Còn nhớ suốt những năm học đại học, tôi theo đuổi vợ, đến khi ra trường cô ấy mới đồng ý. Lúc được chấp nhận tình cảm tôi vui mừng như đi trẩy hội, mời rất nhiều bạn bè thân thiết đến nhà hàng ăn mừng ra mắt. Ai nấy đều trêu tôi “tưng bừng hệt như ngày cưới, có công mài sắt có ngày nên kim”. Nhưng quả thật, với tôi đó là niềm hạnh phúc vô bờ bến bởi cô ấy vừa xinh đẹp, lại hiền lành, học hành giỏi giang.
Lúc yêu nhau rồi vợ mới tiết lộ, chỉ khoảng hai năm sau khi tôi theo đuổi cô ấy đã có tình cảm rồi nhưng không thừa nhận. Vợ muốn tập trung học hành và đạt thành tích như đã hứa với bố mẹ, không muốn ông bà phiền lòng. Đúng là vợ luôn sống cho người khác và sợ làm người khác buồn, đây là đức tính mà tôi luôn trân trọng ở cô ấy.
Mỗi ngày đi làm, tôi đều đưa đón vợ trừ những khi phải đi công tác xa nhà. Cuối tuần, cả hai lại đi xem phim, mua sắm và tụ tập bạn bè. Nói chung, chúng tôi có với nhau rất nhiều kỉ niệm, vì cũng ngang tuổi nên nhiều bạn cùng chơi với nhau, dễ chia sẻ mọi điều trong cuộc sống.
Khi vợ đưa tôi về ra mắt bố mẹ thì ông bà tỏ vẻ không ưng tôi lắm vì gia cảnh nhà tôi kém nhà cô ấy. Bố mẹ tôi làm công nhân, ở nhà tập thể. Trước đây, bố mẹ cũng nói rằng, sau này tôi cưới vợ cũng phải tự lập chứ ông bà không có tiền cho tôi mua nhà riêng. Tôi cũng xác định không phụ thuộc, sẽ kiếm thật nhiều tiền để lo cho vợ một cuộc sống tử tế.
Trong một lần đến ăn cơm nhà vợ, tôi cũng thẳng thắn luôn với bố mẹ vợ: “Nhà con tuy không có điều kiện nhưng con yêu Hương, muốn được làm chồng cô ấy. Con hứa sẽ yêu thương em, chăm cho em đến hết cuộc đời”. Kể từ đó, bố mẹ vợ cư xử với tôi khác hẳn, xem tôi như người nhà không còn như những ngày đầu nữa.
Đám cưới diễn ra sau khoảng 2 năm chúng tôi yêu nhau. Vì không muốn ở chung với nhà chồng, vợ đề nghị ra ngoài thuê, tôi cũng đồng ý. Cô ấy cũng bảo sẽ không vội sinh con mà hai đứa chịu khó kiếm tiền, mua được nhà rồi mới tính. Mọi việc vợ đều lên kế hoạch hết, tôi chỉ thực hiện theo.
5 năm đằng đẵng trôi đi, vợ chồng tôi mải mê làm việc và tiết kiệm được 2 tỷ đồng, đủ để mua nhà. Khi đó, bố mẹ vợ cũng phụ thêm cho chúng tôi 500 triệu để mua căn hộ to. Ngày về nhà mới, hai vợ chồng vui lắm, bao nhiêu cố gắng bấy lâu đã trở thành hiện thực. Buổi tối đầu tiên ngủ ở nhà mới, tôi bàn luôn với vợ chuyện sinh con, rồi tôi sẽ làm thêm để kiếm tiền mua ô tô. Vợ cũng ủng hộ bảo rằng: “Thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn, giờ có nhà rồi, lại đặt mục tiêu mua ô tô là quá chuẩn”.
Rồi sau đó, tôi chăm chỉ nhận thêm việc làm ở công ty, nhưng ít ở bên vợ hơn, hầu như ngày nào cũng khoảng 10h mới về nhà. Một hôm, vợ gọi điện cho tôi vào khoảng 6h tối nói: “Nay anh về ăn cơm sớm với em nhé, lâu lắm hai vợ chồng không ngồi ăn cùng nhau, em đã mua món ăn anh thích rồi đó”. Ban đầu tôi hứa khoảng 7h về, nhưng sau đó việc đang dở không dứt ra được, tôi đành gọi điện bảo vợ ăn cơm trước đi nhưng vợ bảo cảm thấy hơi đau đầu nên lên giường nằm nghỉ ngơi chút, đợi đến lúc tôi về hai vợ chồng ăn là vừa.
Nói chuyện với vợ xong, tôi tập trung làm việc và về nhà vào khoảng 8h tối nhưng không thấy vợ xuống mở cửa như hàng ngày. Đến lúc lên phòng, tôi như chết ngất đi vì thấy người vợ lạnh toát. Tôi run rẩy gọi điện cho bố mẹ hai bên rồi chạy sang nhờ hàng xóm cùng đưa cô ấy đến viện nhưng bác sĩ bảo vợ bị đột tử, không thể cứu chữa được.
Vợ qua đời một cách bất ngờ khiến cuộc đời tôi chông chênh chưa từng thấy. Những ngày sau đám tang, tôi buồn chán sụt cân chẳng ăn uống được, bố mẹ phải nấu mang sang cho tôi. Một hôm tôi đang ngồi ăn bỗng muốn uống một chút nước lạnh cho trôi cơm, mở tủ lạnh thì thấy bốc mùi hôi thối.
Tôi mở bọc túi trong tủ ra thì thấy trong đó có một con vịt quay. Tôi chợt nhớ ra, vợ biết tôi thích ăn vịt nên hôm đó đã mua để hai vợ chồng ăn. Nước mắt tôi lại tuôn trào, nghẹn ngào không ăn nổi cơm, tôi ước gì thời gian quay trở lại để được ở bên vợ nhiều hơn nhưng cuộc đời này làm gì có hai chữ “giá như”.