Hàng ngày nhìn tôi đi làm về lại tất tả cơm cháo chăm sóc người chồng liệt rồi suy nghĩ nhiều người gầy mòn cả đi, mà mẹ chồng vẫn ra ngoài nói xấu con dâu không ngớt.
Ngày anh đưa tôi về ra mắt, mẹ anh đã phản ứng kịch liệt. Bà nói tướng tôi sát chồng, lấy tôi về con bà sẽ yểu mệnh:
– Bỏ, bỏ ngay cái con đó đi con ơi. Mẹ xem thầy rồi nó với con không hợp nhau đâu. Lấy về có ngày nó hại chết con đấy.
– Mẹ cứ xem thầy linh tinh. Bọn con yêu nhau nên con sẽ cưới cô ấy. Con chẳng tin mấy ông thầy bói với vẩn ấy đâu.
Vậy là mặc mẹ ngăn cấm thì anh vẫn quyết định cưới tôi làm vợ, thậm chí còn đánh tiếng trước với mẹ anh rằng nếu bà làm khó tôi thì vợ chồng sẽ xin ra ở riêng. Cuối cùng bà cũng phải chấp nhận cho 2 đứa lấy nhau dù tôi biết trong lòng bà vẫn không ưa tôi.
Nhưng đúng là số phận quá đắng cay. Chỉ 1 tuần sau ngày cưới chồng tôi bất ngờ gặp tai nạn, hôm đó là do anh chở mẹ đi khám bệnh. Mà chỉ xây xước ngoài da thôi nhưng chồng tôi thì bị chấn thương sọ não. Toàn bộ tiền cưới và hồi môn của 2 đứa tôi đem hết ra mổ cho anh nhưng vẫn thiếu. Bố mẹ tôi phải cho vay thêm 100 triệu, còn mẹ chồng không có vì toàn bộ số tiền tích lũy của bà trước đó đã cho con gái vay mua nhà. Cô em chồng cũng không có khả năng trả nợ ngay.
Anh gặp tai nạn là do chở mẹ đi khám bệnh ấy vậy nhưng mẹ chồng vẫn đổ thẳng tất cả nguyên nhân sang tôi. “Tao đã bảo thằng Hùng rồi, đừng có lấy cái con có tướng sát chồng ấy, giờ thì hối không kịp nữa rồi con ơi. Khổ thân con tôi, nằm liệt giường liệt chiếu rồi nó bỏ đây lấy chồng khác sướng thân nó thôi”. Ai có khuyên can thì mẹ chồng cũng không ngừng nhiếc móc, rỉa rói tôi.
Vì tình yêu với anh nên tôi mặc kệ tất cả. Bác sĩ nói chồng tôi có cơ hội thoát cảnh nằm liệt thế này nếu được chăm sóc tốt trong vòng 5 năm tới, đó cũng là động lực níu kéo tôi lại bên anh chứ thực lòng sống cạnh 1 người mẹ chồng như thế thì tôi biết sẽ không bao giờ cuộc sống của mình có phút giây thoải mái chứ đừng nói gì đến vui vẻ.
Nhưng hàng ngày nhìn tôi đi làm về lại tất tả cơm cháo chăm sóc người chồng liệt rồi suy nghĩ nhiều người gầy mòn cả đi, mà mẹ chồng vẫn ra ngoài nói xấu con dâu không ngớt thì bố mẹ và họ hàng nhà tôi cũng xót con xót cháu lắm. Bố mẹ đã bảo: “Thôi làm đơn đi con à, chẳng hi vọng gì ở nó nữa đâu, mà mẹ nó lại sống bạc bẽo như thế thì ở đấy mày khổ cả đời thôi. Giờ còn trẻ còn dễ lập gia đình chứ một vài tuổi nữa khó lắm”.
Bố mẹ còn nói nhiều lắm nhưng tình yêu tôi dành cho chồng lớn quá nên tôi không nỡ bỏ anh đi. Nghe phong thanh được nhà tôi khuyên con gái bỏ chồng, mẹ chồng lại bắt đầu mỉa mai, thậm chí bà chỉ thẳng mặt tôi:
– Vì lấy cô nên con trai tôi mới khổ thế này, thế nên cô phải ở đây để phục vụ hầu hạ nó cho tới khi nào nó khỏi bệnh.
