Tôi và mẹ chồng trước nay vốn chẳng mấy hòa thuận. Bà là người phụ nữ sống ở quê cả đời, tính tình nghiêm khắc, nguyên tắc, còn tôi là người thành phố, quen với lối sống hiện đại. Khi về làm dâu, bất đồng giữa hai thế hệ ngày càng lớn khiến mối quan hệ giữa chúng tôi trở nên xa cách. Tuy nhiên, một cơ hội hiếm hoi đã xuất hiện để tôi có thể cải thiện tình hình: căn nhà của mẹ chồng ở quê bất ngờ tăng giá vùn vụt vì có khu công nghiệp mới mọc lên bên cạnh.
Khi nghe tin ấy, lòng tôi như mở cờ. Tôi bắt đầu tính toán và vạch ra một kế hoạch. Nếu mẹ bán nhà, số tiền đó sẽ là một khoản vốn không nhỏ để gia đình chúng tôi cải thiện cuộc sống. Quan trọng hơn, mẹ lên thành phố ở cùng sẽ giúp chồng tôi cảm thấy gần gũi với mẹ hơn, đồng thời tôi cũng có cơ hội xây dựng lại mối quan hệ với bà.
Tôi bàn với chồng, dùng lời lẽ ngọt ngào để khuyên anh:
Anh à, mẹ giờ cũng có tuổi rồi, sống một mình ở quê em thấy không yên tâm. Hay là chúng ta khuyên mẹ bán nhà, lên đây ở với mình cho tiện. Nhà ở quê bây giờ được giá, bán đi mẹ vừa có tiền dưỡng già, lại có chúng ta chăm sóc.
Chồng tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý ngay, bởi anh vốn rất hiếu thảo. Thế là cuối tuần, vợ chồng tôi lên kế hoạch về quê, mang theo một đống quà cáp, nào là yến sào, sữa ngoại, thuốc bổ, đủ cả. Trên đường về, tôi không ngừng dặn dò chồng:
Anh phải khéo nói nhé, để mẹ cảm thấy đây là quyết định tốt cho bà chứ không phải mình ép.
Đến nhà, mẹ chồng tôi vẫn như thường ngày, vui vẻ đón chúng tôi nhưng trong ánh mắt có vẻ dò xét, như thể bà biết chúng tôi đang có mục đích gì. Sau khi ăn cơm, tôi bắt đầu vào vai con dâu mẫu mực, liên tục hỏi han sức khỏe, rồi đưa ra gợi ý:
Mẹ ơi, dạo này con thấy ở quê mình đất tăng giá ghê quá. Nhà mình mà bán bây giờ chắc được giá cao lắm. Mẹ nghĩ sao nếu bán đi rồi lên thành phố ở với tụi con, mẹ con mình vừa gần gũi, lại tiện chăm sóc nhau?
Bà cười nhạt, không nói gì. Chồng tôi tiếp lời:
Mẹ ơi, vợ chồng con chỉ muốn mẹ đỡ vất vả. Bà con xóm làng giờ cũng đi hết lên thành phố rồi, mẹ ở quê một mình buồn lắm.
Bà nhìn chúng tôi một lúc lâu rồi bất ngờ nói:
Được thôi, nhưng mẹ có một điều kiện.
Điều kiện của bà làm tôi giật mình: bà muốn chuyển nhượng toàn bộ số tiền bán nhà vào tài khoản riêng, giữ lại để tự lo liệu cho bản thân. Tôi ban đầu hơi bất ngờ, nhưng nghĩ kỹ thì cũng hợp lý. Quan trọng là bà đồng ý bán nhà và lên thành phố ở cùng. Tôi gật đầu ngay:
Dạ, mẹ cứ quyết định ạ. Chúng con chỉ mong mẹ vui vẻ thôi.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch. Căn nhà được bán nhanh chóng với giá rất cao, mẹ chồng tôi thu về gần 3 tỷ đồng. Bà chuyển lên thành phố, mang theo vài đồ đạc và dọn vào căn chung cư của chúng tôi. Những ngày đầu, tôi tỏ ra rất chu đáo, nấu ăn ngon, chuẩn bị phòng ở cho bà thật tươm tất. Tôi nghĩ với thời gian, bà sẽ cảm nhận được tấm lòng của tôi và mọi hiềm khích trước kia sẽ tan biến.
Tuy nhiên, chỉ sau vài tuần, mọi chuyện bắt đầu đi theo hướng mà tôi không ngờ tới.
Bà vẫn giữ thói quen sinh hoạt cũ, từ việc dậy sớm quét dọn, đến nấu những món ăn quê mùa không hợp khẩu vị với gia đình tôi. Không chỉ vậy, bà còn thường xuyên nhắc đến chuyện tiền bạc, kiểu như:
Các con đừng lo cho mẹ quá, mẹ vẫn còn tiền, không cần phiền đến các con.
Ban đầu tôi nghĩ bà chỉ nói vậy để trấn an chúng tôi. Nhưng sau vài lần vô tình nghe được bà gọi điện thoại cho bạn bè, tôi mới biết bà đang âm thầm tìm mua một căn nhà nhỏ ở khu vực ngoại thành, với lý do:
Ở với tụi trẻ không thoải mái. Thôi thì bán nhà, giờ lại mua lại, cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nghe đến đó, tôi như chết lặng. Hóa ra, bà chưa bao giờ thật sự muốn ở cùng vợ chồng tôi. Cả sự nhiệt tình và những tính toán của tôi cuối cùng chỉ là công cốc.
Một buổi tối, tôi quyết định nói chuyện thẳng thắn với bà:
Mẹ à, chúng con thật lòng mong mẹ ở cùng để gia đình mình gần gũi hơn. Nhưng nếu mẹ không thoải mái, mẹ cứ nói thật để chúng con tìm cách khác.
Bà thở dài, nói chậm rãi:
Mẹ biết các con có lòng tốt, nhưng mẹ đã quen tự do, không muốn làm phiền ai. Mẹ chỉ nghĩ ở đây một thời gian để thăm các con, rồi sẽ tự lo liệu.
Dù rất buồn, nhưng tôi hiểu rằng có những khoảng cách không thể xóa nhòa, nhất là khi nó đã tồn tại từ lâu. Tôi học được một bài học lớn: dù là gia đình, mỗi người đều có suy nghĩ và sự lựa chọn riêng, không ai có quyền ép buộc hay áp đặt lên người khác.
Kể từ hôm đó, mẹ chồng tôi chuyển sang căn nhà nhỏ mà bà mua, chỉ cách nhà chúng tôi 10km. Mối quan hệ giữa tôi và bà cũng dần được cải thiện. Dù không sống chung, nhưng ít ra chúng tôi đã hiểu và tôn trọng lẫn nhau hơn trước.