Chúng tôi xấu hổ vì đã không hiểu rõ con người của anh rể.
8 năm trước, sức khỏe mẹ yếu, bố là đàn ông không biết chăm sóc bà. Khi đó vợ chồng chị gái tôi đang làm thuê ở thành phố, thu nhập thấp, phải thuê phòng trọ.Tôi và anh trai khuyên vợ chồng chị gái về quê chăm sóc ông bà, rồi sẽ tặng hết đất ở quê để anh chị định cư luôn ở đó. Chúng tôi có công việc ổn định và nhà cửa ở thành phố, sẽ không về quê sống nữa. Có vợ chồng anh chị giữ đất tổ tiên thờ cúng ông bà sau này thì quá tốt.
Sau nhiều lần thuyết phục, cuối cùng anh chị cũng chịu về quê sống. Từ ngày có chị gái ở bên bố mẹ, anh em tôi rất yên tâm, không phải lo lắng chuyện ông bà ốm đau không có người chăm sóc.
Những năm cuối đời, mẹ ốm đau bệnh tật cả năm, anh rể và chị gái thay nhau nghỉ việc đưa bà đi bệnh viện. Chúng tôi chỉ góp t.iền hỗ trợ viện phí cho bà. Công lao của anh chị rất lớn, chúng tôi không thể nào quên được.
Năm vừa rồi, gia đình tôi xảy ra biến cố đau lòng, chị gái tôi mất do t.ai n.ạn giao thông. Đây là tổn thương mất mát rất lớn của gia đình tôi. Chị ra đi để lại 2 đứa con thơ, nhìn bọn trẻ nheo nhóc mà không ai kìm được nước mắt.
Ảnh minh họa
Chị mất được vài tháng thì anh rể tôi định lấy vợ mới làm gia đình tôi rất bất bình. Tôi và anh trai phản đối quyết liệt, trách anh rể bạc bẽo, vợ mới mất, cỏ chưa xanh mồ mà đã vội lấy vợ mới. Nếu anh rể cưới vợ thì đi chỗ khác ở, gia đình chúng tôi không chứa chấp những người không có m.áu mủ ruột thịt.
Nhưng bố tôi lại không nghĩ vậy, ông bảo những năm qua anh rể đối xử rất tốt với bố mẹ. Với lại trước lúc mất, chị gái tôi muốn ông cắt cho anh rể một suất đất làm nhà. Bố đã hứa với chị tôi và sẽ thực hiện bằng được, tốt nhất chúng tôi không nên ngăn cản làm mất đoàn kết gia đình.
Ngày hôm kia, bố họp gia đình và tuyên bố chia cho anh rể mảnh đất bên cạnh để anh xây nhà lấy vợ. Bố muốn t.uổi già được ở gần bên con cháu.
Thế nhưng anh rể tôi từ chối nhận đất, anh bảo:
“Khi trước, vì vợ muốn chăm sóc bố mẹ lúc cuối đời nên con mới chiều cô ấy về đây sống. Thực ra ở quê nội con cũng có một suất đất. Vợ mất rồi, ở đây có nhiều kỷ niệm về vợ, con rất đau lòng mỗi khi nghĩ về cô ấy. Vì vậy con quyết định đưa các cháu về quê nội. Lúc con đi sẽ không mang theo tài sản nào của gia đình vợ. Còn việc con lấy vợ mới vì đó là người cùng làng, quen biết từ bé, hiền lành lại bị vô sinh, người đó sẽ giúp con chăm các cháu tốt để con yên tâm đi làm. Con là đàn ông không chu đáo như phụ nữ”.
Lời anh rể nói làm tôi và anh trai thấy xấu hổ vô cùng. Chúng tôi đã trách nhầm anh rể. Không biết phải chuộc lỗi thế nào với anh ấy nữa?