứa với tôi, bố và dì ấy sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời.

Ngày mẹ tôi còn trẻ khỏe, bà đi chăm sóc cháu nội suốt 10 năm. Khi đó, con tôi còn nhỏ, tôi từng mời mẹ đến trông nom các cháu nhưng bà t;;ừ ch;;ối. Mẹ bảo tôi nên nhờ nhà nội giúp đỡ, còn bà phải chăm lo cho cháu nội để về già, anh chị tôi có trách nhiệm. Bố tôi m;;ất sớm, mẹ về già không thể sống một mình được nên bà nghĩ đối xử tốt với cháu nội, chắc chắn cuối đời sẽ được an vui bên con cháu. Nhưng sự thật không như mơ, lúc mẹ tôi 65 tuổi, sức khỏe không còn tốt, vợ chồng anh trai đẩy bà về quê. Sau khi mẹ m;;ất, anh trai yêu cầu tôi giao nộp 500 triệu tiền tiết kiệm của mẹ. Những gì anh nói sau đó khiến tôi ng;;ã ngửa, hóa ra anh đã tính toán m;;ưu kế th;;âm h;;iểm đến vậy, chỉ chờ ngày mẹ qua đời thôi…và rồi …

0

Thỉnh thoảng tôi còn biếu tiền mẹ để chi tiêu sinh hoạt, bà làm gì có tiền đưa cho tôi.

Ngày mẹ tôi còn trẻ khỏe, bà đi chăm sóc cháu nội suốt 10 năm. Khi đó, con tôi còn nhỏ, tôi từng mời mẹ đến trông nom các cháu nhưng bà từ chối. Mẹ bảo tôi nên nhờ nhà nội giúp đỡ, còn bà phải chăm lo cho cháu nội để về già, anh chị tôi có trách nhiệm

Bố tôi mất sớm, mẹ về già không thể sống một mình được nên bà nghĩ đối xử tốt với cháu nội, chắc chắn cuối đời sẽ được an vui bên con cháu. Nhưng sự thật không như mơ, lúc mẹ tôi 65 tuổi, sức khỏe không còn tốt, vợ chồng anh trai đẩy bà về quê.

Ngày đó, tôi biết mẹ buồn lắm nhưng không nói ra sợ gia đình bất hòa nên chỉ giữ kín trong lòng. Mẹ trở về quê tiếp tục đi làm cỏ thuê, kiếm từng đồng để chi tiêu và tiết kiệm. Thương mẹ vất vả sớm mưa, thỉnh thoảng tôi vẫn gửi tiền về biếu bà.

Có lẽ do lao lực quá mà một ngày mẹ đi làm về, trên người vẫn còn đeo đôi ủng, nằm vật ra giường rồi ra đi mãi mãi. Giá lúc đó có con cháu bên cạnh, chắc bà sẽ được đi bệnh viện kịp thời. Đằng này mẹ mất mà ngày hôm sau hàng xóm mới phát hiện ra. Cứ nghĩ đến cảnh mẹ ra đi khi đói khát và không có người thân bên cạnh mà tôi đau thắt ruột.

Sau khi mẹ mất, anh trai yêu cầu tôi giao nộp 500 triệu tiền tiết kiệm của mẹ làm tôi ngỡ ngàng - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Mẹ mất được 3 ngày, anh tôi bất ngờ lục tung nhà lên tìm tòi xem bà có thứ gì quý cất giấu không. Sau một hồi không thấy gì, anh ấy quay qua hỏi tôi:

“Năm trước, thấy mẹ làm vất vả quá, vợ chồng anh lập cho bà cuốn sổ tiết kiệm 500 triệu để dưỡng già, vậy mà giờ đây không thấy cuốn sổ đâu. Em thường xuyên về quê, có bí mật gì mẹ hay tâm sự với con gái, chắc chắn em đang cầm số tiền đó. Hãy đưa trả lại cho anh!”.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy mẹ nói anh trai biếu bà khoản tiền lớn thế cả. Tôi cũng khẳng định bản thân không cầm của mẹ một đồng nào. Thậm chí thỉnh thoảng còn biếu mẹ vài triệu để chi tiêu sinh hoạt.

Anh trai nói nếu tôi nhất định không giao ra số tiền 500 triệu đó thì mảnh đất của bố mẹ sẽ thuộc về vợ chồng anh ấy. Tôi không có quyền đòi một tấc đất nào nữa.

Khi còn sống, mẹ nói sẽ cho tôi một suất đất, phần còn lại thuộc về anh trai tôi. Bà còn nhấn mạnh đây là đất tổ tiên nên không con nào được bán. Nhưng mẹ mất khi chưa kịp lập di chúc. Giờ lại vì chuyện này mà anh trai tính kế với tôi, vu vạ cho tôi chuyện cầm sổ tiết kiệm 500 triệu của mẹ. Tôi không biết phải xử lý chuyện này thế nào nữa?