Càng nghe càng thấy buồn, tôi không ngờ sếp của mình lại cạn tình đến vậy. Chuyện đến nước này, tôi có nên báo cáo lên cấp trên để sếp bị liên lụy không?
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ lâm vào tình thế này. Từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ mình phải kiếm được một tấm chồng tốt. Thứ nhất, vì tôi cũng là người phụ nữ thông minh, lại có nhan sắc. Thứ hai, tôi đã lớn lên trong cái nghèo, chứng kiến bố mẹ cãi nhau vì chạy cơm từng bữa, tôi dặn lòng không thể để mình trở thành vết xe đổ của mẹ.
Khi đi làm, người mà tôi ấn tượng nhất là sếp của mình. Anh chưa có gia đình, lại đẹp trai phong độ, thu nhập không hề kém cạnh ai. Chính vì thế, tôi tự nhủ phải làm vợ anh bằng mọi giá. Thú thật thời bây giờ, không dùng chút tiểu xảo thì không thể hơn người khác. Vì thế, tôi cũng tìm cách để tiếp cận sếp của mình.
Ảnh minh họa: Internet
3 tháng trước, chúng tôi cùng nhau đi một chuyến công tác. Hôm ấy trời mưa rất lớn, lại có sấm sét, tôi nói mình sợ nên đã sang phòng anh. Lúc đầu hai người ngồi nói chuyện bình thường. Sau đó, dưới không khí của phòng ngủ, chúng tôi đã thuộc về nhau.
Chuyện tôi và sếp quen nhau không có ai biết. Bởi anh muốn công tư phân minh, tôi thấy có lý nên luôn kín miệng. Một tuần trước, tôi biết mình có thai. Cứ nghĩ đây sẽ là kim bài đưa mình bước chân vào giới hào môn, không ngờ mọi nỗ lực của tôi đều là công cốc. Nghe tin tôi có thai, sếp trầm ngâm một lát rồi nói cho anh chút thời gian để suy nghĩ.
Tối qua, tôi thấy tài khoản của mình được cộng thêm 200 triệu. Kiểm tra thấy người gửi là sếp, tôi hí hửng nghĩ mình may mắn hơn người. Vậy mà chỉ vài phút sau, sếp liền gọi lại thú nhận một chuyện không tưởng. Anh nói anh đã có gia đình, vợ con hiện đang ở nước ngoài định cư. Do mới đến công ty này chưa được bao lâu nên mọi người không hề hay biết.
Tôi còn chưa kịp hiểu ý sếp thì ngay sáng hôm nay, nhân sự đã gọi điện nói hợp đồng của tôi không được ký tiếp, tôi sẽ phải nghỉ việc ngay trong tháng này. Càng nghe càng thấy buồn, tôi không ngờ sếp của mình lại cạn tình đến vậy
Dù lòng rối bời, tôi cố giữ bình tĩnh. Tự nhủ rằng phải tìm cách giải quyết vấn đề này, không thể để mọi thứ sụp đổ dễ dàng như vậy. Tôi đã đầu tư rất nhiều công sức và kỳ vọng vào mối quan hệ này, và cũng không ngờ mọi chuyện lại kết thúc bằng sự phũ phàng đến vậy.
Sau một đêm thức trắng, tôi quyết định hẹn sếp ra nói chuyện rõ ràng. Anh xuất hiện trong bộ dạng lạnh lùng, thậm chí không nhìn tôi lâu hơn một giây. Tôi cảm nhận được khoảng cách và sự bất lực từ anh, nhưng vẫn quyết tâm làm rõ mọi chuyện.
“Anh nghĩ em sẽ chấp nhận mọi thứ như vậy sao? Em đã hy sinh rất nhiều để đến bên anh, giờ anh lại vứt bỏ em dễ dàng thế này à?” – Tôi nghẹn ngào, cố gắng kìm nước mắt.
Sếp thở dài, ánh mắt thoáng chút hối lỗi:
“Anh xin lỗi. Anh không ngờ mọi chuyện lại đi xa đến mức này. Nhưng em phải hiểu, anh có gia đình, và anh không thể làm điều gì tổn thương đến họ. Anh chuyển tiền cho em là để chuộc lỗi và mong em có thể sắp xếp lại cuộc sống của mình. Về công việc, anh không còn cách nào khác. Anh buộc phải làm thế để tránh những rắc rối không đáng có.”
Câu trả lời của anh như lưỡi dao đâm thẳng vào tim tôi. Vậy là với anh, tôi chẳng qua chỉ là một rắc rối cần giải quyết, một sai lầm mà anh muốn xóa bỏ. Không kìm nén được nữa, tôi bật khóc ngay giữa quán café, không màng đến ánh mắt của những người xung quanh.
“Anh nghĩ tiền có thể giải quyết được mọi thứ sao? Anh nghĩ 200 triệu đó có thể bù đắp được những gì anh đã làm với em à? Anh sai rồi. Em sẽ không để mọi chuyện kết thúc dễ dàng như thế đâu. Anh sẽ phải trả giá!” – Tôi nghiến răng, giọng nói tràn đầy oán hận.
Sau hôm đó, tôi quyết định hành động. Không thể để bản thân trở thành nạn nhân mãi, tôi bắt đầu thu thập các bằng chứng, từ tin nhắn, email cho đến những bức ảnh chụp lại những khoảnh khắc giữa chúng tôi. Tôi biết nếu để lộ những thứ này, danh tiếng của anh sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, và tôi sẵn sàng làm điều đó nếu cần.
Tuy nhiên, sâu trong lòng, tôi cũng biết rằng điều tôi thật sự muốn không phải là phá hoại cuộc sống của anh. Tôi chỉ muốn anh chịu trách nhiệm với những gì anh đã làm. Đứa con trong bụng tôi không đáng phải gánh chịu hậu quả của một mối tình sai lầm. Nhưng liệu có con đường nào để tôi bảo vệ được con mình, mà không biến mọi chuyện thành một cơn bão lớn hơn?
Câu hỏi ấy cứ ám ảnh tôi từng ngày, từng giờ…