– Con cũng chỉ mong anh ấy khỏi thôi, con muốn sinh cho anh ấy 1 đứa con vì đó là niềm mơ ước từ trước của anh ấy. Chỉ cần anh ấy khỏi bệnh, có phải làm bất cứ việc gì con cũng sẽ làm.
Từ sau hôm ấy mẹ chồng bớt ác khẩu với tôi hơn, tôi cũng thấy dễ thở hơn trong cuộc sống nhà chồng bên người chồng liệt. Nhưng giữa tôi và bà thì vẫn luôn có khoảng cách không bao giờ có thể bình thường như mối quan hệ mẹ chồng – con dâu ở gia đình khác được. Thời gian thấm thoắt trôi qua đã 3 năm nhưng bệnh tình của chồng tôi chưa có biến chuyển gì dù đều đặn tháng nào tôi cũng mời bác sĩ về khám, xoa bóp bấm huyệt cho anh.
1 lần vì nôn nóng muốn đi lại được nên chồng tôi đã cố gượng dậy, kết quả anh ngã lộn xuống giường. Bác sĩ nói cột sống lại bị ảnh hưởng trầm trọng, hi vọng đi lại được của anh đã không còn nữa. Tôi buồn lắm, không dám nói chuyện này với chồng và càng không dám nói với mẹ chồng vì tôi biết bà cũng đang rất mong ngày con trai có thể hồi phục.
Nhưng rồi đột nhiên hôm đó, mẹ chồng rủ tôi xuống tầng 1 ngủ với bà. Bình thường tôi vẫn ngủ bên cạnh chồng: “Hôm nay xuống ngủ với mẹ 1 tối đi, tự dưng mấy hôm nay mẹ cứ mơ thấy máu sợ lắm”. Thương bà, tôi xuống ngủ cùng và khuyên bà ngày mai lên ngôi chùa gần nhà thắp hương khấn phật. Đêm đó tự dưng tôi thấy mình ngủ mê man chẳng biết gì cả. Tự dưng lại nghĩ hay bà nói dối chứ phòng bà còn dễ ngủ hơn cả phòng tôi.
Ảnh minh họa
Cuối tháng ấy thấy trong người khang khác, lại còn buồn nôn, kinh thì chậm. Tôi thấy ngờ ngợ nhưng không thể có chuyện mình có thai được, tôi không dám mua que về thử vì sợ mẹ chồng nghi ngờ. Tôi 1 lòng, 1 dạ với chồng chưa từng chung đụng với người đàn ông khác. Tôi cố gắng trấn an mình rằng mình chỉ bị loạn kinh mà thôi, nhưng những dấu hiệu của người có bầu trong tôi ngày càng rõ rệt. Và đỉnh điểm tôi đã thấy bụng mình trồi lên 1 cục sau 2 tháng.
Vội vàng mua que thử thai về và cái kết ngã ngửa, tôi có bầu. Nhưng tôi đã ngủ với ai để có bầu đây? Còn đang hoang mang chưa biết phải làm sao thì đúng lúc đó mẹ chồng tôi bước vào. Tôi vội vàng giấu tuột cái que thử thai ra phía sau:
– Con không phải giấu, con cho mẹ xem nào. Con có thai rồi đúng không?
– Con xin mẹ, con xin mẹ tha tội. Con không biết vì sao con có thai cả?
– Con không có tội gì cả, là do mẹ sắp xếp đấy. Mẹ biết bác sĩ nói thằng Hùng không có cơ hội hồi phục, con thì không bao giờ rời xa nó cho tới lúc chết nên mẹ đã nhờ anh kĩ sư cho con 1 đứa con. Chính cái đêm con ngủ cùng mẹ mẹ đã lén cho con ngửi thuốc mê rồi mở cửa cho anh ta vào. Giờ anh ta đi xa rồi, con sẽ có con, con không phải cô đơn nữa. Mẹ xin lỗi vì ngày trước đã gây khó dễ cho con rất nhiều. Mẹ biết con là đứa con dâu tốt. Mẹ xin lỗi.
Tôi ôm chặt lấy mẹ chồng, hóa ra là bà đã làm chuyện này vì tôi. Vậy là vợ chồng tôi sẽ có con, đúng như niềm mong ước của cả hai vợ chồng. Đời này kiếp này tôi chỉ có mình anh là chồng duy nhất mà thôi.