Vợ chồng Liên và Hùng kết hôn đã được hơn 10 năm, có một cậu con trai 9 tuổi khỏe mạnh và thông minh. Dù cuộc sống không giàu có gì nhưng nhìn vào mái ấm nhỏ của gia đình Hùng thì ai ai cũng ngưỡng mộ và coi đó là tấm gương để noi theo.
Và rồi niềm hạnh phúc ấy lại nhân đôi khi Liên biết mình có thai lần thứ 2, cô hi vọng sẽ là một cô con gái nhỏ để có đủ niếp đủ tẻ. Cứ tưởng Hùng và Liên sẽ có một cuộc sống bình yên bền vững ấy nhưng sự thật lại tang thương khi sau hơn 10 năm chung sống thì Hùng lại phải làm tang lễ cho chính người vợ của mình.
Sau khi sinh đứa con thứ hai thì vì sức khỏe yếu nên đứa bé chỉ sống được 2 tiếng rồi mất. Chính vì sự mất mát ấy quá lớn nên Liên bị trầm cảm và tìm đến cái chết, giây phút biết mình mất đi vợ mãi mãi Hùng đau đớn tột cùng. Hàng xóm nhìn vào cũng thương Hùng lắm vì anh mất vợ quá trẻ, sợ Hùng nghĩ quẩn lại chết theo vợ để mặc đứa con nhỏ 9 tuổi nên mọi người khuyên Hùng tổ chức tang lễ sớm cho Liên.
Vậy nhưng Hùng kiên quyết không chôn cất vợ mà anh lại đi bỏ xác vợ trong chiếc tủ lạnh lớn mà anh đã chuẩn bị từ trước để xác vợ không bị phân hủy và ở cạnh bố con anh mãi mãi. Ai khuyên nhủ chôn cất Liên thì Hùng đều xua đuổi.
– Cái Liên mất rồi là do số nó đến đó đã cạn, cậu có đau thương thì cũng không thể đi ướp xác cô ấy như vậy được. Người chết phải được chôn cất, đó là quy luật. Cậu làm trái quy luật thì sao được chứ? Để vợ cậu về với đất mẹ đi.
– Không, vợ tôi chưa chết. Cô ấy chỉ mệt quá nên ngủ một giấc thật lâu thôi. Bỏ cô ấy vào tủ lạnh…như vậy đêm nào tôi cũng được ở cạnh cô ấy, ngắm nhìn cô ấy.
Khuyên nhủ mãi không được nên mọi người bỏ về hết, từ đó lời đồn về việc Hùng để xác vợ trong tủ lạnh rồi hàng đêm trò chuyện khiến ai cũng rùng mình không dám tiến lại gần bên nhà anh nữa. Vậy nhưng Hùng mặc kệ, miễn anh được nhìn thấy vợ là quá đủ rồi. Hùng đem tủ lạnh có xác vợ vào trong phòng mình rồi ngày ngày hương khói cho vợ.
Cứ vậy cho đến một ngày thì hôm đó trời mưa to nên bị mất điện, Hùng hốt hoảng bảo con trai canh tủ lạnh để mình chạy đi mua đá lạnh về bỏ quanh xác vợ. Ấy thế nhưng cậu con trai chỉ đứng khép nép ở cửa…
– Vào với mẹ đi con….đừng sợ. Chẳng phải con nói nhớ mẹ nhiều mà…Mẹ con đang nằm trong này đấy.
Hùng vừa nói vừa kéo con vào, thế nhưng cậu con trai 9 tuổi vừa chạm vào cơ thể đóng băng của mình thì nhìn Hùng với ánh mắt khẩn khoản và bật khóc nức nở.
– Mẹ…lạnh quá bố ạ. Mình hãy đưa mẹ ra khỏi tủ lạnh đi bố.
– Mày nói cái gì thế hả? Mày có biết như vậy là bất hiếu không hả? Nếu bỏ mẹ mày ra khỏi tủ lạnh thì suốt đời này cả mày và tao không được nhìn thấy mẹ mày nữa đâu.
– Nhưng giữ mẹ lại thế này chỉ đau lòng hơn mà thôi. Thương mẹ…thì phải để mẹ được siêu thoát bố à. Ngày xưa bà nội mất bố mẹ cũng bảo không được khóc, không được nhớ như vậy bà mới an tâm ra đi được. Giờ với mẹ bố cũng hãy làm thế đi bố. Mẹ từng nói…nếu có mẹ chết thì muốn được hỏa thiêu…rồi bỏ vào hũ cốt để trên bàn thờ để được ở gần bố con mình. Đó là nguyện vọng của mẹ…hãy để mẹ được an nghỉ đi bố.
Hùng nhìn con rồi lại nhìn xác vợ trong tủ lạnh…anh bật khóc nức nở rồi quyết định làm tang lễ cho vợ. Ngày hôm đó Hùng mặc cho vợ bộ quần áo mới hồi còn sống mà Liên thích rồi tự tay đóng đinh vào quan tài đưa vợ đi hỏa táng. Anh hứa với Liên sẽ chăm sóc cậu con trai thật tốt, Hùng cũng tự nhủ sẽ không lấy thêm người vợ nào nữa….vì trong lòng anh chỉ có Liên. Thế mới nói hạnh phúc gia đình thật mong manh quá…Hãy yêu thương, quan tâm nhau nhiều hơn khi còn kịp. Một đời người nói thì dài…nhưng thật ra ngắn lắm….
Theo Thể thao Xã hội